“ Sở Ca … Cha tới để … ” Hứa Kham được mời vào nhà, tuy khi đứng trước mặt Tần Sở Ca ông vẫn cảm thấy có chút luống cuống, nhưng lúc ông nhìn thấy đứa trẻ Tần Sở Ca đang bế trong tay, mắt ông bỗng chốc sáng bừng lên, “ Đứa bé kia! Nó là … ”
Tần Sở Ca nhìn thấy Hứa Kham, đầu tiên y có chút tức giận liếc nhìn Tô Dạ Kiều, nhưng y cũng biết không thể không cho Hứa Kham vào nhà, “ Là con của tôi. ” Ánh mắt nồng nhiệt quá mức kia của Hứa Kham khiến y không thể không bé con lên cho ông nhìn.
“ Cha có thể … Cha có thể ôm cháu không? ” Hứa Kham hiển nhiên đã quên mất mục đích ông tới đây là gì, chỉ đáng thương thỉnh cầu Tần Sở Ca.
Người mặc âu phục phía sau ông thấy vậy thì khẽ ho một tiếng, “ Ngài Hứa … ”
Tần Sở Ca vốn cũng không muốn để ông ôm Dạ Băng liền nói: “ Ngài Hứa, mời ngài ngồi, hôm nay ngài tới đây là vì chuyện gì? ”
Để Luật Dương đang ngồi bên kia chậm rãi ăn, ngẩng đầu lơ đãng liếc nhìn Hứa Kham một cái, sau đó lại vùi đầu cắm cúi ăn.
Hứa Kham có chút xấu hổ thu ánh mắt đang nhìn Dạ Băng lại, “ Cha tới là để … Tuyên bố di chúc của cha … Đây là luật sư của cha, ngài Đường. ” Luật sư Đường mỉm cười chào hỏi.
“ Di chúc? ” Tần Sở Ca nhíu mày, “ Ông không phải vẫn còn đang rất khỏe mạnh à? Sao lại phải tới tuyên bố di chúc trước mặt tôi? ”
Sắc mặt của Hứa Kham có phần ảm đạm, “ Cha sống không tới được năm sau, cha bị ung thư gan giai đoạn cuối, hơn nữa con còn là người thân duy nhất của cha … Cha tất nhiên muốn để lại cho con vài thứ. ” Ông vươn tay, luật sư Đường lập tức lấy bản di chúc đã sớm soạn sẵn từ trong cặp tài liệu, đưa cho Tần Sở Ca.
Tần Sở Ca do dự một chút, giao con cho Tô Dạ Kiều sau đó vươn tay tiếp lấy bản di chúc.
Sau khi đọc hết bản di chúc, Tần Sở Ca vội vã đặt nó xuống trước mặt Hứa Kham, “ Xin lỗi, tôi không thể nhận nó … Đây … Đây cũng quá … ”
“ Vì sao không muốn? ” Để Luật Dương lúc này đã hạ đũa xuống, “ Đó vốn là những thứ ông ta nợ hai ba con em, vì sao không cần? Nếu ông ta không thèm muốn những thứ đó, hiện tại em rõ ràng đã có một gia đình đầm ấm. ”
Hứa Kham cười khổ, “ Giám đốc Để nói không sai, đây vốn là những thứ cha nợ con và A Phóng, nếu như không phải cha … Chúng ta cũng sẽ không … ” Hứa Kham không thể nói nổi nữa, ông đẩy bản di chúc qua, “ Kí đi, những thứ này đều sẽ là của con, con không cần gánh bất kì trách nhiệm nào. ”
Bản di chúc này ghi lại tất cả tài sản mà Hứa Kham có, bao gồm năm sáu mảnh đất, 29% số cổ phiếu của công ty Hứa gia, một số đồ cổ, hơn mười chiếc ô tô, còn có một chiếc máy bay tư nhân, tất cả đều mang tên Tần Sở Ca.
Trị giá … Ít nhất là hơn ba tỷ.
