Tần Phóng nằm trên sàn nhà lạnh băng, trong bóng tối không ngừng rơi lệ, là y đem chính đứa con của mình ném vào giữa trời tuyết.
Y nuôi không nổi, mà Hứa Kham có thể nuôi được, dù sao đó cũng là con hắn, cho dù hắn không muốn thừa nhận bao nhiêu đi chăng nữa.
Nhưng hiện tại y hối hận rồi, vạn nhất Hứa Kham vẫn khiếp đảm không dám thừa nhận, như vậy con của y chắc chắn sẽ bị đông chết.
Trằn trọc, chẳng qua mới rời đi hai giờ, Tần Phóng đã bị lương tâm dày vò khảo vấn, y muốn quay lại nhìn xem, xem con của y có phải hay không còn đang nằm giữa trời tuyết mà khóc, không ai để ý.
Y phủ thêm áo khoác dài, lau khô nước mắt, lại chạy ra ngoài.
Y một mạch chạy tới cửa khu nhà cao cấp của Hứa gia, từ rất xa y đã thấy được cái tã lót nho nhỏ kia, nó bị đặt giữa khoảng đất trống không có tuyết ở lối ra. Y không nghe được tiếng khóc, thế là y cơ hồ lảo đảo bổ nhào đến cái tã lót phía trước kia, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đầy nước mắt nâng con mình lên.
Đứa bé nho nhỏ vốn đã gầy yếu không chịu nổi, hơn nữa thời tiết lại rét lạnh, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến tím tái. Tần Phóng run rẩy đưa ngón tay đặt dưới cái mũi non nớt kia, còn có khí!
Tần Phóng gắt gao ôm cái tã lót, con y, nhìn thoáng qua thật kĩ cánh cửa lớn màu đen gần trong gang tấc sau đó Tần Phóng dùng tốc độ giống như lúc đến chạy tới bệnh viện gần nhất.
Hứa Kham, ngươi không cần ta và con của ngươi, vậy ta đi, ngươi cứ tiếp tục ôm nữ nhân đã sinh con cho ngươi đi, ngươi – kẻ nhu nhược!
Không, Tần Phóng – chính ngươi cũng là một kẻ nhu nhược!
Con ta … cho dù ta cả thân sai trái nhưng ta cũng muốn đem nó nuôi lớn, nuôi thật tốt!
Nó chính là đứa nhỏ của ta cùng một người …
———————–
Sinh mệnh của đứa nhỏ này thực khiến các bác sĩ ở bệnh viện sợ hãi than không thôi, giữa tình huống phổi đều đã bị thương mà còn có thể sống được, không thể không nói đó là một kì tích. Kết quả tốt này khiến cho Tần Phóng cơ hồ xụi lơ trên mặt đất.
Tần Phóng không dám nói là do mình vứt đứa nhỏ giữa trời tuyết, chỉ có thể nói dối là đứa nhỏ này do mình nhặt được. Ở bàn thủ tục phải ghi tên của nó, y bỏ đi cái tên theo họ của Hứa Kham mà y vốn đã chuẩn bị tốt, cho nó theo họ của mình, gọi Sở Ca đi.
Đứa nhỏ giữa lúc y bốn bề thọ địch mà đến, gọi Sở Ca là tốt lắm.
Đứa nhỏ này chính là của một mình Tần Phóng y.
Y không có tiền, ngay cả tiền bảo hiểm cũng không có, tuy có thể nói rằng bác sĩ khoa nhi so với bác sĩ ở các khoa khác có mềm lòng hơn một chút, nhưng khoản tiền thuốc men quá lớn khiền y không dám gặp lại bác sĩ, nhưng là thuốc, một chốc cũng không thể ngừng lại, đến ấm nước nóng y cũng không có.
Cùng đường, Tần Phóng phải đi vay nặng lãi, một lần vay liền là 100 vạn. Y cũng đem căn phòng nhỏ của mình gán đi, tạm thời đến bẹnh viện ở. Cuối cùng sau khi thanh toán tiền thuốc men liền tạm thời chấm dứt nợ nần với bệnh viện. Y không muốn nghĩ đến việc đi vay nặng lãi như thế nào, trước mắt, y chỉ nghĩ đến làm sao chữa khỏi bệnh cho đứa nhỏ, nuôi nó lớn lên.
Khi tiểu Sở Ca khỏi bệnh, số tiền 100 vạn cũng chỉ còn lại một nửa. Tần Phóng tìm một khu nhà vô cùng tiện nghi, thuê một căn phòng chỉ có 20m2, bắt đầu cuộc sống mới cùng con mình.
Ngày qua ngày thật sự khổ. Cho dù sữa bột cùng tã vô cùng tiện lợi thì mỗi ngày cũng phải chi tiêu một lượng không nhỏ. Tần Phóng không dám đi tìm việc, con y còn quá nhỏ, thất nhi phục đắc (1) khiến y không đành lòng lại mất một lần nữa.
Chính là tiểu Sở Ca lúc nhỏ vô cùng biết nghe lời, không khóc không nháo, nhìn thấy y còn có thể cười khanh khách, đây là chuyện duy nhất có thể khiến Tần Phóng cười rộ lên.
