Thời gian thấm thoát trôi qua, Thiên San mỗi sáng chạy bộ, lập pháp trận, chế phù; buổi trưa thì cùng ma thú đánh nhau; tối đến thì luyện đan.
Ngày hôm nay, sau khi cùng ma thú “lăn lộn”, Thiên San hí hửng chui vào bếp hì hụt nấu ăn mừng sinh nhật nàng tròn 9 tuổi.
Kiếp trước, từ khi bố mẹ qua đời, nàng mỗi ngày đều phải đối mặt với bệnh tật làm gì có tâm trạng nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật. Nhưng giờ đây, nàng có một thân thể khỏe mạnh di nhiên phải sống thật tốt, ngày sinh nhật cũng phải tổ chức tiệc chúc mừng.
Mặt trời dần khất bong, những tia nắng chiều dàn phai nhạt nhường lối cho màn đêm lạnh giá cùng ánh trăng dịu dàng mà cô tịch giữa bầu trời.
Bên bờ suối, từng cây nến được thấp sáng, những ánh lửa lung linh lập lòe như thay thế các vì sao làm bạn cùng nàng trăng.
Thấp xong ngọn nến cuối cùng, Thiên San ngồi vào bàn chuẩn bị dùng tiệc. Trên bàn đã được đặt các món ăn với đầy đủ sắc hương vị, trông vô cùng ngon miệng.
“Có việc gì vui sao?”
Ngân Diện từ xa đã nhìn thấy nến được thấp sáng cả không gian, Thiên San một thân phấn y, mái tóc dài mềm mại được cố định bằng dải lụa trắng. Dưới ánh nến mông lung, gương mặt nhỏ bó vô cùng vui vẻ, nàng tươi cười để lộ hai lún đồng tiền xinh xắn càng tăng thêm mấy phần đáng yêu kiều diễm.
“Di?! Ngân Diện huynh mới về? Mau đến đây hôm nay là sinh nhật của ta đó!”
Thiên San vui vẻ mời chào. Ngân Diện đi đến, ngồi xuống đối diện nàng nhưng chỉ nhìn chứ không động đũa.
Thiên San thấy vậy cũng chẳng nói gì tiếp tục ăn. Nàng thật không hiểu, tên này có phải người hay không, đến tận bây giờ nàng chưa từng thấy hắn gở mặt nạ ra cũng như chưa từng thấy hắn ăn uống. Thật tò mò hắn không ăn uống mà sao vẫn sống được a!
Đợi Thiên San ăn uống no nê. Hai người ngồi lên chiếc thảm lông sói mềm mại, xung quanh là ánh nến lấp lánh, cùng nhau ngắm trăng.
“Quà sinh nhật”
Bỗng nhiên, Ngân Diện đưa đến trước mặt nàng một chiếc nhẫn màu trắng có hoa văn hồng lien tinh tế. Thiên San hơi chần chờ nhận lấy.
“Cái này…”
“Là không gian giới chỉ” Ngân Diện giải thích.
“A ha ha… thật tốt! Ta đã muốn có một cái từ lâu rồi”
Thiên San cười gượng, cắt đứt đầu ngón tay nhỏ máu vào chiếc nhẫn để nó nhận chủ.Thật là, sao nàng lại nghĩ đến phương diện đó chứ? Nơi đây đâu có giống với hiện đại tặng nhẫn cầu hôn a!
Thiên San ngã người nằm trên thảm, ngắm nhìn vầng trăng to tròn đơn độc tỏa sáng, lắng nghe tiếng thác nước ầm ầm vang vọng, cảm nhận những cơn gió mát thổi qua làm lung lay ngọn lửa yếu ớt. Giờ phút này nàng như hòa mình vào thiên nhiên, “nhìn thấy” những tia linh khí dao động quanh người nàng. Chớp mắt nàng đã tấn thăng thành trung cấp sơ giai nhưng Thiên San đang chìm trong minh tưởng nên không phát hiện chì có Ngân Diện luôn quan sát nàng là nhìn thấy.
Hồng mâu dâng lên ý cười tự tin thản nhiên: nàng vẫn như vậy, vẫn tài giỏi, quá khứ hay hiện tại đều dựa vào đôi chân của bản thân mà tiến bước.
Một cây, hai cây,... theo tời gian trôi qua các cây nến dần tàn phai, ánh sáng dần lưu mờ. Nàng trăng như thương tiếc, đau buồn vì những ngọn nến đã mất kia mà như ẩn như hiện sau tầng mây.
“Ây... Nếu có đom đóm thì tốt quá! Như vậy sẽ rất đẹp” Tỉnh lại từ trong minh tưởng, Thiên San nhìn ánh nến dần phai nhạt không khỏi cảm thán.
