Nói thật, không phải nàng kênh kiệu không biết điều nhưng mà ngày ngày ăn thịt nướng, bữa bữa ăn thịt nướng thì cho dù là người cuồng ăn thịt cũng muốn điên.
Bi ai thay, nàng chỉ biết làm bốn món chiên, xào, nấu, nướng mà hiện trong người nàng làm gì có dụng cụ nhà bếp chỉ có thể nhai thịt như nhai cao su.
Thiên San cắn một miếng thịt. Thịt này là nàng nướng hôm qua. Cách ba ngày nàng sẽ nướng thịt một lần, số lượng dĩ nhiên là có thể ăn trong ba ngày. Dù sao cũng là nội vi Lạc Nhạn sâm lâm, nếu nàng ngày nào cũng nướng thịt nhất định sẽ hấp dẫn bọn huyễn thú nơi đây sinh nghi tiến đến nơi này. Đặc biệt là vị “hàng xớm” mà nàng “mượn” lương thực.
Thiên San nhàm chán ăn, nhìn huyệt động trống trãi, ánh mắt luôn phiêu đãng dừng ở trên quả trứng màu trắng.
Thiên San cầm quả trứng lên khễ búng vài cái. Vỏ trứng có vẻ rất cứng rắn. Nàng lại đưa bên tai lắc lắc mấy cái. Không có âm thanh. Này! Lẽ nào thật là trứng chết?
Thiên San chớp chớp mắt, khéo môi hơi nhếch lên. Nếu là trứng chết…nàng có thể ăn không? Không biết trứng nướng có mùi vị thế nào ta? Nàng nuốt nước miếng một cái, tham lam nhìn quả trứng.
Không được! Không được!
Thiên San lắc lắc đầu. Nếu nó không phải trứng chết, nàng mà nướng lên thì chết trứng rồi. Vậy chẳng phải là nàng giết nó sao?
Thiên San nhìn chầm chầm quả trứng, trong lòng đưa ra một suy đoán. Có khi nào… vỏ trứng quá dày, quá cứng nên nó phá không ra? Nàng nghi đi nghĩ lại càng cảm thấy nhất định là vậy.
Thế này chắc cũng giống nữ nhân sinh con, gặp khó sinh cần mổ bụng nếu không đứa bé sẽ bị chết ngạt trong bụng mẹ.
A… Nghĩ như vậy Thiên San liền hoảng sợ. Nó lâu vậy còn không nở lẽ nào thật thành trứng chết, là bị chết ngạt.
Ây! Nàng có lẽ nên đập quả trứng này ra nhưng lỡ nàng đoán sai thì…
A! Có cách rồi! Nàng chỉ cần chọc thủng một lỗ trên quả trứng rồi thông qua đó nhìn xem tình hình bên trong là được. Có lỗ thông gió nó sẽ không bị chết ngạt, quả trứng không hao tổn nhiều vẫn có thể đợi nó từ từ nở ra.
Thiên San càng nghĩ càng thấy nàng thật thông minh.
Giờ làm sao chọc thủng một lỗ đây?
Đá? Không được.
Đoản kiếm? Không nốt.
Phải rồi! Sao nàng lại quên nàng có thể dùng lực lượng thân thể mà.
Thiên San tụ lực lên đầu ngón tay trỏ rồi chọc vào quả trứng, lực độ tăng dần.
Ta chọc. Ta chọc. Ta chọc….
Rắc! Thủng rồi!
“Méeeoooo….”
Còn không đợi nàng rút tay ra thì trên đầu ngón tay đột ngột truyền đến cảm giác đau xót. Thiên San kêu lên một tiếng, theo bản năng liền quăng quả trứng ra xa.
Thiên San nhìn ngón tay lập tức nước mắt lưng tròng như vỡ đê mà ra. Khuôn mặt miếu máo hoảng loạn.
Trên đầu ngón tay nàng nhiều hơn một đoạn dây màu lục. “Đoạn dây” lúc này còn đang ngoa ngoe vận vẹo.
Nó xoay chuyển vài lần rồi quấn lên cổ tay Thiên San. Xúc cảm lành lạnh nham nhám kết hợp với hiệu ứng thị giác khiến Thiên San gần như hỏng mất, mắt trợn to, toàn thân lạnh buốt, cứng còng.
“Xú nha đầu sợ sao? Chỉ bị cắn một cái đã sợ đến thế này rồi. Hừ! Thật vô dụng”.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói giễu cợt của một thiếu niên, thanh âm thanh lãnh mang theo ba phần ngái ngủ bảy phần chế nhạo. Thiên San hơi hơi hồi thần còn chưa phản ứng thì giọng thiếu niên lại vang lên khiến nàng tức giận.
“Này! Bộ bị dọa đến ngu luôn rồi hả?”