“ Cả một đời cố gắng của Hứa Kham ta cũng chính là để lưu lại những thứ hào nhoáng hư vô này, suốt đời hưởng không hết, chết đi cũng chẳng dùng, mà ta lúc này mới biết … Tình cảm A Phóng dành cho ta hóa ra lại trân quý như vậy, cho dù có đổi hết những thứ này đi cũng chăng nữa chẳng thể tìm lại được. ” Hứa Kham cúi đầu, nhìn mép bản di chúc, thấp giọng nói, “ Nhưng hối hận thì có làm được gì, ta chỉ thể dùng những thứ này để đổi lấy cái chết thanh thản, vậy nên Sở Ca … Con nhận lấy chúng được không? Cứ coi như hoàn thành nốt … Di nguyện cuối cùng cho lão già sắp chết này … ”
Tần Sở Ca chỉ cảm thấy tờ giấy trong tay y nặng tựa ngàn cân. Ba y năm đó là bại bởi những thứ trong tờ giấy này, mà hôm nay y lại bị bức phải nhận lấy thứ mang tên di sản đáng giá tiền tỉ này.
“ Nếu như tôi không nhận thì sao? ” Tần Sở Ca hỏi luật sư Đường đứng ở phía sau Hứa Kham.
Luật sư Đường nhìn thân chủ của anh ta sau đó chậm rãi đáp: “ Dần dần sẽ bị ngân hàng hoặc chính thủ trưng thu, có một vài thứ có thể bị họ hàng xa của Hứa gia cướp đi. ”
Tần Sở Ca quay đầu liếc nhìn Tô Dạ Kiều, toàn bộ tinh thần của anh đều đặt trên việc chơi đùa với Dạ Băng, căn bản chẳng hề chú ý tới bản di chúc này; Để Luật Dương thì dùng ánh mắt sâu xa dõi theo y, tựa như đang khích lệ y nhanh chóng kí tên vào.
“ Sở Ca … Hiện tại các con ở trong căn nhà nhỏ như vậy chắc chắn sẽ không thích hợp với cuộc sống tương lai của cháu, cha cầu xin con, con cứ coi như đây là những thứ dành cho cháu, con kí tên đi … Cha có mấy căn biệt thư rất tốt, rất thích hợp với cuộc sống của các con, đừng bởi vì những thứ này là của ta … Mà từ chối được không? ” Vẻ cầu xin tràn ngập trong mắt Hứa Kham, thậm chí ông còn viện tới cả lý do là vì cháu trai.
Tần Sở Ca sững sờ, bàn tay đang nắm lấy bản di chúc bất giác chặt lại. Quả thực … Dạ Kiều tuy không nói với y nhưng y vẫn có thể cảm thấy những khó khăn trong cuộc sống gần đây. Y thì không có việc gì, quá khứ hơn hai mươi năm y sống cuộc sống nghèo khổ, cũng từng chịu đói. Nhưng bé con thì không như vậy …
Y không muốn dùng tiền của Để Luật Dương, Để Luật Dương hình như cũng biết điều đó nên hắn luôn không hề nhắc tới việc này …
Tần Sở Ca đột nhiên nhìn về phía Để Luật Dương, “ Để Luật Dương, có phải anh tìm ông ta tới không? ” Y đột nhiên rõ ràng, sao Hứa Kham sớm không tới, muộn không tới, lại vừa vặn khi Để Luật Dương vừa chuyển qua liền tới muốn y kí di chúc!
“ Việc này thì liên quan gì đến anh? ” Để Luật Dương vô tội xua tay, “Anh làm sao biết được ông ta muốn tống tài sản của mình đi chứ. ”
Tuy nhiên hắn quả thực thổi một chút gió vào …
Hứa Kham cũng lắc đầu, “ Không, không phải là Để Luật Dương bảo cha tới, là cha tự mình chủ động tới đây, bác sĩ muốn cha lập tức nhập viện điều trị, sau này cha sẽ không dễ dàng gặp được con nữa. ”
Luật sư Đường đã đặt chiếc bút vào tay Tần Sở Ca, y do dự nhận lấy, sau đó lật xem lại bản di chúc, trên đó có rất nhiều điểu khoản luật pháp y không hiểu, tuy thế phần y có thể hiểu được đã là rất kinh người rồi.
