Uớc hẹn cùng nhau đón lễ mừng năm mới, cả hai người đều xúc động cùng với có chút không biết làm sao.
Khi còn bé Thịnh Thừa Quang đón lễ mừng năm mới ở nhà cũ của Thịnh gia, từ trước khi giao thừa một tháng cô của anh đã bắt đầu chuẩn bị: các gia đình gửi thiệp mời tới phải sàng lọc sắp xếp thứ tự, nơi nào do cô anh đứng ra, nơi nào do anh đứng ra, nơi nào thì cả hai phải cùng đi; trong bữa tiệc có thể gặp những người nào, người này thì nói chuyện gì, người kia thì nói chuyện gì; nhận được quà trong ngày lễ phải đáp lại tất cả, thân thích xa gần phải phân chia nặng bên này nhẹ bên kia…..Trước đây cứ năm mới tới hầu như anh đều bệnh nặng một trận, bởi vì lúc đó quá mệt mỏi. Nhớ lại lễ mừng năm mới trước đây anh phát hiện so với bình thường chính là những cuộc xã giao mệt mỏi dày đặc nhiều hơn, trừ cái này ra, Thịnh Thừa Quang không biết nhà bình thường thì lễ mừng năm mới sẽ như thế nào.
Mà Tử Thời chưa từng có ai cùng trải qua năm mới .
Cho nên lúc chuẩn bị hai người không biết bắt đầu từ đâu, Tử Thời đề nghị trước: “Thời điểm mừng năm mới phải làm thật nhiều món ăn, mọi người quây quần một chỗ ăn cơm tất niên.”
Cái này chính là sở trường nhất của Thịnh Thừa Quang rồi! Thịnh tổng cố tình bộc lộ tài năng mặt không biến sắc hỏi: “Muốn làm món ăn gì đặc biệt sao?”
“Ưm……Thịt muối, cá, thịt gà….Thịt viên,” Tử Thời nhớ lại món ăn lúc lễ mừng năm mới bà nội Diệp bưng tới cho cô, “Còn có bánh chẻo trứng!”
Thịnh tổng suy nghĩ một chút: “Thịt muối—chính là Bồi căn hả (k hiểu -_-)? Thịt viên thì làm được, còn bánh chẻo trứng là loại nào?”
“Chính là dùng trứng gà làm vỏ bọc bên ngoài, bên trong là thịt viên. Nhà anh Kỳ Viễn mỗi năm đều làm, còn có thịt nướng, có rau cải xào, có thể bỏ vào trong canh!” Tử Thời tinh thần đồng học, nói chuyện rất say sưa.
Thịnh tổng vốn một chút hứng thú cũng chẳng có với món ăn không đáng tin này, nhưng nghe được câu cuối cùng của cô, bỗng nhướng mày, “Rất dễ thôi, anh làm cho em!”
Thịnh Thừa Quang xoa xoa tay, buổi tối liền đưa cô đi siêu thị, mua gà vịt thịt cá và nửa khay trứng gà, rau quả trái cây lấy càng nhiều hận không thể mỗi loại lấy một ít.
Một là do thấy cái gì cũng muốn mua về làm cho cô ăn, người kia thì thấy anh nói gì cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thiếu chút nữa hai người dọn trống siêu thị.
Tử Thời ghé vào đống đồ đang cao lên trên xe, nhìn Thịnh Thừa Quang đang đứng chỗ chọn lựa khoá cửa, kỳ lạ hỏi: “Mua cái này làm gì vậy? Ép thịt muối sao?” Mới vừa rồi anh nói trong nhà có cái lu để muối thịt, nhưng phải tìm thứ gì đó để ép lên.(Các bạn biết đấy: làm đồ muối phải có vật nặng đè lên phía trên để ép xuống.)
Thịnh Thừa Quang một đầu hắc tuyến, “Em đúng là vết thương lành liền quên đau, căn phòng khoá cửa bị đạp hỏng còn nhớ không? Phải đổi lại.”
“Anh biết đổi khoá?!” Lại bị kỹ năng mới nảy sinh của Thịnh tổng làm khiếp sợ, người kia mở mắt thật to sùng bái nhìn anh.
Thịnh Thừa Quang hài lòng vỗ vỗ đầu cô.
