Kim Mao Vượn Vương thấy Thiên San tấn công thì gầm lên một tiếng, nhảy lên, ẩn mình sau những tán cây. Mấy con Kim Mao Vượn khác thì tấn công mọi người.
Cái bọn vượn này thật quá xảo quyệt, xông lên đánh một cái rồi chạy, bất kể có đánh trúng đối thủ hay không. Năm lần bảy lượt thật khiến cho người ta phát điên. May là có kinh nghiệm vừa rồi nên mới không bị chúng dụ rời khỏi đội. Chỉ cận tụ lại một chỗ thì dù Kim Mao Vươn Vương có đánh lén cũng chống đỡ được một hai. Đây là tình hình chiến đấu của nhóm La Kỳ.
Còn Thiên San á? Kim Mao Vượn linh hoạt giỏi tránh né cũng không nhanh hơn nàng được. Một con tiến lên nàng liền cho một kiếm cắt cổ nó. Qua mấy lần, không còn con nào dám tiến gần nàng. Mà con Kim Mao Vượn Vương vẫn ẩn trong tối cuối cùng cũng bị chọc tức.
Bọn nó ở nơi này xưng bá nhiều năm, mấy con kia có nhiều trận bị thương mà nó thì không. Lần này, nó vừa ra trận đã bị thương còn bị chết ba con. Thật sự là đáng giận mà.
Kim Mao Vượn Vương tức giận, máu dồn lên não cũng không ẩn nấp nữa mà phóng ra muốn đánh nàng thành thịt vụng.
Kim Mao Vượn Vương tấn công, Thiên San cũng không đứng yên. Khi nó vung tay đập nàng, Thiên San liền né tránh. Thân thể Kim Mao Vượn Vương linh hoạt, thẩn thể nàng càng linh hoạt hơn, liên tục né tránh công kích của nó. Kim Mao Vượn Vương cực kỳ tức giận, thấy tốc độ nàng dần chậm lại hiểm hiểm né qua. Trong lòng nó liền vui vẻ, dồn hết sức vào hai tay đánh lên người Thiên San.
Rầm!!!
Mặt đất bị đánh lõm xuống một lỗ nhưng Thiên San thì chẳng thấy đâu. Một cảm giác đau đớn từ phía sau truyền đến, trên ngực nó, một mũi kiếm xuyên qua tim mang theo máu tươi thấm ướt bộ lông màu vàng của nó.
Kim Mao Vượn Vương ngã xuống là mấy con khác hoảng loạn. Đám người La Kỳ liền nhân đó giết không ít con, số khác thì cuống cuồng chạy trốn.
“Oa~ Không ngờ bọn vượn này khó chơi như vậy” Nhạc Sương kiệt sức ngồi xuống đất.
“Ân” Mấy người khác cũng gật đầu đồng ý lời của Nhạc Sương.
‘Tiểu thư không sao chứ?”La Thư tiến lên quan tâm hỏi.
“Không sao” Thiên San cười cười nói.
“Mọi người cũng mệt rồi. Chúng ta nhanh thu thập rồi tìm chỗ nghỉ chân đêm nay” Tần Khang đưa ra quyết định.
“ Ta nhớ trên bảng nhiệm vụ có một mục là da của Kim Mao Vượn, tiền thưởng khá cao đó”. Lâm An nói.
Năm nam nhân chia ra đi thu thập vật phẩm. Các cô nương thì tụ lại một chỗ ngồi nghỉ.
“Tiểu San vừa rồi thật cám ơn muội. Không có muội ta chắc chết rồi” Nhạc Sương hướng Thiên San chân thành cảm tạ.
“Lúc trước, La Thư có nói thực lực Tiểu San rất cao, ta còn không tin. Không nghĩ tới muội thật sự rất lợi hại” Lâm Ngọc cảm than nói.
“Nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài” Tô Thanh cười nhạt nói.
…..
Ưm ~ Thật thơm.
Thiên San chuyển mình thức dậy, là bị mùi thức ăn làm tỉnh.
“Tiểu San chịu tỉnh rồi sau?” Lâm Ngọc thấy Thiên San tỉnh dậy thì cười nói.
“Tiểu San ngủ thật say, ta gọi mấy lần cũng không chịu tỉnh” Nhạc Sương có chút giận dỗi nói.
“Cũng không thể trách muội ấy được. Hôm qua muội ấy nhất định là rất mệt, vừa nằm xuống là ngủ ngay” Lâm An giảng hòa.
Ai ~ Nàng cũng muốn thức khuya dậy sớm lắm chứ!
Tối qua không tìm thấy sơn động nên mọi người đóng trại ở bên một dòng suối. Thiên San đi rửa mặt, chải đầu rồi trở về dùng bữa sáng.
