Tên Thô Bỉ mặt đầy nước mũi lạnh lùng nhìn một chưởng xuyên qua không trung đánh xuống, trong mắt đầy vẻ đố kị.
La Thanh Vân hít một hơi thật sâu, lập tức bình tĩnh xuống. Dù sao mình phải đối mặt chính là cường giả Vũ Đế. Hắn không dám phần nửa điểm thả lỏng. Chân giẫm mạnh xuống, tránh thế của một chưởng kia. Thương uy như rồng, đâm ngang qua, hừ một tiếng nói:
– Các ngươi lấy thực lực Vũ Đế khi dễ Vũ Tôn, chính là bản lãnh sao?
Thô Bỉ tức giận quát một tiếng. Chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn xuất hiện thêm một cây búa lớn, ở trên không trung quay vòng hai vòng đánh thẳng xuống. Thứ như phá núi chặt biển, bao phủ thiên địa một phương.
– Giới hạn Long Chiến của thương.
La Thanh Vân hào khí xông lên, thương quang quét ra một ánh sáng hình rồng, hung hăng đâm tới.
Ầm.
Hai Huyền Binh cứng rắn va chạm vào nhau, lực lượng vô cùng cường đại khuếch tán ra. Lực lượng còn sót lại bắn ra bốn phía. La Thanh Vân bỗng nhiên đạp chân xuống, bay lên không trung, khiến lực chấn động kia biến mất. Lực lượng còn lại đều được Chân Long Pháp Thân của hắn gánh vác. Sau đó thương quang không giảm, hắn lại phi thân lên.
– Cái gì?
Thô Bỉ quá sợ hãi. Một búa vừa nãy của hắn, cho dù là Vũ Tôn đỉnh phong cũng sẽ bị đánh tới gần chết. Nhưng không ngờ đối phương nhìn giống như bình yên vô sự?
Hắn xấu hổ và giận dữ cùng lúc, gào thét lại xông tới.
Hai người rất nhanh chiến đầu thành một đoàn, đánh tới trời đất tối sầm. Tuy rằng La Thanh Vân trước sau ở thế hạ phong, lại không ngã xuống, càng đánh càng hăng. Các loại võ kỹ trùng kích ra. Ngay cả Văn Lâm và Bắc Minh Quân Cẩm cũng phải liên tục né tránh.
– Làm sao có thể mạnh như vậy được? Lẽ nào long huyết lực của hắn lại có biến hóa?
Trong mắt Văn Lâm đầy kinh ngạc không hiểu, không thể nói rõ là khiếp sợ hay mừng rỡ. Hắn chỉ cảm thấy tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Sắc mặt Bắc Minh Quân Cẩm ngưng trọng nói:
– Sửu Lậu hộ pháp, nhanh chóng bắt lấy tên Lý Vân Tiêu kia, đi giúp Thô Bỉ hộ pháp.
– Vâng
Sửu Lậu cười lạnh vài tiếng, gằn giọng nói:
– Mấy ngày qua, Thô Bỉ ở nơi trăng hoa của thành Hồng Nguyệt lưu luyến tới quên đường về. Sợ là dương nguyên cạn kiệt hết. Ha ha, ngay cả một Vũ Tôn thất tinh cũng lâu không bắt được. Thực sự là mất mặt. Nếu như ở thêm vài ngày nữa, sợ là trực tiếp chết ở trên giường.
Tất cả mọi người nghe được đều cảm thấy buồn nôn. Loại khuôn mặt khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, khuôn mặt đầy nước mũi này, trên tóc có trời mới biết có bao nhiêu con rận. Các cô nương phải tiếp hắn đoán chừng là bị ép bất đắc dĩ, xem như tám đời bỏ hoang.
– Thật khổ cho Đại Ẩm Đao của ta. Nhìn thân thể ngươi yếu đuối như vậy, mặc dù có huyền khí cửu giai trợ trận, sợ rằng vẫn không thể chịu được một đao của ta.