**
Anh đúng là biết thay khoá, lấy một cái thùng dụng cụ từ ngăn kéo chỗ góc cua của ghế sa lon, mở ra bên trong từ lớn đến nhỏ các đồ dùng gì cũng có, mỗi loại Tử Thời đều cầm lên xem một chút, ríu rít đọc tên. Thịnh Thừa Quang xắn tay áo bỏ đi cái khoá hư ở đó, cô đang cầm một cái tuộc vít chơi, lắp ráp tháo rời cái khoá mới thành một đống vụn, cực kỳ thoả mãn!
Thịnh Thừa Quang vừa quay đầu lại, trợn mắt, đành phải tìm từng cái đinh ốc lần lượt vặn lại, Tử Thời nhiệt tình đề nghị giúp một tay, anh nhìn cô một cái, lấy cái khoá hư đã tháo ra đưa cho cô, “Ngoan, cầm đi chơi đi!”
Tử Thời lè lưỡi, đứng ở bên cạnh anh đâm nơi này sờ nơi nọ, một lúc sau ghé đầu lại đây hỏi: “Tại sao căn phòng này lại khoá?”
Trong phòng tắt đèn, chỉ có một vệt ánh sáng từ phòng khách chiếu tới in trên sàn nhà, có thể thấy mơ hồ hình dáng nội thất trong phòng, Thịnh Thừa Quang chỉ nhìn vào cái bàn trang điểm gần cửa, nhỏ giọng nói: “Tất cả những thứ bố mẹ anh đã từng dùng qua đều ở trong phòng này .”
“Gần nơi này có một trường tiểu học rất tốt, bố mẹ anh cũng từng đi học ở đấy, họ hi vọng sau này anh cũng có thể được học nơi đó, cho nên cố ý mua nơi này.” Đáng tiếc mua căn nhà này không bao lâu họ đã qua đời ngoài ý muốn, còn anh lên đến tuổi đi học tiểu học đã sang Anh ngay, từ đầu đến cuối không dùng đến nơi này.
Chỉ là mỗi lần Thịnh Thừa Quang trở về nước đều muốn tới đây, nơi này là nhà, về đây mới chính là về nhà.
Vẻ mặt tưởng niệm của anh làm Tử Thời xúc động thật sâu, cô ngơ ngác nhìn gò má của anh, trong mắt thế mà đã nổi lên một dòng nước.
Thịnh Thừa Quang vừa quay đầu lại đã thấy cô nước mắt lưng tròng, không nhịn được cười: “Gì thế? Em đây là cảm thấy anh rất đáng thương?”
Cái người nước mắt lưng tròng kia gật đầu một cái.
Thịnh Thừa Quang cười lớn hơn: “Em cảm thấy anh rất đáng thương sao? Chả lẽ so với em càng đáng thương hơn?”
Cô vẫn gật đầu, thở dài nói: “Em không có mất đi.”
Cô chính là lớn lên trong tận cùng cô đơn , đến bây giờ cũng chưa có mất đi cái gì cả, cho nên cô chưa bao giờ hoài niệm nhung nhớ. Không giống anh, cả đời khó bằng phẳng.
“…..” Thịnh Thừa Quang dùng mu bàn tay lau nhẹ lên mặt cô, than thở trong lòng, miệng nhẹ giọng mắng cô: “Thế nào mà nhiều nước mắt vậy!”
**
Tử ngày hai hăm tháng mười hai đến hai tám tháng chạp, ống tay áo của Thịnh tổng không mấy khi được thả xuống.
Ướp gia vị cho thịt, cá, gà, vịt, thỏ đủ thứ treo lên ban công hong gió, rực rỡ sắc màu, cảnh tượng quả thực giống như là nơi địa ngục của động vật nhỏ trong rừng, làm thời gian này Tử Thời không dám ra ban công.
Thịnh Thừa Quang thể hiện toàn bộ kĩ năng của một nam đầu bếp, không chỉ làm ra bánh chẻo trứng theo miêu tả của Tử Thời, anh còn tìm hiểu trên sách, làm ra thịt viên, củ sen chiên cùng với một bát lớn món kho.
