– Giết nghiền nát mấy tên nhân loại này!
Ngập trời sát khí dâng lên, trên trăm Vũ Đế cường giả vọt tới, sắc mặt của Bế Nguyệt Tu cũng theo đó đại biến.
Mục Nhất Thông sắc mặt trầm xuống, quát dẹp đường:
– Nhất Quân!
– Có!
Mục Nhất Quân lên tiếng, giơ lên thật cao tay phải, trong tay như là cầm một nắm kim đậu, lăng không tung lên, ở trong gió phiêu đãng ra.
Hắn tay trái bấm tay niệm thần chú, khẽ quát một tiếng:
– Kéo cây cỏ làm ngựa, rải đậu thành binh!
Trên bầu trời hiện ra một đạo trận quang hình tròn, chợt lóe lên, bên trong vô số cổ quái ký hiệu tản mát ra dị thường lực.
Một nắm kim đậu trong sát na như là đốt sáng lên giống nhau, từng viên một phát sinh ánh sáng ngọc quang mang, đón đập vào mặt cường giả khí tức, từng viên một sưng lên, hóa thành áo giáp quân Kim
– Cái gì?
Tất cả mọi người trong nháy mắt ngây dại ra, loại thần thông công pháp thần thoại này, dĩ nhiên tái hiện trước mắt.
Đám áo giáp quân Kim này có tổng cộng hơn một trăm, lại thêm ai nấy đều có Vũ Đế thực lực.
– Ừng ực…
Lý Vân Tiêu nuốt xuống một chút nước bọt, cả kinh tự lẩm bẩm:
– Đây, điều này sao có thể?
Bế Nguyệt Tu cũng là mừng rỡ không thôi, quay phía sau hai gã đệ tử nói:
– Đây cũng là Mục gia một trong tam đại khôi lỗi chi thuật mạnh nhất— rải đậu thành binh, lại bị tiểu tử này tu luyện thành!
– Một trong tam đại khôi lỗi thuật...
Lý Vân Tiêu khiếp sợ không thôi, chiêu thức cường đại như vậy, chẳng lẽ còn có hai loại khác?
Hắn đối với Mục gia quan niệm trong nháy mắt cải biến đến đây, đối phương kiêu ngạo cuồng vọng, mù quáng tự đại, nguyên lai cũng là có điểm dựa vào a!
Chỉ trăm áo giáp quân Kim tướng mạo không đồng nhất, hơn nữa mỗi người binh khí trong tay cũng không giống nhau, hình thái hàng vạn hàng nghìn.
Khôi lỗi thuật kỳ tích như vậy, đừng nói đại hải thuật đạo lạc hậu, coi như là Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình cũng khiếp sợ trợn mắt há hốc miệng, hải tộc càng cả đám ngây dại ra tại chỗ, đầu óc triệt để hóa đá.
Mục gia huynh đệ rất hài lòng với vẻ mặt của mọi người, hai người đều là nhếch miệng lên, đắc ý phi phàm.
Mục Nhất Quân bấm ngón tay quát khẽ:
– Lên!
Đầu ngón tay hắn quyết ấn biến hóa, chỉ trăm khôi lỗi vũ khí, đều vung lên binh khí, hóa thành từng đạo quang mang hướng phía đông đảo hải tộc phóng đi.
– Bang bang bang bang!
Thoáng cái các loại quang mang phụt ra dựng lên, toàn bộ trên mặt biển rơi vào chém giết.
Tuy rằng hải tộc nhân số và lực lượng đều chiếm ưu thế cực lớn, nhưng này ta áo giáp quân Kim tất cả cũng không có tư duy và thống khổ, giết càng hung mãnh, hoàn cảnh xấu cũng không có dự tính rõ ràng.
Trên bầu trời Tử phu nhân hai tròng mắt như điện, bắn ra từng đạo hàn khí, nàng một lòng muốn giết Nghiễm Nguyên, đối với phía dưới chém giết vốn không có quá nhiều hứng thú, lập tức hướng lên trên khoảng không bay đi.
