Sau một hồi lâu cứ như hồn phách bị rút ra khỏỉ thân thể Cảnh Dạ Lan tỉnh lại, cảm giác cả người mềm nhũn.
- Ưm.. - nàng phát ra một tiếng rên nhỏ, lập tức một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.
- Tỉnh rồi!?
- Khanh Trần! - nàng mở mắt, trong đêm đen có một đôi đồng mâu yêu dị mang theo ý cười ấm áp đang nhìn nàng. Cảnh Dạ Lan nhìn không chớp mắt, từ từ quan sát khuôn mặt hắn.
- Ta ở đây. - hắn cúi người xuống, dịu dàng ôm nàng vào lồng ngực.
- Tay chàng! - nàng nhìn sang, may là cánh tay đó vẫn đang ôm chặt mình. Nàng vươn tay cầm lấy tay hắn, xúc giác chân thật làm nàng thở phào một tiếng. - Chàng không có việc gì là tốt rồi! - đột nhiên, Cảnh Dạ Lan lại muốn khóc òa lên. Nàng không phải là một người hay khóc lóc, nhưng có lẽ vì mang thai nên cảm xúc của nàng dao động theo. Nàng tựa vào ngực hắn, không ngừng ép sát người gần thêm.
- Đương nhiên không thể có chuyện gì rồi. Ta còn phải nhìn đứa nhỏ được sinh ra. Ta muốn một tay ôm nàng một tay ôm đứa nhỏ. Hai người đều là bảo bối mà ta yêu thương nhất! - hắn cúi đầu, cọ cọ má Cảnh Dạ Lan, giọng nói cực độ dịu nhẹ, sủng nịnh.
- Ngày đó, rốt cuộc chàng và Lâm Tông Càng đã xảy ra chuyện gì?
- Không có việc gì, hại nàng lúc đó lo lẵng, lại còn ngất đi. - hắn trìu mến nói. - Hiện tại không phải ta vẫn rất tốt sao. Nàng không cần nghĩ tới nhiều chuyện khác, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng!
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Cảnh Dạ Lan biết chuyện gì đã xảy ra và hắn cũng không muốn đứa nhỏ sắp sinh ra phải nghe nhiều chuyện huyết tinh.
Đột nhiên hắn cảm nhận được hơi lạnh, giọng phát hoảng:
- Cảnh Lan?
- Ta rất lo lắng, ta thực sự rất sợ chàng sẽ xảy ra chuyện! - nàng nằm trong lòng hắn, nức nở nói.
- Đừng khóc, đối với đứa nhỏ không tốt! –lòng hắn mềm nhũn, cũng không biết nên an ủi thế nào nên chỉ có thể nghiêm giọng nói.
- Chàng làm như cái gì cũng biết!
- Có một thứ này nàng thấy nhất định sẽ rất vui.
- Là cái gì? - nàng tò mò hỏi.
Lễ vật này là do hắn hứa với nàng từ trước, lúc ấy nàng còn tích cực chuẩn bị đào thoát khỏi hắn.
- Nhắm mắt lại. - giọng hắn thần bí.
Cảnh Dạ Lan nghe lời nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng động hắn đứng dậy; sau đó trong phòng hình như có vài ngọn nên được thắp lên vì trước mắt nàng dấy lên chút ánh sáng.
- Đã được chưa Khanh Trần! - nàng dịu giọng hỏi, khẩn trương muốn nhìn xem hắn đã làm gì cho mình.
- Ừm, được rồi, nàng mở mắt ra đi. - hắn chậm rãi nói.
Cả căn phòng sáng bừng, ánh nến lung linh và khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần tràn đầy vui sướng.
- Đây là... – Cảnh Dạ Lan lúc này mới phát hiện nơi này bài trí giống với vương phủ tại Bắc An.
Lúc trước, khi nàng gả tới đây chính trong gian phòng này cũng nến đỏ, cũng hỉ chướng, cũng chăn loan phượng, tất cả đều một màu đỏ rực lọt vào mắt nàng. Đương nhiên, ngươi đối diện kia vẫn là một! Chỉ là không có ôn nhu như lúc này, ngược lại hắn trông thật lạnh lùng, tàn bạo.
- Cảnh Lan, ta xin lỗi, ta đã không biết quý trọng quãng thời gian trước kia. Đêm tân hôn ta lại đối xử với nàng như vậy nghĩ lại chắc nàng hận ta lắm! - Hiên Viên Khanh Trần vẫn nhớ rõ mọi chuyện lúc trước, hắn đã hả hê thế nào khi nhục nhã, tra tấn cuộc sống của nàng.
- Hiện tại chàng định..? - Cảnh Dạ Lan dần hiểu được ý tứ của hắn.
- Trước khi xuất chính ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ, khi trở về sẽ bồi thường cho nàng một đêm tân hôn thực háo hức, ấm áp. Ta muốn nói với mọi người rằng, nàng là nữ nhân mà Hiên Viên Khanh Trần ta yêu thương nhất, là phi tử duy nhất, là thê tử duy nhất của Hỉên Viên Khanh Trần ta! - hắn nhấc vạt áo bào, chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
- Khanh Trần! - nàng hiểu, nam tử cổ đại luôn quan niệm "Nam nhi dưới trướng có hoàng kim", chỉ lạy trời, lạy cha, lạy mẹ và quỳ gối trước quân vương. Hiên Viên Khanh Trần thậm chí ngay cả quân vương cũng không đặt trong mắt, huống chi hiện tại hắn đã là hoàng thượng của Đại Nguyệt.
- Bình thường ta chỉ quỳ mẫu phi và phụ hoàng của ta; nhưng từ khi hai người qua đời, ta hận thiên địa không có mắt, từ đó về sau không hề tế bái. Một lần duy nhất quỳ xuống đó là cầu Hách Liên Quyền, ta biết không có gì là không thể bởi vì nữ nhân mà ta yêu thương thì so với mệnh của ta còn quan trọng hơn nhiều. Nếu có thể đổi lại mạng của nàng thì Hiên Viên Khanh Trần ta nhất định có thể bỏ qua tự tôn!
Cảnh Dạ Lan lẳng lặng nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang quỳ gối trước mặt mình. Bất giác nước mắt cứ thể chảy xuống. Nàng vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn.
Từ nay về sau, nàng sẽ không còn cô đơn một người nữa vì nàng đã có người yêu thương làm bạn, còn có đứa nhỏ sắp chào đời bên cạnh.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Cảnh Lan? - nhìn mắt nàng, Hiên Viên Khanh Trần cẩn thận gọi tên nàng rồi đau lòng lau nước mắt cho nàng.
- Chàng còn quỳ làm cái gì, chịu đau đớn còn chưa đủ sao?! - nàng rưng rưng cười, cầm tay hắn kéo lên.
Hiên Viên Khanh Trần ngây người, tức khắc hiểu ý mà cười:
- Chúng ta có rất nhiều thời gian. Cảnh Lan, thật may vì nàng không có việc gì. Ông trời đã để nàng lại cùng ta! - hắn nâng lên chiếc cằm vì ngượng ngùng mà cúi xuống của nàng, hôn nhẹ xuống. – Giải dược của Vô Ngân đã bào chế thành công, cả đời này nàng phải bị ta giam giữ bên người, không thể chạy đi đâu được nữa!
Hai hàng lông mi cong dày như cánh điệp của Cảnh Dạ Lan khẽ rung , trong đôi mắt lính động kia đều khắc chạm hình ảnh của Hiên Viên Khanh Trần. Nam nhân bá đạo! Trong lòng nàng thầm nói với chính mình, rõ ràng là rời không được nàng thế mà vẫn cứng cổ cãi cùng.
Nhớ tới nội dung bức thư của Tô Vân Phong, nút kết trong lòng Cảnh Dạ Lan cuối cùng đã được cởi bỏ. Nàng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Hiên Viên Khanh Trần, kích khởi một trận xao động cuồng nhiệt trong lòng hắn.
