Vũ Văn Bác lắc đầu nói:
- Lâu chủ đại nhân nếu có chỉ thị mới cũng không cần ta truyền đạt, ta ở trong thành một thời gian ngắn, hơn nữa phát hiện một chuyện kinh thiên, phải lập tức đi bẩm báo Thôi Bác đại nhân, việc này quan hệ rất nặng, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của cả Vạn Bảo Lâu.
- Ah, chuyện gì trọng yếu như thế?
Trên gương mặt chất phác của Tuyên Ngọc Đường giật mình, chuyện có thể làm cho Vũ Văn Bác xem là trọng đại, tất nhiên tuyệt không phải chuyện tầm thường, tất nhiên là tồn tại kinh thiên động địa.
Vũ Văn Bác trầm tư một chút, liền mở miệng nói:
- Tuyên trưởng lão có từng nhớ rõ Cổ Phi Dương?
Bỗng nhiên tròng mắt Tuyên Ngọc Đường co rúm lại, sau đó khôi phục bình thường, nói:
- Phá Quân Võ Đế, tuy vẫn lạc nhiều năm, nhưng làm sao mà quên được. chuyện Vũ trưởng lão nói có liên quan gì tới hắn sao?
Vũ Văn Bác nghiêm mặt nói:
- Đúng thế!
Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, bắn ra vẻ ngưng trọng, nói:
- Cổ Phi Dương cũng không vẫn lạc, hiện nay người đang hỗ trợ Thiên Nguyên thương hội Đinh Linh Nhi, chính là bản thân Cổ Phi Dương, cũng không biết hắn là phụ thể hay chuyển thế, hắn hiện tại dùng tên giả là Lý Vân Tiêu.
- Cái gì?
Toàn thân Tuyên Ngọc Đường đại chấn, trên gương mặt khô héo của hắn lại sinh ra một tầng nếp nhăn, giống như muốn tróc ra từng mảng, tâm thần của hắn đại chấn, nói:
- Việc này quá mức kinh người, Vũ trưởng lão có bằng chứng xác thực hay không?
Vũ Văn Bác ngưng trọng nói:
- Ta và Cổ Phi Dương giao tình không phải là nông cạn, việc này có thể khẳng định chắc chắn, chính là vì chuyện quá lớn, ta không cách nào quyết đoán, phải bẩm báo Thôi Bác đại nhân sau đó mới có hành động kế tiếp.
Trong mắt Tuyên Ngọc Đường đầy phức tạp bất định, khó có thể ức chế cảm xúc chấn động trong lòng, hắn chậm rãi nói:
- Việc này còn có người nào biết không?
Vũ Văn Bác trầm tư một lát sau, nói:
- Cổ Phi Dương còn có hai đệ tử Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng đã xuất hiện, nếu bọn họ phụ tá bên người Lý Vân Tiêu, tự nhiên cũng biết rõ. Không hiểu Thiên Nguyên thương hội Đinh Linh Nhi có biết hay không, ngoài ra tạm thời không rõ là ai biết nữa.
Tuyên Ngọc Đường thở sâu, nói:
- Như thế rất tốt.
Vũ Văn Bác nhướng mày, cảm thấy lời này của hắn không đúng, nghi ngờ nói:
- Như thế rất tốt? Chuyện đó giải thích thế nào?
Tuyên Ngọc Đường thở dài một hơi, lời nói bất thường:
- Thôi Bác phó lâu chủ đại nhân, hôm qua đang bế quan thì tẩu hỏa nhập ma, hiện đã võ ý sụp đổ, triệt để trở thành phế nhân.
- Ah, cái gì?
Thân hình Vũ Văn Bác chấn động, thất thanh nói:
- Làm sao có thể?
Vẻ mặt của hắn khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin.
Tới tầng thứ võ giả như bọn họ, tuy tu luyện tinh tiến càng ngày càng nhỏ, nhưng mà căn cơ võ đạo càng ngày càng sâu, rất khó xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma, trừ phi là tu luyện công pháp mạnh mẽ hoặc không ổn định mới có thể sinh ra loại tình huống này.