Thực ra tài nấu ăn của Thịnh Thừa Quang cũng là do rèn luyện thời gian dài trong cuộc mà ra, thứ anh làm bề ngoài đều tinh xảo, món ăn đạt chuẩn khẩu vị, giống như bánh chẻo trứng, củ sen chiên hai món ăn chính làm nhà nhà vui vẻ này suýt nữa làm khó anh.
Nhưng mà quá trình khó khăn đem lại kết quả hoàn mỹ làm anh hết sức hài lòng, bởi vì Tử Thời nói qua lễ mừng năm mới của Diệp gia là dùng những chậu rửa mặt nhỏ để trưng bày món ăn! Thịnh tổng liền bảo cô mua mười cái chậu rửa mặt nhỏ bằng inox về, bỏ bánh chẻo trứng vào từng chậu chất cao như ngọn núi nhỏ, quả thực điệu bộ như nhà giàu mới nổi.
Củ sen chiên chính là hai mảnh ngó sen kẹp nhân thịt, bên ngoài bọc bột mì, bánh này phải chiên chín một nửa trước, sau đó lúc muốn ăn lại chiên tiếp. Thịnh Thừa Quang mất một đêm mới làm xong một chậu củ sen chiên chín một nửa, chảo dầu vừa sôi, anh liền chiên một bát để ăn ngay.
Thịt tươi ướp gia vị vừa đủ, ngó sen tẩm bột mì trong vắt, Thịnh Thừa Quang cắn xuống một miếng…..nóng quá không nuốt được, lại không muốn phun ra, hít hà trong miệng gọi Tử Thời không rõ tiếng: “Nhanh lại đây! Ăn ngon lắm !”
Tử Thời đang chơi điện thoại di động ở so pha trên phòng khách, nghe được anh gọi liền lật đật chạy vào, giống hệt như cún con cong đuôi vẫy vẫy nhào tới trên người anh, Thịnh Thừa Quang bị cô đụng tới loạng choạng, giơ tay lên đưa miếng củ sen chiên đã cắn mất một miếng nhét vào miệng cô.
Cô ăn đầy dầu mỡ cả miệng, vừa kêu nóng vừa phun ra, Thịnh Thừa Quang đưa tay để cô nhả ra trên lòng bàn tay anh, nhìn dáng vẻ đáng thương không tốt của cô, anh liếm hàm trên bị bỏng của mình, cười đến mắt cũng nheo lại.
Đợi đến tối lúc đi ngủ, Thịnh Thừa Quang không cười được nữa.
Lúc làm hào hứng dạt dào, bây giờ trên người toàn mùi dầu mỡ, anh gội đầu tắm rửa thay quần áo toàn bộ, vẫn cảm thấy còn mùi, cau mày ngửi đi ngửi lại trên chính thân mình, sắp sụp đổ hình tượng rồi.
Tử Thì trùm chăn gác chân ngồi trên giường, nhìn bệnh sạch sẽ của anh phát tác, hớn hở nhìn. Thịnh Thừa Quang trông thấy liền lại gần cô, “Là mùi trên người em chứ?” Anh vừa nói vừa đè lên.
Tử Thì cũng vừa tắm, tóc còn chưa khô hết, hương thơm ẩm ướt, Thịnh Thừa Quang đè nặng lên cô đầu tiên là vui đùa ầm ĩ, chọc cô thét chói tai giãy giụa, tóc dài tản mát khắp nơi trên gối, làm chóp mũi anh đều tràn đầy mùi hương ẩm ướt kia, nhất thời ý loạn tình mê, động tác khẽ cắn biến thành hôn, cái tay đang ngãi ngứa cách một lớp áo bắt lấy con thỏ nhỏ nhào nặn, phía dưới cong đầu gối lên tách hai chân cô ra, chỗng đỡ đi lên…..
Chẳng qua lúc đầu anh ra dấu hiệu nên chỉ dùng sức nhào nặn, nhưng hai chân cô đang kẹp đầu gối anh rất chặt, gương mặt ửng hồng “hừ” nhẹ một tiếng, eo nhỏ uốn éo, làm anh không cách nào bỏ qua cho cô được nữa, càng thêm dùng sức hôn làm cô không thở nổi, tay và đầu gối cũng hung hăng cọ xát cô, trong chốc lát cũng cảm thấy thân thể cô cứng lại, sau đó run rẩy không ngừng…..