Cùng với sự lớn lên của tiểu Sở Ca, Tần Phóng bắt đầu ra ngoài tìm việc. Tần Phóng không có bằng cấp cao, chỉ có thể bán sức lao động. Nhưng hậu di chứng sau khi sinh hạ tiểu Sở Ca làm cho y ngay cả việc nặng cũng làm không được, sau khi gặp rất nhiều khó khăn, cuối cùng y cũng tìm được việc làm thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi.
Cuộc sống dần vững vàng khiến Tần Phóng cơ hồ đã quên, y còn một khoản tiền vay nặng lãi.
———————————
Tiếng khóc của tiểu Sở Ca làm tâm phế Tần Phóng như bị xé rách, y không ngừng dập đầu cầu xin đám người thu nợ kia buông tha con y.
“ Nếu không có tiền, ta liền đem con ngươi đi bán gán nợ! Tiểu nam hài ở chợ đen bán có thể rất được giá! ” tên thu nợ xách lấy tiểu Sở Ca, trên khuôn mặt non mềm của nó vỗ vỗ.
“ Van cầu ngươi … đừng động vào con trai ta … ta còn tiền … ta còn tiền … ” Tần Phóng liên tục dập đầu đến mức trán cũng đều bị dập một mảng. Y đều đã trả đủ ba mươi mấy vạn còn lại rồi, nhưng đã hơn một năm, lãi lại thêm lãi, trái ngạch đã vô cùng dọa người, cho dù có đem tiểu Sở Ca bán đi thì cũng không đủ bổ khuyết vào số tiền nợ.
“ Ai nha nha … nhìn ngươi tế da nộn thịt (2) … ” người kia ác ý cười cười, quay lại cùng một người cười nói: “ lão đại, thuộc hạ có nghĩ tới, đáng tiếc tiểu tử này lại là nam nhân, bằng không có thể đem đi bán. ”
Tần Phóng hoảng sợ, ngẩng đầu, run run rẩy rẩy nghĩ muốn đến chỗ hài tử của mình, lại bị người nọ một cước đá văng ra đất, “ Khuê ca, ngài không biết nam nhân cũng có thể đem bán!? ” Người nọ tiếng cười đáng khinh, ghé vào bên tai Khuê ca nói: “ tư vị của nam nhân … sách sách, hoàn hảo có thể sánh bằng nữ nhân … ”
Khuê ca nhíu nhíu mày, “ ngươi lộng qua? Bao nhiêu ghê tởm a … nam nhân như thế nào muốn làm? ”
Người nọ lại thì thầm vài câu, sắc mặt của Khuê ca dần dần chuyển sáng, ánh mắt nhìn Tần Phóng cũng trở nên ngày càng *** loạn. Tần Phóng dường như hiểu được cái gì, không ngừng lui lại, nhưng ánh mắt vẫn như cũ dừng trên hài tử đang nghẹn ngào khóc của y.
Khuê ca liếm liếm môi, “ uy, tiểu tử, ta cùng ngươi thương lượng. Ngươi để ta thượng một lần, ta liền tha cho con ngươi, lại miễn cho ngươi lợi tức tháng này. Như thế nào? ”
Tần Phóng không ngừng run rẩy, phảng phất như muốn ôm lấy chính mình. Khuê ca không kiên nhẫn, kháp chặt tiểu Sở Ca một chút, tiểu Sở Ca lại phát ra tiếng khóc mới, tiếng khóc này làm cho cõi lòng Tần Phóng tan nát muốn chết. Tần Phóng nằm úp sấp, té trên mặt đất, “ van cầu ngươi … đừng khiến nó khóc nữa … đem con trả lại cho ta … ”
“ Như thế nghĩa là ngươi nguyện ý? ” Khuê ca vừa lòng nở nụ cười, đem tiểu Sở Ca còn đang khóc giao cho thủ hạ của hắn, “ đem thằng nhãi con này trả về. ” rồi mới đem tiểu Sở Ca thả lại vào trong ***g trẻ con của mình.
Tần Phóng thì thào niệm, “đem con trả lại cho ta … đem con trả lại cho ta … ” lại bị Khuê ca áp trên mặt đất, lung tung vuốt ve, quần áo bị thô bạo xả xuống, những người khác ở xung quanh cũng đều phát ra tiếng cười *** loạn.
Tần Phóng lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
————————
Cái người kêu Khuê ca kia tựa hồ mê thượng Tần Phóng, mỗi tháng đều đến đòi nợ, thay vì nói là đòi nợ, lại càng không bằng nói là đến lên giường cùng Tần Phóng. Bởi vì giao dịch như vậy, có thể miễn trừ được rất nhiều nợ nần, Tần Phóng cũng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng.
Tần Phóng mỗi lần đều là nhắm mắt lại, một tiếng cũng không phát ra, chỉ có Khuê ca một mình làm hăng say, dần dần điều này cũng làm Khuê ca cảm thấy căm tức.
“ Mẹ nó! Ngươi không kêu a? Kêu cho lão tử! ” Khuê ca cưỡi ở trên người Tần Phóng, vung cho y mấy cái tát. Tần Phóng gắt gao nhắm mắt lại, mím miệng, chẳng qua đầu y bị đánh lệch qua một bên.
Khuê ca nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Phóng bị y đánh mà xuất hiện hồng ấn, tâm xuất hiện một tia không đành lòng, tiếp theo buồn bực lẳng lặng làm tiếp — khoái cảm rất nhanh khiến hắn quên đi tia căm tức kia.
