Trong mắt Cốt Hồng càng thêm băng lạnh, lăng không điểm ra một ngón tay, một tia thanh mang xuất hiện trên không trung, hội tụ lại thành một đoàn, như một cái lưới lớn, thoáng cái liền bao phủ lấy Thủy Tiên, mang nàng trở về chỗ cũ.
Sau đó những tóc xanh kia lại tản ra, quấn ở bên người Thủy Tiên, hóa thành một đạo vòng tròn thanh sắc, trực tiếp khắc sâu vào khắp mặt đất.
Trên mặt Thủy Tiên đại biến, lần nữa thả người muốn xông lên.
Nhưng trên mặt đất chợt lóe lên vòng sáng xanh, một đạo lực lượng vô hình lập tức bắn nàng về.
Thủy Tiên giận tím mặt, trong tay lóe lên kim quang, Đại Xảo Bất Công Kiếm liền bị nắm ở trong tay, vô số Ma Ha cổ văn từ trên thân kiếm tuôn ra, một kiếm đâm ra ngoài.
“Loong coong”
Đại kiếm đâm vào trên ánh sáng xanh kia, không thể rung chuyển chút nào cả.
Cốt Hồng quay đầu lại, lộ ra một chút dị sắc, lạnh lùng nói:
– Thực lực Thủy Tiên sư muội tiến rất xa ah, cứ hảo hảo ở lại đây bế quan, tranh thủ đề cao thêm một tầng đi.
Cả người hắn lóe lên liền biến mất khỏi Sám hối chi nhai.
– Trở về, ngươi trở lại cho ta ah.
Thủy Tiên nổi giận đứng kêu to trên vách đá dựng đứng, kiếm trong tay không ngừng chém khắp mọi nơi, chấn xuất ra đạo đạo hỏa hoa, lại không làm nên chuyện gì cả.
Bên trong Thiên Địa Dong Lô, Lý Vân Tiêu lẳng lặng xếp bằng trên không trung, giờ phút này một thân da thịt cũng hiện ra đỏ bừng, giống như bị nướng chín vậy.
Hắn dần phục hồi tinh thần lại tử nhập định, nhìn chằm chằm vào dung nham hỏa trụ trước mắt, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thiên Địa Dong Lô này bị ngâm trong biển rộng, nếu quanh năm bị người sử dụng, hấp thu Liệt Diễm chi hỏa trong đó vậy thì tất nhiên phải bị tiêu hao đi.
Nhưng hắn phát hiện vô luận chính mình và Phượng Hoàng có hấp thu như thế nào thì hỏa hệ nguyên tố ở bốn phía cơ hồ đều không chút biến hóa, giống như cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không hao tổn hết vậy.
Lý Vân Tiêu đứng dậy, trên người hào quang chợt lóe lên, da thịt đỏ bừng lập tức biến về lại bóng loáng như ngọc như lúc trước.
Hắn mở ra Nguyệt Đồng, hiếu kỳ nhìn xuống phía dưới.
Bên trong dung nham tựa hồ có lực cản rất mạnh, mà ngay cả Đồng lực cũng chỉ có thể xâm nhập mấy chục thước, không thể nào tiến thêm một chút nào nữa.
Chỉ có điều chiêu sâu mấy chục thước cũng khiến hắn phát hiện ra chút tình huông, nham tương kia như đang kéo dài phập phồng có quy luật, không ngừng tuôn ra Liệt Diễm chi hỏa, khiến hoàn cảnh cả Dong Lô luôn bảo trì ở một trình độ ổn định.
– Loại cảm giác này giống như là đang hô hấp vậy, chẳng lẽ Thiên Địa Dong Lô này lại là vật sống?
Hắn lập tức nghĩ tới loại khả năng này, không khỏi lại càng hoảng sợ.
Trầm tư một lát, Lý Vân Tiêu đảo tay, lấy ra một thanh bảo kiếm bát giai bình thường, ném thẳng vào trong dung nham kia.
