Câu nói của Lục công chúa làm Lưu Khắc Huân và Tư Uyển đứng hình.
Có ai như Lục công chúa này không chứ.
Tại hai người cứ thể hiện tình cảm trước mặt ta nên ta mới...
Đến khi Cao Việt và Chu Ân bên ngoài quay về thì thấy Tư Uyển ngồi ở bực thềm trước tiền viện, chống cằm ngẩn người ra đó.
Còn có Lục công chúa đang ngồi uống trà bên trong.
Tư Uyển, cô làm sao vậy? Cao Việt nhỏ giọng hỏi.
Trên đời này có nhiều thứ ta chưa từng trãi qua, có quá nhiều giông bão.
Cảm thấy hồng trần không thể nhìn thấu được.
Đứng dậy nào, tối nay nữ lang muốn ăn gì? Lưu Khắc Huân bỗng đi đến hỏi, sẵn tay kéo Tư Uyển đứng dậy.
Có thứ gì ăn mà bù đắp được tâm trạng không?
Có món đó nữa sao?
Chắc sẽ có.
Hai người họ kéo nhau rời đi để lại Chu Ân và Cao Việt hoang mang chẳng hiểu gì.
Đi vào đại sảnh định hỏi Lục công chúa xem cô ấy có biết chuyện gì xảy ra không.
Vừa định nói thì Cao Việt kéo áo Chu Ân lại.
Cái gì?
Trên kia kìa.
......
Bữa cơm hôm nay của bọn họ phong phú hơn ngày thường rất nhiều, đồ ăn cũng nhiều hơn mỗi bữa.
Mọi người mau ăn đi.
Tư Uyển nói xong thì quay vào trong bếp bưng thêm mấy đĩa thức ăn.
Oa~, còn ngon hơn cả đầu bếp ở trong phủ của ta nấu nữa, không là ngự thiện phòng cũng không ngon bằng.
Lục công cháu hôm nay cũng ở lại ké cơm.
Lão đại, cái này không giống lão đầu bếp nấu cho lắm.
Lại nấu nhiều nữa.
Lưu Khắc Huân nhướng mài, ý chỉ Tư Uyển.
Là cô ấy nấu.
Tâm trạng không tốt, muốn xuống tự mình nấu.
Ta cũng mặc kệ để cô ấy nấu, tâm trạng của cô ấy bị đả kích quá mạnh, khó trách.
Không được để phí thức ăn vì thế cố sức mà ăn cho hết đi.
Lưu Khắc Huân lớn tiếng nói với mọi người.
Ăn cơm như đánh trận.
Lục công chúa cũng không thua kém, đến mức đám nam nhân cũng phải thán phục.
Lưu nữ lang đi đâu rồi, cô ấy không ăn sao?
Cô ấy ra tới kìa.
Chu Ân thấy Tư Uyển bưng thêm một đĩa thức ăn nữa ra.
Tâm trạng của Tư Uyển lúc này đã tốt lên trong thấy, tươi cười nhìn cả bàn đồ ăn đã bị càn quét gần hết.
Ả àn ầy ô ấu ết ả? Lục công chúa một miệng đầy thức ăn, hỏi.
Ừm, là ta nấu.
Cũng chỉ là việc vặt thôi.
Nie Vũ dơ ngón cái với Tư Uyển rồi tiếp tục ăn.
Lưu Khắc Huân đẩy một đĩa thức ăn đầy cho Tư Uyển.
Nữ lang người ăn đi, thức ăn nguội sẽ mất ngon.
Ừm.
Hai người tình tứ như vậy, không thể trách ta độc ác được: Nie Vũ nham hiểm nghĩ.
Trước khi Lục công chúa rời tiểu viện, Tư Uyển còn nhắn gửi thêm một câu.
Khi nào Lục công chúa ra sách mới nhớ nói với ta, ta nhất định sẽ ủng hộ.
Ủng hộ, cô mà ủng hộ nữa thì chắc tim ta có thể tự mình đi dạo được rồi: Lục công chúa gượng cười nhưng trong tâm không cười nổi.
Vừa bước vào phủ công chúa, người hầu đã vội ra đỡ Nie Vũ vào.
Quả báo, đúng là quả báo.
Mấy người hầu nghe Nie Vũ lẩm bẩm không hiểu gì.
Lần trước gạt Lưu nữ lang không ngờ quả báo đến sớm như vậy.
Cuốn sách ta lấy ý tưởng từ cô ấy, bị cô ấy phát hiện.
Cái gì mà tặng quà may mắn chứ.
Vẽ tranh người ta lại bị người ta lấy được.
Lần này lương tâm của Lục công chúa bị dằng vặt thê thảm rồi.
...!...
Thời gian này, nhóm của Lưu Khắc Huân rất thường xuyên ra ngoài.
Có thông tin Yun Phong đang chuẩn bị kế hoạch gì đó.
Yêu cầu số lượng lớn hương liệu từ Tư Uyển.
Có nhiều người lạ mặt thường xuyên ra vào phủ tướng quân.
Lưu Khắc Huân còn đỡ, nhóm của Chu Ân bọn họ phải theo dõi Yun Phong bất kể ngày đêm.
Yun Phong rất đa nghi, cùng cẩn trọng, vì thế họ phải tập trung hết tinh thần.
Đã mệt lại còn mệt hơn.
Nay đã biết Yun Phong dùng hương liệu để làm gì rồi thì...đáng ra là không nên cung cấp cho cô ta, nhưng nếu không đưa hương liệu ra thì Yun Phong có bỏ qua cho họ không?
Dù cố gắng thế nào, thì cũng chỉ cần thu lại những tin tức hữu dụng cho Đại An là được, còn về Hải quốc thì chuyện của họ thì mặc họ.
Đó là câu nói mà trong thư bệ hạ gửi cho Lưu Khắc Huân.
Tư Uyển nhìn sắc mặt Lưu Khắc Huân có vẻ không vui, đọc xong thư chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi.
Người ở đâu cũng là người, sao lại phân biệt chứ?
Tư Uyển hiểu, Lưu Khắc Huân bao lần uống máu trên lưỡi đao, hiểu rất rõ sống chết quan trọng như thế nào.
Hắn quý trọng tính mạng không chỉ là mạng người của Đại An.
Trái ngược với mấy người Lưu Khắc Huân, Tư Uyển thời gian này cũng khá rảnh rỗi.
Ngoài việc điều chế hương liệu ra thì không có việc gì cần làm.
Đồng thời, Tử Yên cũng rất rảnh mà thường xuyên đến làm phiền Tư Uyển.
Hắn đến mấy ngày liền đúng là mệt thật đó.
Đêm nay hắn lại đến nữa.
Tư Uyển chỉ biết thở dài.
Muộn rồi, ngươi nên về nghỉ ngơi đi.
Hay là đêm nay ta ở lại hầu hạ người được không?
Không cần đ...Ngươi làm gì vậy?
Chưa nói hết câu Tử Yên đã nhào người đến.
Tư Uyển muốn tránh sư đụng chạm Tử Yên nên hơi ngã người về sau.
Tử Yên không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc..