Tử Lộ đi rồi, nguy cơ Lăng Tiêu Thiên Đình trôi qua.
Nhưng mà sự tình còn chưa chấm dứt, vô số kiến trúc Lăng Tiêu Thiên Đình gần như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhìn như không tổn thất bao lớn bao nhiêu, chỉ cần quân đội tu kiến tuyệt đối rất nhanh là xong, nhưng mà nơi này là nơi nào? Triều đô! Triều đô Đại Tranh!
Triều đô Đại Tranh bị san thành bình địa, đây là đả kích lớn bực nào đối với niềm tin của dân chúng?
- Dịch Diễn, ngươi chủ trì công tác trấn an trùng kiến Lăng Tiêu Thiên Đình, dời núi đào biển trọng tạo Lăng Tiêu Thiên Đình! Chung Sơn hạ lệnh.
- Vâng!! Dịch Diễn lập tức đáp! Mà một góc quảng trường Trường Sinh Điện, các thuộc hạ Na Tra đã sớm sợ ngây người. Ôm vẻ mặt kinh hãi nhìn một màn vừa rồi.
Đại Tranh? Mạnh như vậy?
Mấy ngày trước còn vô cùng tự tin, giờ phút này trong lòng không khỏi hổ thẹn. Quả nhiên, đoàn người mình chính là đi tìm cái chết, may mà Thánh Vương Đại Tranh nhân từ.
Chung Sơn chỉnh xiêm y lại một chút, nhìn về phía Thiên Thần Tử.
- Tiền bối, quấy rầy rồi! Chung Sơn nói.
Thiên Thần Tử hơi ngạc nhiên nhìn về phía Chung Sơn. - Mấy trăm năm không gặp, ngươi bây giờ không ngờ đều có thể đấu với Tổ Tiên! Thấy, vô cùng hiếm thấy! Thiên Thần Tử cảm thán nói. - Còn chưa bì kịp tiền bối, ỷ vào lực đánh lui Tổ Tiên! Chung Sơn nói. - Vào nói đi! Thiên Thần Tử nói!
Chung Sơn gật gật đầu, theo Thiên Thần Tử đi vào cung điện màu vàng, nhưng cũng không đi vào chỗ sâu, hiển nhiên chỗ sâu đại điện địa phương kia không có Thiên Linh Nhi ở đây là không vào được.
- Thiên Linh Tử đâu? Thiên Thần Tử nói. Thiên Linh Tử, dĩ nhiên là Thiên Linh Nhi, chỉ là sau khi thụ chức gia chủ, phía sau tên bỏ thêm chữ Tử mà thôi. Tới đại thế giới, Chung Sơn cũng biết cái gì gọi là Tử, chỉ có Tổ Tiên chân chính mới có tư cách xưng là Tử, đương nhiên một số ít tên người ra, mà Thiên gia lại có tự tin này, chỉ cần là gia chủ, về sau đều đạt tới Tổ Tiên.
- Vừa khai thiên, Đại Tranh không đủ sức ngạnh kháng chư thiên Thần Ma, Linh Nhi tạm về nhà mẹ đẻ ở lại một thời gian, chờ tu vi ta tăng lên một cảnh giới sẽ đón nàng trở về. Chung Sơn nói.
- Không đủ sức ngạnh kháng? Cũng đúng, đại thế giới khác với tiểu thế giới, tuy nhiên mấy trăm năm ngắn ngủi ngươi có thể đi tới bước này thì không dễ. Thiên Thần Tử gật gật đầu.
- Không dễ, nhưng hôm nay ngươi cũng thấy đấy, nếu không phải ngươi xuất quan, Tử Lộ này ta cũng không dễ dàng đối phó như thế. Cho dù khiến Tử Lộ rút đi, ta cũng bị trọng thương, đến đại thế giới, Đại Tranh ta phát triển không kịp cừu gia chất chưa oán hận ta. Chung Sơn cười khổ nói.
- Cừu gia chất chứa? Cũng là một cái năng lực, người khác muốn kết oán còn không có năng lực kết thù kết oán cừu gia mạnh như vậy đâu, như vậy mới có thể thúc giục ngươi trưởng thành nhanh hơn! Thiên Thần Tử cũng không coi đây là nhục.
Chung Sơn gật gật đầu, Chung Sơn cũng biết đạo lý này, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
- Lần này xuất quan, có ảnh hưởng tới ngươi không? Chung Sơn hỏi.
- Ảnh hưởng sẽ có, chỉ là không lớn, qua chút thời gian sẽ tiêu trừ, bất quá ta bất quá ta thấy Đại Tranh ngươi đúng là rất yếu. Thiên Thần Tử nghĩ nghĩ nói.
Chung Sơn nhíu mày, nhưng cũng không phản bác. - Tuy có thể có thể ở ngắn ngủi phát triển cho tới hôm nay một bước cho tới hôm nay cũng là đáng quý! Thiên Thần Tử lập tức an ủi.
Chung Sơn cười cười cũng không tiếp lời, bởi vì Chung Sơn nhìn ra được, Thiên Thần Tử còn có điều muốn nói.
- Thiên Linh Tử ở chỗ người khác dù sao cũng không tốt, ngươi vẫn nên sớm ngày trước nàng trở về đi! Thiên Thần Tử nói. - Ừ, Chuyện này ta tự nhiên biết! Chung Sơn khẳng định nói.
Thiên Thần Tử dường như nghe ra ý tứ Chung Sơn, ý tứ tạm thời thực lực chưa được, còn phải đợi một thời gian nữa.
- Ta thấy, trên người ngươi trên người ngươi bóng dáng công pháp Soán Mệnh Sư? Thiên Thần Tử hỏi.
- Thiên Cơ Đại Pháp, từng là công pháp một vị Thánh nhân để lại ở tiểu thế giới, tiền bối có thể xem một chút. Chung Sơn nói.
- Ta xem một chút đi! Thiên Thần Tử nói. Chung Sơn lấy ra công pháp Thiên Cơ Đại Pháp, là một khối ngọc giản.
Thiên Thần Tử nhìn nói: - Quả nhiên là công pháp Thánh nhân, chỉ là có một tai hại!
- Ồ? Chung Sơn ngoài ý muốn nói. - Môn công pháp này Môn công pháp này có thể phòng người khác suy tính, nhưng không phòng được Thánh nhân suy tính! Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Cái này ta biết! Chung Sơn gật gật đầu. Thật sâu nhìn Chung Sơn, Thiên Thần Tử nói: - Ta hơi thay đổi cho ngươi một chút, để nó không ảnh hưởng tới ngươi. - Tiền bối có thể sửa cái này? Chung Sơn ngưng trọng nói.
Nếu cái này có thể sửa thì quá tốt, dù sao đối với Di Thiên Thánh nhân, Chung Sơn biết sớm muộn gì cũng gặp phải. Chỉ là Thiên Thần Tử rốt cuộc có bao nhiêu khả năng, ngay cả công pháp Soán Mệnh Sư cũng có thể mổ xẻ?
Trong tay Thiên Thần Tử pháp lực nhẹ xuất! Tiếp đó đem ngọc giản trả lại cho Chung Sơn!
- Thiên Cơ Đại Pháp, ta đã sửa lại, mặt khác ta cũng lưu cho ngươi công pháp! Chung Sơn dùng thần thức điều tra, quả nhiên, Thiên Cơ Đại Pháp đã bị sửa chữa một ít, sau khi sửa chữa biến hóa không lớn, nhưng Chung Sơn nhất định có thể ngăn ngừa được Di Thiên Thánh nhân. Còn có một công pháp?
[CHARGE=]
Phản Tướng Thuật! - Phản Tướng Thuật? Chung Sơn ngoài ý muốn nói.