“Chú mèo tham ăn, chảy nước miếng nữa chứ…..” Tay anh duỗi đi xuống, thay thế đầu gối, cách quần ngủ ấn vào chỗ kia của cô ấy.
Gương mặt Tử Thời hiện lên hai mảnh màu hồng kiều diễm, thở hổn hển, cả người vẫn còn đang mất hồn.
Thịnh Thừa Quang đang thưởng thức bộ dáng xinh đẹp của cô, cúi người muốn tới, điện thoại di động để trên tủ đầu giường không tiếng động sáng lên.
Đợi màn hình tối lại, anh vươn tay lấy xuống bấm phía trên mấy cái, chuyển chế độ im lặng thành có chuông.
Người dưới thân vẫn còn mất hồn, cũng không phát hiện anh vừa làm gì, cả người xụi lơ hồi phục lại tinh thần, có chút nhớ nhung đến bữa ăn chính, rầm rì chui vào trong ngực anh.
Thịnh Thừa Quang thu tay lại, trêu chọc người đang ôm eo anh không chịu buông tay: “Thế nào? Đây là muốn làm sao?”
Tử Thời không nói ra miệng, ý vị cọ cọ trên bụng anh, cặp chân quấn lên, giống như gấu Koala quấn lên người anh.
Thịnh Thừa Quang buồn cười, bế cô lên hôn một cái, “Anh lại phải đi tắm, em đợi lát nữa, ngoan, nào!
“…..Ai muốn chờ anh! Tử Thời xấu hổ, “Em muốn đi ngủ rồi!’
Thịnh Thừa Quang cũng chẳng nói nhiều, trực tiếp đưa tay xoa nhẹ giữa hai đùi cô một cái. Tử Thời kêu “A” một tiếng vừa sợ lại vừa ngượng, cuốn chăn cút ngay lập tức. Thịnh Thừa Quang vỗ lên mông cô hai cái, cười đứng dậy đi tắm.
Tử Thời nhỏ giọng nói sau lưng anh: “Lưu manh…..lưu manh mắc bệnh sạch sẽ!”
Sau đó cô ôm chăn lăn qua lăn lại khó nhịn ở trên giường, chờ ăn bữa ăn chính.
Tiếng nước chảy vừa mới phát ra trong phòng tắm một lúc, tiếng chuông điện thoại di động của anh trên tủ đầu giường truyền đến, Tử Thời bò dậy cầm điện thoại di dộng đến cửa phòng tắm, “Thịnh Thừa Quang! Thịnh Thừa Quang! Điện thoại của anh kêu này!”
“Em nhận hộ đi.” Người bên trong cất giọng nói.
Tử Thời kinh ngạc “hả?” một tiếng, do dự bấm thông cuộc gọi.
Cô do dự, đầu bên kia điện thoại vừa thông liền mắng: “Xem ra cháu vẫn còn dám nghe điện thoại cơ đấy!”
Tử Thời do dự “Alo” một tiếng.
Đầu kia liền sửng sốt, thì thầm một tiếng “Gọi nhầm rồi?” Một lát sau còn nói “Không có nha!”, sau đó âm thanh dịu lại rất nhiều: “Xin hỏi cô là ai vậy? Tôi tìm Thịnh Thừa Quang.”
“…..Anh ấy đang tắm.” Tử Thời khổ sở nói.
Rõ ràng đầu kia hít vào một hơi, lúc mở miệng lần nữa giọng nói đã trở nên vô cùng đè nén: “Cô tên là gì?”
“Tôi là Tử Thời.”
Điện thoại ngắt ngay lập tức.
Thịnh Thừa Quang mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, trên tóc còn nhỏ nước, vẻ mặt anh rất thích ý, hỏi người đang tay chân luống cuống cầm điện thoại đứng ở đó: “Ai tìm anh vậy? Nói gì?”
Tử Thời đưa lịch sử cuộc gọi cho anh nhìn, trong lòng cô đã mơ hồ đoán được, quả nhiên, Thịnh Thừa Quang liếc nhìn dãy số nói: “À, là cô của anh.”
