Sáng sớm ngày thứ hai, vẫn là Tử Thời tỉnh dậy trước, Thịnh Thừa Quang đang ngủ rất say, cô chui ra khỏi lồng ngực anh anh vẫn không tỉnh lại.
Tử Thời vén chăn ngồi dậy, nhìn thấy tay anh vẫn duỗi ra nơi đó, hình như là để giữ ôm cô vào lòng, cô nhẹ nhàng bỏ cái gối ôm vào cho anh.
Vì vậy cả đêm Thịnh Thừa Quang mơ đẹp, hài lòng tỉnh lại, mang theo nụ cười dịu dàng ôm thật chặt vào ngực—phát hiện mình đang ôm cái gối!
Thịnh tổng vô cùng buồn bực mở mắt, hất tay ném gối ôm xuống giường, ngồi dậy gọi cô: “Tử Thời.”
Anh gọi hai lần cô mới chạy vào, cầm một khối cứng trong tay, Thịnh Thừa Quang liếc nhìn thấy bên trên là định dạng trò chơi, nhất thời đại thiếu gia rời giường lên cơn bực bội: “Sáng sớm em không ngủ lại chạy làm gì?
Tử Thời nói cho anh biết: “Không phải sáng sớm nữa, đã hai giờ chiều rồi…..”
Thịnh tổng không đổi sắc mặt, vừa xuống giường vừa thuận miệng hỏi: “Vậy sao......?
Anh chỉ là muốn tìm cái bậc thang để xuống, Tử Thời còn cố tình tiến tới trước mặt nghiêm túc trả lời anh: “Đúng vậy, anh ngủ thật lâu! Em còn đang muốn hỏi anh có muốn ra sân bay tiễn Tề Quang hay không, nhưng anh mãi không dậy…….?
Thịnh Thừa Quang đã đi tới phòng tắm, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng tai đã có chút hồng, anh đi vào trước sau đó quay đầu lại trừng mắt với người đang lảm nhảm kia một cái, Tử Thời im miệng lại, lè lưỡi, chạy ra ngoài.
**
Tối hôm qua vận động trước lúc ngủ quá mức tuyệt vời, đã rất lâu không được ngủ thật sâu một giấc, vào lúc này đã được ngủ đủ rồi, lại được tắm nước nóng, Thịnh tổng sảng khoái tinh thần đi ra khỏi phòng tắm, quả thật khí thế bừng bừng, lát nữa phải tiếp hai người họ Thịnh không muốn nhắc đến ở đây!
Anh vừa mặc áo sơ mi vừa đi ra ngoài, vui vẻ gọi cô: “Gọi điện thoại đặt bữa ăn, anh đói rồi!”
Tử Thời ngồi ở trên sô pha vùi đầu chơi cái trò chơi cứng ngắc kia, nghe vậy ngóc đầu lên ngại ngùng nói: “À? Nhưng mà em không biết gọi sao cả.”
Thịnh Thừa Quang ngừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu hỏi cô giọng nói vô cùng không tốt: “Từ sáng đến tận bây giờ, chưa ăn gì sao?”
“Ăn rồi!” Tử Thời biết anh ghét việc ăn uống và nghỉ ngơi không có quy luật, vội vàng thể hiện rằng mình chăm sóc bản thân rất tốt: “Đồ ăn tối hôm qua đưa tới còn nhiều, em ăn bánh ngọt rồi….Còn ăn dưa hấu nữa!”
Quả thực Thịnh Thừa Quang không biết nói với cô cái gì mới tốt, đứng ở đó nhìn cô rất lâu. Nhìn dáng vẻ cô ấy mà xem, chính mình cũng không biết ngồi vậy không tốt, cúi đầu, ôm gối trong tay, ngón tay bấm bấm phía trên……Anh đi tới, ngồi xuống trên ghế sô pha chạm vào cô, lấy cái trò chơi ở trong tay cô rút ra ném qua một bên, mắng một câu: “Chỉ biết chơi nhỉ!”
Anh mắng ra tiếng Tử Thời liền biết không sao, cọ cọ chui vào lòng anh, tựa vào nằm sấp trong ngực anh. Thịnh Thừa Quang thầm mắng cô cái người nghịch ngợm, ôm cô dời đến bên sô pha, cầm điện thoại lên, mỗi một động tác là một lần chỉ dạy cho cô, tay anh cầm lấy tay cô dạy cô cách dùng room service( dịch vụ phòng) như thế nào.
Tử Thời chưa từng ở qua khách sạn, nhưng những chuyện như thế này chỉ cần có người dạy, thì có gì khó khăn? Rất nhanh cô có thể một suy ra ba, đã có thể gọi được một bữa ăn, còn hỏi có thể cho cô một con gà rán hay không?
