Khi chỉ còn cách hai mươi bước chân nữa là tới khu vực vòng tròn, hai con sư tử chạy nhanh nhất đàn đã sắp đuổi kịp Lãng. Ông Long chạy phía trước, do có tốc độ nhanh hơn hắn nên tới đích sớm hơn. Vừa đặt hai chân vào bên trong vòng tròn, chẳng quan tâm trên người còn treo đầy ba lô nặng trịch, ông quăng đống đồ trên hai tay xuống, xoay phắt người lại quan sát tình hình bên ngoài.
"Bật lửa đâu?" Ông bất ngờ quay sang hỏi hai người đang đứng bên cạnh.
"Đây... đây chú ơi." Trang bị giọng nói nghiêm nghị của ông doạ sợ, cô lùi lại phía sau một bước, xoè bàn tay đang cầm cái bật lửa ra trước mặt ông.
Thuận cúi gằm mặt cố biến bản thân thành kẻ vô hình. Từ khi chứng kiến khả năng ứng phó siêu việt và sức mạnh ít người bì kịp của ông Long, trong lòng hắn vừa mừng, vừa kính nể, lại vừa sợ. Mừng vì trong nhóm có người có năng lực mạnh như vậy, nếu hắn theo sát ông chắc chắn sẽ không phải chết. Nể vì tuổi ông lớn hơn hắn rất nhiều, nhưng sức khoẻ, lực bền và sự nhanh nhạy lại hơn đứt một gã trai trẻ như hắn. Sợ là vì ban nãy hắn định cố tình châm lửa, với mục đích hy sinh hai người bên ngoài để bảo vệ tính mạng của mình, hắng lo sợ nếu hành động đó bị ông nhìn thấy, chắc chắn kết cục của hắn sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Ông Long chộp lấy cái bật lửa trong bàn tay Trang, lúc này đến thời gian quan sát nét mặt của cô và Thuận ông còn không có, chứ đừng nói gì tìm tòi xem bọn họ đang nghĩ gì. Hai mắt chằng chịt nếp nhăn của ông mở lớn, quan sát tình cảnh bên ngoài vòng tròn, nửa thân trên cúi xuống, tay cầm bật lửa dí sẵn vào phần đất đã được tẩm xăng ban nãy, chỉ cần đợi Lãng chạy vào ông sẽ châm lửa cản bọn thú lại ngay lập tức.
Tình cảnh của Lãng lúc này phải nói là gian nan vô cùng, có thêm hai con sư tử nữa từ hai phía trái phải cũng đang dần bắt kịp tốc độ của hắn. Nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy như có bốn vạch lớn màu vàng từ ba phía, đang điên cuồng vọt theo đốm đen nặng nề chạy phía trước.
Lãng thở hồng hộc như trâu vừa cày xong mấy héc-ta ruộng, cổ họng hắn khô khốc vô cùng đau rát, mồ hôi chảy ra ướt đẫm quần áo lấy đi một lượng nước lớn trong cơ thể, khiết cơn khát của hắn càng trầm trọng hơn. Dù không nhìn thấy, nhưng dựa vào tiếng động và sự rung chuyển của mặt đất, hắn biết bọn sư tử đã đến gần, mà hai chân của hắn lúc này nặng như đeo thêm vài trăm cân trì, kèm theo những cơn đau nhức như muốn xé toạc hắn ra làm đôi.
Buông xuôi sao? Trong đầu hắn tự hỏi. Cũng bởi ý nghĩ tiêu cực đó xuất hiện, tốc độ di chuyển của hắn đột ngột giảm xuống rõ rệt, bốn con sư tử phía sau biết con mồi đã kiệt sức, chúng hưng phấn ngửa đầu gào vang.
"Cố lên anh bạn trẻ!" Ông Long thấy tình huống nguy hiểm của Lãng, lấp tức đứng thẳng người dậy, hai tay bắc thành loa kề lên miệng, gào to hết mức có thể.
Ông đã từng trải qua tình cảnh tương tự như thế này nên vô cùng hiểu, điều hắn cần lúc này không phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mà là hy vọng, chỉ cần có hy vọng con người ta sẽ phá vỡ được cực hạn của bản thân, bước tới một đẳng cấp mới.
"Một chút nữa là tới nơi rồi, cố lên chàng trai!” Thấy hắn không có phản ứng gì, ông Long tiếp tục gào lên lời thoại do tự mình nghĩ ra. “Cháu còn phải trở về, chẳng lẽ cháu cam tâm chết ở đây sao? Chẳng lẽ cháu cam tâm để cơ thể, máu thịt của mình trở thành đống chất thải cho mảnh đất cằn cỗi này hay sao? Cháu thật sư cam tâm chết một cách vô vị như vậy hay sao?” Ông nói một hơi toàn những câu kích thích thần kinh người nghe, hy vọng có thể khiến hắn tỉnh táo, tự vượt qua khó khăn của chính mình.
