Ngoài thành Lan Lăng, quân lính xếp thành hàng ngũ chỉnh tề lẳng lặng chờ lệnh xuất phát. Người đứng đầu mặc một chiếc áo giáp màu đen bịt kín thân mình, chỉ có ánh mắt kia trong đêm phát ra quang mang thị huyết.
- Tướng quân. – có người từ phía sau gọi hắn.
Tiếng hít thở trầm ổn từ từ truyền đi, con ngươi khát máu thu lại, thân mình chậm rãi chuyển lại. Một con ngươi sắc bén đảo qua người mới tới, một thứ khí thế vô hình tỏa ra khiến người ta sợ run.
- Sao? – giọng hắn nhu hòa thần kỳ, không hề giống với khí thế bức người của mình.
- Hoàng thượng phái người đến đây.
- Mời vào đi! – con ngươi lãnh liệt của hắn không có lấy một tia dao động.
Trong lều trại đơn giản, hắn vén rèm bước vào, như một cơn gió đêm lạnh lẽo, hỗn loạn thổi hắt vào trong. Cách một khoảng, đôi mắt hắn chợt nheo lại, tia nhìn hồ nghỉ đảo qua người mới tới. Cảm giác đề phồng đột ngột dựng lên trong lòng, hắn âm thầm đặt tay lên bội kiếm trong người.
- Ngẩng đầu lên. – hắn thấy người tới cũng khoác một chiếc áo choàng màu đen, đầu hơi cúi. Điều này khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, vì có rất ít người không cảm thấy áp lực và căng thẳng mỗi khi đứng trước mặt hắn. Chính điểm này làm cho hắn nổi lên nghi ngờ!
Mấy ngón tay thon dài như ngọc kéo áo choàng xuống, nước da trắng trẻo hoàn toàn đối lập với chất liệu vài đen. Mũ trùm đầu cũng được xốc lên, hé ra khuôn mặt mỉm cười mị hoặc phân không rõ nam hay nữ đang nhìn hắn. Nụ cười lạnh nhạt mà mang theo mị ý câu nhân.
- Làm gì mà căng thẳng như vậy, ngươi cũng quá “thảo mộc giai binh” đi Lâm Tông Càng! (Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh – 1 câu thành ngữ nổi tiếng của người TQ về trận Phì Thủy trong lịch sử. à Ở đây ý chỉ sự sợ hãi). – khóe môi mỏng manh gợi lên hết sức xinh đẹp.
Keng ~ Tiếng kiếm được tút ra khỏi vỏ nghe chói óc, kiếm ảnh xẹt nhanh qua không trung, ngừng trên cổ người mới tới. Một vết máu đỏ tươi chảy ra trên da thịt.
- Ngươi thật to gan! – đột nhiên, khóe môi nãy giờ mím chặt phát ra ý cười tàn khốc; trong tay rõ ràng tăng thêm chút lực khiến vết thương càng thêm sâu, máu trào ra càng nhiều.
- Lá gan của ta luôn rất lớn, bằng không cũng sẽ không tới nơi này của ngươi vào lúc đêm khuya thế này. – y làm như không có việc gì, cũng không quản vết thương trên cổ mình, cứ như người bị thương không phải là y. Chỉ có nụ cười mê người càng ngày càng sâu sắc.
- Nếu ngươi có nguyện vọng trước khi chết thì bản tướng quân sẽ thành toàn cho ngươi. Nói, mục đích của ngươi là gì, cho Vô Ngân ngươi chết cũng được an lòng! – hắn thu hồi kiếm, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, dòng máu chảy xuống lượn theo thân kiếm nhỏ giọt trên mặt đất, dần dần tán ra.
Người này cũng dám xuất hiện ở đây! Lâm Tông Càng hừ lạnh, tháo chiếc mũ sắt ra hé lộ khuôn mặt anh tuấn bất phàm. Khóe mắt cong cong làm cho khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn có chút nữ tính; ngũ quan tuy không phải hoàn mỹ mười phần, thậm chí không mấy xinh đẹp nhưng ghép tất cả lại một chỗ thì có mị lực khó nói nên lời.
Có điều, một khuyết điểm duy nhất chính là trên gương mặt kia có một vết sẹo đao chém thật dài, kéo từ khóe mắt xuống tận cằm. Nó khiến gương mặt của hắn trở nên dữ tợn!
Vô Ngân lạnh lùng nhìn hắn, đuôi lông mày nhướng lên, mỉm cười:
- Ai nha, nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn ghi hận chuyện này!
- Ít nói nhảm đi, chuyện trước kia tạm thời không nhắc tới. Mau nói ý đồ của ngươi đến đây, sau đó để bản tướng quân tiễn chân ngươi. – áo giác phát ra tiếng vang nặng nề, thanh âm kim loại va chạm nghe lạnh sống lưng.