Sau khi làm xong Khuê ca không chỉ không nhắc tới chuyện thu nợ, ngược lại còn trả cho Tần Phóng mấy trăm đồng tiền đặt ở đầu giường, mặc quần áo rời đi.
Tần Phóng nghe được âm thanh đóng cửa, chậm rãi mở mắt, thấy tiền ở bên gối đầu, đột nhiên lớn tiếng cười, ngay sau đó là cười to, cứ thế cuồng tiếu. Tiểu Sở Ca bị âm thanh này làm tỉnh, oa oa khóc lên. Tần Phóng run rẩy thu tiếng cười, từ giường đứng lên, đi tới phía trước ***g trẻ con, ôn nhu đẩy ***g “ không khóc không khóc … con ngoan của ta … ba ba ở đây …. không khóc không khóc …. ”
Y thương con của y, nó là trụ cột duy nhất giúp y còn sống tới giờ.
Cho dù là sau này khi uống rượu, tát nó, y cũng ôm con y cùng nhau khóc.
Đôi khi y muốn mang theo con y cùng nhau rời khỏi thế giới dơ bẩn này, nhưng nhìn hình thể nhỏ bé kia ở trong tay y giãy dụa chuyển động, khuôn mặt đỏ bừng trương lên quá giống Hứa Kham, y liền không nhịn được buông tay, rồi lại ôm đầu khóc rống.
Giao dịch cùng Khuê ca vẫn được duy trì đến khi Khuê ca do tranh chấp mà chết đi, người thu nợ sau này đổi thành một người khác, càng thêm thô bạo, đánh y tới đầu rơi máu chảy.
Nhưng mà nhìn đến con y, y lại muốn sống sót, con y cần một ba ba, nó ngoài y ra thì cái gì cũng đều không có.
Thời điểm y nhìn thấy con mình cũng bị một người nam nhân khi dễ áp đảo, áp lực cùng phẫn nộ bao năm qua liền bạo phát, y đem kẻ kia đánh ngã xuống đất, thẳng đến khi con y giữ chặt y lại, “ ba ba người đánh chết hắn mất … ba ba … mau dừng lại …! ”
Y mới ý thức được chính mình làm cái gì.
Có lẽ bởi vì y đã đem phẫn nộ cùng ủy khuất phát tiết ra hết, đột nhiên y cảm thấy trong thân thể là khoảng không.
————————–
Khi y cuối cùng cắn xuống nơi cấm địa đó của nam nhân, y đắc ý nhìn không ra bộ mặt của gã, đầu y bị một ống tuýp thật mãnh đập vào, y nghe thấy nam nhân kia tru lên, Tần Phóng nở nụ cười, y cảm thấy đau đớn kia cũng dần rời xa.
Điều lo lắng nhất của y chính là tiểu Sở Ca của y.
Tiểu Sở Ca của y còn bé như vậy đã không còn ba ba, nó có khóc không? Những kẻ đòi nợ có thể hay không đánh nó, không có ba ba …….. đứa con không có ba ba ………
Bất quá, tất cả hết thảy đều đã cách xa y …….. y đã rời khỏi thế giới dơ bẩn này càng ngày càng xa ………..
“ Hứa Kham …… ” y cuối cùng cũng kêu tên nam nhân kia một lần, ở trong lòng. Thân mình y hướng tới thế giới quang minh kia, y nhắm mắt lại
————————-
Giải thích chút về tên truyện nha, cũng là ý nghĩa cái tên của Sở nhi luôn
Tứ diện sở ca là một điển tích thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp. Đây là một câu truyện có thật trong lịch sử, liên quan đến cuộc chiến của Hạng Vũ và Lưu Bang mà lịch sử gọi là Hán Sở tranh hùng.
Ban đầu cuộc chiến quân lực của Hạng Vũ mạnh hơn nhiều so với Lưu Bang, nhưng sau đó phía Lưu Bang do có Hàn Tín dụng binh, Trương Lương dụng mưu nên thắng thế. Trong một trận đấu then chốt, khi tình hình của Hạng Vũ đã nguy kịch thì vào lúc nửa đêm Lưu Bang sai người tới gần doanh trại Hạng Vũ ca những bài dân ca nước Sở. Quân Sở lung lạc từ đó đào bỏ ngũ dẫn đến kết cục Hạng Vũ đành phải tuẫn mình ở dòng Ô giang. Thiên hạ về tay nhà Hán.
Tứ diện sở ca ( bốn bề là bài hát nước Sở) từ đó còn được hiểu là bốn bề thọ địch.
(1) thất nhi phục đắc: mất rồi lại có
(2) tế da nộn thịt: da thịt mềm mại
Ngay cả Hoa Khiếu cũng không thể xác định được chính xác quan hệ hiện tại của gã và Tần Sở Ca, nhưng lúc này gã cũng không rảnh để xử lý thứ mang tên chuyện tình cảm. Lần trước không cùng Để Luật Dương kí giao dịch, hiện tại gã gặp phải không ít chuyện phiền toái. Tuy rằng gã cùng công ty Để Luật Dương không trực tiếp lui tới làm ăn, lại chia sẻ lợi ích với bên thứ ba, nhưng tập văn kiện kia lại bị Để Luật Dương tìm ra chút sai phạm, gã nào thể vứt bỏ phần lợi ích đã gần tới tay này cho mình Để Luật Dương độc chiếm chứ, điều này người tâm cao khí ngạo như Hoa Khiếu sao có thể chịu đựng được.