Tử Thời nhắm hai mắt lại, suýt nữa thì té xỉu.
Khi còn bé Thịnh Thừa Quang đón lễ mừng năm mới ở nhà cũ của Thịnh gia, từ trước khi giao thừa một tháng cô của anh đã bắt đầu chuẩn bị: các gia đình gửi thiệp mời tới phải sàng lọc sắp xếp thứ tự, nơi nào do cô anh đứng ra, nơi nào do anh đứng ra, nơi nào thì cả hai phải cùng đi; trong bữa tiệc có thể gặp những người nào, người này thì nói chuyện gì, người kia thì nói chuyện gì; nhận được quà trong ngày lễ phải đáp lại tất cả, thân thích xa gần phải phân chia nặng bên này nhẹ bên kia…..Trước đây cứ năm mới tới hầu như anh đều bệnh nặng một trận, bởi vì lúc đó quá mệt mỏi. Nhớ lại lễ mừng năm mới trước đây anh phát hiện so với bình thường chính là những cuộc xã giao mệt mỏi dày đặc nhiều hơn, trừ cái này ra, Thịnh Thừa Quang không biết nhà bình thường thì lễ mừng năm mới sẽ như thế nào.
Mà Tử Thời chưa từng có ai cùng trải qua năm mới .
Cho nên lúc chuẩn bị hai người không biết bắt đầu từ đâu, Tử Thời đề nghị trước: “Thời điểm mừng năm mới phải làm thật nhiều món ăn, mọi người quây quần một chỗ ăn cơm tất niên.”
Cái này chính là sở trường nhất của Thịnh Thừa Quang rồi! Thịnh tổng cố tình bộc lộ tài năng mặt không biến sắc hỏi: “Muốn làm món ăn gì đặc biệt sao?”
“Ưm……Thịt muối, cá, thịt gà….Thịt viên,” Tử Thời nhớ lại món ăn lúc lễ mừng năm mới bà nội Diệp bưng tới cho cô, “Còn có bánh chẻo trứng!”
Thịnh tổng suy nghĩ một chút: “Thịt muối—chính là Bồi căn hả (k hiểu -_-)? Thịt viên thì làm được, còn bánh chẻo trứng là loại nào?”
“Chính là dùng trứng gà làm vỏ bọc bên ngoài, bên trong là thịt viên. Nhà anh Kỳ Viễn mỗi năm đều làm, còn có thịt nướng, có rau cải xào, có thể bỏ vào trong canh!” Tử Thời tinh thần đồng học, nói chuyện rất say sưa.
Thịnh tổng vốn một chút hứng thú cũng chẳng có với món ăn không đáng tin này, nhưng nghe được câu cuối cùng của cô, bỗng nhướng mày, “Rất dễ thôi, anh làm cho em!”
Thịnh Thừa Quang xoa xoa tay, buổi tối liền đưa cô đi siêu thị, mua gà vịt thịt cá và nửa khay trứng gà, rau quả trái cây lấy càng nhiều hận không thể mỗi loại lấy một ít.
Một là do thấy cái gì cũng muốn mua về làm cho cô ăn, người kia thì thấy anh nói gì cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thiếu chút nữa hai người dọn trống siêu thị.
Tử Thời ghé vào đống đồ đang cao lên trên xe, nhìn Thịnh Thừa Quang đang đứng chỗ chọn lựa khoá cửa, kỳ lạ hỏi: “Mua cái này làm gì vậy? Ép thịt muối sao?” Mới vừa rồi anh nói trong nhà có cái lu để muối thịt, nhưng phải tìm thứ gì đó để ép lên.(Các bạn biết đấy: làm đồ muối phải có vật nặng đè lên phía trên để ép xuống.)
Thịnh Thừa Quang một đầu hắc tuyến, “Em đúng là vết thương lành liền quên đau, căn phòng khoá cửa bị đạp hỏng còn nhớ không? Phải đổi lại.”
“Anh biết đổi khoá?!” Lại bị kỹ năng mới nảy sinh của Thịnh tổng làm khiếp sợ, người kia mở mắt thật to sùng bái nhìn anh.
Thịnh Thừa Quang hài lòng vỗ vỗ đầu cô.