Thân ảnh Sửu Lậu chớp động trên không trung, nhanh chóng vô cùng, lưu lại tàn ảnh khắp bầu trời. Mắt thường khó có thể nắm bắt. Giọng nói của cũng đứt quãng xuất hiện ở các phương hướng khác nhau. Hắn đột nhiên từ góc độ khó có thể chém, lại chém ra một đao. Kể cả không gian cũng bị chém nứt ra.
– Ở trên trời gọi tới gọi lui lâu như vậy, không mệt mỏi sao?
Lý Vân Tiêu thản nhiên thốt ra một tiếng, thân thể đứng thẳng không di chuyển. Tay phải chỉ múa ra một hoa kiếm, tay trái trực tiếp chắp tay ở sau người, đỡ đao quang kia.
Ầm.
Hai lực lượng chấn động, khí tức đẩy ra xung quanh.
Sửu Lậu kinh hãi phát hiện, dưới một kiếm kia của Lý Vân Tiêu không ngờ cũng ẩn chứa quy tắc thiên địa hoàn toàn đỡ lấy thế đao của hắn. Hai người quyết đấu một chiêu này, không ngờ là thế lực ngang nhau.
– Làm sao có thể? Đây là binh khí gì vậy? Không ngờ tự dẫn theo quy tắc thiên địa? Cho dù là huyền khí cửu giai, cũng mới nghe lần đầu.
Trong lòng Sửu Lậu kinh hãi, sau một đao xoay người trở ra. Khi đứng ở cách đó mấy chục thước hắn mới lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thanh Lãnh Kiếm trong tay Lý Vân Tiêu, ý muốn cướp đoạt lại càng sâu. Đối với một chiêu vừa rồi, thế lực ngang nhau, hắn ngược lại chưa từng để ở trong lòng. Bởi vì hắn chỉ dùng chưa đến một nửa lực lượng.
– Kiếm này thật sự quá tốt. Ngươi không xứng để nắm giữ nó. Ta muốn chắc rồi.
Sửu Lậu hét lớn một tiếng, giơ Đại Ẩm Đao lên, thân thể hợp với đao làm một, lướt qua khoảng không lại công kíck.
Dưới kiếm thế của Lý Vân Tiêu mang theo quy tắc thiên địa, hoàn toàn là công hiệu thánh kỹ Diệp gia. Hắn đương nhiên lười giải thích với đối phương. Tay phải cầm kiếm đứng yên. Trong tay trái lóe lên ánh sáng. Hắn đã cầm Đại Bi Mộ Vân Kính ở trên tay, soi vào phía trên người Sửu Lậu. Trong kính, một luồng ánh sáng bắn ra, trực tiếp rơi vào trên người Sửu Lậu.
– Đây là cái gì?
Sửu Lậu chính là thân đao hợp nhất, bị ánh sáng của tấm kính chiếu một cái, đột nhiên cảm thấy thân thể chợt ngừng lại. Hắn phát hiện động tác của mình chậm lại, hơn nữa nguyên khí vận chuyển cực kỳ khó khăn. Mọi cử động muốn làm đều phải bỏ ra khí lực cực lớn. Thật giống như rơi vào trong đầm lầy.
Thời khắc này, động tác của Sửu Lậu ở trong mắt của tất cả mọi người, thật giống như động tác quay chậm. Ngay cả biểu tình trên mặt cũng chậm lại gấp mười mấy lần.
– Mộ Vân Kính, quả nhiên là Mộ Vân Bảo Kính, có thể phong tỏa không gian.
Sắc mặt Văn Lâm đại biến, kinh hãi nói:
– Quân Cẩm công tử, trên người Lý Vân Tiêu này có rất nhiều pháp bảo. Ta và công tử đồng loạt ra tay, bằng không Sửu Lậu hộ pháp sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy rằng trong lòng hắn hiểu rõ về uy lực của Mộ Vân Kính, nhưng bảo kính hiện ra uy lực cũng có liên quan tới thực lực bản thân người thi triển, Lý Vân Tiêu cầm trong tay mặc dù không cách nào vây khốn cường giả Vũ Đế, lại có thể trì hoãn cực lớn tốc độ hành động của Vũ Đế. Đây đã là chuyện cực kỳ không bình thường. Ban đầu hắn rất có lòng tin bắt được hai người, hiện tại một chút cũng không còn.
Bắc Minh Quân Cẩm sửng sốt. Trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng. Theo lý hai Vũ Đế ra tay, tất cả mọi chuyện chắc phải dễ như trở bàn tay mới đúng. Hắn lại thoáng nhìn về phía cuộc chiến giữa La Thanh Vân và Thô Bỉ hiện tại đã chẳng phân biệt được ai với ai. Còn có Sửu Lậu ở trong không trung giống như đang bơi lội. Cuối cùng tiếp nhận sự thực trước mắt, nổi giận gầm lên một tiếng xông tới, quát:
– Dựa vào uy lực của huyền khí, tính là bản lĩnh gì!
Hắn ném cái quạt giấy đầy phong nhã trong tay xuống. Trong tay hắn liền xuất hiện một thanh bảo kiếm ngọc bích đâm tới. Hắn cũng là tồn tại Vũ Tôn cửu tinh. Dưới một đòn toàn lực trên thân kiếm hiện ra một tầng băng sương. Nhiệt độ trong thiên địa chợt giảm xuống.
Văn Lâm cũng mất đi khả năng rảnh rỗi quan sát cuộc chiến. Hai tay hắn đều không ngừng bấm tay niệm thần chú. Trên đại địa chấn động run rẩy.
Ầm ầm ầm.
Dưới mặt đất chui lên ba con rồng đất, bay lượn quanh người hắn. Thoáng cái khắp bầu trời đầy cát vàng đá nhỏ.
– Rồng của mặt đất, thắt cổ.
La Thanh Vân hít một hơi thật sâu, lập tức bình tĩnh xuống. Dù sao mình phải đối mặt chính là cường giả Vũ Đế. Hắn không dám phần nửa điểm thả lỏng. Chân giẫm mạnh xuống, tránh thế của một chưởng kia. Thương uy như rồng, đâm ngang qua, hừ một tiếng nói:
– Các ngươi lấy thực lực Vũ Đế khi dễ Vũ Tôn, chính là bản lãnh sao?
Thô Bỉ tức giận quát một tiếng. Chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn xuất hiện thêm một cây búa lớn, ở trên không trung quay vòng hai vòng đánh thẳng xuống. Thứ như phá núi chặt biển, bao phủ thiên địa một phương.
– Giới hạn Long Chiến của thương.
La Thanh Vân hào khí xông lên, thương quang quét ra một ánh sáng hình rồng, hung hăng đâm tới.
Ầm.
Hai Huyền Binh cứng rắn va chạm vào nhau, lực lượng vô cùng cường đại khuếch tán ra. Lực lượng còn sót lại bắn ra bốn phía. La Thanh Vân bỗng nhiên đạp chân xuống, bay lên không trung, khiến lực chấn động kia biến mất. Lực lượng còn lại đều được Chân Long Pháp Thân của hắn gánh vác. Sau đó thương quang không giảm, hắn lại phi thân lên.
– Cái gì?
Thô Bỉ quá sợ hãi. Một búa vừa nãy của hắn, cho dù là Vũ Tôn đỉnh phong cũng sẽ bị đánh tới gần chết. Nhưng không ngờ đối phương nhìn giống như bình yên vô sự?
Hắn xấu hổ và giận dữ cùng lúc, gào thét lại xông tới.
Hai người rất nhanh chiến đầu thành một đoàn, đánh tới trời đất tối sầm. Tuy rằng La Thanh Vân trước sau ở thế hạ phong, lại không ngã xuống, càng đánh càng hăng. Các loại võ kỹ trùng kích ra. Ngay cả Văn Lâm và Bắc Minh Quân Cẩm cũng phải liên tục né tránh.
– Làm sao có thể mạnh như vậy được? Lẽ nào long huyết lực của hắn lại có biến hóa?
Trong mắt Văn Lâm đầy kinh ngạc không hiểu, không thể nói rõ là khiếp sợ hay mừng rỡ. Hắn chỉ cảm thấy tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Sắc mặt Bắc Minh Quân Cẩm ngưng trọng nói:
– Sửu Lậu hộ pháp, nhanh chóng bắt lấy tên Lý Vân Tiêu kia, đi giúp Thô Bỉ hộ pháp.
– Vâng
Sửu Lậu cười lạnh vài tiếng, gằn giọng nói:
– Mấy ngày qua, Thô Bỉ ở nơi trăng hoa của thành Hồng Nguyệt lưu luyến tới quên đường về. Sợ là dương nguyên cạn kiệt hết. Ha ha, ngay cả một Vũ Tôn thất tinh cũng lâu không bắt được. Thực sự là mất mặt. Nếu như ở thêm vài ngày nữa, sợ là trực tiếp chết ở trên giường.
Tất cả mọi người nghe được đều cảm thấy buồn nôn. Loại khuôn mặt khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, khuôn mặt đầy nước mũi này, trên tóc có trời mới biết có bao nhiêu con rận. Các cô nương phải tiếp hắn đoán chừng là bị ép bất đắc dĩ, xem như tám đời bỏ hoang.
– Thật khổ cho Đại Ẩm Đao của ta. Nhìn thân thể ngươi yếu đuối như vậy, mặc dù có huyền khí cửu giai trợ trận, sợ rằng vẫn không thể chịu được một đao của ta.
Thân ảnh Sửu Lậu chớp động trên không trung, nhanh chóng vô cùng, lưu lại tàn ảnh khắp bầu trời. Mắt thường khó có thể nắm bắt. Giọng nói của cũng đứt quãng xuất hiện ở các phương hướng khác nhau. Hắn đột nhiên từ góc độ khó có thể chém, lại chém ra một đao. Kể cả không gian cũng bị chém nứt ra.
– Ở trên trời gọi tới gọi lui lâu như vậy, không mệt mỏi sao?
Lý Vân Tiêu thản nhiên thốt ra một tiếng, thân thể đứng thẳng không di chuyển. Tay phải chỉ múa ra một hoa kiếm, tay trái trực tiếp chắp tay ở sau người, đỡ đao quang kia.
Ầm.
Hai lực lượng chấn động, khí tức đẩy ra xung quanh.
Sửu Lậu kinh hãi phát hiện, dưới một kiếm kia của Lý Vân Tiêu không ngờ cũng ẩn chứa quy tắc thiên địa hoàn toàn đỡ lấy thế đao của hắn. Hai người quyết đấu một chiêu này, không ngờ là thế lực ngang nhau.
– Làm sao có thể? Đây là binh khí gì vậy? Không ngờ tự dẫn theo quy tắc thiên địa? Cho dù là huyền khí cửu giai, cũng mới nghe lần đầu.
Trong lòng Sửu Lậu kinh hãi, sau một đao xoay người trở ra. Khi đứng ở cách đó mấy chục thước hắn mới lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thanh Lãnh Kiếm trong tay Lý Vân Tiêu, ý muốn cướp đoạt lại càng sâu. Đối với một chiêu vừa rồi, thế lực ngang nhau, hắn ngược lại chưa từng để ở trong lòng. Bởi vì hắn chỉ dùng chưa đến một nửa lực lượng.
– Kiếm này thật sự quá tốt. Ngươi không xứng để nắm giữ nó. Ta muốn chắc rồi.
