Thiên San nắm sắp trên đất, cả người ướt đẫm, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không, máu từ miệng vết thương chảy ra hòa vào nước mưa tạo thành một vũng máu loãng.
Vì lấy ra tâm tinh nên thần trí Thiên San có chút trì trệ, hỗn độn, ngay cả cảm nhận đến vết thương trên ngực không ngực chảy máu cũng chẳng ý thức cần phải cầm máu chữa trị.
Đến lúc ý thức thanh tỉnh, Thiên San chỉ cảm thấy …nàng chết chắc rồi!
Khung cảnh trước mắt nàng đã trở nên mơ hồ không rõ, nhiệt độ thân thể nàng đang từng chút hạ thấp, toàn thân không còn sức lực, máu chảy ra như sinh mệnh đang dần cạn kiệt. Đây là cảm giác cận kề tử vong!
Nàng không phải đã chết rồi sao?
Phải. Nàng đã chết, đã trọng sinh ở dị thế, làm một tiểu thư phế vật không người yêu thương. Không thể tu luyện nhưng nàng vẫn sống, nàng vốn muốn làm một thôn cô, ngày ngày an nhàn trôi qua.
Nhưng mà, có một người đã đưa nàng đi, thoát khỏi cái gia tộc không tình người đó, hắn cho nàng rất nhiều thứ, dạy nàng rất nhiều điều về thế giới này.
Hắn là ai? Nàng không biết, trong ký ức chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đen mờ ảo.
Đúng rồi!
Hắn đâm nàng, vết thương trên ngực nàng là hắn gây ra. Nhưng mà vì sao? Nàng không biết, cũng không quan trọng vì hiện tại …nàng “ngủm” rồi.
Bóng tối bao trùm, mí mắt không cách nào mở ra, hơi thở cũng không còn, chỉ có chút ý thức đang mắt dần. Nàng biết nàng chết rồi. Theo y học, nàng hiện tại là chết lâm sàn, chỉ một lát nữa thôi, khi ý thức nàng không còn nữa, não chết, nàng cũng không còn sống được.
Trùng sinh? Nàng không cho rằng bản thân may mắn đến mức trọng sinh lần nữa. Cái này so với trúng giải độc đắc còn thấp hơn cả ngàn lần.
Nàng sẽ chết sao? Cứ như vậy mà gặp Diêm ca ca hả? Đùa kiểu gì vậy?
Nàng chết lại cho nàng trọng sinh, cho nàng cơ thể khỏe mạnh lại là phế vật ở nơi cường giả vi tôn, cho nàng cơ hội đổi đời tu luyện, nàng còn chưa ra ngoài xem thế giới này ra sao thì cho nàng đi đời nhà ma.
Hi vọng rồi lại thất vọng.
Cho nàng là quả hồng mềm có thể tùy ý nhào nặn, đùa bởn sao?
Nàng muốn sống!
Nàng muốn thực hiện giấc mộng hai đời!
Cho dù là nghịch thiên hành sự, dù bất kỳ ai ngăn cản. Nàng gặp thần giết thần gặp phật giết phật tuyệt không không khoan nhượn.
Xoẹt! Xoẹt!
Mưa đột nhiên ngừng rơi, mây đen cuộn thành vòng xoắn ốc phía trên Thiên San, những luồng quang điện chợt lóe trong tầng mây. Một vòng kết giới vô hình được thành lập với bán kính một trăm mét ngăn cản người ngoài xâm nhập và trong khuông viên kết giới tất cả sinh vật đều không thể di chuyển. Đây là vòng thiên đạo pháp tắc buông xuống để bảo vệ các tu luyện giả trong quá trình thăng cấp.
Bổng từ trung tâm đám mây một tia lôi điện (xét) rơi xuống người Thiên San.
Lôi điện vào người Thiên San sau đó chạy tán loạn khắp cơ thể nàng, khích thích từng tế bào gần như chết lặng. Thân thể vốn không còn sinh mệnh khẽ nhút nhích. Vết thương trên ngực thế nhưng thần kỳ khép miệng.
Thiên San hơi cử động, lập tức một trận đau đớn, tê buốt truyền đến từ tứ chi bách hài khiến nàng phải cắn răng rên rĩ.
A ~ điện cao thế thật mạnh!
Thiên San còn chưa cảm than xong thì một tia lôi điện so với lúc nãy còn mạnh hơn hung hăn đánh lên người nàng.
A…..
Thiên San thét thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, phần lưng tiếp xúc với lôi điện là một mảnh da thịt cháy khét. Trong không khí dấy lên mùi thịt nướng. Đau đớn kích thích thần kinh Thiên San, nàng lập tức phân tích hoàn cảnh hiện tại của mình.
Là Lôi kiếp! Muốn thăng cấp!
Cảm nhận lại có một tia lôi điện đánh xuống. Thiên San nhịn đau xoay người, từ không gian giới chỉ lấy ra hơn chục lá bùa phóng về phía lôi điện, vận dụng tinh thần lực phát động các lá bùa.
Ầm vang! Hai phương va chạm phát ra tiếng nổ lớn.
Thiên San tranh thủ thời gian lấy ra mấy bình đan dược sơ cấp do bản thân luyện chế, một hơi nuốt hết.
Mắt thấy tia lôi điện thứ tư sắp đánh tới, Thiên San lại phóng hơn hai mươi lá bùa về phía lôi điện. Nhưng lần này chỉ ngăn cản phàn lớn công kích một phần lôi điện vẫn đánh lên người nàng.
Thiên San cắn chặt răng kiềm nén đau đớn và cảm giác tanh ngọt dâng lên trong cổ họng. Nàng lại nuốt vào thật nhiều đan dược sơ cấp.
Tác dụng của đan dược sơ cấp không bằng một nữa trung cấp, tác dụng đan dược trung cấp lại không bằng một nữa trung cấp. Nàng nuốt nhiều đan dược sơ cấp chỉ để giảm đau, đan dược trung cấp nàng luyện được rất ít phải đợi đến lôi điện thứ tá mới dùng. Bởi vì… chín tia lôi điện, tia sau so với tia trước uy lực ngày càng mạnh, tia cuối cùng bằng mười tia đầu tiên. Mai mắn khoảng cách giữa các tia lôi điện ngày càng dài để nàng có chút thời gian chuẩn bị.
Thiên San từ không gian giới chỉ lấy ra trận pháp phòng ngự cấp một đã được bày sẵn từ ma tinh của ma thú.
Tia lôi điện thứ năm đánh xuống bị mấy lá bùa giảm một phần uy lực, tiếp tục đánh xuống phá tan trận pháp còn lại một phàn đánh lên người Thiên San.
Tia lôi điện thứ sáu đánh xuống.
Tia thứ bảy.
Tia thứ tám.
Thiên San thương tích đầy mình, áo quần tả tơi, da thịt bị cháy khét vô cùng nghiêm trọng. Nàng khó khăn lấy ra toàn bộ đan dược trung cấp nuốt vào, lại lấy ra trận pháp phòng ngự cấp hai.
Thiên San nằm trên đất thở dốc, khuôn mặt lem luốt trắng bệch không còn chút máu, lẵng lặng nằm đó chờ tia lôi điện cuối cùng buông xuống. Nàng đã lấy hết tiền vốn ra rồi, giờ chỉ có thể trông cậy vào nghị lực bản thân để vượt qua. Chỉ cần tia cuối cùng kết thúc là nàng sẽ lập tức thăng cấp, vết thương cũng theo đó mà khôi phục.
Xoèn xoẹt! Mây cuộn càng mãnh liệt, lôi điện chớp nhá càng dữ dội. Lôi điện như lấy hết lực lượng, như du long gào thét, mạnh mẽ, ngoan tuyệt đánh vào thân thể tàn tạ của Thiên San.
……….
Mây đen tan đi, theo sau là một tầng hào quang thăng cắp xuất hiện dưới cơ thể như than củi của Thiên San. Một nguồn năng lượng dồi dào chạy khắp người nàng rồi tụ hội ở đan điền. Thiên San cảm giác thân thể không còn đau thấu xương mà trở nên thanh tân thoải mái, khẽ cong khóe môi. Nàng thành công rồi!
Trong đầu truyền đến rất nhiều thông tin liên quang đến phù thủy và thiên đạo pháp tắc. Phù thủy có rất nhiều loại chuyên về một lĩnh vực nhất định như phù thủy đan dược ( luyện đan, y dược), phù thủy pháp trận (các loại trận pháp), phù thủ pháp sư (giống pháp sư) lại phân biệt chuyên về một hoặc nhiều hệ nguyên tố,… Tùy theo sở nguyện mà hình thành loại phù thủy mình thích. Sau này, mỗi khi tăng một cấp đều phải chịu lôi điện đánh đồng thời sẽ ngẫu nhiên nhận được truyền thừa công pháp thuộc lĩnh vực mình theo đuổi, số lượng công pháp từ không đến ba.
Lĩnh vực mà nàng muốn, giấc mơ nàng ấp ủ suốt hai đời. Nàng muốn đi du lịch, tham quan từng vùng đất trên thế giới. Ân, dương như không quá rõ. Phải rồi! Đi du lịch thì phải mang quà lưu niệm về, thế giới này lại rất huyền bí có rất nhiều thiên tài địa bảo quý giá nha! Quyết định rồi! Nàng sẽ làm nhà tầm bảo, chuyên tìm kiếm bảo vật thu vào túi.
Sau khi Thiên San quyết định xong, trong đầu nàng lại xuất hiện hai bộ công pháp Linh Thần Quyết và Phiêu Ảnh thân pháp.
…….
Thiên San đứng dậy, phần da thịt bị cháy dần tróc ra để lộ làn da trắng hồng mịn màng. Nàng đi xuống suối tắm rữa thay y phục. Nhìn địa phương nàng sinh song bốn năm, nhìn tiểu viện nàng từng ở nay đã biến mất không dấu vết. Trong lòng có nhiều nghi vấn lại không muốn tìm đáp án.
Bóng người sống cùng nàng là ai? Tại sao nàng lại không nhớ rõ mặt? Sao cả tên hắn là gì cũng chẳng nhớ?
Mơ mơ hồ hồ như một giấc mộng. Khi thức tỉnh chỉ còn lại những ký ức mờ ào.
Hết phần 1
Thiên San nắm sắp trên đất, cả người ướt đẫm, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không, máu từ miệng vết thương chảy ra hòa vào nước mưa tạo thành một vũng máu loãng.
Vì lấy ra tâm tinh nên thần trí Thiên San có chút trì trệ, hỗn độn, ngay cả cảm nhận đến vết thương trên ngực không ngực chảy máu cũng chẳng ý thức cần phải cầm máu chữa trị.
Đến lúc ý thức thanh tỉnh, Thiên San chỉ cảm thấy …nàng chết chắc rồi!
Khung cảnh trước mắt nàng đã trở nên mơ hồ không rõ, nhiệt độ thân thể nàng đang từng chút hạ thấp, toàn thân không còn sức lực, máu chảy ra như sinh mệnh đang dần cạn kiệt. Đây là cảm giác cận kề tử vong!
Nàng không phải đã chết rồi sao?
Phải. Nàng đã chết, đã trọng sinh ở dị thế, làm một tiểu thư phế vật không người yêu thương. Không thể tu luyện nhưng nàng vẫn sống, nàng vốn muốn làm một thôn cô, ngày ngày an nhàn trôi qua.
Nhưng mà, có một người đã đưa nàng đi, thoát khỏi cái gia tộc không tình người đó, hắn cho nàng rất nhiều thứ, dạy nàng rất nhiều điều về thế giới này.
Hắn là ai? Nàng không biết, trong ký ức chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đen mờ ảo.
Đúng rồi!
Hắn đâm nàng, vết thương trên ngực nàng là hắn gây ra. Nhưng mà vì sao? Nàng không biết, cũng không quan trọng vì hiện tại …nàng “ngủm” rồi.
Bóng tối bao trùm, mí mắt không cách nào mở ra, hơi thở cũng không còn, chỉ có chút ý thức đang mắt dần. Nàng biết nàng chết rồi. Theo y học, nàng hiện tại là chết lâm sàn, chỉ một lát nữa thôi, khi ý thức nàng không còn nữa, não chết, nàng cũng không còn sống được.
