*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
“Tiểu thư, tiểu thư, tôi là Thanh Ngôn đây!” Nàng chỉ nghe thấy một tiếng khóc quen thuộc, người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. “Tiểu thư ơi, cuối cùng Thanh Ngôn cũng được gặp lại người.” Quần áo trước ngực rất nhanh đã bị thấm ướt, đột nhiên người lại bị một vòng ôm mềm mại khác kéo qua, ôm rất chặt khiến nàng rất sợ mình sẽ không thở nổi. “Lam Ngữ!”, Lam Ngữ luôn ít nói nhưng nàng lại trưởng thành hơn Thanh Ngôn nhiều, lúc này tất cả đều thất thố, mặc kệ lòng tiểu thư có khó chịu đến đâu nàng cũng chỉ muốn được ôm tiểu thư mà khóc một hồi. Mạc Vũ Nhi khẽ vỗ vỗ lưng Lam Ngữ, rưng rưng cười khẽ. “Được rồi, Lam Ngữ, ta vẫn ổn, giờ ngươi nói cho ta biết đây là đâu?”
Thanh Ngôn khóc nói:”Tiểu thư ngốc quá, đây chẳng phải là Liễu viên sao? Người bị té xỉu trong tuyết, được đầu bếp nhìn thấy nên đưa về Liễu viên.”
Lam Ngữ buông tiểu thư ra, nàng đặt gối ra sau lưng tiểu thư, vuốt ve cơ thể mong manh của tiểu thư, chỉ sợ tất cả không phải là sự thật.
Mạc Vũ Nhi nhìn quanh, không hỏi lại, chỉ nhìn Thanh Ngôn và Lam Ngữ đều đã mặc trang phục của người đã thành thân, có phong vận khác so với khi nàng rời đi, có thể thấy cuộc sống rất thoải mái. “Các ngươi có ổn không?”
Hai nha hoàn khó khăn lắm mới ngừng nước mắt, nghe Mạc Vũ Nhi hỏi vậy thì lại òa lên: “Chúng tôi đều tốt! Lam Ngữ sinh tiểu cô nương, tôi và Hướng Toàn sinh một tiểu tử. Nhưng còn người, tiểu thư, nào có chủ tử nào như người, sắp xếp tốt cho hạ nhân rồi tự mình lại phiêu bạt bên ngoài, trời tuyết rơi còn ngất xỉu trên đường cái.” Thanh Ngôn ngồi xuống, cẩn thận xoa bàn tay tiểu thư, trong lòng là sự xót thương vô cùng.
Lam Ngữ sửa tóc lại cho Mạc Vũ Nhi rồi đắp chăn cho nàng, “Liễu tổng quản đã ngủ rồi, ông ấy thực sự đã quá mệt mỏi rồi, mã phu và cô nương Hồng Diệp kia cũng được sắp xếp ổn thỏa, tiểu thư không cần lo lắng. Từ trước giờ Liễu Viên đều là của tiểu thư, người mãi mãi là chủ nhân nơi này. Phòng bếp đang chuẩn bị nước ấm, tiểu thư, lát nữa ngâm nước nóng đi, như vậy sẽ bớt mệt mỏi đi đó.”
Vẫn là nha hoàn bên mình hiểu chuyện, Mạc Vũ Nhi cảm kích mỉm cười, bỗng nhiên nhìn thấy bên giường có một quyển binh thư, thuận tay cầm lấy.
“Đây là của Hướng Vương gia, có đôi khi Vương gia sẽ đến đây ngồi, đọc sách”. Thanh Ngôn đáp lời.
Trong tiểu lâu này, lần đầu tiên hắn ôm nàng vào lòng, lần đầu tiên hôn nàng, lần đầu tiên nói muốn lấy nàng, trong đầu Mạc Vũ Nhi hiện lên những mảnh vụn kí ức, đó đều là chuyện từ rất lâu rồi. Nàng lắc lắc đầu, giờ không thể nghĩ đến nữa. “Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các giờ thế nào rồi?” Nàng thản nhiên chuyển đề tài.
Hồi lâu sau Thanh Ngôn và Lam Ngữ đều không trả lời, nàng kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, “Làm sao vậy?”
Thanh Ngôn cúi đầu nói, “Tiểu thư đi được mấy ngày thì Tầm Mộng phường Tầm Mộng các đã bị đốt thành đống tro tàn rồi.
– A! Đốt rồi thì thôi, được mất tùy duyên.
Nàng chẳng hề giật mình.
– Tiểu thư, vì sao người không hỏi là ai đốt?