- Xem ra giờ không phải lúc ôn chuyện cũ, ta liền đi vào việc chung vậy. – Vô Ngân chậm rãi nói. – Từ biệt nhiều năm, ngươi đã là nguyên soái thống lĩnh tam quân của Đại Nguyệt, ngày xưa nhìn ngươi thật sự nhìn không ra ngươi lại có một ngày như thế này. Có điều, ta xin khuyên ngươi một câu, đại thế của Hiên Viên Triệt đã mất!
Lâm Tông Càng cười lạnh, vuốt ve chiếc mũ sắt, trên đỉnh còn gắn một chiếc lông trĩ màu sắc rực rỡ; dưới ánh nến chiếc mũ phát ra thứ ánh sáng loang loáng, hòa lẫn vào đôi mắt hắn.
Có được vị trí này hắn đã trả giác rất nhiều, không phải tùy ý người khác nói gì là có thể khiến hắn buông tay. Trong đôi con ngươi u ám bùng lên ngọn lửa oán hận, hắn ngước lên nhìn nam tử trấn định, thản nhiên đứng trước mặt mình. Từ lần đầu tiên gặp nhau, Vô Ngân vĩnh viễn giữ một bộ biểu tình mỉm cười như vậy, cứ như tất cả mọi thứ đều nằm trong tay y. Cho dù có chuyện gì xảy ra trước mặt y thì y vẫn làm như mình đã nắm chắc hết thảy.
- Với thực lực hiện tại của ngươi và Hiên Viên Khanh Trần chỉ e là khó có thể trở lại Bắc An!
- Ta biết ngươi là người mà Hiên Viên Triệt ủy thác trọng trách; nhưng Lâm Tông Càng ngươi cũng nên biết chọc tới Hiên Viên Khanh Trần hoặc là người của ta thì so với chết còn thống khổ hơn nhiều. – Vô Ngân nói không nhanh không chậm, tay vươn ra, lòng bàn tay xòe mở thứ gì đó khiến đôi mắt Lâm Tông Càng thắt chặt lại, ý cười cũng biến mất!
- Vô Ngân. – hắn vội nâng tay sờ soạng trong ống tay áo, chốc chốc vẻ tươi cười lại hiện lên trên mặt. – Ngươi không cần ở trong này giả thần giả quỷ. – trong ống tay áo vẫn còn tấm hổ phù, có binh mã trong tay thì hắn còn sợ gì nữa; cho dù đối phó với Vô Ngân trước mặt đây đã tạo cho hắn không ít áp lực vô hình.
- Không phải hổ phù trong tay ngươi thì không cần sợ điều gì! – Vô Ngân cầm thưởng thức tấm hổ phù giống hệt hổ phù của Lâm Tông Càng, trong đôi mắt hẹp dài quyến rũ hiện lên tia đùa cợt.
Hổ phù thì thế nào? Trong mắt Vô Ngân y thì chỉ là một vật chết vô dụng, điều duy nhất có thể tìm đường sống trong chỗ chết chính là con người chứ không phải dựa vào thứ này.
- Hừ, từ khi nào hành động của bọn đầu trộm đuôi cướp lại được Vô Ngân công tử để vào mắt! – Lâm Tông Càng không thể xác định thật giả về miếng hổ phù trong tay hai người.
- Hiên Viên Triệt đem đại quân giao cho ngươi, dù biết ta sẽ tới đây thì hắn cũng sẽ có hành động. Thế nên sáng sớm gọi người đem thứ này tới chơi đùa thôi. Hôm nay ta tới tìm ngươi cũng không muốn làm gì cả, chỉ là không muốn ngươi vẫn bị ta đùa giỡn mà thôi.
Y cúi đầu than nhẹ một tiếng, bất ngờ vung tay ném hổ phù trong tay đi. Lâm Tông Càng theo bản năng không dám tiếp lấy.
Những thứ của Vô Ngân không phải dễ lấy được.
- Sao? Ngươi sợ! – y nháy mắt mấy cái, buồn cười nhìn Lâm Tông Càng. – Có qua có lại mới toại lòng nhau, ngươi giết tử sĩ của Khanh Trần, bắt Thu Thủy đi, lá gan quả là không nhỏ. Chưa một ai dám liên tiếp chọc vào bọn ta như vậy, Lâm nguyên soái, đó cũng là những việc mà ngươi không nên làm!
- Cuối cùng thì vẫn bị ngươi biết! – nói tới chuyện này khiến Lâm Tông Càng nổi lên hưng phấn, đắc ý. Khiến cho kế hoạch hoàn mỹ của Vô Ngân bị sụp đổ, chỉ riêng chuyện này đủ làm lòng hắn thỏa mãn, vui vẻ!
