Giờ phút này Chu Nhu Đình đã đổi tên thành Hoa Chu Nhu Đình đang hạnh phúc cực kì, tay phải nắm tay trượng phu của mình, ngọt ngào cười với cha mẹ ở phía dưới, khẽ vẫy tay. Đương nhiên, Hoa phu nhân – Hoa Cơ Vân tương lai cũng nên sửa miệng gọi là mẹ, cũng đang mỉm cười với con dâu mình.
Hoa Khiếu cũng đang cười, thế nhưng nếu nhìn thật kĩ, sẽ phát hiện ra đó là cười lạnh.
Hôn lễ này giống như là một âm mưu.
Hoa Khiếu lúc trước đáp ứng điều kiện đính hôn của mẫu thân, sau lễ cưới lại bị giam lỏng ở nhà, việc ở công ty tạm thời do mẫu thân đại diện quản lí, sau đó lại bị dụng dược mạc danh kì diệu mê man ngủ, tuy lúc tỉnh lại thân thể không có chỗ nào khó chịu, nhưng Hoa Khiếu biết, mẫu thân khẳng định đã tỉ mỉ bày ra toàn bộ truyện này, vẻn vẹn chỉ là để cho gã kết hôn, liền không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đúng như dự đoán, hơn một tháng sau liền truyền đến tin tức Chu Nhu Đình có tin vui, Hoa Khiếu dĩ nhiên chưa từng chạm qua nữ nhân đó, phỏng chừng là vào đoạn thời gian gã hôn mê kia, mẫu thân gã đã sai người lấy tinh tử của gã, thụ tinh giúp cho nữ nhân kia hoài thai.
Phản kháng của gã dường như không có tác dụng, thứ gọi là “ hai tầng bảo vệ ” khiến cho gã không thể chạy trốn, hôn kì ngày tới một gần, gã cuối cùng cũng được thả khỏi nhà, trong một thời gian ngắn, may lễ phục, thăm hỏi cha mẹ đối phương, học hỏi trình tự cụ thể của hôn lễ. Gã căm hận muốn hủy diệt tất cả, lại chỉ có thể hư dữ ủy xà (1), thậm chí trên mặt còn phải mang theo vẻ tươi cười hoàn thành hết toàn bộ quá trình.
Hoa Cơ Vân mãn nguyện nhìn con trai đáp lại câu “ con nguyện ý ”, sau đó hôn nhẹ lên môi tân nương, trao nhẫn cưới. Bà cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi rồi, cuối cùng bà đã mang con trai quay lại đúng quỹ đạo. Tựa như xa hoa thì khó đổi ra tiện tằn (2), từ con đường vặn vẹo mà quay trở lại chính thống thật vô cùng vất vả, rất khó có thể tự mình làm, tự mình đấu tranh, cho nên bà là mẫu thân, liền phải làm tròn nghĩa vụ của bản thân, giúp đỡ con trai quay trở lại con đường thuộc về gã, đạt được những thành công gã nên có.
Kết hôn rồi, còn có đứa nhỏ của mình, dù cho lúc bắt đầu là không đồng ý đi chăng nữa, nhưng bà tin tưởng con trai của mình là đứa trẻ ưu tú, có thể hiểu rõ trách nhiệm của bản thân, vợ cùng con, đây là nhiệm vụ của một người đàn ông, dần dần theo thời gian trôi qua, gã sẽ cảm nhận được hạnh phúc của mình, không phải là do một nam nhân rách nát hai bàn tay trắng mang lại, mà là do kiều thê ái tử (3) mang tới.
Hoa Cơ Vân nhìn con trai cùng con dâu nắm tay nhau từ lễ đài tiến lại, chuẩn bị kính bà cùng ông thông gia, bà thông gia cải khẩu trà (4). Bà vui vẻ tiếp nhận chén trà con dâu bưng tới, đồng thời nghe một tiếng “mẹ” ngọt ngào, không khỏi liên tục gật đầu, bà tháo vòng ngọc luôn đeo trên cổ tay xuống, tự tay đeo lên cho con dâu.
Mục tiêu bà cố gắng cả đời, lúc này đã thực hiện được hơn phân nửa, điều duy nhất khiến bà không yên tâm chính là con trai mình, hiện tại con trai đã có nơi có chốn, bà cũng nên buông tay cho con trai tự mình làm chủ.