**
Anh đúng là biết thay khoá, lấy một cái thùng dụng cụ từ ngăn kéo chỗ góc cua của ghế sa lon, mở ra bên trong từ lớn đến nhỏ các đồ dùng gì cũng có, mỗi loại Tử Thời đều cầm lên xem một chút, ríu rít đọc tên. Thịnh Thừa Quang xắn tay áo bỏ đi cái khoá hư ở đó, cô đang cầm một cái tuộc vít chơi, lắp ráp tháo rời cái khoá mới thành một đống vụn, cực kỳ thoả mãn!
Thịnh Thừa Quang vừa quay đầu lại, trợn mắt, đành phải tìm từng cái đinh ốc lần lượt vặn lại, Tử Thời nhiệt tình đề nghị giúp một tay, anh nhìn cô một cái, lấy cái khoá hư đã tháo ra đưa cho cô, “Ngoan, cầm đi chơi đi!”
Tử Thời lè lưỡi, đứng ở bên cạnh anh đâm nơi này sờ nơi nọ, một lúc sau ghé đầu lại đây hỏi: “Tại sao căn phòng này lại khoá?”
Trong phòng tắt đèn, chỉ có một vệt ánh sáng từ phòng khách chiếu tới in trên sàn nhà, có thể thấy mơ hồ hình dáng nội thất trong phòng, Thịnh Thừa Quang chỉ nhìn vào cái bàn trang điểm gần cửa, nhỏ giọng nói: “Tất cả những thứ bố mẹ anh đã từng dùng qua đều ở trong phòng này .”
“Gần nơi này có một trường tiểu học rất tốt, bố mẹ anh cũng từng đi học ở đấy, họ hi vọng sau này anh cũng có thể được học nơi đó, cho nên cố ý mua nơi này.” Đáng tiếc mua căn nhà này không bao lâu họ đã qua đời ngoài ý muốn, còn anh lên đến tuổi đi học tiểu học đã sang Anh ngay, từ đầu đến cuối không dùng đến nơi này.
Chỉ là mỗi lần Thịnh Thừa Quang trở về nước đều muốn tới đây, nơi này là nhà, về đây mới chính là về nhà.
Vẻ mặt tưởng niệm của anh làm Tử Thời xúc động thật sâu, cô ngơ ngác nhìn gò má của anh, trong mắt thế mà đã nổi lên một dòng nước.
Thịnh Thừa Quang vừa quay đầu lại đã thấy cô nước mắt lưng tròng, không nhịn được cười: “Gì thế? Em đây là cảm thấy anh rất đáng thương?”
Cái người nước mắt lưng tròng kia gật đầu một cái.
Thịnh Thừa Quang cười lớn hơn: “Em cảm thấy anh rất đáng thương sao? Chả lẽ so với em càng đáng thương hơn?”
Cô vẫn gật đầu, thở dài nói: “Em không có mất đi.”
Cô chính là lớn lên trong tận cùng cô đơn , đến bây giờ cũng chưa có mất đi cái gì cả, cho nên cô chưa bao giờ hoài niệm nhung nhớ. Không giống anh, cả đời khó bằng phẳng.
“…..” Thịnh Thừa Quang dùng mu bàn tay lau nhẹ lên mặt cô, than thở trong lòng, miệng nhẹ giọng mắng cô: “Thế nào mà nhiều nước mắt vậy!”
**
Tử ngày hai hăm tháng mười hai đến hai tám tháng chạp, ống tay áo của Thịnh tổng không mấy khi được thả xuống.
Ướp gia vị cho thịt, cá, gà, vịt, thỏ đủ thứ treo lên ban công hong gió, rực rỡ sắc màu, cảnh tượng quả thực giống như là nơi địa ngục của động vật nhỏ trong rừng, làm thời gian này Tử Thời không dám ra ban công.
Thịnh Thừa Quang thể hiện toàn bộ kĩ năng của một nam đầu bếp, không chỉ làm ra bánh chẻo trứng theo miêu tả của Tử Thời, anh còn tìm hiểu trên sách, làm ra thịt viên, củ sen chiên cùng với một bát lớn món kho.
