– Phi Nghê ta mặc dù không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng tự cho mình cực cao, dưới phiến thiên không này trừ Lý Vân Tiêu ngươi ra, không còn người đáng để ta thích, cũng không còn ai xứng đôi với ta nữa.
Nàng thâm tình dừng ở Lý Vân Tiêu, đôi môi thở khẽ nói:
– Trên đời này có ngươi xuất hiện qua, những người khác đành chấp nhận, mà ta không muốn chấp nhận.
Lý Vân Tiêu nghe nàng giải bày tâm sự và bày tỏ tình cảm, triệt để sợ ngây người.
– Sao hả? Chẳng lẽ ta không đáng để ngươi thích sao?
Phi Nghê nhíu mày lại, có chút giận dữ nói:
– Ta biết rõ ngươi còn có mấy hồng nhan tri kỷ, Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường, hai người các nàng ai có thể vượt qua ta chứ?
Lý Vân Tiêu cười khổ lắc đầu, nói:
– Quá đột nhiên, ta có chút không kịp phản ứng, việc này tương lai rồi nói sau.
Phi Nghê trên mặt vẻ giận dữ thoáng cái giãn ra, cười dịu dàng nói:
– Tốt, ta cái gì cũng nghe theo ngươi nhưng ngươi không thể đuổi ta đi, ta cứ ở lại chỗ này, hơn nữa ngươi phải đưa thần hỏa cho ta mượn tu luyện đấy.
Nàng vẻ mặt mong chờ, như tiểu cô nương đang cầu khẩn vậy.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một hồi, nói:
– Tốt, thần hỏa kia với ngươi liên quan thật lớn, đồng thời khi giúp ngươi nó cũn nhận được tẩm bổ.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, chỗ mi tâm lóe lên, một mảnh hỏa vân bay ra, trực tiếp bao trùm Phi Nghê, thoáng cái liền truyền qua hết.
Lý Vân Tiêu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến vừa rồi Phi Nghê thổ lộ, thần sắc trên mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng cười khổ lắc đầu liên tục.
Hắn duỗi hai tay ra ra, phân biệt chụp một cái lên không trung, hai cái cái hộp lập tức xuất hiện trên hay lòng bàn tay.
Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn hai cái hộp này một hồi, thở dài, tiện tay một phen thu vào.
Trong hai cái hộp kia chính là đựng Cửu Ngũ Chí Tôn Đan và thập giai Khinh Tinh Lan, vốn hắn định phục dụng Cửu Ngũ Chí Tôn Đan, hơn nữa nghiên cứu Khinh Tinh Lan, nhưng trạng thái thân thể này khiến hắn triệt để không có tâm tư dùng đan nữa.
Dù sao Cửu Ngũ Chí Tôn Đan đã thành tuyệt phẩm, trong thiên hạ dùng một viên thiếu một viên, không thể dễ dàng lãng phí. Thập giai linh thảo càng không có nắm chắc vạn toàn, không thể dễ dàng vận dụng.
Sau khi thu hồi hộp ngọc, hắn liền nuốt chửng một ít đan dược và thiên tài địa bảo, bắt đầu lâm không ngồi xuống, điều tức nguyên lực.
Dù sao thân thể giờ phút này đã thiên sang bách khổng, rách nát không chịu nổi rồi.
Mấy ngày sau, một mảnh kim quang thu liễm vào.
Thương thế trên người Lý Vân Tiêu đều khôi phục, toàn thân phảng phất đặt mình trong một cổ nguyên lực chấn động, sáng bóng trên làn da cũng càng thêm nhẵn mịn, càng hơn lúc trước.
Hắn đi ra ngoài, sau khi kiểm tra thân thể một chút, hơi trầm ngâm.
Sau đó, tay phải vung lên không, mấy đạo quang mang bắn ra, phù hiện trước người, hóa thành nguyên một đám con rối, tổng cộng mười hai cái.
Hình thái tuy rằng đơn giản thô ráp, nhưng mỗi cỗ khôi lỗi đều giống như đúc, dưới tạo hình đơn giản, buộc vòng quanh thần thái động lòng người, lăng không cho người một loại áp lực.
Đúng là lục đinh lục giáp của người Mục gia nọ.