Thịnh Thừa Quang sợ nếu nói thêm nữa chắc cô còn muốn cola với khoai tây chiên mất, lấy điện thoại dập máy.
Người ngồi trên đầu gối anh mới học xong kỹ năng mới, hào hứng vô cùng, rất có cảm giác thành công, Thịnh Thừa Quang nhân cơ hội khuyên bảo: “Rất dễ đúng không? Chả có gì khó khăn cả.”
Cô rất đồng ý gật đầu: “Ừm”
Anh sờ đầu cô, âm thanh thấp hơn một chút: “Em và người khác không có gì khác nhau, à, so với đa số mọi người thì thông minh xinh đẹp hơn một chút, em có thể bình tĩnh đối mặt và xử lý bất cứ chuyện gì, biết không?”
Anh đang dạy cô, khích lệ cô đối mặt với cuộc sống trong tương lai, nội tâm Tử Thời hiểu vô cùng rõ ràng.
Có phải chỉ cần cô học xong, anh có thể yên tâm rời đi rồi phải không? Bởi vì không có ý định tham dự vào cuộc sống tương lai của cô, cho nên dạy cô bình tĩnh đối mặt một mình phải không?
Cô buồn bực ở trong lòng nhưng không dám hỏi, chỉ dùng sức làm nũng ở trong lòng anh.
Sự mềm mại yêu kiều của cô làm Thịnh Thừa Quang không chịu nổi, tay vươn vào giữa hai chân cô, ngón tay ấn mạnh vào da thịt trơn trượt trong đùi cô, dán vào bên tai cô hơi thở nóng hổi hỏi: “Có phải lại muốn hay không? Chỗ này không đau sao?”
Lần này cô nhảy lên ngay lập tức, cách xa anh ra.
Thịnh Thừa Quang cười lớn, đứng dậy muốn đuổi theo cô, nhưng mà thức ăn đưa tới rất nhanh, anh đành phải hít sâu ổn định lại một lúc, mới đi mở cửa.
**
Thật ra nếu cô không chạy thì Thịnh Thừa Quang cũng không muốn làm gì cả, trêu cô một chút thôi, hôm nay anh có rất nhiều việc cần xử lý.
Cô giành lấy phần gà rán đầy dầu mỡ kia ăn sạch sẽ, nóng lòng muốn được gọi thêm một phần nữa sau đó chạy đi tắm rửa thay quần áo, Thịnh Thừa Quang mở điện thoại di động tắt nguồn suốt đêm ra xem, vừa nhìn thì thấy có cả trăm cuộc gọi nhỡ.
Cũng may, không có cuộc gọi tới của nữ sĩ Thịnh Minh Hoa, xem ra Triệu Hoài Chương cũng không vô dụng như vậy.
Chọn mấy số quan trọng gọi trả lời, tất cả đều hỏi anh có phải điên rồi hay không? Thịnh Thừa Quang xoa xoa ấn đường đang rất bất đắc dĩ, Tử Thời thay xong quần áo chạy tới đây hỏi ý kiến của anh , xoay một vòng trước mặt anh.
Quần áo này là Thịnh Thừa Quang gọi người đưa tới tối hôm qua: váy màu xanh nhạt dài đến đầu gối, cắt may khéo léo, kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc lên người rất xinh đẹp trẻ trung,vẻ mặt cô gái mười chín tuổi ngây thơ trong sáng, giống như quả táo xanh thấm đượm những giọt sương vào buổi sáng sớm.
Anh cúp cú điện thoại đang gào thét kia, đi tới hôn lên trán cô một cái, “Rất đẹp.”
Tử Thời cũng cảm thấy cái váy này rất đẹp, được anh khen, thỏa mãn cau cau cái mũi.
“Bây giờ đi đâu đây?” Cô hỏi anh: “Bây giờ chắc Tề Quang cũng đã lên đường rồi chứ?”
“Ừ, Cậu ấy bay lúc sáng.” Việc đưa tiễn đã thành thói quen của nhà họ Thịnh, lúc Tề Quang đi chắc chắn chen chúc rầm rộ, Thịnh Thừa Quang khẳng định phía bên châu Âu đã sắp xếp xong xuôi sẽ không có vấn đề gì, chẳng qua Tử Thời hỏi rất nhiều lần—“Em hình như nghĩ đến Tề Quang rất nhiều?” Anh nhướng mày hỏi.
Lời này làm Tử Thời có chút lúng túng, cô im lặng, nhọ giọng nói: “Hi vọng cuộc phẫu thuật thành công.”
Thịnh Thừa Quang nắm chặt khuôn mặt nhỏ đang lộ vẻ quan tâm, nói: “Trong đoàn trị liệu của cậu ấy có mấy chuyên gia tốt nhất về phương diện cấy ghép tế bào, sẽ không có vấn đề gì. Nếu như thuận lợi, rất nhanh cậu ấy sẽ trở về, đến lúc đó anh dẫn em đi đón cậu ấy.”