Hoa Cơ Vân kéo cánh tay của hai người, đặt vào cùng một chỗ, “ Sau này phải sống thật tốt, có mâu thuẫn gì liền hảo hảo nói, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đừng giống như ta … xem xem ta nói thứ xúi quẩy gì đây … ”
Hoa Khiếu tuy cực kì không cam lòng, nhưng nghe được những lời tình cảm như vậy từ mẫu thân vốn lạnh lùng của gã, liền cố gắng gượng cười, “ con biết rồi mẹ, con sẽ làm theo những lời người dạy. ”
“ Mẹ, con biết rồi, con cùng với anh ấy sẽ sống thật tốt. ” Chu Nhu Đình càng ngọt ngào cười. “ Vậy ta liền đợi con sinh cho ta một tôn tử (5) mập mạp đó. ” Hoa Cơ Vân cũng vui vẻ nắm tay Chu Nhu Đình nói, dáng vẻ của một hiền mẫu chân chính.
Hoa Khiếu mạnh mẽ kéo tay Chu Nhu Đình, thiếu chút nữa khiến cô té ngã, kéo cô rời khỏi bên cạnh mẫu thân của gã. Hoa Cơ Vân nhíu mày nhìn Hoa Khiếu, Hoa Khiếu lại hắng giọng, đè cơn tức xuống nói, “ Mẹ, chúng con còn phải tiếp đón người khác, có lời gì thì để đến hôm về nhà hãy nói. ” Sau đó kéo Chu Nhu Đình còn hơi tủi thân rời khỏi Hoa Cơ Vân.
Hoa Cơ Vân thở dài, nhìn theo bóng dáng con trai đối với mình có lẽ oán hận không ít, lẽ nào vì xử lí một tên đàn ông không quan trọng liền khiến Hoa Khiếu tức giận.
Hành động của bản thân là điều đúng đắn, tuyệt đối không thể để cho một nam nhân gây ảnh hưởng sâu sắc tới con trai bà như thế còn tồn tại trên thế giới này. Cho dù con trai không đồng ý với hành vi của bà, thậm chí sinh tâm oán hận đối với bà đi nữa.
Chu Nhu Đình bởi vì bản thân đang mang thai nên tự nhiên sẽ không bị mọi người chuốc rượu, hơn nữa sớm đã quay về nhà, chỉ còn lại một mình Hoa Khiếu xã giao.
Tuy tửu lượng của gã không tồi, nhưng một người nối tiếp một người, lại thêm tâm tình không vui, khuôn mặt giả bộ tươi cười, khiến cho Hoa Khiếu đầu trọng chân khinh, mệt mỏi không chịu nổi.
Tiệc cưới cuối cùng cũng chấm dứt, một mình Hoa Khiếu lặng lẽ rời khỏi bằng cửa hậu, bỏ lại phía sau tàn cục lộn xộn.
Vội vã cởi bỏ lễ phục đang bó buộc trên người, nới lỏng cà vạt, Hoa Khiếu vứt toàn bộ chúng vào trong thùng rác, vị rượu khó ngửi dường như cũng tiêu tán không ít.
Gió cuối thu đã lạnh lẽo tới tận xương tủy, Hoa Khiếu vịn vào bờ tường chầm chậm đi trên đường. Người trên đường đều vội vàng qua lại, không ai chú ý tới nam nhân có phần chán nản bên cạnh chính là Kim cương cử nhân được truyền hình ca tụng.
Tuy gã sớm đã biết bản thân sẽ không thể hạnh phúc kết hôn cùng người con gái mà gã yêu thương, nhưng gã lại không thể tưởng tượng được bản thân sẽ trao một phần tâm cho một nam nhân, mà phần tâm kia sau đó sẽ bởi vì sự mất tích của nam nhân này mà không biết đi đâu.
Gã lảo đảo đi trên đường, lại vô thanh mà cười đến rung cả vai, gã nghĩ Tần Sở Ca nếu là một nữ nhân thì thật tốt, bọn họ có lẽ sẽ có một đứa con, có lẽ mẫu thân sẽ không phản đối kịch liệt như thế. Nhưng gã ngay lập tức lại nghĩ tới mẫu thân của mình, đây không phải chính là một phiên bản giống vậy sao —– nữ nhân, đứa nhỏ, không có thứ gì không dùng tới.
