Tần Sở Ca hít thở khó khăn bám lấy tay của Tô Dạ Kiều, dễ dàng nhận ra mặt của y đang dần trở nên tái nhợt, ngay cả tầng phấn dày trên mặt cũng không thể che giấu nổi. “ Đi … Nhanh đi … ” Tần Sở Ca lập tức cúi đầu, kéo Tô Dạ Kiều chạy ra ngoài, ngay cả xe cùng giường cho trẻ sơ sinh mới mua cũng không để ý tới.
Tô Dạ Kiều kì quái bị kéo đi, linh tính của anh cũng nảy sinh một dự cảm kì quái ——- có lẽ kia chính là người Tần Sở Ca vẫn luôn không quên được, là cha của bảo bảo.
Hoa Khiếu vội vàng vứt bộ quần áo còn chưa trả tiền xuống, đuổi theo Tần Sở Ca đã chạy ra ngoài. Tần Sở Ca làm sao có thể chạy thoát khỏi Hoa Khiếu, huống chi còn kéo theo một Tô Dạ Kiều đang không muốn chạy trốn, “ Sở Ca, ngươi đừng chạy! Như vậy không tốt cho thân thể! ”
Tần Sở Ca vội dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, tóc giả cùng mũ thiếu chút nữa liền rơi xuống đất, “ Ta không muốn nhìn thấy gã … ”
Hoa Khiếu đã đuổi tới trước mặt y, “ Sở Ca! Đúng là ngươi sao? ” Gã bắt lấy cánh tay của Tần Sở Ca, liên tục thở hổn hển, giọng nói lại mang theo sự vui sướng điên cuồng.
Nhưng người bị gã bắt lấy tay lại gần như rơi lệ, Tần Sở Ca cố gắng nuốt lấy dòng lệ sắp rơi xuống, nỗ lực giữ cho thân thể không nghe theo sự sai khiến của ý muốn sà vào ***g ngực của Hoa Khiếu, chuyển sang Tô Dạ Kiều ở bên cạnh. “ Xin lỗi … Ta không biết tiên sinh … ” Y cố gắng nâng giọng mình lên cao, tỏ ý muốn Tô Dạ Kiều ôm lấy y, che giấu thân thể y.
Nhưng Hoa Khiếu không cho y cơ hội này. Tay gã nâng mặt Tần Sở Ca lên, dùng sức lau đi lớp phấn dư thừa trên mặt y, để lộ ra khuôn mặt vốn mang theo vết sẹo của Tần Sở Ca. “ Thực đúng là người … ” Sự vui sướng của Hoa Khiếu không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy Tần Sở Ca, “ Thực đúng là ngươi … ”
Tần Sở Ca cuối cùng không chống lại nổi sự truy cầu của bản năng, ôm chặt lại Hoa Khiếu, thậm chí nước mắt hạnh phúc cũng không ngừng rớt xuống.
Tô Dạ Kiều mím chặt môi, cánh tay xách túi đựng quần áo cũng siết lại thật chặt, quai xách của chiếc túi nhựa kia in lại trong lòng bàn tay anh một vết hằn thật sâu ——– một phút trước, cánh tay kia còn nắm lấy một cánh tay lạnh lẽo khác.
Một loại cảm xúc ấm áp chưa từng có lan rộng khắp bên trong thân thể Tần Sở Ca, tuy lý trí tự nói với thân thể lúc này y nên đứng bên cạnh Tô Dạ Kiều, chào hỏi lịch sự với Hoa Khiếu, rồi từ nay về sau giống như người lạ. Nhưng bảo bảo trong bụng lại không cho phép y chạy trốn, tựa như sự thu hút lẫn nhau của hai nam châm trái cực, bọn họ sít sao ôm lấy nhau cùng một chỗ.
“ Vị tiên sinh này … Chúng ta đổi địa điểm khác được không? Hiện giờ chúng ta đang ở giữa đường cái. ” Tô Dạ Kiều thấp giọng nói. Hành động của bọn họ đã thu hút rất nhiều người, nhất là nhân viên trong cửa hàng vừa nãy, thậm chí còn chạy ra cửa xem bọn họ “ diễn ”.
Quán cà phê.