Tử Thời kinh ngạc lẫn vui mừng nhìn anh một cái, vẻ mặt giống như không dám tin.
“Thế nào? Chẳng lẽ em cho rằng tối hôm qua là tình một đêm?” Thịnh Thừa Quang cố ý hỏi.
Nhưng mà cô lại có thể……im lặng.
Cô chấp nhận!
Thịnh Thừa Quang tự chuốc lấy, giờ thì hay rồi, ngược lại tự làm bản thân mình tức giận, muốn nổi điên lại sợ dọa cô, trong phút chốc khuôn mặt nhẫn nhịn muốn biến thành màu đen, híp mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm.
Tử Thời nhắm mắt, nhẹ giọng nói với anh: “Anh không cần tức giận, không phải em có ý gì khác, nhưng mà hiện tại chúng ta……Thịnh Thừa Quang, chúng ta không đúng.” Cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, thản nhiên nói: “Cho nên, bất cứ lúc nào anh cũng có thể rời đi.”
“Vậy còn em?” Thịnh Thừa Quang âm u hỏi: “Em cũng đang dự định tùy lúc có thể rời khỏi anh?”
Đôi mắt cô trong suốt sạch sẽ, tỏ vẻ nghiêm túc giống như xin thề: “Lúc nào anh bảo em rời đi em mới rời khỏi anh.”
Nếu em không hiểu, anh dạy em phân biệt đúng sai, như vậy lúc này xin anh hãy nói cho em biết thời gian còn lại, sau đó kết thúc đoạn tình cảm sai trái này.
Cô lúc nào cũng không giỏi nói chuyện, Thịnh Thừa Quang biết rõ. Nhưng cô luôn luôn nói với anh: em không sao, mà Thịnh Thừa Quang anh phải sống thật tốt.
Có phải bởi vì như vậy hay không, nên anh mới không thể hiểu nổi không bỏ được cô? Bởi vì anh biết trừ anh ra không có ai yêu thương cô, ngay cả cô cũng không biết đối xử với bản thân mình thế nào cho tốt. Cho nên dù biết rõ Tạ Gia Vân cố ý đứng bên cạnh người cô, chính là bỏ cho anh một cái mồi nhử, anh biết bên trong chính là lưỡi câu, vậy mà vẫn không hề do dự cắn vào một cái.
Uống rượu độc giải khát, anh và cô đều làm.
“Mới vừa rồi anh đã nói với em cái gì?” Âm thanh Thịnh Thừa Quang trở nên rất thấp, “Em phải đối mặt với cuộc sống của chính mình, phải tự mình phán đoán, phải chịu trách nhiệm với tình cảm của bản thân, nếu có một ngày nếu em thật sự rời khỏi anh, thì đó chính là em đã lựa chọn, mà không phải là anh bảo em.”
Cô giống như không hiểu gật đầu một cái, nhưng vừa cười hỏi: “Vậy nếu em vẫn lựa chọn không rời đi thì sao?”
Thịnh Thừa Quang đẩy trên trán cô một cái nhẹ nhàng, mặt lạnh nói: “Vậy thì anh đành cố gắng mà theo thôi.”
**
Tổng giám đốc tân nhiệm của Thịnh thị ngay trước mặt vợ chưa cưới mang niềm vui mới đi, ngủ bên ngoài cả đêm. Các nhà truyền thông bát quái nghe tiếng tìm đến, bày trận thế rất lớn ở dưới lầu chờ anh.
Lúc Thịnh Thừa Quang đưa Tử Thời đi ra ngoài không đi cửa sau, mà do hai đội hộ vệ mở đường, anh dắt tay Tử Thời đi từ sảnh lớn xuyên qua. Truyền thông giống như điên cuồng xông lên chụp ảnh và đặt câu hỏi, nhưng mà người đàn ông anh tuấn cao lớn từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, mang theo cô gái trẻ tuổi hệt như một quả táo xanh ngon miệng bảo vệ trong ngực, hai người cùng nhau lên xe rời đi.
Hình ảnh high definition ( độ nét cao) máy chụp hình lấy được rất rõ: trên mặt Thịnh tổng có một vết xước hồng hồng, giống như là do móng may phụ nữ cào phải, nhưng mà buổi party tối hôm qua không có!
Lúc ấy có người ở hiện trường buổi party làm chứng, dáng vẻ Tạ Gia Vân ung dung rời đi buổi tiệc, từ đầu tới cuối không tranh chấp với Thịnh tổng, chứ đừng nói đến việc động tay chân.
Cho nên….mặt của Thịnh tổng là do niềm vui mới đánh?!