Kiếp trước, bố mẹ có một lần đưa nàng đến một hòn đảo chơi. Ở nơi đó, nàng nhìn thấy những con đom đóm nhỏ xinh mang theo tia sáng nhỏ bé bay lượn trên dòng suối. Khung cảnh ấy rất đẹp, rất kỳ ảo. Nàng nhớ bố có nói: “Sinh mạng của đom đóm rất ngắn rất mong manh nhưng chúng không vì vậy mà bi thương, ngược lại chúng rất kiên cường, lạc quan mà sống. Áng sáng hi vọng giống như ánh sáng của đom đóm vậy, nhỏ nhoi yếu ớt nhưng chỉ cần không từ bỏ thì nó sẽ không biến mất, nó sẽ dẫn lối cho con đến cuối con đường. Vì thế, Bảo Bối của bố nhất định phải kiên cường, phải sống thật vui vẻ hạnh phúc. Con là bảo bối quý giá nhất của bố mẹ”.
Nhìn thấy trong mắt Thiên San hiện lên tia hoài niệm, bi thương Ngân Diện ôm nàng vào lòng khẽ nói bên tai nàng, đánh thức nàng ra khỏi hồi ức.
“Đom đóm là gì vậy?”
“Là loài động vật có thể tự phát sáng” Thiên San vô thức trả lời.
“Giống như Phù Quang?”
“Ân”
Phù Quang là sinh vật hút máu sống trong các khu rừng hắc ám(không có ánh sáng mặt trời) chúng cũng có khả năng tự phát sáng.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện quang cầu màu đỏ. Thiên San kinh ngạc bật dậy nhìn xung quanh. Rất nhiều rất nhiều quang cầu lơ lững giữa không trung tỏa ra ánh sáng ấm áp bao trùm cả không gian. Quang cầu màu đỏ hóa ra là những hoa lữa do hoa nguyên tố tạo thành, nhiệt độ của chúng được khống chế, chạm vào thấy âm ấm. Rất đã!
“Oa... Thật đẹp!Sao huynh làm được vậy? Thật lợi hại!”
Thiên San hưng phấn kêu to. Cảnh đẹp thế này khiến nàng rất muốn hát và nàng thật sự đã hát. Giọng hát non nót như tiếng chuông ngân vang, âm điệu nhẹ nhàng như những gợn sóng lăn tăn giữa mặt hồ tĩnh lặng. Tay nàng khẽ vung, bước chân theo nhị, nàng xoay một vòng làm váy áo tung bay như hoa sen nở rộ, hỏa cầu xung quanh cũng theo đó mà dao động. Nàng như một hỏa tinh linh nghịch ngợm đáng yêu đang nô đùa cùng hoa lửa.
Không gian như lắng động, thời gian như ngừng trôi, giây phút ngọt ngào thấm sâu vào lòng người để lại một hồi ức quý giá khó phai.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Thiên San mỗi sáng chạy bộ, lập pháp trận, chế phù; buổi trưa thì cùng ma thú đánh nhau; tối đến thì luyện đan.
Ngày hôm nay, sau khi cùng ma thú “lăn lộn”, Thiên San hí hửng chui vào bếp hì hụt nấu ăn mừng sinh nhật nàng tròn tuổi.
Kiếp trước, từ khi bố mẹ qua đời, nàng mỗi ngày đều phải đối mặt với bệnh tật làm gì có tâm trạng nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật. Nhưng giờ đây, nàng có một thân thể khỏe mạnh di nhiên phải sống thật tốt, ngày sinh nhật cũng phải tổ chức tiệc chúc mừng.
Mặt trời dần khất bong, những tia nắng chiều dàn phai nhạt nhường lối cho màn đêm lạnh giá cùng ánh trăng dịu dàng mà cô tịch giữa bầu trời.
Bên bờ suối, từng cây nến được thấp sáng, những ánh lửa lung linh lập lòe như thay thế các vì sao làm bạn cùng nàng trăng.
Thấp xong ngọn nến cuối cùng, Thiên San ngồi vào bàn chuẩn bị dùng tiệc. Trên bàn đã được đặt các món ăn với đầy đủ sắc hương vị, trông vô cùng ngon miệng.
“Có việc gì vui sao?”
Ngân Diện từ xa đã nhìn thấy nến được thấp sáng cả không gian, Thiên San một thân phấn y, mái tóc dài mềm mại được cố định bằng dải lụa trắng. Dưới ánh nến mông lung, gương mặt nhỏ bó vô cùng vui vẻ, nàng tươi cười để lộ hai lún đồng tiền xinh xắn càng tăng thêm mấy phần đáng yêu kiều diễm.
“Di?! Ngân Diện huynh mới về? Mau đến đây hôm nay là sinh nhật của ta đó!”
Thiên San vui vẻ mời chào. Ngân Diện đi đến, ngồi xuống đối diện nàng nhưng chỉ nhìn chứ không động đũa.
Thiên San thấy vậy cũng chẳng nói gì tiếp tục ăn. Nàng thật không hiểu, tên này có phải người hay không, đến tận bây giờ nàng chưa từng thấy hắn gở mặt nạ ra cũng như chưa từng thấy hắn ăn uống. Thật tò mò hắn không ăn uống mà sao vẫn sống được a!