Nếu mẫu thân bà tự mình không thể thực hiện được, thì tại sao lại muốn gã thực hiện? Tại sao bà có thể khẳng định gã sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt, mà không phải tạo ra một bà nữa trong tương lai.
Một chiếc xe chầm chậm dừng lại bên cạnh Hoa Khiếu, Hoa Cơ Vân từ trên xe bước xuống, cau mày nhìn con trai mắt lờ đờ do say rượu cũng đang nhìn lại mình, chán nản cười. “ Hoa nhi, con biến thành cái dạng gì vậy, còn không mau lên xe! Mất hết cả mặt mũi! ” Hoa Cơ Vân khôi phục lại giọng điệu nghiêm khắc thường ngày, quở mắng Hoa Khiếu.
“ Con trừ bỏ dùng để dành mặt mũi cho người, không khiến người mất mặt, thêu hoa trên gấm cho người, con còn có tác dụng gì nữa? ” Hoa Khiếu trào phúng cười, phát âm cũng không rõ ràng, “ Con không phải là hàng hóa của người … Con cũng không phải là thứ phụ thuộc vào người … Con thật hy vọng mình chỉ là một người bình thường, con không có quá nhiều tiền … Không có mẫu thân như người … ”
Hoa Cơ Vân tức giận đến mức toàn thân phát run, dùng hết khí lực toàn thân cho Hoa Khiếu một cái tát, “ Con tỉnh lại cho ta! ” Sau đó ra hiệu bảo lái xe đẩy mạnh Hoa Khiếu đã hấp dẫn rất nhiều người tới vào trong xe, sau khi hít thở sâu vài lần, bà cũng đi vào trong xe.
Hoa Khiếu ngã lên trên ghế sau, còn đang khẽ cười, chẳng qua thanh âm rất nhẹ, mang theo chút run rẩy. Hoa Cơ Vân ngồi ở ghế trước phân phó lái xe xe xong, quay đầu nhìn thấy con trai tựa như đống bùn nhão, thấp giọng thở dài một tiếng.
Bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
Bà không cho rằng đó là sai, muốn đạt được tất phải mất đi, chỉ là Hoa Khiếu luôn quá thuận lợi, nên sẽ nhất thời thương tâm.
Bà là một người khôn ngoan kiên nhẫn, luôn dịu dàng, nhã nhặn cười, con trai bà rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi.
(1) Hư dữ ủy xà: nguyên văn 虚与委蛇 nghĩa là hư tình giả ý, giả vờ xã giao, theo ta thì nó gần như là trái vs lương tâm. Ta thật k tìm dc thành ngữ nào của tiếng việt để thay thế cho thành ngữ này, mọi ng nếu biết thì thông báo vs ta để ta sửa lại. thanks
(2) Xa hoa thì khó đổi ra tiện tằn: là một vế của câu thành ngữ tiện tằn dễ nhập xa hoa, xoa hoa thì khó đổi ra tiện tằn
(3) Kiều thê ái tử: vợ hiền con yêu
(4) Cải khẩu trà: trà sửa miệng, khi cô dâu chú rể làm đám cưới sẽ phải kính cha mẹ hai bên chén trà này, chính thức bắt đầu gọi phụ mẫu đối phương là cha mẹ. Việt Nam mình hình như gọi đây là trà ra mắt??? Nói chung là ta cũng k biết rõ, thỉnh các đồng đạo chỉ bảo.
(5) Tôn tử: cháu trai
Hai tháng sau.
Tần Sở Ca tuy thèm ngủ hơn nhiều so với bình thường, nhưng vào lúc chuông reo vẫn miễn cưỡng ngọ nguậy rời giường. Tô Dạ Kiều ngủ cùng cũng vì người bên cạnh đứng dậy, khí lạnh ùn ùn thổi vào trong chăn, tự nhiên cũng không thể ngủ nổi.
