Tư Uyển một mạch chạy đến chỗ Đại công chúa, đi ngang qua tên con trai của Hộ bộ thượng thư thì vô tình va vào hắn.
Rất không may hắn bị rơi xuống hồ cá cạnh đó, cả người ướt như chuột lột.
Nghe tiếng động bên này thì có hai cung nhân chạy đến.
Đại công chúa sai họ vớt con trai thượng thư đại nhân lên, rồi đưa hắn đi.
Hai cung nhân vừa đi thì lại có một người nữa đi đến.
- Đại hoàng tỷ, Đại hoàng tỷ.
- Tiểu Lục ta bên này.
Là Lục công chúa Nie Vũ.
- Sao muội lại đến đây?
- Tỷ say rồi sao? Đại tỷ phu lo cho tỷ nên nhờ muội đến xem thử.
- Ta không sao, chỉ uống một chút thôi.
Nói là uống một chút nhưng Đại công chúa đứng cũng lảo đảo như Tư Uyển.
Lục công chúa quay đầu nhìn lại mới thấy Tư Uyển và Lưu Khắc Huân, vội quá nên nãy giờ xem họ như không khí.
- Không phải Lưu nữ lang sao, còn có ngươi nữa, sao hai người lại ở đây?
- Lục công chúa cô khoang hãy hỏi đã, đỡ hai người họ ngồi xuống trước đã.
Nhìn Lại hoàng tỷ của mình và Tư Uyển đứng sắp không vững rồi, Lục công chúa không biết phải nói gì.
Đợi Lưu Khắc Huân đi lấy nước cho hai kẻ say, Lục công chúa thì ở lại trong chừng họ.
- Sao hai người uống say dữ vậy? Lục công chúa lo lắng hỏi.
- Yun Phong chuốc rượu.
- Yun Phong chuốc rượu.
- Đồng thanh dữ vậy.
Đại tỷ thì không nói, Lưu nữ lang không phải làm việc cho Yun tướng quân sao?
Nhìn đông ngó tây thấy Lưu Khắc Huân đi lấy nước uống chưa về thì Tư Uyển cười hì hì nói nhỏ như sợ ai phát hiện.
- Cô ta kiếm cớ muốn ta dẫn A Huân theo, sau đó cho người kéo ta đi uống rượu để không gian cho cô ta tiếp cận A Huân~.
- Thật quá đáng.
Đại công chúa tức giận, đứng bật dậy mắng.
- Nam nhân trong thiên hạ này cô ta đều muốn chắc.
Có khi ta còn thấy cô ta nhìn chầm chầm Hoàng Lạp nhà ta.
- Đúng là rất quá đáng.
Tư Uyển cũng đứng dậy theo.
Đến khi Lưu Khắc Huân mang trà nóng về thì Đại công chúa và Tư Uyển đang cùng nhau ca hát, Lục công chúa ngồi bên cạnh bất lực nhìn bọn họ.
Đến lúc phải đưa Tư Uyển về rồi: Lưu Khắc Huân thở dài.
- La là lá lá la~.
Trên cả đoạn đường về tiểu viện, Tư Uyển cứ ca hát không ngừng nghỉ.
- Đến rồi, ta đỡ ngươi xuống.
Cẩn thận.
Quá say nên đi hai bước tiến ba bước lùi.
Như vậy thì bao giờ mới về đến phòng.
- Xin lỗi đã thất lễ.
- A~.
Lưu Khắc Huân bế ngang người Tư Uyển nhanh chóng đưa cô ấy về phòng.
- Nào, ngồi xuống đây.
- Nóng quá đi~.
- Để ta đi rót nước.
Đặt Tư Uyển ngồi trên giường, còn bản thân đi rót nước.
Vừa quay đầu lại đã thấy Tư Uyển đứng lắc lư sau lưng mình.
- Nóng~.
- Uống nước xong sẽ hết nóng.
Tư Uyển say đến cầm ly nước còn không nổi nên Lưu Khắc Huân phải tự tay đút cho.
- Uống xong thì đi ngủ, rõ chưa.
- Ừm~, nhưng mà vẫn còn nóng lắm.
- Vậy để ta đi lấy khăn và nước cho ngươi lau mặt, một lúc là sẽ hết nóng thôi.
Lưu Khắc Huân nói chuyện như đang dỗ con nít, chậm rãi nói từng chữ một.
Tư Uyển ngồi trên giường đột nhiên bật người dậy làm Lưu Khắc Huân đứng sát bên mất trọng tâm ngã xuống đất còn kéo theo Tư Uyển.
Đau đến nhăn cả mặt.
Nhưng đó không phải điều Lưu Khắc Huân bận tâm nhất lúc này, cái cảm giác mềm mềm đó thật khó tả.
Tư vị mà bản thân chưa từng thử qua, có chút vị ngọt, có men rượu còn vương lại khiến người ta choáng váng.
Não Lưu Khắc Huân tự nhiên tạm ngừng hoạt động.
- Ưm~.
Tư Uyển khó chịu đẩy vai Lưu Khắc Huân ra, lúc này hắn mới ý thức được bản thân vừa làm gì.
- Nghỉ nghỉ ngơi sớm đi...
Bỏ lại một câu, Lưu Khắc Huân lật đật chạy ra ngoài, tay chân luống cuống đến bật cửa còn vấp một cái.
Tư Uyển ngồi dưới đất ngay ngốc nhìn theo hướng Lưu Khắc Huân đi rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.
Mà chẳng biết từ lúc nào có một bóng người đứng trước cửa phòng của Tư Uyển, đối phương đứng ở đó khá lâu.
Sau khi rời đi, đối phương từ cửa sau của tiểu viện đi đến phủ tướng quân của Yun Phong.
Yun Phong ngồi ở đại sảnh, xung quanh không hề có người hầu hạ, như đang đợi ai đó.
- Đến rồi sao?
- A Ly tham kiến tướng quân.
- Nói việc chính đi.
Yun Phong giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
A Ly thì lại rất thông thả nói.
- Đúng như dự đoán, hai người họ rất bất thường.
A Ly kể lại mọi việc hắn nhìn thấy cho Yun Phong nghe, nhưng không biết có mấy phần là sự thật.
Ngay từ khi Lưu Khắc Huân bồng Tư Uyển về phòng hắn đã nhìn thấy, trong lòng tức giận như muốn bâm Lưu Khắc Huân ra thành trăm mảnh.
Hôm sau, Lưu Khắc Huân trên đường đến nhà ăn thì đụng mặt Tư Uyển.
Đột nhiên nhớ về chuyện đêm qua, Lưu Khắc Huân có chút chột dạ.
Công tử, chào buổi sáng.
Ừ...ừm.
Chào buổi sáng.
Lưu Khắc Huân cả đêm qua hắn không cách nào chợp mắt được, mỗi khi nhắm mắt lại là lại nhớ đến khuôn mặt Tư Uyển gần trong gang tấc, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi mi cong dài của cô ấy, từng sợi mi như đang phe phẩy vào tim hắn.
Bữa sáng hôm nay như cực hình với Lưu Khắc Huân..