Tâm Thủy dẫn ba vạn quân đang có, cố cầm cự chống lại quân địch cho đến khi viện quân từ kinh thành tới. Không quá bảy ngày, khi bọn họ đang dần dần kiệt sức.
Tâm Thủy ở trong lều trại lo lắng đi đi lại lại trước mặt Thần Y vẫn đang nhàn nhã ngồi bên bàn xử lý dược liệu. Hắn đang sợ rằng, nếu viện quân còn không đến, chưa tới hai ngày bọn họ sẽ mất biên thành đầu tiên.
Đang lúc hắn cố tìm cách giải quyết thì có một người lính hấp tấp hô to ngoài màng, “Thưa Tướng Quân đã nhìn thấy quân chi viện đến. Họ đang tiến vào cổng Nam!”
Nghe đến đây, Tâm Thủy buôn xuống những dòng suy nghĩ lộn xộn, như phản xạ hỏi, “Ai là người dẫn đầu?” Sẽ không phải là Hoàng Thượng chứ? Lời sau hắn nghĩ thầm trong lòng. Lần này lại là Hỏa Long Quốc mà ba lần bảy lượt có mưu đồ chiếm lĩnh Mãn Lạc Quốc. Tuy lần nào cũng là Mãn Lạc Quốc thắng nhưng bên kia chưa từng có ý định chấm dứt chinh chiến giữa hai nước.
Các Tiên Đế và cả Hoàng Thượng cũng đã nhiều lần cho người mang hợp định hòa bình qua ngỏ lời Hỏa Long Quốc, cuối cùng cũng chỉ đổi được thất bại.
“Thưa Tướng Quân, là Hoàng Thượng.” Tâm Thủy nói với tên lính “Được, dẫn ta đến gặp Hoàng Thượng.” Rồi quay sang Thần Y vẫn đang ngồi phân loại thảo dược, “Đệ cũng đi luôn chứ.” Dù là một câu hỏi nhưng cũng là câu khẳng định. Thần Y đã quen thuộc đứng lên nhìn vào mắt hắn trả lời, “Đúng vậy.”
Tâm Thủy vẫn suy nghĩ về việc được gặp đại ca Khúc Lạc nên không chú ý, nắm tay Thần Y kéo đi. Hắn vừa đi vừa nói, “Đã lâu rồi ta không gặp huynh ấy, đệ cũng thế. Ba năm trước ta về kinh thành thăm phụ thân, bảo đệ đi theo đệ cũng nhất quyết không chịu. Huynh ấy mà không đến đây thì chắc hai người mấy chục năm mới gặp lại.”
Tâm Thủy mải nói chuyện, vì thế không nhận ra từ hắn nắm tay y kéo đi đã trở thành hai người nắm lấy tay nhau. Trên đường đi có rất nhiều quân lính nhưng bọn họ vừa nhìn thấy Tướng Quân và Thần Y, thì lập tức hiểu ý cùng quay đi chỗ khác, tỏ vẻ bọn họ không nhìn thấy gì cả, bọn họ vô tội a.
Đến khi hai người nhìn thấy Hoàng Thượng một thân hoàng kim đưa lưng về phía họ nhìn về phía sa trường, Tâm Thủy thả tay Thần Y hô một tiếng ‘đại ca’ rồi bước lên ôm lấy Khúc Lạc cũng quay lại mỉn cười vui vẻ dang rộng vòng tay ôm chào hai huynh đệ thân thuộc.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
Tâm Thủy vừa đuổi lui quân địch, chưa kịp vui mừng thì nghe tin toán quân của Hoàng Thượng bị tập kích. Hắn hốt hoảng đem quân chạy về hướng bị tập kích. Khi bọn họ đến nơi thì thấy Hoàng Thượng toàn thân nhuốm máu, ngã xuống giữa xác người la liệt. Hắn chỉ kịp hô lên một tiếng, “Hoàng Thượng!”, rồi phóng tới ôm lấy thân thể Khúc Lạc đã hôn mê, thúc ngựa chạy về doanh trại.
“Thần Y, Thần Y! Hoàng Thượng bị thương, đệ mau cứu huynh ấy.” Giọng hắn run run, sợ hãi. Chưa bao giờ mà hắn sợ hãi như lúc này. Nhìn nam nhân trước mắt mặt tái không còn một giọt máu. Thần Y chỉ hắn đặt Khúc Lạc lên giường. Sau đó y đuổi hắn ra ngoài vì hắn không giúp đỡ được gì, rồi đóng cửa cùng các đại phu khác chữa trị cho Hoàng Thượng.
Qua vài ngày, Khúc Lạc cũng đã tỉnh lại. Thần Y hằng ngày chăm sóc Khúc Lạc dặn dò hắn phải giữ sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, cho tới khi Tâm Thủy tiến vào sai người làm theo những gì Thần Y nói. Thần Y muốn tự tay sắc thuốc nên y rời đi, để lại huynh đệ bọn họ ở lại trò chuyện với nhau.