“ Dậy nhanh một chút nào! ” Tần Sở Ca đá đá Tô Dạ Kiều còn đang trở mình tiếp tục ngủ, “ Này, lúc trước còn kêu ta lười biếng, ta thấy ngươi còn lười hơn ta đó! ”
“ Sở Ca … ” Tô Dạ Kiều xoay người ôm lấy Tần Sở Ca, dán mặt lên cái bụng đã lộ ra rõ ràng của y, cọ qua cọ lại, “ ta thật không nên đồng ý cho ngươi mở cửa tiệm kia … Tiểu Hoàng sẽ xử lý tốt cửa tiệm, ngươi vội vàng như vậy làm cái gì a … ”
Tần Sở Ca đẩy Tô Dạ Kiều càng ngày càng giống kẹo da trâu ra, nhanh chóng mặc áo bông thật dày lên, xỏ đôi tông mềm mại vào, đi về hướng nhà vệ sinh, “ Ha, muộn rồi! ”
Tô Dạ Kiều dở khóc dở cười leo xuống giường run cầm cập mặc quần áo, chạy ra phía sau Tần Sở Ca đang đánh răng, nhẹ nhàng ôm lấy cái bụng càng ngày càng lớn của Tần Sở Ca, “ Tối hôm qua bảo bảo có náo ngươi không? Ta cảm thấy ngươi ngủ không được an giấc … ”
Tần Sở Ca mồm đầy bọt kem đánh răng hàm hồ nói: “ Không có … chỉ là xoay người không thoải mái … ” Bụng gồ lên một khối, lại không dám tùy tiện đè lên, đương nhiên khó chịu rồi. Chẳng qua mới hơn bốn tháng, bảo bảo vậy mà còn chưa hề có động tĩnh, ngay cả Tô Dạ Kiều cũng sốt ruột không chịu nổi.
Tần Sở Ca hơn một tháng trước cuối cùng cũng có việc để làm rồi, Tô Dạ Kiều giữ căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khám muốn cho thuê lại, thuê một thợ làm bánh ngọt, mở một tiệm bánh ngọt nho nhỏ, Tần Sở Ca nhàn rỗi không có việc làm liền trở thành ông chủ, tuy không thể để y làm bánh, nhưng y rất vui lòng làm người bán hàng. Theo lời y nói thì chính là: “ Không làm được bánh, ta chỉ cần trở thành người thu tiền là được rồi! ” Thế là mặc kệ mưa to gió lớn cùng tật xấu ngủ nướng, sáng sớm mỗi ngày y đều đến ngồi lù lù trong tiệm bánh, may mà mùa đông tới rồi, phải mặc nhiều quần áo nên không ai nhìn ra cái bụng của y, từ xa nhìn lại thì chỉ giống như y mập lên mà thôi, nếu không thật khiến nhiều người kinh sợ đó.
Từ khi Tần Sở Ca bắt đầu mở cửa hàng, Tô Dạ Kiều liền để ý tới cái bụng của y gấp đôi, chỉ sợ người khác đụng vào y hoặc y tự mình trượt ngã, hận không thể ngày ngày dán lên trên cái bụng của y, giống như đứa trẻ đó là con ruột của anh vậy.
Tần Sở Ca cũng không hiểu nổi quan hệ hiện giờ giữa hai người bọn họ, so với tình nhân còn thân thiết hơn a, tần suất làm tình cực nhiều, ăn ngủ đều cùng với nhau, nhưng Tần Sở Ca lại không dám chú ý quá nhiều tới Tô Dạ Kiều, y vẫn còn sợ.
Cứ đơn giản tiếp tục như vậy, Tần Sở Ca tự nói với mình, đợi một thời gian, đợi một thời gian.
Tô Dạ Kiều thì chỉ có chút lo lắng, đó là sợ bào thai này chết lưu, vậy nên anh mới luôn nghe đi nghe lại cái bụng của Tần Sở Ca. Nhẽ ra thai bốn tháng cũng nên có thai động rồi, tuy rằng đây là bởi thể trạng mỗi người khác nhau, nhưng mà tình trạng thai nhi khỏe mạnh hẳn là phải giống nhau chứ.