Tuần san báo lá cải cả thành phố G đều nổi sóng.
Tất nhiên bước đầu tiên của tất cả mọi người là đều cố gắng đào bới cho được thân phận của Tử Thời, nhưng mà Thịnh Thừa Quang là người không nắm chắc không đánh trận, thân phận của Tử Thời không thể bị người khác tìm ra, khiến truyền thông làm công việc vô ích mấy ngày, ngay lập tức liền thay đổi mũi súng, lấy toàn bộ tinh lực đặt lên người Tạ Gia Vân và Thịnh Thừa Quang.
Hai nhà Thịnh, Tạ đều trở tay không kịp, phản ứng đầu tiên chính là đều lên tiếng bảo vệ hai người là đại diện của gia tộc mình, khống chế truyền thông nói bóng gió lẫn nhau công kích đối phương, trong phút chốc hai đại gia tộc trong thành phố này đối đầu trở thành kẻ thù truyền kiếp.
Ngay cả Tử Thời là người kiến thức ít ỏi, cũng cảm giác được gần đây thần hồn nát thần tính.( sợ bóng sợ gió. Mình để thế hay hơn.)
Có lẽ Thịnh Thừa Quang để ý cái câu “tình một đêm” của mình, bây giờ mỗi ngày đều muốn gặp cô, gọi Lý thúc mang cô đến chỗ của anh, hoặc anh cho người tới đón. Ngay vào lúc này làm như vậy tất nhiên là vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Thịnh đại thiếu chính là muốn như thế, ai cũng hết cách.
Cứ đi qua về lại như vậy, gần đây ánh mắt của gì Vương nhìn Tử Thời rất phức tạp, nhưng cả ba người bọn họ cũng không hỏi Tử Thời bất cứ điều gi. Chỉ có một lần, Tử Thời về trễ, gì Lục đi theo cô lên lầu, pha nước tắm cho cô xong, lúc lấy quần áo gì Lục dùng lời nhỏ nhẹ nói với cô: “Cháu tuổi còn nhỏ, cũng gặp rất ít kiểu người, không nên mới được người khác nói mấy câu dễ nghe liền mê muội……tốt nhất là bình yên sống qua ngày. Cháu là đứa trẻ ngoan, phải biết bảo vệ bản thân mình.”
Mới vừa rồi Tử Thời còn ở trong xe triền miên với Thịnh Thừa Quang một hồi, nhất thời giống như bị bắt được nhược điểm, chột dạ đỏ mặt gật đầu, nhưng cô suy nghĩ lại: Thịnh Thừa Quang…..Cho tới bây giờ anh cũng không có nói với cô được mấy câu dễ nghe mà!
“Còn nữa, Tử Thời,” Gì Lục nhẹ giọng than thở: “Chúng tôi là người của nhà cũ phái tới, chuyện của cháu ở đây, không thể không báo cáo với phía bên kia……Ý của chúng tôi là nói cho cháu biết sớm một chút, chính cháu cũng phải chuẩn bị tốt.”
Cái này làm Tử Thời ngây người.
Nhà cũ nhà họ Thịnh sao? Cô của Thịnh Thừa Quang với….bố cô, nếu hai người họ biết cô và Thịnh Thừa Quang ở chung một chỗ, có phải sẽ giống như lần trước hay không? Lúc trước khi cô nhận điện thoại cô của Thịnh Thừa Quang, sau đó bố cô liền tới đưa cô đi.
Tử Thời tự an ủi mình như vậy cũng không tồi, ít nhất có thể thấy bố thêm lần nữa, nhưng……Cô bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên.
Lượng cơm cô ăn chợt bị giảm, Thịnh Thừa Quang là người chú ý đến đầu tiên, dưới tình trạng bị thập diện mai phục (bị bao vây khắp phía), còn cố ý bỏ ra một buổi chiều rảnh rỗi, tự tay nướng bánh ngọt cho cô.
Nhưng Tử Thời ăn được một thìa đã bỏ xuống.
Thịnh Thừa Quang cầm lấy cái thìa của cô nếm thử một miếng, cũng không phải không ngon mà. Anh cau mày hỏi thẳng cái người đang ngây ra kia: “Nghĩ gì thế? Gần đây tại sao em ăn ít vậy?”
Tử Thời ngẩn đầu lên nhìn anh, ánh mắt vẫn ngơ ngác, lại còn hỏi anh: “Thịnh Thừa Quang, ruốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Cuối cùng cô cũng biết hỏi! Trong lòng Thịnh Thừa Quang hài lòng, nhíu mày, cũng không trả lời cô, chỉ nói: “Thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài, buổi tối anh dẫn em đi chỗ này có đồ ăn ngon!”
