Edit: Tiểu Huyên
**
Sự cố xảy ra làm mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc đến ngây người, nhất là hai gia đình họ Tạ, Thịnh, nhìn thấy dáng vẻ này của người luôn luôn biết giữ tỉnh táo như Thịnh Thừa Quang, ngay lập tức đã có những suy đoán không mấy tốt đẹp.
Dĩ nhiên Tạ Gia Thụ cũng thấy một màn này, anh rất giận dữ, kéo lấy trợ lý đặc biệt của mình, nhỏ giọng chất vấn: “Cô ấy vào bằng cách nào?! Người nào mời? Thịnh Tề Quang sao?!”
Phùng Nhất Nhất vô cùng nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh……sao?”
“Tôi làm sao có thể mời cô ấy?!” Tạ Gia Thụ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Nhất định là anh Thừa Quang làm! Cố tình mời cô ấy tới, hạ thấp mặt mũi của chị tôi!”
“Nhưng…..” Phùng Nhất Nhất ngập ngừng giải thích, “Giấy mời của cô ấy là anh đưa cho tôi mà, cái tập giấy mời ấy anh nói rất quan trọng, bảo tôi tự mình đưa tới từng nơi…..”
“Cái tập giấy mời ấy là bạn bè làm ăn của chị tôi—” nói tới đây Tạ Gia Thụ im bặt, giống như cắn phải lưỡi, không dám tin nhìn về phía chị mình cách đó không xa.
Giờ phút này bản thân Tạ Gia Vân đang bị ánh mắt của nhiều người nhìn lại, nhưng vẫn khoanh hai tay, bình tĩnh ung dung, cười tủm tỉm nhìn về hướng Thịnh Thừa Quang đang rời đi.
Thịnh Thừa Quang đi tới cửa, bỗng nhiên Tề Quang từ bên cạnh chạy tới, ngăn trước mặt anh.
“Anh!” âm thanh Tề Quang rất thấp, ngầm có ý nhắc nhở.
Thịnh Thừa Quang dừng bước, vẻ mặt bình tĩnh nói với em trai: “Tề Quang, tránh ra.”
Tề Quang liếc mắt nhìn những người xung quanh đang xem kịch vui, nhìn lại anh trai nhà mình rõ ràng đã quyết định, bất đắc dĩ thở dài, gọi: “Tử Thời.”
Tử Thời nghe thấy bước từ sau lưng Thịnh Thừa Quang ra hai bước, Tề Quang nói với cô: “Lại đây.”
Thịnh Thừa Quang dắt tay cô, chỉ cho phép cô rời đi cách mình cự ly đúng một cánh tay. Tề Quang cười thêm bất đắc dĩ, tiến lên một bước, giang hai tay ôm lấy cô.
“Ngày mai anh phải đi châu Âu làm phẫu thuật rồi, nếu thuận lợi thì một tháng sau có thể trở về,” Tề Quang nói nhẹ nhàng bên tai cô, “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, em phải chờ anh trở lại, được không?”
“Được” Tử Thời không hề do dự, còn nói: “Em mang theo một món quà nhỏ để tặng anh .”
Tề Quang buông cô ra, cười như nắng ấm mùa xuân: “Là gì thế? Đưa cho anh!”
Tử Thời lấy từ trong xách tay ra mội cái túi màu đỏ nho nhỏ, Tề Quang nhận lấy mở ra, bên trong là một tấm bùa bình an, có vài chỗ không được phẳng phiu, nhìn qua là biết tết bằng tay, còn do một người mới học tết làm.
Một dây đỏ nhỏ như vậy, cũng không biết đã tết bao lâu?
“Là em làm sao? Xấu như vậy.” Tề Quang than thở.
Tử Thời xấu hổ, “Em mới vừa học được, đây là cái đầu tiên em hoàn thành, anh đừng ghét bỏ, là điềm báo tốt, chúc anh bình an trở về.”
Đây là do thím Lục dạy cô tết bùa bình an, cô học nửa tháng mới làm được một cái như vậy, nghĩ thầm nhất định phải đưa cho Tề Quang, cho nên hôm nay mới tới nơi này.
Tề Quang kéo một cái dây chuyền tinh tế trong cổ ra, đem bùa bình an xuyên vào, lại bỏ vào trong cổ áo. Anh đưa tay sờ sờ đầu cô, cười với cô, tư thế vô cùng thân thiết.
Từ lúc Thịnh Thừa Quang nghe Tử Thời nói “Đây là cái đầu tiên em hoàn thành” sắc mặt đã bắt đầu không tốt, chịu đựng chờ tới bây giờ đã là không dễ dàng, đưa tay kéo cô đi ra ngoài.