Anh sợ tình yêu của Tần Sở Ca không đủ để đứa trẻ tiếp tục sống, bởi vậy tuy anh cảm thấy bản thân phát sinh quan hệ không đúng với Tần Sở Ca, nhưng việc này lại vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại, anh vẫn luôn hy vọng chính mình có thể giúp đứa trẻ tiếp tục sống.
Cho dù Tần Sở Ca không thể yêu anh, nhưng những khoái cảm tình yêu mang tới cũng có thể đủ để duy trì sinh mệnh này, anh liền thỏa mãn.
Hai người cùng ra khỏi nhà, tới gần phòng khám, một người rẽ trái tới phòng khám, một người rẽ phải qua tiệm bánh. Tô Dạ Kiều lại liên tục lảm nhảm những việc phải chú ý mỗi ngày, Tần Sở Ca gần như mất hết kiên nhẫn, muốn bịt tai lại, “ Được rồi, được rồi, ta biết rồi! Ta sẽ không làm việc nặng, ta sẽ chú ý mặt đất, ta sẽ ngồi phía sau quầy thu ngân … ”
“ Vậy được rồi, nhanh đi đi, buổi trưa ta sẽ qua đó một chuyến. ” Tô Dạ Kiều lén hôn lên mặt Tần Sở Ca một cái, sau đó vội vàng đi về phía phòng khám.
Tần Sở Ca xoa xoa mặt, không khỏi bật cười, cũng xoay người đi về phía tiệm bánh.
Tiệm bánh không lớn lắm, nhưng mà rất sáng sủa sạch sẽ, khá đẹp đẽ, tên cũng chứa đầy chút tình cảm riêng tư, ít ra là Tần Sở Ca xem không hiểu —– Je l’aime —– đó là cái tên Tô Dạ Kiều đặt, tôi yêu cậu ấy.
Còn nữa tại sao không phải là tôi yêu em mà là tôi yêu cậu ấy, Tô Dạ Kiều nhe răng cười không chịu nói, vội tìm người làm bảng hiệu, treo ở trên cửa tiệm.
Việc buôn bán cũng không tính là phát đạt, nhiều nhất là có chút lợi nhuận, phần lớn cũng là cho thợ làm bánh. Tô Dạ Kiều vốn chỉ muốn cho Tần Sở Ca có chút việc để làm, không quá mệt mỏi nhưng phong phú là được, không có ý muốn kiếm tiền.
Tần Sở Ca tuy rất muốn kiếm tiền, nhưng xung quanh lại toàn là các bác trai, bác gái, bán cho họ những thứ này không bằng bán bánh bao còn hơn. Vùng ngoại thành a, bởi vì thành phần tri thức ít, nếu không việc làm ăn cũng có thể tốt hơn rất nhiều.
Đẩy cánh cửa tiệm bánh ra, Tần Sở Ca chào Tiểu Hoàng đang nhào bột, “ Tiểu Hoàng, sớm như vậy đã tới rồi? Bán được thứ gì chưa? ”
Tiểu Hoàng đặt bột làm bánh đang nhào xuống, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt, “ bán được vài cái bánh mì, bữa sáng cho học sinh, tiền đặt ở bên cạnh quầy thu ngân, ngươi đến đúng lúc quá, ta không trông được lâu. ”
Tần Sở Ca lấy chìa khóa quầy thu ngân ra, mở máy thu ngân lên, đếm đếm tiền rồi đặt vào trong máy thu ngân, sau đó lấy sổ sách ra ghi chép lại, Tiểu Hoàng quay lại công việc tiếp tục làm một mẻ bánh mới.
Sau khi ghi chép xong, bên trong cửa hàng liền yên lặng, không có khách cũng không có nhân viên phục vụ khác cho nên Tần Sở Ca lười biếng nằm bò lên trên mặt quầy, tiện tay bật tivi gắn trên tường lên xem tin tức buổi sáng.
Cuộc sống như vậy vẫn luôn là giấc mộng của Tần Sở Ca, không cần phải kiếm quá nhiều tiền, tỏ vẻ tươi cười trái với lòng mình, có một ít tiền đủ để ăn no mặc ấm là được rồi.
Thế nên cuộc sống của những nhân vật trên tivi không phải cũng giống như vậy sao.