– A, không có Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các chẳng phải các ngươi vẫn sống tốt sao? Liễu viên này vẫn còn giữ lại, cho nên có Tầm Mộng phường Tầm Mộng các hay không cũng chẳng sao cả.
Còn có thể là ai, chỉ có thể là Hướng đại ca, lúc ấy giận nàng đi không lưu luyến nên đã đốt cháy tâm huyết của nàng, muốn nàng nhớ đến huynh ấy mà thôi.
Thanh Ngôn Lam Ngữ nhìn nhau rồi cùng thở dài, tiểu thư thật sự quá thông minh, đây là phúc hay đây là họa?
Chậu gỗ lớn đã đổ đầy nước ấm, bốn phía xung quanh chất đầy lò sưởi, hương hoa trong nước bay ra, tất cả khiến tiểu lâu ngập trong mùi hương thơm ngát. Mạc Vũ Nhi buông mái tóc dài, vùi mình trong làn nước, không nhịn được mà rên rỉ. Thanh Ngôn Lam Ngữ mỉm cười ở bên hầu hạ, từ sau khi Mạc Vũ Nhi trở về, hai người chẳng dám rời đi nửa bước, chỉ sợ lại đột nhiên không tìm thấy tiểu thư đâu nữa.
– Tiểu thư, ba năm qua người ở đâu?
Lam Ngữ khẽ búi tóc Mạc Vũ Nhi, nhàn nhạt hỏi.
“Ừm, ở Giang Nam, chính là qua trấn trước kia từng chữa bệnh cho mẫu thân một đoạn.”
“Đó là nông thôn mà, người cũng có thể sống?” Tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều, rất ít khi ăn đồ ăn bên ngoài, sao có thể sống sót được ở nơi xa xôi hẻo lánh kia, Lam Ngữ thực sự không dám tưởng tượng.
“Vẫn ổn, Liễu Tuấn coi sóc mọi thứ rất chu đáo, xưởng tơ lụa hàng tháng mang bạc và đồ ăn qua, cảnh trí ở đó lại rất đẹp, ngoài hơi yên ắng ra thì mọi thứ đều tốt.”
“Tiểu thư còn nhớ Lãnh công tử và Vệ đại nhân không?”
“Ừm?”
“À, Lãnh công tử lấy quận chúa Hướng Như Bối, giờ sinh được một tiểu quận chúa rồi, không thể ngờ đúng không, càng kì lạ là Vệ đại nhân lại lấy một người từng sống trong thanh lâu, trở thành giai thoại trong kinh thành đó! Còn cả Tề công tử cũng đã thành thân, tiểu công tử sắp 2 tuổi rồi.” Thanh Ngôn vừa chuẩn bị quần áo vừa nói, trộm liếc qua tiểu thư, nàng chỉ khép hờ mắt như không nghe thấy.
“Tiểu thư, Hướng vương gia còn chưa thành thân đâu”. Lam Ngữ nhẹ nhàng xen một câu.
Khóe miệng Mạc Vũ Nhi thoáng chút cô đơn, không có sao? Rất nhanh thôi. Nàng đã tận mắt thấy hắn đối xử dịu dàng với một nữ tử khác, hôn sự cũng sẽ tiến hành nhanh chóng thôi. Từ khi rời đi nàng đã sớm chuẩn bị cho ngày này, khi nó đến lòng nàng đã chết nên nàng cũng chẳng biết là đau.
– Tiểu thư người đang nghe đấy chứ?
– Thanh Ngôn, nước hơi lạnh rồi, ta lên đây!
– Không vội.
Thanh Ngôn lại ra ngoài bưng một chậu nước ấm đi vào, từ từ đổ vào bồn. “Hôm nay tiểu thư cứ thoải mái gột rửa đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, chuyện mời pháp sư lập đàn tràng có Hướng Toàn và Quan Mục Dã rồi, người cứ làm tiểu thư đi là được rồi”.
Thở gấp nhìn hai nha hoàn như hai đại tỷ, Mạc Vũ Nhi cũng chẳng phản đối, nàng thực sự đã quá mệt rồi, có bờ vai để dựa vào thật tốt biết bao.
Nàng mỉm cười nhắm mắt lại, để nước ấm lan khắp toàn thân, không nghĩ gì cả, có thể ngủ thì hãy ngủ một giấc thật ngon!
Tuyết chưa qua một đêm đã hòa tan. Sáng sớm thức dậy, Liễu Tuấn nhìn ra phía đông ửng hồng thì không khỏi vui mừng. Ông đi trong sân mấy vòng, mọi thứ thực sự không thay đổi, con đường mòn vẫn thế, sương phòng vẫn như xưa, cây cối hoa cỏ vẫn nguyên dạng, các nha hoàn đi qua đi lại vẫn là những gương mặt quen thuộc, nhìn thấy ông vẫn tôn kính thi lễ gọi một tiếng “Liễu tổng quản.” Liễu Tuấn đột nhiên có cảm giác như đang ở trong mơ, tựa như mình chưa từng rời đi.