Đột nhiên trên bầu trời kim quang lóe lên, Mục Nhất Thông ngăn ở trước người của nàng, lạnh lùng nói:
– Tuy rằng hảo nam không cùng nữ đấu, nhưng ngươi cũng không phải hàng tốt gì, đánh cũng liền đánh!
– Ngươi…
Tử phu nhân tức đến khuôn mặt vặn vẹo, hét lên một tiếng đã hướng phía Mục Nhất Thông lướt đi.
– Hừm!
Mục Nhất Thông thần sắc không đổi, một tay bấm tay niệm thần chú, bên trái không gian hiện ra một đạo vòng xoáy, chậm rãi một khôi lỗi ngân sắc hiện thân đi ra, trong tay nắm một thanh sắt lá đại kiếm.
Khôi lỗi sau khi xuất hiện, hai tay hắn mau chóng bấm tay niệm thần chú, ngưng ra một đạo quyết ấn, “Phanh” vỗ vào trước ngực khôi lỗi.
Nơi lòng bàn tay chụp xuống hiện ra quang mang, Mục Nhất Thông cùng với khôi lỗi hướng về trung tâm di động, dần dần một người một khôi trực tiếp hai hợp làm một.
Sau khi dung hợp, Mục Nhất Thông nhìn qua như là áo giáp kim nhân giống nhau, trong tay đại kiếm giương lên, hướng phía Tử phu nhân đang vọt tới trực tiếp chém xuống.
Tử phu nhân sắc mặt phát lạnh, trong hai tay bay ra vô số cây tử đằng, thoáng cái đã đem đại kiếm và Mục Nhất Thông trói lại.
– Bang bang!
Trên áo giáp phát sinh tiếng đè ép khe khẽ, cây tử đằng bắt đầu càng quấn càng chặt, không ngừng đem áo giáp ép nổ, hiện ra đám hố sâu thật nhỏ, vẫn đang dần dần bóp đi vào.
– Hừm, phế vật!
Ánh mắt của Tử phu nhân lộ ra vẻ khinh miệt, sát khí lóe lên, một thanh chủy thủ hiện lên ở trong tay, bay thẳng đến yết hầu của Mục Nhất Thông cắt đi.
Tuy rằng Mục Nhất Thông toàn thân chỗ yếu hại đều bị áo giáp bảo vệ, nhưng chủy thủ ở dưới hàn quang chiếu rọi xuống, tản mát ra lăng liệt ý, vừa nhìn liền biết cũng không phàm vật.
– Phế vật chính là ngươi mới đúng chứ!
Trong đôi mắt Mục Nhất Thông mở ra, nổ bắn ra ra tinh mang, không có một tia một vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại là một mảnh băng lãnh và sát khí.
Trong lòng Tử phu nhân chấn động, hoảng sợ phát hiện phía sau Mục Nhất Thông hiện ra một đạo hắc sắc hư ảnh, tựa như Lý Vân Tiêu chân ma pháp tướng giống nhau, đứng vững ở trên biển rộng.
– Đây là…
Sắc mặt của Tử phu nhân đại biến, hư ảnh dần dần ngưng thật đứng lên, đúng là một kiện khôi lỗi thật lớn cao vót trong mây.
Hai mắt của khôi lỗi không biết tương khảm loại bảo vật nào, tản mát ra ngân mang xán lạn, hơn nữa trên mặt và toàn thân đều đầy các loại trận pháp.
Khôi lỗi to lướn giơ cánh tay lên, bay thẳng đến Tử phu nhân chụp xuống.
– Ầm ầm!
Giữa lòng bàn tay và ngũ chỉ, vẫn là trận pháp rậm rạp chằng chịt tương liên, vô số năng lượng từ toàn thân các nơi hội tụ xuống, toàn bộ ngưng nhập lòng bàn tay, ngón tay bốn phía chui ra vô số kình phong cương mãnh, không khí tầng tầng điệp đè xuống.