**
Anh sải bước đi ở phía trước, Tử Thời gần như chạy chậm theo anh. Xuyên qua hành lang, Thịnh Thừa Quang nhấc chân đá văng cửa lối đi an toàn. Anh đã tích góp từng tí một bực dọc hai tháng nay, động tác bạo lực, tiếng vang kinh khủng, Tử Thời thét một tiếng “A” chói tai, bị anh đẩy mạnh đi, rồi lại bị kéo trở lại, ấn vào trên tường, anh lấn người lên, tàn bạo hôn lên môi cô.
Mặc dù đã vào cuối xuân, nhưng nhiệt độ trong hội sở vĩnh viên là 26 độ, chỗ tối trong vách tường của lối đi an toàn lạnh lẽo, chỉ cách một lớp vải vóc rất mỏng. Tử Thời hướng về phía trước tránh theo bản năng, lại bị anh nắm bả vai đẩy trở về, ép chặt lên tường hôn.
Bị đè ép đến mức không thể động đậy, thực ra thì Tử Thời đã không còn quan tâm, hơi thở của anh ùn ùn kéo đến bao phủ xuống, cô đã say.
Đầu lưỡi anh mạnh mẽ đưa vào, cô chủ động ngậm mút vào, dùng sức triền miên giống như giây tiếp theo sẽ phải tách ra. Bả vai bị anh nắm lấy, tay chỉ có thể ôm lấy thắt lưng anh, dùng sức kéo về phía mình.
Cả hai người giống như đều muốn dung nhập vào trong thân thể lẫn nhau.
Cuối cùng Thịnh Thừa Quang bỏ qua trước, buông cô ra một cách khó khăn, giọng nói khàn đục ra lệnh: “Ngốc thế! Nhanh thở!”
Anh vẫn còn sót lại lý trí, còn cô ngay cả hô hấp cũng quên.
Khuôn mặt Tử Thời đỏ bừng, tóc đen đối lập với bức tường trắng càng thêm nổi bật lộ ra vẻ đẹp kiều diễm như hoa, cổ họng Thịnh Thừa Quang khô khốc, ánh mắt lướt nhanh xuống dưới—bộ đồ trắng này chính là bộ mà cô mặc trên tấm hình đi trong sân trường.
Cắt may đơn giản, hơi chít eo, xuống dưới là váy xòe bồng bềnh rất đẹp, cô mặc giống như đóa hoa Bách Hợp vừa nở, anh rất thích, nhưng cô lại mặc cho người khác nhìn, cho cậu thanh niên kia, cho nhiều người của ngày hôm nay như vậy….Anh muốn xé nát nó!
Não Tử Thời thiếu dưỡng khí, một lúc lâu sau mới tốt hơn, nhìn kỹ người trước mặt, phát hiện ánh mắt anh nham hiểm hung dữ, cô nhỏ giọng gọi anh: “Thịnh Thừa Quang….”
Ánh mắt Thịnh Thừa Quang dời lên, nhìn sâu vào mắt cô, vòng đôi tay ra sau lưng cô nâng cô lên, anh cúi đầu lại gần: “Gọi thêm lần nữa.”
Giọng điệu của anh lên cấp nguy hiểm rồi, trên người Tử Thời như có dòng điện tê dại chạy qua, cảm xúc lẫn lộn vừa sợ hãi vừa mong đợi, cô mê muội lặp lại theo lời của anh: “Thịnh Thừa Quang.”
Bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kéo khóa, trên lưng Tử Thời chợt lạnh, vội vàng đẩy anh ra, nhưng làm sao có thể đẩy được, ngay sau đó tiếng vải vóc bị xé tiếp tục vang lên—anh dùng sức kéo khóa, xé luôn cả váy của cô!
“Không cần…..đừng! Nước mắt dâng lên trong mắt Tử Thời, giãy giụa kịch liệt trong ngực anh.
Không nên ở chỗ này!
Mà Thịnh Thừa Quang đang tức giận lại mê hoặc nghĩ: Không muốn cái gì? Không quan tâm anh nữa sao? Vậy em muốn ai?!
Tay anh dùng sức, dễ dàng xé váy rách toàn bộ. Hai tay Tử Thời giãy giụa cũng không biết làm như thế nào đối mặt, “Chát” một tiếng tát anh!
Trong hành lang yên tĩnh, tiếng bạt tai trong trẻo như vọng trở lại.
