Không cần đến năm năm, Lam Tư chỉ mất ba năm thì đã đạt được mục tiêu ban đầu, trở thành thiên vương nổi tiếng nhất.
Album của anh một khi phát hành thì dễ dàng có thể tiêu thụ được hơn trăm vạn đĩa (chém kinh quá)
Lần đầu tiên anh đóng phim thần tượng, dù không phải là nam chính nhưng lại là nhân vật được yêu thích nhất.
Những bộ phim anh tham gia chất lượng càng cao, càng được nhiều người yêu thích.
Thành công của anh không phải tự nhiên mà có. Những người cộng sự cùng anh đều biết anh đã cố gắng, nỗ lực như thế nào. Mỗi phút mỗi giây đều điên cuồng làm việc, dường như không cần nghỉ ngơi.
Mọi người đều coi sự rèn luyện khắc khổ của anh thành cá tính vốn có chứ không ai biết rằng sở dĩ anh không nghỉ ngơi là vì sợ nếu anh rỗi rãi thì sẽ lại nhớ
đến cô.
Liên Tịch Uy.
Nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh.
Vì sao anh lại mất đi cô? Anh mãi mãi cũng không thể hiểu.
Ba năm trước đây không hiểu, ba năm sau không hiểu, qua mười năm rồi vẫn không hiểu được.
Năm ấy, sau đêm tình của bọn họ, phản ứng đầu tiên của cô là rất kinh hoảng, nhưng anh lại bá đạo ôm cô vào lòng, ép cô phải thừa nhận tình cảm với anh, đồng thời bày tỏ tình cảm. Mặc dù cô không tin nhưng cũng xấu hổ ngượng ngùng, ôn nhu gật đầu đồng ý làm bạn gái anh.
Nhưng mà chưa đầy một tháng cô lại đột nhiên nói muốn chia tay anh.
Lúc ấy vì bận bịu việc phát hành đĩa nhạc nên không có thời gian nói chuyện với cô, tìm ra nguyên nhân vì sao cô muốn chia tay. Anh nghĩ chờ khi công việc đỡ bận rộn cũng là lúc cô bình tĩnh lại, hai người cùng ngồi xuống nói rõ thì hơn.
Cho nên, anh nói với cô là lần sau chúng ta sẽ nói, đợi em bình tĩnh lại rồi nói và ra khỏi nhà đi làm việc.
Không ngờ đó là quyết định ngu xuẩn nhất đời.
Bởi vì ba ngày sau, đến khi anh trở về, chào đón anh chỉ là căn phòng lặng yên, trống rỗng.
Cô đã đi rồi, thậm chí còn không để lại nửa chữ… không, cô để lại cho anh một tờ giấy, chỉ viết: Chúc anh sớm thành công, ước mơ thành sự thật.
Nhưng như thế thì tính là cái gì.
Sở dĩ anh muốn thành công là vì cô. Giấc mơ của anh là có cô ở bên, cùng anh hưởng thụ thành công đó. Nhưng cô lại bất ngờ bỏ đi. Như thế thì tính là cái gì?!
Anh tức giận, rít gào, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng nhưng vẫn không thể xả hết sự tổn thương và tức giận này.
Sau khi mất đi cô, năm đầu tiên anh luôn tìm cô, oán hận cô, nguyền rủa cô.
Năm thứ hai, thứ ba, anh tự ép bản thân quên đi cô, không được nghĩ đến cô, làm việc điên cuồng mà sống
Năm thứ tư, thứ năm lại bắt đầu nhớ đến cô, không còn oán hận, chỉ còn nhớ mong, hy vọng cô thấy anh thành công thì sẽ chủ động liên lạc với anh, ít nhất gọi
điện hay gửi thiệp chúc mừng cũng được.
Anh rất muốn biết cô sống thế nào, rất muốn biết cô có còn nhớ đến anh hay không, có còn chút tình yêu nào với anh không? Nếu còn, anh hy vọng cô sẽ trở lại bên anh.
Năm thứ năm, anh mua căn nhà đã từng hứa hẹn với cô, lẳng lặng chờ đợi nữ chủ nhân sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Đến năm thứ sáu, thứ bảy, anh đã học được sự không chờ mong, không cưỡng cầu, học được cách thuận theo tự nhiên.
Ba năm sau, anh đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, bắt đầu cảm thấy công việc mệt mỏi, cuộc sống không thú vị, linh hồn khô kiệt thì cô cũng xuất hiện, còn mang đến cho anh một món quà – đứa con mà anh chưa từng biết, con của bọn họ
Lam Tư nằm trên giường, cho dù biết được điều này đã qua năm, sáu giờ nhưng tâm tình anh vẫn rất kích động.
Anh có con trai.
Lam Tư anh lại có một đứa con lớn đến 9 tuổi?! Ai mà ngờ được?
Ha ha ha......
Anh rất muốn cười thật to nhưng lại sợ như thế sẽ khiến Ngải Thải Nhi nghi ngờ, đành phải cố mà đè nén cảm xúc phấn khởi của mình
Anh không thể để Ngải Thải Nhi biết rằng anh đã biết chuyện mẹ con Tịch Uy, tránh cô lại mật báo mà hỏng mất đại sự của anh.
Liên Tịch Uy, Liên Tịch Uy, Liên Tịch Uy......
Cô gái ngốc nghếch kia!
Mười năm trước, sở dĩ cô đột nhiên rời khỏi anh chắc hẳn là phát hiện mình mang thai, không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp vừa mới bắt đầu của anh nên mới chọn cách bỏ đi. Càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện rất có khả năng.
Đồ ngốc, để anh đau đớn khổ sở nhiều năm như vậy, thật là cô gái ngốc đáng ghét.
Chờ xem, anh sẽ trở lại cuộc sống của cô, mà lần này, cho đến chết cô cũng đừng nghĩ rời bỏ anh như lần trước.
Cả đời cũng đừng nghĩ.
Xách chiếc túi lớn đựng những đồ đạc hàng ngày ở chỗ để chân xe máy cùng với một chiếc túi lớn khác ở cốp xe, Liên Tịch Uy mở cửa tầng dưới rồi đi vào đóng cửa, sau đó hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần xách đồ lên tầng năm.
Phù! Mệt chết người, mệt chết người!
Cô thật sự chán ghét ngày mua đồ mỗi tháng, bởi vì những thứ cần mua thì rất nhiều mà lại rất nặng, quan trọng nhất là mua về còn phải xách lên tận tầng năm, đây chính là tra tấn mà.
Nếu có thể, thật ra mỗi tuần mua một lần hoặc hai tuần một lần thì sẽ không vất như thế. Nhưng cô lại có tật xấu này, chính là lúc mạch cảm xúc viết lách đang dâng cao thì không muốn ra ngoài, nên đành phải mỗi tháng mua đồ một lần.
Phù! Hít thở! Hít thở!
Phụ nữ chỉ cần qua ba mươi tuổi thì không chỉ có da lão hóa, người nhiều mỡ hơn mà cả thể lực cũng thoái hóa rất nhanh. Muốn giả còn trẻ tuổi cũng không giả nổi, thật sự rất đáng thương.
Cuối cùng cũng lên đến tầng năm, đến trước cửa nhà, Liên Tịch Uy thở phì phò tạm thời đặt túi đồ xuống, cúi đầu tìm chìa khóa nhà trong túi xách.
Có, ở trong này.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, lách cách hai tiếng, cửa mở. Đầu tiên cô đẩy cửa lớn rồi hơi quay người nhấc hai túi đồ lên đi vào nhà. Đột nhiên một đôi tay từ phía sau vòng ra bưng kín miệng cô khiến cô sợ hãi trợn tròn mắt, hét lên nhưng vì bị bịt miệng nên chỉ ú ớ như tiếng mèo kêu.
ầm! Cửa lớn phía sau bị đóng lại, lách cách, còn bị khóa luôn.
Liên Tịch Uy sợ tới mức toàn thân rét lạnh, không thể tin rằng ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện này
Vì sao lại là cô? Cả đời này cô chưa từng làm chuyện gì xấu, sao lại gặp phải loại chuyện này?
Hắn ta muốn giật tiền hay cướp sắc? Muốn giật tiền thì dù sao trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá, mặc hắn vậy. Nếu muốn cướp sắc đương nhiên cô sẽ ra sức chống cự. Nhưng nếu hắn biến thái muốn tiền dâm hậu sát hay tiên sát hậu gian thì cô…
Bàn tay bưng kín miệng cô đột nhiên buông ra khiến toàn bộ suy nghĩ của cô bị dừng lại.
Cô vội quay người lại, đồng thời nhanh chóng lùi về phía cửa nhìn kẻ cướp
kia.
Lần đầu tiên trong đời, cô như bị sét đánh, nghẹn họng nhìn trân trối, cảm giác như ngực bị người ta đạp một cước mà không thể thở được. Tim cô vốn đập mạnh
đột nhiên như ngừng đập.
Cô ngây người như phỗng trừng mắt nhìn hắn ta, giống như là thấy quỷ.
- Đã lâu không gặp. Kẻ gian kia chăm chú nhìn cô.
Vẻ mặt Liên Tịch Uy biểu thị sự kinh ngạc, mặt cắt không được giọt máu.
Anh… sao có thể là anh?
Không thể nào. Làm sao anh lại ở đây? Sao biết cô ở đây?
Anh…Liễu Lam Tư....
Đại minh tinh Lam Tư......
- Sao thế, không biết anh à?
Cô im lặng khiến anh mỉm cười, nhưng nụ cười lại lạnh lùng:
-Là anh đã trở nên khác đi hay là em bị mất trí nhớ? Có cần anh tự giới thiệu, nói cho em biết chúng ta trước kia quen biết như thế nào, yêu nhau ra làm sao rồi cuối cùng anh bị em vứt bỏ thế nào không?
Anh đang tức giận, đầu óc Liên Tịch Uy trống rỗng đột nhiên nảy lên ý nghĩ này rồi cô dần dần khôi phục lại tư duy.
Anh thật sự đang tức giận, tuy rằng miệng anh cười nhưng trong mắt không có
ý cười mà chỉ là sự lạnh lùng. Cô hơi thở dài trong lòng, dù sao năm đó cô không từ mà biệt vào thời điểm anh cần có người bên cạnh động viên nhất cũng là cô không đúng.
Trên thực tế, cho dù anh hận cô, oán cô, không tha thứ cho cô, cả đời không muốn gặp lại cô cũng chẳng có gì là lạ, vì đây là cô gieo gió gặt bão. Nhưng là, cô nghĩ qua mười năm, cảm xúc kích động cũng sẽ bị thời gian làm nhạt nhòa.
Thậm chí cô còn nghĩ anh đã hoàn toàn quên cô, quên đi quá khứ nông nổi từng cùng một người con gái ngốc ở chung, hẹn hò trong một tháng ngắn ngủi. Bởi vì qua Thải Nhi cô biết rằng đã nhiều năm nay anh không hề nhắc đến cô. Quan trọng là scandal của anh chưa bao giờ hết, lúc nào cũng có chuyện tình cảm mới, cũ của anh trên mặt báo.
Mỗi lần thấy scandal của anh, nói cô không để ý, không chua xót là lừa người.
Nhưng thấy anh đạt được vinh quang, nhất cử nhất động đều được người để ý thì cô lại vui vẻ thay anh, vì như thế có nghĩa là anh thực sự thành công.
Mỗi lần thấy cô vui mừng cho anh, Thải Nhi đều mắng cô là đồ ngốc, hỏi cô có cái gì mà vui? Bởi vì cô không phải là người được nhận thành quả của anh. Thải
Nhi nói cô là người ngốc nhất mà cô ấy từng gặp, người hy sinh ngốc nghếch.
Mỗi lần bàn đến chuyện này cô đều nói cô chưa bao giờ cảm thấy mình hy sinh. Thải Nhi sẽ nói một câu: “đúng là bị cậu làm cho tức chết”. Chủ đề này lặp đi lặp lại hơn ngàn lần trong suốt mười năm qua.
Mười năm, thời gian trôi quá nhanh, lần cuối cùng gặp anh, đã qua mười năm rồi, cô…
Liên Tịch Uy đột nhiên vô cùng khiếp sợ, mắt trợn tròn.
Trời ạ, bây giờ trông cô như thế nào đây?
Sao cô có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ!
Anh càng lúc càng đẹp, càng lúc càng có sức hấp dẫn, đây là chuyện không cần bàn, dù sao anh là đại minh tinh.
Nhưng còn cô?