– Khai sơn thiên đinh!
Bế Nguyệt Tu kinh hô lên, không nhịn được đại hỉ nói:
– Mục gia huynh đệ lần này giúp đỡ thật lớn!
Thanh Ti cũng bị khôi lỗi to lớn chấn nhiếp, trong đôi mắt đẹp kinh hãi liên tục:
– Khai sơn thiên đinh này là như thế nào luyện chế mà thành?
Bế Nguyệt Tu khẽ cười nói:
– Mục gia chính là đệ nhất thiên hạ khôi lỗi thế gia, những thứ này đều là bất thế tuyệt mật, ta sao có thể biết được. Nghiễm Nguyên lần này có hi vọng chiến thắng rồi.
Nàng nhìn thoáng qua này áo giáp quân Kim liên tiếp bại lui, còn có Mục Nhất Thông cũng là sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi to lớn chảy ròng xuống, đã có chút không kiên trì nổi.
– Chúng ta cũng ra tay đi, trong đám hải tộc này có đủ cửu tinh Vũ Đế cường giả, Mục Nhất Thông một người thần thông có mạnh mẽ đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào một mình ngăn lại được.
Trong tay nàng cầm huyền biến đổi, bắn ra từng đạo quang mang hình bán nguyệt, chém vào trong vòng loạn chiến.
Thanh Ti và một nữ đệ tử khác nhìn nhau một cái, cũng nhất tề rút ra trường kiếm, trực tiếp nhảy qua vào trong trận.
Hai người kiếm kỹ cũng không cao minh, nhưng từng chiêu từng thức lại thập phần trầm ổn, hiển nhiên cơ sở dị thường vững chắc, ở trong vòng loạn chiến ổn mà không loạn.
Mục Nhất Quân liền ném một nắm đan dược vào trong miệng, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp.
Ngập trời sát khí dâng lên, trên trăm Vũ Đế cường giả vọt tới, sắc mặt của Bế Nguyệt Tu cũng theo đó đại biến.
Mục Nhất Thông sắc mặt trầm xuống, quát dẹp đường:
– Nhất Quân!
– Có!
Mục Nhất Quân lên tiếng, giơ lên thật cao tay phải, trong tay như là cầm một nắm kim đậu, lăng không tung lên, ở trong gió phiêu đãng ra.
Hắn tay trái bấm tay niệm thần chú, khẽ quát một tiếng:
– Kéo cây cỏ làm ngựa, rải đậu thành binh!
Trên bầu trời hiện ra một đạo trận quang hình tròn, chợt lóe lên, bên trong vô số cổ quái ký hiệu tản mát ra dị thường lực.
Một nắm kim đậu trong sát na như là đốt sáng lên giống nhau, từng viên một phát sinh ánh sáng ngọc quang mang, đón đập vào mặt cường giả khí tức, từng viên một sưng lên, hóa thành áo giáp quân Kim
– Cái gì?
Tất cả mọi người trong nháy mắt ngây dại ra, loại thần thông công pháp thần thoại này, dĩ nhiên tái hiện trước mắt.
Đám áo giáp quân Kim này có tổng cộng hơn một trăm, lại thêm ai nấy đều có Vũ Đế thực lực.
– Ừng ực…
Lý Vân Tiêu nuốt xuống một chút nước bọt, cả kinh tự lẩm bẩm:
– Đây, điều này sao có thể?
Bế Nguyệt Tu cũng là mừng rỡ không thôi, quay phía sau hai gã đệ tử nói:
– Đây cũng là Mục gia một trong tam đại khôi lỗi chi thuật mạnh nhất— rải đậu thành binh, lại bị tiểu tử này tu luyện thành!
– Một trong tam đại khôi lỗi thuật...