- Soán Mệnh Sư một đạo, có quy củ của mình, ta không thể truyền thụ cho ngươi đạo thuật thôi toán, nhưng có thể truyền cho ngươi một ít kỹ xảo, Phản Tướng Thuật này không thể giúp ngươi suy tính ai, nhưng chỉ cần có người suy tính ngươi, ngươi đều có thể thông qua Phản Tướng Thuật nhìn thấy dung mạo hắn. Đương nhiên, chỉ là trong chớp mắt! Thiên Thần Tử trịnh trọng nói.
Phản Tướng Thuật, lúc này Chung Sơn rốt cuộc biết giá trị Phản Tướng Thuật, có Phản Tướng Thuật có thể nói là giúp Chung Sơn một tay.
Công pháp thật là lợi hại, lễ vật thật nặng. Chung Sơn cần nhất chính là cái này, cũng không có chối từ, nhưng mà biết Thiên Thần Tử có dụng ý gì!
- Không biết tiền bối muốn ta làm gì? Chung Sơn nói thẳng.
- Không có gì, chỉ là ngươi chiếu cố Thiên Linh Tử lâu như vậy, nên có hồi báo này, cũng coi như thù lao Thiên gia đưa cho ngươi đi! Thiên Thần Tử nói.
Lắc đầu, Chung Sơn nói: - Linh Nhi là thê tử ta, chưa nói tới cảm tạ, chuyện này ta phải làm, ân huệ Phản Tướng Thuật này trước ta giữ lại, về sau trả lại!
Trả tất phải trả, trên đời này không có cơm trưa miễn phí, Chung Sơn tự nhiên không nghĩ vật này dễ cầm như vậy.
Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên Chung Sơn lại nghĩ tới một công pháp. Trung Ương Quyết.
Đây là công pháp lúc trước Trung Ương Giáo chủ dùng thần niệm hình chiếu cho mình ở tiểu thế giới, để mình đưa cho Bảo Nhi luyện, nhưng mình luôn giữ lại, không phải là không muốn Bảo Nhi cường đại, mà chỉ sợ bên trong đã bị động tay chân.
Về sau Bảo Nhi bị Trung Ương Giáo chủ khống chế thì nguy to, bởi vậy luôn luôn cất giữ, đồng thời cũng muốn phá giải môn công pháp này, hy vọng tìm ra sơ hở, khi đó cùng Trung Ương Giáo chủ xé rách da mặt cũng ở vào thế bất bại. Để Thiên Thần Tử giúp nhìn lại xem?
Không được, trong lòng Chung Sơn phủ quyết, không thể không phòng người, cũng vì thủ sẵn tín niệm này mà Chung Sơn mới có thể sống đến bây giờ, Thiên Thần Tử chỉ cho mình một chút ưu đãi, còn xa xa không tới trình độ để cho mình tín nhiệm. Hắn rất mạnh nhưng ta còn phải nhịn.
- Chuyện gì vậy? Thiên Thần Tử nhìn ra Chung Sơn ngẩn người. - Không có gì! Chung Sơn lắc đầu. - Ta còn trông cậy vào trông cậy vào mang Linh Nhi về, ta lại tặng cho ngươi một bảo vật. Thiên Thần Tử nói.
- Ồ? Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn. Lật tay, Thiên Thần Tử lấy ra vòng tròn lớn một trượng, trong vòng tròn có vô số phù văn. - Đây là? Chung Sơn nghi ngờ nói. Thiên Thần Tử lại lấy ra hai khối ngọc phù màu tím.
- Chỉ cần ngươi đặt vòng tròn ở một chỗ dương gian, sau khi rời đi, chỉ cần người còn ở dương gian, bất kể tới nơi nào, cho dù là cho dù là dương gian tiểu thế giới, chỉ cần bóp nát một khối ngọc phù màu tím trong đó, có thể đem xuyên qua thời không đưa trở về vòng tròn. Thiên Thần Tử nói.