“Huynh cảm thấy thế nào rồi? Là lỗi do ta không bảo vệ huynh cẩn thận, người bị thương nên là ta mới đúng.” Hắn tự trách chính mình, lẽ ra không nên để Hoàng Thượng chọn vùng nguy hiểm mà phải là hắn.
“Không phải lỗi của đệ. Cả hai chúng ta, ai bị thương cũng đều không tốt.” Hoàng Thượng khàn khàn giọng mệt mỏi an ủi hắn. Nhận thấy Khúc Lạc cần nghỉ ngơi, hắn cũng không tiện ở lại, vì thế nói thêm vài câu rồi cũng rời đi. Không quá mười ngày sau thì Khúc Lạc dẫn quân trở về Kinh Thành, để lại biên thành năm vạn quân.
Tâm Thủy tiễn Khúc Lạc đi đến tận bìa rừng mới thôi vì hắn nói muốn vào rừng săn thú hoang, còn Thần Y không đến vì trong doanh còn rất nhiều quân lính bị thương. Khúc Lạc cũng không ngăn cản Tâm Thủy đi theo. Đến bìa rừng họ chia tay, nhìn bóng dáng quân đội đã khất sau hàng cây xa xa, Tâm Thủy xoay ngựa đi vào rừng.
Hắn vừa đi nửa canh giờ thì cảm nhận có rất nhiều người tiến về phía mình. Tâm Thủy nhanh chóng thúc ngựa chạy về phía doanh trại. Nhưng hắn vẫn bị bao vậy bởi một đám người áo đen, bọn họ cùng xông lên một lúc khiến Tâm Thủy dù võ công cao cường nhưng vẫn bị đánh bất tỉnh.
Thần Y đang chữa trị cho quân lính trong nhà nhỏ của y thì một người hớt hãi chạy đến, “Tướng Quân bị bắt đi rồi, lúc nãy Tần Ngũ vào rừng đốn củi thì thấy Tướng Quân bị một đám người áo đen đánh ngất mang đi.”
Ngay lập tức Thần Y lấy tốc độ sét đánh đập vào bàn bên cạnh, không chút che giấu tỏa ra nội lực mạnh mẽ, nhảy lên chộp lấy thanh kiếm được giấu trên xà nhà một cách lưu loát.
Rồi nhanh chóng rơi xuống, đạp một bước lấy đà dùng khinh công phóng ra khỏi phòng trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Đến khi bọn họ hoàn hồn lại thì người đã biết mất, vài người luyện công phải giật mình khiếp sợ, “Thật không ngờ nội lực của Thần Y thật thâm hậu.”
Tâm Thủy ở trong lều trại lo lắng đi đi lại lại trước mặt Thần Y vẫn đang nhàn nhã ngồi bên bàn xử lý dược liệu. Hắn đang sợ rằng, nếu viện quân còn không đến, chưa tới hai ngày bọn họ sẽ mất biên thành đầu tiên.
Đang lúc hắn cố tìm cách giải quyết thì có một người lính hấp tấp hô to ngoài màng, “Thưa Tướng Quân đã nhìn thấy quân chi viện đến. Họ đang tiến vào cổng Nam!”
Nghe đến đây, Tâm Thủy buôn xuống những dòng suy nghĩ lộn xộn, như phản xạ hỏi, “Ai là người dẫn đầu?” Sẽ không phải là Hoàng Thượng chứ? Lời sau hắn nghĩ thầm trong lòng. Lần này lại là Hỏa Long Quốc mà ba lần bảy lượt có mưu đồ chiếm lĩnh Mãn Lạc Quốc. Tuy lần nào cũng là Mãn Lạc Quốc thắng nhưng bên kia chưa từng có ý định chấm dứt chinh chiến giữa hai nước.
Các Tiên Đế và cả Hoàng Thượng cũng đã nhiều lần cho người mang hợp định hòa bình qua ngỏ lời Hỏa Long Quốc, cuối cùng cũng chỉ đổi được thất bại.
“Thưa Tướng Quân, là Hoàng Thượng.” Tâm Thủy nói với tên lính “Được, dẫn ta đến gặp Hoàng Thượng.” Rồi quay sang Thần Y vẫn đang ngồi phân loại thảo dược, “Đệ cũng đi luôn chứ.” Dù là một câu hỏi nhưng cũng là câu khẳng định. Thần Y đã quen thuộc đứng lên nhìn vào mắt hắn trả lời, “Đúng vậy.”
Tâm Thủy vẫn suy nghĩ về việc được gặp đại ca Khúc Lạc nên không chú ý, nắm tay Thần Y kéo đi. Hắn vừa đi vừa nói, “Đã lâu rồi ta không gặp huynh ấy, đệ cũng thế. Ba năm trước ta về kinh thành thăm phụ thân, bảo đệ đi theo đệ cũng nhất quyết không chịu. Huynh ấy mà không đến đây thì chắc hai người mấy chục năm mới gặp lại.”