Lý Vân Tiêu khiếp sợ không thôi, chiêu thức cường đại như vậy, chẳng lẽ còn có hai loại khác?
Hắn đối với Mục gia quan niệm trong nháy mắt cải biến đến đây, đối phương kiêu ngạo cuồng vọng, mù quáng tự đại, nguyên lai cũng là có điểm dựa vào a!
Chỉ trăm áo giáp quân Kim tướng mạo không đồng nhất, hơn nữa mỗi người binh khí trong tay cũng không giống nhau, hình thái hàng vạn hàng nghìn.
Khôi lỗi thuật kỳ tích như vậy, đừng nói đại hải thuật đạo lạc hậu, coi như là Lý Vân Tiêu và Bạc Vũ Kình cũng khiếp sợ trợn mắt há hốc miệng, hải tộc càng cả đám ngây dại ra tại chỗ, đầu óc triệt để hóa đá.
Mục gia huynh đệ rất hài lòng với vẻ mặt của mọi người, hai người đều là nhếch miệng lên, đắc ý phi phàm.
Mục Nhất Quân bấm ngón tay quát khẽ:
– Lên!
Đầu ngón tay hắn quyết ấn biến hóa, chỉ trăm khôi lỗi vũ khí, đều vung lên binh khí, hóa thành từng đạo quang mang hướng phía đông đảo hải tộc phóng đi.
– Bang bang bang bang!
Thoáng cái các loại quang mang phụt ra dựng lên, toàn bộ trên mặt biển rơi vào chém giết.
Tuy rằng hải tộc nhân số và lực lượng đều chiếm ưu thế cực lớn, nhưng này ta áo giáp quân Kim tất cả cũng không có tư duy và thống khổ, giết càng hung mãnh, hoàn cảnh xấu cũng không có dự tính rõ ràng.
Trên bầu trời Tử phu nhân hai tròng mắt như điện, bắn ra từng đạo hàn khí, nàng một lòng muốn giết Nghiễm Nguyên, đối với phía dưới chém giết vốn không có quá nhiều hứng thú, lập tức hướng lên trên khoảng không bay đi.
Đột nhiên trên bầu trời kim quang lóe lên, Mục Nhất Thông ngăn ở trước người của nàng, lạnh lùng nói:
– Tuy rằng hảo nam không cùng nữ đấu, nhưng ngươi cũng không phải hàng tốt gì, đánh cũng liền đánh!
– Ngươi…
Tử phu nhân tức đến khuôn mặt vặn vẹo, hét lên một tiếng đã hướng phía Mục Nhất Thông lướt đi.
– Hừm!
Mục Nhất Thông thần sắc không đổi, một tay bấm tay niệm thần chú, bên trái không gian hiện ra một đạo vòng xoáy, chậm rãi một khôi lỗi ngân sắc hiện thân đi ra, trong tay nắm một thanh sắt lá đại kiếm.
Khôi lỗi sau khi xuất hiện, hai tay hắn mau chóng bấm tay niệm thần chú, ngưng ra một đạo quyết ấn, “Phanh” vỗ vào trước ngực khôi lỗi.
Nơi lòng bàn tay chụp xuống hiện ra quang mang, Mục Nhất Thông cùng với khôi lỗi hướng về trung tâm di động, dần dần một người một khôi trực tiếp hai hợp làm một.
Sau khi dung hợp, Mục Nhất Thông nhìn qua như là áo giáp kim nhân giống nhau, trong tay đại kiếm giương lên, hướng phía Tử phu nhân đang vọt tới trực tiếp chém xuống.
Tử phu nhân sắc mặt phát lạnh, trong hai tay bay ra vô số cây tử đằng, thoáng cái đã đem đại kiếm và Mục Nhất Thông trói lại.
– Bang bang!
Trên áo giáp phát sinh tiếng đè ép khe khẽ, cây tử đằng bắt đầu càng quấn càng chặt, không ngừng đem áo giáp ép nổ, hiện ra đám hố sâu thật nhỏ, vẫn đang dần dần bóp đi vào.