Sáng nay Liễu viên có vẻ rất náo nhiệt, mọi người đều vui mừng chạy trước chạy sau, nhìn thấy Thanh Ngôn và Mạc Vũ Nhi đi từ tiểu lâu qua phòng khách thì đều chạy đến vấn an. Mạc Vũ Nhi vui mừng gật đầu chào mọi người, dưới ánh mắt của đầu bếp cố ăn hết một bát cháo thịt và hai chiếc bánh điểm tâm, lúc này mọi người mới quay về làm việc. Liễu Tuấn mỉm cười nhìn tất cả, đi đến.
Một đêm ngủ ngon, nhìn tiểu thư có vẻ thoải mái lên nhiều, ông cũng an tâm hơn, vừa định mở miệng bàn chuyện mời pháp sư với tiểu thư thì thấy có người vội vàng tiến vào.
– Tiểu công tử à tiểu thư, Tề công tử đến!
Mạc Vũ Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Ngôn, nàng tỏ vẻ vô tội, xoay người cho mời Tề công tử vào, hắn đã thành thân rồi, cũng chẳng có gì là bất tiện, chỉ là cố nhân của đại ca mà thôi!
Lúc Tề Di Phi nghe tin Mạc Vũ Nhi đã quay về, hắn không che giấu được sự vui sướng phát cuồng, buổi tối đến đây sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên sáng sớm đã vội chạy đến. Trong đại sảnh, Mạc Vũ Nhi mặc quần áo trắng như tuyết, tóc dài buộc lỏng bằng sợi dây trắng, bên thái dương cài đóa hoa trắng, eo thon nhỏ, xinh đẹp đứng đó tựa như tiên tử giáng trần. Ba năm trước Mạc Vũ Nhi còn có chút ngây ngô nhưng giờ nàng như đóa hoa nở rộ. Vẫn dễ dàng khiến tim hắn thắt lại, nhưng giờ hắn chỉ có thể là một người huynh trưởng mà thôi.
– Vũ Nhi! Hắn cúi đầu gọi.
Mạc Vũ Nhi cúi người thi lễ:
– Đã lâu không gặp, Tề đại ca khỏe chứ!
– Ta rất tốt, Vũ Nhi, ta nghe nói chuyện của bá mẫu rồi, muội đừng quá đau lòng, nhất định phải cố gắng giữ gìn.
Hắn khàn khàn nói, bao nhiêu trìu mến chẳng biết phải biểu đạt thế nào.
– Đa tạ Tề đại ca.
Mạc Vũ Nhi nhìn khuôn mặt lãnh khốc của hắn hiện rõ tình cảm bi thống thì không khỏi cảm động. Sự đời trêu ngươi, ai cũng sống tốt, chỉ có nàng là gặp nhiều trắc trở, trở thành đứa trẻ mồ côi lại chịu bao tổn thương. “Tiểu thư!” Thanh Ngôn thấy ánh lệ trong mắt nàng thì vội đỡ nàng ngồi xuống, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa. Từ sáng đã bảo Hướng Toàn qua Vương phủ báo tin, sao giờ còn chưa thấy bóng người.
Tề Di Phi lại cùng Liễu Tuấn chào hỏi, hỏi thăm chuyện an táng. “Vũ Nhi, chuyện này đừng cố chấp? Muội là một tiểu cô nương, không gánh nổi vất vả này, Liễu tổng quản cũng đã già rồi, việc này để ta làm đi! Ta nhất định sẽ an táng long trọng cho bá mẫu!”
Mạc Vũ Nhi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Tề đại ca, đây là chuyện nhà muội, sao có thể làm phiền đại ca được?”
“Vũ Nhi, ta không phải là người ngoài, Tề gia và Mạc gia từng kết giao, ta và Vân Bằng là bạn cũ, làm chút chuyện đó cũng là nên thôi. Muội đã mệt mỏi rồi, Vũ Nhi, lần này ỷ lại vào ta một chút đi, ta sẽ làm người huynh trưởng tốt”. Ngụ ý của hắn Mạc Vũ Nhi hiểu, lòng không khỏi có chút ưu sầu.
Nếu không có những chuyện ngoài ý muốn thì giờ có lẽ nàng đã lấy hắn rồi. Số mệnh chính là số mệnh, hắn tự nhận mình là huynh trưởng, nàng có thể chấp nhận sao?