“Ai ngu hả?” Thiên San hất tay ném thứ trên tay xuống.
“Đoạn dây” văng ra, uyển chuyển rơi xuống đất. Đó là một con rắn màu lục, mắt
đỏ dài cỡ hai mươi xenti, to cỡ ngón tay nàng, cái đầu tam giác ngước cao trừng nàng.
Thiên San hít một hơi, nhìn lại đầu ngón tay bị cắn. May mắn, máu chảy ra có màu đỏ vậy là không có độc. Nhưng, không phải rắn có đầu tam giác là rắn độc sao?
“Xú nha đầu. Ai cho ngươi chọc lủng trứng của ta?”
“Này!? Là ngươi đang nói sao?”
Thiên San nhìn lục xà trước mặt, e dè nói.
“Không phải ta lẽ nào là không khí?”
“Ách..”
Thiên San hít sâu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn lục xà hỏi.
“Ngươi... là Linh thú?… là khế ước thú của ta?”
“Hừ!” Lục xà hừ lạnh một tiếng quay mặt đi không thèm trả lời.
Huyễn thú đến cấp Linh thú thì sẽ mở ra linh trí. Nó là khế ước thú của nàng nên
có thể thông qua thú chủ câu thông để nói chuyện. Nhưng mà…
“Tại sao cắn ta?” Còn dọa nàng sợ chết khiếp nữa.
“Là ngươi phá trứng ta trước”. Lục xà tức giận nói.
“Ta là có ý tốt giúp ngươi phá trứng ra ngoài” Thiên San cải lại.
“Ai bảo ngươi hả? Ta đang ngủ ngon lại bị ngươi lắc tới lắc lui hại ta chóng mặt muốn chết. Phá giấc ngủ của ta thì thôi còn phá luôn trứng của ta”.
“”Ngủ? Ngươi ở trong đó ngủ bao lâu rồi?”
“Cũng hơn bốn tháng a” Lục xà lơ đảng trả lời.
“Tại sao là bốn tháng?” Nàng nhớ lảo giá nói họ ở nơi này rất lâu rồi mà. Bốn tháng trước hình như là thời điểm nàng cùng nó khế ước thì phải?
Nghe Thiên San hỏi lại, thân rắn liền cứng đờ. Nó lở lời rồi.
“Đừng nói với ta là từ lúc khế ước ngươi đã có thể nở ra mà ngươi không ra lại nằm trong đó ngủ nha?” Thiên San tức giận chất vấn.
“Ta…Vậy thì sao? Ta ngủ trong trứng thì có vấn đề gì? Bên trong đông ấm hè mát, ngủ rất thoải mái” Lục xà ngẩng cao đầu, mở to mắt trừng nàng, cố cải lại.
Thiên San híp mắt không cùng lục xà nhiều lời mà đọc chú ngữ. Lục xà vừa thấy liền cả kinh.
Một chiếc lồng giam màu lục xuất hiện giam lục xà ở bên trong. Bởi vì là khế ước bình đẳng nên lục xà có quyền không nghe lệnh nàng, muốn đánh nhưng nó là
Linh thú nàng đánh không lại. Tuy nhiên nàng vẫn có thể giam cầm nó.
“Á..Xú nha đầu, thả ta ra. Sao lại giam ta hả?”
“Tại sao?” Thiên San mắt lạnh nhìn lục xà trong lồng. “Xà Xà có ba tội lớn. Thứ nhất là lười biếng ngủ nướng trong trứng hại ta lo lắng. Thứ hai là cắn ta. Thứ ba là dọa ta”
Thiên San cầm cái lồng đi đến hồ nước nhỏ trong huyệt động. Hồ nước này thông với con suối bên ngoài, rộng chưa tới nữa mét, bình thường nàng đều uống nước ở đây. Hôm nay nàng liền nhịn đau để “dìm” con rắn đáng ghét này.
“Này! Cái đó cũng gọi là tội hả? Còn có, ngươi gọi ai là Xà Xà? Ta có tên có họ rõ rang là Lục Thương nha. Uy? Ngươi làm gì?”
“Ngươi ngủ nhiều như vậy nên ta cho ngươi đi bơi, vừa có thể tỉnh người vừa vận động”
Thiên San đặt cái lồng vào nước. Nước hồ rất trong cũng khá cạn, nước chỉ ngập đến bốn phần năm cái lồng. Lục Thương nổi trên mặt nước kêu gào.
“Tha ta ra”
“Còn ồn ào ta cho ngươi học lặn”Thiên San cảnh cáo xong thì mặc kệ Lục Thương đi tu luyện.
Kháng cự không có hiệu quả, Lục Thương cũng không tiếp tục dây dưa. Nó là đại nhân không chấp nhất tiểu nữ nhân (tiểu nhân + nữ nhân).