Ở trang cuối của bản di chúc Hứa Kham đã kí tên của ông ở phần bên A, phần bên B đã được in sẵn tên của y, chỉ chờ y tự mình kí nốt tên.
“ Kí đi, Sở Ca, nếu điều này có thể giúp ngài Hứa yên tâm, vậy em kí đi. ” Tô Dạ Kiều đột nhiên nói.
Tần Sở Ca nắm chặt cây bút, đặt bản di chúc lên bàn, dùng từng nét bút có phần non nớt chậm rãi viết tên của y xuống.
Hứa Kham run rẩy tiếp lấy bản di chúc nọ, sờ lên nét mực đã khô kia, “ Cám ơn con Sở Ca … Cám ơn con … ” Ông đứng dậy giao bản di chúc cho luật sư ở phía sau, sau đó bất ngờ khom lưng, vái một vái về phía Tần Sở Ca, “ Đây là cho … A Phóng … ”
Tần Sở Ca bất giác vươn tay đỡ lấy người đàn ông đang run rẩy kia, “ Ông hà tất … phải làm như vậy? ”
Hứa Kham đứng vững, có phần lo lắng vươn tay muốn ôm lấy Tần Sở Ca, “ Con của cha … Cha xin lỗi, cha … Thực không có cách nào đền bù hết được cho hai ba con con … ”
Tần Sở Ca hơi do dự sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng của Hứa Kham, “ Tôi … ”
Hứa Kham nhanh chóng buông Tần Sở Ca ra, tiếp đó ánh mắt của ông dừng trên Dạ Băng bé nhỏ đang mơ màng ngủ, “ Có thể cho cha ôm cháu không? Chỉ một cái thôi? ”
Tô Dạ Kiều khẽ mỉm cười, “ Đương nhiên có thể … Đây, phải ôm như vậy, đúng, ôm lấy mình bé … ”
Hứa Kham thật cẩn thận bế Dạ Băng tựa như ông đang ôm một bảo vật cực kì trân quý vậy, cố nén nước mắt chua xót muốn rơi xuống, ông khẽ run rẩy: “ Thực đúng là … một đứa bé đáng yêu.. Cháu tên là gì? ”
“ Tần Dạ Băng. ” Tần Sở Ca đáp, “ Bé tên là Tần Dạ Băng. ”
“ Tần Dạ Băng … ” Hứa Kham rớm nước mắt lẩm nhẩm lại cái tên này, sau đó không đành lòng trả đứa trẻ lại cho Tô Dạ Kiều, “ Cái tên rất hay, quả là một cái tên rất hay. ”
Hoa Cơ Vân ngồi trên sô pha khẽ thổi từng tầng, từng tầng tro bụi thật dày. Căn biệt thự to lớn này hiện tại đã chẳng còn một ai, người của nhà họ Chu đã chuyển đi hết, Hoa Khiếu vốn luôn không thích thuê người làm, vậy nên cả căn biệt thự này hiện tại chỉ có một mình bà là sinh vật sống duy nhất.
Cháu nội của bà còn đang ở bệnh viện, nhưng kì quái là bà chẳng có tí mong muốn đi gặp nó chút nào. Đó là thứ sản phẩm thất bại, bà vì thứ ấy mà mất đi con trai và nhiều hơn thế nữa.
Việc bà cần làm chỉ có trả tiền viện phí mà thôi, sau đó khi nào bệnh viện không nuôi nổi nó nữa bà sẽ tới mang nó về, giao cho người hầu nuôi dưỡng.
Lưng dựa lên chiếc ghế sô pha cứng ngắc, Hoa Cơ Vân nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh tích tắc rất nhỏ của chiếc kim đồng hồ đang không ngừng chuyển động.
Hiện tại cuối cùng bà cũng đã hiểu điều gì gọi là cô đơn và trắng tay rồi.