Thế nên tới vài ngày sau ngày gã cùng Tần Sở Ca phát sinh quan hệ, gã cũng không có động tĩnh gì, mà Tần Sở Ca cũng yên ắng không đả động tới, gã vì thế liền mặc kệ không quan tâm tới, bản thân đi giải quyết vấn đề kia.
Tần Sở Ca cũng biết dạo gần đây Hoa Khiếu bề bộn nhiều việc, cơ hồ ăn cơm xong liền chui vào trong thư phòng làm việc cả một buổi tối, vẻ mặt lạnh lùng nhưng thật ra rất giống Để Luật Dương.
Thế nên y liền thành thành thật thật gọi điện thoại kêu hai suất cơm cho hai người —- đương nhiên, y sẽ không nấu cơm cho tên kia.
Hoa Khiếu ăn cho có lệ xong liền vội vội vàng vàng tới thư phòng, tuy rằng tập văn kiện kia phát sinh sai phạm, nhưng đơn giản còn chưa đệ trình lên, gã thật không hiểu Để Luật Dương làm sao biết được, hiện tại tập văn kiện kia tuy vô dụng, nhưng quan trọng hơn tập văn kiện chính thức đã được gửi lên, nếu đem tất cả sai phạm lôi ra, rồi đem cả tập văn kiện hủy đi thì tất cả coi như chấm hết.
Trong công ty chắc chắn có nội gian, nhưng đây cũng không phải là phiền toái trọng yếu hiện giờ cần giải quyết. Vì phòng ngừa nội gian, gã liền đem tất cả văn bản về nhà.
Tần Sở Ca tự nhiên cũng không phải là loại người cái gì cũng hiểu, y cũng không biết pha cho Hoa Khiếu một tách cà phê giúp gã tỉnh táo mà hiện giờ y đã sớm lên giường hưởng một giấc ngủ ngọt ngào rồi.
Hoa Khiếu xuống lầu tự pha cho bản thân một tách cà phê, thời điểm đi ngang qua phòng Tần Sở Ca, gã đứng trước cửa một lát, sau đó vẫn tiếp tục đi về phòng của mình.
Lúc Tần Sở Ca tỉnh dậy thì Hoa Khiếu đã sớm trở lại công ty. Nhiều ngày chỉ ăn ngủ ngủ ăn đã sớm khiến y phát ngấy, nhưng mà không có tiền thì không thể rời khỏi đây, còn không nói tới khả năng Để Luật Dương tới tóm y, làm cho y lại càng không dám ra ngoài dạo chơi.
Hiện tại y phát hiện, cho dù dọn dẹp nhà cửa đi nữa thì cũng tốt hơn ngồi nhàm chán ăn khoai xem tivi. Vì thế y bắt đầu xắn tay áo tổng vệ sinh cả nhà ngôi nhà.
Dọn dẹp làm xương sống cùng thắt lưng y bối đau, hơn nữa phòng ở là một đống hỗn độn, nhưng nó lại khiến cho Tần Sở Ca cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều ── dọn dẹp nhà cửa đúng là một hành trình tìm kiếm báu vật mà! Thế nhưng y ở rất nhiều góc sáng sủa tìm thấy không ít tiền mặt, y đều để lại cùng một chỗ, ước tình phải gần đến một vạn nguyên.
Tần Sở Ca không biết bản thân Hoa Khiếu có thói quen cà thẻ, lấy ra tiền mặt nhét ở mỗi góc xỏ xỉnh là để dùng khi gọi mấy MB đến cửa, hắn còn tưởng đây là thói quen dở hơi của mấy cậu ấm nhà giàu.
Chỉ là, sự kì cục của y, không, phải nói là bệnh cũ lại tái phát rồi …. trước đây vốn là một tiểu thâu, tiền đối với y đích thực có lực hấp dẫn rất lớn. Có tật thì giật mình, y bèn đem đồ vật ở mỗi góc để lại chỗ cũ, đem đống tiền lớn kia quay về phòng mình, mở tủ quần áo ra, giấu tiền vào bên trong, giấu thật kĩ, sau đó say mê sờ sờ. =.=║
Cho dù có một ngày y thực sự dời đi, cũng không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc a.
Khi Hoa Khiếu về nhà, gã liền thấy nhà của mình trở nên … là lạ.
Nếu nói là sạch sẽ đi, nhưng sao trên tường lại có mấy giọt bùn nhão; nếu nói là bẩn đi, vậy vì sao ngăn tủ cùng bàn trà thứ nào thứ nấy đều sáng bóng.
Vì thế, Hoa Khiếu khẳng định đây nhất định là chuyện tốt của Tần Sở Ca. *2
Hoa Khiếu tăng ca năm ngày xem như cũng đem công việc xử lý ổn thỏa, hiện tại hắn thanh nhàn hơn, việc còn lại chính là tìm ra kẻ nội gian do Để Luật Dương cài vào. Thế nên, vẻ tươi cười của gã một lần nữa xuất hiện, ở đầu cầu thang vươn hai tay tiếp được Tần Sở Ca đang chạy xuống.