Dùng xong. Đoàn người lại lên đường. Đống da Kim Mao Vượn hôm qua được gói thành một gói to do Tần Thịnh cầm.
Trên đường đi, đoàn người gặp mấy con ma thú từ cấp năm trở xuống, vì chúng đều là đánh lẻ nên nhanh chóng bị mọi người vây công giết chết. Qua vài ngày, chiếm lợi phẩm ngày càng nhiều.
Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ, rất to rất tròn. Đáng tiếc không phải một đêm an bình.
Khi mọi người đang yên giấc, chỉ có Lâm An là thức trực đêm. Không gian vô cùng yên lắng. Lâm An cảm giác không đúng lập tức gọi mọi người dậy.
Nương theo ánh trăng, từng đôi mắt màu lục mang theo tham lam, giết chóc lần lượt lóe lên. Một con sói cấp năm cao to dẫn theo đàn sói hơn ba mươi con đều là ma thú cấp ba, cấp bốn đã lặng yên không tiếng động bao vây đoàn người.
Mọi người rất nhanh thoát khỏi sự kinh hoàng mà nắm chắc vũ khí, vây thành vòng tròn sẵn sàng đối địch.
Thiên San khó chịu xoa xoa mắt, tâm trạng cực kỳ tệ nhìn về một phương hướng.
Thật phiền!
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thiên San thu tất cả bao đựng vật phẩm vào không gian.
“Phá vòng vây. Chạy về hướng đó” Thiên San chỉ hướng nàng vừa nhìn.
Mà ngay sau đó, Sói Vương tru lên một tiếng phát động tấn công.
Thiên San có không gian trữ vật thật khiến sáu người Tần Khang sợ hãi than, thật muốn biết Thiên San rốt cuộc có thân phận gì, tuổi nhỏ mà thực lực đã cao như vậy còn có không gian trữ vật. Nhưng mọi người cũng biết giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều. Liền theo lời Thiên San cố phá vòng vây chạy đi.
Đàn sói là loại huyễn thú mà bất kỳ tu luyện giả nào cũng không muốn gặp phải. Bọn chúng sống thành đàn lại rất khó dây dưa. Bọn Kim Mao Vượn là loại đánh rồi chạy nhưng bọn này là liều chết xông lên, không chết không ngừng.
Kim Mao Vượn Vương thấy Thiên San tấn công thì gầm lên một tiếng, nhảy lên, ẩn mình sau những tán cây. Mấy con Kim Mao Vượn khác thì tấn công mọi người.
Cái bọn vượn này thật quá xảo quyệt, xông lên đánh một cái rồi chạy, bất kể có đánh trúng đối thủ hay không. Năm lần bảy lượt thật khiến cho người ta phát điên. May là có kinh nghiệm vừa rồi nên mới không bị chúng dụ rời khỏi đội. Chỉ cận tụ lại một chỗ thì dù Kim Mao Vươn Vương có đánh lén cũng chống đỡ được một hai. Đây là tình hình chiến đấu của nhóm La Kỳ.
Còn Thiên San á? Kim Mao Vượn linh hoạt giỏi tránh né cũng không nhanh hơn nàng được. Một con tiến lên nàng liền cho một kiếm cắt cổ nó. Qua mấy lần, không còn con nào dám tiến gần nàng. Mà con Kim Mao Vượn Vương vẫn ẩn trong tối cuối cùng cũng bị chọc tức.
Bọn nó ở nơi này xưng bá nhiều năm, mấy con kia có nhiều trận bị thương mà nó thì không. Lần này, nó vừa ra trận đã bị thương còn bị chết ba con. Thật sự là đáng giận mà.
Kim Mao Vượn Vương tức giận, máu dồn lên não cũng không ẩn nấp nữa mà phóng ra muốn đánh nàng thành thịt vụng.
Kim Mao Vượn Vương tấn công, Thiên San cũng không đứng yên. Khi nó vung tay đập nàng, Thiên San liền né tránh. Thân thể Kim Mao Vượn Vương linh hoạt, thẩn thể nàng càng linh hoạt hơn, liên tục né tránh công kích của nó. Kim Mao Vượn Vương cực kỳ tức giận, thấy tốc độ nàng dần chậm lại hiểm hiểm né qua. Trong lòng nó liền vui vẻ, dồn hết sức vào hai tay đánh lên người Thiên San.
Rầm!!!
Mặt đất bị đánh lõm xuống một lỗ nhưng Thiên San thì chẳng thấy đâu. Một cảm giác đau đớn từ phía sau truyền đến, trên ngực nó, một mũi kiếm xuyên qua tim mang theo máu tươi thấm ướt bộ lông màu vàng của nó.