Nói thật, không phải nàng kênh kiệu không biết điều nhưng mà ngày ngày ăn thịt nướng, bữa bữa ăn thịt nướng thì cho dù là người cuồng ăn thịt cũng muốn điên.
Bi ai thay, nàng chỉ biết làm bốn món chiên, xào, nấu, nướng mà hiện trong người nàng làm gì có dụng cụ nhà bếp chỉ có thể nhai thịt như nhai cao su.
Thiên San cắn một miếng thịt. Thịt này là nàng nướng hôm qua. Cách ba ngày nàng sẽ nướng thịt một lần, số lượng dĩ nhiên là có thể ăn trong ba ngày. Dù sao cũng là nội vi Lạc Nhạn sâm lâm, nếu nàng ngày nào cũng nướng thịt nhất định sẽ hấp dẫn bọn huyễn thú nơi đây sinh nghi tiến đến nơi này. Đặc biệt là vị “hàng xớm” mà nàng “mượn” lương thực.
Thiên San nhàm chán ăn, nhìn huyệt động trống trãi, ánh mắt luôn phiêu đãng dừng ở trên quả trứng màu trắng.
Thiên San cầm quả trứng lên khễ búng vài cái. Vỏ trứng có vẻ rất cứng rắn. Nàng lại đưa bên tai lắc lắc mấy cái. Không có âm thanh. Này! Lẽ nào thật là trứng chết?
Thiên San chớp chớp mắt, khéo môi hơi nhếch lên. Nếu là trứng chết…nàng có thể ăn không? Không biết trứng nướng có mùi vị thế nào ta? Nàng nuốt nước miếng một cái, tham lam nhìn quả trứng.
Không được! Không được!
Thiên San lắc lắc đầu. Nếu nó không phải trứng chết, nàng mà nướng lên thì chết trứng rồi. Vậy chẳng phải là nàng giết nó sao?
Thiên San nhìn chầm chầm quả trứng, trong lòng đưa ra một suy đoán. Có khi nào… vỏ trứng quá dày, quá cứng nên nó phá không ra? Nàng nghi đi nghĩ lại càng cảm thấy nhất định là vậy.
Thế này chắc cũng giống nữ nhân sinh con, gặp khó sinh cần mổ bụng nếu không đứa bé sẽ bị chết ngạt trong bụng mẹ.
A… Nghĩ như vậy Thiên San liền hoảng sợ. Nó lâu vậy còn không nở lẽ nào thật thành trứng chết, là bị chết ngạt.
Ây! Nàng có lẽ nên đập quả trứng này ra nhưng lỡ nàng đoán sai thì…
A! Có cách rồi! Nàng chỉ cần chọc thủng một lỗ trên quả trứng rồi thông qua đó nhìn xem tình hình bên trong là được. Có lỗ thông gió nó sẽ không bị chết ngạt, quả trứng không hao tổn nhiều vẫn có thể đợi nó từ từ nở ra.
Thiên San càng nghĩ càng thấy nàng thật thông minh.
Giờ làm sao chọc thủng một lỗ đây?
Đá? Không được.
Đoản kiếm? Không nốt.
Phải rồi! Sao nàng lại quên nàng có thể dùng lực lượng thân thể mà.
Thiên San tụ lực lên đầu ngón tay trỏ rồi chọc vào quả trứng, lực độ tăng dần.
Ta chọc. Ta chọc. Ta chọc….
Rắc! Thủng rồi!
“Méeeoooo….”
Còn không đợi nàng rút tay ra thì trên đầu ngón tay đột ngột truyền đến cảm giác đau xót. Thiên San kêu lên một tiếng, theo bản năng liền quăng quả trứng ra xa.
Thiên San nhìn ngón tay lập tức nước mắt lưng tròng như vỡ đê mà ra. Khuôn mặt miếu máo hoảng loạn.
Trên đầu ngón tay nàng nhiều hơn một đoạn dây màu lục. “Đoạn dây” lúc này còn đang ngoa ngoe vận vẹo.
Nó xoay chuyển vài lần rồi quấn lên cổ tay Thiên San. Xúc cảm lành lạnh nham nhám kết hợp với hiệu ứng thị giác khiến Thiên San gần như hỏng mất, mắt trợn to, toàn thân lạnh buốt, cứng còng.
“Xú nha đầu sợ sao? Chỉ bị cắn một cái đã sợ đến thế này rồi. Hừ! Thật vô dụng”.
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói giễu cợt của một thiếu niên, thanh âm thanh lãnh mang theo ba phần ngái ngủ bảy phần chế nhạo. Thiên San hơi hơi hồi thần còn chưa phản ứng thì giọng thiếu niên lại vang lên khiến nàng tức giận.
“Này! Bộ bị dọa đến ngu luôn rồi hả?”
