Thiên San, La Kỳ ở phía trước mở đường, Tần Khang, La Thư thì ngăn mặt sau.
Thiên San, La Kỳ nhanh chóng mở ra một con đường. Năm người Tô Thanh liền thoát trước, bốn người Thiên San cũng liền đuổi theo.
Lang Vương thấy bọn Thiên San di chuyển ngày càng xa cuối cùng là phá vòng vây chạy đi thì lập tức chạy nhanh hướng Thiên San mà tấn công.
Lang Vương tấn công, Thiên San nhảy ra xa tránh né, đồng thời ngưng tụ một tiểu hỏa cầu đánh lên người Lang Vương.
Vết thương do tiểu cầu gây ra không nặng, vì thế Thiên San tặng thêm cho Lang Vương một nụ cười khiêu khích làm nó tức giận đuổi theo công kích nàng. Đạt được hiệu quả như ý muốn, Thiên San lập tức chạy đi về hướng đám người phiền phức đó.
Từ ngày hôm kia này đã phát hiện có một nhóm hơn mười người đi theo nhóm bọn họ. Đối với đám người này nàng vốn vô tâm không thèm để ý. Không ngờ, bọn người này lại thật đáng giận! Thế nhưng lại thả ra Mễ Huyễn Thảo dụ đàn sói đến tần công bọn họ. Cũng may hôm nay nàng có ngủ một chút nếu không làm gì còn tỉnh táo mà đối phó với bọn người này. Hừ! Các ngươi đã dụ chúng tới thì cũng nên cùng chúng chơi đùa đi.
…..
“Nguy rồi! Thiếu gia không tốt!”
“ Cái gì không tốt? Bản thiếu gia vẫn rất khỏe mạnh”
Một nam nhân hối hả chạy trở về cấp báo. Ngô Bảo nghe hắn lời nói thì tức giận bước tới đá hắn một cú.
“Thiếu gia bình tính Nhất định là tình hình bên đó có biến” Bình Lão trấn an Ngô Bảo rồi quay sang hỏi người mới đến: “Chuyện là thế nào? Người mau nói rõ”.
Người đó từ trên đất bò dậy nói: “Thiếu gia, trong đám người đó có một người có không gian trữ vật…”
“Thật sự! Vậy là chuyện tốt. Ngươi này lại dám nói không tốt?” Ngô Bảo lại muốn đá hắn thì Bình Lão ngăn lại. Nghe có không gian trữ vật lòng lão cũng cảm thấy kích động nhưng lão không phải loại người vọng động như Ngô Bảo. Người có không gian trữ vật thân phận nhất định không tầm thường, chuyện lần này nếu không xử lý tốt sẽ có rất rối lớn.
Tránh khỏi bị đánh, nam nhân có chút cảm kích nhìn Ngô Lão, cũng không dám chần chừ lập tức nói: “ …Đám người đó đã phá vòng vây của lũ sói, đang tiến về hướng này!”
“Cái gì? Cái tên vô dụng này sao không nói sớm” Lần này không có người ngăn cản Ngô Bảo hành hung. Đánh đủ rồi hắn mới nhớ tới phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Đáng tiếc đã chậm.
Thiên San dẫn theo Lang vương đã nhanh chân xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Mày Bình Lão nhăn chặt, sắc mặt khó coi nhìn một người một thú vừa đến, xem ra hôm nay không tránh khỏi một hồi ác chiến.
Những người khác thì có chút sợ hãi nhìn Lang Vương, không dám vọng động.
Lang Vương khi thấy đám người Ngô Bảo thì dừng lại. Mắt sói hung tàn nhìn chầm chầm mấy người ở đây. Nó cho rằng những người này là cứu binh của Thiên San. Đặc biệt là Bình lão, thực thực của người này hơn nó.
Lang Vương hú lên một tiếng triệu tập bầy đàn ờ xa.
Thấy hành động của Lang Vương, Bình lão nắm lấy Ngô Bảo mang hắn lên một cành cây. Nhiệm vụ của ông là đảm bảo an toàn cho một mình Ngô Bảo, còn những người khác sống hay chết không phải chuyện của ông.
Lang Vương không có ý ngăn Bình lão chỉ là một đôi mắt sói vẫn theo dõi lão, toàn thân cảnh giác phòng ngừa lão đánh lén. Giờ phút này, trong mắt Lang Vương chỉ còn hình bóng của Bình lão, người có thực lực hơn nó, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Thiên San.
Mà ở một đầu khác, đám người Tần Khang vẫn bị đàn sói quấn lấy, trên người đã có không ít vết thương.
Bổng một tiếng sói hú vang lên làm đàn sói ngừng công kích. Sau đó, đàn sói chia ra một nữa chạy đến hướng phát ra tiếng hú, số còn lại tiếp tục tấn công.
Bọn sói giảm một nữa giúp cho mọi người giảm bớt áp lực. Nhưng họ cũng không dám thả lỏng mà càng tăng thêm lực muốn nhanh chóng tiêu diệt nhóm sói này rồi rời đi trước nhóm kia trở lại.
“Này! Thời gian qua, ngươi tu luyện cũng phải có chút tiến triễn rồi chứ! Ra giúp bọn họ đi”
Sau khi Thiên San dẫn Lang Vương đến chỗ Bình Lão thì trở về giúp những người khác. Nàng đưa Lục Thương từ không gian thú sủng ra ngoài rồi lên một cành cây nghỉ một chút.
Chạy tới chạy lui thật là mệt a ~. Thật buồn ngủ quá đi!
Lục Thương nhảy một phát lên người một con sói, cắn nó một cái, nọc độc từ răng chảy ra khiến con sói đó lập tức bị độc chết. Con này chết rồi, Lục Thương lại nhảy đến người một con khác, tiếp tục cắn chết nó.
Lũ sói nhanh chóng phát hiện sự có mặt của Lục Thương. Tuy không bị cấp bậc áp chế nhưng tốc độ Lục Thương vẫn hơn xa chúng, không có cánh nào làm bị thương Lục Thương mà những con sói đến gần lại thuận lợi cho Lục Thương cắn chết chúng nhanh hơn.
Chẳng mấy chóc con sói cuối cùng cũng chết. Mùi huyết tinh nồng nặc phiêu đảng trong không khí. Lục Thương nhân lúc mọi người không chú ý đi đến chỗ Thiên San đang nằm.
“ Mọi người không sao cả chứ?” Tần Khang lau vết máu trên mặt hỏi.
Trên người họ dính đầy máu, có máu của bản thân cũng có máu của đàn sói.
“Không sao” Mọi người đồng loạt trả lời. Vết thương trên người tuy nhiều nhưng không đáng ngại.
“Tiểu San vẫn chưa trở về?” Lời Lâm Ngọc làm mọi người cả kinh nhìn lại, phát hiện Thiên San không có ở đây. Mọi người vừa định đi tìm thì thấy Thiên San nhảy từ trên cây xuống, bộ dáng uể oải thiếu ngủ. Nhìn trên người nàng có vết máu nhưng không thấy vết thương đều cảm thấy yên tâm, nhiều hơn là khâm phục bản lãnh của nàng. Đàn sói tách ra có lẽ là do nàng làm, mặc dù không biết là nàng làm cách nào nhưng nhất định không phải dễ.
Đủ người rồi. Đoàn người liền nhanh chóng rời đi thật xa rồi tìm một chỗ nghĩ chân tẩy rữa.
Nhưng trước đó, Thiên San quét một vòng nhận thấy La Thư là người bị thương ít nhất liền leo lên người hắn, bắt hắn cõng đi, còn bản thân thì nằm trên lưng hắn ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, mọi người liền lên đường trở về Lạc Thành.
Thiên San, La Kỳ ở phía trước mở đường, Tần Khang, La Thư thì ngăn mặt sau.
Thiên San, La Kỳ nhanh chóng mở ra một con đường. Năm người Tô Thanh liền thoát trước, bốn người Thiên San cũng liền đuổi theo.
Lang Vương thấy bọn Thiên San di chuyển ngày càng xa cuối cùng là phá vòng vây chạy đi thì lập tức chạy nhanh hướng Thiên San mà tấn công.
Lang Vương tấn công, Thiên San nhảy ra xa tránh né, đồng thời ngưng tụ một tiểu hỏa cầu đánh lên người Lang Vương.
Vết thương do tiểu cầu gây ra không nặng, vì thế Thiên San tặng thêm cho Lang Vương một nụ cười khiêu khích làm nó tức giận đuổi theo công kích nàng. Đạt được hiệu quả như ý muốn, Thiên San lập tức chạy đi về hướng đám người phiền phức đó.
Từ ngày hôm kia này đã phát hiện có một nhóm hơn mười người đi theo nhóm bọn họ. Đối với đám người này nàng vốn vô tâm không thèm để ý. Không ngờ, bọn người này lại thật đáng giận! Thế nhưng lại thả ra Mễ Huyễn Thảo dụ đàn sói đến tần công bọn họ. Cũng may hôm nay nàng có ngủ một chút nếu không làm gì còn tỉnh táo mà đối phó với bọn người này. Hừ! Các ngươi đã dụ chúng tới thì cũng nên cùng chúng chơi đùa đi.
…..
“Nguy rồi! Thiếu gia không tốt!”
“ Cái gì không tốt? Bản thiếu gia vẫn rất khỏe mạnh”
Một nam nhân hối hả chạy trở về cấp báo. Ngô Bảo nghe hắn lời nói thì tức giận bước tới đá hắn một cú.
“Thiếu gia bình tính Nhất định là tình hình bên đó có biến” Bình Lão trấn an Ngô Bảo rồi quay sang hỏi người mới đến: “Chuyện là thế nào? Người mau nói rõ”.
Người đó từ trên đất bò dậy nói: “Thiếu gia, trong đám người đó có một người có không gian trữ vật…”
“Thật sự! Vậy là chuyện tốt. Ngươi này lại dám nói không tốt?” Ngô Bảo lại muốn đá hắn thì Bình Lão ngăn lại. Nghe có không gian trữ vật lòng lão cũng cảm thấy kích động nhưng lão không phải loại người vọng động như Ngô Bảo. Người có không gian trữ vật thân phận nhất định không tầm thường, chuyện lần này nếu không xử lý tốt sẽ có rất rối lớn.
Tránh khỏi bị đánh, nam nhân có chút cảm kích nhìn Ngô Lão, cũng không dám chần chừ lập tức nói: “ …Đám người đó đã phá vòng vây của lũ sói, đang tiến về hướng này!”
“Cái gì? Cái tên vô dụng này sao không nói sớm” Lần này không có người ngăn cản Ngô Bảo hành hung. Đánh đủ rồi hắn mới nhớ tới phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Đáng tiếc đã chậm.
Thiên San dẫn theo Lang vương đã nhanh chân xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Mày Bình Lão nhăn chặt, sắc mặt khó coi nhìn một người một thú vừa đến, xem ra hôm nay không tránh khỏi một hồi ác chiến.
Những người khác thì có chút sợ hãi nhìn Lang Vương, không dám vọng động.
Lang Vương khi thấy đám người Ngô Bảo thì dừng lại. Mắt sói hung tàn nhìn chầm chầm mấy người ở đây. Nó cho rằng những người này là cứu binh của Thiên San. Đặc biệt là Bình lão, thực thực của người này hơn nó.
Lang Vương hú lên một tiếng triệu tập bầy đàn ờ xa.