“Cho ta cơ hội đi, Vũ Nhi, giờ chỉ cần gió thổi qua muội cũng sẽ ngã xuống, tội tình gì đâu?” Tề Di Phi đau lòng thỉnh cầu. Mạc Vũ Nhi nhìn Liễu Tuấn, ông tỏ vẻ đồng ý thì nàng mới gật đầu: “Vậy đa tạ Tề đại ca, muội cũng không hiểu nhiều, chuyện an táng để đại ca lo liệu đi!”
Tề Di Phi mỉm cười: “Chuyện này không khó, muội cứ yên tâm đi! Mấy ngày nay chọn ngày lành đã, sau đó mời sư phụ ở chùa về lập đàn tràng để vong linh bá mẫu được siêu thoát”.
“Cứ như vậy đi, mẫu thân sớm được đoàn tụ với phụ thân thì cũng tốt.” Chỉ là nàng sau này sẽ phải làm sao. Nàng không nói nên lời, tựa như lục bình trên sông, không nhà không rễ, người thân cũng chẳng còn.
“Làm xong xuôi những việc này, mẫu thân ta muốn đón Vũ Nhi về phủ làm nghĩa nữ, thật lòng thương muội.” Tề Di Phi không đành lòng nhìn vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng của nàng.
Mạc Vũ Nhi cười khổ: “Đa tạ ý tốt của Tề đại ca, đó là chuyện về sau, giờ muội không nghĩ nhiều được.”
Tề Di Phi cũng không kiên trì, dù sao chuyện trước mắt rất vội vàng, hắn và Liễu Tuấn thương lượng rồi, hai người cùng ra cửa bắt đầu chuẩn bị, liên tiếp quay đầu dặn dò Thanh Ngôn chăm sóc tiểu thư cẩn thận. Thanh Ngôn thở dài, lòng Tề công tử vẫn hướng về tiểu thư, đáng tiếc hắn chỉ có số làm huynh trưởng. Còn vương gia kia thì sao, ngày ngày nhớ mong tiểu thư mà sao khi tiểu thư về lại chẳng thấy bóng dáng?
Từ biên cương về đến kinh thành, hoàng cung vì công chúa Mông Cổ mà tiến hành nghi thức chào đón long trọng, trên bàn tiệc, Hoàng thượng vì giận dỗi với Hoàng hậu nên lòng không thoải mái, liều mạng uống rượu, còn bắt Hướng Bân uống cùng. Bất tri bất giác hai người đều say, Hướng Bân chỉ đành nghỉ lại trong cung Vương phi. Gần đến giờ ngọ hôm sau hắn mới tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung, uống rất nhiều canh giải rượu thì mới khỏe lên một chút. Nghĩ đã nhiều ngày không về phủ, vội từ biệt mẫu thân rồi xuất cung. Kiệu vừa đến cổng thì đã thấy Hướng Toàn lo lắng chạy tới, trời đông tháng giá mà hắn vội đến độ toát mồ hôi. “Vương gia, người đã về rồi, Hướng Toàn sắp điên lên mất.”
Hướng Bân mỉm cười xuống kiệu trêu ghẹo: “Chứ không phải là Thanh Ngôn sinh cho ngươi một tiểu tử nữa sao?” Hướng Toàn này chỉ khi Thanh Ngôn sinh con thì mới chân tay luống cuống chứ bình thường đều rất từ tốn.
Hướng Toàn đỏ mặt, “Vương gia đừng cười tiểu nhân. Nàng đã quay về rồi.”
Hướng Bân run lên, “Ai đã về?”
Hướng Toàn tỏ vẻ tội nghiệp, “Tiểu thư Mạc Vũ Nhi hồi kinh rồi.”
Mạc Vũ Nhi, ba chữ này khiến Hướng Bân cả kinh, “Nàng về từ bao giờ, giờ đang ở đâu?” Hắn hoảng hốt nắm lấy tay Hướng Toàn, vội vã hỏi.
“Về từ tối qua, nghe nói té xỉu ở trên đường, được đầu bếp mang về, Mạc phu nhân đã qua đời, tiểu thư đưa phu nhân về an táng”.
Hướng Bân nhắm mắt lại, hận không thể tự chém chết mình, vì sao phải uống rượu, vì sao phải ở trng cung? “Đi Liễu viên!” Hắn xoay người chạy ra ngoài, cước bộ dồn dập không hề bình tĩnh như thường nhật.
Hắn ngày nhớ đêm mong nàng đó, giờ đã về rồi! Mắt hắn không khỏi ươn ướt, lần này, trói lại, khóa lại hắn cũng phải giữ nàng ở bên mình.
Edit: Heo con
“Tiểu thư, tiểu thư, tôi là Thanh Ngôn đây!” Nàng chỉ nghe thấy một tiếng khóc quen thuộc, người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. “Tiểu thư ơi, cuối cùng Thanh Ngôn cũng được gặp lại người.” Quần áo trước ngực rất nhanh đã bị thấm ướt, đột nhiên người lại bị một vòng ôm mềm mại khác kéo qua, ôm rất chặt khiến nàng rất sợ mình sẽ không thở nổi. “Lam Ngữ!”, Lam Ngữ luôn ít nói nhưng nàng lại trưởng thành hơn Thanh Ngôn nhiều, lúc này tất cả đều thất thố, mặc kệ lòng tiểu thư có khó chịu đến đâu nàng cũng chỉ muốn được ôm tiểu thư mà khóc một hồi. Mạc Vũ Nhi khẽ vỗ vỗ lưng Lam Ngữ, rưng rưng cười khẽ. “Được rồi, Lam Ngữ, ta vẫn ổn, giờ ngươi nói cho ta biết đây là đâu?”
Thanh Ngôn khóc nói:”Tiểu thư ngốc quá, đây chẳng phải là Liễu viên sao? Người bị té xỉu trong tuyết, được đầu bếp nhìn thấy nên đưa về Liễu viên.”
Lam Ngữ buông tiểu thư ra, nàng đặt gối ra sau lưng tiểu thư, vuốt ve cơ thể mong manh của tiểu thư, chỉ sợ tất cả không phải là sự thật.
Mạc Vũ Nhi nhìn quanh, không hỏi lại, chỉ nhìn Thanh Ngôn và Lam Ngữ đều đã mặc trang phục của người đã thành thân, có phong vận khác so với khi nàng rời đi, có thể thấy cuộc sống rất thoải mái. “Các ngươi có ổn không?”
Hai nha hoàn khó khăn lắm mới ngừng nước mắt, nghe Mạc Vũ Nhi hỏi vậy thì lại òa lên: “Chúng tôi đều tốt! Lam Ngữ sinh tiểu cô nương, tôi và Hướng Toàn sinh một tiểu tử. Nhưng còn người, tiểu thư, nào có chủ tử nào như người, sắp xếp tốt cho hạ nhân rồi tự mình lại phiêu bạt bên ngoài, trời tuyết rơi còn ngất xỉu trên đường cái.” Thanh Ngôn ngồi xuống, cẩn thận xoa bàn tay tiểu thư, trong lòng là sự xót thương vô cùng.
Lam Ngữ sửa tóc lại cho Mạc Vũ Nhi rồi đắp chăn cho nàng, “Liễu tổng quản đã ngủ rồi, ông ấy thực sự đã quá mệt mỏi rồi, mã phu và cô nương Hồng Diệp kia cũng được sắp xếp ổn thỏa, tiểu thư không cần lo lắng. Từ trước giờ Liễu Viên đều là của tiểu thư, người mãi mãi là chủ nhân nơi này. Phòng bếp đang chuẩn bị nước ấm, tiểu thư, lát nữa ngâm nước nóng đi, như vậy sẽ bớt mệt mỏi đi đó.”
Vẫn là nha hoàn bên mình hiểu chuyện, Mạc Vũ Nhi cảm kích mỉm cười, bỗng nhiên nhìn thấy bên giường có một quyển binh thư, thuận tay cầm lấy.
“Đây là của Hướng Vương gia, có đôi khi Vương gia sẽ đến đây ngồi, đọc sách”. Thanh Ngôn đáp lời.
Trong tiểu lâu này, lần đầu tiên hắn ôm nàng vào lòng, lần đầu tiên hôn nàng, lần đầu tiên nói muốn lấy nàng, trong đầu Mạc Vũ Nhi hiện lên những mảnh vụn kí ức, đó đều là chuyện từ rất lâu rồi. Nàng lắc lắc đầu, giờ không thể nghĩ đến nữa. “Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các giờ thế nào rồi?” Nàng thản nhiên chuyển đề tài.
Hồi lâu sau Thanh Ngôn và Lam Ngữ đều không trả lời, nàng kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, “Làm sao vậy?”
Thanh Ngôn cúi đầu nói, “Tiểu thư đi được mấy ngày thì Tầm Mộng phường Tầm Mộng các đã bị đốt thành đống tro tàn rồi.
– A! Đốt rồi thì thôi, được mất tùy duyên.
Nàng chẳng hề giật mình.
– Tiểu thư, vì sao người không hỏi là ai đốt?
– A, không có Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các chẳng phải các ngươi vẫn sống tốt sao? Liễu viên này vẫn còn giữ lại, cho nên có Tầm Mộng phường Tầm Mộng các hay không cũng chẳng sao cả.
Còn có thể là ai, chỉ có thể là Hướng đại ca, lúc ấy giận nàng đi không lưu luyến nên đã đốt cháy tâm huyết của nàng, muốn nàng nhớ đến huynh ấy mà thôi.
Thanh Ngôn Lam Ngữ nhìn nhau rồi cùng thở dài, tiểu thư thật sự quá thông minh, đây là phúc hay đây là họa?
Chậu gỗ lớn đã đổ đầy nước ấm, bốn phía xung quanh chất đầy lò sưởi, hương hoa trong nước bay ra, tất cả khiến tiểu lâu ngập trong mùi hương thơm ngát. Mạc Vũ Nhi buông mái tóc dài, vùi mình trong làn nước, không nhịn được mà rên rỉ. Thanh Ngôn Lam Ngữ mỉm cười ở bên hầu hạ, từ sau khi Mạc Vũ Nhi trở về, hai người chẳng dám rời đi nửa bước, chỉ sợ lại đột nhiên không tìm thấy tiểu thư đâu nữa.
– Tiểu thư, ba năm qua người ở đâu?
Lam Ngữ khẽ búi tóc Mạc Vũ Nhi, nhàn nhạt hỏi.
“Ừm, ở Giang Nam, chính là qua trấn trước kia từng chữa bệnh cho mẫu thân một đoạn.”
“Đó là nông thôn mà, người cũng có thể sống?” Tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều, rất ít khi ăn đồ ăn bên ngoài, sao có thể sống sót được ở nơi xa xôi hẻo lánh kia, Lam Ngữ thực sự không dám tưởng tượng.
“Vẫn ổn, Liễu Tuấn coi sóc mọi thứ rất chu đáo, xưởng tơ lụa hàng tháng mang bạc và đồ ăn qua, cảnh trí ở đó lại rất đẹp, ngoài hơi yên ắng ra thì mọi thứ đều tốt.”
“Tiểu thư còn nhớ Lãnh công tử và Vệ đại nhân không?”
“Ừm?”
“À, Lãnh công tử lấy quận chúa Hướng Như Bối, giờ sinh được một tiểu quận chúa rồi, không thể ngờ đúng không, càng kì lạ là Vệ đại nhân lại lấy một người từng sống trong thanh lâu, trở thành giai thoại trong kinh thành đó! Còn cả Tề công tử cũng đã thành thân, tiểu công tử sắp 2 tuổi rồi.” Thanh Ngôn vừa chuẩn bị quần áo vừa nói, trộm liếc qua tiểu thư, nàng chỉ khép hờ mắt như không nghe thấy.
“Tiểu thư, Hướng vương gia còn chưa thành thân đâu”. Lam Ngữ nhẹ nhàng xen một câu.
Khóe miệng Mạc Vũ Nhi thoáng chút cô đơn, không có sao? Rất nhanh thôi. Nàng đã tận mắt thấy hắn đối xử dịu dàng với một nữ tử khác, hôn sự cũng sẽ tiến hành nhanh chóng thôi. Từ khi rời đi nàng đã sớm chuẩn bị cho ngày này, khi nó đến lòng nàng đã chết nên nàng cũng chẳng biết là đau.
– Tiểu thư người đang nghe đấy chứ?
– Thanh Ngôn, nước hơi lạnh rồi, ta lên đây!
– Không vội.
Thanh Ngôn lại ra ngoài bưng một chậu nước ấm đi vào, từ từ đổ vào bồn. “Hôm nay tiểu thư cứ thoải mái gột rửa đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, chuyện mời pháp sư lập đàn tràng có Hướng Toàn và Quan Mục Dã rồi, người cứ làm tiểu thư đi là được rồi”.
Thở gấp nhìn hai nha hoàn như hai đại tỷ, Mạc Vũ Nhi cũng chẳng phản đối, nàng thực sự đã quá mệt rồi, có bờ vai để dựa vào thật tốt biết bao.
Nàng mỉm cười nhắm mắt lại, để nước ấm lan khắp toàn thân, không nghĩ gì cả, có thể ngủ thì hãy ngủ một giấc thật ngon!
Tuyết chưa qua một đêm đã hòa tan. Sáng sớm thức dậy, Liễu Tuấn nhìn ra phía đông ửng hồng thì không khỏi vui mừng. Ông đi trong sân mấy vòng, mọi thứ thực sự không thay đổi, con đường mòn vẫn thế, sương phòng vẫn như xưa, cây cối hoa cỏ vẫn nguyên dạng, các nha hoàn đi qua đi lại vẫn là những gương mặt quen thuộc, nhìn thấy ông vẫn tôn kính thi lễ gọi một tiếng “Liễu tổng quản.” Liễu Tuấn đột nhiên có cảm giác như đang ở trong mơ, tựa như mình chưa từng rời đi.