Ba mươi mốt tuổi, cũng chẳng còn trẻ nữa. Dù có nhiều người nói với cô rằng nhìn bề ngoài của cô không thể đoán được tuổi thật nhưng đó là những lúc cô trang
điểm, ăn mặc gọn gàng chứ không phải bây giờ tóc không chải, mặt mộc, áo T- shirt rẻ tiền, quần soóc ngắn, tông xỏ ngón trông hệt như obasan (các mợ, các thím)
Ây da, cô muốn chết quá! Sao lần đầu tiên gặp lại anh cô lại có dáng vẻ của obasan thế này.
Cho dù bây giờ anh chẳng có cảm giác gì với cô, cho dù bây giờ anh hận cô, chán ghét cô, thậm chí muốn bóp chết cô thì cô vẫn không muốn để anh thấy mình trông già đi.
Như là sực tỉnh, Liên Tịch Uy không chút nghĩ ngợi lập tức bỏ những đồ trên tay xuống, chạy vào phòng ngủ.
Lam Tư vừa thấy cô định chạy thì còn nhanh hơn chớp mà kéo tay cô lại, tay kia ôm lấy eo cô tựa như gọng kìm mà giữ chặt cô lại.
-Em còn dám chạy? Anh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi khẽ quát cô.
-Anh buông ra. Liên Tịch Uy cúi đầu không dám nhìn anh, vẫn không ngừng giãy dụa.
-Cả đời này cũng đừng có nghĩ!
Lam Tư tức đến tái mặt. Định nâng mặt cô lên nhưng không ngờ cô lại né tránh, chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.
- Đừng. Cô nói
Cằm anh bạnh ra, tức đến suýt thì chửi bậy:
-Em chán ghét anh như thế, chán ghét đến độ nhìn anh một lần cũng không muốn sao?
Cô đột nhiên ngừng giãy, yên lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng trả lời:
-Không phải.
-Còn nói. Sao em còn cúi đầu mà không chịu ngẩng đầu nhìn anh?
-Em… rất xấu.
-Cái gì?!
Anh trợn tròn mắt, há hốc mồm, trừng mắt nhìn đỉnh đầu cô.
Liên Tịch Uy nhìn chằm chằm hai chân mình, bỗng nhiên phát hiện móng tay cô thật nham nhở, lôi thôi lếch thếch vô cùng.
Trước đây sao cô không để ý đến móng tay không chỉ là một obasan mà còn là một obasan vô khóc chết mất.
mình. Thật thê thảm! Giờ cô cùng luộm thuộm, thật muốn
- Em vừa nói gì, anh không nghe rõ, em nói lại xem nào?
Lam Tư không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Còn muốn cô nói lại là cô rất xấu sao? Thôi đi, dù sao đây cũng là sự thật.
Hơn nữa anh ôm cô chặt như thể chết cũng không buông, đã mất đường chạy rồi thì phải đối mặt thôi
- Liên Tịch Uy? Anh giục.
Cuối cùng cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh thật sự rất đẹp trai, so với mười năm trước còn đẹp hơn 100 lần, không một trăm vạn lần mới đúng (hết thuốc)
Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ anh là thiên vương, đến chỗ nào cũng gây tắc
đường, thậm chí tạp chí quốc tế còn bàn luận anh là ngôi sao nam gợi cảm nhất
Châu Á (quá đà rồi), ai có thể so sánh với anh.
Nghĩ đến mình… Quên đi, còn định tự khiến mình đau lòng sao, không cần
nghĩ nữa.
-Em già đi, thay đổi rồi, nhất định là anh đang nghĩ thế đúng không Cô khẽ cắn môi dưới, rũ mắt xuống, thấp giọng nói:
-Em không hề muốn lúc gặp lại anh sẽ thấy em như thế này. Nhưng mà nếu em tươi cười một chút thì chắc chắn là dễ nhìn hơn nhiều. Em nghĩ… em nghĩ..
Cô ấp úng, lắc lắc đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.
- Tóm lại em sẽ không chạy, anh buông em ra được không?
Lam Tư không nói một câu nhìn cô, nghĩ lại những gì cô vừa nói. Cô nghĩ cái gì thế không biết.
-Đừng có nói nửa chừng. Anh yêu cầu. Cô nhìn anh một cái, lắc lắc đầu:
-Không quan trọng.
-Quan trọng hay không là do anh quyết định. Em nghĩ gì? Anh cố ý hỏi
-Anh buông ra đã.
-Em trả lời trước đi.
Anh không hề thay đổi, vấn mạnh mẽ, cứng rắn như vậy.
-Em định vào phòng sửa sang lại đầu tóc. Cô bất mãn trừng mắt nhìn: - cho nên em sẽ không chạy, anh có thể buông em ra được rồi.
Anh như đăm chiêu nhìn cô một cái rồi hỏi lại:
- Thế để làm gì?
Cô lại trừng mắt nhìn anh, biết không lay chuyển được anh nên quyết định nói
hết những gì trong lòng.
-Em nghĩ là em có thể che dấu sự thật mình đã già đi, nghĩ như thế nhất
định có thể giữ được hình ảnh xinh đẹp trong lòng anh. Em vốn không nên nghĩ như thế vì trong lòng anh chắc em đã chẳng thể hình dung bằng hai chữ xinh đẹp nữa. Phải là không tim không gan, vô tình đúng không?
-Vì sao năm đó em rời khỏi anh? Lam Tư chăm chú nhìn cô, yên lặng trong phút chốc rồi không đáp mà lại hỏi lại.
Cô hơi nhíu mày, do dự, không đáp
- Là vì con à?
Hơi thở của Liên Tịch Uy ngừng trệ. Tuy rằng cô sớm nên nghĩ anh có thể tìm
đến đây, tám chín phần mười là đã biết sự tồn tại của con. Nhưng nghe chính miệng anh hỏi thì lòng cô rối tung lên.
-Là Thải Nhi nói cho anh à? Cô thấp giọng hỏi.
-Cô ấy chưa nói gì, anh còn chưa tìm cô ấy tính sổ đâu. Anh cắn răng nói.
-Không phải tại cô ấy, là em xin cô ấy không nói.
Cô vội nói thật, không muốn anh hiểu lầm Thải Nhi.
- Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Là vì con sao?
Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, khúc mắc suốt mười năm trời của anh, anh muốn tự tay cô tháo gỡ.
- Không hẳn là thế. Cô yên lặng một lát rồi nói.
Lam Tư nhíu mày:
-Không hẳn là ý gì? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác
Anh đứng hơi mệt nên kéo cô ngồi xuống sô pha, nhưng tay ôm eo cô cũng không buông, cũng vì vậy mà cô ngồi kề sát anh.
