Thiên San mày liễu nhíu chặt, trừng mắt nhìn mỗ rắn nào đó dáng vẻ biếng nhác cuộn tròn trên đất, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của nó kinh người đến mức nào.
Mắt Lục Thương lim dim, cái đầu tam giác gật gù giống như ngủ gật hơn là đang trả lời nàng.
Cái này, Thiên San nổi giận nha ~. Nàng tóm lấy Lục Thương đưa nó đến gần mặt nàng hỏi.
“Ngươi không phải Linh thú sao? Tại sao uy áp của ngươi không có tác dụng?”
Thông thường huyễn thú có cấp bậc cao có thể chấn nhiếp huyễn thú có cấp bậc thấp hơn thậm chí là buộc chúng nghe lệnh mà.
Bị nắm, Lục Thương khó chịu vặn vẹo, nghe nàng chấc vấn như vậy thì tức giận.
“Ta nói, chủ nhân như ngươi thật quá ngốc, thiếu hiểu biết. Ngươi đã cùng ta khế ước tại sao không chịu đi tìm hiểu thông tin của ta hả? Ta là Linh thú nhưng thuộc Dị thú không phải Huyễn thú”
“Dị thú?”
“Thật là, xem bộ dáng ngu ngốc của ngươi kia. Nể tình ngươi là chủ nhân của ta, ta đây liền mở lòng từ bi mà phổ cập them kiến thức cho ngươi. Mắc công ra dường bị người chê bai”.
“Ngươi…”
Không cho Thiên San phát biểu, Lục Thương nhanh chóng mở miệng cắt ngang.
“Dị thú là những thú tộc có năng lực đặc thù bổn mạng chỉ loài đó mới có…”
“Huyễn thú cũng có mà”
“Không giống!!”
Lục Thương quát lớn, cực độ khinh bỉ nhìn nàng.
Ôooo Thiên San cắn cắn môi. Làm gì hung dữ vậy, nàng đâu nói sai.
“Hừ! Dị thú sống ẩn cư, tạo thành một tộc độc lập. Mỗi tộc có một phương thức tu luyện riêng. Như tộc Vạn Độc Niên Xà ta có năng lực bổn mạng liên quan đến dược-độc. Chúng ta tu luyện là dược tu, chuyên hấp thu dược lực trong các dược vật, có thiên phú luyện dược, độc thuật độc nhất vô nhị. Cũng bởi vì những năng lực đặc biệt này mà rất nhiều loài Dị thú gặp phải nguy hiểm, thậm chí là diệt tộc” Nói đến đây giọng Lục Thương đã mang theo nộng đậm bi thương nhung nhớ. Nó dừng một chút lại nói tiếp.
“ Mỗi tộc Dị thú đều có vài loại công pháp độc môn, truyền thừa ký ức. Chúng ta vừa sinh ra đã là Linh thú, đến Thánh thú là có thể hóa thành người nhưng cũng từ lúc đó mỗi lần thăng cấp đều phải chịu lôi điện đánh tả tơi. Rất nhiều Dị thú không chịu nổi mà trong quá trình thăng cấp liền chết oan chết uổng. Có lẽ vì có quá nhiều lợi thế nên trong giới Dị thú không bị quản chế bởi uy áp cấp bậc cũng không có tác dụng đối với Huyễn thú. Như ta hiện tại mặc dù là cấp Linh thú nhưng lại không có năng lực chiến đấu. Bọn Huyễn thú ở đây có thể từ xa ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi khí tức Linh thú trên người ta nhưng nếu trực diện đối mặt, bọn chúng tuyệt đối có thể nhào lên ăn sống nuốt tươi ta mà không phải là sợ hãi rút lui”
“Nói vậy, lý do bọn Huyễn thú không bén mãn đến đây là vì ngươi chứ không phải do khí tức còn lưu lại của lảo giả sao?”
“Dĩ nhiên”
“Vậy, hiện tại ngươi thật không có năng lực gì sao?”
“Không có. Ta chưa tu luyện thì lấy gì có lực lượng”
“Vô dụng”
“Ặc”
Thiên San phán một câu xanh rờn làm Lục Thương cứng họng.
Thôi không nói chuyện với nàng nữa hắn phải đi tu luyện.
“Xà Xà, ngươi đi đâu vậy?”
Thấy Lục Thương bò ra ngoài, Thiên San tò mò hỏi.
Nghe Thiên San gọi “Xà Xà” Lục Thương liền thấy tức tối.
“Ta đi tìm dược thảo để tu luyện. Hừ!”
Lục Thương đi rồi để lại một mình Thiên San ở trong huyệt động than ngắn thở dài. Kế hoạch lợi dụng uy áp Linh thú của Xà Xà để bắt Báo Báo cứ như vậy mà chết từ trong nôi.
Ai ~ Xà Xà không dùng được. Nàng cùng Báo Báo đánh nhau thì phần thắng không lớn. Báo Báo không chỉ chuyên tốc dộ, thể lực và lực lượng thân thể cũng không thể xem thường. Trong tay nàng chỉ có mỗi thanh đoản kiếm, thể lực lại không tốt, phù chú chỉ còn vài tấm mộc phù (những tấm khác đã bị nàng dùng trong lúc đi “mượn”lương thực rồi).
Oa ~ Nên làm sao đây?
………….
Lục Thương lợi dụng thân hình nhỏ bé màu xanh ẩn núp trong tầng tầng lá cây do thám động tỉnh của Tử Nhãn Phông Báo. Nhìn nó lười biếng liếm móng vuốt, nằm phơi nắng, trong lòng Lục Thương muốn mắng to. Tại sao nó lại phải nhận nhiệm vụ làm mồi quyến rũ dụ Tử Nhãn Phong Báo đến chỗ Thiên San chứ?
Ai ~ Số nó sao lại khố như vậy? Sao lại có một chủ nhân vừa ngốc vừa không tim không phổi như vậy? Ai~ ai~. Trong lòng Lục Thương thầm ca thán than trời trách đất không thôi. Đến khi nó than đủ, làm xong chuẩn bị, định xong ra dụ địch thì địch đã đi đâu mất rồi.
Lục Thương hoảng a ~ Thú đi mất nó làm sao báo cáo đây?
Mà lúc này Thiên San đang ở một nơi khác chăm chú nướng thịt. Dù gì cũng là hàng sớm không có Xà Xà nàng cũng biết cách nhanh nhất dụ Báo Báo đến. Không chỉ Báo Báo mà bất kì loài thú nào biết có người ngang nhiên ở trong lãnh địa của nó nướng thịt cũng sẽ vô cùng giận dữ, lập tức xông đến nơi đó cắn xé đối phương không còn manh giáp. Nàng bảo Xà Xà đi làm mồi đơn giản là đày nó một chút thôi. Hừ! Ai bảo nó hay mắng nàng ngốc, biết đâu lần này nàng còn có thể mượn cớ mà phạt nó. He he.
(Mạn: Tỷ thật xấu. San: muội muốn thay nó làm mồi?.Mạn: *lắc lắc đầu*)