Nhìn qua tưởng như ông làm vậy hoàn toàn vì giúp đỡ hắn, nhưng thực ra ông làm như vậy một phần vì bản thân mình, bởi phòng chờ số , nơi trú chân tạm thời của ông, hiện tại cần nhất là những kẻ nhanh nhạy, can đảm như gã thanh niên kia.
Lời thoại tự nghĩ ra lần này của ông Long đã có tác dụng, Lãng đang trong trạng thái "chẳng cần đời đẩy, anh đây tự ngã", nghe được lời nhắc nhở “còn phải trở về” của ông, hắn chợt như người đang nằm mộng, bừng tỉnh dậy.
"Phải rồi! Mình phải trở về! Nhất định phải trở về." Hắn gào thét trong lòng, cơ thể vốn đang sức cùng lực kiệt, theo từng tiếng gào quyết tâm của hắn bỗng chốc tràn đầy năng lượng.
Thêm một lần nữa hắn đã vượt qua cực hạn của chính mình, dù bấy nhiêu đó cũng chẳng phải thành tích gì ghê gớm, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng phấn khởi, nếu cứ tiếp tục phát huy được như thế này, tin rằng ngày hắn có thể quay trở về không còn xa.
Hắn xốc mạnh đống đồ trên tay và lưng một lượt, nửa thân trên hơi cúi xuống, hai chân đang uể oải như vừa được lên dây cót, bắt đầu luân phiên chuyển động liên tục, tạo ra một loạt tàn ảnh chạy theo phía sau hắn.
Trong bốn con sư tử đuổi theo Lãng, có con ban nãy bị hắn dùng thanh sắt cào rách đùi non. Nó đang hí hửng vì chỉ cần một cú nhào tới, ngay lập tức nó có thể tự trả thù cho chính mình. Nhưng có vẻ hôm nay là ngày nhọ nồi của nó, con mồi lại một lần nữa trước khi móng vuốt của nó cào tới, lấy tốc độ cháu của thần gió lao vút về phía trước, khiến cú vồ của nó chụp thẳng xuống nền đất khô cằn, tạo ra một trận bụi mù đất mịt.
"Grào!" Nó ngửa đầu gào lên tức giận, mười hai móng vuốt cào mạnh xuống đất, bốn chân hơi khuỵu xuống lấy đà, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất của mình phi thẳng về phía trước. Ba con còn lại nhanh chóng bị bỏ rơi phía sau, chúng không cam lòng chịu thua thiệt, cả ba ngẩng đầu gào hú rồi tăng tốc vọt theo, tạo ra một màn rượt đuổi té khói đúng theo nghĩa đen.
Thấy bọn sư tử lại sắp đuổi kịp, ba người đứng bên trong vòng tròn vừa thả lỏng được một chút, cơ thể lập tức căng cứng trở lại. Bàn tay cầm bật lửa của ông Long ướt đẫm mồ hôi, trong những số những người chơi lần này, ông hy vọng kẻ có thể sống sót vượt qua được thử thách nhất chính là gã thanh niên kia. Dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng trong vài giờ quan sát, ông hiểu hắn chẳng những là người có đầu óc, lại rất có nghĩa khí. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, dù chưa biết rằng cứu người chơi đang gặp nguy hiểm sẽ nhận được điểm thưởng, hắn vẫn bất chấp lao đến cứu ông Vinh, một kẻ vốn chẳng quen biết gì, đã đủ khiến ông vô cùng cảm phục cách làm người của hắn. Nếu hắn có thể vượt qua lần thử thách lần này, ông tự hứa với lòng, nếu hắn muốn, ông sẽ dốc toàn lực giúp hắn ngày càng mạnh mẽ.
Cảm xúc của Trang và Thuận hiện tại nhấp nhô theo từng bước chạy của Lãng, ngay giờ phút này bọn họ phải thừa nhận bản thân là những kẻ hèn nhát, yếu kém hơn hắn gấp trăm lần. Trong khi hắn xông vào cứu người bị con sư tử vần vò, thì bọn họ chạy trốn, khi hắn liều mạng xông lên lấy đồ mang về cho tất cả mọi người, thì bọn họ hèn nhát đứng nhìn. Còn bây giờ, dù đang trong trạng thái mệt dã rời, hắn lại vẫn có thể thoát khỏi móng vuốt của bọn sư tử vài lần. Hai người âm thầm đặt mình vào trường hợp của hắn hiện tại, sau đó tự nghiệm ra rằng, bản thân không thể làm được như hắn đã và đang làm, bởi khoảng cách của sự gan dạ cùng khả năng tiềm tàng của bọn họ và hắn cách nhau một khoảng khá xa.
"Cố lên, chỉ còn vài bước nữa thôi!" Trang xiết chặt hai tay gào lên cổ vũ.
Thuận không nói gì, nhưng vẻ mặt của hắn đang vô cùng căng thẳng, hai mắt căng ra nhìn chằm chằm vào bóng đen đang ngày một tiến lại gần. Hắn chỉ sợ nếu mình chớp mắt một cái, bóng đen kia sẽ bị bọn sư tử nuốt chửng, biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.
"Hai đứa mau lùi lại." Ông Long một lần nữa cúi người tạo thành góc chín mươi độ, bật lửa cầm trong tay dí xuống vòng tròn lửa dưới đất.