Tách ra suốt mười năm, giờ đột nhiên lại gần gũi như thế khiến Liên Tịch Uy có chút không tự nhiên.
Là ảo giác ư? Cô cảm thấy dường như anh không thực sự tức giận, hơn nữa còn giống như là vẫn còn tình cảm với cô. Đây có phải là cô tự tác đa tình không? Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ mong anh đừng nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch thôi.
-Để em tự ngồi. Cô yêu cầu.
-Tùy em chọn hoặc là ngồi như thế này hoặc là ngồi lên đùi anh. Anh cho cô hai con đường.
Liên Tịch Uy không còn gì mà nói, đồng thời trong lòng nghĩ, anh bây giờ thậm chí còn càng bá đạo hơn, khiến người ta giận sôi gan.
-Cái gì mà không hẳn là thế? Nói cho rõ ra đi! Anh rất kiên trì hỏi tiếp chuyện khi nãy.
-Chuyện đã qua..
-Em dám nói chuyện đã qua thì để cho nó qua anh sẽ bóp chết em.
Anh cảnh cáo cô.
-Tính anh vẫn thế, chẳng dễ chịu hơn tí nào.
-Em vẫn ngu ngốc như mười năm trước, thậm chí còn hơn. Anh cũng cãi lại.
Liên Tịch Uy chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. anh bây giờ làm gì có tí nào phong độ mà báo chí vẫn ca ngợi? Căn bản chỉ là đứa trẻ con bướng bỉnh, xấu tính mà thôi.
- Nói nhanh lên
Thấy chưa? Ngay cả một tí kiên nhẫn cũng không có.
-Anh muốn em nói gì?
-Lý do năm đó rời khỏi anh không hẳn là vì con, vậy còn vì cái gì? Chẳng còn cách nào với sự cố chấp của anh, cô than nhẹ:
-Em không thể ở lại làm vật cản của anh được.
-Ai nói em là chướng ngại vật?
-Những người hâm mộ sẽ không thích thần tượng của mình có bạn gái, lại còn ở chung nữa.
-Ai cần bọn họ thích, anh thích là được rồi
-Bọn họ mới là cần câu cơm của anh
-Nhưng em là người duy nhất anh yêu, người duy nhất anh không hề muốn mất đi dù có bất kì chuyện gì xảy ra.
Sự đau đớn và tức giận suốt mười năm như nổ tung, anh gào lên với cô, nắm chặt tay cô lắc lắc:
- Sao em có thể đối xử với anh như thế.
Liên Tịch Uy cảm thấy hai mắt đau đớn, sự đau đớn, áy náy và cả chua xót dâng lên trong lòng cô.
- Em xin lỗi
Cô khàn khàn nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
-Anh không muốn nghe em xin lỗi mà muốn biết vì sao em làm thế? Với người chưa bao giờ được người khác quan tâm, yêu thương như anh, em là tất cả của anh. Em biết rõ điều đó sao còn rời anh mà đi
Anh nói, giọng nói không che dấu được sự đau khổ. - Xin lỗi.
Nước mắt rơi xuống, cô vội lau khô.
-Anh muốn biết vì sao?
-Em không thể chỉ nghĩ cho chúng ta mà không để ý tới những người khác. Cô nhỏ giọng nói.
Lam Tư nghe được từ mấu chốt. - Những người khác là ai?
Anh nhíu mày giận dữ hỏi, chưa từng nghĩ đến việc cô rời đi còn liên quan đến người khác.
Liên Tịch Uy vội bưng miệng - Liên Tịch Uy!
Anh tức giận quát rồi cố gắng khắc chế bản thân, sự mình quá kích động mà khiến cô bị thương.
- Mau nói đi.
Yên lặng một lát cô mới do dự nói:
-Lúc trước anh nhanh chóng nổi tiếng khiến cho nhiều người ngưỡng mộ. Anh rất cố gắng, điều đó đương nhiên mọi người biết. Nhưng những người tham gia kế hoạch đó… những nhân viên làm việc cùng anh cũng rất cố gắng. Bọn họ đều gửi gắm hy vọng vào anh…
-Là anh Tề đúng không? Lam Tư tức giận cắt lời cô: - Anh ấy đã đến tìm em, nói gì với em đúng không?
Liên Tịch Uy thở dài.
-Anh đừng trách anh ấy, tất cả những gì anh ấy làm đều là vì tốt cho anh.
-Rắm thối!
Lam Tư tức giận mà chửi thề. Anh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng dừng lại hỏi cô:
-Lúc ấy anh ấy nói cái rắm gì với em mà em không hề để ý đến cảm giận của anh mà bỏ đi? Nói anh biết
-Thật ra những gì anh ấy nói đều là sự thật. Cô cẩn thận nói
-Sự thật chó má gì?
-Anh bình tĩnh đi đã?
Cơn tức giận này của anh khiến Liên Tịch Uy cảm thấy bất kể cô nói gì anh
đều có thể dễ dàng tức giận.
-Anh rất bình tĩnh.
-Nếu anh bình tĩnh thì đã không mở miệng, đóng miệng đều là rắm. (hehe)
Lam Tư bỗng nhiên không nói gì. Anh cố gắng hít thở sâu, bình ổn cảm xúc của mình nhưng thật sự rất khó. Nhất là khi nghĩ đến người đại diện mà anh vẫn tín nhiệm lại bức Tịch Uy rơi đi thì anh lại nổi nóng, chỉ muốn tìm anh ta mà đánh anh ta một trận mới thôi.
- Anh có muốn xem ảnh con không?
Cô hỏi, định tìm cách để anh hòa hoãn lại.
Cô chụp rất nhiều ảnh con vì muốn giữ lại cho anh xem. Tuy rằng khi chụp cô cũng không biết có cơ hội cho anh xem những bức ảnh này không, nhưng… Cô không biết, luôn cảm thấy cơ hội đó sớm muộn gì cũng đến, như hôm nay vậy.
Lam Tư nhìn về phía cô, do dự một giây rồi gật đầu. Nghĩ có lẽ sau khi xem
ảnh xong anh sẽ không tức giận như thế nữa, có thể bình tĩnh nói tiếp đề tài này.
Tóm lại, anh nhất định phải làm rõ xem năm đó anh Tề đã nói gì với Tịch Uy, khiến cô rời xa anh.
Ngay lúc này, vấn đề hợp đồng phiền phức bấy lâu nay anh đã có quyết định.