Tâm Thủy mải nói chuyện, vì thế không nhận ra từ hắn nắm tay y kéo đi đã trở thành hai người nắm lấy tay nhau. Trên đường đi có rất nhiều quân lính nhưng bọn họ vừa nhìn thấy Tướng Quân và Thần Y, thì lập tức hiểu ý cùng quay đi chỗ khác, tỏ vẻ bọn họ không nhìn thấy gì cả, bọn họ vô tội a.
Đến khi hai người nhìn thấy Hoàng Thượng một thân hoàng kim đưa lưng về phía họ nhìn về phía sa trường, Tâm Thủy thả tay Thần Y hô một tiếng ‘đại ca’ rồi bước lên ôm lấy Khúc Lạc cũng quay lại mỉn cười vui vẻ dang rộng vòng tay ôm chào hai huynh đệ thân thuộc.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
Tâm Thủy vừa đuổi lui quân địch, chưa kịp vui mừng thì nghe tin toán quân của Hoàng Thượng bị tập kích. Hắn hốt hoảng đem quân chạy về hướng bị tập kích. Khi bọn họ đến nơi thì thấy Hoàng Thượng toàn thân nhuốm máu, ngã xuống giữa xác người la liệt. Hắn chỉ kịp hô lên một tiếng, “Hoàng Thượng!”, rồi phóng tới ôm lấy thân thể Khúc Lạc đã hôn mê, thúc ngựa chạy về doanh trại.
“Thần Y, Thần Y! Hoàng Thượng bị thương, đệ mau cứu huynh ấy.” Giọng hắn run run, sợ hãi. Chưa bao giờ mà hắn sợ hãi như lúc này. Nhìn nam nhân trước mắt mặt tái không còn một giọt máu. Thần Y chỉ hắn đặt Khúc Lạc lên giường. Sau đó y đuổi hắn ra ngoài vì hắn không giúp đỡ được gì, rồi đóng cửa cùng các đại phu khác chữa trị cho Hoàng Thượng.
Qua vài ngày, Khúc Lạc cũng đã tỉnh lại. Thần Y hằng ngày chăm sóc Khúc Lạc dặn dò hắn phải giữ sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, cho tới khi Tâm Thủy tiến vào sai người làm theo những gì Thần Y nói. Thần Y muốn tự tay sắc thuốc nên y rời đi, để lại huynh đệ bọn họ ở lại trò chuyện với nhau.
“Huynh cảm thấy thế nào rồi? Là lỗi do ta không bảo vệ huynh cẩn thận, người bị thương nên là ta mới đúng.” Hắn tự trách chính mình, lẽ ra không nên để Hoàng Thượng chọn vùng nguy hiểm mà phải là hắn.
“Không phải lỗi của đệ. Cả hai chúng ta, ai bị thương cũng đều không tốt.” Hoàng Thượng khàn khàn giọng mệt mỏi an ủi hắn. Nhận thấy Khúc Lạc cần nghỉ ngơi, hắn cũng không tiện ở lại, vì thế nói thêm vài câu rồi cũng rời đi. Không quá mười ngày sau thì Khúc Lạc dẫn quân trở về Kinh Thành, để lại biên thành năm vạn quân.
Tâm Thủy tiễn Khúc Lạc đi đến tận bìa rừng mới thôi vì hắn nói muốn vào rừng săn thú hoang, còn Thần Y không đến vì trong doanh còn rất nhiều quân lính bị thương. Khúc Lạc cũng không ngăn cản Tâm Thủy đi theo. Đến bìa rừng họ chia tay, nhìn bóng dáng quân đội đã khất sau hàng cây xa xa, Tâm Thủy xoay ngựa đi vào rừng.
Hắn vừa đi nửa canh giờ thì cảm nhận có rất nhiều người tiến về phía mình. Tâm Thủy nhanh chóng thúc ngựa chạy về phía doanh trại. Nhưng hắn vẫn bị bao vậy bởi một đám người áo đen, bọn họ cùng xông lên một lúc khiến Tâm Thủy dù võ công cao cường nhưng vẫn bị đánh bất tỉnh.
Thần Y đang chữa trị cho quân lính trong nhà nhỏ của y thì một người hớt hãi chạy đến, “Tướng Quân bị bắt đi rồi, lúc nãy Tần Ngũ vào rừng đốn củi thì thấy Tướng Quân bị một đám người áo đen đánh ngất mang đi.”
Ngay lập tức Thần Y lấy tốc độ sét đánh đập vào bàn bên cạnh, không chút che giấu tỏa ra nội lực mạnh mẽ, nhảy lên chộp lấy thanh kiếm được giấu trên xà nhà một cách lưu loát.
Rồi nhanh chóng rơi xuống, đạp một bước lấy đà dùng khinh công phóng ra khỏi phòng trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Đến khi bọn họ hoàn hồn lại thì người đã biết mất, vài người luyện công phải giật mình khiếp sợ, “Thật không ngờ nội lực của Thần Y thật thâm hậu.”