Hiện tại Tử Thời không có khẩu vị ăn cái gì cả, nhưng mà nhìn anh nổi lên hào hứng, cô cũng đành phải theo.
Tử Thời vén chăn ngồi dậy, nhìn thấy tay anh vẫn duỗi ra nơi đó, hình như là để giữ ôm cô vào lòng, cô nhẹ nhàng bỏ cái gối ôm vào cho anh.
Vì vậy cả đêm Thịnh Thừa Quang mơ đẹp, hài lòng tỉnh lại, mang theo nụ cười dịu dàng ôm thật chặt vào ngực—phát hiện mình đang ôm cái gối!
Thịnh tổng vô cùng buồn bực mở mắt, hất tay ném gối ôm xuống giường, ngồi dậy gọi cô: “Tử Thời.”
Anh gọi hai lần cô mới chạy vào, cầm một khối cứng trong tay, Thịnh Thừa Quang liếc nhìn thấy bên trên là định dạng trò chơi, nhất thời đại thiếu gia rời giường lên cơn bực bội: “Sáng sớm em không ngủ lại chạy làm gì?
Tử Thời nói cho anh biết: “Không phải sáng sớm nữa, đã hai giờ chiều rồi…..”
Thịnh tổng không đổi sắc mặt, vừa xuống giường vừa thuận miệng hỏi: “Vậy sao......?
Anh chỉ là muốn tìm cái bậc thang để xuống, Tử Thời còn cố tình tiến tới trước mặt nghiêm túc trả lời anh: “Đúng vậy, anh ngủ thật lâu! Em còn đang muốn hỏi anh có muốn ra sân bay tiễn Tề Quang hay không, nhưng anh mãi không dậy…….?
Thịnh Thừa Quang đã đi tới phòng tắm, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng tai đã có chút hồng, anh đi vào trước sau đó quay đầu lại trừng mắt với người đang lảm nhảm kia một cái, Tử Thời im miệng lại, lè lưỡi, chạy ra ngoài.
**
Tối hôm qua vận động trước lúc ngủ quá mức tuyệt vời, đã rất lâu không được ngủ thật sâu một giấc, vào lúc này đã được ngủ đủ rồi, lại được tắm nước nóng, Thịnh tổng sảng khoái tinh thần đi ra khỏi phòng tắm, quả thật khí thế bừng bừng, lát nữa phải tiếp hai người họ Thịnh không muốn nhắc đến ở đây!
Anh vừa mặc áo sơ mi vừa đi ra ngoài, vui vẻ gọi cô: “Gọi điện thoại đặt bữa ăn, anh đói rồi!”
Tử Thời ngồi ở trên sô pha vùi đầu chơi cái trò chơi cứng ngắc kia, nghe vậy ngóc đầu lên ngại ngùng nói: “À? Nhưng mà em không biết gọi sao cả.”
Thịnh Thừa Quang ngừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu hỏi cô giọng nói vô cùng không tốt: “Từ sáng đến tận bây giờ, chưa ăn gì sao?”
“Ăn rồi!” Tử Thời biết anh ghét việc ăn uống và nghỉ ngơi không có quy luật, vội vàng thể hiện rằng mình chăm sóc bản thân rất tốt: “Đồ ăn tối hôm qua đưa tới còn nhiều, em ăn bánh ngọt rồi….Còn ăn dưa hấu nữa!”
Quả thực Thịnh Thừa Quang không biết nói với cô cái gì mới tốt, đứng ở đó nhìn cô rất lâu. Nhìn dáng vẻ cô ấy mà xem, chính mình cũng không biết ngồi vậy không tốt, cúi đầu, ôm gối trong tay, ngón tay bấm bấm phía trên……Anh đi tới, ngồi xuống trên ghế sô pha chạm vào cô, lấy cái trò chơi ở trong tay cô rút ra ném qua một bên, mắng một câu: “Chỉ biết chơi nhỉ!”
Anh mắng ra tiếng Tử Thời liền biết không sao, cọ cọ chui vào lòng anh, tựa vào nằm sấp trong ngực anh. Thịnh Thừa Quang thầm mắng cô cái người nghịch ngợm, ôm cô dời đến bên sô pha, cầm điện thoại lên, mỗi một động tác là một lần chỉ dạy cho cô, tay anh cầm lấy tay cô dạy cô cách dùng room service( dịch vụ phòng) như thế nào.
Tử Thời chưa từng ở qua khách sạn, nhưng những chuyện như thế này chỉ cần có người dạy, thì có gì khó khăn? Rất nhanh cô có thể một suy ra ba, đã có thể gọi được một bữa ăn, còn hỏi có thể cho cô một con gà rán hay không?
Thịnh Thừa Quang sợ nếu nói thêm nữa chắc cô còn muốn cola với khoai tây chiên mất, lấy điện thoại dập máy.
Người ngồi trên đầu gối anh mới học xong kỹ năng mới, hào hứng vô cùng, rất có cảm giác thành công, Thịnh Thừa Quang nhân cơ hội khuyên bảo: “Rất dễ đúng không? Chả có gì khó khăn cả.”
Cô rất đồng ý gật đầu: “Ừm”
Anh sờ đầu cô, âm thanh thấp hơn một chút: “Em và người khác không có gì khác nhau, à, so với đa số mọi người thì thông minh xinh đẹp hơn một chút, em có thể bình tĩnh đối mặt và xử lý bất cứ chuyện gì, biết không?”
Anh đang dạy cô, khích lệ cô đối mặt với cuộc sống trong tương lai, nội tâm Tử Thời hiểu vô cùng rõ ràng.
Có phải chỉ cần cô học xong, anh có thể yên tâm rời đi rồi phải không? Bởi vì không có ý định tham dự vào cuộc sống tương lai của cô, cho nên dạy cô bình tĩnh đối mặt một mình phải không?
Cô buồn bực ở trong lòng nhưng không dám hỏi, chỉ dùng sức làm nũng ở trong lòng anh.
Sự mềm mại yêu kiều của cô làm Thịnh Thừa Quang không chịu nổi, tay vươn vào giữa hai chân cô, ngón tay ấn mạnh vào da thịt trơn trượt trong đùi cô, dán vào bên tai cô hơi thở nóng hổi hỏi: “Có phải lại muốn hay không? Chỗ này không đau sao?”
Lần này cô nhảy lên ngay lập tức, cách xa anh ra.
Thịnh Thừa Quang cười lớn, đứng dậy muốn đuổi theo cô, nhưng mà thức ăn đưa tới rất nhanh, anh đành phải hít sâu ổn định lại một lúc, mới đi mở cửa.
**
Thật ra nếu cô không chạy thì Thịnh Thừa Quang cũng không muốn làm gì cả, trêu cô một chút thôi, hôm nay anh có rất nhiều việc cần xử lý.
Cô giành lấy phần gà rán đầy dầu mỡ kia ăn sạch sẽ, nóng lòng muốn được gọi thêm một phần nữa sau đó chạy đi tắm rửa thay quần áo, Thịnh Thừa Quang mở điện thoại di động tắt nguồn suốt đêm ra xem, vừa nhìn thì thấy có cả trăm cuộc gọi nhỡ.
Cũng may, không có cuộc gọi tới của nữ sĩ Thịnh Minh Hoa, xem ra Triệu Hoài Chương cũng không vô dụng như vậy.
Chọn mấy số quan trọng gọi trả lời, tất cả đều hỏi anh có phải điên rồi hay không? Thịnh Thừa Quang xoa xoa ấn đường đang rất bất đắc dĩ, Tử Thời thay xong quần áo chạy tới đây hỏi ý kiến của anh , xoay một vòng trước mặt anh.
Quần áo này là Thịnh Thừa Quang gọi người đưa tới tối hôm qua: váy màu xanh nhạt dài đến đầu gối, cắt may khéo léo, kiểu dáng đơn giản, nhưng mặc lên người rất xinh đẹp trẻ trung,vẻ mặt cô gái mười chín tuổi ngây thơ trong sáng, giống như quả táo xanh thấm đượm những giọt sương vào buổi sáng sớm.
Anh cúp cú điện thoại đang gào thét kia, đi tới hôn lên trán cô một cái, “Rất đẹp.”
Tử Thời cũng cảm thấy cái váy này rất đẹp, được anh khen, thỏa mãn cau cau cái mũi.
“Bây giờ đi đâu đây?” Cô hỏi anh: “Bây giờ chắc Tề Quang cũng đã lên đường rồi chứ?”
“Ừ, Cậu ấy bay lúc sáng.” Việc đưa tiễn đã thành thói quen của nhà họ Thịnh, lúc Tề Quang đi chắc chắn chen chúc rầm rộ, Thịnh Thừa Quang khẳng định phía bên châu Âu đã sắp xếp xong xuôi sẽ không có vấn đề gì, chẳng qua Tử Thời hỏi rất nhiều lần—“Em hình như nghĩ đến Tề Quang rất nhiều?” Anh nhướng mày hỏi.
Lời này làm Tử Thời có chút lúng túng, cô im lặng, nhọ giọng nói: “Hi vọng cuộc phẫu thuật thành công.”
Thịnh Thừa Quang nắm chặt khuôn mặt nhỏ đang lộ vẻ quan tâm, nói: “Trong đoàn trị liệu của cậu ấy có mấy chuyên gia tốt nhất về phương diện cấy ghép tế bào, sẽ không có vấn đề gì. Nếu như thuận lợi, rất nhanh cậu ấy sẽ trở về, đến lúc đó anh dẫn em đi đón cậu ấy.”