Ngoài thành Lan Lăng, quân lính xếp thành hàng ngũ chỉnh tề lẳng lặng chờ lệnh xuất phát. Người đứng đầu mặc một chiếc áo giáp màu đen bịt kín thân mình, chỉ có ánh mắt kia trong đêm phát ra quang mang thị huyết.
- Tướng quân. – có người từ phía sau gọi hắn.
Tiếng hít thở trầm ổn từ từ truyền đi, con ngươi khát máu thu lại, thân mình chậm rãi chuyển lại. Một con ngươi sắc bén đảo qua người mới tới, một thứ khí thế vô hình tỏa ra khiến người ta sợ run.
- Sao? – giọng hắn nhu hòa thần kỳ, không hề giống với khí thế bức người của mình.
- Hoàng thượng phái người đến đây.
- Mời vào đi! – con ngươi lãnh liệt của hắn không có lấy một tia dao động.
Trong lều trại đơn giản, hắn vén rèm bước vào, như một cơn gió đêm lạnh lẽo, hỗn loạn thổi hắt vào trong. Cách một khoảng, đôi mắt hắn chợt nheo lại, tia nhìn hồ nghỉ đảo qua người mới tới. Cảm giác đề phồng đột ngột dựng lên trong lòng, hắn âm thầm đặt tay lên bội kiếm trong người.
- Ngẩng đầu lên. – hắn thấy người tới cũng khoác một chiếc áo choàng màu đen, đầu hơi cúi. Điều này khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, vì có rất ít người không cảm thấy áp lực và căng thẳng mỗi khi đứng trước mặt hắn. Chính điểm này làm cho hắn nổi lên nghi ngờ!
Mấy ngón tay thon dài như ngọc kéo áo choàng xuống, nước da trắng trẻo hoàn toàn đối lập với chất liệu vài đen. Mũ trùm đầu cũng được xốc lên, hé ra khuôn mặt mỉm cười mị hoặc phân không rõ nam hay nữ đang nhìn hắn. Nụ cười lạnh nhạt mà mang theo mị ý câu nhân.
- Làm gì mà căng thẳng như vậy, ngươi cũng quá “thảo mộc giai binh” đi Lâm Tông Càng! (Phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh – 1 câu thành ngữ nổi tiếng của người TQ về trận Phì Thủy trong lịch sử. à Ở đây ý chỉ sự sợ hãi). – khóe môi mỏng manh gợi lên hết sức xinh đẹp.
Keng ~ Tiếng kiếm được tút ra khỏi vỏ nghe chói óc, kiếm ảnh xẹt nhanh qua không trung, ngừng trên cổ người mới tới. Một vết máu đỏ tươi chảy ra trên da thịt.
- Ngươi thật to gan! – đột nhiên, khóe môi nãy giờ mím chặt phát ra ý cười tàn khốc; trong tay rõ ràng tăng thêm chút lực khiến vết thương càng thêm sâu, máu trào ra càng nhiều.
- Lá gan của ta luôn rất lớn, bằng không cũng sẽ không tới nơi này của ngươi vào lúc đêm khuya thế này. – y làm như không có việc gì, cũng không quản vết thương trên cổ mình, cứ như người bị thương không phải là y. Chỉ có nụ cười mê người càng ngày càng sâu sắc.
- Nếu ngươi có nguyện vọng trước khi chết thì bản tướng quân sẽ thành toàn cho ngươi. Nói, mục đích của ngươi là gì, cho Vô Ngân ngươi chết cũng được an lòng! – hắn thu hồi kiếm, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, dòng máu chảy xuống lượn theo thân kiếm nhỏ giọt trên mặt đất, dần dần tán ra.
Người này cũng dám xuất hiện ở đây! Lâm Tông Càng hừ lạnh, tháo chiếc mũ sắt ra hé lộ khuôn mặt anh tuấn bất phàm. Khóe mắt cong cong làm cho khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn có chút nữ tính; ngũ quan tuy không phải hoàn mỹ mười phần, thậm chí không mấy xinh đẹp nhưng ghép tất cả lại một chỗ thì có mị lực khó nói nên lời.
Có điều, một khuyết điểm duy nhất chính là trên gương mặt kia có một vết sẹo đao chém thật dài, kéo từ khóe mắt xuống tận cằm. Nó khiến gương mặt của hắn trở nên dữ tợn!
Vô Ngân lạnh lùng nhìn hắn, đuôi lông mày nhướng lên, mỉm cười:
- Ai nha, nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn ghi hận chuyện này!
- Ít nói nhảm đi, chuyện trước kia tạm thời không nhắc tới. Mau nói ý đồ của ngươi đến đây, sau đó để bản tướng quân tiễn chân ngươi. – áo giác phát ra tiếng vang nặng nề, thanh âm kim loại va chạm nghe lạnh sống lưng.
- Xem ra giờ không phải lúc ôn chuyện cũ, ta liền đi vào việc chung vậy. – Vô Ngân chậm rãi nói. – Từ biệt nhiều năm, ngươi đã là nguyên soái thống lĩnh tam quân của Đại Nguyệt, ngày xưa nhìn ngươi thật sự nhìn không ra ngươi lại có một ngày như thế này. Có điều, ta xin khuyên ngươi một câu, đại thế của Hiên Viên Triệt đã mất!
Lâm Tông Càng cười lạnh, vuốt ve chiếc mũ sắt, trên đỉnh còn gắn một chiếc lông trĩ màu sắc rực rỡ; dưới ánh nến chiếc mũ phát ra thứ ánh sáng loang loáng, hòa lẫn vào đôi mắt hắn.
Có được vị trí này hắn đã trả giác rất nhiều, không phải tùy ý người khác nói gì là có thể khiến hắn buông tay. Trong đôi con ngươi u ám bùng lên ngọn lửa oán hận, hắn ngước lên nhìn nam tử trấn định, thản nhiên đứng trước mặt mình. Từ lần đầu tiên gặp nhau, Vô Ngân vĩnh viễn giữ một bộ biểu tình mỉm cười như vậy, cứ như tất cả mọi thứ đều nằm trong tay y. Cho dù có chuyện gì xảy ra trước mặt y thì y vẫn làm như mình đã nắm chắc hết thảy.
- Với thực lực hiện tại của ngươi và Hiên Viên Khanh Trần chỉ e là khó có thể trở lại Bắc An!
- Ta biết ngươi là người mà Hiên Viên Triệt ủy thác trọng trách; nhưng Lâm Tông Càng ngươi cũng nên biết chọc tới Hiên Viên Khanh Trần hoặc là người của ta thì so với chết còn thống khổ hơn nhiều. – Vô Ngân nói không nhanh không chậm, tay vươn ra, lòng bàn tay xòe mở thứ gì đó khiến đôi mắt Lâm Tông Càng thắt chặt lại, ý cười cũng biến mất!
- Vô Ngân. – hắn vội nâng tay sờ soạng trong ống tay áo, chốc chốc vẻ tươi cười lại hiện lên trên mặt. – Ngươi không cần ở trong này giả thần giả quỷ. – trong ống tay áo vẫn còn tấm hổ phù, có binh mã trong tay thì hắn còn sợ gì nữa; cho dù đối phó với Vô Ngân trước mặt đây đã tạo cho hắn không ít áp lực vô hình.
- Không phải hổ phù trong tay ngươi thì không cần sợ điều gì! – Vô Ngân cầm thưởng thức tấm hổ phù giống hệt hổ phù của Lâm Tông Càng, trong đôi mắt hẹp dài quyến rũ hiện lên tia đùa cợt.
Hổ phù thì thế nào? Trong mắt Vô Ngân y thì chỉ là một vật chết vô dụng, điều duy nhất có thể tìm đường sống trong chỗ chết chính là con người chứ không phải dựa vào thứ này.
- Hừ, từ khi nào hành động của bọn đầu trộm đuôi cướp lại được Vô Ngân công tử để vào mắt! – Lâm Tông Càng không thể xác định thật giả về miếng hổ phù trong tay hai người.
- Hiên Viên Triệt đem đại quân giao cho ngươi, dù biết ta sẽ tới đây thì hắn cũng sẽ có hành động. Thế nên sáng sớm gọi người đem thứ này tới chơi đùa thôi. Hôm nay ta tới tìm ngươi cũng không muốn làm gì cả, chỉ là không muốn ngươi vẫn bị ta đùa giỡn mà thôi.
Y cúi đầu than nhẹ một tiếng, bất ngờ vung tay ném hổ phù trong tay đi. Lâm Tông Càng theo bản năng không dám tiếp lấy.
Những thứ của Vô Ngân không phải dễ lấy được.
- Sao? Ngươi sợ! – y nháy mắt mấy cái, buồn cười nhìn Lâm Tông Càng. – Có qua có lại mới toại lòng nhau, ngươi giết tử sĩ của Khanh Trần, bắt Thu Thủy đi, lá gan quả là không nhỏ. Chưa một ai dám liên tiếp chọc vào bọn ta như vậy, Lâm nguyên soái, đó cũng là những việc mà ngươi không nên làm!
- Cuối cùng thì vẫn bị ngươi biết! – nói tới chuyện này khiến Lâm Tông Càng nổi lên hưng phấn, đắc ý. Khiến cho kế hoạch hoàn mỹ của Vô Ngân bị sụp đổ, chỉ riêng chuyện này đủ làm lòng hắn thỏa mãn, vui vẻ!