– Hừm, phế vật!
Ánh mắt của Tử phu nhân lộ ra vẻ khinh miệt, sát khí lóe lên, một thanh chủy thủ hiện lên ở trong tay, bay thẳng đến yết hầu của Mục Nhất Thông cắt đi.
Tuy rằng Mục Nhất Thông toàn thân chỗ yếu hại đều bị áo giáp bảo vệ, nhưng chủy thủ ở dưới hàn quang chiếu rọi xuống, tản mát ra lăng liệt ý, vừa nhìn liền biết cũng không phàm vật.
– Phế vật chính là ngươi mới đúng chứ!
Trong đôi mắt Mục Nhất Thông mở ra, nổ bắn ra ra tinh mang, không có một tia một vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại là một mảnh băng lãnh và sát khí.
Trong lòng Tử phu nhân chấn động, hoảng sợ phát hiện phía sau Mục Nhất Thông hiện ra một đạo hắc sắc hư ảnh, tựa như Lý Vân Tiêu chân ma pháp tướng giống nhau, đứng vững ở trên biển rộng.
– Đây là…
Sắc mặt của Tử phu nhân đại biến, hư ảnh dần dần ngưng thật đứng lên, đúng là một kiện khôi lỗi thật lớn cao vót trong mây.
Hai mắt của khôi lỗi không biết tương khảm loại bảo vật nào, tản mát ra ngân mang xán lạn, hơn nữa trên mặt và toàn thân đều đầy các loại trận pháp.
Khôi lỗi to lướn giơ cánh tay lên, bay thẳng đến Tử phu nhân chụp xuống.
– Ầm ầm!
Giữa lòng bàn tay và ngũ chỉ, vẫn là trận pháp rậm rạp chằng chịt tương liên, vô số năng lượng từ toàn thân các nơi hội tụ xuống, toàn bộ ngưng nhập lòng bàn tay, ngón tay bốn phía chui ra vô số kình phong cương mãnh, không khí tầng tầng điệp đè xuống.
– Khai sơn thiên đinh!
Bế Nguyệt Tu kinh hô lên, không nhịn được đại hỉ nói:
– Mục gia huynh đệ lần này giúp đỡ thật lớn!
Thanh Ti cũng bị khôi lỗi to lớn chấn nhiếp, trong đôi mắt đẹp kinh hãi liên tục:
– Khai sơn thiên đinh này là như thế nào luyện chế mà thành?
Bế Nguyệt Tu khẽ cười nói:
– Mục gia chính là đệ nhất thiên hạ khôi lỗi thế gia, những thứ này đều là bất thế tuyệt mật, ta sao có thể biết được. Nghiễm Nguyên lần này có hi vọng chiến thắng rồi.
Nàng nhìn thoáng qua này áo giáp quân Kim liên tiếp bại lui, còn có Mục Nhất Thông cũng là sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi to lớn chảy ròng xuống, đã có chút không kiên trì nổi.
– Chúng ta cũng ra tay đi, trong đám hải tộc này có đủ cửu tinh Vũ Đế cường giả, Mục Nhất Thông một người thần thông có mạnh mẽ đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào một mình ngăn lại được.
Trong tay nàng cầm huyền biến đổi, bắn ra từng đạo quang mang hình bán nguyệt, chém vào trong vòng loạn chiến.
Thanh Ti và một nữ đệ tử khác nhìn nhau một cái, cũng nhất tề rút ra trường kiếm, trực tiếp nhảy qua vào trong trận.
Hai người kiếm kỹ cũng không cao minh, nhưng từng chiêu từng thức lại thập phần trầm ổn, hiển nhiên cơ sở dị thường vững chắc, ở trong vòng loạn chiến ổn mà không loạn.
Mục Nhất Quân liền ném một nắm đan dược vào trong miệng, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp.