Tạ Gia Vân cố gắng hết sức để diễn vai nữ phụ ác độc, mắt thấy thật vất vả mới chọc giận được Thịnh Thừa Quang, nhưng cũng không thể để Diệp Kỳ Viễn đánh người!
Cô đưa ngón tay lên, hai tên hộ vệ lập tức tiến lên mỗi người ngăn cản một bên.
Thịnh Thừa Quang xoay người tránh được một cách hoàn hảo, còn Diệp Kỳ Viễn xui xẻo suýt nữa phải đánh nhau với người hộ vệ ngăn cản anh ta. Tạ Gia Vân thầm than thở trong lòng, nghiêm mặt đi tới, người phụ tá bên cạnh chuẩn bị một chiếc ghế, sau khi ngồi xuống, cô ổn định tinh thần rồi mở miệng nhẹ nhàng nói: "Thịnh Thừa Quang, thế nào mà em lại không phải là một cô gái rồi hả? Đừng quên em chính là vợ chưa cưới của anh."
Thịnh Thừa Quang mặc kệ cô ta, ngược lại, Diệp Kỳ Viễn thoáng giật mình, dáng vẻ hung ác muốn lột da Thịnh Thừa Quang trước đó cũng biến mất.
Thư giãn tinh thần một chút, trong mắt cuối cùng cũng có thể nhìn đến những người khác, Diệp Kỳ Viễn nhìn Tử Thời đứng ở một chỗ cách đó không xa, thấy cô khoác lên mình chiếc áo cưới màu trắng, anh ta không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Mới vừa rồi khi thấy Diệp Kỳ Viễn đánh về phía Thịnh Thừa Quang, Tử Thời liền sốt ruột đứng lên, đi được hai bước lại sợ Tạ Gia Vân nên cô đành nắm chặt tà váy cưới chần chờ đứng ở đó. Cái nhìn này của Diệp Kỳ Viễn khiến Thịnh Thừa Quang không vui nhíu lông mày, vừa đi về phía Tử Thời vừa cởi áo khoác phủ lên đầu vai trần của cô.
Tạ Gia Vân vẫn luôn quan sát sắc mặt của Thịnh Thừa Quang, lúc này cũng đứng lên đi đến bên cạnh Tử Thời, cười khanh khách nói với cô: "Nhìn cô kìa, có một chút đó thôi đã bị dọa rồi, cô đó, may mắn là được sinh ở hiện tại, nếu không, như người xưa nói "thú thê thú hiền, nạp thiếp nạp sắc" (lấy vợ chọn người có đức hạnh, tài năng, còn lấy vợ bé chọn sắc đẹp), cô như vậy bò lên giường đàn ông cũng chỉ có thể làm vợ bé cả đời. Chỉ là bây giờ cô cũng sẽ không tốt là được," cô ta nhướng mày nhìn về phía Thịnh Thừa Quang, "Có đúng hay không, Thừa Quang?"
Sắc mặt của Thịnh Thừa Quang đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, mặc dù Diệp Kỳ Viễn biết Tạ gia Vân cố tình chọc giận Thịnh Thừa Quang nhưng anh ta vẫn tiến lên một bước kéo cô lại, ai ngờ Tạ Gia Vân đột nhiên biến đổi sắc mặt, “Bốp” một tiếng, dùng sức hất tay anh ta ra.
Diệp Kỳ Viễn cũng nổi giận: "Cô đủ chưa? Còn muốn nổi điên cái gì nữa!"
"Liên quan tới anh sao? Tôi dạy dỗ cô tình nhân nhỏ của chồng chưa cưới của mình thì có quan hệ gì với anh?" Tạ Gia Vân trừng mắt nhìn anh ta, cười lạnh, "Cần anh lo lắng sao?"
"Tên nào mẹ nó lo lắng cho cô!" Diệp Kỳ Viễn hung ác nói.
"Tôi hiểu mà, anh là đang lo lắng cho cô nhóc thanh mai của anh." Thời điểm Tạ Gia Vân nổi giận, một nụ cười cũng không có, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như một khối ngọc lạnh lẽo. dđlqd
"Đúng! Cho nên cô con mẹ nó ngậm miệng lại cho tôi, cô mà lải nhải nữa thì tôi sẽ đánh cô!" Diệp Kỳ Viễn gào lên với Tạ Gia Vân.
Thật ra thì giọng nói và vẻ mặt của anh ta cũng không đáng sợ bằng giọng nói và vẻ mặt của Thịnh Thừa Quang, thế nhưng trong mắt Tạ Gia Vân lại dâng lên một tầng lệ mỏng, cô gắt gao chịu đựng, vẻ mặt không thấy một chút nào đau lòng, chỉ là đuôi mắt hồng hồng, đôi mắt đẹp bị che bởi một tầng lệ, trừng mắt oán hận nhìn anh ta.
Hai người này hiên ngang đứng ở đó, trong mắt căn bản không có người khác. Thịnh Thừa Quang ở bên kia cũng lười để ý, coi như hai người đó phát bệnh thần kinh, còn Tử Thời thì ngây người không nói câu nào, mặc cho anh hỏi thế nào cô cũng chỉ lắc đầu. Thịnh Thừa Quang nhìn thấy mấy vết đỏ nhàn nhạt trên vai và tay của cô, không biết là trong lúc bị người nào lôi kéo mà lưu lại, trong lòng như lửa đốt, xoa nhẹ cho cô mấy cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em cũng không biết đánh trả sao?"