—————————————–
Tiếng gõ cửa vang lên vừa đúng lúc Dạ Băng bé nhỏ tiểu ướt tã, Tần Sở Ca luống cuống thay tã cho bé con, dỗ bé để bé không tiếp tục khóc nữa, sau đó nghi hoặc đi ra mở cửa —– Mấy hôm nay Dạ Kiều đều cực kì bận rộn, lúc này là ai tới tìm bọn họ đây?
Qua mắt mèo, Tần Sở Ca nhìn thấy một khuôn mặt mà y không bao giờ nghĩ tới, sau khi do dự một chút y vẫn mở cửa cho Để Luật Dương.
Cách một cánh cửa, Để Luật Dương vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc lớn của trẻ con nên hắn không hề bực dọc đứng ở cửa đợi chừng hai, ba phút. Tần Sở Ca phức tạp nhìn hắn một cái, “ Vào đi. ” đoạn cúi đầu tìm cho Để Luật Dương một đôi dẹp, đặt tới bên chân hắn.
Một động tác đơn giản như vậy lại khiến trong lòng Để Luật Dương trào dâng một cảm xúc mạnh mẽ, “ Tần Sở Ca … ” Hắn bất giác gọi cái tên này.
Tần Sở Ca vừa muốn xoay người đi xem bé con liền sửng sốt quay đầu, “ Giọng nói của anh … ”
Để Luật Dương không nói gì, vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của Tần Sở Ca. Vết sẹo trên mặt y tuy đã nhạt đi không ít, nhưng khi đứng gần vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, “ Đây là báo ứng, cũng là cái giá phải trả. ” Tuy giọng nói của hắn khàn khàn, gần như bị phá hủy hoàn toàn nhưng lại có thể biểu đạt cảm xúc một cách thần kì. Chí ít tâm của Tần Sở Ca không biết vì sao lại đột nhiên dịu đi.
“ Anh ngồi đây đợi một chút, tôi dỗ con ngủ rồi sẽ qua. ” Tần Sở Ca rót cho Để Luật Dương một cốc nước, đặt ở trên bàn trà, làm động tác mời. Để Luật Dương lắc đầu, “ Anh có thể xem không? ” Hắn chỉ vào trong phòng, cũng chính là bé con.
Tần Sở Ca dọ dự một chút, sau đó gật đầu, “ Được. ”
Trong phòng tràn ngập mùi sữa bột. Tần Sở Ca mở cửa cho Để Luật Dương, sau khi thay tã cho bé con liền vội vã dùng chăn quấn lấy bé, đặt bé vào trong nôi, mà bé con lúc này bởi vì động tác qua quýt của ba ba mà oa oa khóc lớn, cái mặt be bé đỏ bừng.
Tần Sở Ca vẻ mặt áy náy bế bé con lên, hôn hôn lên má bé, “ Không khóc nào … Không khóc … Cục cưng không khóc … Ba ba sai rồi … Ba sẽ lập tức mặc quần áo cho con … Sau đó đắp chăn … Không khóc, không khóc … Con xem có chú ở đây này, chú sẽ cười con đó … ” Sau đó lập tức mặc quần áo chỉnh tề cho bé con, sau đó lại dùng chăn nhỏ tỉ mỉ bọc lấy bé, tránh cho không khí lạnh bên trong phòng làm bé lạnh.
Khóc tiếp thêm một lát nữa, bé con mới cảm thấy mệt, hơn nữa mục đích của bé cũng đã đạt được rồi, tiếng khóc dần thấp đi, thỉnh thoảng mới nấc lên một tiếng, bé khịt khịt mũi, rồi vươn hai tay muốn được ôm.
Tần Sở Ca lúc này đã quên béng mất Để Luật Dương, yêu thương bế bé con lên, nhẹ nhàng đong đưa, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay chọc chọc cái mũi đỏ hồng của bé, tiếp đó nhìn bé con híp mắt vào, muốn bắt lấy đầu ngón tay của y lại bắt không được, dáng vẻ thật buồn cười.