Anh quyết định sẽ không kí hợp đồng với anh Tề nữa, không bao giờ kí kết với kẻ khiến con anh trở thành con tư sinh.
Album của anh một khi phát hành thì dễ dàng có thể tiêu thụ được hơn trăm vạn đĩa (chém kinh quá)
Lần đầu tiên anh đóng phim thần tượng, dù không phải là nam chính nhưng lại là nhân vật được yêu thích nhất.
Những bộ phim anh tham gia chất lượng càng cao, càng được nhiều người yêu thích.
Thành công của anh không phải tự nhiên mà có. Những người cộng sự cùng anh đều biết anh đã cố gắng, nỗ lực như thế nào. Mỗi phút mỗi giây đều điên cuồng làm việc, dường như không cần nghỉ ngơi.
Mọi người đều coi sự rèn luyện khắc khổ của anh thành cá tính vốn có chứ không ai biết rằng sở dĩ anh không nghỉ ngơi là vì sợ nếu anh rỗi rãi thì sẽ lại nhớ
đến cô.
Liên Tịch Uy.
Nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh.
Vì sao anh lại mất đi cô? Anh mãi mãi cũng không thể hiểu.
Ba năm trước đây không hiểu, ba năm sau không hiểu, qua mười năm rồi vẫn không hiểu được.
Năm ấy, sau đêm tình của bọn họ, phản ứng đầu tiên của cô là rất kinh hoảng, nhưng anh lại bá đạo ôm cô vào lòng, ép cô phải thừa nhận tình cảm với anh, đồng thời bày tỏ tình cảm. Mặc dù cô không tin nhưng cũng xấu hổ ngượng ngùng, ôn nhu gật đầu đồng ý làm bạn gái anh.
Nhưng mà chưa đầy một tháng cô lại đột nhiên nói muốn chia tay anh.
Lúc ấy vì bận bịu việc phát hành đĩa nhạc nên không có thời gian nói chuyện với cô, tìm ra nguyên nhân vì sao cô muốn chia tay. Anh nghĩ chờ khi công việc đỡ bận rộn cũng là lúc cô bình tĩnh lại, hai người cùng ngồi xuống nói rõ thì hơn.
Cho nên, anh nói với cô là lần sau chúng ta sẽ nói, đợi em bình tĩnh lại rồi nói và ra khỏi nhà đi làm việc.
Không ngờ đó là quyết định ngu xuẩn nhất đời.
Bởi vì ba ngày sau, đến khi anh trở về, chào đón anh chỉ là căn phòng lặng yên, trống rỗng.
Cô đã đi rồi, thậm chí còn không để lại nửa chữ… không, cô để lại cho anh một tờ giấy, chỉ viết: Chúc anh sớm thành công, ước mơ thành sự thật.
Nhưng như thế thì tính là cái gì.
Sở dĩ anh muốn thành công là vì cô. Giấc mơ của anh là có cô ở bên, cùng anh hưởng thụ thành công đó. Nhưng cô lại bất ngờ bỏ đi. Như thế thì tính là cái gì?!
Anh tức giận, rít gào, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng nhưng vẫn không thể xả hết sự tổn thương và tức giận này.
Sau khi mất đi cô, năm đầu tiên anh luôn tìm cô, oán hận cô, nguyền rủa cô.
Năm thứ hai, thứ ba, anh tự ép bản thân quên đi cô, không được nghĩ đến cô, làm việc điên cuồng mà sống
Năm thứ tư, thứ năm lại bắt đầu nhớ đến cô, không còn oán hận, chỉ còn nhớ mong, hy vọng cô thấy anh thành công thì sẽ chủ động liên lạc với anh, ít nhất gọi
điện hay gửi thiệp chúc mừng cũng được.
Anh rất muốn biết cô sống thế nào, rất muốn biết cô có còn nhớ đến anh hay không, có còn chút tình yêu nào với anh không? Nếu còn, anh hy vọng cô sẽ trở lại bên anh.
Năm thứ năm, anh mua căn nhà đã từng hứa hẹn với cô, lẳng lặng chờ đợi nữ chủ nhân sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Đến năm thứ sáu, thứ bảy, anh đã học được sự không chờ mong, không cưỡng cầu, học được cách thuận theo tự nhiên.
Ba năm sau, anh đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, bắt đầu cảm thấy công việc mệt mỏi, cuộc sống không thú vị, linh hồn khô kiệt thì cô cũng xuất hiện, còn mang đến cho anh một món quà – đứa con mà anh chưa từng biết, con của bọn họ
Lam Tư nằm trên giường, cho dù biết được điều này đã qua năm, sáu giờ nhưng tâm tình anh vẫn rất kích động.
Anh có con trai.
Lam Tư anh lại có một đứa con lớn đến 9 tuổi?! Ai mà ngờ được?
Ha ha ha......
Anh rất muốn cười thật to nhưng lại sợ như thế sẽ khiến Ngải Thải Nhi nghi ngờ, đành phải cố mà đè nén cảm xúc phấn khởi của mình
Anh không thể để Ngải Thải Nhi biết rằng anh đã biết chuyện mẹ con Tịch Uy, tránh cô lại mật báo mà hỏng mất đại sự của anh.
Liên Tịch Uy, Liên Tịch Uy, Liên Tịch Uy......
Cô gái ngốc nghếch kia!
Mười năm trước, sở dĩ cô đột nhiên rời khỏi anh chắc hẳn là phát hiện mình mang thai, không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp vừa mới bắt đầu của anh nên mới chọn cách bỏ đi. Càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện rất có khả năng.
Đồ ngốc, để anh đau đớn khổ sở nhiều năm như vậy, thật là cô gái ngốc đáng ghét.
Chờ xem, anh sẽ trở lại cuộc sống của cô, mà lần này, cho đến chết cô cũng đừng nghĩ rời bỏ anh như lần trước.
Cả đời cũng đừng nghĩ.
Xách chiếc túi lớn đựng những đồ đạc hàng ngày ở chỗ để chân xe máy cùng với một chiếc túi lớn khác ở cốp xe, Liên Tịch Uy mở cửa tầng dưới rồi đi vào đóng cửa, sau đó hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần xách đồ lên tầng năm.
Phù! Mệt chết người, mệt chết người!
Cô thật sự chán ghét ngày mua đồ mỗi tháng, bởi vì những thứ cần mua thì rất nhiều mà lại rất nặng, quan trọng nhất là mua về còn phải xách lên tận tầng năm, đây chính là tra tấn mà.
Nếu có thể, thật ra mỗi tuần mua một lần hoặc hai tuần một lần thì sẽ không vất như thế. Nhưng cô lại có tật xấu này, chính là lúc mạch cảm xúc viết lách đang dâng cao thì không muốn ra ngoài, nên đành phải mỗi tháng mua đồ một lần.
Phù! Hít thở! Hít thở!
Phụ nữ chỉ cần qua ba mươi tuổi thì không chỉ có da lão hóa, người nhiều mỡ hơn mà cả thể lực cũng thoái hóa rất nhanh. Muốn giả còn trẻ tuổi cũng không giả nổi, thật sự rất đáng thương.
Cuối cùng cũng lên đến tầng năm, đến trước cửa nhà, Liên Tịch Uy thở phì phò tạm thời đặt túi đồ xuống, cúi đầu tìm chìa khóa nhà trong túi xách.
Có, ở trong này.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, lách cách hai tiếng, cửa mở. Đầu tiên cô đẩy cửa lớn rồi hơi quay người nhấc hai túi đồ lên đi vào nhà. Đột nhiên một đôi tay từ phía sau vòng ra bưng kín miệng cô khiến cô sợ hãi trợn tròn mắt, hét lên nhưng vì bị bịt miệng nên chỉ ú ớ như tiếng mèo kêu.
ầm! Cửa lớn phía sau bị đóng lại, lách cách, còn bị khóa luôn.
Liên Tịch Uy sợ tới mức toàn thân rét lạnh, không thể tin rằng ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện này
Vì sao lại là cô? Cả đời này cô chưa từng làm chuyện gì xấu, sao lại gặp phải loại chuyện này?
Hắn ta muốn giật tiền hay cướp sắc? Muốn giật tiền thì dù sao trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá, mặc hắn vậy. Nếu muốn cướp sắc đương nhiên cô sẽ ra sức chống cự. Nhưng nếu hắn biến thái muốn tiền dâm hậu sát hay tiên sát hậu gian thì cô…
Bàn tay bưng kín miệng cô đột nhiên buông ra khiến toàn bộ suy nghĩ của cô bị dừng lại.
Cô vội quay người lại, đồng thời nhanh chóng lùi về phía cửa nhìn kẻ cướp
kia.
Lần đầu tiên trong đời, cô như bị sét đánh, nghẹn họng nhìn trân trối, cảm giác như ngực bị người ta đạp một cước mà không thể thở được. Tim cô vốn đập mạnh
đột nhiên như ngừng đập.
Cô ngây người như phỗng trừng mắt nhìn hắn ta, giống như là thấy quỷ.
- Đã lâu không gặp. Kẻ gian kia chăm chú nhìn cô.
Vẻ mặt Liên Tịch Uy biểu thị sự kinh ngạc, mặt cắt không được giọt máu.
Anh… sao có thể là anh?
Không thể nào. Làm sao anh lại ở đây? Sao biết cô ở đây?
Anh…Liễu Lam Tư....
Đại minh tinh Lam Tư......
- Sao thế, không biết anh à?
Cô im lặng khiến anh mỉm cười, nhưng nụ cười lại lạnh lùng:
-Là anh đã trở nên khác đi hay là em bị mất trí nhớ? Có cần anh tự giới thiệu, nói cho em biết chúng ta trước kia quen biết như thế nào, yêu nhau ra làm sao rồi cuối cùng anh bị em vứt bỏ thế nào không?
Anh đang tức giận, đầu óc Liên Tịch Uy trống rỗng đột nhiên nảy lên ý nghĩ này rồi cô dần dần khôi phục lại tư duy.
Anh thật sự đang tức giận, tuy rằng miệng anh cười nhưng trong mắt không có
ý cười mà chỉ là sự lạnh lùng. Cô hơi thở dài trong lòng, dù sao năm đó cô không từ mà biệt vào thời điểm anh cần có người bên cạnh động viên nhất cũng là cô không đúng.
Trên thực tế, cho dù anh hận cô, oán cô, không tha thứ cho cô, cả đời không muốn gặp lại cô cũng chẳng có gì là lạ, vì đây là cô gieo gió gặt bão. Nhưng là, cô nghĩ qua mười năm, cảm xúc kích động cũng sẽ bị thời gian làm nhạt nhòa.
Thậm chí cô còn nghĩ anh đã hoàn toàn quên cô, quên đi quá khứ nông nổi từng cùng một người con gái ngốc ở chung, hẹn hò trong một tháng ngắn ngủi. Bởi vì qua Thải Nhi cô biết rằng đã nhiều năm nay anh không hề nhắc đến cô. Quan trọng là scandal của anh chưa bao giờ hết, lúc nào cũng có chuyện tình cảm mới, cũ của anh trên mặt báo.
Mỗi lần thấy scandal của anh, nói cô không để ý, không chua xót là lừa người.
Nhưng thấy anh đạt được vinh quang, nhất cử nhất động đều được người để ý thì cô lại vui vẻ thay anh, vì như thế có nghĩa là anh thực sự thành công.
Mỗi lần thấy cô vui mừng cho anh, Thải Nhi đều mắng cô là đồ ngốc, hỏi cô có cái gì mà vui? Bởi vì cô không phải là người được nhận thành quả của anh. Thải
Nhi nói cô là người ngốc nhất mà cô ấy từng gặp, người hy sinh ngốc nghếch.
Mỗi lần bàn đến chuyện này cô đều nói cô chưa bao giờ cảm thấy mình hy sinh. Thải Nhi sẽ nói một câu: “đúng là bị cậu làm cho tức chết”. Chủ đề này lặp đi lặp lại hơn ngàn lần trong suốt mười năm qua.
Mười năm, thời gian trôi quá nhanh, lần cuối cùng gặp anh, đã qua mười năm rồi, cô…
Liên Tịch Uy đột nhiên vô cùng khiếp sợ, mắt trợn tròn.
Trời ạ, bây giờ trông cô như thế nào đây?
Sao cô có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ!
Anh càng lúc càng đẹp, càng lúc càng có sức hấp dẫn, đây là chuyện không cần bàn, dù sao anh là đại minh tinh.
Nhưng còn cô?
Ba mươi mốt tuổi, cũng chẳng còn trẻ nữa. Dù có nhiều người nói với cô rằng nhìn bề ngoài của cô không thể đoán được tuổi thật nhưng đó là những lúc cô trang
điểm, ăn mặc gọn gàng chứ không phải bây giờ tóc không chải, mặt mộc, áo T- shirt rẻ tiền, quần soóc ngắn, tông xỏ ngón trông hệt như obasan (các mợ, các thím)
Ây da, cô muốn chết quá! Sao lần đầu tiên gặp lại anh cô lại có dáng vẻ của obasan thế này.