Nhưng Tử Thời không cần nói đến đánh trả, ngay cả cãi lại cũng sẽ không làm, cúi đầu không nói lời nào, bị anh mắng chỉ lặng lẽ đưa tay dụi mắt. Thịnh Thừa Quang nhìn dáng vẻ chật vật của cô, lại không thể làm cho giọng nói của mình mềm mại đi được, nhất thời tâm tư rối loạn, lấy chiếc áo trên vai cô rồi đẩy cô về phía phòng ngủ bên kia: "Đi vào thay quần áo đi!"
Tử Thời luôn luôn nghe lời anh, lập tức cúi đầu đi về phía phòng ngủ, nhưng mà chiếc váy cưới kia quá lớn lại quá dài làm cô mới đi được hai bước đã dẫm lên mặt váy, hung hăng vấp ngã. Thịnh Thừa Quang không kịp đỡ, nghe được cô ngã trên sàn nhà “Rầm" một tiếng, huyệt thái dương giật giật, anh đau đầu nghiến răng nghiến lợi đi đến ôm lấy cô.
Thịnh Thừa Quang ôm Tử Thời trở lại phòng của bọn họ, hai người bệnh tâm thần kia vẫn đang ầm ĩ ở bên ngoài , anh thả người lên giường, quay đầu lại hung hăng đóng sầm cánh cửa.
Vừa rồi Thịnh Thừa Quang mất đi phong độ cùng lý trí, đã rơi xuống thế yếu hơn Tạ Gia Vân, lúc này mới tỉnh táo được một chút, trong lòng anh hối hận không thôi, nhìn về phía cửa hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trong đầu nhanh chóng tính toán đối sách.
Anh mải suy nghĩ sự việc, vừa quay đầu lại, lơ đãng thấy Tử Thời ngồi trên giường, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cô tạo thành một vầng sáng rực rỡ lại thuần khiết. Cô ngồi trong vầng sáng đó, im lặng chảy nước mắt, như Thiên sứ vô tình lạc xuống trần gian trong những câu chuyện cổ tích, bàng hoàng luống cuống, thuần khiết vô tội.
Trong nháy mắt, tất cả mọi tính toán trong đầu Thịnh Thừa Quang đều biến mất, đầu óc trống rỗng, anh đứng ở đó kinh ngạc nhìn cô, ngực khó thở, cực kỳ khó chịu.
Tất nhiên anh biết Tạ Gia Vân có ý định gì, nhưng là...cô ta đã thực sự đạt được mục đích.
Thịnh Thừa Quang cũng biết lần này mình buộc phải thua , ý nghĩ này làm anh vô cùng khó chịu.
Đều do cái áo cưới đáng chết này! Anh muốn tìm ra nhà thiết kế nó rồi đuổi anh ta sang Châu Phi khâu da thú!
Thịnh Thừa Quang hít một hơi, ngồi đối diện với người nào đó rồi nói: "Bảo em đổi lại có nghe hay không? Mặc làm gì? Em thật sự cho rằng tôi sẽ cưới em?"
Thiên sứ từ trong vầng sáng ngẩng đầu lên, tròng mắt ngấn lệ, cô rõ ràng rất sợ hãi, nhỏ giọng nói: "...Không có! Em không có....."
Làm sao có thể đây? Chuyện như vậy....cho dù là trong mơ cô cũng chưa bao giờ dám mong đợi.
Tử Thời lúng túng nghiêng người đi, để cho anh xem dải băng sau lưng: "Cái này...Em với không tới..."
Ngực Thịnh Thừa Quang cứng lại, không biết vì sao lại cảm thấy tức giận, anh đi nhanh qua cởi cái dải băng đáng chết kia, ngón tay tiếp xúc với da thịt mềm mại sau lưng cô, thoáng dùng sức một chút cũng sẽ lưu lại vết đỏ nhàn nhạt, anh cởi bỏ hai dải băng sau lưng cô, động tác lại bắt đầu dịu dàng.
"Đừng tức giận...", Tử Thời quay đầu, ánh mắt khép lại nhẹ giọng nói, "Thật xin lỗi."
Thịnh Thừa Quang dùng sức trong tay xé ra, kéo cô ngã vào lồng ngực của anh, anh cúi đầu nhìn người trong lòng, hỏi cô: "Vì sao mở cửa cho cô ta? Cô ta khi dễ em, vì sao không gọi điện thoại cho anh? Nếu cô ta không gọi điện thoại cho anh, em còn định để cô ta nhục nhã mình đến trình độ nào?"
"Người đúng là cô ấy." Giọng nói của Tử Thời rất nhẹ, nhưng lại rất nghiêm túc nói: "Người không đúng là em."
Thịnh Thừa Quang cười lạnh một tiếng, Tử Thời yên lặng ở trong lòng anh trở mình, hai tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào trên bụng của Thịnh Thừa Quang.
Thịnh Thừa Quang hít thở nặng nề, hô hấp cũng nặng hơn bình thường, cơ bụng rắn chắc theo hô hấp khẽ lên khẽ xuống, Tử Thời cọ ở nơi đó không chịu ngẩng đầu lên. Sau một lúc lâu, hô hấp của anh mới dần dần ổn định, tay không ngừng xoa tóc cô.