- Cảnh Lan! – hắn ôm nàng vào trong ngực. Vĩnh viễn không rời khỏi ta, có được không?
- Ừm! - nàng ôm cổ hắn, khẽ cắn môi hắn. - Khanh Trần, ta yêu chàng! - nàng dịu nhẹ ưng thuận hứa hẹn bên tai hắn. - Vĩnh viễn ở cùng chàng, không tách rời!
- Thật sao. Lúc này là chính miệng nàng đáp ứng, nàng sẽ không gạt ta nữa chứ. - giọng nói hắn run run.
- Ai có thể lừa gạt Bắc An vương chàng hả? - nàng nhíu mày như chú mèo con mà thân thiết cọ trong ngực hắn. - Ai nha! - đột nhiên nàng kêu lên, tay vội áp lên bụng.
- Làm sao vậy không thoải mái sao?
- Tiểu Hiên Viên Khanh Trần này đúng là thích bắt nạt ta! - nàng cắn cắn môi, cầm tay hắn áp lên bụng mình.
Sinh mệnh nho nhỏ tựa hồ rất có tinh thần nên đá thêm mấy cái. Hiên Viên Khanh Trần dịu dàng vuốt ve:
- Con ngoan nào, không cần nghịch ngợm; Nếu không ngay cả nương con cũng không cần phụ thân đó!
Quái là, đứa nhỏ thật sự im lặng.
- Xem kìa, hài tử ta rất biết nghe lời ta nói a! - Hiên Viên Khanh Trần đắc ý nói.
- Không biết thẹn! - Cảnh Dạ Lan thì chỉ thái dương hắn, một tay bao trùm mu bàn tay Hiên Viên Khanh Trần, cười ngọt ngào.
Trong hồng loan hỉ chướng, hai người ôm nhau thật chặt; giữa không gian yên tĩnh khe khẽ vang lên tiếng bọn họ thủ thỉ tâm tình...
Sau một hồi lâu cứ như hồn phách bị rút ra khỏỉ thân thể Cảnh Dạ Lan tỉnh lại, cảm giác cả người mềm nhũn.
- Ưm.. - nàng phát ra một tiếng rên nhỏ, lập tức một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.
- Tỉnh rồi!?
- Khanh Trần! - nàng mở mắt, trong đêm đen có một đôi đồng mâu yêu dị mang theo ý cười ấm áp đang nhìn nàng. Cảnh Dạ Lan nhìn không chớp mắt, từ từ quan sát khuôn mặt hắn.
- Ta ở đây. - hắn cúi người xuống, dịu dàng ôm nàng vào lồng ngực.
- Tay chàng! - nàng nhìn sang, may là cánh tay đó vẫn đang ôm chặt mình. Nàng vươn tay cầm lấy tay hắn, xúc giác chân thật làm nàng thở phào một tiếng. - Chàng không có việc gì là tốt rồi! - đột nhiên, Cảnh Dạ Lan lại muốn khóc òa lên. Nàng không phải là một người hay khóc lóc, nhưng có lẽ vì mang thai nên cảm xúc của nàng dao động theo. Nàng tựa vào ngực hắn, không ngừng ép sát người gần thêm.
- Đương nhiên không thể có chuyện gì rồi. Ta còn phải nhìn đứa nhỏ được sinh ra. Ta muốn một tay ôm nàng một tay ôm đứa nhỏ. Hai người đều là bảo bối mà ta yêu thương nhất! - hắn cúi đầu, cọ cọ má Cảnh Dạ Lan, giọng nói cực độ dịu nhẹ, sủng nịnh.
- Ngày đó, rốt cuộc chàng và Lâm Tông Càng đã xảy ra chuyện gì?
- Không có việc gì, hại nàng lúc đó lo lẵng, lại còn ngất đi. - hắn trìu mến nói. - Hiện tại không phải ta vẫn rất tốt sao. Nàng không cần nghĩ tới nhiều chuyện khác, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng!