Thực ra tài nấu ăn của Thịnh Thừa Quang cũng là do rèn luyện thời gian dài trong cuộc mà ra, thứ anh làm bề ngoài đều tinh xảo, món ăn đạt chuẩn khẩu vị, giống như bánh chẻo trứng, củ sen chiên hai món ăn chính làm nhà nhà vui vẻ này suýt nữa làm khó anh.
Nhưng mà quá trình khó khăn đem lại kết quả hoàn mỹ làm anh hết sức hài lòng, bởi vì Tử Thời nói qua lễ mừng năm mới của Diệp gia là dùng những chậu rửa mặt nhỏ để trưng bày món ăn! Thịnh tổng liền bảo cô mua mười cái chậu rửa mặt nhỏ bằng inox về, bỏ bánh chẻo trứng vào từng chậu chất cao như ngọn núi nhỏ, quả thực điệu bộ như nhà giàu mới nổi.
Củ sen chiên chính là hai mảnh ngó sen kẹp nhân thịt, bên ngoài bọc bột mì, bánh này phải chiên chín một nửa trước, sau đó lúc muốn ăn lại chiên tiếp. Thịnh Thừa Quang mất một đêm mới làm xong một chậu củ sen chiên chín một nửa, chảo dầu vừa sôi, anh liền chiên một bát để ăn ngay.
Thịt tươi ướp gia vị vừa đủ, ngó sen tẩm bột mì trong vắt, Thịnh Thừa Quang cắn xuống một miếng…..nóng quá không nuốt được, lại không muốn phun ra, hít hà trong miệng gọi Tử Thời không rõ tiếng: “Nhanh lại đây! Ăn ngon lắm !”
Tử Thời đang chơi điện thoại di động ở so pha trên phòng khách, nghe được anh gọi liền lật đật chạy vào, giống hệt như cún con cong đuôi vẫy vẫy nhào tới trên người anh, Thịnh Thừa Quang bị cô đụng tới loạng choạng, giơ tay lên đưa miếng củ sen chiên đã cắn mất một miếng nhét vào miệng cô.
Cô ăn đầy dầu mỡ cả miệng, vừa kêu nóng vừa phun ra, Thịnh Thừa Quang đưa tay để cô nhả ra trên lòng bàn tay anh, nhìn dáng vẻ đáng thương không tốt của cô, anh liếm hàm trên bị bỏng của mình, cười đến mắt cũng nheo lại.
Đợi đến tối lúc đi ngủ, Thịnh Thừa Quang không cười được nữa.
Lúc làm hào hứng dạt dào, bây giờ trên người toàn mùi dầu mỡ, anh gội đầu tắm rửa thay quần áo toàn bộ, vẫn cảm thấy còn mùi, cau mày ngửi đi ngửi lại trên chính thân mình, sắp sụp đổ hình tượng rồi.
Tử Thì trùm chăn gác chân ngồi trên giường, nhìn bệnh sạch sẽ của anh phát tác, hớn hở nhìn. Thịnh Thừa Quang trông thấy liền lại gần cô, “Là mùi trên người em chứ?” Anh vừa nói vừa đè lên.
Tử Thì cũng vừa tắm, tóc còn chưa khô hết, hương thơm ẩm ướt, Thịnh Thừa Quang đè nặng lên cô đầu tiên là vui đùa ầm ĩ, chọc cô thét chói tai giãy giụa, tóc dài tản mát khắp nơi trên gối, làm chóp mũi anh đều tràn đầy mùi hương ẩm ướt kia, nhất thời ý loạn tình mê, động tác khẽ cắn biến thành hôn, cái tay đang ngãi ngứa cách một lớp áo bắt lấy con thỏ nhỏ nhào nặn, phía dưới cong đầu gối lên tách hai chân cô ra, chỗng đỡ đi lên…..
Chẳng qua lúc đầu anh ra dấu hiệu nên chỉ dùng sức nhào nặn, nhưng hai chân cô đang kẹp đầu gối anh rất chặt, gương mặt ửng hồng “hừ” nhẹ một tiếng, eo nhỏ uốn éo, làm anh không cách nào bỏ qua cho cô được nữa, càng thêm dùng sức hôn làm cô không thở nổi, tay và đầu gối cũng hung hăng cọ xát cô, trong chốc lát cũng cảm thấy thân thể cô cứng lại, sau đó run rẩy không ngừng…..
