Trên đường trở về Tư Uyên đi ngang qua một khu chợ: Đúng là rất náo nhiệt nhưng không thể nào bằng Đại An ta.
Cầm cả túi tiền lớn mà Lưu Khắc Huân đưa, Tư Uyển biết Lưu Khắc Huân hắn hiểu sự khó khăn thiếu thốn trong quân doanh nên thứ gì có thể tiết kiệm đều sẽ tiết kiệm.
Tiêu biểu như khi ăn cơm, một hạt cơm hắn cũng không muốn bỏ phí.
Lưu Khắc Huân mặc dù nói có thứ muốn mua cứ việc mua nhưng Tư Uyển lại không dám lãng phí.
Dạo một lúc cũng chỉ mua một túi hạt dẻ cùng ít kẹo đường, có điều Tư Uyển là mua bằng tiền công của bản thân.
Lúc đi ngang một sạp hàng có nhiều người vây quanh.
Tư Uyển tò mò đi qua đó.
Tư Uyển nhón chân tới chảy cũng không nhìn rõ được bên trong.
Muốn bỏ cuộc nhưng tính tò mò thì lại quá lớn.
TIỀN CỦA AI LÀM RƠI KÌA.
Của tôi đó.
Của tôi.
...
Nhìn đám người vừa nghe đến tiền liền quay ra muốn nhặt lấy, nhân cơ hội này Tư Uyển thuận lợi chen vào.
Tư Uyển cười thầm vì đám người đó quá dễ dụ.
Sạp hàng này đang rao bán mấy thứ đồ cổ.
Ông chủ giới thiệu tỉ mỉ xuất xứ của từng món đồ.
Cầm một chiếc bình lên giới thiệu cho một nữ lang vị khách trong có tiền đứng bên cạnh.
Ngài mau xem chiếc bình cổ này.
Hoa văn của nó rất đặc biệt, còn có vết rạn này chỉ có thể là đời nhà Hán mà thôi.
Rất quý đó, nếu ngài bỏ lỡ thì sẽ tiếc lắm...
Dựa vào công phu uốn ba tấc lưỡi của ông chủ, vị khách kia đã mốc túi tiền ra quyết định sẽ mua chiếc bình.
Đồ giả thôi mà, không có giá cao như vậy đâu.
Hỗn xược, kẻ nào dám đến đây phá việc làm ăn của gia? Có gan thì bước ra đây.
Đồ của ông là giả thì ta nói là giả, có gì sai sao?
Ông chủ đó liếc mắt nhìn người dám phá rối công việc của mình.
Ngươi thì biết gì chứ.
Chỉ là một con nha đầu làm sao biết được giá trị một món đồ quý giá như thế này chứ.
Ông chủ chỉ tay mắng người.
Đối phương cũng không chịu thua kém giật lấy chiếc bình trên tay ông chủ sạp hàng, nói.
Cái này mà ông nói là vết rạn sao? Rõ ràng là đất nặng không đạt chuẩn, lửa quá nóng mới sinh ra.
Còn hoa văn này, ông đừng nghĩ vị nữ lang này không phải người trong nghề mà nói gì cũng được, thời Hán chưa có hoa văn này đâu ông chủ à~.
Vị nữ lang kia nghe vậy thì tỏ ra tức giận, mắng ông chủ sạp hàng một tràn rồi cho thêm cái tát mới bỏ đi.
Bị người ta mắng rồi bị đánh, ông ta quay ngoắt lại nhìn kẻ đã phá hoại công việc làm ăn của mình.
Thấy đối phương muốn rời đi thì nắm tay kéo mạnh người lại, muốn ra tay đánh người để xả giận.
Siết chặt.
ĐAU...ĐAU~...đau đến chết người rồi, mau thả ta ra.
Bỏ tay thối của ngươi ra khỏi người nữ lang nhà ta.
Nữ lang người không sao chứ?
Ta không sao, cảm ơn huynh nhiều lắm...!A Huân.
Nguyên nhân Lưu Khắc Huân có mặt ở đây phải nói lại chuyện nữa canh giờ trước.
Tư Uyển đến chỗ của Yun Phong, vì muốn tạo chút lòng tin nên thường xuyên không mang người theo.
Lưu Khắc Huân ở lại tiểu viện nhưng cứ lo lắng Tư Uyển đi lâu quá chưa về.
Lý Đại, ca ca của Lý Nhị thấy vậy liền gợi ý.
Dù sao đến Hải quốc mấy ngày rồi nhưng chẳng mấy khi ra ngoài, có thể đi dạo sẵn tiện đón Tư Uyển luôn.
Không ngờ vừa ra đến chợ đã thấy cảnh tượng Tư Uyển bị người ta ức hiếp.
Lưu Khắc Huân dùng tốc độ nhanh như chớp lao đến, anh hùng cứu mỹ nhân.
Dù sao huynh cũng là lão đại, chỉ là con tép rêu cứ để bọn ta lo.
Lý Đại cùng vài người đưa ông chủ sạp hàng đến con ngõ gần đó.
Bọn họ đi rồi, Lưu Khắc Huân quay sang hỏi Tư Uyển.
Không sao chứ? Cổ tay đỏ lên hết rồi.
Lưu Khắc Huân nắm lấy tay Tư Uyển nắn nắn xem có ảnh hưởng gì đến xương cốt bên trong hay không.
Chỉ cảm thấy hơi đau một chút, không...không sao đâu...
Tư Uyển nói âm thanh càng lúc càng nhỏ lại.
Tai không tự chủ được mà đỏ lên.
Chưa đợi Tư Uyển thẹn thùn xong thì không biết từ đâu vang lên tiếng của Chu Ân, còn tưởng nghe lầm, khi quay đầu lại thì thấy Chu Ân và Việt đi đến.
Cao Việt và Chu Ân ra ngoài làm việc trùng hợp gặp được Lưu Khắc Huân và Tư Uyển.
Khi nghe hay chuyện vừa rồi, Chu Ân xắn tay áo hùng hổ ước đến con ngõ gần đó.
Tránh ra hết.
Để hắn cho ta.
Cả đám người đồng loạt né sang hai bên nghỉ ngơi, cho Chu Ân lên đánh thay.
Đáng chết...ngươi nghĩ ngươi đang động đến ai vậy hả...đá cho ngươi chết...
Tay đấm đến chân đá.
Tên gian thương này động sai người rồi.
Dám động đến đại tẩu tương lai của ta hả...
Nghe Chu Ân nói thế làm cả đám đứng hình, Chu Ân chân đang ở trên không cũng cảm thấy bản thân nói trật chỗ nào thì phải.
Ta nói sai chỗ nào rồi phải không?
Cả đám nhìn nhau không biết trả lời thế nào.
Ta cảm thấy ngươi nói đúng.
Đột nhiên Lý Nhị thường ngày ít nói lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng.
Tất nhiên.
Nghĩ kỹ lại thì cũng rất đúng.
Ch...Chu đại nhân...
Hả?
Đang đánh người thì tự nhiên hắn lại lên tiếng gọi, Chu Ân xoay mặt hắn lại nhìn thì....