Tử Thời kinh ngạc lẫn vui mừng nhìn anh một cái, vẻ mặt giống như không dám tin.
“Thế nào? Chẳng lẽ em cho rằng tối hôm qua là tình một đêm?” Thịnh Thừa Quang cố ý hỏi.
Nhưng mà cô lại có thể……im lặng.
Cô chấp nhận!
Thịnh Thừa Quang tự chuốc lấy, giờ thì hay rồi, ngược lại tự làm bản thân mình tức giận, muốn nổi điên lại sợ dọa cô, trong phút chốc khuôn mặt nhẫn nhịn muốn biến thành màu đen, híp mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm.
Tử Thời nhắm mắt, nhẹ giọng nói với anh: “Anh không cần tức giận, không phải em có ý gì khác, nhưng mà hiện tại chúng ta……Thịnh Thừa Quang, chúng ta không đúng.” Cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, thản nhiên nói: “Cho nên, bất cứ lúc nào anh cũng có thể rời đi.”
“Vậy còn em?” Thịnh Thừa Quang âm u hỏi: “Em cũng đang dự định tùy lúc có thể rời khỏi anh?”
Đôi mắt cô trong suốt sạch sẽ, tỏ vẻ nghiêm túc giống như xin thề: “Lúc nào anh bảo em rời đi em mới rời khỏi anh.”
Nếu em không hiểu, anh dạy em phân biệt đúng sai, như vậy lúc này xin anh hãy nói cho em biết thời gian còn lại, sau đó kết thúc đoạn tình cảm sai trái này.
Cô lúc nào cũng không giỏi nói chuyện, Thịnh Thừa Quang biết rõ. Nhưng cô luôn luôn nói với anh: em không sao, mà Thịnh Thừa Quang anh phải sống thật tốt.
Có phải bởi vì như vậy hay không, nên anh mới không thể hiểu nổi không bỏ được cô? Bởi vì anh biết trừ anh ra không có ai yêu thương cô, ngay cả cô cũng không biết đối xử với bản thân mình thế nào cho tốt. Cho nên dù biết rõ Tạ Gia Vân cố ý đứng bên cạnh người cô, chính là bỏ cho anh một cái mồi nhử, anh biết bên trong chính là lưỡi câu, vậy mà vẫn không hề do dự cắn vào một cái.
Uống rượu độc giải khát, anh và cô đều làm.
“Mới vừa rồi anh đã nói với em cái gì?” Âm thanh Thịnh Thừa Quang trở nên rất thấp, “Em phải đối mặt với cuộc sống của chính mình, phải tự mình phán đoán, phải chịu trách nhiệm với tình cảm của bản thân, nếu có một ngày nếu em thật sự rời khỏi anh, thì đó chính là em đã lựa chọn, mà không phải là anh bảo em.”
Cô giống như không hiểu gật đầu một cái, nhưng vừa cười hỏi: “Vậy nếu em vẫn lựa chọn không rời đi thì sao?”
Thịnh Thừa Quang đẩy trên trán cô một cái nhẹ nhàng, mặt lạnh nói: “Vậy thì anh đành cố gắng mà theo thôi.”
**
Tổng giám đốc tân nhiệm của Thịnh thị ngay trước mặt vợ chưa cưới mang niềm vui mới đi, ngủ bên ngoài cả đêm. Các nhà truyền thông bát quái nghe tiếng tìm đến, bày trận thế rất lớn ở dưới lầu chờ anh.
Lúc Thịnh Thừa Quang đưa Tử Thời đi ra ngoài không đi cửa sau, mà do hai đội hộ vệ mở đường, anh dắt tay Tử Thời đi từ sảnh lớn xuyên qua. Truyền thông giống như điên cuồng xông lên chụp ảnh và đặt câu hỏi, nhưng mà người đàn ông anh tuấn cao lớn từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, mang theo cô gái trẻ tuổi hệt như một quả táo xanh ngon miệng bảo vệ trong ngực, hai người cùng nhau lên xe rời đi.
Hình ảnh high definition ( độ nét cao) máy chụp hình lấy được rất rõ: trên mặt Thịnh tổng có một vết xước hồng hồng, giống như là do móng may phụ nữ cào phải, nhưng mà buổi party tối hôm qua không có!
Lúc ấy có người ở hiện trường buổi party làm chứng, dáng vẻ Tạ Gia Vân ung dung rời đi buổi tiệc, từ đầu tới cuối không tranh chấp với Thịnh tổng, chứ đừng nói đến việc động tay chân.
Cho nên….mặt của Thịnh tổng là do niềm vui mới đánh?!
Tuần san báo lá cải cả thành phố G đều nổi sóng.
