- Không cần ngươi lo! Mỗi một chữ nói ra đều làm cho cơn đau của nàng tăng lên, nàng cố mím chặt miệng lại không quan tâm tới hắn. Hắn tới là để tra tấn nàng, nàng không còn ngu ngốc nữa! Nàng quay mặt đi chỗ khác, Hiên Viên Khanh Trần cường ngạnh nâng mặt nàng xoay lại thì phát hiện đôi môi của nàng sớm đã bị cắn nát, máu từ khóe miệng rỉ ra. - Mở miệng ra! – hắn ra lệnh. Cảnh Dạ Lan vẫn bất động làm như không nghe thấy. - Cô vương nói ngươi mau mở miệng ra! – hắn căm tức lấy ngón tay kiềm trụ hai bên sườn má nàng nhưng sau đó Cảnh Dạ Lan theo phản xạ mà giãy dụa thì hắn lại cuống quít buông tay ra. Cằm của nàng đã bị hắn niết trật khớp tới hai lần nhưng mà nữ nhân này vẫn tra tấn chình mình chứ không chịu nghe lời hắn lần nào. - Ngươi không chịu nghe lời? – hắn cúi đầu nói bên tai nàng. Ngay cả mí mắt Cảnh Dạ Lan cũng lười động, chỉ có hai cánh tay chống đỡ cái thân hình đang đổ xuống của hắn. Nàng chán ghét Hiên Viên Khanh Trần và càng chán ghét giọng nói của hắn hay là có đụng chạm thân mật với hắn. Cho dù nàng và hắn từng có quan hệ xác thịt thì hiện tại mà nói thì hắn chính là người mà nàng không nguyện ý dính dáng tới nhất. Tất cả những gì có liên quan tới hắn thì nàng đều hy vọng tất cả sẽ bị xóa sạch sẽ. Hơi nóng quen thuộc kề cận, đôi môi ấm áp bất ngờ áo lên cánh môi Cảnh Dạ Lan, bá đạo, mạnh mẽ khiến nàng hít thở không thông, trên môi truyền tới một cơn đau làm nàng nhíu chặt mày. Tên này đúng là điên chết mà! Nàng nhịn không được mở tròn mắt, đồng thời buông đôi môi bị nàng cắn chặt ra. Còn Hiên Viên Khanh Trần thì đột nhiên dịu dàng, đầu lưỡi khẽ liếm môi nàng, từng chút từng chút hôn đi vệt máu ở khóe miệng nàng. - Tránh ra! – nàng nâng tay lên tát tới bên má hắn; dường như hắn sớm biết hành động này nên bàn tay to lớn đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang giơ lên của nàng, một lần nữa ghì chặt xuống dưới giường. - Ngươi thử động một lần nữa xem! – hắn nói một câu, trong đêm đen, đồng tử sáng quắc của hắn làm Cảnh Dạ Lan phải đình chỉ phản kháng. - Thân thể ta không tốt, ngươi không được đụng vào ta! – khoảng cách giữa hai người quá gần, giọng nói của nàng lại nhỏ nhẹ nên nghe như đang nhắc nhở Hiên Viên Khanh Trần. Ai mà biết hắn điên lên thì sẽ làm ra những chuyện gì chứ? Hắn không nói gì, động tác lại càng thêm nhẹ: - Lúc ngươi đâu không được cắn chính mình. – trong miệng hắn toàn là máu tươi của Cảnh Dạ Lan, mùi máu sực lên làm mày hắn nhăn càng sâu, ngón tay miết trên môi nàng. Cảnh Dạ Lan nghe hắn nói thì đột nhiên bật cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển khiến Hiên Viên Khanh Trần trong lúc nhất thời phát hoảng lên. Hình như nàng chưa bao giờ cười với hắn… Còn đang thất thần thì một cơn đau điếng từ cánh tay hắn truyền tới . Cảnh Dạ Lan há miệng cắn một miếng lên tay hắn, dùng sức thật mạnh. Hơn nữa bây giờ nàng đau đớn không chịu nổi, miếng cắn này là tất cả những khí lực còn sót lại, là ủy khuất, là xấu hổ, là thương tâm, là bi phẫn trong lòng nàng. Trong miệng xộc lên máu tươi của hắn, một chút máu chảy vào yết hầu, quả thực huyết có thể làm cho nàng hưng phấn, nhất là máu của Hiên Viên Khanh Trần, coi như lần này đau đớn của thân thể tiêu tán đi không ít! Cảnh Dạ Lan nhìn thấy trên mặt hắn có biểu tình ăn đau.. Ngươi cũng biết cái gì là đau sao? Nếu vậy đau thì rất nhẹ nhàng với ngươi rồi! Nàng oán hận nghĩ. Còn Hiên Viên Khanh Trần thì không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nàng dùng sức cắn như vậy, còn hận ý trong mắt nữa, tất cả cứ như muốn đem hắn thiên đao vạn quả vậy! - Ngươi rất quật cường, mạnh mẽ! – hắn yên lặng nhìn khuôn mặt của nàng, thật lâu sau thấy nàng không có ý nhả ra nên thản nhiên nói một câu. Hai người im lặng đối diện vơi nhau, mãi tới khi Cảnh Dạ Lan lại bị đau đớn tra tấn tới mất hết khí lực thì hắn mới lấy tay ra. Ngón tay bị cắn xanh tím, lạnh như băng, in hằn trên đó là vết răng thật sâu của nàng, máu không ngừng trào ra từ miệng vết thương. Hắn không thèm để ý tới vết thương của mình mà ngồi nhìn nàng nặng nề đi vào giấc ngủ, cẩn thận lau đi vết máu nơi khóe miệng nàng rồi mới đứng dậy rời khỏi Ngọc Thần cung. Trong cung, Vô Ngân liếc mắt nhìn hắn rồi ném qua một lọ thuốc. - Tự mình rịt thuốc đi! Hiên Viên Khanh Trần đón lấy rồi ngồi xuống một bên rắc thuốc vào vết thương. Từ khi hắn trưởng thành tới nay thì không có một ai có thể làm hắn bị thương nhưng đêm qua hắn lại cứ thế ngồi nhìn Cảnh Dạ Lan cắn chặt tay mình như muốn phát tiết mà không chịu buông ra. - Có thể nào giảm bớt đau đớn cho nàng mỗi khi độc tố phát tác không? – trong cung im ắng hồi lâu rồi đột nhiên vang lên tiếng của Hiên Viên Khanh Trần. Vô Ngân buông quyển sách trên tay, hai chữ nói ra, lời ít mà ý thì nhiều. - Không thể! - Thật sự không có cách nào sao? - Có một cách! – Vô Ngân đột nhiên sửa lại lời. - Là cách gì? – ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt biến. - Ngươi tiếp tục để cho nàng cắn! – Vô Ngân nói tiếp ngăn ngang ý định phản bác của hắn. – Ta không có gạt ngươi, ta nghĩ lúc ngươi nhìn nàng cắn ngươi cũng rất vui vẻ mà! – Vô Ngân nhìn Hiên Viên Khanh Trần có chút bất đắc dĩ mà gật gật đầu. - Chỉ sợ là tới lúc nàng ngay cả khí lực để cắn ta cũng không có. - Không sai, mỗi một lần phát tác thì so với lần trước sẽ lợi hại hơn. Trừ phi nàng chết, bằng không muốn hoàn toàn giải được độc thì phải kiên nhẫn đợi tới khi ta tìm ra cách nhưng mà phỏng chừng là rất lâu. – vẻ mặt Vô Ngân thực sự nghiêm túc, sau đó y liếc sang nhìn Hiên Viên Khanh Trần. – Ngươi cảm thấy nàng có thể ở lại bên cạnh ngươi được bao lâu? Hoa Mị Nô có ý nghĩa như thế nào thì ngươi so với ta còn hiểu rõ ràng hơn nhiều! - Trừ khi ta buông tay, bằng không nàng dù có chết cũng phải chết bên cạnh ta, đó cũng đủ là lý do để ngươi tìm cách cứu nàng rồi! – vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nhìn y. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, mùi máu tươi trong miệng Cảnh Dạ Lan không hề biến mất, xem ra tối hôm qua nàng cắn rất sâu mà nặng. Khẽ đưa ngón tay sờ sờ khóe miệng, nàng lên tiếng gọi: - Tiểu Khả! Trong Ngọc Thần cung rộng lớn như vậy nhưng không có một ai lên tiếng trả lời, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng phản âm của chình mình vọng lại. Giật mình nhìn lại, nàng nở một nụ cười giễu cợt, Tiểu Khả đã không còn nữa rồi! Cơn đau tối qua khiến cho toàn thân nàng nhức nhối, khó chịu, nàng nhấc chăn lên muốn đứng dậy. - Vương phi! – một thanh âm nho nhỏ vang lên, trước mắt nàng xuất hiện một đôi tay nhỏ bé rồi nhanh chóng đỡ lấy nàng.
- Không cần ngươi lo! Mỗi một chữ nói ra đều làm cho cơn đau của nàng tăng lên, nàng cố mím chặt miệng lại không quan tâm tới hắn. Hắn tới là để tra tấn nàng, nàng không còn ngu ngốc nữa! Nàng quay mặt đi chỗ khác, Hiên Viên Khanh Trần cường ngạnh nâng mặt nàng xoay lại thì phát hiện đôi môi của nàng sớm đã bị cắn nát, máu từ khóe miệng rỉ ra. - Mở miệng ra! – hắn ra lệnh. Cảnh Dạ Lan vẫn bất động làm như không nghe thấy. - Cô vương nói ngươi mau mở miệng ra! – hắn căm tức lấy ngón tay kiềm trụ hai bên sườn má nàng nhưng sau đó Cảnh Dạ Lan theo phản xạ mà giãy dụa thì hắn lại cuống quít buông tay ra. Cằm của nàng đã bị hắn niết trật khớp tới hai lần nhưng mà nữ nhân này vẫn tra tấn chình mình chứ không chịu nghe lời hắn lần nào. - Ngươi không chịu nghe lời? – hắn cúi đầu nói bên tai nàng. Ngay cả mí mắt Cảnh Dạ Lan cũng lười động, chỉ có hai cánh tay chống đỡ cái thân hình đang đổ xuống của hắn. Nàng chán ghét Hiên Viên Khanh Trần và càng chán ghét giọng nói của hắn hay là có đụng chạm thân mật với hắn. Cho dù nàng và hắn từng có quan hệ xác thịt thì hiện tại mà nói thì hắn chính là người mà nàng không nguyện ý dính dáng tới nhất. Tất cả những gì có liên quan tới hắn thì nàng đều hy vọng tất cả sẽ bị xóa sạch sẽ. Hơi nóng quen thuộc kề cận, đôi môi ấm áp bất ngờ áo lên cánh môi Cảnh Dạ Lan, bá đạo, mạnh mẽ khiến nàng hít thở không thông, trên môi truyền tới một cơn đau làm nàng nhíu chặt mày. Tên này đúng là điên chết mà! Nàng nhịn không được mở tròn mắt, đồng thời buông đôi môi bị nàng cắn chặt ra. Còn Hiên Viên Khanh Trần thì đột nhiên dịu dàng, đầu lưỡi khẽ liếm môi nàng, từng chút từng chút hôn đi vệt máu ở khóe miệng nàng. - Tránh ra! – nàng nâng tay lên tát tới bên má hắn; dường như hắn sớm biết hành động này nên bàn tay to lớn đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang giơ lên của nàng, một lần nữa ghì chặt xuống dưới giường. - Ngươi thử động một lần nữa xem! – hắn nói một câu, trong đêm đen, đồng tử sáng quắc của hắn làm Cảnh Dạ Lan phải đình chỉ phản kháng. - Thân thể ta không tốt, ngươi không được đụng vào ta! – khoảng cách giữa hai người quá gần, giọng nói của nàng lại nhỏ nhẹ nên nghe như đang nhắc nhở Hiên Viên Khanh Trần. Ai mà biết hắn điên lên thì sẽ làm ra những chuyện gì chứ? Hắn không nói gì, động tác lại càng thêm nhẹ: - Lúc ngươi đâu không được cắn chính mình. – trong miệng hắn toàn là máu tươi của Cảnh Dạ Lan, mùi máu sực lên làm mày hắn nhăn càng sâu, ngón tay miết trên môi nàng. Cảnh Dạ Lan nghe hắn nói thì đột nhiên bật cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển khiến Hiên Viên Khanh Trần trong lúc nhất thời phát hoảng lên. Hình như nàng chưa bao giờ cười với hắn… Còn đang thất thần thì một cơn đau điếng từ cánh tay hắn truyền tới . Cảnh Dạ Lan há miệng cắn một miếng lên tay hắn, dùng sức thật mạnh. Hơn nữa bây giờ nàng đau đớn không chịu nổi, miếng cắn này là tất cả những khí lực còn sót lại, là ủy khuất, là xấu hổ, là thương tâm, là bi phẫn trong lòng nàng. Trong miệng xộc lên máu tươi của hắn, một chút máu chảy vào yết hầu, quả thực huyết có thể làm cho nàng hưng phấn, nhất là máu của Hiên Viên Khanh Trần, coi như lần này đau đớn của thân thể tiêu tán đi không ít! Cảnh Dạ Lan nhìn thấy trên mặt hắn có biểu tình ăn đau.. Ngươi cũng biết cái gì là đau sao? Nếu vậy đau thì rất nhẹ nhàng với ngươi rồi! Nàng oán hận nghĩ. Còn Hiên Viên Khanh Trần thì không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nàng dùng sức cắn như vậy, còn hận ý trong mắt nữa, tất cả cứ như muốn đem hắn thiên đao vạn quả vậy! - Ngươi rất quật cường, mạnh mẽ! – hắn yên lặng nhìn khuôn mặt của nàng, thật lâu sau thấy nàng không có ý nhả ra nên thản nhiên nói một câu. Hai người im lặng đối diện vơi nhau, mãi tới khi Cảnh Dạ Lan lại bị đau đớn tra tấn tới mất hết khí lực thì hắn mới lấy tay ra. Ngón tay bị cắn xanh tím, lạnh như băng, in hằn trên đó là vết răng thật sâu của nàng, máu không ngừng trào ra từ miệng vết thương. Hắn không thèm để ý tới vết thương của mình mà ngồi nhìn nàng nặng nề đi vào giấc ngủ, cẩn thận lau đi vết máu nơi khóe miệng nàng rồi mới đứng dậy rời khỏi Ngọc Thần cung. Trong cung, Vô Ngân liếc mắt nhìn hắn rồi ném qua một lọ thuốc. - Tự mình rịt thuốc đi! Hiên Viên Khanh Trần đón lấy rồi ngồi xuống một bên rắc thuốc vào vết thương. Từ khi hắn trưởng thành tới nay thì không có một ai có thể làm hắn bị thương nhưng đêm qua hắn lại cứ thế ngồi nhìn Cảnh Dạ Lan cắn chặt tay mình như muốn phát tiết mà không chịu buông ra. - Có thể nào giảm bớt đau đớn cho nàng mỗi khi độc tố phát tác không? – trong cung im ắng hồi lâu rồi đột nhiên vang lên tiếng của Hiên Viên Khanh Trần. Vô Ngân buông quyển sách trên tay, hai