“ Hắc hắc, thấy ta dọn dẹp thế nào? ” Tần Sở Ca lơ đãng rời khỏi cái ôm của Hoa Khiếu, rồi ưỡn ngực, vỗ vỗ vào ngực mình bĩu môi hỏi.
Hoa Khiếu mỉm cười hôn lên môi y, “ bảo bối của ta cực kì giỏi, chẳng qua lần tới đừng để nước lạnh làm hư tay ngươi. ” Hoa Khiếu cầm đôi tay lạnh băng kia, nhẹ nhàng hôn lên.
Tần Sở Ca khanh khách cười, tâm tình tốt, y cũng mặc kệ Hoa Khiếu ghê tởm gọi cái tên khiến người chết không đền mạng kia, “ làm việc xong rồi, vậy đi nấu cơm cho ta ăn đi. ”
Hoa Khiếu buông lỏng tay của Tần Sở Ca ra, một lần nữa hôn lên hai má y, nói: “ Tuân lệnh, vương tử của ta. ”
Tần Sở Ca đá gã, đoạn đẩy gã vào bếp.
Bữa cơm chiều nay rất phong phú, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh từ năm ngày trước cuối cùng toàn bộ cũng được dùng tới. Hoa Khiếu mang một chai hồng rượu 92 năm ra, rót cho Tần Sở Ca một ly, rồi nâng ly rượu của mình lên, cùng y nhẹ nhàng chạm: “ Cụng ly, vì thành công ngắn ngủi của chúng ta. ”
Tần Sở Ca do dự một chút, cuối cùng vẫn nâng ly rượu lên, tùy tiện nói: “ cụng ly ” rồi mới nhấp một chút hồng rượu thuần hương.
Chính là chỉ một ngụm rượu nhỏ như vậy đã khiến mặt y đỏ bừng lên, giống như hơi rượu kia bình thường cũng mờ mịt trên mặt y như vậy.
Bữa cơm hôm nay Hoa Khiếu làm chính là một bữa cơm Tây tiêu chuẩn, cùng bữa cơm lần đầu bọn họ gặp mặt giống nhau như đúc, hiển nhiên Tần Sở Ca cũng nhớ tới chuyện hôm đó, mặt ngày càng đỏ, nhẹ tay cắt miếng thịt bò trong đĩa, ánh mắt mơ hồ.
“ Ở nhà có phải thực buồn không? ” Hoa Khiếu đỡ lấy chiếc khăn ăn sắp rơi xuống của y, đứng dậy cài tốt lại cho y, ôn nhu hỏi, “ bằng không ngươi cũng không dọn dẹp nhà cửa đi. ”
Tần Sở Ca ngơ ngác gật gật đầu, giơ dĩa ăn lên cắn xuống, nhưng mà trên dĩa không có thịt …. Tần Sở Ca thực sự là không thắng nổi rượu lực, vừa mới uống một ngụm nhỏ hồng rượu, ý thức của y đã dần trở nên mơ hồ, ngay cả thịt được xiên trúng hay không cũng không biết.
Hoa Khiếu bất đắc dĩ đoạt lấy đĩa của y, “ Cạch! Cạch! ” tiếng dĩa ăn vang lên, gã tự mình đưa miếng thịt vừa cắt tới miệng Tần Sở Ca. Tần Sở Ca ngây ngô cười, mạnh mẽ nhai giống như tiểu hài tử.
Bộ dáng vừa ngơ ngác lại ngây ngốc này khiến Hoa Khiếu chợt thấy lòng mềm xuống, nhưng chỉ giây lát sau gã nhớ tới vài ngày nữa bản thân cùng Mỗ tiểu thư gặp mặt, trong lòng lại trở về lạnh giá.
Nhưng vẻ mặt gã vẫn nhu hòa, cầm khăn ăn giúp Tần Sở Ca lau đi nước sốt dính ở khóe môi, sớm biết như vậy, hắn đã không cho y uống một ngụm rượu nào.
Bữa cơm này cũng chính là Tần Sở Ca một mình tự đơn phương vui vẻ ngây ngô ăn xong cơm, Hoa Khiếu cơ hồ một bên đỡ y khỏi nghiêng trái ngã phải, một bên cắt thức ăn đút cho y ăn.
Ăn xong, Tần Sở Ca lắc lắc thân mình dựa vào tường đi tới phòng khách, tìm được chiếc ghế sô pha mềm mại thoải mái liền kêu lên một tiếng vui mừng, nằm cuộn thành hình cầu trên ghế, không mấy lâu sau liền ngủ. Còn Hoa Khiếu đâu? Gã còn đang ở trong nhà bếp rửa một đống chén đĩa lớn …
Khi Hoa Khiếu dọn sạch xong phòng bếp, đi tới phòng khách, liền thấy Tần Sở Ca đã nằm trên sô pha ngủ rồi. Gã đành phải giơ cánh tay bủn rủn ra, đem y từ trên sô pha bế đứng lên, đỡ lên lầu.
Hoàn hảo, Tần Sở Ca rất nhẹ, rất nhẹ.
Khi đi tới phòng ngủ của Tần Sở Ca, bước chân của gã dừng lại một chút, chính là chỉ do dự trong nháy mắt, gã liền đem y tiếp tục đi, thẳng đến phòng của mình.
Phòng của gã cũng bị Tần Sở Ca quét dọn một lần, tuy rằng đồ vật nọ kia đều không thay đổi vị trí, nhưng chiếc tủ ở đầu giường so với trước đây sáng bóng hơn rất nhiều.
