nàng. "Tiểu thư trăm ngàn đừng làm như vậy".
- Ngươi có đi hay không - Nàng lớn tiếng quát. Thấy Tiểu Khả liều mạng lắc đầu,
nàng ức chế không được kích động cảm xúc: “ Nếu ngươi không đi thì về sau đừng
theo ta nữa. Ta đã nghĩ đủ mọi biện pháp mang ngươi chạy ra vương phủ là vì cái
gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta và ngươi rơi vào tay hắn một lần nữa hay sao? Sau đó đứa nhỏ liên quan này cùng nhau chịu tội hay sao? " Nàng tin tưởng Hiên Viên Khanh Trần ở chuyện này. Nếu là thưc sự giam cầm nàng thì vạn kiếp bất phục.
Nhìn tính cách của hắn thì đứa nhỏ của Hoa Mị Nô cũng chỉ là công cụ tra tấn
nàng của hẳn, trừ cái đó ra thì không gì có một chút tác dụng.
Đứa nhỏ này rồi sẽ như thể nào đây? Tiểu hài từ thì rất dễ bị thương tổn, sống
bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần như vậy, cho dù không phải lo đến tính mệnh, thế
nhưng trong lòng chắc chẳn sẽ bị tổn thương. Nàng là cô nhi, từ nhỏ đã nhìn thấu sự ấm lạnhtrong cuộc sống. Nếu đã không thể chịu trách nhiệm khiến cho một
đứa nhỏ rơi vào bất hạnh, làm một tấm khiên chịu tội thì cần gì phải sinh một đứa
bé không được yêu thương trên cuộc đời này? Cho dù nàng không yêu thương gì
Hiên Viên Khanh Trần thể nhưng nàng cũng không thể đối xử với đứa nhỏ của
mình như vậy.
- “Tiểu thư..." Tiểu Khả nghe nàng kiên quyết nói, chỉ có khóc sướt mướt đi ra ngoài
Trong phòng, chậu than dần dần đã không còn độ ấm, nàng cũng làm ra vẻ mặc kệ chỉ im lặng ngồi đó, con ngươi linh động ẩn hiện một tầng hơi nước.
Cảnh Dạ Lan, chẳng phải ngươi đã quyết định rồi sao, còn khổ Sở cái gì chứ?
thương tâm cái gì chứ? Ý cười thống khổ hiện lên trên gương mặt nàng , trên
gương mặt vi lạnh, lệ rơi không tiếng động dừng lại trên gối.
Thực Xin lỗi, không phải là ta không muốn con mà là ta không thể có con
được! Tay nàng vẫn đặt trên bụng, thì thào tự nói.
Thứ nước dược màu nâu xám đầy mùi vị chua sót đặt ở bên cạnh bàn, Cảnh Dạ
Lan nhìn chằm chằm không chớp mắt vào làn khói bay nghi ngút từ chiếc chén lên.
Bây giờ thì nàng đã bình tĩnh tựa như nước lặng, không chút gợn sóng.
Rốt cuộc nàng vẫn vươn tay ra!
- “Khoan đã" Tiểu Khả đột nhiên kinh hãi hô lên.
Tay Cảnh Dạ Lan run lên, một ít nước dược bắn ra ngoài. Nàng nhíu mày, nàng
nhìn Tiều Khả. Thực vất vả để hạ quyết tâm quyết định uống bát dược này, thế
nhưng bây giờ nàng lại có chút dao động.
Đôi mắt của Tiểu Khả phiếm hồng, phịch một tiếng liền quỳ gối trước mặt
nàng, nước mắt ràn rụa. Nàng ấy cũng biết, dù có khuyên nhưng thế nào cũng
không thể thay đổi được quyết định của tiểu thư. Nàng chỉ biết túm lấy góc áo của
tiểu thư, khóc nghẹn ngào!
- “Đừng khóc, chờ lát nữa, ngươi còn phải giúp ta một việc" Cảnh Dạ Lan thay
nàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, có lẽ nàng đã ở nơi này ngây
ngốc lâu lắm rồi.
Nàng dùng sức hấp khẩu khí, hy vọng chờ một chút có thể thuận lợi. Chậm rãi
nhắm mắt lại, một tay nàng chậm rãi xoa bụng, giống như có thể cảm nhận được
sinh mệnh nho nhỏ trong bụng nàng, một tay lại bưng chén thuốc kia lên miệng.
Ngực rầu rĩ đau, làm nước mắt nàng thiếu chút nữa muốn hạ xuống, thì ra nói
so với làm dễ hơn rất nhiều. Một lát nàng vẫn là thở sâu, ngừng thở có lẽ sẽ uống
nhanh hơn.