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Cảnh Dạ Lan biết chuyện gì đã xảy ra và hắn cũng không muốn đứa nhỏ sắp sinh ra phải nghe nhiều chuyện huyết tinh.
Đột nhiên hắn cảm nhận được hơi lạnh, giọng phát hoảng:
- Cảnh Lan?
- Ta rất lo lắng, ta thực sự rất sợ chàng sẽ xảy ra chuyện! - nàng nằm trong lòng hắn, nức nở nói.- Đừng khóc, đối với đứa nhỏ không tốt! –lòng hắn mềm nhũn, cũng không biết nên an ủi thế nào nên chỉ có thể nghiêm giọng nói.
- Chàng làm như cái gì cũng biết!
- Có một thứ này nàng thấy nhất định sẽ rất vui.
- Là cái gì? - nàng tò mò hỏi.
Lễ vật này là do hắn hứa với nàng từ trước, lúc ấy nàng còn tích cực chuẩn bị đào thoát khỏi hắn.
- Nhắm mắt lại. - giọng hắn thần bí.
Cảnh Dạ Lan nghe lời nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng động hắn đứng dậy; sau đó trong phòng hình như có vài ngọn nên được thắp lên vì trước mắt nàng dấy lên chút ánh sáng.
- Đã được chưa Khanh Trần! - nàng dịu giọng hỏi, khẩn trương muốn nhìn xem hắn đã làm gì cho mình.
- Ừm, được rồi, nàng mở mắt ra đi. - hắn chậm rãi nói.
Cả căn phòng sáng bừng, ánh nến lung linh và khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần tràn đầy vui sướng.
- Đây là... – Cảnh Dạ Lan lúc này mới phát hiện nơi này bài trí giống với vương phủ tại Bắc An.
Lúc trước, khi nàng gả tới đây chính trong gian phòng này cũng nến đỏ, cũng hỉ chướng, cũng chăn loan phượng, tất cả đều một màu đỏ rực lọt vào mắt nàng. Đương nhiên, ngươi đối diện kia vẫn là một! Chỉ là không có ôn nhu như lúc này, ngược lại hắn trông thật lạnh lùng, tàn bạo.
- Cảnh Lan, ta xin lỗi, ta đã không biết quý trọng quãng thời gian trước kia. Đêm tân hôn ta lại đối xử với nàng như vậy nghĩ lại chắc nàng hận ta lắm! - Hiên Viên Khanh Trần vẫn nhớ rõ mọi chuyện lúc trước, hắn đã hả hê thế nào khi nhục nhã, tra tấn cuộc sống của nàng.
- Hiện tại chàng định..? - Cảnh Dạ Lan dần hiểu được ý tứ của hắn.
- Trước khi xuất chính ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ, khi trở về sẽ bồi thường cho nàng một đêm tân hôn thực háo hức, ấm áp. Ta muốn nói với mọi người rằng, nàng là nữ nhân mà Hiên Viên Khanh Trần ta yêu thương nhất, là phi tử duy nhất, là thê tử duy nhất của Hỉên Viên Khanh Trần ta! - hắn nhấc vạt áo bào, chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
- Khanh Trần! - nàng hiểu, nam tử cổ đại luôn quan niệm "Nam nhi dưới trướng có hoàng kim", chỉ lạy trời, lạy cha, lạy mẹ và quỳ gối trước quân vương. Hiên Viên Khanh Trần thậm chí ngay cả quân vương cũng không đặt trong mắt, huống chi hiện tại hắn đã là hoàng thượng của Đại Nguyệt.
- Bình thường ta chỉ quỳ mẫu phi và phụ hoàng của ta; nhưng từ khi hai người qua đời, ta hận thiên địa không có mắt, từ đó về sau không hề tế bái. Một lần duy nhất quỳ xuống đó là cầu Hách Liên Quyền, ta biết không có gì là không thể bởi vì nữ nhân mà ta yêu thương thì so với mệnh của ta còn quan trọng hơn nhiều. Nếu có thể đổi lại mạng của nàng thì Hiên Viên Khanh Trần ta nhất định có thể bỏ qua tự tôn!