"Anh nói rồi, về sau em đi theo anh, em thực ra không tin anh đúng không? Ngay từ lúc đầu ở bên cạnh anh em đã nghĩ em có thể rời đi bất cứ lúc nào, anh cho em biết thân thế của em, bệnh của Tề Quang, em như vậy chỉ khiến cho bản thân và Tề Quang càng thêm khổ sở...Tử Thời," Tay anh chen vào trong làn tóc cô, nắm cằm của cô nhẹ nhàng vuốt ve, "Ngay từ đầu anh đã có mục đích với em, vì thế nên anh cũng không hỏi qua tình cảm của em dành cho anh. Nhưng chỉ cần em trở về bên cạnh anh, anh sẽ không cho phép em phải chịu đựng loại chuyện như vậy nữa. Em phải đồng ý với anh: Không được để ai ngoài anh được phép khi dễ em."
Người nằm sấp bên hông anh lại khóc, tuy rằng không phát ra tiếng động nào, nhưng nước mắt đã thấm ướt một mảng áo sơ mi bên hông của anh. Thịnh Thừa Quang cảm thấy được, vậy mà một chút cũng không mềm lòng, giọng điệu cứng rắn lặp lại: "Đồng ý với anh!"
"...Em đồng ý với anh." Cuối cùng Tử Thời cũng rầu rĩ nói.
Thịnh Thừa Quang cởi bỏ toàn bộ dải băng sau lưng cô, cởi cả chiếc áo cưới đáng chết kia, anh kéo chiếc chăn qua bọc lấy cô rồi thả lên giường, lại từ trong tủ quần áo cầm áo ngủ ra cho cô.
"Thay xong quần áo, đừng ra ngoài, nghỉ ngơi một lát...Không cần khóc nữa."
Bên ngoài đã yên tĩnh, mấy người Tạ Gia Vân cũng đã đi về, nhưng Diệp Kỳ Viễn vẫn còn chưa đi.
Thịnh Thừa Quang chợt nhớ tới cái nhìn của anh ta với Tử Thời khi nãy, lúc này trong lòng vẫn cực kỳ không thoải mái. Anh lạnh lùng nhìn qua, Diệp Kỳ Viễn cũng không khách khí nhìn lại: "Làm sao? Muốn đánh nhau sao?"
Tử Thời vẫn đang ở trong phòng, anh không muốn lại làm cô sợ, yên lặng đưa tay ra nâng những đồ dùng bị lật đổ trong nhà lên, coi Diệp Kỳ Viễn đang đứng ở nơi đó như không khí.
Diệp Kỳ Viễn đi đến ngồi trên chiếc ghế Tạ Gia Vân vừa mới ngồi, gác chân lên, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, nhưng sắc mặt lại thâm trầm, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Thịnh Thừa Quang đang đặt cái bàn trở lại vị trí cũ, chợt nghe thấy giọng nói thật bình tĩnh của anh ta: "Chỉ có một lần."
Không đầu không cuối, Thịnh Thừa Quang hơi liếc nhìn cái người đang nói chuyện kia.
Diệp Kỳ Viễn ngồi bất động ở đó, thản nhiên nói với không khí: "Có một năm một người thân trong nhà tôi được điều đến trường tiểu học tôi đang học làm hiệu trưởng, bà nội tôi đã nói trước với ông ấy, ông ta đồng ý sắp xếp cho Tử Thời đi dự thính. Khi ấy Tử Thời rất vui mừng, mà tôi thì lại không vui, đến trường, tan học không muốn đi cùng cô ấy, ở trường cũng giả vờ như không biết cô. Anh có biết, cô ấy ngốc như thế, nói chuyện hay làm việc đều làm người ta tức giận," Diệp Kỳ Viễn nói xong, cười cười, gương mặt anh tuấn ương ngạnh lại hiện lên vẻ hối hận, "Tôi không để ý đến cô ấy, cho nên trong trường học, đến một người bạn cô ấy cũng không có. Cô cũng rất khác những đứa trẻ khác, mấy đứa nhỏ đều rất nhạy cảm với những điều này, mấy nhóm nhỏ bắt đầu xa lánh, ức hiếp Tử Thời...Có một lần cô ấy đang vẽ tranh thì tranh lại bị người khác xé rách, lần đó Tử Thời đã đánh nhau với người xé tranh của cô ấy. Thật ra cũng không thể nói là đánh nhau, cô ấy ra tay trước đẩy người ta, cô chỉ đụng vào góc áo của người đó thôi, nhưng ngay lập tức lại bị đẩy lăn từ trên cầu thang xuống... Hiện tại trên đầu của cô ấy vẫn còn vết sẹo khâu ngày đó, lúc ấy Tử Thời nằm một chỗ, máu chảy đầy đất, tôi còn tưởng cô ấy đã chết chứ."
"Cô ấy lớn như vậy cũng chỉ bị một lần đó, sau này người khác khi dễ cô ấy, cô ấy đều đánh trả," Diệp Kỳ Viễn thở dài, đứng lên, nói với Thịnh Thừa Quang: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong nhà cô ấy cũng không ai đến, nhà tôi lại không dám gánh trách nhiệm này, vì vậy mà Tử Thời bị trường học khuyên nghỉ, từ đó về sau cũng không được đi học nữa."
Diệp Kỳ Viễn nói xong, cười cười, nghênh ngang rời đi.