Thấy hành động của Lang Vương, Bình lão nắm lấy Ngô Bảo mang hắn lên một cành cây. Nhiệm vụ của ông là đảm bảo an toàn cho một mình Ngô Bảo, còn những người khác sống hay chết không phải chuyện của ông.
Lang Vương không có ý ngăn Bình lão chỉ là một đôi mắt sói vẫn theo dõi lão, toàn thân cảnh giác phòng ngừa lão đánh lén. Giờ phút này, trong mắt Lang Vương chỉ còn hình bóng của Bình lão, người có thực lực hơn nó, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Thiên San.
Mà ở một đầu khác, đám người Tần Khang vẫn bị đàn sói quấn lấy, trên người đã có không ít vết thương.
Bổng một tiếng sói hú vang lên làm đàn sói ngừng công kích. Sau đó, đàn sói chia ra một nữa chạy đến hướng phát ra tiếng hú, số còn lại tiếp tục tấn công.
Bọn sói giảm một nữa giúp cho mọi người giảm bớt áp lực. Nhưng họ cũng không dám thả lỏng mà càng tăng thêm lực muốn nhanh chóng tiêu diệt nhóm sói này rồi rời đi trước nhóm kia trở lại.
“Này! Thời gian qua, ngươi tu luyện cũng phải có chút tiến triễn rồi chứ! Ra giúp bọn họ đi”
Sau khi Thiên San dẫn Lang Vương đến chỗ Bình Lão thì trở về giúp những người khác. Nàng đưa Lục Thương từ không gian thú sủng ra ngoài rồi lên một cành cây nghỉ một chút.
Chạy tới chạy lui thật là mệt a ~. Thật buồn ngủ quá đi!
Lục Thương nhảy một phát lên người một con sói, cắn nó một cái, nọc độc từ răng chảy ra khiến con sói đó lập tức bị độc chết. Con này chết rồi, Lục Thương lại nhảy đến người một con khác, tiếp tục cắn chết nó.
Lũ sói nhanh chóng phát hiện sự có mặt của Lục Thương. Tuy không bị cấp bậc áp chế nhưng tốc độ Lục Thương vẫn hơn xa chúng, không có cánh nào làm bị thương Lục Thương mà những con sói đến gần lại thuận lợi cho Lục Thương cắn chết chúng nhanh hơn.
Chẳng mấy chóc con sói cuối cùng cũng chết. Mùi huyết tinh nồng nặc phiêu đảng trong không khí. Lục Thương nhân lúc mọi người không chú ý đi đến chỗ Thiên San đang nằm.
“ Mọi người không sao cả chứ?” Tần Khang lau vết máu trên mặt hỏi.
Trên người họ dính đầy máu, có máu của bản thân cũng có máu của đàn sói.
“Không sao” Mọi người đồng loạt trả lời. Vết thương trên người tuy nhiều nhưng không đáng ngại.
“Tiểu San vẫn chưa trở về?” Lời Lâm Ngọc làm mọi người cả kinh nhìn lại, phát hiện Thiên San không có ở đây. Mọi người vừa định đi tìm thì thấy Thiên San nhảy từ trên cây xuống, bộ dáng uể oải thiếu ngủ. Nhìn trên người nàng có vết máu nhưng không thấy vết thương đều cảm thấy yên tâm, nhiều hơn là khâm phục bản lãnh của nàng. Đàn sói tách ra có lẽ là do nàng làm, mặc dù không biết là nàng làm cách nào nhưng nhất định không phải dễ.
Đủ người rồi. Đoàn người liền nhanh chóng rời đi thật xa rồi tìm một chỗ nghĩ chân tẩy rữa.
Nhưng trước đó, Thiên San quét một vòng nhận thấy La Thư là người bị thương ít nhất liền leo lên người hắn, bắt hắn cõng đi, còn bản thân thì nằm trên lưng hắn ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, mọi người liền lên đường trở về Lạc Thành.