chữ nói ra, lời ít mà ý thì nhiều. - Không thể! - Thật sự không có cách nào sao? - Có một cách! – Vô Ngân đột nhiên sửa lại lời. - Là cách gì? – ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt biến. - Ngươi tiếp tục để cho nàng cắn! – Vô Ngân nói tiếp ngăn ngang ý định phản bác của hắn. – Ta không có gạt ngươi, ta nghĩ lúc ngươi nhìn nàng cắn ngươi cũng rất vui vẻ mà! – Vô Ngân nhìn Hiên Viên Khanh Trần có chút bất đắc dĩ mà gật gật đầu. - Chỉ sợ là tới lúc nàng ngay cả khí lực để cắn ta cũng không có. - Không sai, mỗi một lần phát tác thì so với lần trước sẽ lợi hại hơn. Trừ phi nàng chết, bằng không muốn hoàn toàn giải được độc thì phải kiên nhẫn đợi tới khi ta tìm ra cách nhưng mà phỏng chừng là rất lâu. – vẻ mặt Vô Ngân thực sự nghiêm túc, sau đó y liếc sang nhìn Hiên Viên Khanh Trần. – Ngươi cảm thấy nàng có thể ở lại bên cạnh ngươi được bao lâu? Hoa Mị Nô có ý nghĩa như thế nào thì ngươi so với ta còn hiểu rõ ràng hơn nhiều! - Trừ khi ta buông tay, bằng không nàng dù có chết cũng phải chết bên cạnh ta, đó cũng đủ là lý do để ngươi tìm cách cứu nàng rồi! – vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nhìn y. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, mùi máu tươi trong miệng Cảnh Dạ Lan không hề biến mất, xem ra tối hôm qua nàng cắn rất sâu mà nặng. Khẽ đưa ngón tay sờ sờ khóe miệng, nàng lên tiếng gọi: - Tiểu Khả! Trong Ngọc Thần cung rộng lớn như vậy nhưng không có một ai lên tiếng trả lời, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng phản âm của chình mình vọng lại. Giật mình nhìn lại, nàng nở một nụ cười giễu cợt, Tiểu Khả đã không còn nữa rồi! Cơn đau tối qua khiến cho toàn thân nàng nhức nhối, khó chịu, nàng nhấc chăn lên muốn đứng dậy. - Vương phi! – một thanh âm nho nhỏ vang lên, trước mắt nàng xuất hiện một đôi tay nhỏ bé rồi nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Không cần ngươi lo! Mỗi một chữ nói ra đều làm cho cơn đau của nàng tăng lên, nàng cố mím chặt miệng lại không quan tâm tới hắn. Hắn tới là để tra tấn nàng, nàng không còn ngu ngốc nữa! Nàng quay mặt đi chỗ khác, Hiên Viên Khanh Trần cường ngạnh nâng mặt nàng xoay lại thì phát hiện đôi môi của nàng sớm đã bị cắn nát, máu từ khóe miệng rỉ ra. - Mở miệng ra! – hắn ra lệnh. Cảnh Dạ Lan vẫn bất động làm như không nghe thấy. - Cô vương nói ngươi mau mở miệng ra! – hắn căm tức lấy ngón tay kiềm trụ hai bên sườn má nàng nhưng sau đó Cảnh Dạ Lan theo phản xạ mà giãy dụa thì hắn lại cuống quít buông tay ra. Cằm của nàng đã bị hắn niết trật khớp tới hai lần nhưng mà nữ nhân này vẫn tra tấn chình mình chứ không chịu nghe lời hắn lần nào. - Ngươi không chịu nghe lời? – hắn cúi đầu nói bên tai nàng. Ngay cả mí mắt Cảnh Dạ Lan cũng lười động, chỉ có hai cánh tay chống đỡ cái thân hình đang đổ xuống của hắn. Nàng chán