Tần Sở Ca nhìn chú rể đẹp trai cùng cô dâu xinh đẹp trên tivi, hôn lễ xa hoa được giới truyền thông tấm tắc khen ngợi, y khẽ cười.
Cuộc sống như vậy mới chân chính thuộc về Hoa Khiếu.
Còn cuộc sống như thế này mới chân chính thuộc về bản thân y.
———————————–
Ps: yêu chưa kìa, Diệp ca thật lãng mạn nha, Je l’aime là một câu tiếng Pháp có nghĩa là tôi yêu cậu ấy đó aaaaaaa * ngọt chết ta r *
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giờ phút này Chu Nhu Đình đã đổi tên thành Hoa Chu Nhu Đình đang hạnh phúc cực kì, tay phải nắm tay trượng phu của mình, ngọt ngào cười với cha mẹ ở phía dưới, khẽ vẫy tay. Đương nhiên, Hoa phu nhân – Hoa Cơ Vân tương lai cũng nên sửa miệng gọi là mẹ, cũng đang mỉm cười với con dâu mình.
Hoa Khiếu cũng đang cười, thế nhưng nếu nhìn thật kĩ, sẽ phát hiện ra đó là cười lạnh.
Hôn lễ này giống như là một âm mưu.
Hoa Khiếu lúc trước đáp ứng điều kiện đính hôn của mẫu thân, sau lễ cưới lại bị giam lỏng ở nhà, việc ở công ty tạm thời do mẫu thân đại diện quản lí, sau đó lại bị dụng dược mạc danh kì diệu mê man ngủ, tuy lúc tỉnh lại thân thể không có chỗ nào khó chịu, nhưng Hoa Khiếu biết, mẫu thân khẳng định đã tỉ mỉ bày ra toàn bộ truyện này, vẻn vẹn chỉ là để cho gã kết hôn, liền không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đúng như dự đoán, hơn một tháng sau liền truyền đến tin tức Chu Nhu Đình có tin vui, Hoa Khiếu dĩ nhiên chưa từng chạm qua nữ nhân đó, phỏng chừng là vào đoạn thời gian gã hôn mê kia, mẫu thân gã đã sai người lấy tinh tử của gã, thụ tinh giúp cho nữ nhân kia hoài thai.
Phản kháng của gã dường như không có tác dụng, thứ gọi là “ hai tầng bảo vệ ” khiến cho gã không thể chạy trốn, hôn kì ngày tới một gần, gã cuối cùng cũng được thả khỏi nhà, trong một thời gian ngắn, may lễ phục, thăm hỏi cha mẹ đối phương, học hỏi trình tự cụ thể của hôn lễ. Gã căm hận muốn hủy diệt tất cả, lại chỉ có thể hư dữ ủy xà (1), thậm chí trên mặt còn phải mang theo vẻ tươi cười hoàn thành hết toàn bộ quá trình.
Hoa Cơ Vân mãn nguyện nhìn con trai đáp lại câu “ con nguyện ý ”, sau đó hôn nhẹ lên môi tân nương, trao nhẫn cưới. Bà cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi rồi, cuối cùng bà đã mang con trai quay lại đúng quỹ đạo. Tựa như xa hoa thì khó đổi ra tiện tằn (2), từ con đường vặn vẹo mà quay trở lại chính thống thật vô cùng vất vả, rất khó có thể tự mình làm, tự mình đấu tranh, cho nên bà là mẫu thân, liền phải làm tròn nghĩa vụ của bản thân, giúp đỡ con trai quay trở lại con đường thuộc về gã, đạt được những thành công gã nên có.
Kết hôn rồi, còn có đứa nhỏ của mình, dù cho lúc bắt đầu là không đồng ý đi chăng nữa, nhưng bà tin tưởng con trai của mình là đứa trẻ ưu tú, có thể hiểu rõ trách nhiệm của bản thân, vợ cùng con, đây là nhiệm vụ của một người đàn ông, dần dần theo thời gian trôi qua, gã sẽ cảm nhận được hạnh phúc của mình, không phải là do một nam nhân rách nát hai bàn tay trắng mang lại, mà là do kiều thê ái tử (3) mang tới.