Sửu Lậu hét lớn một tiếng, giơ Đại Ẩm Đao lên, thân thể hợp với đao làm một, lướt qua khoảng không lại công kíck.
Dưới kiếm thế của Lý Vân Tiêu mang theo quy tắc thiên địa, hoàn toàn là công hiệu thánh kỹ Diệp gia. Hắn đương nhiên lười giải thích với đối phương. Tay phải cầm kiếm đứng yên. Trong tay trái lóe lên ánh sáng. Hắn đã cầm Đại Bi Mộ Vân Kính ở trên tay, soi vào phía trên người Sửu Lậu. Trong kính, một luồng ánh sáng bắn ra, trực tiếp rơi vào trên người Sửu Lậu.
– Đây là cái gì?
Sửu Lậu chính là thân đao hợp nhất, bị ánh sáng của tấm kính chiếu một cái, đột nhiên cảm thấy thân thể chợt ngừng lại. Hắn phát hiện động tác của mình chậm lại, hơn nữa nguyên khí vận chuyển cực kỳ khó khăn. Mọi cử động muốn làm đều phải bỏ ra khí lực cực lớn. Thật giống như rơi vào trong đầm lầy.
Thời khắc này, động tác của Sửu Lậu ở trong mắt của tất cả mọi người, thật giống như động tác quay chậm. Ngay cả biểu tình trên mặt cũng chậm lại gấp mười mấy lần.
– Mộ Vân Kính, quả nhiên là Mộ Vân Bảo Kính, có thể phong tỏa không gian.
Sắc mặt Văn Lâm đại biến, kinh hãi nói:
– Quân Cẩm công tử, trên người Lý Vân Tiêu này có rất nhiều pháp bảo. Ta và công tử đồng loạt ra tay, bằng không Sửu Lậu hộ pháp sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy rằng trong lòng hắn hiểu rõ về uy lực của Mộ Vân Kính, nhưng bảo kính hiện ra uy lực cũng có liên quan tới thực lực bản thân người thi triển, Lý Vân Tiêu cầm trong tay mặc dù không cách nào vây khốn cường giả Vũ Đế, lại có thể trì hoãn cực lớn tốc độ hành động của Vũ Đế. Đây đã là chuyện cực kỳ không bình thường. Ban đầu hắn rất có lòng tin bắt được hai người, hiện tại một chút cũng không còn.
Bắc Minh Quân Cẩm sửng sốt. Trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng. Theo lý hai Vũ Đế ra tay, tất cả mọi chuyện chắc phải dễ như trở bàn tay mới đúng. Hắn lại thoáng nhìn về phía cuộc chiến giữa La Thanh Vân và Thô Bỉ hiện tại đã chẳng phân biệt được ai với ai. Còn có Sửu Lậu ở trong không trung giống như đang bơi lội. Cuối cùng tiếp nhận sự thực trước mắt, nổi giận gầm lên một tiếng xông tới, quát:
– Dựa vào uy lực của huyền khí, tính là bản lĩnh gì!
Hắn ném cái quạt giấy đầy phong nhã trong tay xuống. Trong tay hắn liền xuất hiện một thanh bảo kiếm ngọc bích đâm tới. Hắn cũng là tồn tại Vũ Tôn cửu tinh. Dưới một đòn toàn lực trên thân kiếm hiện ra một tầng băng sương. Nhiệt độ trong thiên địa chợt giảm xuống.
Văn Lâm cũng mất đi khả năng rảnh rỗi quan sát cuộc chiến. Hai tay hắn đều không ngừng bấm tay niệm thần chú. Trên đại địa chấn động run rẩy.
Ầm ầm ầm.
Dưới mặt đất chui lên ba con rồng đất, bay lượn quanh người hắn. Thoáng cái khắp bầu trời đầy cát vàng đá nhỏ.
– Rồng của mặt đất, thắt cổ.