Trùng sinh? Nàng không cho rằng bản thân may mắn đến mức trọng sinh lần nữa. Cái này so với trúng giải độc đắc còn thấp hơn cả ngàn lần.
Nàng sẽ chết sao? Cứ như vậy mà gặp Diêm ca ca hả? Đùa kiểu gì vậy?
Nàng chết lại cho nàng trọng sinh, cho nàng cơ thể khỏe mạnh lại là phế vật ở nơi cường giả vi tôn, cho nàng cơ hội đổi đời tu luyện, nàng còn chưa ra ngoài xem thế giới này ra sao thì cho nàng đi đời nhà ma.
Hi vọng rồi lại thất vọng.
Cho nàng là quả hồng mềm có thể tùy ý nhào nặn, đùa bởn sao?
Nàng muốn sống!
Nàng muốn thực hiện giấc mộng hai đời!
Cho dù là nghịch thiên hành sự, dù bất kỳ ai ngăn cản. Nàng gặp thần giết thần gặp phật giết phật tuyệt không không khoan nhượn.
Xoẹt! Xoẹt!
Mưa đột nhiên ngừng rơi, mây đen cuộn thành vòng xoắn ốc phía trên Thiên San, những luồng quang điện chợt lóe trong tầng mây. Một vòng kết giới vô hình được thành lập với bán kính một trăm mét ngăn cản người ngoài xâm nhập và trong khuông viên kết giới tất cả sinh vật đều không thể di chuyển. Đây là vòng thiên đạo pháp tắc buông xuống để bảo vệ các tu luyện giả trong quá trình thăng cấp.
Bổng từ trung tâm đám mây một tia lôi điện (xét) rơi xuống người Thiên San.
Lôi điện vào người Thiên San sau đó chạy tán loạn khắp cơ thể nàng, khích thích từng tế bào gần như chết lặng. Thân thể vốn không còn sinh mệnh khẽ nhút nhích. Vết thương trên ngực thế nhưng thần kỳ khép miệng.
Thiên San hơi cử động, lập tức một trận đau đớn, tê buốt truyền đến từ tứ chi bách hài khiến nàng phải cắn răng rên rĩ.
A ~ điện cao thế thật mạnh!
Thiên San còn chưa cảm than xong thì một tia lôi điện so với lúc nãy còn mạnh hơn hung hăn đánh lên người nàng.
A…..
Thiên San thét thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, phần lưng tiếp xúc với lôi điện là một mảnh da thịt cháy khét. Trong không khí dấy lên mùi thịt nướng. Đau đớn kích thích thần kinh Thiên San, nàng lập tức phân tích hoàn cảnh hiện tại của mình.
Là Lôi kiếp! Muốn thăng cấp!
Cảm nhận lại có một tia lôi điện đánh xuống. Thiên San nhịn đau xoay người, từ không gian giới chỉ lấy ra hơn chục lá bùa phóng về phía lôi điện, vận dụng tinh thần lực phát động các lá bùa.
Ầm vang! Hai phương va chạm phát ra tiếng nổ lớn.
Thiên San tranh thủ thời gian lấy ra mấy bình đan dược sơ cấp do bản thân luyện chế, một hơi nuốt hết.
Mắt thấy tia lôi điện thứ tư sắp đánh tới, Thiên San lại phóng hơn hai mươi lá bùa về phía lôi điện. Nhưng lần này chỉ ngăn cản phàn lớn công kích một phần lôi điện vẫn đánh lên người nàng.
Thiên San cắn chặt răng kiềm nén đau đớn và cảm giác tanh ngọt dâng lên trong cổ họng. Nàng lại nuốt vào thật nhiều đan dược sơ cấp.
Tác dụng của đan dược sơ cấp không bằng một nữa trung cấp, tác dụng đan dược trung cấp lại không bằng một nữa trung cấp. Nàng nuốt nhiều đan dược sơ cấp chỉ để giảm đau, đan dược trung cấp nàng luyện được rất ít phải đợi đến lôi điện thứ tá mới dùng. Bởi vì… chín tia lôi điện, tia sau so với tia trước uy lực ngày càng mạnh, tia cuối cùng bằng mười tia đầu tiên. Mai mắn khoảng cách giữa các tia lôi điện ngày càng dài để nàng có chút thời gian chuẩn bị.