Thịnh Thừa Quang nắm khăn trải bàn trong tay, trong vô thức đã vò nát nó, anh đứng tại chỗ một lát, cũng không biết muốn làm cái gì, bỏ đồ vật trong tay xuống đi vào phòng xem Tử Thời thì phát hiện cô đã ngủ. Anh đi qua, rón rén đưa tay sờ trán cô, thật may là cô không phát sốt. Đắp kín chăn cho cô, Tử Thời lo lắng cựa mình, tỉnh ngủ mở mắt.
"Tiếp tục ngủ, lát nữa anh gọi em dậy." Thịnh Thừa Quang cúi người ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai Tử Thời.
Tử Thời nghe anh nói xong, an tâm nhắm mắt lại, cuốn chăn co lại bên cạnh anh. Thịnh Thừa Quang vươn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, mái tóc dài mềm mại, cái trán trơn bóng đầy đặn, hai gò má mềm mại, đôi môi phấn nộn… Cô không bị hành động của anh quấy rầy một chút nào, trong lúc ngủ mơ còn vô cùng thân thiết chủ động cọ cọ ngón tay anh.
Em sẽ không biết oán hận sao? Thịnh Thừa Quang gần như là vô lực nghĩ: Bị thương tổn, làm sao lại không oán hận đây?
Vì sao em lại không yêu cầu vài thứ với anh chứ? Bất kể là cái gì, chỉ cần là thứ cô muốn, có lẽ anh sẽ không suy nghĩ mà cho cô.
Tử Thời ngủ, Thịnh Thừa Quang sợ cô bị sợ đến phát sốt nên cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại vào xem cô, bởi vậy mà công ty cũng không đến được. Anh cho trợ lý gọi điện thọai cho Tạ Gia Vân, hẹn cô ta ngày mai đi ăn tối, sau đó anh cũng không có việc gì làm, liền gọi người đưa tới chút nguyên liệu nấu ăn.
Anh nghĩ đến nấu canh cho Tử Thời, cô ấy thích uống các loại canh, vừa đúng hôm nay có một con chim bồ câu, trong nhà có cẩu kỷ cùng táo đỏ*, Thịnh Thừa Quang băm nhỏ thịt chim bồ câu, vo viên lại giả làm thành thịt gà----Cô gái nhỏ ấy không dám ăn bồ câu, cho rằng đó là động vật nhỏ, ăn nó cũng không khác ăn thịt người là mấy.
Anh còn nướng một cái bánh pho mát nhỏ, lần này làm ít đường.
Tính thời gian vừa đúng, Thịnh Thừa Quang đi gọi cô dậy.
Thời điểm anh đi vào, trong phòng không bật đèn, đi đến bên giường thì thấy cô đã tỉnh, chớp chớp mắt nhìn anh, ánh mắt kia mơ hồ, như thể không biết anh.
"Tỉnh?" Thịnh Thừa Quang đi đến ngồi xuống bên người cô, tay đưa ra sờ gò má Tử Thời, “Dậy ăn cái gì đi, anh nướng một cái bánh ngọt cho em rồi."
Cô chợt dùng ánh mắt vừa xa lạ lại nóng bỏng mãnh liệt nhìn anh, đột nhiên vươn tay ôm cổ Thịnh Thừa Quang.
Tay cô vừa vươn ra từ trong chăn, nhiệt độ cao hơn nhiệt độ trên người Thịnh Thừa Quang rất nhiều. Xúc cảm mềm mại nóng bỏng trên cổ khiến anh không tự chủ được khẽ run, ngay cả trong lòng cũng nóng lên.
Anh dùng lực ôm chặt cô, nâng cô từ trên giường lên dán chặt vào cơ thể mình, uyển chuyển hôn lên gáy. Trong lúc dây dưa, giọng Tử Thời sợ hãi lại có chút bất lực: "Đây là...đang mơ sao?"
"......Là mơ," Thịnh Thừa Quang khéo léo hôn lên vành tai cô, "Tử Thời, chúng ta đều nằm mơ, không phải sợ..."
"Ôm em một chút..." Cô nỉ non, nghẹn ngào nói: "Anh ôm em một chút..."
Thịnh Thừa Quang kéo chăn trên người Tử Thời ra, nghiêng người đè cô dưới thân, kịch liệt hôn cô gái trong lòng. Người vừa mới tỉnh ngủ đã bị anh dụ dỗ vào cảnh trong mơ, cho rằng làm việc gì cũng không sao , vì vậy cô cũng hết sức nhiệt tình đáp lại anh. Tay anh từ giữa hai chân cô dò xét tiến vào, một lần chính là hai ngón tay, Tử Thời khó chịu khẽ hừ một tiếng nhưng không trốn, ôm đầu anh, môi nóng bỏng dán vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Không cần cái này!"
Thịnh Thừa Quang choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, đôi tay nhỏ bé của cô đã đi xuống sờ soạng nhưng lại bị anh ôm thật chặt, tay cô với không tới. Cô gấp gáp dùng bên đùi cọ cọ vào nơi đó của anh, thở hổn hển nhỏ giọng yêu cầu: "Phải là cái này!"
Thịnh Thừa Quang lập tức điên rồi! Quần cũng không cởi, một chân cô lộ ra ngoài, quần ngủ in hình gấu nhỏ cùng quần lót đều treo lơ lửng trên chân bên kia cũng biến mất. Tay anh kéo chân trắng như tuyết của cô ra, đè lên trên, phía dưới chống đỡ, cọ xát hai cái liền vội vàng chen vào..."A......." Tử Thời vừa đầy vừa căng kêu lên, thanh âm kéo dài, âm cuối run rẩy, vui mừng lại thỏa mãn.