“Xuy xuy”
Bảo kiếm kia tiến vào dung nham, lập tức toát ra khói trắng, cũng nương theo khí uẩn chi quang, còn chưa đại sáng lên đã bị cắn nuốt mất.
Cả chuôi bảo kiếm dần nỏng chảy trong đó, mấy hơi thở đã bị nóng chảy triệt để.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm tư bất định, cuối cùng vẫn lộ ra vẻ kiên nghị, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Chỗ mi tâm lóe lên hào quang, Hồ Lô Tiểu Kim Cương bay ra, bay thẳng đến xuống cuối dung nham tìm kiếm.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương một quyền đánh bay bùn nhão, bắt đầu chậm rãi chìm xuống dưới.
Đại lượng hỏa hệ nguyên tố trực tiếp bám vào trên người Tiểu Kim Cương, thoáng cái đốt đến đỏ bừng.
Sau khi chìm xuống mất chục thước, đạt đến cực hạn mà ánh mắt Lý Vân Tiêu có khả năng thăm dò ý niệm hắn liền khẽ động, khiến nó ngừng lại.
Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện, ở trong dung nham này, thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương đang bắt đầu dần dần hòa tan ra, tầng ngoài nhất đã lộ ra hoá lỏng rất nhỏ.
Nếu xâm nhập xuống sâu hơn, mất đi ánh mắt hắn giám sát và điều khiển, có trời mới biết sẽ xảy ra biến hóa gì.
Tâm niệm hắn vừa động, Tiểu Kim Cương đã lập tức một quyền phá vỡ dung nham, dần bay ra, lăng không đứng ở trước mặt Lý Vân Tiêu.
Nhan sắc toàn thân đã hóa thành đỏ thẫm, giống như sắt bị nung đỏ vậy, bốc lên nhiệt khí cuồn cuộn.
Tuy rằng nơi đây có chút kỳ dị, nhưng quả thật không thẹn với danh xưng Dong Lô, Hồ Lô Tiểu Kim Cương chắc chắn như thế cũng có thể bị thiêu đốt trong thời gian ngắn nhất.
– Đã không thể dò xét được bí mật trong đó, thì cũng thôi đi, nhưng nếu không lợi dụng hết điều kiện nơi này thì quả thật quá đáng tiếc.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một ý niệm, khóe miệng lộ ra vẻ mĩm cười.
Chỉ thấy hắn vươn tay ra, một đạo bạch quang bay lên trên lòng bàn tay, thoáng cái đã hóa thành Sơn Hà Đỉnh, chậm rãi biến lớn.
Sau đó hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, đánh ra từng đạo quyết ấn, đánh vào thân đỉnh.
Vô số đồ án hoa văn trên Sơn Hà Đỉnh thoáng cái được kích hoạt, bắn · ra vạn đạo quang mang, khiến cả thế giới đỏ rực mảnh sáng trắng.
“Ầm ầm”
Trong đỉnh không ngừng phát ra tiếng oanh minh, trên thân đỉnh đột nhiên bắn · ra một đạo quang mang, bắn xuống dung nham bên dưới.
“Ọt ọt ọt ọt”
Bùn nhão trong dung nham bị quấy lên, đại lượng nhiệt lượng phun ra, hơn nữa một đạo quang mang càng lúc càng lớn trong bùn nhão, căng ra một phiến không gian.
Đạo quang mang kia dần hóa thành bộ dáng đại đỉnh, đúng là một đạo hình chiếu từ trong Sơn Hà Đỉnh bắn xuống.
Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, liền khiến Hồ Lô Tiểu Kim Cương bay vào trong hình chiếu Sơn Hà Đỉnh kia, đồng thời một đạo quyết ấn đánh xuống.
Sơn Hà Đỉnh có chút xoay chuyển, hình chiếu cũng theo đó biến hóa, như được mở ra một đạo lổ hổng, nham tương tràn vào trong đó, thoáng cái đã nuốt hết Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
Hai tay Lý Vân Tiêu không ngừng đánh ra quyết ấn, trực tiếp dùng hình chiếu Sơn Hà Đỉnh làm đỉnh lô, tế luyện lấy.
Hắn cũng không phải sợ Sơn Hà Đỉnh sẽ bị dung nham hoả táng, cái này dù sao cũng là huyền khí siêu phẩm, tuyệt không khả năng bị hủy ở nơi này, chỉ là nó quá to lớn quá mạnh mẽ, lại phối hợp với nơi này thì sợ rằng không cẩn thận sẽ luyện chết Hồ Lô Tiểu Kim Cương mất, nếu vậy thì khóc không ra nước mắt rồi.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương ở trong hình chiếu kia, toàn thân đỏ bừng, không ngừng phát ra tiếng gầm, hiển nhiên cũng thống khổ dị thường.
Nó thân là nửa thú nửa khí, đối với phá hư thân thể cũng không có cảm giác, nhưng loại luyện hóa này lại thẳng vào trái tim và linh hồn nó, đồng thời khi thân thể không ngừng tăng cường, nhất định phải có trái tim xưng đối với nhục thân mới được.
Loại luyện hóa này trước đây chưa hề có tiền lệ, Lý Vân Tiêu cũng chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, không ngừng thăm dò tiến lên, đặc biệt là khi đạt đến cửu giai, đã tới gần với Thiên Đạo quy tắc, mỗi một bước cải biến đều cực kỳ khó khăn.
Trong tay hắn xoay chuyển, lấy ra Long xác còn sót lại lần nữa, đều ném vào.
Sau đó mi tâm lóe lên, bắn · ra một đạo quang mang chiếu rọi lên không trung, bên trong lơ lững đại lượng thiên tài địa bảo, nhưng đa số lấy khoáng vật và bảo thạch làm chủ, hình dạng khác nhau, ngũ quang thập sắc, trong đó còn có một ít đang nhẹ nhàng nhúc nhích, tựa hồ muốn biến hóa ra vậy.
Sau đó những tóc xanh kia lại tản ra, quấn ở bên người Thủy Tiên, hóa thành một đạo vòng tròn thanh sắc, trực tiếp khắc sâu vào khắp mặt đất.
Trên mặt Thủy Tiên đại biến, lần nữa thả người muốn xông lên.
Nhưng trên mặt đất chợt lóe lên vòng sáng xanh, một đạo lực lượng vô hình lập tức bắn nàng về.
Thủy Tiên giận tím mặt, trong tay lóe lên kim quang, Đại Xảo Bất Công Kiếm liền bị nắm ở trong tay, vô số Ma Ha cổ văn từ trên thân kiếm tuôn ra, một kiếm đâm ra ngoài.
“Loong coong”
Đại kiếm đâm vào trên ánh sáng xanh kia, không thể rung chuyển chút nào cả.
Cốt Hồng quay đầu lại, lộ ra một chút dị sắc, lạnh lùng nói:
– Thực lực Thủy Tiên sư muội tiến rất xa ah, cứ hảo hảo ở lại đây bế quan, tranh thủ đề cao thêm một tầng đi.
Cả người hắn lóe lên liền biến mất khỏi Sám hối chi nhai.
– Trở về, ngươi trở lại cho ta ah.
Thủy Tiên nổi giận đứng kêu to trên vách đá dựng đứng, kiếm trong tay không ngừng chém khắp mọi nơi, chấn xuất ra đạo đạo hỏa hoa, lại không làm nên chuyện gì cả.
Bên trong Thiên Địa Dong Lô, Lý Vân Tiêu lẳng lặng xếp bằng trên không trung, giờ phút này một thân da thịt cũng hiện ra đỏ bừng, giống như bị nướng chín vậy.
Hắn dần phục hồi tinh thần lại tử nhập định, nhìn chằm chằm vào dung nham hỏa trụ trước mắt, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thiên Địa Dong Lô này bị ngâm trong biển rộng, nếu quanh năm bị người sử dụng, hấp thu Liệt Diễm chi hỏa trong đó vậy thì tất nhiên phải bị tiêu hao đi.
Nhưng hắn phát hiện vô luận chính mình và Phượng Hoàng có hấp thu như thế nào thì hỏa hệ nguyên tố ở bốn phía cơ hồ đều không chút biến hóa, giống như cuồn cuộn không dứt, vĩnh viễn không hao tổn hết vậy.
Lý Vân Tiêu đứng dậy, trên người hào quang chợt lóe lên, da thịt đỏ bừng lập tức biến về lại bóng loáng như ngọc như lúc trước.
Hắn mở ra Nguyệt Đồng, hiếu kỳ nhìn xuống phía dưới.
Bên trong dung nham tựa hồ có lực cản rất mạnh, mà ngay cả Đồng lực cũng chỉ có thể xâm nhập mấy chục thước, không thể nào tiến thêm một chút nào nữa.
Chỉ có điều chiêu sâu mấy chục thước cũng khiến hắn phát hiện ra chút tình huông, nham tương kia như đang kéo dài phập phồng có quy luật, không ngừng tuôn ra Liệt Diễm chi hỏa, khiến hoàn cảnh cả Dong Lô luôn bảo trì ở một trình độ ổn định.
– Loại cảm giác này giống như là đang hô hấp vậy, chẳng lẽ Thiên Địa Dong Lô này lại là vật sống?
Hắn lập tức nghĩ tới loại khả năng này, không khỏi lại càng hoảng sợ.
Trầm tư một lát, Lý Vân Tiêu đảo tay, lấy ra một thanh bảo kiếm bát giai bình thường, ném thẳng vào trong dung nham kia.
“Xuy xuy”
Bảo kiếm kia tiến vào dung nham, lập tức toát ra khói trắng, cũng nương theo khí uẩn chi quang, còn chưa đại sáng lên đã bị cắn nuốt mất.
Cả chuôi bảo kiếm dần nỏng chảy trong đó, mấy hơi thở đã bị nóng chảy triệt để.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm tư bất định, cuối cùng vẫn lộ ra vẻ kiên nghị, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Chỗ mi tâm lóe lên hào quang, Hồ Lô Tiểu Kim Cương bay ra, bay thẳng đến xuống cuối dung nham tìm kiếm.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương một quyền đánh bay bùn nhão, bắt đầu chậm rãi chìm xuống dưới.
Đại lượng hỏa hệ nguyên tố trực tiếp bám vào trên người Tiểu Kim Cương, thoáng cái đốt đến đỏ bừng.
Sau khi chìm xuống mất chục thước, đạt đến cực hạn mà ánh mắt Lý Vân Tiêu có khả năng thăm dò ý niệm hắn liền khẽ động, khiến nó ngừng lại.
Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện, ở trong dung nham này, thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương đang bắt đầu dần dần hòa tan ra, tầng ngoài nhất đã lộ ra hoá lỏng rất nhỏ.
Nếu xâm nhập xuống sâu hơn, mất đi ánh mắt hắn giám sát và điều khiển, có trời mới biết sẽ xảy ra biến hóa gì.
Tâm niệm hắn vừa động, Tiểu Kim Cương đã lập tức một quyền phá vỡ dung nham, dần bay ra, lăng không đứng ở trước mặt Lý Vân Tiêu.
Nhan sắc toàn thân đã hóa thành đỏ thẫm, giống như sắt bị nung đỏ vậy, bốc lên nhiệt khí cuồn cuộn.
Tuy rằng nơi đây có chút kỳ dị, nhưng quả thật không thẹn với danh xưng Dong Lô, Hồ Lô Tiểu Kim Cương chắc chắn như thế cũng có thể bị thiêu đốt trong thời gian ngắn nhất.
– Đã không thể dò xét được bí mật trong đó, thì cũng thôi đi, nhưng nếu không lợi dụng hết điều kiện nơi này thì quả thật quá đáng tiếc.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một ý niệm, khóe miệng lộ ra vẻ mĩm cười.
Chỉ thấy hắn vươn tay ra, một đạo bạch quang bay lên trên lòng bàn tay, thoáng cái đã hóa thành Sơn Hà Đỉnh, chậm rãi biến lớn.
Sau đó hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, đánh ra từng đạo quyết ấn, đánh vào thân đỉnh.
Vô số đồ án hoa văn trên Sơn Hà Đỉnh thoáng cái được kích hoạt, bắn · ra vạn đạo quang mang, khiến cả thế giới đỏ rực mảnh sáng trắng.
“Ầm ầm”
Trong đỉnh không ngừng phát ra tiếng oanh minh, trên thân đỉnh đột nhiên bắn · ra một đạo quang mang, bắn xuống dung nham bên dưới.
“Ọt ọt ọt ọt”
Bùn nhão trong dung nham bị quấy lên, đại lượng nhiệt lượng phun ra, hơn nữa một đạo quang mang càng lúc càng lớn trong bùn nhão, căng ra một phiến không gian.
Đạo quang mang kia dần hóa thành bộ dáng đại đỉnh, đúng là một đạo hình chiếu từ trong Sơn Hà Đỉnh bắn xuống.
Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, liền khiến Hồ Lô Tiểu Kim Cương bay vào trong hình chiếu Sơn Hà Đỉnh kia, đồng thời một đạo quyết ấn đánh xuống.
Sơn Hà Đỉnh có chút xoay chuyển, hình chiếu cũng theo đó biến hóa, như được mở ra một đạo lổ hổng, nham tương tràn vào trong đó, thoáng cái đã nuốt hết Hồ Lô Tiểu Kim Cương.
Hai tay Lý Vân Tiêu không ngừng đánh ra quyết ấn, trực tiếp dùng hình chiếu Sơn Hà Đỉnh làm đỉnh lô, tế luyện lấy.
Hắn cũng không phải sợ Sơn Hà Đỉnh sẽ bị dung nham hoả táng, cái này dù sao cũng là huyền khí siêu phẩm, tuyệt không khả năng bị hủy ở nơi này, chỉ là nó quá to lớn quá mạnh mẽ, lại phối hợp với nơi này thì sợ rằng không cẩn thận sẽ luyện chết Hồ Lô Tiểu Kim Cương mất, nếu vậy thì khóc không ra nước mắt rồi.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương ở trong hình chiếu kia, toàn thân đỏ bừng, không ngừng phát ra tiếng gầm, hiển nhiên cũng thống khổ dị thường.
Nó thân là nửa thú nửa khí, đối với phá hư thân thể cũng không có cảm giác, nhưng loại luyện hóa này lại thẳng vào trái tim và linh hồn nó, đồng thời khi thân thể không ngừng tăng cường, nhất định phải có trái tim xưng đối với nhục thân mới được.
Loại luyện hóa này trước đây chưa hề có tiền lệ, Lý Vân Tiêu cũng chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi, không ngừng thăm dò tiến lên, đặc biệt là khi đạt đến cửu giai, đã tới gần với Thiên Đạo quy tắc, mỗi một bước cải biến đều cực kỳ khó khăn.
Trong tay hắn xoay chuyển, lấy ra Long xác còn sót lại lần nữa, đều ném vào.
Sau đó mi tâm lóe lên, bắn · ra một đạo quang mang chiếu rọi lên không trung, bên trong lơ lững đại lượng thiên tài địa bảo, nhưng đa số lấy khoáng vật và bảo thạch làm chủ, hình dạng khác nhau, ngũ quang thập sắc, trong đó còn có một ít đang nhẹ nhàng nhúc nhích, tựa hồ muốn biến hóa ra vậy.