Từ nhỏ mẫu thân Gia Ý đã thích con gái, khi mang thai hắn thì hi vọng lại càng lớn thêm, chỉ tiếc là lại sinh con trai.
Bất hạnh không dừng lại ở đó, mẫu thân Gia Ý không thể tiếp tục mang thai, vì thế bà ấy đổ bệnh làm thần trí trở nên bất ổn, nghiêm trọng nhất là xem đứa con nhỏ của mình thành con gái mà chăm sóc.
Đến khi hiểu chuyện, vì không muốn mẫu thân buồn, Gia Ý cũng mặc kệ mọi thứ phối hợp theo bà ấy.
Sau này theo đại ca ra ngoài làm việc mới có thể sống thật với bản thân.
Nhưng mỗi lần về thăm mẫu thân hắn đều cải trang thành nữ nhân mà trở về mới có chuyện Lý Nhị hiểu nhầm hôm trước.
Nghe rồi cũng không biết nên an ủi hay nói gì thêm, Tư Uyển chỉ rót cho Gia Ý ly rượu, yên lặng ngồi cạnh nghe hắn nói.
Nói một hồi lâu, Gia Ý quay sang Tư Uyển nói.
Ta kể cho cô nghe nhiều thứ mà ta giấu kín trong lòng như vậy, cô thì chưa từng kể gì cho ta nghe cả.
Tư Uyển tay chống cằm, không chút biểu cảm.
Ta cũng muốn nói, nhưng ta chẳng nhớ được gì để kể với ngươi cả, một chút cũng không.
Ta chỉ biết ta là người của Lưu gia, còn những việc còn lại, những việc ta từng làm trước đây thì chẳng nhớ được gì.
Có thể ta từng đến ngắm lão bản mỹ nhân của Hồng Ngân lầu rồi không chừng.
Đột nhiên, lời khen từ miệng Tư Uyển, Gia Ý nghe vậy thì lớn tiếng cười, cười lớn nhưng vẫn không thất thố chút nào.
Ta nên cảm ơn cô vì đã khen ngợi sao?
Tất nhiên rồi, phải cảm ơn có thành ý vào.
Sau đó cả hai cùng bật cười, hai người họ bây giờ giống như cặp bằng hữu thân thiết nhiều năm vậy.
Đại ca của Gia Ý làm việc cho Yun Phong, nhờ có đại ca hắn mới có được vị trí lão bản của Hồng Ngân lầu, cuộc sống ở nơi này tưởng chừng như sung sướng nhưng có những việc chỉ biết giấu trong lòng, khó nói thành lời.
Trên đường trở về, Lý Nhị đột nhiên mở lời hỏi Tư Uyển.
Mấy ngày nay cô đang lấy thông tin từ chỗ lão bản của Hồng Ngân lầu sao?
Tư Uyển nghe ra được hàm Ý trong câu nói đó, Lý Nhị là đang thăm dò.
Ngươi không cần quá lo lắng.
Trước đây ta cũng có ý định đó, nhưng sau đoạn thời gian này, ta cảm thấy Gia Ý hình như không biết gì về kế hoạch của Yun Phong.
Đại ca của hắn cũng còn chút tình người mà không để hắn dính đến mấy chuyện như tạo phản.
Lý Nhị hình như chột dạ không hỏi tiếp nữa, càng nói lại càng lộ cái đuôi ra.
Gia Ý từng nói với Tư Uyển, đại ca hắn rất mực thương yêu hắn nhưng vì sao Tư Uyển lại nói đại ca của Gia Ý còn có chút tình người.
Không biết người khác nghĩ sao, nhưng đối với Tư Uyển, việc đưa đệ đệ muội muội mình đến mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt này làm việc, dù cho ở vị trí nào đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận được.
......
Việc ngăn chặn Yun Phong tạo phản đều do bên Đại công chúa lo liệu, Lưu Khắc Huân cũng vì Hoàng Lạp cùng ban giao hai nước Đại An Hải quốc mới ra tay giúp một số việc mà không can thiệp quá nhiều, còn về Tư Uyển cũng chỉ là một bình phong ngụy trang cho đám người của Lưu Khắc Huân thôi, muốn giúp cũng không thể giúp được gì.
Trước mặt là một bàn rượu thịt đầy ắp, đều là mỹ vị nhân gian nhưng Tư Uyển chẳng thể nào vui nổi, bàn tay để dưới bàn còn có chút run rẩy.
Hôm nay chính là đại thọ Nữ vương Hải quốc.
Trước khi vào cung, Tư Uyển bị Yun Phong sắp xếp thêm cho hai người, nói là cùng phối hợp nhưng rõ ràng là đang giám sát thì đúng hơn.
Công việc đầu tiên của Tư Uyển bỏ thuốc vào rượu của quan lại trong triều.
Chỉ cần bao nhiêu đó thôi thì kế hoạch của Yun Phong đã gần như thành công rồi.
Bên kia, mấy người Lưu Khắc Huân ở trong tiểu viện, trước đại sự lại có vẻ rất an nhàn.
Vì ngày sau khi Tư Uyển rời khỏi tiểu viện, Yun Phong đã cho binh lính canh giữ ngoài cửa.
Lưu Khắc Huân ngồi trong thư phòng, tay xoay xoay chén trà.
Dưới con mắt của Yun Phong, bọn họ khó có thể làm được gì.
Cũng không quá lo ngại, dù sao bọn họ giúp đến bước này cũng là quá nhiều rồi, chuyện của Hải quốc cứ để người Hải quốc lo liệu.
Việc bản thân quan tâm nhất lúc là an toàn của Tư Uyển.
Trong cung xảy ra xung đột, Tư Uyển không biết võ công sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ đến Tư Uyển, Lưu Khắc Huân như ngồi trên đống lửa.
Hắn đứng bật dậy, tìm trong tủ đồ lấy ra một chiếc mặt nạ.
Lưu Khắc Huân để lại cho mấy người Cao Việt một lá thư thông báo rồi cầm mặt nạ đi ra ngoài.
Ở hậu viện có một cái cây khá cao, nó mọc vươn ra tường của tiểu viện.
Lưu Khắc Huân mượn cành cây rậm rạp che dấu bản thân leo ra ngoài.
Lưu Khắc Huân cảm giác có ai đang nhìn mình, khi quay đầu lại, cả đám huynh đệ thuộc hạ của hắn đứng dưới gốc cây nhìn lên, như xem tiêu khiển..