Thiên San mở nấp đan lô lấy ra 4 viên đan dược màu trắng sáng bóng.
Ây! Chỉ có 4 viên. Một lò đan có thể luyện chế ra 10 viên đan dược nhưng do thiếu hụt linh khí nên nàng chỉ có thể luyện ra nhiều nhất là 5 viên hơn nữa còn tiêu hao hết tinh thần lực nữa chứ! Nàng phải điều tức thật lâu mới khôi phục, mới luyện đan tiếp được.
Thế này phải làm sao a? Nàng cảm nhận được bản thân sắp thăng cấp phải tiếp nhận lôi kiếp nhưng hiện tại nàng chỉ luyện được trung cấp đan số lượng lại không nhiều e rằng lúc gặp lôi kiếp sẽ rất khó vượt qua. Tử kiếp của nàng không biết sẽ đến như thế nào nhỉ?
Ai ~ Thật là rầu thúi ruột mà!
Tên đó không biết hiện tại hắn đang làm gì nhỉ?Trước đây hắn cũng thường xuyên rời đi nhưng không quá 1 tháng là trở về, lần này hắn đã đi được nữa năm mà chẳng thấy bóng dáng. Có khi nào vì nàng “tỉnh tò” với hắn làm hắn sợ không dám về? Ha nếu là sợ còn không bằng nói hắn hiện tại đang đi tìm “người đó” thì đúng hơn vì nàng không phải “người đó” – người hắn luôn tâm tâm niệm niệm ở trong lòng.
Lắc lắc đầu xu đi mấy cảm xúc tiêu cực không vui đi. Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy vấn đế đó nàng nên tập trung luyện them nhiều đan dược thì hơn.
Mặc dù không biết khi nào Ngân Diện mới trở về nhưng nàng tin nhất định sẽ gặp lại hắn bởi vì hắn đã nói lời nguyền của hắn chỉ có nàng mới giải được, không phải sao?
Thiên San ngồi xếp bằng bắt đầu quá trình điều tức.
Bên ngoài, trời đem bao la không một vì sao, mây đen hội tụ ngày càng nhiều. Sự âm u lạnh lẽo như báo hiệu một cơn giông bão sắp tới.
…….
Thứ không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không phải, cho dù cố cưỡng cầu không sẽ không đạt được ngược lại chỉ khiến bản thân thương tích đầy mình. Đây là một trong những quan điểm sống của nàng, luôn luôn kiềm chế dục vọng của bản thân. Kiếp trước nàng cảm thấy sống như vậy thật dễ dàng nhưng hiện tại lần đầu tiên nàng cảm thật nó thật khó khăn thật đau.
Nếu đối phương tệ hơn nàng nàng nhất định sẽ có động lực mà tranh giành, đáng tiếc “người đó” không những hơn nàng về mọi mặt, quan trọng nhất là hắn yêu “người đó” hơn nàng, hơn rất nhiều.
Đêm qua trời mưa suốt đêm đến gần sáng mới tạnh, Thiên San cũng là một đêm không ngừng luyện đan, điều tức. Thiên San mở cửa ra ngoài muốn hít thở không khí trong lành, thử giản gân cốt một chút nhưng mà chào đón nàng không phải là một bầu trời sáng trong sau cơn mưa mà là một mảng mây đen âm u nặng nề cùng với… một tiểu hồng y yêu tinh.
Dung mạo tuy non nớt nhưng lại kiều diễm khuynh thành, mắt phượng xinh đẹp câu hồn, lam mâu trong suốt nhưng sâu tựa biển mà dưới mắt phải nàng là một nốt ruồi son đỏ tươi ướt át. Một thân hồng y như hỏa diễm làm tôn lên màu da trắng nõn như bạch ngọc thượng hạng, mặc phát mềm mại một nữa thì búi cao đơn giản chỉ cố định bằng một cây trâm phượng hoàng vô cùng tinh xảo.
Người này là ai? Nhìn qua chỉ khoảng mười tuổi nhưng sao lại ở đây? Trong khuôn viên 100m Ngân Diện đã đặt cấm chề nhắm ngăn cản ma thú và người ngoài xâm nhập. Làm thế nào nàng vào được và hình như mục đích nàng vào đây là… mình.
“Ngươi chính là Quân Thiên Mạn?” Mặc dù là câu hỏi nhưng mang đầy tính khẳng định nói rõ nàng biết mình.
“Còn ngươi là ai?”
“Ta sao?” Tiểu cô nương hồng y chỉ bản thân, nở ra một nụ cười ngọt ngào, mắt phượng liếc nhìn nàng léo lên một tia trào phúng.
“Ta tên Tinh Tuyết là hôn thê của Dạ. A.. ta quên mất, ngươi không biết Dạ là ai mà! Dạ của ta chính là người mặc áo choàng đen mang mặt nạ bạc, là Ngân Diện trong lòng ngươi đó. Sẵn tiện nói luôn ta và chàng thật ra đã có một bảo bảo chỉ là có nhiều chuyện xảy ra nên vẫn chưa tổ chức một hôn lễ hoành tráng thôi”
Khiêu khích! Đây là trần trụi khiêu khích mà nhiều hơn chính là cố ý ra oai phủ đầu nàng. Thiên San nắm chặt tay đến mức chảy máu cố gắng ức chế sự khó chịu trong lòng, trên mặt vẫn tỏ ra thật bình tĩnh lạnh nhạt. Xem độ tuổi và khả năng đến được nơi này, Tinh Tuyết có lẽ thật là người trong lòng Ngân Diện. Hôm nay nàng tìm đến cửa như vậy bọn họ đã gặp nhau rồi đúng không?
“Ngươi có bệnh hả?”
“Gì?”Tinh Tuyết hơi khó hiểu. Sao tự dưng lại nói nàng có bệnh? Qua lời của Dạ ngàng biết tiểu nha đầu này không đơn giản, có thể cũng giống như nàng là tá thi hoàn hồn, tính tình cũng rất giống nàng nếu không Dạ cũng không nhầm lẫn. Nàng biết nàng ấy sẽ không dễ đối phó chỉ nhìn năng lực kiềm chế của nàng ấy là biết, ý chí thật mạnh.
“Ngươi nói ngươi không có bệnh thế ngươi có xem lại bản thân chưa. Trước sau không có, con nít còn hôi sữa lại nói bản thân đã sinh con. Ngu ngốc, thiếu hiểu biết”. Dù đã xác định thân phận đối phương, dù nàng sẽ không cùng nàng ta tranh giành Ngân Diện nhưng đối phương dám đến cửa khiêu khích, nàng đây sẽ phụng bồi đến cùng. Tục ngữ có câu thua người không thua trận huống chi đối phương còn là tình địch nữa chứ.
Bình tĩnh!Bình tình nào! Trong lòng Tinh Tuyết không ngừng mặc niệm. Chỉ bị nói một câu đã mất bình tĩnh vậy không phải nàng không bằng nàng ta rồi sao? Chết tiệc! Nếu không phải tại mụ yêu bà đó thì nàng cũng không rơi vào tình trạng ngày hôm nay. Gia đình li tán, con trai mất tích, Dạ phải chịu lời nguyền không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, thân xác của nàng bị hủy phải nhập vào thân xác khác nhưng do tác dụng phụ của cấm pháp mà thân thể này sẽ phát triển nữa.