* Cẩu kỷ cùng táo đỏ: Tên hai vị thuốc Bắc.
Cô đưa ngón tay lên, hai tên hộ vệ lập tức tiến lên mỗi người ngăn cản một bên.
Thịnh Thừa Quang xoay người tránh được một cách hoàn hảo, còn Diệp Kỳ Viễn xui xẻo suýt nữa phải đánh nhau với người hộ vệ ngăn cản anh ta. Tạ Gia Vân thầm than thở trong lòng, nghiêm mặt đi tới, người phụ tá bên cạnh chuẩn bị một chiếc ghế, sau khi ngồi xuống, cô ổn định tinh thần rồi mở miệng nhẹ nhàng nói: "Thịnh Thừa Quang, thế nào mà em lại không phải là một cô gái rồi hả? Đừng quên em chính là vợ chưa cưới của anh."
Thịnh Thừa Quang mặc kệ cô ta, ngược lại, Diệp Kỳ Viễn thoáng giật mình, dáng vẻ hung ác muốn lột da Thịnh Thừa Quang trước đó cũng biến mất.
Thư giãn tinh thần một chút, trong mắt cuối cùng cũng có thể nhìn đến những người khác, Diệp Kỳ Viễn nhìn Tử Thời đứng ở một chỗ cách đó không xa, thấy cô khoác lên mình chiếc áo cưới màu trắng, anh ta không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Mới vừa rồi khi thấy Diệp Kỳ Viễn đánh về phía Thịnh Thừa Quang, Tử Thời liền sốt ruột đứng lên, đi được hai bước lại sợ Tạ Gia Vân nên cô đành nắm chặt tà váy cưới chần chờ đứng ở đó. Cái nhìn này của Diệp Kỳ Viễn khiến Thịnh Thừa Quang không vui nhíu lông mày, vừa đi về phía Tử Thời vừa cởi áo khoác phủ lên đầu vai trần của cô.
Tạ Gia Vân vẫn luôn quan sát sắc mặt của Thịnh Thừa Quang, lúc này cũng đứng lên đi đến bên cạnh Tử Thời, cười khanh khách nói với cô: "Nhìn cô kìa, có một chút đó thôi đã bị dọa rồi, cô đó, may mắn là được sinh ở hiện tại, nếu không, như người xưa nói "thú thê thú hiền, nạp thiếp nạp sắc" (lấy vợ chọn người có đức hạnh, tài năng, còn lấy vợ bé chọn sắc đẹp), cô như vậy bò lên giường đàn ông cũng chỉ có thể làm vợ bé cả đời. Chỉ là bây giờ cô cũng sẽ không tốt là được," cô ta nhướng mày nhìn về phía Thịnh Thừa Quang, "Có đúng hay không, Thừa Quang?"
Sắc mặt của Thịnh Thừa Quang đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, mặc dù Diệp Kỳ Viễn biết Tạ gia Vân cố tình chọc giận Thịnh Thừa Quang nhưng anh ta vẫn tiến lên một bước kéo cô lại, ai ngờ Tạ Gia Vân đột nhiên biến đổi sắc mặt, “Bốp” một tiếng, dùng sức hất tay anh ta ra.
Diệp Kỳ Viễn cũng nổi giận: "Cô đủ chưa? Còn muốn nổi điên cái gì nữa!"
"Liên quan tới anh sao? Tôi dạy dỗ cô tình nhân nhỏ của chồng chưa cưới của mình thì có quan hệ gì với anh?" Tạ Gia Vân trừng mắt nhìn anh ta, cười lạnh, "Cần anh lo lắng sao?"
"Tên nào mẹ nó lo lắng cho cô!" Diệp Kỳ Viễn hung ác nói.
"Tôi hiểu mà, anh là đang lo lắng cho cô nhóc thanh mai của anh." Thời điểm Tạ Gia Vân nổi giận, một nụ cười cũng không có, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như một khối ngọc lạnh lẽo. dđlqd
"Đúng! Cho nên cô con mẹ nó ngậm miệng lại cho tôi, cô mà lải nhải nữa thì tôi sẽ đánh cô!" Diệp Kỳ Viễn gào lên với Tạ Gia Vân.
Thật ra thì giọng nói và vẻ mặt của anh ta cũng không đáng sợ bằng giọng nói và vẻ mặt của Thịnh Thừa Quang, thế nhưng trong mắt Tạ Gia Vân lại dâng lên một tầng lệ mỏng, cô gắt gao chịu đựng, vẻ mặt không thấy một chút nào đau lòng, chỉ là đuôi mắt hồng hồng, đôi mắt đẹp bị che bởi một tầng lệ, trừng mắt oán hận nhìn anh ta.
Hai người này hiên ngang đứng ở đó, trong mắt căn bản không có người khác. Thịnh Thừa Quang ở bên kia cũng lười để ý, coi như hai người đó phát bệnh thần kinh, còn Tử Thời thì ngây người không nói câu nào, mặc cho anh hỏi thế nào cô cũng chỉ lắc đầu. Thịnh Thừa Quang nhìn thấy mấy vết đỏ nhàn nhạt trên vai và tay của cô, không biết là trong lúc bị người nào lôi kéo mà lưu lại, trong lòng như lửa đốt, xoa nhẹ cho cô mấy cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em cũng không biết đánh trả sao?"