Tất cả lời thoại và biểu cảm vừa rồi của Trang và Thuận đều là yêu cầu trong kịch bản, nhưng có vẻ trong thời khắc nguy hiểm này, cả hai đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật của mình, nên từ giọng điệu đến biểu cảm đều vô cùng sinh động.
Khi Lãng chỉ còn cách vòng tròn hai bước cuối cùng, bốn con sư tử mang theo bốn làn khói bụi mù cũng chỉ còn cách hắn khoảng năm bước chân xải dài. Con sư tử bị thương ở đùi non cảm thấy vô cùng nóng ruột vì mãi không bắt kịp con mồi, nó quyết định không chạy nữa, cả người phi thẳng lao lên không trung, những móng vuốt sắc nhọn của hai châm trước nhô ra khỏi đệm thịt, nhằm thẳng đầu của hắn táp xuống.
"Cẩn thận ở phía trên!" Ông Long gào lên nhắc nhở.
Lúc này Lãng đang rơi vào một trạng thái vô cùng vi diệu, các giác quan của hắn nhạy bén hơn ngày thường gấp vài chục lần. Khi con sư tử vừa tung người lên, hắn đã nhận ra nhờ vào sóng âm truyền trong không khí và dao động của mặt đất. Hắn biết lúc này là thời khắc quan trọng, nếu để bị bọn cớm kia tóm được, bao sự cố gắng của hắn từ nãy tới bây giờ coi như đổ sông đổ bể, cái mạng này cũng coi như hết.
Nhận thấy cơ thể con sư tử sắp nhào tới, hắn dồn hết năng lượng vào hai lòng bàn chân, nhún người chạy một bước dài gần bằng ba bước bình thường, xông thẳng vào bên trong vòng tròn. Sau đó hắn lập tức quăng hết đống đồ trên hai tay xuống đất, cả người xoay phắt lại, chân phải dơ cao, sút mạnh về phía gần đỉnh đầu của con cớm đang nhào tới.
Dính phải cú đá toàn lực của Lãng, cơ thể của con sư tử hơi bật lùi trở lại, còn hắn thì bị hất văng hẳn vào gần trung tâm của vòng tròn. Cái chân vừa đá con sư tử đau nhức không lời nào tả xiết, đã thế cơ thể còn ngã đè lên những ba lô xăng và nước sau lưng, khiến hắn ước gì có thể ngất ngay lập tức cho qua cơn đau này.
Ông Long cũng ngay lập tức châm lửa, ngọn lửa từ vị trí của ông nhanh chóng lan ra những nơi được tẩm xăng, tạo thành một vòng bảo vệ khá vững chắc. Do ban nãy hai người Trang và Thuận tranh thủ đổ chồng thêm rất nhiều xăng lên lớp xăng cũ, lại chất thêm vô số củi khô bên cạnh, nên hiện tại ngọn lửa bùng cao lên đến hơn một mét.
Con sư tử bị Lãng dùng chân đá lùi trở lại, dẫn theo ba con khác đang theo đà lao tới, mắt thấy vòng tròn lửa đột nhiên xuất hiện, cả bốn hoảng sợ vô cùng. Dù đã nhanh chóng phanh lại kịp thời, nhưng có hai con phần lông sườn và đuôi bị bắt lửa, khiến chúng lăn qua lộn lại trên đất vô cùng đau đớn. May cho chúng nó là phần lông bắt lửa không nhiều lắm, nên lăn được hơn chục vòng thì ngọn lửa tắt hẳn, để lộ ra mảng da bị nướng đen thùi.
Một lúc sau, con sư tử đầu đàn cũng nhanh chóng dẫn quân tới tập hợp với bốn con kia. Thấy quân mình chẳng những không bắt được con mồi, bộ lông đẹp đẽ lại bị đốt mất một mảng lớn, nó xoay cái đầu to tướng của mình về phía vòng tròn lửa, gào lên giận dữ.
Sau khi được mọi người giúp đỡ gỡ đống ba lô trên lưng xuống, Lãng ngồi tựa vào một gốc cây lớn bên trong vòng tròn, tay cầm chai nước đưa lên miệng tu ừng ực.
Hắn cảm thấy thật may mắn vì cú đá ban nãy chuẩn xác rơi trúng đầu con sư tử, nếu rơi vào cái mồm lởm chởm răng của nó, hắn thật không dám tưởng tượng tới tình cảnh của mình sau đó sẽ thê thảm đến mức nào. Càng nghĩ sống lưng hắn càng lạnh toát, hắn tự hứa trong lòng, sau này dù làm bất cứ việc gì, dù lớn hay nhỏ nhất định cũng đều phải nghĩ trước nghĩ sau, nếu không hắn không chắc lần sau bản thân sẽ còn gặp may như ngày hôm nay.
Nhưng hắn quên mất một điều là, trong nhiều trường hợp cấp bách, con người ta không có thời gian để suy nghĩ hay lựa chọn, chỉ có thể hành động theo linh tính hoặc bản năng.