Thiên San từ không gian giới chỉ lấy ra trận pháp phòng ngự cấp một đã được bày sẵn từ ma tinh của ma thú.
Tia lôi điện thứ năm đánh xuống bị mấy lá bùa giảm một phần uy lực, tiếp tục đánh xuống phá tan trận pháp còn lại một phàn đánh lên người Thiên San.
Tia lôi điện thứ sáu đánh xuống.
Tia thứ bảy.
Tia thứ tám.
Thiên San thương tích đầy mình, áo quần tả tơi, da thịt bị cháy khét vô cùng nghiêm trọng. Nàng khó khăn lấy ra toàn bộ đan dược trung cấp nuốt vào, lại lấy ra trận pháp phòng ngự cấp hai.
Thiên San nằm trên đất thở dốc, khuôn mặt lem luốt trắng bệch không còn chút máu, lẵng lặng nằm đó chờ tia lôi điện cuối cùng buông xuống. Nàng đã lấy hết tiền vốn ra rồi, giờ chỉ có thể trông cậy vào nghị lực bản thân để vượt qua. Chỉ cần tia cuối cùng kết thúc là nàng sẽ lập tức thăng cấp, vết thương cũng theo đó mà khôi phục.
Xoèn xoẹt! Mây cuộn càng mãnh liệt, lôi điện chớp nhá càng dữ dội. Lôi điện như lấy hết lực lượng, như du long gào thét, mạnh mẽ, ngoan tuyệt đánh vào thân thể tàn tạ của Thiên San.
……….
Mây đen tan đi, theo sau là một tầng hào quang thăng cắp xuất hiện dưới cơ thể như than củi của Thiên San. Một nguồn năng lượng dồi dào chạy khắp người nàng rồi tụ hội ở đan điền. Thiên San cảm giác thân thể không còn đau thấu xương mà trở nên thanh tân thoải mái, khẽ cong khóe môi. Nàng thành công rồi!
Trong đầu truyền đến rất nhiều thông tin liên quang đến phù thủy và thiên đạo pháp tắc. Phù thủy có rất nhiều loại chuyên về một lĩnh vực nhất định như phù thủy đan dược ( luyện đan, y dược), phù thủy pháp trận (các loại trận pháp), phù thủ pháp sư (giống pháp sư) lại phân biệt chuyên về một hoặc nhiều hệ nguyên tố,… Tùy theo sở nguyện mà hình thành loại phù thủy mình thích. Sau này, mỗi khi tăng một cấp đều phải chịu lôi điện đánh đồng thời sẽ ngẫu nhiên nhận được truyền thừa công pháp thuộc lĩnh vực mình theo đuổi, số lượng công pháp từ không đến ba.
Lĩnh vực mà nàng muốn, giấc mơ nàng ấp ủ suốt hai đời. Nàng muốn đi du lịch, tham quan từng vùng đất trên thế giới. Ân, dương như không quá rõ. Phải rồi! Đi du lịch thì phải mang quà lưu niệm về, thế giới này lại rất huyền bí có rất nhiều thiên tài địa bảo quý giá nha! Quyết định rồi! Nàng sẽ làm nhà tầm bảo, chuyên tìm kiếm bảo vật thu vào túi.
Sau khi Thiên San quyết định xong, trong đầu nàng lại xuất hiện hai bộ công pháp Linh Thần Quyết và Phiêu Ảnh thân pháp.
…….
Thiên San đứng dậy, phần da thịt bị cháy dần tróc ra để lộ làn da trắng hồng mịn màng. Nàng đi xuống suối tắm rữa thay y phục. Nhìn địa phương nàng sinh song bốn năm, nhìn tiểu viện nàng từng ở nay đã biến mất không dấu vết. Trong lòng có nhiều nghi vấn lại không muốn tìm đáp án.
Bóng người sống cùng nàng là ai? Tại sao nàng lại không nhớ rõ mặt? Sao cả tên hắn là gì cũng chẳng nhớ?
Mơ mơ hồ hồ như một giấc mộng. Khi thức tỉnh chỉ còn lại những ký ức mờ ào.
Hết phần