Tuyên Ngọc Đường thở dài:
- Chẳng lẽ ta còn có thể lừa ngươi sao?
Hắn điểm một ngón tay vào không gian trong tiểu viện, nói:
- Không tin ngươi cho thần thức tìm tòi đi.
Sắc mặt Vũ Văn Bác trắng bệch, trong lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, hắn vội vàng tỏa thần thức ra, rơi vào trong tiểu viện, lập tức cả tiểu viện nằm trong cảm giác của hắn.
- Ân, trong nội viện cũng không có người nha? Ah, Tuyên trưởng lão ngươi...
Vũ Văn Bác còn đang kinh ngạc thì một đạo lực lượng bá đạo tuyệt luân bao phủ hắn, chín đạo hàn khí màu sắc khác nhau đánh tới.
Trong nội tâm của hắn lạnh buốt, lập tức hiểu mình bị đối phương tính toán, tuyệt đối nghĩ mãi mà không rõ vì sao đối phương làm như thế
Đã không có thời gian cho hắn suy nghĩ, vô ý thức bắn ra một đạo chỉ quang, một cái áo giáp màu vàng chiếu sáng các nơi bao phủ trước mặt hắn, chiến y hiển hiện muốn ngăn cản chín đạo hàn khí phá không bay tới.
Nhưng chính đạo hàn quang này không đơn giản như thế, vậy mà đầu đuôi tương liên, dây dưa với nhau, hình thành một trận pháp vô cùng nguy hiểm, trừ lăng lệ ra còn ẩn chứa ý cảnh hủy diệt.
Rầm rầm rầm...
Chiến y màu vàng của Vũ Văn Bác là vật phi phàm, dưới hào quang chín màu bị đánh vào, giống như vằn nước khuếch tán ra ngoài, nhưng mỗi một kích lại làm chiến y lõm xuống, linh khí xói mòn nhanh chóng.
Sắc mặt Vũ Văn Bác đại biến, kinh hãi nói:
- Hào quang chín màu này..., ngươi là...
- Hừ!
Tuyên Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, gương mặt khô héo lại vỡ ra giống như bức tường hoang phê đổ xuống, hoàn toàn thay đổi.
- Cửu sắc thần quang của lão phu là chín đạo cực quang, diễn sinh lẫn nhau, cùng hình thành cửu sát trận, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy uy năng của nó. Vũ Văn Bác, ngươi có thể chết được rồi.
Khi Tuyên Ngọc Đường nói ra, chiến y của Vũ Văn Bác đột nhiên sụp đổ, khí tức cường đại bao hàm các nơi, hóa thành kim quang tiêu tán đi, từng khối sắt vụn sụp đổ tiêu tán.
Tâm thần Vũ Văn Bác lập tức bị trọng thương, cưỡng ép rót tất cả lực lượng vào hai tay, muốn trực tiếp đánh bay cửu sắc thần quang kia, lại phát hiện đế khí của mình vừa chạm vào sát trận lại như đập lớn vỡ đê, chảy ra ngoài.
- Trận pháp này...
Hắn quá sợ hãi, trơ mắt nhìn chín đạo quang mang phá tan đế khí của mình, rốt cục đánh vào trong cơ thể.
Toàn thân lạnh như băng, chín khiếu huyệt đầy đau đớn, thân thể của hắn như sắp tan vỡ, đế hồn võ ý của hắn bị thương, sát ý phóng thẳng vào đan điền của hắn, muốn triệt để bị phá huỷ căn cơ võ đạo của hắn tại chỗ.
Tuyên Ngọc Đường một chiêu đắc thủ, thân hình lao tới, một chưởng trực tiếp phá vỡ thân thể Vũ Văn Bác, nắm đấm đâm vào lồng ngực của Vũ Văn Bác, lập tức nổ tung một cái động, máu huyết bắn tứ tung.