Động tác Thịnh Thừa Quang dừng lại ngẩn người đứng đó, không dám tin cúi đầu nhìn người trong lòng, lúc này Tử Thời không biết là đang uất ức hay sợ hãi, nước mắt ào ào lăn xuống.
Cô im lặng khóc nhiều như vậy, trong lòng Thịnh Thừa Quang hung hăng đánh lại chính mình một bạt tai, giống như tỉnh mộng buông cô ra, Tử Thời vội vàng vòng tay ra sau giữ làn váy bị xé rách.
Thịnh Thừa Quang hít sâu một hơi, cởi áo khoác âu phục của mình xuống choàng trên vai cô, bọc cô lại thật kín rồiỞ chỗ này Thịnh Thừa Quang có một phòng thuê hàng năm, anh bế Tử Thời, đặt cô lên giường đắp chăn lại cẩn thận, anh gọi điện thoại cho người đưa quần áo và thức ăn lên.
Tử Thời đắp chăn nằm yên một chỗ, vùi đầu không nhìn thấy mặt.
Thịnh Thừa Quang biết rõ cô đang khóc, lúc cô khóc luôn luôn không phát ra tiếng, cứ im lặng chảy nước mắt như vậy, thực ra càng làm người ta tan nát cõi lòng hơn.
Anh đi tới ngồi bên cạnh cô, một lúc sau cô cũng không tỏ ra việc chán ghét hay kháng cự, anh đưa tay sờ sờ đầu cô, “Đừng khóc……”
Lời nói ra, anh mới phát hiện giọng mình khàn vô cùng.
Thực ra mới vừa rồi anh cũng không có ý nghĩ gì xấu xa, chỉ là trong phút chốc anh cũng không biết làm sao, thực sự không kiềm chế được tức giận, chỉ muốn không cho cô mặc cái váy trắng đó…..Vào lúc anh hai mươi tuổi cũng không làm cái chuyện lỗ mãng như vậy. Bây giờ nhìn dáng vẻ cô sợ hãi đến mức này, anh cũng không biết làm như thế nào nữa.
Thịnh Thừa Quang thấy có thể sờ đầu cô, liền thử ôm cô dậy, giống hệt như ôm đứa trẻ vào trong lòng, đung đưa nhẹ nhàng.
Dần dần Tử Thời khóc thành tiếng, mỗi lần cô nức nở một tiếng, thì giống như có cánh tay nhỏ bé bóp lấy trái tim Thịnh Thừa Quang một lần, nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết nói như thế nào.
“Xin lỗi…..” Giọng anh khàn khàn nói.
Anh từng nói xin lỗi một lần, âm thanh khàn khàn vỡ vụn ra, ruốt cuộc người trong lòng vươn tay ra, bàn tay nhỏ mềm mại, che trên làn môi anh.
Cô vốn là như vậy, lúc sợ hãi vẫn sẵn lòng cho anh dũng cảm.
Thịnh Thừa Quang ôm chặt cô, trong chốc lát như tự làm khó bản thân mình, cau mày nhắm hai mắt lại.
**
Nhân viên hội sở làm việc rất nhanh chóng đã đưa quần áo và đồ ăn tới, Thịnh Thừa Quang dỗ dành Tử Thời ăn vài miếng, nhưng thực sự cô không có khẩu vị, nhưng được anh bón cô lại tự nguyện muốn ăn, chẳng qua rất lâu cũng nuốt không trôi, Thịnh Thừa Quang nhìn thấy vẻ mặt đó càng cảm thấy đau khổ hơn.
Cuối cùng để cho cô miễn cưỡng uống nửa bát canh nóng, anh đứng lên thu dọn xong, lấy quần áo đặt ở mép giường cho cô, sau đó lặng lẽ nói: “Vậy anh đi trước. Em ở đây nghỉ ngơi một đêm rồi hãy về.”
“Thịnh Thừa Quang.” Chợt Tử Thời nhẹ giọng gọi.
Lập tức Thịnh Thừa Quang xoay người lại, trong đôi măt sáng ngời như rơi vào màn đêm đầy ánh sao.
“Trên mặt anh…..” Tử Thời lấy tay ra dấu trên mặt mình một cái. Có lẽ mới vừa rồi do cô gây ra, trên má phải anh có một vết thương bị xước mờ mờ, chảy ra một ít máu.
Ánh sáng trong mắt Thịnh Thừa Quang bỗng nhiên u ám đi, vẻ mặt trở nên kỳ quặc, giống như vừa tức giận vừa có gì đó khác.
Anh giơ tay sờ lên vết thương trên mặt, mắt nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt kia giống như muốn ăn cô ngay lập tức.