Gã đem Tần Sở Ca đặt ở trên giường, muốn đi tắm rửa để thư giãn một chút, lại bị âm thanh nhỏ vụn từ phía sau hấp dẫn.
Mắt Tần Sở Ca nhắm chặt lại, tay giống hệt như đang nắm lấy thứ gì đó, nhỏ giọng gọi “ ba ba ”, nước mắt cũng theo mí mắt dần dần chảy ra.
Hoa Khiếu cởi âu phục, giải khai cà vạt, tới nằm bên cạnh Tần Sở Ca, ôm lấy đầu y, nhắm mắt lại.
Ba ba a … gã cũng không có.
Cho nên việc gã có thể làm chính là ôm lấy y, cùng y nhắm mắt lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Phóng nằm trên sàn nhà lạnh băng, trong bóng tối không ngừng rơi lệ, là y đem chính đứa con của mình ném vào giữa trời tuyết.
Y nuôi không nổi, mà Hứa Kham có thể nuôi được, dù sao đó cũng là con hắn, cho dù hắn không muốn thừa nhận bao nhiêu đi chăng nữa.
Nhưng hiện tại y hối hận rồi, vạn nhất Hứa Kham vẫn khiếp đảm không dám thừa nhận, như vậy con của y chắc chắn sẽ bị đông chết.
Trằn trọc, chẳng qua mới rời đi hai giờ, Tần Phóng đã bị lương tâm dày vò khảo vấn, y muốn quay lại nhìn xem, xem con của y có phải hay không còn đang nằm giữa trời tuyết mà khóc, không ai để ý.
Y phủ thêm áo khoác dài, lau khô nước mắt, lại chạy ra ngoài.
Y một mạch chạy tới cửa khu nhà cao cấp của Hứa gia, từ rất xa y đã thấy được cái tã lót nho nhỏ kia, nó bị đặt giữa khoảng đất trống không có tuyết ở lối ra. Y không nghe được tiếng khóc, thế là y cơ hồ lảo đảo bổ nhào đến cái tã lót phía trước kia, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đầy nước mắt nâng con mình lên.
Đứa bé nho nhỏ vốn đã gầy yếu không chịu nổi, hơn nữa thời tiết lại rét lạnh, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến tím tái. Tần Phóng run rẩy đưa ngón tay đặt dưới cái mũi non nớt kia, còn có khí!
Tần Phóng gắt gao ôm cái tã lót, con y, nhìn thoáng qua thật kĩ cánh cửa lớn màu đen gần trong gang tấc sau đó Tần Phóng dùng tốc độ giống như lúc đến chạy tới bệnh viện gần nhất.
Hứa Kham, ngươi không cần ta và con của ngươi, vậy ta đi, ngươi cứ tiếp tục ôm nữ nhân đã sinh con cho ngươi đi, ngươi – kẻ nhu nhược!
Không, Tần Phóng – chính ngươi cũng là một kẻ nhu nhược!
Con ta … cho dù ta cả thân sai trái nhưng ta cũng muốn đem nó nuôi lớn, nuôi thật tốt!
Nó chính là đứa nhỏ của ta cùng một người …
———————–
Sinh mệnh của đứa nhỏ này thực khiến các bác sĩ ở bệnh viện sợ hãi than không thôi, giữa tình huống phổi đều đã bị thương mà còn có thể sống được, không thể không nói đó là một kì tích. Kết quả tốt này khiến cho Tần Phóng cơ hồ xụi lơ trên mặt đất.
Tần Phóng không dám nói là do mình vứt đứa nhỏ giữa trời tuyết, chỉ có thể nói dối là đứa nhỏ này do mình nhặt được. Ở bàn thủ tục phải ghi tên của nó, y bỏ đi cái tên theo họ của Hứa Kham mà y vốn đã chuẩn bị tốt, cho nó theo họ của mình, gọi Sở Ca đi.
Đứa nhỏ giữa lúc y bốn bề thọ địch mà đến, gọi Sở Ca là tốt lắm.
Đứa nhỏ này chính là của một mình Tần Phóng y.
Y không có tiền, ngay cả tiền bảo hiểm cũng không có, tuy có thể nói rằng bác sĩ khoa nhi so với bác sĩ ở các khoa khác có mềm lòng hơn một chút, nhưng khoản tiền thuốc men quá lớn khiền y không dám gặp lại bác sĩ, nhưng là thuốc, một chốc cũng không thể ngừng lại, đến ấm nước nóng y cũng không có.
Cùng đường, Tần Phóng phải đi vay nặng lãi, một lần vay liền là 100 vạn. Y cũng đem căn phòng nhỏ của mình gán đi, tạm thời đến bẹnh viện ở. Cuối cùng sau khi thanh toán tiền thuốc men liền tạm thời chấm dứt nợ nần với bệnh viện. Y không muốn nghĩ đến việc đi vay nặng lãi như thế nào, trước mắt, y chỉ nghĩ đến làm sao chữa khỏi bệnh cho đứa nhỏ, nuôi nó lớn lên.
Khi tiểu Sở Ca khỏi bệnh, số tiền 100 vạn cũng chỉ còn lại một nửa. Tần Phóng tìm một khu nhà vô cùng tiện nghi, thuê một căn phòng chỉ có 20m2, bắt đầu cuộc sống mới cùng con mình.