Nhưng Tử Thời không cần nói đến đánh trả, ngay cả cãi lại cũng sẽ không làm, cúi đầu không nói lời nào, bị anh mắng chỉ lặng lẽ đưa tay dụi mắt. Thịnh Thừa Quang nhìn dáng vẻ chật vật của cô, lại không thể làm cho giọng nói của mình mềm mại đi được, nhất thời tâm tư rối loạn, lấy chiếc áo trên vai cô rồi đẩy cô về phía phòng ngủ bên kia: "Đi vào thay quần áo đi!"
Tử Thời luôn luôn nghe lời anh, lập tức cúi đầu đi về phía phòng ngủ, nhưng mà chiếc váy cưới kia quá lớn lại quá dài làm cô mới đi được hai bước đã dẫm lên mặt váy, hung hăng vấp ngã. Thịnh Thừa Quang không kịp đỡ, nghe được cô ngã trên sàn nhà “Rầm" một tiếng, huyệt thái dương giật giật, anh đau đầu nghiến răng nghiến lợi đi đến ôm lấy cô.
Thịnh Thừa Quang ôm Tử Thời trở lại phòng của bọn họ, hai người bệnh tâm thần kia vẫn đang ầm ĩ ở bên ngoài , anh thả người lên giường, quay đầu lại hung hăng đóng sầm cánh cửa.
Vừa rồi Thịnh Thừa Quang mất đi phong độ cùng lý trí, đã rơi xuống thế yếu hơn Tạ Gia Vân, lúc này mới tỉnh táo được một chút, trong lòng anh hối hận không thôi, nhìn về phía cửa hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trong đầu nhanh chóng tính toán đối sách.
Anh mải suy nghĩ sự việc, vừa quay đầu lại, lơ đãng thấy Tử Thời ngồi trên giường, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người cô tạo thành một vầng sáng rực rỡ lại thuần khiết. Cô ngồi trong vầng sáng đó, im lặng chảy nước mắt, như Thiên sứ vô tình lạc xuống trần gian trong những câu chuyện cổ tích, bàng hoàng luống cuống, thuần khiết vô tội.
Trong nháy mắt, tất cả mọi tính toán trong đầu Thịnh Thừa Quang đều biến mất, đầu óc trống rỗng, anh đứng ở đó kinh ngạc nhìn cô, ngực khó thở, cực kỳ khó chịu.
Tất nhiên anh biết Tạ Gia Vân có ý định gì, nhưng là...cô ta đã thực sự đạt được mục đích.
Thịnh Thừa Quang cũng biết lần này mình buộc phải thua , ý nghĩ này làm anh vô cùng khó chịu.
Đều do cái áo cưới đáng chết này! Anh muốn tìm ra nhà thiết kế nó rồi đuổi anh ta sang Châu Phi khâu da thú!
Thịnh Thừa Quang hít một hơi, ngồi đối diện với người nào đó rồi nói: "Bảo em đổi lại có nghe hay không? Mặc làm gì? Em thật sự cho rằng tôi sẽ cưới em?"
Thiên sứ từ trong vầng sáng ngẩng đầu lên, tròng mắt ngấn lệ, cô rõ ràng rất sợ hãi, nhỏ giọng nói: "...Không có! Em không có....."
Làm sao có thể đây? Chuyện như vậy....cho dù là trong mơ cô cũng chưa bao giờ dám mong đợi.
Tử Thời lúng túng nghiêng người đi, để cho anh xem dải băng sau lưng: "Cái này...Em với không tới..."
Ngực Thịnh Thừa Quang cứng lại, không biết vì sao lại cảm thấy tức giận, anh đi nhanh qua cởi cái dải băng đáng chết kia, ngón tay tiếp xúc với da thịt mềm mại sau lưng cô, thoáng dùng sức một chút cũng sẽ lưu lại vết đỏ nhàn nhạt, anh cởi bỏ hai dải băng sau lưng cô, động tác lại bắt đầu dịu dàng.
"Đừng tức giận...", Tử Thời quay đầu, ánh mắt khép lại nhẹ giọng nói, "Thật xin lỗi."
Thịnh Thừa Quang dùng sức trong tay xé ra, kéo cô ngã vào lồng ngực của anh, anh cúi đầu nhìn người trong lòng, hỏi cô: "Vì sao mở cửa cho cô ta? Cô ta khi dễ em, vì sao không gọi điện thoại cho anh? Nếu cô ta không gọi điện thoại cho anh, em còn định để cô ta nhục nhã mình đến trình độ nào?"
"Người đúng là cô ấy." Giọng nói của Tử Thời rất nhẹ, nhưng lại rất nghiêm túc nói: "Người không đúng là em."
Thịnh Thừa Quang cười lạnh một tiếng, Tử Thời yên lặng ở trong lòng anh trở mình, hai tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào trên bụng của Thịnh Thừa Quang.
Thịnh Thừa Quang hít thở nặng nề, hô hấp cũng nặng hơn bình thường, cơ bụng rắn chắc theo hô hấp khẽ lên khẽ xuống, Tử Thời cọ ở nơi đó không chịu ngẩng đầu lên. Sau một lúc lâu, hô hấp của anh mới dần dần ổn định, tay không ngừng xoa tóc cô.