“Ai ngu hả?” Thiên San hất tay ném thứ trên tay xuống.
“Đoạn dây” văng ra, uyển chuyển rơi xuống đất. Đó là một con rắn màu lục, mắt
đỏ dài cỡ hai mươi xenti, to cỡ ngón tay nàng, cái đầu tam giác ngước cao trừng nàng.
Thiên San hít một hơi, nhìn lại đầu ngón tay bị cắn. May mắn, máu chảy ra có màu đỏ vậy là không có độc. Nhưng, không phải rắn có đầu tam giác là rắn độc sao?
“Xú nha đầu. Ai cho ngươi chọc lủng trứng của ta?”
“Này!? Là ngươi đang nói sao?”
Thiên San nhìn lục xà trước mặt, e dè nói.
“Không phải ta lẽ nào là không khí?”
“Ách..”
Thiên San hít sâu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nhìn lục xà hỏi.
“Ngươi... là Linh thú?… là khế ước thú của ta?”
“Hừ!” Lục xà hừ lạnh một tiếng quay mặt đi không thèm trả lời.
Huyễn thú đến cấp Linh thú thì sẽ mở ra linh trí. Nó là khế ước thú của nàng nên
có thể thông qua thú chủ câu thông để nói chuyện. Nhưng mà…
“Tại sao cắn ta?” Còn dọa nàng sợ chết khiếp nữa.
“Là ngươi phá trứng ta trước”. Lục xà tức giận nói.
“Ta là có ý tốt giúp ngươi phá trứng ra ngoài” Thiên San cải lại.
“Ai bảo ngươi hả? Ta đang ngủ ngon lại bị ngươi lắc tới lắc lui hại ta chóng mặt muốn chết. Phá giấc ngủ của ta thì thôi còn phá luôn trứng của ta”.
“”Ngủ? Ngươi ở trong đó ngủ bao lâu rồi?”
“Cũng hơn bốn tháng a” Lục xà lơ đảng trả lời.
“Tại sao là bốn tháng?” Nàng nhớ lảo giá nói họ ở nơi này rất lâu rồi mà. Bốn tháng trước hình như là thời điểm nàng cùng nó khế ước thì phải?
Nghe Thiên San hỏi lại, thân rắn liền cứng đờ. Nó lở lời rồi.
“Đừng nói với ta là từ lúc khế ước ngươi đã có thể nở ra mà ngươi không ra lại nằm trong đó ngủ nha?” Thiên San tức giận chất vấn.
“Ta…Vậy thì sao? Ta ngủ trong trứng thì có vấn đề gì? Bên trong đông ấm hè mát, ngủ rất thoải mái” Lục xà ngẩng cao đầu, mở to mắt trừng nàng, cố cải lại.
Thiên San híp mắt không cùng lục xà nhiều lời mà đọc chú ngữ. Lục xà vừa thấy liền cả kinh.
Một chiếc lồng giam màu lục xuất hiện giam lục xà ở bên trong. Bởi vì là khế ước bình đẳng nên lục xà có quyền không nghe lệnh nàng, muốn đánh nhưng nó là
Linh thú nàng đánh không lại. Tuy nhiên nàng vẫn có thể giam cầm nó.
“Á..Xú nha đầu, thả ta ra. Sao lại giam ta hả?”
“Tại sao?” Thiên San mắt lạnh nhìn lục xà trong lồng. “Xà Xà có ba tội lớn. Thứ nhất là lười biếng ngủ nướng trong trứng hại ta lo lắng. Thứ hai là cắn ta. Thứ ba là dọa ta”
Thiên San cầm cái lồng đi đến hồ nước nhỏ trong huyệt động. Hồ nước này thông với con suối bên ngoài, rộng chưa tới nữa mét, bình thường nàng đều uống nước ở đây. Hôm nay nàng liền nhịn đau để “dìm” con rắn đáng ghét này.
“Này! Cái đó cũng gọi là tội hả? Còn có, ngươi gọi ai là Xà Xà? Ta có tên có họ rõ rang là Lục Thương nha. Uy? Ngươi làm gì?”
“Ngươi ngủ nhiều như vậy nên ta cho ngươi đi bơi, vừa có thể tỉnh người vừa vận động”
Thiên San đặt cái lồng vào nước. Nước hồ rất trong cũng khá cạn, nước chỉ ngập đến bốn phần năm cái lồng. Lục Thương nổi trên mặt nước kêu gào.
“Tha ta ra”
“Còn ồn ào ta cho ngươi học lặn”Thiên San cảnh cáo xong thì mặc kệ Lục Thương đi tu luyện.
Kháng cự không có hiệu quả, Lục Thương cũng không tiếp tục dây dưa. Nó là đại nhân không chấp nhất tiểu nữ nhân (tiểu nhân + nữ nhân).