ghét Hiên Viên Khanh Trần và càng chán ghét giọng nói của hắn hay là có đụng chạm thân mật với hắn. Cho dù nàng và hắn từng có quan hệ xác thịt thì hiện tại mà nói thì hắn chính là người mà nàng không nguyện ý dính dáng tới nhất. Tất cả những gì có liên quan tới hắn thì nàng đều hy vọng tất cả sẽ bị xóa sạch sẽ. Hơi nóng quen thuộc kề cận, đôi môi ấm áp bất ngờ áo lên cánh môi Cảnh Dạ Lan, bá đạo, mạnh mẽ khiến nàng hít thở không thông, trên môi truyền tới một cơn đau làm nàng nhíu chặt mày. Tên này đúng là điên chết mà! Nàng nhịn không được mở tròn mắt, đồng thời buông đôi môi bị nàng cắn chặt ra. Còn Hiên Viên Khanh Trần thì đột nhiên dịu dàng, đầu lưỡi khẽ liếm môi nàng, từng chút từng chút hôn đi vệt máu ở khóe miệng nàng. - Tránh ra! – nàng nâng tay lên tát tới bên má hắn; dường như hắn sớm biết hành động này nên bàn tay to lớn đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang giơ lên của nàng, một lần nữa ghì chặt xuống dưới giường. - Ngươi thử động một lần nữa xem! – hắn nói một câu, trong đêm đen, đồng tử sáng quắc của hắn làm Cảnh Dạ Lan phải đình chỉ phản kháng. - Thân thể ta không tốt, ngươi không được đụng vào ta! – khoảng cách giữa hai người quá gần, giọng nói của nàng lại nhỏ nhẹ nên nghe như đang nhắc nhở Hiên Viên Khanh Trần. Ai mà biết hắn điên lên thì sẽ làm ra những chuyện gì chứ? Hắn không nói gì, động tác lại càng thêm nhẹ: - Lúc ngươi đâu không được cắn chính mình. – trong miệng hắn toàn là máu tươi của Cảnh Dạ Lan, mùi máu sực lên làm mày hắn nhăn càng sâu, ngón tay miết trên môi nàng. Cảnh Dạ Lan nghe hắn nói thì đột nhiên bật cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển khiến Hiên Viên Khanh Trần trong lúc nhất thời phát hoảng lên. Hình như nàng chưa bao giờ cười với hắn… Còn đang thất thần thì một cơn đau điếng từ cánh tay hắn truyền tới . Cảnh Dạ Lan há miệng cắn một miếng lên tay hắn, dùng sức thật mạnh. Hơn nữa bây giờ nàng đau đớn không chịu nổi, miếng cắn này là tất cả những khí lực còn sót lại, là ủy khuất, là xấu hổ, là thương tâm, là bi phẫn trong lòng nàng. Trong miệng xộc lên máu tươi của hắn, một chút máu chảy vào yết hầu, quả thực huyết có thể làm cho nàng hưng phấn, nhất là máu của Hiên Viên Khanh Trần, coi như lần này đau đớn của thân thể tiêu tán đi không ít! Cảnh Dạ Lan nhìn thấy trên mặt hắn có biểu tình ăn đau.. Ngươi cũng biết cái gì là đau sao? Nếu vậy đau thì rất nhẹ nhàng với ngươi rồi! Nàng oán hận nghĩ. Còn Hiên Viên Khanh Trần thì không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nàng dùng sức cắn như vậy, còn hận ý trong mắt nữa, tất cả cứ như muốn đem hắn thiên đao vạn quả vậy! - Ngươi rất quật cường, mạnh mẽ! – hắn yên lặng nhìn khuôn mặt của nàng, thật lâu sau thấy nàng không có ý nhả ra nên thản nhiên nói một câu. Hai người im lặng đối diện vơi