“Coi như anh tự mình đa tình.” Anh chợt cười lạnh, nói một câu rất nhẹ rất nhanh.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Sau lưng vang tới tiếng động chậm hơn một nhịp, tiếng bước chân của cô mặc dù bị thảm mềm làm giảm rất nhiều, nhưng vẫn dội vào trái tim Thịnh Thừa Quang rất mạnh, gần như ngay lập tức anh thả chậm bước chân, quả thực sau đó người từ phía sau liền nhào đến.
Cô chạm đến một cái, cả trái tim Thịnh Thừa Quang cũng đầy theo.
Thật lâu cả hai người đều không nói ra lời, cho đến khi giọng nói Thịnh Thừa Quang khàn khàn hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Âm thanh của người sau lưng lẩm bẩm rất nhẹ: “Không cần đi……”
“Em giữ anh?”
“……Ừ.”
“Em nghĩ cho kỹ rồi trả lời lần nữa.” Hai người đều không nhìn thấy vẻ mặt nhau, Tử Thời chỉ nghe được âm thanh trầm trầm rất thấp của anh: “Không phải em nói là bây giờ sống rất tốt sao? Giữ anh lại, thì có lẽ em sẽ không thể tiếp tục cuộc sống như cũ.”
Vòng tay bên hông anh càng dùng sức ôm chặt hơn, giọng nói Tử Thời nhẹ nhàng nhưng không hề do dự: “Không sao.”
“Cái gì không sao?”
“Em…..em không sao cả.”
Một câu “Coi như anh tự mình đa tình” của anh, cô liền nghĩ cái gì cũng xứng đáng.
Chỉ cần anh đối xử với em như đã từng, dù chỉ là có một chút tình ý như vậy thôi, cả đời đều xứng đáng.
Như vậy làm cả đời cô rơi vào đêm tối cũng không sao cả, giờ phút này có thể cho phép cô thêm vài đêm nhiều ánh sáng hơn nữa được hay không?
“Thịnh Thừa Quang…..ở lại được không?” Cô ôm eo anh rất chặt, si mê nói.
Thịnh Thừa Quang không lên tiếng trả lời, trở tay kéo cô đến trước người, đặt lên phía sau cửa, âu phục rộng lớn của anh khép trên vai cô, bên trong mặc váy trắng đã rách vụn, vẻ mặt hồng hồng do khóc…..vô cùng xốc xếch.
Bày tay anh đi vào, thân thể Tử Thời run lên, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh đã thay đổi……cô nhào đến, lao vào trong ngực anh.
Củi khô bốc lửa.
Thịnh Thừa Quang hít sâu một hơi, bàn tay đi xuống kéo quần lót của cô ra, vốn định vuốt ve cho cô thích ứng trước đã, nhưng hai người dây dưa quá sát, quần lót chỉ tuột đến đầu gối cô, anh không nhịn được nữa, xoay người cô qua chỗ khác, dụ dỗ cô nằm trên cửa: “Ngoan, nằm sấp vào!”
Tử Thời úp sấp vào chỗ này, đưa tay bịt miệng mình, nghe được âm thanh anh kéo khóa xuống bên tai, làm cả người cô căng thẳng, sau đó một trận lửa nóng ma sát phía dưới, thứ gì đó thô ráp kiên định đẩy vào, lại được nếm cảm giác chướng bụng quen thuộc ấy…… “ừm…….” Cô buồn bực hừ một tiếng, bí ẩn mà vô cùng thích thú.
Thịnh Thừa Quang không ngờ cô có thể đón nhận anh nhanh như vậy, quyết tâm ác độc đẩy đến tận cùng, cô vừa đau vừa thỏa mãn kêu một tiếng, cả người anh thoải mái tinh thần, ôm cô cắn lỗ tai cô than thở: “Bảo bối…….”
Cô bị lấp tràn đầy, đang thần hồn điên đảo, bị hơi thở nóng rực của anh kêu bên tai, trái tim bỗng đập mạnh, ngẩng cái đầu xinh đẹp hừ một tiếng rất dài, phía dưới một hồi co rút nhanh, sắp đến cao trào.
Thịnh Thừa Quang bị cô cắn nuốt suýt nữa đi theo cô, trên trán rịn ra cả mồ hôi, không nhịn được bấm eo cô động mấy chục cái liên tục thỏa mãn, hổn hển thở dài ở bên tai cô nói: “Em xem em kìa…..Bảo anh làm sao mà yên tâm bỏ lại một mình em, hả?! ôm ngang lên, ra khỏi lối đi an toàn, vào thang máy đi lên tầng phòng khách.