“Chú mèo tham ăn, chảy nước miếng nữa chứ…..” Tay anh duỗi đi xuống, thay thế đầu gối, cách quần ngủ ấn vào chỗ kia của cô ấy.
Gương mặt Tử Thời hiện lên hai mảnh màu hồng kiều diễm, thở hổn hển, cả người vẫn còn đang mất hồn.
Thịnh Thừa Quang đang thưởng thức bộ dáng xinh đẹp của cô, cúi người muốn tới, điện thoại di động để trên tủ đầu giường không tiếng động sáng lên.
Đợi màn hình tối lại, anh vươn tay lấy xuống bấm phía trên mấy cái, chuyển chế độ im lặng thành có chuông.
Người dưới thân vẫn còn mất hồn, cũng không phát hiện anh vừa làm gì, cả người xụi lơ hồi phục lại tinh thần, có chút nhớ nhung đến bữa ăn chính, rầm rì chui vào trong ngực anh.
Thịnh Thừa Quang thu tay lại, trêu chọc người đang ôm eo anh không chịu buông tay: “Thế nào? Đây là muốn làm sao?”
Tử Thời không nói ra miệng, ý vị cọ cọ trên bụng anh, cặp chân quấn lên, giống như gấu Koala quấn lên người anh.
Thịnh Thừa Quang buồn cười, bế cô lên hôn một cái, “Anh lại phải đi tắm, em đợi lát nữa, ngoan, nào!
“…..Ai muốn chờ anh! Tử Thời xấu hổ, “Em muốn đi ngủ rồi!’
Thịnh Thừa Quang cũng chẳng nói nhiều, trực tiếp đưa tay xoa nhẹ giữa hai đùi cô một cái. Tử Thời kêu “A” một tiếng vừa sợ lại vừa ngượng, cuốn chăn cút ngay lập tức. Thịnh Thừa Quang vỗ lên mông cô hai cái, cười đứng dậy đi tắm.
Tử Thời nhỏ giọng nói sau lưng anh: “Lưu manh…..lưu manh mắc bệnh sạch sẽ!”
Sau đó cô ôm chăn lăn qua lăn lại khó nhịn ở trên giường, chờ ăn bữa ăn chính.
Tiếng nước chảy vừa mới phát ra trong phòng tắm một lúc, tiếng chuông điện thoại di động của anh trên tủ đầu giường truyền đến, Tử Thời bò dậy cầm điện thoại di dộng đến cửa phòng tắm, “Thịnh Thừa Quang! Thịnh Thừa Quang! Điện thoại của anh kêu này!”
“Em nhận hộ đi.” Người bên trong cất giọng nói.
Tử Thời kinh ngạc “hả?” một tiếng, do dự bấm thông cuộc gọi.
Cô do dự, đầu bên kia điện thoại vừa thông liền mắng: “Xem ra cháu vẫn còn dám nghe điện thoại cơ đấy!”
Tử Thời do dự “Alo” một tiếng.
Đầu kia liền sửng sốt, thì thầm một tiếng “Gọi nhầm rồi?” Một lát sau còn nói “Không có nha!”, sau đó âm thanh dịu lại rất nhiều: “Xin hỏi cô là ai vậy? Tôi tìm Thịnh Thừa Quang.”
“…..Anh ấy đang tắm.” Tử Thời khổ sở nói.
Rõ ràng đầu kia hít vào một hơi, lúc mở miệng lần nữa giọng nói đã trở nên vô cùng đè nén: “Cô tên là gì?”
“Tôi là Tử Thời.”
Điện thoại ngắt ngay lập tức.
Thịnh Thừa Quang mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, trên tóc còn nhỏ nước, vẻ mặt anh rất thích ý, hỏi người đang tay chân luống cuống cầm điện thoại đứng ở đó: “Ai tìm anh vậy? Nói gì?”
Tử Thời đưa lịch sử cuộc gọi cho anh nhìn, trong lòng cô đã mơ hồ đoán được, quả nhiên, Thịnh Thừa Quang liếc nhìn dãy số nói: “À, là cô của anh.”
Tử Thời nhắm hai mắt lại, suýt nữa thì té xỉu.