Tất nhiên bước đầu tiên của tất cả mọi người là đều cố gắng đào bới cho được thân phận của Tử Thời, nhưng mà Thịnh Thừa Quang là người không nắm chắc không đánh trận, thân phận của Tử Thời không thể bị người khác tìm ra, khiến truyền thông làm công việc vô ích mấy ngày, ngay lập tức liền thay đổi mũi súng, lấy toàn bộ tinh lực đặt lên người Tạ Gia Vân và Thịnh Thừa Quang.
Hai nhà Thịnh, Tạ đều trở tay không kịp, phản ứng đầu tiên chính là đều lên tiếng bảo vệ hai người là đại diện của gia tộc mình, khống chế truyền thông nói bóng gió lẫn nhau công kích đối phương, trong phút chốc hai đại gia tộc trong thành phố này đối đầu trở thành kẻ thù truyền kiếp.
Ngay cả Tử Thời là người kiến thức ít ỏi, cũng cảm giác được gần đây thần hồn nát thần tính.( sợ bóng sợ gió. Mình để thế hay hơn.)
Có lẽ Thịnh Thừa Quang để ý cái câu “tình một đêm” của mình, bây giờ mỗi ngày đều muốn gặp cô, gọi Lý thúc mang cô đến chỗ của anh, hoặc anh cho người tới đón. Ngay vào lúc này làm như vậy tất nhiên là vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Thịnh đại thiếu chính là muốn như thế, ai cũng hết cách.
Cứ đi qua về lại như vậy, gần đây ánh mắt của gì Vương nhìn Tử Thời rất phức tạp, nhưng cả ba người bọn họ cũng không hỏi Tử Thời bất cứ điều gi. Chỉ có một lần, Tử Thời về trễ, gì Lục đi theo cô lên lầu, pha nước tắm cho cô xong, lúc lấy quần áo gì Lục dùng lời nhỏ nhẹ nói với cô: “Cháu tuổi còn nhỏ, cũng gặp rất ít kiểu người, không nên mới được người khác nói mấy câu dễ nghe liền mê muội……tốt nhất là bình yên sống qua ngày. Cháu là đứa trẻ ngoan, phải biết bảo vệ bản thân mình.”
Mới vừa rồi Tử Thời còn ở trong xe triền miên với Thịnh Thừa Quang một hồi, nhất thời giống như bị bắt được nhược điểm, chột dạ đỏ mặt gật đầu, nhưng cô suy nghĩ lại: Thịnh Thừa Quang…..Cho tới bây giờ anh cũng không có nói với cô được mấy câu dễ nghe mà!
“Còn nữa, Tử Thời,” Gì Lục nhẹ giọng than thở: “Chúng tôi là người của nhà cũ phái tới, chuyện của cháu ở đây, không thể không báo cáo với phía bên kia……Ý của chúng tôi là nói cho cháu biết sớm một chút, chính cháu cũng phải chuẩn bị tốt.”
Cái này làm Tử Thời ngây người.
Nhà cũ nhà họ Thịnh sao? Cô của Thịnh Thừa Quang với….bố cô, nếu hai người họ biết cô và Thịnh Thừa Quang ở chung một chỗ, có phải sẽ giống như lần trước hay không? Lúc trước khi cô nhận điện thoại cô của Thịnh Thừa Quang, sau đó bố cô liền tới đưa cô đi.
Tử Thời tự an ủi mình như vậy cũng không tồi, ít nhất có thể thấy bố thêm lần nữa, nhưng……Cô bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên.
Lượng cơm cô ăn chợt bị giảm, Thịnh Thừa Quang là người chú ý đến đầu tiên, dưới tình trạng bị thập diện mai phục (bị bao vây khắp phía), còn cố ý bỏ ra một buổi chiều rảnh rỗi, tự tay nướng bánh ngọt cho cô.
Nhưng Tử Thời ăn được một thìa đã bỏ xuống.
Thịnh Thừa Quang cầm lấy cái thìa của cô nếm thử một miếng, cũng không phải không ngon mà. Anh cau mày hỏi thẳng cái người đang ngây ra kia: “Nghĩ gì thế? Gần đây tại sao em ăn ít vậy?”
Tử Thời ngẩn đầu lên nhìn anh, ánh mắt vẫn ngơ ngác, lại còn hỏi anh: “Thịnh Thừa Quang, ruốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Cuối cùng cô cũng biết hỏi! Trong lòng Thịnh Thừa Quang hài lòng, nhíu mày, cũng không trả lời cô, chỉ nói: “Thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài, buổi tối anh dẫn em đi chỗ này có đồ ăn ngon!”
Hiện tại Tử Thời không có khẩu vị ăn cái gì cả, nhưng mà nhìn anh nổi lên hào hứng, cô cũng đành phải theo.