Ngày qua ngày thật sự khổ. Cho dù sữa bột cùng tã vô cùng tiện lợi thì mỗi ngày cũng phải chi tiêu một lượng không nhỏ. Tần Phóng không dám đi tìm việc, con y còn quá nhỏ, thất nhi phục đắc (1) khiến y không đành lòng lại mất một lần nữa.
Chính là tiểu Sở Ca lúc nhỏ vô cùng biết nghe lời, không khóc không nháo, nhìn thấy y còn có thể cười khanh khách, đây là chuyện duy nhất có thể khiến Tần Phóng cười rộ lên.
Cùng với sự lớn lên của tiểu Sở Ca, Tần Phóng bắt đầu ra ngoài tìm việc. Tần Phóng không có bằng cấp cao, chỉ có thể bán sức lao động. Nhưng hậu di chứng sau khi sinh hạ tiểu Sở Ca làm cho y ngay cả việc nặng cũng làm không được, sau khi gặp rất nhiều khó khăn, cuối cùng y cũng tìm được việc làm thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi.
Cuộc sống dần vững vàng khiến Tần Phóng cơ hồ đã quên, y còn một khoản tiền vay nặng lãi.
———————————
Tiếng khóc của tiểu Sở Ca làm tâm phế Tần Phóng như bị xé rách, y không ngừng dập đầu cầu xin đám người thu nợ kia buông tha con y.
“ Nếu không có tiền, ta liền đem con ngươi đi bán gán nợ! Tiểu nam hài ở chợ đen bán có thể rất được giá! ” tên thu nợ xách lấy tiểu Sở Ca, trên khuôn mặt non mềm của nó vỗ vỗ.
“ Van cầu ngươi … đừng động vào con trai ta … ta còn tiền … ta còn tiền … ” Tần Phóng liên tục dập đầu đến mức trán cũng đều bị dập một mảng. Y đều đã trả đủ ba mươi mấy vạn còn lại rồi, nhưng đã hơn một năm, lãi lại thêm lãi, trái ngạch đã vô cùng dọa người, cho dù có đem tiểu Sở Ca bán đi thì cũng không đủ bổ khuyết vào số tiền nợ.
“ Ai nha nha … nhìn ngươi tế da nộn thịt (2) … ” người kia ác ý cười cười, quay lại cùng một người cười nói: “ lão đại, thuộc hạ có nghĩ tới, đáng tiếc tiểu tử này lại là nam nhân, bằng không có thể đem đi bán. ”
Tần Phóng hoảng sợ, ngẩng đầu, run run rẩy rẩy nghĩ muốn đến chỗ hài tử của mình, lại bị người nọ một cước đá văng ra đất, “ Khuê ca, ngài không biết nam nhân cũng có thể đem bán!? ” Người nọ tiếng cười đáng khinh, ghé vào bên tai Khuê ca nói: “ tư vị của nam nhân … sách sách, hoàn hảo có thể sánh bằng nữ nhân … ”
Khuê ca nhíu nhíu mày, “ ngươi lộng qua? Bao nhiêu ghê tởm a … nam nhân như thế nào muốn làm? ”
Người nọ lại thì thầm vài câu, sắc mặt của Khuê ca dần dần chuyển sáng, ánh mắt nhìn Tần Phóng cũng trở nên ngày càng *** loạn. Tần Phóng dường như hiểu được cái gì, không ngừng lui lại, nhưng ánh mắt vẫn như cũ dừng trên hài tử đang nghẹn ngào khóc của y.
Khuê ca liếm liếm môi, “ uy, tiểu tử, ta cùng ngươi thương lượng. Ngươi để ta thượng một lần, ta liền tha cho con ngươi, lại miễn cho ngươi lợi tức tháng này. Như thế nào? ”
Tần Phóng không ngừng run rẩy, phảng phất như muốn ôm lấy chính mình. Khuê ca không kiên nhẫn, kháp chặt tiểu Sở Ca một chút, tiểu Sở Ca lại phát ra tiếng khóc mới, tiếng khóc này làm cho cõi lòng Tần Phóng tan nát muốn chết. Tần Phóng nằm úp sấp, té trên mặt đất, “ van cầu ngươi … đừng khiến nó khóc nữa … đem con trả lại cho ta … ”
“ Như thế nghĩa là ngươi nguyện ý? ” Khuê ca vừa lòng nở nụ cười, đem tiểu Sở Ca còn đang khóc giao cho thủ hạ của hắn, “ đem thằng nhãi con này trả về. ” rồi mới đem tiểu Sở Ca thả lại vào trong ***g trẻ con của mình.
Tần Phóng thì thào niệm, “đem con trả lại cho ta … đem con trả lại cho ta … ” lại bị Khuê ca áp trên mặt đất, lung tung vuốt ve, quần áo bị thô bạo xả xuống, những người khác ở xung quanh cũng đều phát ra tiếng cười *** loạn.
Tần Phóng lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
————————
Cái người kêu Khuê ca kia tựa hồ mê thượng Tần Phóng, mỗi tháng đều đến đòi nợ, thay vì nói là đòi nợ, lại càng không bằng nói là đến lên giường cùng Tần Phóng. Bởi vì giao dịch như vậy, có thể miễn trừ được rất nhiều nợ nần, Tần Phóng cũng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng.