nhau, mãi tới khi Cảnh Dạ Lan lại bị đau đớn tra tấn tới mất hết khí lực thì hắn mới lấy tay ra. Ngón tay bị cắn xanh tím, lạnh như băng, in hằn trên đó là vết răng thật sâu của nàng, máu không ngừng trào ra từ miệng vết thương. Hắn không thèm để ý tới vết thương của mình mà ngồi nhìn nàng nặng nề đi vào giấc ngủ, cẩn thận lau đi vết máu nơi khóe miệng nàng rồi mới đứng dậy rời khỏi Ngọc Thần cung. Trong cung, Vô Ngân liếc mắt nhìn hắn rồi ném qua một lọ thuốc. - Tự mình rịt thuốc đi! Hiên Viên Khanh Trần đón lấy rồi ngồi xuống một bên rắc thuốc vào vết thương. Từ khi hắn trưởng thành tới nay thì không có một ai có thể làm hắn bị thương nhưng đêm qua hắn lại cứ thế ngồi nhìn Cảnh Dạ Lan cắn chặt tay mình như muốn phát tiết mà không chịu buông ra. - Có thể nào giảm bớt đau đớn cho nàng mỗi khi độc tố phát tác không? – trong cung im ắng hồi lâu rồi đột nhiên vang lên tiếng của Hiên Viên Khanh Trần. Vô Ngân buông quyển sách trên tay, hai chữ nói ra, lời ít mà ý thì nhiều. - Không thể! - Thật sự không có cách nào sao? - Có một cách! – Vô Ngân đột nhiên sửa lại lời. - Là cách gì? – ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt biến. - Ngươi tiếp tục để cho nàng cắn! – Vô Ngân nói tiếp ngăn ngang ý định phản bác của hắn. – Ta không có gạt ngươi, ta nghĩ lúc ngươi nhìn nàng cắn ngươi cũng rất vui vẻ mà! – Vô Ngân nhìn Hiên Viên Khanh Trần có chút bất đắc dĩ mà gật gật đầu. - Chỉ sợ là tới lúc nàng ngay cả khí lực để cắn ta cũng không có. - Không sai, mỗi một lần phát tác thì so với lần trước sẽ lợi hại hơn. Trừ phi nàng chết, bằng không muốn hoàn toàn giải được độc thì phải kiên nhẫn đợi tới khi ta tìm ra cách nhưng mà phỏng chừng là rất lâu. – vẻ mặt Vô Ngân thực sự nghiêm túc, sau đó y liếc sang nhìn Hiên Viên Khanh Trần. – Ngươi cảm thấy nàng có thể ở lại bên cạnh ngươi được bao lâu? Hoa Mị Nô có ý nghĩa như thế nào thì ngươi so với ta còn hiểu rõ ràng hơn nhiều! - Trừ khi ta buông tay, bằng không nàng dù có chết cũng phải chết bên cạnh ta, đó cũng đủ là lý do để ngươi tìm cách cứu nàng rồi! – vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng nhìn y. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, mùi máu tươi trong miệng Cảnh Dạ Lan không hề biến mất, xem ra tối hôm qua nàng cắn rất sâu mà nặng. Khẽ đưa ngón tay sờ sờ khóe miệng, nàng lên tiếng gọi: - Tiểu Khả! Trong Ngọc Thần cung rộng lớn như vậy nhưng không có một ai lên tiếng trả lời, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng phản âm của chình mình vọng lại. Giật mình nhìn lại, nàng nở một nụ cười giễu cợt, Tiểu Khả đã không còn nữa rồi! Cơn đau tối qua khiến cho toàn thân nàng nhức nhối, khó chịu, nàng nhấc chăn lên muốn đứng dậy. - Vương phi! – một thanh âm nho nhỏ vang lên, trước mắt nàng xuất hiện một đôi tay nhỏ bé rồi nhanh chóng đỡ lấy nàng.