"Anh nói rồi, về sau em đi theo anh, em thực ra không tin anh đúng không? Ngay từ lúc đầu ở bên cạnh anh em đã nghĩ em có thể rời đi bất cứ lúc nào, anh cho em biết thân thế của em, bệnh của Tề Quang, em như vậy chỉ khiến cho bản thân và Tề Quang càng thêm khổ sở...Tử Thời," Tay anh chen vào trong làn tóc cô, nắm cằm của cô nhẹ nhàng vuốt ve, "Ngay từ đầu anh đã có mục đích với em, vì thế nên anh cũng không hỏi qua tình cảm của em dành cho anh. Nhưng chỉ cần em trở về bên cạnh anh, anh sẽ không cho phép em phải chịu đựng loại chuyện như vậy nữa. Em phải đồng ý với anh: Không được để ai ngoài anh được phép khi dễ em."
Người nằm sấp bên hông anh lại khóc, tuy rằng không phát ra tiếng động nào, nhưng nước mắt đã thấm ướt một mảng áo sơ mi bên hông của anh. Thịnh Thừa Quang cảm thấy được, vậy mà một chút cũng không mềm lòng, giọng điệu cứng rắn lặp lại: "Đồng ý với anh!"
"...Em đồng ý với anh." Cuối cùng Tử Thời cũng rầu rĩ nói.
Thịnh Thừa Quang cởi bỏ toàn bộ dải băng sau lưng cô, cởi cả chiếc áo cưới đáng chết kia, anh kéo chiếc chăn qua bọc lấy cô rồi thả lên giường, lại từ trong tủ quần áo cầm áo ngủ ra cho cô.
"Thay xong quần áo, đừng ra ngoài, nghỉ ngơi một lát...Không cần khóc nữa."
Bên ngoài đã yên tĩnh, mấy người Tạ Gia Vân cũng đã đi về, nhưng Diệp Kỳ Viễn vẫn còn chưa đi.
Thịnh Thừa Quang chợt nhớ tới cái nhìn của anh ta với Tử Thời khi nãy, lúc này trong lòng vẫn cực kỳ không thoải mái. Anh lạnh lùng nhìn qua, Diệp Kỳ Viễn cũng không khách khí nhìn lại: "Làm sao? Muốn đánh nhau sao?"
Tử Thời vẫn đang ở trong phòng, anh không muốn lại làm cô sợ, yên lặng đưa tay ra nâng những đồ dùng bị lật đổ trong nhà lên, coi Diệp Kỳ Viễn đang đứng ở nơi đó như không khí.
Diệp Kỳ Viễn đi đến ngồi trên chiếc ghế Tạ Gia Vân vừa mới ngồi, gác chân lên, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, nhưng sắc mặt lại thâm trầm, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Thịnh Thừa Quang đang đặt cái bàn trở lại vị trí cũ, chợt nghe thấy giọng nói thật bình tĩnh của anh ta: "Chỉ có một lần."
Không đầu không cuối, Thịnh Thừa Quang hơi liếc nhìn cái người đang nói chuyện kia.
Diệp Kỳ Viễn ngồi bất động ở đó, thản nhiên nói với không khí: "Có một năm một người thân trong nhà tôi được điều đến trường tiểu học tôi đang học làm hiệu trưởng, bà nội tôi đã nói trước với ông ấy, ông ta đồng ý sắp xếp cho Tử Thời đi dự thính. Khi ấy Tử Thời rất vui mừng, mà tôi thì lại không vui, đến trường, tan học không muốn đi cùng cô ấy, ở trường cũng giả vờ như không biết cô. Anh có biết, cô ấy ngốc như thế, nói chuyện hay làm việc đều làm người ta tức giận," Diệp Kỳ Viễn nói xong, cười cười, gương mặt anh tuấn ương ngạnh lại hiện lên vẻ hối hận, "Tôi không để ý đến cô ấy, cho nên trong trường học, đến một người bạn cô ấy cũng không có. Cô cũng rất khác những đứa trẻ khác, mấy đứa nhỏ đều rất nhạy cảm với những điều này, mấy nhóm nhỏ bắt đầu xa lánh, ức hiếp Tử Thời...Có một lần cô ấy đang vẽ tranh thì tranh lại bị người khác xé rách, lần đó Tử Thời đã đánh nhau với người xé tranh của cô ấy. Thật ra cũng không thể nói là đánh nhau, cô ấy ra tay trước đẩy người ta, cô chỉ đụng vào góc áo của người đó thôi, nhưng ngay lập tức lại bị đẩy lăn từ trên cầu thang xuống... Hiện tại trên đầu của cô ấy vẫn còn vết sẹo khâu ngày đó, lúc ấy Tử Thời nằm một chỗ, máu chảy đầy đất, tôi còn tưởng cô ấy đã chết chứ."
"Cô ấy lớn như vậy cũng chỉ bị một lần đó, sau này người khác khi dễ cô ấy, cô ấy đều đánh trả," Diệp Kỳ Viễn thở dài, đứng lên, nói với Thịnh Thừa Quang: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong nhà cô ấy cũng không ai đến, nhà tôi lại không dám gánh trách nhiệm này, vì vậy mà Tử Thời bị trường học khuyên nghỉ, từ đó về sau cũng không được đi học nữa."
Diệp Kỳ Viễn nói xong, cười cười, nghênh ngang rời đi.
Thịnh Thừa Quang nắm khăn trải bàn trong tay, trong vô thức đã vò nát nó, anh đứng tại chỗ một lát, cũng không biết muốn làm cái gì, bỏ đồ vật trong tay xuống đi vào phòng xem Tử Thời thì phát hiện cô đã ngủ. Anh đi qua, rón rén đưa tay sờ trán cô, thật may là cô không phát sốt. Đắp kín chăn cho cô, Tử Thời lo lắng cựa mình, tỉnh ngủ mở mắt.
"Tiếp tục ngủ, lát nữa anh gọi em dậy." Thịnh Thừa Quang cúi người ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai Tử Thời.
Tử Thời nghe anh nói xong, an tâm nhắm mắt lại, cuốn chăn co lại bên cạnh anh. Thịnh Thừa Quang vươn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, mái tóc dài mềm mại, cái trán trơn bóng đầy đặn, hai gò má mềm mại, đôi môi phấn nộn… Cô không bị hành động của anh quấy rầy một chút nào, trong lúc ngủ mơ còn vô cùng thân thiết chủ động cọ cọ ngón tay anh.
Em sẽ không biết oán hận sao? Thịnh Thừa Quang gần như là vô lực nghĩ: Bị thương tổn, làm sao lại không oán hận đây?
Vì sao em lại không yêu cầu vài thứ với anh chứ? Bất kể là cái gì, chỉ cần là thứ cô muốn, có lẽ anh sẽ không suy nghĩ mà cho cô.
Tử Thời ngủ, Thịnh Thừa Quang sợ cô bị sợ đến phát sốt nên cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại vào xem cô, bởi vậy mà công ty cũng không đến được. Anh cho trợ lý gọi điện thọai cho Tạ Gia Vân, hẹn cô ta ngày mai đi ăn tối, sau đó anh cũng không có việc gì làm, liền gọi người đưa tới chút nguyên liệu nấu ăn.
Anh nghĩ đến nấu canh cho Tử Thời, cô ấy thích uống các loại canh, vừa đúng hôm nay có một con chim bồ câu, trong nhà có cẩu kỷ cùng táo đỏ*, Thịnh Thừa Quang băm nhỏ thịt chim bồ câu, vo viên lại giả làm thành thịt gà----Cô gái nhỏ ấy không dám ăn bồ câu, cho rằng đó là động vật nhỏ, ăn nó cũng không khác ăn thịt người là mấy.
Anh còn nướng một cái bánh pho mát nhỏ, lần này làm ít đường.
Tính thời gian vừa đúng, Thịnh Thừa Quang đi gọi cô dậy.
Thời điểm anh đi vào, trong phòng không bật đèn, đi đến bên giường thì thấy cô đã tỉnh, chớp chớp mắt nhìn anh, ánh mắt kia mơ hồ, như thể không biết anh.
"Tỉnh?" Thịnh Thừa Quang đi đến ngồi xuống bên người cô, tay đưa ra sờ gò má Tử Thời, “Dậy ăn cái gì đi, anh nướng một cái bánh ngọt cho em rồi."
Cô chợt dùng ánh mắt vừa xa lạ lại nóng bỏng mãnh liệt nhìn anh, đột nhiên vươn tay ôm cổ Thịnh Thừa Quang.
Tay cô vừa vươn ra từ trong chăn, nhiệt độ cao hơn nhiệt độ trên người Thịnh Thừa Quang rất nhiều. Xúc cảm mềm mại nóng bỏng trên cổ khiến anh không tự chủ được khẽ run, ngay cả trong lòng cũng nóng lên.
Anh dùng lực ôm chặt cô, nâng cô từ trên giường lên dán chặt vào cơ thể mình, uyển chuyển hôn lên gáy. Trong lúc dây dưa, giọng Tử Thời sợ hãi lại có chút bất lực: "Đây là...đang mơ sao?"
"......Là mơ," Thịnh Thừa Quang khéo léo hôn lên vành tai cô, "Tử Thời, chúng ta đều nằm mơ, không phải sợ..."
"Ôm em một chút..." Cô nỉ non, nghẹn ngào nói: "Anh ôm em một chút..."
Thịnh Thừa Quang kéo chăn trên người Tử Thời ra, nghiêng người đè cô dưới thân, kịch liệt hôn cô gái trong lòng. Người vừa mới tỉnh ngủ đã bị anh dụ dỗ vào cảnh trong mơ, cho rằng làm việc gì cũng không sao , vì vậy cô cũng hết sức nhiệt tình đáp lại anh. Tay anh từ giữa hai chân cô dò xét tiến vào, một lần chính là hai ngón tay, Tử Thời khó chịu khẽ hừ một tiếng nhưng không trốn, ôm đầu anh, môi nóng bỏng dán vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Không cần cái này!"
Thịnh Thừa Quang choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, đôi tay nhỏ bé của cô đã đi xuống sờ soạng nhưng lại bị anh ôm thật chặt, tay cô với không tới. Cô gấp gáp dùng bên đùi cọ cọ vào nơi đó của anh, thở hổn hển nhỏ giọng yêu cầu: "Phải là cái này!"
Thịnh Thừa Quang lập tức điên rồi! Quần cũng không cởi, một chân cô lộ ra ngoài, quần ngủ in hình gấu nhỏ cùng quần lót đều treo lơ lửng trên chân bên kia cũng biến mất. Tay anh kéo chân trắng như tuyết của cô ra, đè lên trên, phía dưới chống đỡ, cọ xát hai cái liền vội vàng chen vào..."A......." Tử Thời vừa đầy vừa căng kêu lên, thanh âm kéo dài, âm cuối run rẩy, vui mừng lại thỏa mãn.
* Cẩu kỷ cùng táo đỏ: Tên hai vị thuốc Bắc.