**
Sự cố xảy ra làm mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc đến ngây người, nhất là hai gia đình họ Tạ, Thịnh, nhìn thấy dáng vẻ này của người luôn luôn biết giữ tỉnh táo như Thịnh Thừa Quang, ngay lập tức đã có những suy đoán không mấy tốt đẹp.
Dĩ nhiên Tạ Gia Thụ cũng thấy một màn này, anh rất giận dữ, kéo lấy trợ lý đặc biệt của mình, nhỏ giọng chất vấn: “Cô ấy vào bằng cách nào?! Người nào mời? Thịnh Tề Quang sao?!”
Phùng Nhất Nhất vô cùng nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh……sao?”
“Tôi làm sao có thể mời cô ấy?!” Tạ Gia Thụ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Nhất định là anh Thừa Quang làm! Cố tình mời cô ấy tới, hạ thấp mặt mũi của chị tôi!”
“Nhưng…..” Phùng Nhất Nhất ngập ngừng giải thích, “Giấy mời của cô ấy là anh đưa cho tôi mà, cái tập giấy mời ấy anh nói rất quan trọng, bảo tôi tự mình đưa tới từng nơi…..”
“Cái tập giấy mời ấy là bạn bè làm ăn của chị tôi—” nói tới đây Tạ Gia Thụ im bặt, giống như cắn phải lưỡi, không dám tin nhìn về phía chị mình cách đó không xa.
Giờ phút này bản thân Tạ Gia Vân đang bị ánh mắt của nhiều người nhìn lại, nhưng vẫn khoanh hai tay, bình tĩnh ung dung, cười tủm tỉm nhìn về hướng Thịnh Thừa Quang đang rời đi.
Thịnh Thừa Quang đi tới cửa, bỗng nhiên Tề Quang từ bên cạnh chạy tới, ngăn trước mặt anh.
“Anh!” âm thanh Tề Quang rất thấp, ngầm có ý nhắc nhở.
Thịnh Thừa Quang dừng bước, vẻ mặt bình tĩnh nói với em trai: “Tề Quang, tránh ra.”
Tề Quang liếc mắt nhìn những người xung quanh đang xem kịch vui, nhìn lại anh trai nhà mình rõ ràng đã quyết định, bất đắc dĩ thở dài, gọi: “Tử Thời.”
Tử Thời nghe thấy bước từ sau lưng Thịnh Thừa Quang ra hai bước, Tề Quang nói với cô: “Lại đây.”
Thịnh Thừa Quang dắt tay cô, chỉ cho phép cô rời đi cách mình cự ly đúng một cánh tay. Tề Quang cười thêm bất đắc dĩ, tiến lên một bước, giang hai tay ôm lấy cô.
“Ngày mai anh phải đi châu Âu làm phẫu thuật rồi, nếu thuận lợi thì một tháng sau có thể trở về,” Tề Quang nói nhẹ nhàng bên tai cô, “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, em phải chờ anh trở lại, được không?”
“Được” Tử Thời không hề do dự, còn nói: “Em mang theo một món quà nhỏ để tặng anh .”
Tề Quang buông cô ra, cười như nắng ấm mùa xuân: “Là gì thế? Đưa cho anh!”
Tử Thời lấy từ trong xách tay ra mội cái túi màu đỏ nho nhỏ, Tề Quang nhận lấy mở ra, bên trong là một tấm bùa bình an, có vài chỗ không được phẳng phiu, nhìn qua là biết tết bằng tay, còn do một người mới học tết làm.
Một dây đỏ nhỏ như vậy, cũng không biết đã tết bao lâu?
“Là em làm sao? Xấu như vậy.” Tề Quang than thở.
Tử Thời xấu hổ, “Em mới vừa học được, đây là cái đầu tiên em hoàn thành, anh đừng ghét bỏ, là điềm báo tốt, chúc anh bình an trở về.”
Đây là do thím Lục dạy cô tết bùa bình an, cô học nửa tháng mới làm được một cái như vậy, nghĩ thầm nhất định phải đưa cho Tề Quang, cho nên hôm nay mới tới nơi này.
Tề Quang kéo một cái dây chuyền tinh tế trong cổ ra, đem bùa bình an xuyên vào, lại bỏ vào trong cổ áo. Anh đưa tay sờ sờ đầu cô, cười với cô, tư thế vô cùng thân thiết.
Từ lúc Thịnh Thừa Quang nghe Tử Thời nói “Đây là cái đầu tiên em hoàn thành” sắc mặt đã bắt đầu không tốt, chịu đựng chờ tới bây giờ đã là không dễ dàng, đưa tay kéo cô đi ra ngoài.