- Vũ Văn Bác, nghe nói ngươi tu luyện Hàn Tủy Băng Phách Quyết tới cảnh giới đại viên mãn. Hôm nay ta sẽ lấy Hàn Tủy Băng Phách của ngươi, giúp ta leo lên Cửu Thiên đỉnh phong.
Giọng Tuyên Ngọc Đường lạnh như băng vang lên, tay phải tìm tòi trong cơ thể Vũ Văn Bác.
Vẻ thống khổ hiện ra trên mặt Vũ Văn Bác, đồng tử hoàn toàn tan rả, khó có thể lên tiếng, trong cổ họng vang lên âm thanh đứt quãng.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là... Là... Là.. Người phương nào?
Gương mặt Tuyên Ngọc Đường tan vỡ một nữa, lộ ra màu da trắng nõn như ngọc, lạnh lùng nói:
- Công pháp cửu sắc thần quang này, còn có nửa bên mặt của, ngươi còn nhớ rõ không? Xem ra những năm gần đây các ngươi thật sự quên ta rồi.
- Ah... Quả... Quả nhiên... Là.. Là ngươi..., vậy... Tuyên... Tuyên trưởng lão đâu...
Thất khiếu của Vũ Văn Bác chảy ra rất nhiều máu tươi, đã hoàn toàn thay đổi, hắn vẫn kiên trì một hơi, đầy không cam lòng.
Tuyên Ngọc Đường lạnh lùng nhe răng cười nói:
- Cho tới bây giờ không có Tuyên trưởng lão gì cả, Tuyên Ngọc Đường vẫn là ta.
- Thì... Thì ra... Là như thế...
Vũ Văn Bác đạt được đáp án, đôi mắt tan rả mang theo một đạo tinh quang, giống như hồi quang phản chiếu, lực lượng trong đan điền bành trướng giống như trung tâm mặt trời, Cửu Thiên đế khí tuôn ra.
- Lâu chủ đại nhân nếu có chỉ thị mới cũng không cần ta truyền đạt, ta ở trong thành một thời gian ngắn, hơn nữa phát hiện một chuyện kinh thiên, phải lập tức đi bẩm báo Thôi Bác đại nhân, việc này quan hệ rất nặng, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của cả Vạn Bảo Lâu.
- Ah, chuyện gì trọng yếu như thế?
Trên gương mặt chất phác của Tuyên Ngọc Đường giật mình, chuyện có thể làm cho Vũ Văn Bác xem là trọng đại, tất nhiên tuyệt không phải chuyện tầm thường, tất nhiên là tồn tại kinh thiên động địa.
Vũ Văn Bác trầm tư một chút, liền mở miệng nói:
- Tuyên trưởng lão có từng nhớ rõ Cổ Phi Dương?
Bỗng nhiên tròng mắt Tuyên Ngọc Đường co rúm lại, sau đó khôi phục bình thường, nói:
- Phá Quân Võ Đế, tuy vẫn lạc nhiều năm, nhưng làm sao mà quên được. chuyện Vũ trưởng lão nói có liên quan gì tới hắn sao?
Vũ Văn Bác nghiêm mặt nói:
- Đúng thế!
Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, bắn ra vẻ ngưng trọng, nói:
- Cổ Phi Dương cũng không vẫn lạc, hiện nay người đang hỗ trợ Thiên Nguyên thương hội Đinh Linh Nhi, chính là bản thân Cổ Phi Dương, cũng không biết hắn là phụ thể hay chuyển thế, hắn hiện tại dùng tên giả là Lý Vân Tiêu.
- Cái gì?
Toàn thân Tuyên Ngọc Đường đại chấn, trên gương mặt khô héo của hắn lại sinh ra một tầng nếp nhăn, giống như muốn tróc ra từng mảng, tâm thần của hắn đại chấn, nói:
- Việc này quá mức kinh người, Vũ trưởng lão có bằng chứng xác thực hay không?