Đợi Thiên San ăn uống no nê. Hai người ngồi lên chiếc thảm lông sói mềm mại, xung quanh là ánh nến lấp lánh, cùng nhau ngắm trăng.
“Quà sinh nhật”
Bỗng nhiên, Ngân Diện đưa đến trước mặt nàng một chiếc nhẫn màu trắng có hoa văn hồng lien tinh tế. Thiên San hơi chần chờ nhận lấy.
“Cái này…”
“Là không gian giới chỉ” Ngân Diện giải thích.
“A ha ha… thật tốt! Ta đã muốn có một cái từ lâu rồi”
Thiên San cười gượng, cắt đứt đầu ngón tay nhỏ máu vào chiếc nhẫn để nó nhận chủ.Thật là, sao nàng lại nghĩ đến phương diện đó chứ? Nơi đây đâu có giống với hiện đại tặng nhẫn cầu hôn a!
Thiên San ngã người nằm trên thảm, ngắm nhìn vầng trăng to tròn đơn độc tỏa sáng, lắng nghe tiếng thác nước ầm ầm vang vọng, cảm nhận những cơn gió mát thổi qua làm lung lay ngọn lửa yếu ớt. Giờ phút này nàng như hòa mình vào thiên nhiên, “nhìn thấy” những tia linh khí dao động quanh người nàng. Chớp mắt nàng đã tấn thăng thành trung cấp sơ giai nhưng Thiên San đang chìm trong minh tưởng nên không phát hiện chì có Ngân Diện luôn quan sát nàng là nhìn thấy.
Hồng mâu dâng lên ý cười tự tin thản nhiên: nàng vẫn như vậy, vẫn tài giỏi, quá khứ hay hiện tại đều dựa vào đôi chân của bản thân mà tiến bước.
Một cây, hai cây,... theo tời gian trôi qua các cây nến dần tàn phai, ánh sáng dần lưu mờ. Nàng trăng như thương tiếc, đau buồn vì những ngọn nến đã mất kia mà như ẩn như hiện sau tầng mây.
“Ây... Nếu có đom đóm thì tốt quá! Như vậy sẽ rất đẹp” Tỉnh lại từ trong minh tưởng, Thiên San nhìn ánh nến dần phai nhạt không khỏi cảm thán.
Kiếp trước, bố mẹ có một lần đưa nàng đến một hòn đảo chơi. Ở nơi đó, nàng nhìn thấy những con đom đóm nhỏ xinh mang theo tia sáng nhỏ bé bay lượn trên dòng suối. Khung cảnh ấy rất đẹp, rất kỳ ảo. Nàng nhớ bố có nói: “Sinh mạng của đom đóm rất ngắn rất mong manh nhưng chúng không vì vậy mà bi thương, ngược lại chúng rất kiên cường, lạc quan mà sống. Áng sáng hi vọng giống như ánh sáng của đom đóm vậy, nhỏ nhoi yếu ớt nhưng chỉ cần không từ bỏ thì nó sẽ không biến mất, nó sẽ dẫn lối cho con đến cuối con đường. Vì thế, Bảo Bối của bố nhất định phải kiên cường, phải sống thật vui vẻ hạnh phúc. Con là bảo bối quý giá nhất của bố mẹ”.
Nhìn thấy trong mắt Thiên San hiện lên tia hoài niệm, bi thương Ngân Diện ôm nàng vào lòng khẽ nói bên tai nàng, đánh thức nàng ra khỏi hồi ức.
“Đom đóm là gì vậy?”
“Là loài động vật có thể tự phát sáng” Thiên San vô thức trả lời.
“Giống như Phù Quang?”
“Ân”
Phù Quang là sinh vật hút máu sống trong các khu rừng hắc ám(không có ánh sáng mặt trời) chúng cũng có khả năng tự phát sáng.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện quang cầu màu đỏ. Thiên San kinh ngạc bật dậy nhìn xung quanh. Rất nhiều rất nhiều quang cầu lơ lững giữa không trung tỏa ra ánh sáng ấm áp bao trùm cả không gian. Quang cầu màu đỏ hóa ra là những hoa lữa do hoa nguyên tố tạo thành, nhiệt độ của chúng được khống chế, chạm vào thấy âm ấm. Rất đã!
“Oa... Thật đẹp!Sao huynh làm được vậy? Thật lợi hại!”
Thiên San hưng phấn kêu to. Cảnh đẹp thế này khiến nàng rất muốn hát và nàng thật sự đã hát. Giọng hát non nót như tiếng chuông ngân vang, âm điệu nhẹ nhàng như những gợn sóng lăn tăn giữa mặt hồ tĩnh lặng. Tay nàng khẽ vung, bước chân theo nhị, nàng xoay một vòng làm váy áo tung bay như hoa sen nở rộ, hỏa cầu xung quanh cũng theo đó mà dao động. Nàng như một hỏa tinh linh nghịch ngợm đáng yêu đang nô đùa cùng hoa lửa.
Không gian như lắng động, thời gian như ngừng trôi, giây phút ngọt ngào thấm sâu vào lòng người để lại một hồi ức quý giá khó phai.