**
Anh sải bước đi ở phía trước, Tử Thời gần như chạy chậm theo anh. Xuyên qua hành lang, Thịnh Thừa Quang nhấc chân đá văng cửa lối đi an toàn. Anh đã tích góp từng tí một bực dọc hai tháng nay, động tác bạo lực, tiếng vang kinh khủng, Tử Thời thét một tiếng “A” chói tai, bị anh đẩy mạnh đi, rồi lại bị kéo trở lại, ấn vào trên tường, anh lấn người lên, tàn bạo hôn lên môi cô.
Mặc dù đã vào cuối xuân, nhưng nhiệt độ trong hội sở vĩnh viên là 26 độ, chỗ tối trong vách tường của lối đi an toàn lạnh lẽo, chỉ cách một lớp vải vóc rất mỏng. Tử Thời hướng về phía trước tránh theo bản năng, lại bị anh nắm bả vai đẩy trở về, ép chặt lên tường hôn.
Bị đè ép đến mức không thể động đậy, thực ra thì Tử Thời đã không còn quan tâm, hơi thở của anh ùn ùn kéo đến bao phủ xuống, cô đã say.
Đầu lưỡi anh mạnh mẽ đưa vào, cô chủ động ngậm mút vào, dùng sức triền miên giống như giây tiếp theo sẽ phải tách ra. Bả vai bị anh nắm lấy, tay chỉ có thể ôm lấy thắt lưng anh, dùng sức kéo về phía mình.
Cả hai người giống như đều muốn dung nhập vào trong thân thể lẫn nhau.
Cuối cùng Thịnh Thừa Quang bỏ qua trước, buông cô ra một cách khó khăn, giọng nói khàn đục ra lệnh: “Ngốc thế! Nhanh thở!”
Anh vẫn còn sót lại lý trí, còn cô ngay cả hô hấp cũng quên.
Khuôn mặt Tử Thời đỏ bừng, tóc đen đối lập với bức tường trắng càng thêm nổi bật lộ ra vẻ đẹp kiều diễm như hoa, cổ họng Thịnh Thừa Quang khô khốc, ánh mắt lướt nhanh xuống dưới—bộ đồ trắng này chính là bộ mà cô mặc trên tấm hình đi trong sân trường.
Cắt may đơn giản, hơi chít eo, xuống dưới là váy xòe bồng bềnh rất đẹp, cô mặc giống như đóa hoa Bách Hợp vừa nở, anh rất thích, nhưng cô lại mặc cho người khác nhìn, cho cậu thanh niên kia, cho nhiều người của ngày hôm nay như vậy….Anh muốn xé nát nó!
Não Tử Thời thiếu dưỡng khí, một lúc lâu sau mới tốt hơn, nhìn kỹ người trước mặt, phát hiện ánh mắt anh nham hiểm hung dữ, cô nhỏ giọng gọi anh: “Thịnh Thừa Quang….”
Ánh mắt Thịnh Thừa Quang dời lên, nhìn sâu vào mắt cô, vòng đôi tay ra sau lưng cô nâng cô lên, anh cúi đầu lại gần: “Gọi thêm lần nữa.”
Giọng điệu của anh lên cấp nguy hiểm rồi, trên người Tử Thời như có dòng điện tê dại chạy qua, cảm xúc lẫn lộn vừa sợ hãi vừa mong đợi, cô mê muội lặp lại theo lời của anh: “Thịnh Thừa Quang.”
Bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kéo khóa, trên lưng Tử Thời chợt lạnh, vội vàng đẩy anh ra, nhưng làm sao có thể đẩy được, ngay sau đó tiếng vải vóc bị xé tiếp tục vang lên—anh dùng sức kéo khóa, xé luôn cả váy của cô!
“Không cần…..đừng! Nước mắt dâng lên trong mắt Tử Thời, giãy giụa kịch liệt trong ngực anh.
Không nên ở chỗ này!
Mà Thịnh Thừa Quang đang tức giận lại mê hoặc nghĩ: Không muốn cái gì? Không quan tâm anh nữa sao? Vậy em muốn ai?!
Tay anh dùng sức, dễ dàng xé váy rách toàn bộ. Hai tay Tử Thời giãy giụa cũng không biết làm như thế nào đối mặt, “Chát” một tiếng tát anh!
Trong hành lang yên tĩnh, tiếng bạt tai trong trẻo như vọng trở lại.