Tần Phóng mỗi lần đều là nhắm mắt lại, một tiếng cũng không phát ra, chỉ có Khuê ca một mình làm hăng say, dần dần điều này cũng làm Khuê ca cảm thấy căm tức.
“ Mẹ nó! Ngươi không kêu a? Kêu cho lão tử! ” Khuê ca cưỡi ở trên người Tần Phóng, vung cho y mấy cái tát. Tần Phóng gắt gao nhắm mắt lại, mím miệng, chẳng qua đầu y bị đánh lệch qua một bên.
Khuê ca nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Phóng bị y đánh mà xuất hiện hồng ấn, tâm xuất hiện một tia không đành lòng, tiếp theo buồn bực lẳng lặng làm tiếp — khoái cảm rất nhanh khiến hắn quên đi tia căm tức kia.
Sau khi làm xong Khuê ca không chỉ không nhắc tới chuyện thu nợ, ngược lại còn trả cho Tần Phóng mấy trăm đồng tiền đặt ở đầu giường, mặc quần áo rời đi.
Tần Phóng nghe được âm thanh đóng cửa, chậm rãi mở mắt, thấy tiền ở bên gối đầu, đột nhiên lớn tiếng cười, ngay sau đó là cười to, cứ thế cuồng tiếu. Tiểu Sở Ca bị âm thanh này làm tỉnh, oa oa khóc lên. Tần Phóng run rẩy thu tiếng cười, từ giường đứng lên, đi tới phía trước ***g trẻ con, ôn nhu đẩy ***g “ không khóc không khóc … con ngoan của ta … ba ba ở đây …. không khóc không khóc …. ”
Y thương con của y, nó là trụ cột duy nhất giúp y còn sống tới giờ.
Cho dù là sau này khi uống rượu, tát nó, y cũng ôm con y cùng nhau khóc.
Đôi khi y muốn mang theo con y cùng nhau rời khỏi thế giới dơ bẩn này, nhưng nhìn hình thể nhỏ bé kia ở trong tay y giãy dụa chuyển động, khuôn mặt đỏ bừng trương lên quá giống Hứa Kham, y liền không nhịn được buông tay, rồi lại ôm đầu khóc rống.
Giao dịch cùng Khuê ca vẫn được duy trì đến khi Khuê ca do tranh chấp mà chết đi, người thu nợ sau này đổi thành một người khác, càng thêm thô bạo, đánh y tới đầu rơi máu chảy.
Nhưng mà nhìn đến con y, y lại muốn sống sót, con y cần một ba ba, nó ngoài y ra thì cái gì cũng đều không có.
Thời điểm y nhìn thấy con mình cũng bị một người nam nhân khi dễ áp đảo, áp lực cùng phẫn nộ bao năm qua liền bạo phát, y đem kẻ kia đánh ngã xuống đất, thẳng đến khi con y giữ chặt y lại, “ ba ba người đánh chết hắn mất … ba ba … mau dừng lại …! ”
Y mới ý thức được chính mình làm cái gì.
Có lẽ bởi vì y đã đem phẫn nộ cùng ủy khuất phát tiết ra hết, đột nhiên y cảm thấy trong thân thể là khoảng không.
————————–
Khi y cuối cùng cắn xuống nơi cấm địa đó của nam nhân, y đắc ý nhìn không ra bộ mặt của gã, đầu y bị một ống tuýp thật mãnh đập vào, y nghe thấy nam nhân kia tru lên, Tần Phóng nở nụ cười, y cảm thấy đau đớn kia cũng dần rời xa.
Điều lo lắng nhất của y chính là tiểu Sở Ca của y.
Tiểu Sở Ca của y còn bé như vậy đã không còn ba ba, nó có khóc không? Những kẻ đòi nợ có thể hay không đánh nó, không có ba ba …….. đứa con không có ba ba ………
Bất quá, tất cả hết thảy đều đã cách xa y …….. y đã rời khỏi thế giới dơ bẩn này càng ngày càng xa ………..
“ Hứa Kham …… ” y cuối cùng cũng kêu tên nam nhân kia một lần, ở trong lòng. Thân mình y hướng tới thế giới quang minh kia, y nhắm mắt lại
————————-
Giải thích chút về tên truyện nha, cũng là ý nghĩa cái tên của Sở nhi luôn
Tứ diện sở ca là một điển tích thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp. Đây là một câu truyện có thật trong lịch sử, liên quan đến cuộc chiến của Hạng Vũ và Lưu Bang mà lịch sử gọi là Hán Sở tranh hùng.
Ban đầu cuộc chiến quân lực của Hạng Vũ mạnh hơn nhiều so với Lưu Bang, nhưng sau đó phía Lưu Bang do có Hàn Tín dụng binh, Trương Lương dụng mưu nên thắng thế. Trong một trận đấu then chốt, khi tình hình của Hạng Vũ đã nguy kịch thì vào lúc nửa đêm Lưu Bang sai người tới gần doanh trại Hạng Vũ ca những bài dân ca nước Sở. Quân Sở lung lạc từ đó đào bỏ ngũ dẫn đến kết cục Hạng Vũ đành phải tuẫn mình ở dòng Ô giang. Thiên hạ về tay nhà Hán.
Tứ diện sở ca ( bốn bề là bài hát nước Sở) từ đó còn được hiểu là bốn bề thọ địch.