Những lời kia hai ngày nay thuật lại vài lần rồi, Tô Dạ Kiều đã có thể nói rất rõ ràng, rất ngắn gọn hiện trạng của Tần Sở Ca. Dứt lời, Hoa Khiếu kinh hỉ nhìn sang Tần Sở Ca ở bên cạnh, “ Sở Ca … Đây là sự thật? Ngươi … Ngươi có … Con của chúng ta? ”
Hai tay Tần Sở Ca nâng cốc cà phê nóng rẫy, cắn cắn môi, “ Đúng … Nhưng nó là con của ta. ”
Y phải dùng toàn bộ sức lực để khống chế bản thân không nhào lên người Hoa Khiếu ôm hôn, cũng sẽ không mất mặt mà khóc không ngừng, vậy nên y chỉ thể cúi đầu nhìn bụng của mình, ánh mắt phức tạp.
Hoa Khiếu sửng sốt: “ Chẳng lẽ nó không phải là con của ta sao? A … Đúng rồi … Ta muốn giải thích rõ với ngươi việc ta kết hôn … Tất cả đều do mẹ ta sắp xếp … Từ trước tới giờ ta chưa từng có ý định kết hôn, nữ nhân kia mang thai cũng là do mẹ ta … Sau khi ta hôn mê lấy tinh tử của ta thụ tinh nhân tạo cho nữ nhân kia để đảm bảo ta kết hôn cùng cô ta … Nhưng hiện giờ ngươi vẫn còn sống, còn có con của ta, ta không tin ta sẽ bị bọn họ uy hiếp thêm lần nữa! ”
Tần Sở Ca đột nhiên ngẩng đầu, “ Vậy còn đứa trẻ kia thì sao? Đứa trẻ kia sẽ không có cha ư? Vì sao nó không thể có được một gia đình? Ngươi giờ đây cái gì cũng đều đã có rồi. Thực sự … Thực sự không cần phải có ta nữa … ” Tới cuối cùng y không nhịn được mà nghẹn ngào.
“ Nhưng con của chúng ta cũng cần phải có cha mà! ” Hoa Khiếu không hiểu, vừa nãy bọn họ chẳng phải là còn ôm chặt lấy nhau sao? Lẽ nào Tần Sở Ca còn chưa tha lỗi cho gã?
“ Cha của nó sẽ là Dạ Kiều. ” Tiếng nói của Tần Sở Ca hơi vội vàng, mỗi từ nặng tựa nghìn cân. Trời biết y đã khắc chế bản năng của thân thể như thế nào.
Tô Dạ Kiều vẫn luôn yên lặng uống cà phê run rẩy đặt tách cà phê xuống, lại cố che giấu cảm xúc của mình cho thêm một thìa đường lớn vào tách, khuấy mạnh.
“ Cái gì?! ” Tiếng nói của Hoa Khiếu lớn hơn, ánh mắt bất thiện nhìn sang Tô Dạ Kiều đang ngồi ở phía đối diện, “ Là anh ta? … Tại … Tại sao? Nếu chúng ta đã gặp lại nhau rồi, còn có gì mà không thể giải quyết đây? ”
“ Vợ của ngươi đã có thai rồi, ta không thể chia rẽ một gia đình. Ta sẽ không để những thống khổ ta phải chịu đựng tiếp tục tái diễn trên một sinh mệnh mới! Mặc dù ta yêu ngươi, điều này ta không hề phủ nhận, ta luôn muốn nói, nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng nói. Ngươi chưa từng hứa hẹn với ta bất kì điều gì, vậy nên ngươi cũng không cần có bất kì cảm giác tội lỗi nào. ” Tần Sở Ca chỉ cảm thấy mắt ngày càng đau đớn chua xót, những lời luôn giấu trong lòng lại càng nói càng trôi chảy.