Sáng nay Liễu viên có vẻ rất náo nhiệt, mọi người đều vui mừng chạy trước chạy sau, nhìn thấy Thanh Ngôn và Mạc Vũ Nhi đi từ tiểu lâu qua phòng khách thì đều chạy đến vấn an. Mạc Vũ Nhi vui mừng gật đầu chào mọi người, dưới ánh mắt của đầu bếp cố ăn hết một bát cháo thịt và hai chiếc bánh điểm tâm, lúc này mọi người mới quay về làm việc. Liễu Tuấn mỉm cười nhìn tất cả, đi đến.
Một đêm ngủ ngon, nhìn tiểu thư có vẻ thoải mái lên nhiều, ông cũng an tâm hơn, vừa định mở miệng bàn chuyện mời pháp sư với tiểu thư thì thấy có người vội vàng tiến vào.
– Tiểu công tử à tiểu thư, Tề công tử đến!
Mạc Vũ Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Ngôn, nàng tỏ vẻ vô tội, xoay người cho mời Tề công tử vào, hắn đã thành thân rồi, cũng chẳng có gì là bất tiện, chỉ là cố nhân của đại ca mà thôi!
Lúc Tề Di Phi nghe tin Mạc Vũ Nhi đã quay về, hắn không che giấu được sự vui sướng phát cuồng, buổi tối đến đây sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên sáng sớm đã vội chạy đến. Trong đại sảnh, Mạc Vũ Nhi mặc quần áo trắng như tuyết, tóc dài buộc lỏng bằng sợi dây trắng, bên thái dương cài đóa hoa trắng, eo thon nhỏ, xinh đẹp đứng đó tựa như tiên tử giáng trần. Ba năm trước Mạc Vũ Nhi còn có chút ngây ngô nhưng giờ nàng như đóa hoa nở rộ. Vẫn dễ dàng khiến tim hắn thắt lại, nhưng giờ hắn chỉ có thể là một người huynh trưởng mà thôi.
– Vũ Nhi! Hắn cúi đầu gọi.
Mạc Vũ Nhi cúi người thi lễ:
– Đã lâu không gặp, Tề đại ca khỏe chứ!
– Ta rất tốt, Vũ Nhi, ta nghe nói chuyện của bá mẫu rồi, muội đừng quá đau lòng, nhất định phải cố gắng giữ gìn.
Hắn khàn khàn nói, bao nhiêu trìu mến chẳng biết phải biểu đạt thế nào.
– Đa tạ Tề đại ca.
Mạc Vũ Nhi nhìn khuôn mặt lãnh khốc của hắn hiện rõ tình cảm bi thống thì không khỏi cảm động. Sự đời trêu ngươi, ai cũng sống tốt, chỉ có nàng là gặp nhiều trắc trở, trở thành đứa trẻ mồ côi lại chịu bao tổn thương. “Tiểu thư!” Thanh Ngôn thấy ánh lệ trong mắt nàng thì vội đỡ nàng ngồi xuống, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa. Từ sáng đã bảo Hướng Toàn qua Vương phủ báo tin, sao giờ còn chưa thấy bóng người.
Tề Di Phi lại cùng Liễu Tuấn chào hỏi, hỏi thăm chuyện an táng. “Vũ Nhi, chuyện này đừng cố chấp? Muội là một tiểu cô nương, không gánh nổi vất vả này, Liễu tổng quản cũng đã già rồi, việc này để ta làm đi! Ta nhất định sẽ an táng long trọng cho bá mẫu!”
Mạc Vũ Nhi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Tề đại ca, đây là chuyện nhà muội, sao có thể làm phiền đại ca được?”
“Vũ Nhi, ta không phải là người ngoài, Tề gia và Mạc gia từng kết giao, ta và Vân Bằng là bạn cũ, làm chút chuyện đó cũng là nên thôi. Muội đã mệt mỏi rồi, Vũ Nhi, lần này ỷ lại vào ta một chút đi, ta sẽ làm người huynh trưởng tốt”. Ngụ ý của hắn Mạc Vũ Nhi hiểu, lòng không khỏi có chút ưu sầu.
Nếu không có những chuyện ngoài ý muốn thì giờ có lẽ nàng đã lấy hắn rồi. Số mệnh chính là số mệnh, hắn tự nhận mình là huynh trưởng, nàng có thể chấp nhận sao?