- Xác định địa điểm tổng? Chung Sơn kinh ngạc. Đây là Thần khí à, bất kể tới nơi nào, chỉ cần bóp nát ngọc phù là có thể trở về? Này này thật lợi hại!
- Ừ, đây là gia chủ Thiên gia đời thứ nhất sử dụng Thần thông không gian luyện hóa ra. Cũng chỉ còn lại hai cái ngọc phù màu tím hai này, dùng phải cẩn thận! Nhất định phải Nhất định phải Thiên Linh Tử trở về! Thiên Thần Tử trịnh trọng nói.
Ngoài ý muốn nhìn lại Thiên Thần Tử, Chung Sơn dường như nhìn thấu chút gì, nhưng vẻ mặt hơi động, chỉ gật gật đầu nói: - Yên tâm đi!
- Ừ! Thiên Thần Tử gật gật đầu.
Đạt được hai bảo, Chung Sơn tự nhiên cảm thấy mỹ mãn, tuy nhiên phải đưa Thiên Linh Nhi trở về, Chung Sơn cũng sẽ không nghe theo Thiên Thần Tử, không nắm chắc có thể bảo hộ Thiên Linh Nhi, làm sao có thể để nàng ở cạnh? Còn phải chờ, chờ khi tới Cổ Tiên đi!
Chung Sơn ra khỏi cung điện màu vàng. Cung điện cũng lùi về sơn thể Thiên Hạ Phong. Thiên Thần Tử tiếp tục bế quan, mà thần tử Đại Tranh giờ phút này trong lòng đều hiểu, núi này không đơn giản, có lẽ một ít cấm địa khác ở Lăng Tiêu Thiên Đình cũng không đơn giản.
Những kia đại thần nhìn Đại Tranh quật khởi, nhìn Lăng Tiêu Thiên Đình đều nuốt nuốt nước miếng, Thánh Vương khi nào tụ tập được lực lượng như vậy? Đại Tranh khi nào tích lũy được nội tình như thế? Thánh Vương còn có bao nhiêu bí mật chúng ta không biết?
Bọn họ đối với Chung Sơn càng sùng bái sâu hơn một tầng.
Đại Tranh, trong một tòa thành trì.
Sắc Không luôn luôn chờ đợi ở trong này, cho tới tận khi ở nhà trọ nghe được một ít tin đồn.
- Các ngươi biết không? Ngày ấy ở Lăng Tiêu Thiên Đình, Thánh Vương cường đại cở nào, một quyền đánh ra xuyên qua thân thể Kim giáp thú kia. Ta chính mắt thấy được!
- Thúi lắm, khi đó Thánh Vương đánh chết sao? Đúng là Thánh Vương giết chết, ta chính mắt thấy được, mọi người cho Thánh Vương mượn lực lượng, Thánh Vương biến thành cỡ vạn trượng, một cước giết chết Kim giáp thú!
- Còn có tên Tử Lộ kia, nghe nói là đệ tử Thánh nhân sao, kết quả..... - Kết quả gì?
- Kết quả bị Thánh Vương đánh tè ra quần, cuối cùng lại gãy tay gãy chân chạy thoát.
- Làm sao a, nghe nói là thân thể hủy hết, chỉ chạy được một luồng vong hồn.
- Chó má, đây chẳng qua là Thánh Vương làm cho Thánh nhân nhìn, kỳ thật, nửa đường bị quân đội triều ta phục, ta chính là một người tham dự vào phục giết lần đó. Một đám người trong nhà trọ xôn xao bàn tán. Mà Sắc Không nghe được đầu đầy mồ hôi.
- May mà, mắn mà ta thông minh, bằng không thảm rồi, rất tà môn, Chung Sơn thật sự quá tà môn đi. Sắc Không không khỏi thầm hô may mắn.
Đồng thời không dám dừng lại, lập tức ra khỏi thành trì, một khắc cũng không muốn ở Phong Trủng Cương Vực. Vẫn nên nhanh trở về Khổng gia đi!