“ Ta vốn không yêu cô ta! Ta … ta … Tuy ta không dám chắc chắn ta thực sự yêu thương ngươi, nhưng ta nghĩ ta vẫn còn … ” Những vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu Hoa Khiếu, giờ đến bên miệng, lại không có cách nào lưu loát nói ra. Gã luống cuống vò đầu mình, “ Ta nghĩ là ta rất thích ngươi, nhưng từ trước tới nay ta … Ta không có cách nào …”
“ Ta vốn dĩ … cũng không muốn gặp lại ngươi. ” Tần Sở Ca cố gắng nói ra câu này, đổi lại sự im lặng trong thoáng chốc của Hoa Khiếu, “ Ngươi cũng có cuộc sống của ngươi … Ta cũng có cuộc sống của ta, ta hiện tại sống rất tốt, Tô Dạ Kiều rất chăm sóc ta, ta cũng … ta và ngươi cách nhau quá xa, mẹ của ngươi nói đúng, loại người như ta … Loại người như ta chính là loại người bẩn thỉu … Đã giả bộ lâu như vậy rồi, ta cũng không muốn bản thân tiếp tục giả vờ vui vẻ. Lúc ở bên ngươi và Để Luật Dương, cuộc sống của ta thực vô cùng mệt mỏi. Tuy rằng … Tuy rằng … ” Y cũng không thể phủ nhận, nếu không có tình yêu, đứa con này sao lại có được.
Hoa Khiếu nhất mực im lặng, hai tay nắm chặt thành quyền, kiềm chế bản thân mình.
Ba người nhất thời đều không nói gì.
“ Nếu ta và nữ nhân kia ly hôn? Ngươi sẽ quay về chứ? Đứa trẻ kia còn chưa tới vài tháng, giờ phá đi vẫn còn có thể… ” Hoa Khiếu thấp giọng nói.
Ba.
Tần Sở Ca cho Hoa Khiếu một cái tát thật mạnh, đánh rớt chiếc kính của Hoa Khiếu xuống, sau đó trên mặt gã dần xuất hiện một dấu tay hồng sẫm.
“ Nếu như vậy, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi! ” Tần Sở Ca vừa phải khắc chế sự tức giận của bản thân, vừa thầm mong cơn xúc động quá độ sẽ không gây ảnh hưởng tới bảo bảo ở trong bụng.Kéo Tô Dạ Kiều dậy, lấy một trăm tệ từ trong túi ra vứt lên trên mặt bàn, “ Phiền ngài trả tiền, tạm biệt. ” Nói xong không quay đầu lại kéo tay Tô Dạ Kiều rời khỏi quán cà phê.
Hoa Khiếu ngơ ngác ngồi đó, dường như gã không hề cảm nhận được cái tát đau đớn bỏng rát trên mặt. Gã chỉ ngồi ở đó, tựa như hiểu rõ hết thảy, lại tựa như ngơ ngác ngồi đó mà thôi.
———– Còn tiếp ———–
Tay Để Luật Dương không ngừng run rẩy nắm chặt lấy bánh lái, cuối cùng chỉ có thể dừng xe bên lề đường ổn định lại tâm tình của bản thân. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, hắn có thể có được một đứa trẻ giống hệt Phàm Ức rồi …
Đứa trẻ … rất giống với Phàm Ức …
Trong đầu Để Luật Dương hỗn độn như tơ vò, tựa như hắn đã bắt được một điểm rõ ràng, lại tựa như cái hắn cũng không rõ.
Hắn đột nhiên lơ đãng nhớ lại khi hắn còn bé trộm nghe bọn hạ nhân nói chuyện phiếm, nghe nói chàng rể đồng họ Hứa ở rể Hứa gia dây dưa không rõ với một nam nhân …
Người đàn ông ở rể kia chính là cha ruột của Hứa Phàm Ức.
Khuôn mặt của Hứa Phàm Ức cùng Tần Sở Ca giống nhau đến kinh người.
Khuôn mặt của Hứa Phàm Ức và cha ruột của y hệt như từ một khuôn đúc ra.
Mà Hứa phụ lại dây dưa không rõ với một nam nhân.
Thể chất dị thường của Tần Sở Ca.
………….
Để Luật Dương gọi điện thoại cho thư kí của mình, “ Điều tra người đương nhiệm hiện tại của Hứa gia cho ta, quan trong nhất là điều tra tên của nam nhân từng có quan hệ với ông ta! ”
Kết quả có thể tra ra khiến tay của Để Luật Dương đang nắm chặt lấy di động không tự chủ được mà run rẩy. Sau khi cúp máy, Để Luật Dương thở sâu một hơi, cố gắng bình ổn kích động trong tâm trí.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Hoa Khiếu biết được việc này, hắn muốn Hoa Khiếu giờ đây, sẽ thua vô cùng thê thảm!
——————————
Tô Dạ Kiều vội vàng ôm lấy thân hình bủn rủn sau khi kích tình qua đi của Tần Sở Ca, cánh tay dịu dàng xoa quanh thắt lưng của Tần Sở Ca, chỗ cơ thịt mềm nhũn. Tần Sở Ca tựa như sợ lạnh, lui vào trong ***g ngực Tô Dạ Kiều, hai tay cũng ôm lấy cổ của Tô Dạ Kiều, chẳng qua giữa hai người vẫn còn một khoảng cách không nhỏ —— nơi đó có một tiểu sinh mệnh đang lẳng lặng ngủ.
Tô Dạ Kiều cố gắng không đè vào cái bụng nhô lên của Tần Sở Ca, vậy nên tạo ra một khoảng không gian lớn giúp cho Tần Sở Ca khi nằm xuống không gặp khó khăn.
“ Chân … hơi chuột rút … đùi bên trái … ” Tần Sở Ca nhíu máy, mắt đang nhắm, mơ hồ nói. Tô Dạ Kiều liền vội vàng thu cánh tay đặt trên eo y lại, chui vào trong chăn, xoa bóp đùi trái cho Tần Sở Ca, sau đó thuần thục vuốt ve, cơ thịt đang thả lỏng thư giãn kia rõ ràng có hơi cứng lên, “ Thoải mái hơn nhiều không? ”
Sau khi xoa nhẹ ba bốn phút, mày của Tần Sở Ca cuối cùng cũng từ từ thả lỏng, “ Tốt hơn nhiều rồi … Cám ơn ngươi Dạ Kiều, chúng ta ngủ đi … ” Tần Sở Ca lộ ra vẻ mặt thoải mái, cọ cọ trong lòng Tô Dạ Kiều.
Tô Dạ Kiều nâng thân tắt chiếc đèn nhỏ mờ mờ ở đầu giường đi, kéo chăn lên, bọc kín hai người lại. Tần Sở Ca không nhắc lại việc của nam nhân xa lạ kia, mà rất nhiệt tình làm tình với anh. Nghĩ tới hôm nay y bị chấn động tình cảm quá lớn, có thể không tốt cho bảo bảo, Tô Dạ Kiều đương nhiên cũng không cự tuyệt Tần Sở Ca cầu ái.
Nói anh hoàn toàn không để ý tới quá khứ của Tần Sở Ca thì tuyệt đối là gạt người, nhưng Tô Dạ Kiều lại không quá buồn bã, cũng không quá ghen tị. Thứ anh muốn chính là hiện tại cùng tương lai, việc quá khứ cũng đã qua rồi, cho dù những người đó đều tìm tới, anh tin tưởng với tình cảm hiện tại của anh và Tần Sở Ca, anh sẽ không dễ dàng bị vứt bỏ.
Anh chưa từng cho Sở Ca biết, bản thân đã từng giãy dụa tỉnh lại từ trong ác mộng.Trong mộng anh nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tần Sở Ca, điều anh có thể làm chỉ là dùng cái ôm của bản thân cố gắng sưởi ấm cho y.
Anh tin tưởng, anh sẽ mang đến ấm áp cùng hạnh phúc cho Tần Sở Ca, không có ác mộng cùng bất kham.
Vậy nên, bọn họ sẽ cùng một chỗ …
Nhất định là như vậy.
Tô Dạ Kiều tự cổ vũ cho bản thân, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉm, ôm lấy Tần Sở Ca đã ngủ say vào trong lòng, tiến vào mộng đẹp.
——————————-
Hoa Khiếu vùi mình vào trong cái chăn thật dày, dùng cái gối che lên trên mặt, lấy chăn che lấp toàn thân.
Hỗn loạn bên ngoài không can hệ tới gã.
Những điều gã trải qua dường như không phải là cuộc đời của bản thân, nhiều ngày như vậy trôi qua mà tựa như trống rỗng, giống như cái xác không hồn.
Gã không đau khổ, gã không bi thống, gã chỉ cảm thấy, không hề có ý nghĩa mà thôi.
Người hầu đang cốc cốc cốc gõ cửa —— Nhà của gã từ khi nào mà xuất hiện người hầu? Đương nhiên là do đại tiểu thư kia mang tới.
“ Tiên sinh! Tiên sinh! Phu nhân nôn thật kịch liệt, xin người hãy tới xem thử! ” Lão thái thái kia vẫn luôn ở ngoài cửa không ngừng hô gọi.
“ Tiên sinh! Đó là vợ của ngài đó! Hiện tại người đang mang thai con của ngài, nôn nghén như vậy thì quá mãnh liệt, ngài cũng không muốn đi xem thử sao? ” Tiếng gọi giống như ma âm quán nhĩ không ngừng vang lên ở cửa.
Bên dưới cái gối, Hoa Khiếu lạnh lùng cười, Vợ? Con?
Kì thật đó không phải là của gã, đó là của mẹ gã đi …..
“ Phu nhân nôn đến mức một chút cơm cũng ăn không nổi nữa, ngửi thấy mùi vị của đồ dầu mỡ thì khó chịu, chỉ có thể uống một chút nước rau cải, điều hiện tại người cần nhất chính là sự quan tâm của ngài đó tiên sinh! ” Triệu chứng như thế này … tại sao lại thấy quen thuộc nhỉ?
Hoa Khiếu xốc chăn gối lên, mặc áo ngủ đi về phía cửa, mở cửa, lão thái thái kia đang đứng ở bên ngoài, khuôn mặt nôn nóng đang hô gọi, nhìn thấy gã đi ra, tựa như nhìn thấy cứu tinh, trong mắt lại mang theo chút chán ghét: “ Tiên sinh, ngài nhanh chóng đi xem thử đi, phu nhân sắp không chịu nổi rồi … ”
“ Cô ta còn chưa chết, có cái gì mà không được. ” Hoa Khiếu hừ lạnh một tiếng vòng qua lão thái thái này, đi tới phòng ngủ của Chu Nhu Đình, chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nôn khan cùng với thanh âm lo lắng của một đám người hầu.
Gã đột nhiên nhớ ra thanh âm cùng với triệu chứng này giống với ai rồi.
Bộ dáng giống với Tần Sở Ca trước khi rời đi.
Tâm tựa như bị thứ gì đó nhè nhẹ, nhè nhẹ đâm vào, sau đó không ngừng đau đớn.
“ Tìm bác sĩ cho cô ta, sau này nếu không có việc gì quan trọng thì đừng loạn kêu ta, nhà của ta không nuôi những kẻ nhàn rỗi không có giáo dưỡng. ” Lời nói gần như cay nghiệt, Hoa Khiếu nói với lão thái thái ở phía sau.
Căn nhà này hiện tại vẫn là của Hoa Khiếu gã, người khác nếu muốn vung tay múa chân, thì còn hơi sớm đó.
Lão thái thái hiểu được sự uy hiếp ẩn chứa bên trong, không cam lòng cúi thấp đầu, vâng dạ một tiếng, sau đó căm tức nhìn Hoa Khiếu, sau đó nhanh chóng chạy lại phòng ngủ của tiểu thư nhà bà, an ủi người phụ nữ kia.
Hoa Khiếu lạnh lùng nghe thanh âm của chúng nhân, chầm chậm quay trở lại phòng của mình.
Mẫu thân nói với gã, Tần Sở Ca đã không còn nữa, bảo gã đừng tiếp tục phí công tìm kiếm nữa, cũng đừng tưởng nhớ nam nhân kia. Nếu không tự biết điều chỉnh lại, thì ngay cả công ty cũng khỏi phải tới nữa.
Từ mưu tính ban đầu gặp gỡ, tới tình cảm không khống chế được sau cùng, vài tháng ngắn ngủi, nhân sinh của gã đã xoay chuyển thật nhiều. Gã thậm chí còn không thể nhớ nổi cuộc sống quá khứ của gã đã trôi qua như thế nào.
Hiện tại gã chỉ thấy hỗn loạn cùng trống trải, tâm bất tri bất giác đã thất lạc, ngây ngây ngô ngô mà kết hôn, rồi lại mơ mơ hồ hồ mà có thêm một đứa con không được chờ mong.
Sở Ca …
Hoa Khiếu nằm trở lại trên giường, vuốt ve nửa chiếc gối còn lại, tựa như còn có một người khác cũng đang nằm ở đó, cười nói vui vẻ với gã, nhiệt tình ôm ấp cùng triền miên. Sẽ vào thời điểm gã về nhà nói câu: “ Ngươi đã về rồi? ”, sẽ vào thời điểm ăn cơm gắp thức ăn cho gã, sẽ cùng gã xem tivi, nằm trên đùi gã làm nũng.
Nhưng mà hiện tại tất cả đều không còn nữa rồi.
*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^