Mắt thấy vẻ mặt của bé con dần trở nên uất ức, tiếng khóc hư hư lại bắt đầu từ trong mũi thoát ra, Tần Sở Ca cuối cùng cũng ngừng trêu trọc bé, đưa đầu ngón tay bé chơi hoài không chán qua cho bé, thành thật để đó cho bé con luyện răng.
Để Luật Dương đứng bên cạnh nhìn, cảm giác hâm mộ tràn ngập trong tâm hắn. Hắn không dám nói, lo lắng sẽ phá hỏng niềm vui của cặp phụ tử này, nhưng nỗi chua sót lại không ngừng cuồn cuộn trong lòng hắn —– Nếu là lúc trước …., không có nếu như, vậy nên gã chỉ có thể nắm lấy hiện tại.
Tần Sở Ca ôm bé, muốn đi lấy đồ chơi cún con cho bé cầm lại quên mất phía sau y còn có Để Luật Dương, đầu đập phải người của hắn, suýt chút nữa liền ngã vào xe trẻ con ở phía sau. Để Luật Dương vội vã vươn tay đỡ lấy Tần Sở Ca, tiện đó kéo y ôm vào ngực mình.
Bé con bị kẹp ở giữa cảm thấy khó chịu, hư hư muốn khóc nấc, Để Luật Dương liền vội vả buông tay, Tần Sở Ca cũng lập tức đong đưa bé con, tiếp tục kiên trì dịu dàng dỗ dành bé lần nữa, cuối cùng cũng dỗ được bé con an tĩnh lại, bắt đầu gặm gặm, chơi đùa đầu ngón tay của y.
Tần Sở Ca đặt bé vào nôi, sau đó đặt đồ chơi cún con ở bên cạnh bé, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé con lần nữa, “ Ba ba ra đây có việc, nếu con muốn chơi thì chơi với cả cún con, đừng khóc nha! ” Y cưng chiều dùng đầu ngón tay trạc trạc cái trán của bé con rồi xoay người khẽ nói với Để Luật Dương: “ Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. ” Để Luật Dương gật đầu, lướt qua bên cạnh Tần Sở Ca, ánh mắt dừng trên thân thể trẻ con non nớt kia.
Dạ Băng bé nhỏ thấy có ánh nhìn lạ lẫm nhìn mình thì cong miệng khach khách cười vài tiếng, nha nha mở cái miệng nhỏ còn chưa mọc răng ra, giống như muốn nói gì đó, quơ quơ cánh tay nhỏ ngắn tủn trong không khí.
Để Luật Dương bất giác mỉm cười, cùng Tần Sở Ca rời khỏi căn phòng tràn ngập ấm áp này.
Tới phòng khách, hai người ngồi ở hai vị trí đối diện nhau trên sô pha, nhất thời hai bên đều không biết nên nói gì. Tần Sở Ca lên tiếng trước tiên, “ Anh … Xuất viện lúc nào vậy? ”
“ Hôm nay. ” Để Luật Dương trả lời.
Tần Sở Ca vốn muốn ân cần hỏi han vài câu, nhưng dưới ánh mắt nóng rực của Để Luật Dương y lại không biết nên nói gì, liền dứt khoát hỏi thẳng: “ Anh tìm tôi có việc gì? Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh … Không muốn có quan hệ gì với anh nữa. ”
“ Sở Ca, anh cảm thấy … Chúng ta cần phải hiểu rõ lẫn nhau một lần nữa. ” Để Luật Dương chầm rãi nói, ngữ khí không hề tràn đầy tính khống chế và kiểm soát như trong quá khứ mà tựa như đang trần thuật lại.
“ Điều này còn cần thiết sao? ” Tần Sở Ca khẽ cười, “ Anh cũng thấy đó, hiện tại tôi có một gia đình rất hạnh phúc, có người đàn ông tôi yêu, anh ấy cũng yêu tôi, có một đứa con đáng yêu, tôi cảm thấy … Đã không còn cần thiết nữa rồi. ”
“ Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn, đương nhiên, tôi và em cần nói rõ ràng, mục đích cuối cùng của tôi là đạt được em. Nhưng … Tôi có thể chỉ là một trong số. ” Để Luật Dương giống như không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục nói.