“Cho ta cơ hội đi, Vũ Nhi, giờ chỉ cần gió thổi qua muội cũng sẽ ngã xuống, tội tình gì đâu?” Tề Di Phi đau lòng thỉnh cầu. Mạc Vũ Nhi nhìn Liễu Tuấn, ông tỏ vẻ đồng ý thì nàng mới gật đầu: “Vậy đa tạ Tề đại ca, muội cũng không hiểu nhiều, chuyện an táng để đại ca lo liệu đi!”
Tề Di Phi mỉm cười: “Chuyện này không khó, muội cứ yên tâm đi! Mấy ngày nay chọn ngày lành đã, sau đó mời sư phụ ở chùa về lập đàn tràng để vong linh bá mẫu được siêu thoát”.
“Cứ như vậy đi, mẫu thân sớm được đoàn tụ với phụ thân thì cũng tốt.” Chỉ là nàng sau này sẽ phải làm sao. Nàng không nói nên lời, tựa như lục bình trên sông, không nhà không rễ, người thân cũng chẳng còn.
“Làm xong xuôi những việc này, mẫu thân ta muốn đón Vũ Nhi về phủ làm nghĩa nữ, thật lòng thương muội.” Tề Di Phi không đành lòng nhìn vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng của nàng.
Mạc Vũ Nhi cười khổ: “Đa tạ ý tốt của Tề đại ca, đó là chuyện về sau, giờ muội không nghĩ nhiều được.”
Tề Di Phi cũng không kiên trì, dù sao chuyện trước mắt rất vội vàng, hắn và Liễu Tuấn thương lượng rồi, hai người cùng ra cửa bắt đầu chuẩn bị, liên tiếp quay đầu dặn dò Thanh Ngôn chăm sóc tiểu thư cẩn thận. Thanh Ngôn thở dài, lòng Tề công tử vẫn hướng về tiểu thư, đáng tiếc hắn chỉ có số làm huynh trưởng. Còn vương gia kia thì sao, ngày ngày nhớ mong tiểu thư mà sao khi tiểu thư về lại chẳng thấy bóng dáng?
Từ biên cương về đến kinh thành, hoàng cung vì công chúa Mông Cổ mà tiến hành nghi thức chào đón long trọng, trên bàn tiệc, Hoàng thượng vì giận dỗi với Hoàng hậu nên lòng không thoải mái, liều mạng uống rượu, còn bắt Hướng Bân uống cùng. Bất tri bất giác hai người đều say, Hướng Bân chỉ đành nghỉ lại trong cung Vương phi. Gần đến giờ ngọ hôm sau hắn mới tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung, uống rất nhiều canh giải rượu thì mới khỏe lên một chút. Nghĩ đã nhiều ngày không về phủ, vội từ biệt mẫu thân rồi xuất cung. Kiệu vừa đến cổng thì đã thấy Hướng Toàn lo lắng chạy tới, trời đông tháng giá mà hắn vội đến độ toát mồ hôi. “Vương gia, người đã về rồi, Hướng Toàn sắp điên lên mất.”
Hướng Bân mỉm cười xuống kiệu trêu ghẹo: “Chứ không phải là Thanh Ngôn sinh cho ngươi một tiểu tử nữa sao?” Hướng Toàn này chỉ khi Thanh Ngôn sinh con thì mới chân tay luống cuống chứ bình thường đều rất từ tốn.
Hướng Toàn đỏ mặt, “Vương gia đừng cười tiểu nhân. Nàng đã quay về rồi.”
Hướng Bân run lên, “Ai đã về?”
Hướng Toàn tỏ vẻ tội nghiệp, “Tiểu thư Mạc Vũ Nhi hồi kinh rồi.”
Mạc Vũ Nhi, ba chữ này khiến Hướng Bân cả kinh, “Nàng về từ bao giờ, giờ đang ở đâu?” Hắn hoảng hốt nắm lấy tay Hướng Toàn, vội vã hỏi.
“Về từ tối qua, nghe nói té xỉu ở trên đường, được đầu bếp mang về, Mạc phu nhân đã qua đời, tiểu thư đưa phu nhân về an táng”.
Hướng Bân nhắm mắt lại, hận không thể tự chém chết mình, vì sao phải uống rượu, vì sao phải ở trng cung? “Đi Liễu viên!” Hắn xoay người chạy ra ngoài, cước bộ dồn dập không hề bình tĩnh như thường nhật.
Hắn ngày nhớ đêm mong nàng đó, giờ đã về rồi! Mắt hắn không khỏi ươn ướt, lần này, trói lại, khóa lại hắn cũng phải giữ nàng ở bên mình.