Cảnh Dạ Lan lẳng lặng nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang quỳ gối trước mặt mình. Bất giác nước mắt cứ thể chảy xuống. Nàng vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn.
Từ nay về sau, nàng sẽ không còn cô đơn một người nữa vì nàng đã có người yêu thương làm bạn, còn có đứa nhỏ sắp chào đời bên cạnh.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Cảnh Lan? - nhìn mắt nàng, Hiên Viên Khanh Trần cẩn thận gọi tên nàng rồi đau lòng lau nước mắt cho nàng.
- Chàng còn quỳ làm cái gì, chịu đau đớn còn chưa đủ sao?! - nàng rưng rưng cười, cầm tay hắn kéo lên.
Hiên Viên Khanh Trần ngây người, tức khắc hiểu ý mà cười:
- Chúng ta có rất nhiều thời gian. Cảnh Lan, thật may vì nàng không có việc gì. Ông trời đã để nàng lại cùng ta! - hắn nâng lên chiếc cằm vì ngượng ngùng mà cúi xuống của nàng, hôn nhẹ xuống. – Giải dược của Vô Ngân đã bào chế thành công, cả đời này nàng phải bị ta giam giữ bên người, không thể chạy đi đâu được nữa!
Hai hàng lông mi cong dày như cánh điệp của Cảnh Dạ Lan khẽ rung , trong đôi mắt lính động kia đều khắc chạm hình ảnh của Hiên Viên Khanh Trần. Nam nhân bá đạo! Trong lòng nàng thầm nói với chính mình, rõ ràng là rời không được nàng thế mà vẫn cứng cổ cãi cùng.
Nhớ tới nội dung bức thư của Tô Vân Phong, nút kết trong lòng Cảnh Dạ Lan cuối cùng đã được cởi bỏ. Nàng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Hiên Viên Khanh Trần, kích khởi một trận xao động cuồng nhiệt trong lòng hắn.
- Cảnh Lan! – hắn ôm nàng vào trong ngực. Vĩnh viễn không rời khỏi ta, có được không?
- Ừm! - nàng ôm cổ hắn, khẽ cắn môi hắn. - Khanh Trần, ta yêu chàng! - nàng dịu nhẹ ưng thuận hứa hẹn bên tai hắn. - Vĩnh viễn ở cùng chàng, không tách rời!
- Thật sao. Lúc này là chính miệng nàng đáp ứng, nàng sẽ không gạt ta nữa chứ. - giọng nói hắn run run.
- Ai có thể lừa gạt Bắc An vương chàng hả? - nàng nhíu mày như chú mèo con mà thân thiết cọ trong ngực hắn. - Ai nha! - đột nhiên nàng kêu lên, tay vội áp lên bụng.
- Làm sao vậy không thoải mái sao?
- Tiểu Hiên Viên Khanh Trần này đúng là thích bắt nạt ta! - nàng cắn cắn môi, cầm tay hắn áp lên bụng mình.
Sinh mệnh nho nhỏ tựa hồ rất có tinh thần nên đá thêm mấy cái. Hiên Viên Khanh Trần dịu dàng vuốt ve:
- Con ngoan nào, không cần nghịch ngợm; Nếu không ngay cả nương con cũng không cần phụ thân đó!
Quái là, đứa nhỏ thật sự im lặng.
- Xem kìa, hài tử ta rất biết nghe lời ta nói a! - Hiên Viên Khanh Trần đắc ý nói.
- Không biết thẹn! - Cảnh Dạ Lan thì chỉ thái dương hắn, một tay bao trùm mu bàn tay Hiên Viên Khanh Trần, cười ngọt ngào.
Trong hồng loan hỉ chướng, hai người ôm nhau thật chặt; giữa không gian yên tĩnh khe khẽ vang lên tiếng bọn họ thủ thỉ tâm tình...