Hoa Cơ Vân nhìn con trai cùng con dâu nắm tay nhau từ lễ đài tiến lại, chuẩn bị kính bà cùng ông thông gia, bà thông gia cải khẩu trà (4). Bà vui vẻ tiếp nhận chén trà con dâu bưng tới, đồng thời nghe một tiếng “mẹ” ngọt ngào, không khỏi liên tục gật đầu, bà tháo vòng ngọc luôn đeo trên cổ tay xuống, tự tay đeo lên cho con dâu.
Mục tiêu bà cố gắng cả đời, lúc này đã thực hiện được hơn phân nửa, điều duy nhất khiến bà không yên tâm chính là con trai mình, hiện tại con trai đã có nơi có chốn, bà cũng nên buông tay cho con trai tự mình làm chủ.
Hoa Cơ Vân kéo cánh tay của hai người, đặt vào cùng một chỗ, “ Sau này phải sống thật tốt, có mâu thuẫn gì liền hảo hảo nói, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đừng giống như ta … xem xem ta nói thứ xúi quẩy gì đây … ”
Hoa Khiếu tuy cực kì không cam lòng, nhưng nghe được những lời tình cảm như vậy từ mẫu thân vốn lạnh lùng của gã, liền cố gắng gượng cười, “ con biết rồi mẹ, con sẽ làm theo những lời người dạy. ”
“ Mẹ, con biết rồi, con cùng với anh ấy sẽ sống thật tốt. ” Chu Nhu Đình càng ngọt ngào cười. “ Vậy ta liền đợi con sinh cho ta một tôn tử (5) mập mạp đó. ” Hoa Cơ Vân cũng vui vẻ nắm tay Chu Nhu Đình nói, dáng vẻ của một hiền mẫu chân chính.
Hoa Khiếu mạnh mẽ kéo tay Chu Nhu Đình, thiếu chút nữa khiến cô té ngã, kéo cô rời khỏi bên cạnh mẫu thân của gã. Hoa Cơ Vân nhíu mày nhìn Hoa Khiếu, Hoa Khiếu lại hắng giọng, đè cơn tức xuống nói, “ Mẹ, chúng con còn phải tiếp đón người khác, có lời gì thì để đến hôm về nhà hãy nói. ” Sau đó kéo Chu Nhu Đình còn hơi tủi thân rời khỏi Hoa Cơ Vân.
Hoa Cơ Vân thở dài, nhìn theo bóng dáng con trai đối với mình có lẽ oán hận không ít, lẽ nào vì xử lí một tên đàn ông không quan trọng liền khiến Hoa Khiếu tức giận.
Hành động của bản thân là điều đúng đắn, tuyệt đối không thể để cho một nam nhân gây ảnh hưởng sâu sắc tới con trai bà như thế còn tồn tại trên thế giới này. Cho dù con trai không đồng ý với hành vi của bà, thậm chí sinh tâm oán hận đối với bà đi nữa.
Chu Nhu Đình bởi vì bản thân đang mang thai nên tự nhiên sẽ không bị mọi người chuốc rượu, hơn nữa sớm đã quay về nhà, chỉ còn lại một mình Hoa Khiếu xã giao.
Tuy tửu lượng của gã không tồi, nhưng một người nối tiếp một người, lại thêm tâm tình không vui, khuôn mặt giả bộ tươi cười, khiến cho Hoa Khiếu đầu trọng chân khinh, mệt mỏi không chịu nổi.
Tiệc cưới cuối cùng cũng chấm dứt, một mình Hoa Khiếu lặng lẽ rời khỏi bằng cửa hậu, bỏ lại phía sau tàn cục lộn xộn.
Vội vã cởi bỏ lễ phục đang bó buộc trên người, nới lỏng cà vạt, Hoa Khiếu vứt toàn bộ chúng vào trong thùng rác, vị rượu khó ngửi dường như cũng tiêu tán không ít.
Gió cuối thu đã lạnh lẽo tới tận xương tủy, Hoa Khiếu vịn vào bờ tường chầm chậm đi trên đường. Người trên đường đều vội vàng qua lại, không ai chú ý tới nam nhân có phần chán nản bên cạnh chính là Kim cương cử nhân được truyền hình ca tụng.
Tuy gã sớm đã biết bản thân sẽ không thể hạnh phúc kết hôn cùng người con gái mà gã yêu thương, nhưng gã lại không thể tưởng tượng được bản thân sẽ trao một phần tâm cho một nam nhân, mà phần tâm kia sau đó sẽ bởi vì sự mất tích của nam nhân này mà không biết đi đâu.
Gã lảo đảo đi trên đường, lại vô thanh mà cười đến rung cả vai, gã nghĩ Tần Sở Ca nếu là một nữ nhân thì thật tốt, bọn họ có lẽ sẽ có một đứa con, có lẽ mẫu thân sẽ không phản đối kịch liệt như thế. Nhưng gã ngay lập tức lại nghĩ tới mẫu thân của mình, đây không phải chính là một phiên bản giống vậy sao —– nữ nhân, đứa nhỏ, không có thứ gì không dùng tới.
Nếu mẫu thân bà tự mình không thể thực hiện được, thì tại sao lại muốn gã thực hiện? Tại sao bà có thể khẳng định gã sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt, mà không phải tạo ra một bà nữa trong tương lai.
Một chiếc xe chầm chậm dừng lại bên cạnh Hoa Khiếu, Hoa Cơ Vân từ trên xe bước xuống, cau mày nhìn con trai mắt lờ đờ do say rượu cũng đang nhìn lại mình, chán nản cười. “ Hoa nhi, con biến thành cái dạng gì vậy, còn không mau lên xe! Mất hết cả mặt mũi! ” Hoa Cơ Vân khôi phục lại giọng điệu nghiêm khắc thường ngày, quở mắng Hoa Khiếu.
“ Con trừ bỏ dùng để dành mặt mũi cho người, không khiến người mất mặt, thêu hoa trên gấm cho người, con còn có tác dụng gì nữa? ” Hoa Khiếu trào phúng cười, phát âm cũng không rõ ràng, “ Con không phải là hàng hóa của người … Con cũng không phải là thứ phụ thuộc vào người … Con thật hy vọng mình chỉ là một người bình thường, con không có quá nhiều tiền … Không có mẫu thân như người … ”
Hoa Cơ Vân tức giận đến mức toàn thân phát run, dùng hết khí lực toàn thân cho Hoa Khiếu một cái tát, “ Con tỉnh lại cho ta! ” Sau đó ra hiệu bảo lái xe đẩy mạnh Hoa Khiếu đã hấp dẫn rất nhiều người tới vào trong xe, sau khi hít thở sâu vài lần, bà cũng đi vào trong xe.
Hoa Khiếu ngã lên trên ghế sau, còn đang khẽ cười, chẳng qua thanh âm rất nhẹ, mang theo chút run rẩy. Hoa Cơ Vân ngồi ở ghế trước phân phó lái xe xe xong, quay đầu nhìn thấy con trai tựa như đống bùn nhão, thấp giọng thở dài một tiếng.
Bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai lầm của mình.
Bà không cho rằng đó là sai, muốn đạt được tất phải mất đi, chỉ là Hoa Khiếu luôn quá thuận lợi, nên sẽ nhất thời thương tâm.
Bà là một người khôn ngoan kiên nhẫn, luôn dịu dàng, nhã nhặn cười, con trai bà rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi.
(1) Hư dữ ủy xà: nguyên văn 虚与委蛇 nghĩa là hư tình giả ý, giả vờ xã giao, theo ta thì nó gần như là trái vs lương tâm. Ta thật k tìm dc thành ngữ nào của tiếng việt để thay thế cho thành ngữ này, mọi ng nếu biết thì thông báo vs ta để ta sửa lại. thanks
(2) Xa hoa thì khó đổi ra tiện tằn: là một vế của câu thành ngữ tiện tằn dễ nhập xa hoa, xoa hoa thì khó đổi ra tiện tằn
(3) Kiều thê ái tử: vợ hiền con yêu
(4) Cải khẩu trà: trà sửa miệng, khi cô dâu chú rể làm đám cưới sẽ phải kính cha mẹ hai bên chén trà này, chính thức bắt đầu gọi phụ mẫu đối phương là cha mẹ. Việt Nam mình hình như gọi đây là trà ra mắt??? Nói chung là ta cũng k biết rõ, thỉnh các đồng đạo chỉ bảo.