Cho dù bây giờ anh chẳng có cảm giác gì với cô, cho dù bây giờ anh hận cô, chán ghét cô, thậm chí muốn bóp chết cô thì cô vẫn không muốn để anh thấy mình trông già đi.
Như là sực tỉnh, Liên Tịch Uy không chút nghĩ ngợi lập tức bỏ những đồ trên tay xuống, chạy vào phòng ngủ.
Lam Tư vừa thấy cô định chạy thì còn nhanh hơn chớp mà kéo tay cô lại, tay kia ôm lấy eo cô tựa như gọng kìm mà giữ chặt cô lại.
-Em còn dám chạy? Anh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi khẽ quát cô.
-Anh buông ra. Liên Tịch Uy cúi đầu không dám nhìn anh, vẫn không ngừng giãy dụa.
-Cả đời này cũng đừng có nghĩ!
Lam Tư tức đến tái mặt. Định nâng mặt cô lên nhưng không ngờ cô lại né tránh, chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.
- Đừng. Cô nói
Cằm anh bạnh ra, tức đến suýt thì chửi bậy:
-Em chán ghét anh như thế, chán ghét đến độ nhìn anh một lần cũng không muốn sao?
Cô đột nhiên ngừng giãy, yên lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng trả lời:
-Không phải.
-Còn nói. Sao em còn cúi đầu mà không chịu ngẩng đầu nhìn anh?
-Em… rất xấu.
-Cái gì?!
Anh trợn tròn mắt, há hốc mồm, trừng mắt nhìn đỉnh đầu cô.
Liên Tịch Uy nhìn chằm chằm hai chân mình, bỗng nhiên phát hiện móng tay cô thật nham nhở, lôi thôi lếch thếch vô cùng.
Trước đây sao cô không để ý đến móng tay không chỉ là một obasan mà còn là một obasan vô khóc chết mất.
mình. Thật thê thảm! Giờ cô cùng luộm thuộm, thật muốn
- Em vừa nói gì, anh không nghe rõ, em nói lại xem nào?
Lam Tư không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Còn muốn cô nói lại là cô rất xấu sao? Thôi đi, dù sao đây cũng là sự thật.
Hơn nữa anh ôm cô chặt như thể chết cũng không buông, đã mất đường chạy rồi thì phải đối mặt thôi
- Liên Tịch Uy? Anh giục.
Cuối cùng cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh thật sự rất đẹp trai, so với mười năm trước còn đẹp hơn 100 lần, không một trăm vạn lần mới đúng (hết thuốc)
Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ anh là thiên vương, đến chỗ nào cũng gây tắc
đường, thậm chí tạp chí quốc tế còn bàn luận anh là ngôi sao nam gợi cảm nhất
Châu Á (quá đà rồi), ai có thể so sánh với anh.
Nghĩ đến mình… Quên đi, còn định tự khiến mình đau lòng sao, không cần
nghĩ nữa.
-Em già đi, thay đổi rồi, nhất định là anh đang nghĩ thế đúng không Cô khẽ cắn môi dưới, rũ mắt xuống, thấp giọng nói:
-Em không hề muốn lúc gặp lại anh sẽ thấy em như thế này. Nhưng mà nếu em tươi cười một chút thì chắc chắn là dễ nhìn hơn nhiều. Em nghĩ… em nghĩ..
Cô ấp úng, lắc lắc đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.
- Tóm lại em sẽ không chạy, anh buông em ra được không?
Lam Tư không nói một câu nhìn cô, nghĩ lại những gì cô vừa nói. Cô nghĩ cái gì thế không biết.
-Đừng có nói nửa chừng. Anh yêu cầu. Cô nhìn anh một cái, lắc lắc đầu:
-Không quan trọng.
-Quan trọng hay không là do anh quyết định. Em nghĩ gì? Anh cố ý hỏi
-Anh buông ra đã.
-Em trả lời trước đi.
Anh không hề thay đổi, vấn mạnh mẽ, cứng rắn như vậy.
-Em định vào phòng sửa sang lại đầu tóc. Cô bất mãn trừng mắt nhìn: - cho nên em sẽ không chạy, anh có thể buông em ra được rồi.
Anh như đăm chiêu nhìn cô một cái rồi hỏi lại:
- Thế để làm gì?
Cô lại trừng mắt nhìn anh, biết không lay chuyển được anh nên quyết định nói
hết những gì trong lòng.
-Em nghĩ là em có thể che dấu sự thật mình đã già đi, nghĩ như thế nhất
định có thể giữ được hình ảnh xinh đẹp trong lòng anh. Em vốn không nên nghĩ như thế vì trong lòng anh chắc em đã chẳng thể hình dung bằng hai chữ xinh đẹp nữa. Phải là không tim không gan, vô tình đúng không?
-Vì sao năm đó em rời khỏi anh? Lam Tư chăm chú nhìn cô, yên lặng trong phút chốc rồi không đáp mà lại hỏi lại.
Cô hơi nhíu mày, do dự, không đáp
- Là vì con à?
Hơi thở của Liên Tịch Uy ngừng trệ. Tuy rằng cô sớm nên nghĩ anh có thể tìm
đến đây, tám chín phần mười là đã biết sự tồn tại của con. Nhưng nghe chính miệng anh hỏi thì lòng cô rối tung lên.
-Là Thải Nhi nói cho anh à? Cô thấp giọng hỏi.
-Cô ấy chưa nói gì, anh còn chưa tìm cô ấy tính sổ đâu. Anh cắn răng nói.
-Không phải tại cô ấy, là em xin cô ấy không nói.
Cô vội nói thật, không muốn anh hiểu lầm Thải Nhi.
- Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Là vì con sao?
Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, khúc mắc suốt mười năm trời của anh, anh muốn tự tay cô tháo gỡ.
- Không hẳn là thế. Cô yên lặng một lát rồi nói.
Lam Tư nhíu mày:
-Không hẳn là ý gì? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác
Anh đứng hơi mệt nên kéo cô ngồi xuống sô pha, nhưng tay ôm eo cô cũng không buông, cũng vì vậy mà cô ngồi kề sát anh.
Tách ra suốt mười năm, giờ đột nhiên lại gần gũi như thế khiến Liên Tịch Uy có chút không tự nhiên.
Là ảo giác ư? Cô cảm thấy dường như anh không thực sự tức giận, hơn nữa còn giống như là vẫn còn tình cảm với cô. Đây có phải là cô tự tác đa tình không? Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ mong anh đừng nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch thôi.
-Để em tự ngồi. Cô yêu cầu.
-Tùy em chọn hoặc là ngồi như thế này hoặc là ngồi lên đùi anh. Anh cho cô hai con đường.
Liên Tịch Uy không còn gì mà nói, đồng thời trong lòng nghĩ, anh bây giờ thậm chí còn càng bá đạo hơn, khiến người ta giận sôi gan.
-Cái gì mà không hẳn là thế? Nói cho rõ ra đi! Anh rất kiên trì hỏi tiếp chuyện khi nãy.
-Chuyện đã qua..
-Em dám nói chuyện đã qua thì để cho nó qua anh sẽ bóp chết em.
Anh cảnh cáo cô.
-Tính anh vẫn thế, chẳng dễ chịu hơn tí nào.
-Em vẫn ngu ngốc như mười năm trước, thậm chí còn hơn. Anh cũng cãi lại.
Liên Tịch Uy chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. anh bây giờ làm gì có tí nào phong độ mà báo chí vẫn ca ngợi? Căn bản chỉ là đứa trẻ con bướng bỉnh, xấu tính mà thôi.
- Nói nhanh lên
Thấy chưa? Ngay cả một tí kiên nhẫn cũng không có.
-Anh muốn em nói gì?
-Lý do năm đó rời khỏi anh không hẳn là vì con, vậy còn vì cái gì? Chẳng còn cách nào với sự cố chấp của anh, cô than nhẹ:
-Em không thể ở lại làm vật cản của anh được.
-Ai nói em là chướng ngại vật?
-Những người hâm mộ sẽ không thích thần tượng của mình có bạn gái, lại còn ở chung nữa.
-Ai cần bọn họ thích, anh thích là được rồi
-Bọn họ mới là cần câu cơm của anh
-Nhưng em là người duy nhất anh yêu, người duy nhất anh không hề muốn mất đi dù có bất kì chuyện gì xảy ra.
Sự đau đớn và tức giận suốt mười năm như nổ tung, anh gào lên với cô, nắm chặt tay cô lắc lắc:
- Sao em có thể đối xử với anh như thế.
Liên Tịch Uy cảm thấy hai mắt đau đớn, sự đau đớn, áy náy và cả chua xót dâng lên trong lòng cô.
- Em xin lỗi
Cô khàn khàn nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
-Anh không muốn nghe em xin lỗi mà muốn biết vì sao em làm thế? Với người chưa bao giờ được người khác quan tâm, yêu thương như anh, em là tất cả của anh. Em biết rõ điều đó sao còn rời anh mà đi
Anh nói, giọng nói không che dấu được sự đau khổ. - Xin lỗi.
Nước mắt rơi xuống, cô vội lau khô.
-Anh muốn biết vì sao?
-Em không thể chỉ nghĩ cho chúng ta mà không để ý tới những người khác. Cô nhỏ giọng nói.
Lam Tư nghe được từ mấu chốt. - Những người khác là ai?
Anh nhíu mày giận dữ hỏi, chưa từng nghĩ đến việc cô rời đi còn liên quan đến người khác.
Liên Tịch Uy vội bưng miệng - Liên Tịch Uy!
Anh tức giận quát rồi cố gắng khắc chế bản thân, sự mình quá kích động mà khiến cô bị thương.
- Mau nói đi.
Yên lặng một lát cô mới do dự nói:
-Lúc trước anh nhanh chóng nổi tiếng khiến cho nhiều người ngưỡng mộ. Anh rất cố gắng, điều đó đương nhiên mọi người biết. Nhưng những người tham gia kế hoạch đó… những nhân viên làm việc cùng anh cũng rất cố gắng. Bọn họ đều gửi gắm hy vọng vào anh…
-Là anh Tề đúng không? Lam Tư tức giận cắt lời cô: - Anh ấy đã đến tìm em, nói gì với em đúng không?
Liên Tịch Uy thở dài.
-Anh đừng trách anh ấy, tất cả những gì anh ấy làm đều là vì tốt cho anh.
-Rắm thối!
Lam Tư tức giận mà chửi thề. Anh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng dừng lại hỏi cô:
-Lúc ấy anh ấy nói cái rắm gì với em mà em không hề để ý đến cảm giận của anh mà bỏ đi? Nói anh biết
-Thật ra những gì anh ấy nói đều là sự thật. Cô cẩn thận nói
-Sự thật chó má gì?
-Anh bình tĩnh đi đã?
Cơn tức giận này của anh khiến Liên Tịch Uy cảm thấy bất kể cô nói gì anh
đều có thể dễ dàng tức giận.
-Anh rất bình tĩnh.
-Nếu anh bình tĩnh thì đã không mở miệng, đóng miệng đều là rắm. (hehe)
Lam Tư bỗng nhiên không nói gì. Anh cố gắng hít thở sâu, bình ổn cảm xúc của mình nhưng thật sự rất khó. Nhất là khi nghĩ đến người đại diện mà anh vẫn tín nhiệm lại bức Tịch Uy rơi đi thì anh lại nổi nóng, chỉ muốn tìm anh ta mà đánh anh ta một trận mới thôi.
- Anh có muốn xem ảnh con không?
Cô hỏi, định tìm cách để anh hòa hoãn lại.
Cô chụp rất nhiều ảnh con vì muốn giữ lại cho anh xem. Tuy rằng khi chụp cô cũng không biết có cơ hội cho anh xem những bức ảnh này không, nhưng… Cô không biết, luôn cảm thấy cơ hội đó sớm muộn gì cũng đến, như hôm nay vậy.
Lam Tư nhìn về phía cô, do dự một giây rồi gật đầu. Nghĩ có lẽ sau khi xem
ảnh xong anh sẽ không tức giận như thế nữa, có thể bình tĩnh nói tiếp đề tài này.
Tóm lại, anh nhất định phải làm rõ xem năm đó anh Tề đã nói gì với Tịch Uy, khiến cô rời xa anh.
Ngay lúc này, vấn đề hợp đồng phiền phức bấy lâu nay anh đã có quyết định.
Anh quyết định sẽ không kí hợp đồng với anh Tề nữa, không bao giờ kí kết với kẻ khiến con anh trở thành con tư sinh.