Kim Mao Vượn Vương ngã xuống là mấy con khác hoảng loạn. Đám người La Kỳ liền nhân đó giết không ít con, số khác thì cuống cuồng chạy trốn.
“Oa~ Không ngờ bọn vượn này khó chơi như vậy” Nhạc Sương kiệt sức ngồi xuống đất.
“Ân” Mấy người khác cũng gật đầu đồng ý lời của Nhạc Sương.
‘Tiểu thư không sao chứ?”La Thư tiến lên quan tâm hỏi.
“Không sao” Thiên San cười cười nói.
“Mọi người cũng mệt rồi. Chúng ta nhanh thu thập rồi tìm chỗ nghỉ chân đêm nay” Tần Khang đưa ra quyết định.
“ Ta nhớ trên bảng nhiệm vụ có một mục là da của Kim Mao Vượn, tiền thưởng khá cao đó”. Lâm An nói.
Năm nam nhân chia ra đi thu thập vật phẩm. Các cô nương thì tụ lại một chỗ ngồi nghỉ.
“Tiểu San vừa rồi thật cám ơn muội. Không có muội ta chắc chết rồi” Nhạc Sương hướng Thiên San chân thành cảm tạ.
“Lúc trước, La Thư có nói thực lực Tiểu San rất cao, ta còn không tin. Không nghĩ tới muội thật sự rất lợi hại” Lâm Ngọc cảm than nói.
“Nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài” Tô Thanh cười nhạt nói.
…..
Ưm ~ Thật thơm.
Thiên San chuyển mình thức dậy, là bị mùi thức ăn làm tỉnh.
“Tiểu San chịu tỉnh rồi sau?” Lâm Ngọc thấy Thiên San tỉnh dậy thì cười nói.
“Tiểu San ngủ thật say, ta gọi mấy lần cũng không chịu tỉnh” Nhạc Sương có chút giận dỗi nói.
“Cũng không thể trách muội ấy được. Hôm qua muội ấy nhất định là rất mệt, vừa nằm xuống là ngủ ngay” Lâm An giảng hòa.
Ai ~ Nàng cũng muốn thức khuya dậy sớm lắm chứ!
Tối qua không tìm thấy sơn động nên mọi người đóng trại ở bên một dòng suối. Thiên San đi rửa mặt, chải đầu rồi trở về dùng bữa sáng.
Dùng xong. Đoàn người lại lên đường. Đống da Kim Mao Vượn hôm qua được gói thành một gói to do Tần Thịnh cầm.
Trên đường đi, đoàn người gặp mấy con ma thú từ cấp năm trở xuống, vì chúng đều là đánh lẻ nên nhanh chóng bị mọi người vây công giết chết. Qua vài ngày, chiếm lợi phẩm ngày càng nhiều.
Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ, rất to rất tròn. Đáng tiếc không phải một đêm an bình.
Khi mọi người đang yên giấc, chỉ có Lâm An là thức trực đêm. Không gian vô cùng yên lắng. Lâm An cảm giác không đúng lập tức gọi mọi người dậy.
Nương theo ánh trăng, từng đôi mắt màu lục mang theo tham lam, giết chóc lần lượt lóe lên. Một con sói cấp năm cao to dẫn theo đàn sói hơn ba mươi con đều là ma thú cấp ba, cấp bốn đã lặng yên không tiếng động bao vây đoàn người.
Mọi người rất nhanh thoát khỏi sự kinh hoàng mà nắm chắc vũ khí, vây thành vòng tròn sẵn sàng đối địch.
Thiên San khó chịu xoa xoa mắt, tâm trạng cực kỳ tệ nhìn về một phương hướng.
Thật phiền!
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thiên San thu tất cả bao đựng vật phẩm vào không gian.
“Phá vòng vây. Chạy về hướng đó” Thiên San chỉ hướng nàng vừa nhìn.
Mà ngay sau đó, Sói Vương tru lên một tiếng phát động tấn công.
Thiên San có không gian trữ vật thật khiến sáu người Tần Khang sợ hãi than, thật muốn biết Thiên San rốt cuộc có thân phận gì, tuổi nhỏ mà thực lực đã cao như vậy còn có không gian trữ vật. Nhưng mọi người cũng biết giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều. Liền theo lời Thiên San cố phá vòng vây chạy đi.
Đàn sói là loại huyễn thú mà bất kỳ tu luyện giả nào cũng không muốn gặp phải. Bọn chúng sống thành đàn lại rất khó dây dưa. Bọn Kim Mao Vượn là loại đánh rồi chạy nhưng bọn này là liều chết xông lên, không chết không ngừng.