Động tác Thịnh Thừa Quang dừng lại ngẩn người đứng đó, không dám tin cúi đầu nhìn người trong lòng, lúc này Tử Thời không biết là đang uất ức hay sợ hãi, nước mắt ào ào lăn xuống.
Cô im lặng khóc nhiều như vậy, trong lòng Thịnh Thừa Quang hung hăng đánh lại chính mình một bạt tai, giống như tỉnh mộng buông cô ra, Tử Thời vội vàng vòng tay ra sau giữ làn váy bị xé rách.
Thịnh Thừa Quang hít sâu một hơi, cởi áo khoác âu phục của mình xuống choàng trên vai cô, bọc cô lại thật kín rồiỞ chỗ này Thịnh Thừa Quang có một phòng thuê hàng năm, anh bế Tử Thời, đặt cô lên giường đắp chăn lại cẩn thận, anh gọi điện thoại cho người đưa quần áo và thức ăn lên.
Tử Thời đắp chăn nằm yên một chỗ, vùi đầu không nhìn thấy mặt.
Thịnh Thừa Quang biết rõ cô đang khóc, lúc cô khóc luôn luôn không phát ra tiếng, cứ im lặng chảy nước mắt như vậy, thực ra càng làm người ta tan nát cõi lòng hơn.
Anh đi tới ngồi bên cạnh cô, một lúc sau cô cũng không tỏ ra việc chán ghét hay kháng cự, anh đưa tay sờ sờ đầu cô, “Đừng khóc……”
Lời nói ra, anh mới phát hiện giọng mình khàn vô cùng.
Thực ra mới vừa rồi anh cũng không có ý nghĩ gì xấu xa, chỉ là trong phút chốc anh cũng không biết làm sao, thực sự không kiềm chế được tức giận, chỉ muốn không cho cô mặc cái váy trắng đó…..Vào lúc anh hai mươi tuổi cũng không làm cái chuyện lỗ mãng như vậy. Bây giờ nhìn dáng vẻ cô sợ hãi đến mức này, anh cũng không biết làm như thế nào nữa.
Thịnh Thừa Quang thấy có thể sờ đầu cô, liền thử ôm cô dậy, giống hệt như ôm đứa trẻ vào trong lòng, đung đưa nhẹ nhàng.
Dần dần Tử Thời khóc thành tiếng, mỗi lần cô nức nở một tiếng, thì giống như có cánh tay nhỏ bé bóp lấy trái tim Thịnh Thừa Quang một lần, nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết nói như thế nào.
“Xin lỗi…..” Giọng anh khàn khàn nói.
Anh từng nói xin lỗi một lần, âm thanh khàn khàn vỡ vụn ra, ruốt cuộc người trong lòng vươn tay ra, bàn tay nhỏ mềm mại, che trên làn môi anh.
Cô vốn là như vậy, lúc sợ hãi vẫn sẵn lòng cho anh dũng cảm.
Thịnh Thừa Quang ôm chặt cô, trong chốc lát như tự làm khó bản thân mình, cau mày nhắm hai mắt lại.
**
Nhân viên hội sở làm việc rất nhanh chóng đã đưa quần áo và đồ ăn tới, Thịnh Thừa Quang dỗ dành Tử Thời ăn vài miếng, nhưng thực sự cô không có khẩu vị, nhưng được anh bón cô lại tự nguyện muốn ăn, chẳng qua rất lâu cũng nuốt không trôi, Thịnh Thừa Quang nhìn thấy vẻ mặt đó càng cảm thấy đau khổ hơn.
Cuối cùng để cho cô miễn cưỡng uống nửa bát canh nóng, anh đứng lên thu dọn xong, lấy quần áo đặt ở mép giường cho cô, sau đó lặng lẽ nói: “Vậy anh đi trước. Em ở đây nghỉ ngơi một đêm rồi hãy về.”
“Thịnh Thừa Quang.” Chợt Tử Thời nhẹ giọng gọi.
Lập tức Thịnh Thừa Quang xoay người lại, trong đôi măt sáng ngời như rơi vào màn đêm đầy ánh sao.
“Trên mặt anh…..” Tử Thời lấy tay ra dấu trên mặt mình một cái. Có lẽ mới vừa rồi do cô gây ra, trên má phải anh có một vết thương bị xước mờ mờ, chảy ra một ít máu.
Ánh sáng trong mắt Thịnh Thừa Quang bỗng nhiên u ám đi, vẻ mặt trở nên kỳ quặc, giống như vừa tức giận vừa có gì đó khác.
Anh giơ tay sờ lên vết thương trên mặt, mắt nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt kia giống như muốn ăn cô ngay lập tức.