“ Tôi không nghe lầm … Chứ? ” Tần Sở Ca bất giác nhíu mày, Để Luật Dương không phải chỉ có cổ họng bị hỏng thôi à? Sao y có cảm giác anh ta cứ như biến thành một người khác vậy? “ Một trong số ý là gì? ”
“ Anh sẽ không bắt em phải rời khỏi Tô Dạ Kiều, cũng sẽ không bắt em phải rời khỏi … Hoa Khiếu, anh có thể chỉ là một trong số, không phải là người duy nhất, chỉ cần em có thể cho anh được là một phần của em là đủ rồi. ” Ý nghĩ này hắn đã suy nghĩ rất kĩ càng. Trong ba người đàn ông có gút mắc với Tần Sở Ca, chỉ có hắn là không thuận lợi nhất, Tần Sở Ca không yêu hắn, hắn cũng biết, nhưng hắn chỉ có thể nắm lấy chút quan tâm mỏng manh Tần Sở Ca dành cho hắn, giúp hắn thoát khỏi tình cảnh này. Cuộc viếng thăm đầu tiên sau lần hắn bị đâm xe, có lẽ chỉ có chút quan tâm mỏng manh như vậy mà thôi.
Tô Dạ Kiều yêu y, y yêu Hoa Khiếu, chỉ có hắn mang đến cho y nỗi đau cùng thương tổn.
“ Điều này là không thể. ” Theo bản năng Tần Sở Ca cự tuyệt ý nghĩ điên cuồng này, “ Tôi đã từng nói với anh rồi, nhân sinh không nên … ”
“ Đúng, nhân sinh không nên chỉ bị trói buộc bởi một người. Bởi vậy anh tìm tới người thứ hai. ” Ánh mắt của Để Luật Dương nhìn về phía Tần Sở Ca, “ Là em. ”
“ Anh nhìn cho rõ, tôi không phải là Hứa Phàm Ức … ” Tần Sở Ca có chút kinh sợ, hoảng hốt, y chỉ vào mặt của mình, gần như cầu xin nói.
“ Anh rất rõ ràng, tuy anh trước đây vẫn luôn mơ hồ. ” Để Luật Dương một lần nữa cắt đứt lời nói của Tần Sở Ca, “ Tin tưởng anh, trong quá khứ, thứ thu hút anh quả thực là khuôn mặt của em, mà hiện tại, anh có thể nhắm mắt lại nói anh yêu em. ”
Tâm thái lúc cận kề cái chết đó, người bình thường e rằng chẳng thể nào hiểu nổi. Khi con người cận kề cái chết, lời nói ra cũng là điều thiện, đó gần như là một đạo lý. Chỉ có ở trong trạng thái đó, hắn mới có thể khách quan nhìn lại cuộc đời của hắn —– Hứa Phàm Ức, người đã từng bước qua cuộc đời của hắn, hắn dùng toàn bộ tình yêu của mình để yêu người đó mà không được hồi đáp, thế giới khuyết đi tình yêu khiến hắn oán hận và bị vây trong thứ gọi là báo thù, từng tầng, từng vòng một. Tên côn đồ gã đã từng vô cùng coi thường kia thế nhưng lại chiếm lấy một góc trong tâm hắn.
Tới bây giờ, có lẽ hắn vẫn không thể hiểu rõ tình yêu là gì, nhưng hắn không thể buông tay lần nữa, đã từng sai lầm thì chắc chắn sẽ không lặp lại một lần nữa.
Để Luật Dương nói nhắm mắt lại liền thực sự nhắm mắt lại. Sau đó hắn một lần nữa vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của Tần Sở Ca, “ Sở Ca, anh … ”
Tiếng mở cửa đột nhiên truyền tới, Tô Dạ Kiều cầm chìa khóa đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn tình cảnh xảy ra trong phòng, nụ cười khổ chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt của anh.