Vũ Văn Bác ngưng trọng nói:
- Ta và Cổ Phi Dương giao tình không phải là nông cạn, việc này có thể khẳng định chắc chắn, chính là vì chuyện quá lớn, ta không cách nào quyết đoán, phải bẩm báo Thôi Bác đại nhân sau đó mới có hành động kế tiếp.
Trong mắt Tuyên Ngọc Đường đầy phức tạp bất định, khó có thể ức chế cảm xúc chấn động trong lòng, hắn chậm rãi nói:
- Việc này còn có người nào biết không?
Vũ Văn Bác trầm tư một lát sau, nói:
- Cổ Phi Dương còn có hai đệ tử Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng đã xuất hiện, nếu bọn họ phụ tá bên người Lý Vân Tiêu, tự nhiên cũng biết rõ. Không hiểu Thiên Nguyên thương hội Đinh Linh Nhi có biết hay không, ngoài ra tạm thời không rõ là ai biết nữa.
Tuyên Ngọc Đường thở sâu, nói:
- Như thế rất tốt.
Vũ Văn Bác nhướng mày, cảm thấy lời này của hắn không đúng, nghi ngờ nói:
- Như thế rất tốt? Chuyện đó giải thích thế nào?
Tuyên Ngọc Đường thở dài một hơi, lời nói bất thường:
- Thôi Bác phó lâu chủ đại nhân, hôm qua đang bế quan thì tẩu hỏa nhập ma, hiện đã võ ý sụp đổ, triệt để trở thành phế nhân.
- Ah, cái gì?
Thân hình Vũ Văn Bác chấn động, thất thanh nói:
- Làm sao có thể?
Vẻ mặt của hắn khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin.
Tới tầng thứ võ giả như bọn họ, tuy tu luyện tinh tiến càng ngày càng nhỏ, nhưng mà căn cơ võ đạo càng ngày càng sâu, rất khó xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma, trừ phi là tu luyện công pháp mạnh mẽ hoặc không ổn định mới có thể sinh ra loại tình huống này.
Tuyên Ngọc Đường thở dài:
- Chẳng lẽ ta còn có thể lừa ngươi sao?
Hắn điểm một ngón tay vào không gian trong tiểu viện, nói:
- Không tin ngươi cho thần thức tìm tòi đi.
Sắc mặt Vũ Văn Bác trắng bệch, trong lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, hắn vội vàng tỏa thần thức ra, rơi vào trong tiểu viện, lập tức cả tiểu viện nằm trong cảm giác của hắn.
- Ân, trong nội viện cũng không có người nha? Ah, Tuyên trưởng lão ngươi...
Vũ Văn Bác còn đang kinh ngạc thì một đạo lực lượng bá đạo tuyệt luân bao phủ hắn, chín đạo hàn khí màu sắc khác nhau đánh tới.
Trong nội tâm của hắn lạnh buốt, lập tức hiểu mình bị đối phương tính toán, tuyệt đối nghĩ mãi mà không rõ vì sao đối phương làm như thế
Đã không có thời gian cho hắn suy nghĩ, vô ý thức bắn ra một đạo chỉ quang, một cái áo giáp màu vàng chiếu sáng các nơi bao phủ trước mặt hắn, chiến y hiển hiện muốn ngăn cản chín đạo hàn khí phá không bay tới.
Nhưng chính đạo hàn quang này không đơn giản như thế, vậy mà đầu đuôi tương liên, dây dưa với nhau, hình thành một trận pháp vô cùng nguy hiểm, trừ lăng lệ ra còn ẩn chứa ý cảnh hủy diệt.
Rầm rầm rầm...
Chiến y màu vàng của Vũ Văn Bác là vật phi phàm, dưới hào quang chín màu bị đánh vào, giống như vằn nước khuếch tán ra ngoài, nhưng mỗi một kích lại làm chiến y lõm xuống, linh khí xói mòn nhanh chóng.
Sắc mặt Vũ Văn Bác đại biến, kinh hãi nói:
- Hào quang chín màu này..., ngươi là...
- Hừ!
Tuyên Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, gương mặt khô héo lại vỡ ra giống như bức tường hoang phê đổ xuống, hoàn toàn thay đổi.
- Cửu sắc thần quang của lão phu là chín đạo cực quang, diễn sinh lẫn nhau, cùng hình thành cửu sát trận, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy uy năng của nó. Vũ Văn Bác, ngươi có thể chết được rồi.
Khi Tuyên Ngọc Đường nói ra, chiến y của Vũ Văn Bác đột nhiên sụp đổ, khí tức cường đại bao hàm các nơi, hóa thành kim quang tiêu tán đi, từng khối sắt vụn sụp đổ tiêu tán.
Tâm thần Vũ Văn Bác lập tức bị trọng thương, cưỡng ép rót tất cả lực lượng vào hai tay, muốn trực tiếp đánh bay cửu sắc thần quang kia, lại phát hiện đế khí của mình vừa chạm vào sát trận lại như đập lớn vỡ đê, chảy ra ngoài.
- Trận pháp này...
Hắn quá sợ hãi, trơ mắt nhìn chín đạo quang mang phá tan đế khí của mình, rốt cục đánh vào trong cơ thể.
Toàn thân lạnh như băng, chín khiếu huyệt đầy đau đớn, thân thể của hắn như sắp tan vỡ, đế hồn võ ý của hắn bị thương, sát ý phóng thẳng vào đan điền của hắn, muốn triệt để bị phá huỷ căn cơ võ đạo của hắn tại chỗ.
Tuyên Ngọc Đường một chiêu đắc thủ, thân hình lao tới, một chưởng trực tiếp phá vỡ thân thể Vũ Văn Bác, nắm đấm đâm vào lồng ngực của Vũ Văn Bác, lập tức nổ tung một cái động, máu huyết bắn tứ tung.
- Vũ Văn Bác, nghe nói ngươi tu luyện Hàn Tủy Băng Phách Quyết tới cảnh giới đại viên mãn. Hôm nay ta sẽ lấy Hàn Tủy Băng Phách của ngươi, giúp ta leo lên Cửu Thiên đỉnh phong.
Giọng Tuyên Ngọc Đường lạnh như băng vang lên, tay phải tìm tòi trong cơ thể Vũ Văn Bác.
Vẻ thống khổ hiện ra trên mặt Vũ Văn Bác, đồng tử hoàn toàn tan rả, khó có thể lên tiếng, trong cổ họng vang lên âm thanh đứt quãng.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là... Là... Là.. Người phương nào?
Gương mặt Tuyên Ngọc Đường tan vỡ một nữa, lộ ra màu da trắng nõn như ngọc, lạnh lùng nói:
- Công pháp cửu sắc thần quang này, còn có nửa bên mặt của, ngươi còn nhớ rõ không? Xem ra những năm gần đây các ngươi thật sự quên ta rồi.
- Ah... Quả... Quả nhiên... Là.. Là ngươi..., vậy... Tuyên... Tuyên trưởng lão đâu...
Thất khiếu của Vũ Văn Bác chảy ra rất nhiều máu tươi, đã hoàn toàn thay đổi, hắn vẫn kiên trì một hơi, đầy không cam lòng.
Tuyên Ngọc Đường lạnh lùng nhe răng cười nói:
- Cho tới bây giờ không có Tuyên trưởng lão gì cả, Tuyên Ngọc Đường vẫn là ta.
- Thì... Thì ra... Là như thế...
Vũ Văn Bác đạt được đáp án, đôi mắt tan rả mang theo một đạo tinh quang, giống như hồi quang phản chiếu, lực lượng trong đan điền bành trướng giống như trung tâm mặt trời, Cửu Thiên đế khí tuôn ra.