“Coi như anh tự mình đa tình.” Anh chợt cười lạnh, nói một câu rất nhẹ rất nhanh.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Sau lưng vang tới tiếng động chậm hơn một nhịp, tiếng bước chân của cô mặc dù bị thảm mềm làm giảm rất nhiều, nhưng vẫn dội vào trái tim Thịnh Thừa Quang rất mạnh, gần như ngay lập tức anh thả chậm bước chân, quả thực sau đó người từ phía sau liền nhào đến.
Cô chạm đến một cái, cả trái tim Thịnh Thừa Quang cũng đầy theo.
Thật lâu cả hai người đều không nói ra lời, cho đến khi giọng nói Thịnh Thừa Quang khàn khàn hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Âm thanh của người sau lưng lẩm bẩm rất nhẹ: “Không cần đi……”
“Em giữ anh?”
“……Ừ.”
“Em nghĩ cho kỹ rồi trả lời lần nữa.” Hai người đều không nhìn thấy vẻ mặt nhau, Tử Thời chỉ nghe được âm thanh trầm trầm rất thấp của anh: “Không phải em nói là bây giờ sống rất tốt sao? Giữ anh lại, thì có lẽ em sẽ không thể tiếp tục cuộc sống như cũ.”
Vòng tay bên hông anh càng dùng sức ôm chặt hơn, giọng nói Tử Thời nhẹ nhàng nhưng không hề do dự: “Không sao.”
“Cái gì không sao?”
“Em…..em không sao cả.”
Một câu “Coi như anh tự mình đa tình” của anh, cô liền nghĩ cái gì cũng xứng đáng.
Chỉ cần anh đối xử với em như đã từng, dù chỉ là có một chút tình ý như vậy thôi, cả đời đều xứng đáng.
Như vậy làm cả đời cô rơi vào đêm tối cũng không sao cả, giờ phút này có thể cho phép cô thêm vài đêm nhiều ánh sáng hơn nữa được hay không?
“Thịnh Thừa Quang…..ở lại được không?” Cô ôm eo anh rất chặt, si mê nói.
Thịnh Thừa Quang không lên tiếng trả lời, trở tay kéo cô đến trước người, đặt lên phía sau cửa, âu phục rộng lớn của anh khép trên vai cô, bên trong mặc váy trắng đã rách vụn, vẻ mặt hồng hồng do khóc…..vô cùng xốc xếch.
Bày tay anh đi vào, thân thể Tử Thời run lên, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh đã thay đổi……cô nhào đến, lao vào trong ngực anh.
Củi khô bốc lửa.
Thịnh Thừa Quang hít sâu một hơi, bàn tay đi xuống kéo quần lót của cô ra, vốn định vuốt ve cho cô thích ứng trước đã, nhưng hai người dây dưa quá sát, quần lót chỉ tuột đến đầu gối cô, anh không nhịn được nữa, xoay người cô qua chỗ khác, dụ dỗ cô nằm trên cửa: “Ngoan, nằm sấp vào!”
Tử Thời úp sấp vào chỗ này, đưa tay bịt miệng mình, nghe được âm thanh anh kéo khóa xuống bên tai, làm cả người cô căng thẳng, sau đó một trận lửa nóng ma sát phía dưới, thứ gì đó thô ráp kiên định đẩy vào, lại được nếm cảm giác chướng bụng quen thuộc ấy…… “ừm…….” Cô buồn bực hừ một tiếng, bí ẩn mà vô cùng thích thú.
Thịnh Thừa Quang không ngờ cô có thể đón nhận anh nhanh như vậy, quyết tâm ác độc đẩy đến tận cùng, cô vừa đau vừa thỏa mãn kêu một tiếng, cả người anh thoải mái tinh thần, ôm cô cắn lỗ tai cô than thở: “Bảo bối…….”
Cô bị lấp tràn đầy, đang thần hồn điên đảo, bị hơi thở nóng rực của anh kêu bên tai, trái tim bỗng đập mạnh, ngẩng cái đầu xinh đẹp hừ một tiếng rất dài, phía dưới một hồi co rút nhanh, sắp đến cao trào.
Thịnh Thừa Quang bị cô cắn nuốt suýt nữa đi theo cô, trên trán rịn ra cả mồ hôi, không nhịn được bấm eo cô động mấy chục cái liên tục thỏa mãn, hổn hển thở dài ở bên tai cô nói: “Em xem em kìa…..Bảo anh làm sao mà yên tâm bỏ lại một mình em, hả?! ôm ngang lên, ra khỏi lối đi an toàn, vào thang máy đi lên tầng phòng khách.