Lý Vân Tiêu nhìn mười hai cỗ khôi lỗi kia, trên người lóe lên hào quang, một cái đỉnh lớn lập tức bay ra
Hắn vỗ một chưởng lên thân đỉnh, vô số bạch sắc quang mang bay vụt, thoáng cái đã cuốn lấy mười hai cỗ khôi lỗi vào đó.
Lý Vân Tiêu hai tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, các loại đồ án trên thân đỉnh trở nên linh khí mười phần, phảng phất như sống lại, hơn nữa không ngừng có Ma Ha cổ tự thoáng hiện mà ra.
Sau đó các loại tài liệu trải rộng ra trên trời cao, có hơn mấy trăm ngàn, dưới sự khống chế của thần trí hắn, từng cái bay vào trong đỉnh, bắt đầu luyện chế lấy.
Mấy ngày sau, Lý Vân Tiêu thu đỉnh, mười cỗ khôi lỗi đều luyện chế xong, liếc nhìn lại, hoàn toàn giống như mới vậy.
Lớp ngăm đen bên ngoài dưới hào quang chiếu rọi xuống, chiết xạ ra ngũ sắc chi quang.
Hơn nữa trên người mỗi cổ khôi lỗi đều không cảm thụ được nửa điểm nguyên lực chấn động, đều nội liễm vào trong
Lý Vân Tiêu lúc này mới thoả mãn thu hồi mười hai cỗ khôi lỗi thu hồi.
Sau đó một đạo chói mắt cường quang đột nhiên lóe lên, ngay sau đó truyền đến rung động lắc lư không thôi khí minh thanh, một chùm Như Nguyệt hoa quang tách ra lên.
Lý Vân Tiêu trong tay thoáng một phát nhiều hơn một vòng ánh trăng chi quang, trong hào quang là một thanh trường kiếm gần như trong suốt, phát ra tiếng minh thanh vui sướng.
Thần trí của hắn cảm giác lên thân kiếm một chút, lập tức biến sắc, trong hai tròng mắt hiện lên một tia giận dữ.
Năm đó trên thân kiếm này hắn đã từng lưu lại một đạo tinh diệt kiếm ý rất mạnh, cơ hồ có thể ngưng khí thành hình, phi kiếm sát nhân.
Mà giờ khắc này, đạo kiếm ý kia dĩ nhiên đã không còn nữa.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên âm trầm, đạo kiếm ý này tất nhiên đã bị người lấy đi, nếu kiếm này chỉ lưu chuyển qua trong tay Vạn Bảo Lâu, vậy thì người lấy đi kiếm ý, nhất định không thoát khỏi quan hệ với Vạn Bảo Lâu.
Nếu đạo kiếm ý kia vẫn còn, cơ hồ là nhiều hơn một tấm bùa bảo mệnh, mặc dù là cường giả cửu tinh đỉnh phong cũng có thể xuất kỳ bất ý đánh chết.
– Kiếm ta bị hỏng, hẳn là do bị người cưỡng ép phá vỡ, lấy đi kiếm ý bố trí trong đó rồi?
Lý Vân Tiêu khẽ vuốt thân kiếm, trong mắt chớp động lên ý yêu thương.
Một lát sau, thân ảnh của hắn liền xuất hiện ở khu vực truyền tống của tiểu thành, sau khi giao đầy đủ nguyên thạch liền ly khai trong truyền tống chi quang.
Sau một khắc, trên không tiểu thành đột nhiên có không gian chấn động ra.
Thoáng cái hiện ra hai tên nam tử, niên kỷ đều cực kỳ trẻ tuổi, nhưng trên mặt lại hiện ra ngạo sắc, hiển nhiên là đệ tử đại phái.
Một người trong đó trong tay cầm một cái trận bàn hình tròn, hoảng sợ nói:
– Mau nhìn quả nhiên có nguyên lực biến hóa.
Người khác nhìn chằm chằm vào trận bàn kia nói:
-Từ năng lượng chấn động nơi này xem ra, quả thật có một gã Võ Đế cao giai vừa rời đi, có lẽ chính là Lý Vân Tiêu chúng ta một mực đang tìm kiếm không thể nghi ngờ.
Người trước cả kinh nói:
– Xem ra tin tức của Tinh Nguyệt Trai quả thật không sai, nhanh đưa tin trở về, hướng truyền tống vừa rồi chính là...
Người kia tiện tay bóp nát một khối ngọc bài, một đạo tin tức truyền đến.
Lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:
– Thành Kim Chương?
“Cái gì? Thành Kim Chương của Bắc Minh thế gia chúng ta? Hắn vì sao lại đi chỗ đó? Ah chẳng lẽ là vì...
Người lúc trước liền lộ ra vẻ cổ quái, gật đầu nói:
– Cực kỳ có khả năng. Nhưng những chuyện này không cần chúng ta quan tâm, vội vàng truyền tin tức về, đây chính là một công lớn đấy.
Hai người vội vàng hóa thành một đạo quang mang, bay thấp vào trong tiểu trấn.
Mấy canh giờ sau, một tòa đại thành khác tại Bắc Vực — thành Kim Chương, bên ngoài có một đạo điện mang cấp tốc độn phi trên không trung.
Lôi độn chi thuật ngay lập tức vạn dặm, nhanh đến cơ hồ mắt thường khó có thể phát giác.
Nàng thâm tình dừng ở Lý Vân Tiêu, đôi môi thở khẽ nói:
– Trên đời này có ngươi xuất hiện qua, những người khác đành chấp nhận, mà ta không muốn chấp nhận.
Lý Vân Tiêu nghe nàng giải bày tâm sự và bày tỏ tình cảm, triệt để sợ ngây người.
– Sao hả? Chẳng lẽ ta không đáng để ngươi thích sao?
Phi Nghê nhíu mày lại, có chút giận dữ nói:
– Ta biết rõ ngươi còn có mấy hồng nhan tri kỷ, Đinh Linh Nhi và Lạc Vân Thường, hai người các nàng ai có thể vượt qua ta chứ?
Lý Vân Tiêu cười khổ lắc đầu, nói:
– Quá đột nhiên, ta có chút không kịp phản ứng, việc này tương lai rồi nói sau.
Phi Nghê trên mặt vẻ giận dữ thoáng cái giãn ra, cười dịu dàng nói:
– Tốt, ta cái gì cũng nghe theo ngươi nhưng ngươi không thể đuổi ta đi, ta cứ ở lại chỗ này, hơn nữa ngươi phải đưa thần hỏa cho ta mượn tu luyện đấy.
Nàng vẻ mặt mong chờ, như tiểu cô nương đang cầu khẩn vậy.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một hồi, nói:
– Tốt, thần hỏa kia với ngươi liên quan thật lớn, đồng thời khi giúp ngươi nó cũn nhận được tẩm bổ.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, chỗ mi tâm lóe lên, một mảnh hỏa vân bay ra, trực tiếp bao trùm Phi Nghê, thoáng cái liền truyền qua hết.
Lý Vân Tiêu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến vừa rồi Phi Nghê thổ lộ, thần sắc trên mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng cười khổ lắc đầu liên tục.
Hắn duỗi hai tay ra ra, phân biệt chụp một cái lên không trung, hai cái cái hộp lập tức xuất hiện trên hay lòng bàn tay.
Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn hai cái hộp này một hồi, thở dài, tiện tay một phen thu vào.
Trong hai cái hộp kia chính là đựng Cửu Ngũ Chí Tôn Đan và thập giai Khinh Tinh Lan, vốn hắn định phục dụng Cửu Ngũ Chí Tôn Đan, hơn nữa nghiên cứu Khinh Tinh Lan, nhưng trạng thái thân thể này khiến hắn triệt để không có tâm tư dùng đan nữa.
Dù sao Cửu Ngũ Chí Tôn Đan đã thành tuyệt phẩm, trong thiên hạ dùng một viên thiếu một viên, không thể dễ dàng lãng phí. Thập giai linh thảo càng không có nắm chắc vạn toàn, không thể dễ dàng vận dụng.
Sau khi thu hồi hộp ngọc, hắn liền nuốt chửng một ít đan dược và thiên tài địa bảo, bắt đầu lâm không ngồi xuống, điều tức nguyên lực.
Dù sao thân thể giờ phút này đã thiên sang bách khổng, rách nát không chịu nổi rồi.
Mấy ngày sau, một mảnh kim quang thu liễm vào.
Thương thế trên người Lý Vân Tiêu đều khôi phục, toàn thân phảng phất đặt mình trong một cổ nguyên lực chấn động, sáng bóng trên làn da cũng càng thêm nhẵn mịn, càng hơn lúc trước.
Hắn đi ra ngoài, sau khi kiểm tra thân thể một chút, hơi trầm ngâm.
Sau đó, tay phải vung lên không, mấy đạo quang mang bắn ra, phù hiện trước người, hóa thành nguyên một đám con rối, tổng cộng mười hai cái.
Hình thái tuy rằng đơn giản thô ráp, nhưng mỗi cỗ khôi lỗi đều giống như đúc, dưới tạo hình đơn giản, buộc vòng quanh thần thái động lòng người, lăng không cho người một loại áp lực.
Đúng là lục đinh lục giáp của người Mục gia nọ.
Lý Vân Tiêu nhìn mười hai cỗ khôi lỗi kia, trên người lóe lên hào quang, một cái đỉnh lớn lập tức bay ra
Hắn vỗ một chưởng lên thân đỉnh, vô số bạch sắc quang mang bay vụt, thoáng cái đã cuốn lấy mười hai cỗ khôi lỗi vào đó.
Lý Vân Tiêu hai tay phi tốc bấm niệm pháp quyết, các loại đồ án trên thân đỉnh trở nên linh khí mười phần, phảng phất như sống lại, hơn nữa không ngừng có Ma Ha cổ tự thoáng hiện mà ra.
Sau đó các loại tài liệu trải rộng ra trên trời cao, có hơn mấy trăm ngàn, dưới sự khống chế của thần trí hắn, từng cái bay vào trong đỉnh, bắt đầu luyện chế lấy.
Mấy ngày sau, Lý Vân Tiêu thu đỉnh, mười cỗ khôi lỗi đều luyện chế xong, liếc nhìn lại, hoàn toàn giống như mới vậy.
Lớp ngăm đen bên ngoài dưới hào quang chiếu rọi xuống, chiết xạ ra ngũ sắc chi quang.
Hơn nữa trên người mỗi cổ khôi lỗi đều không cảm thụ được nửa điểm nguyên lực chấn động, đều nội liễm vào trong
Lý Vân Tiêu lúc này mới thoả mãn thu hồi mười hai cỗ khôi lỗi thu hồi.
Sau đó một đạo chói mắt cường quang đột nhiên lóe lên, ngay sau đó truyền đến rung động lắc lư không thôi khí minh thanh, một chùm Như Nguyệt hoa quang tách ra lên.
Lý Vân Tiêu trong tay thoáng một phát nhiều hơn một vòng ánh trăng chi quang, trong hào quang là một thanh trường kiếm gần như trong suốt, phát ra tiếng minh thanh vui sướng.
Thần trí của hắn cảm giác lên thân kiếm một chút, lập tức biến sắc, trong hai tròng mắt hiện lên một tia giận dữ.
Năm đó trên thân kiếm này hắn đã từng lưu lại một đạo tinh diệt kiếm ý rất mạnh, cơ hồ có thể ngưng khí thành hình, phi kiếm sát nhân.
Mà giờ khắc này, đạo kiếm ý kia dĩ nhiên đã không còn nữa.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên âm trầm, đạo kiếm ý này tất nhiên đã bị người lấy đi, nếu kiếm này chỉ lưu chuyển qua trong tay Vạn Bảo Lâu, vậy thì người lấy đi kiếm ý, nhất định không thoát khỏi quan hệ với Vạn Bảo Lâu.
Nếu đạo kiếm ý kia vẫn còn, cơ hồ là nhiều hơn một tấm bùa bảo mệnh, mặc dù là cường giả cửu tinh đỉnh phong cũng có thể xuất kỳ bất ý đánh chết.
– Kiếm ta bị hỏng, hẳn là do bị người cưỡng ép phá vỡ, lấy đi kiếm ý bố trí trong đó rồi?
Lý Vân Tiêu khẽ vuốt thân kiếm, trong mắt chớp động lên ý yêu thương.
Một lát sau, thân ảnh của hắn liền xuất hiện ở khu vực truyền tống của tiểu thành, sau khi giao đầy đủ nguyên thạch liền ly khai trong truyền tống chi quang.
Sau một khắc, trên không tiểu thành đột nhiên có không gian chấn động ra.
Thoáng cái hiện ra hai tên nam tử, niên kỷ đều cực kỳ trẻ tuổi, nhưng trên mặt lại hiện ra ngạo sắc, hiển nhiên là đệ tử đại phái.
Một người trong đó trong tay cầm một cái trận bàn hình tròn, hoảng sợ nói:
– Mau nhìn quả nhiên có nguyên lực biến hóa.
Người khác nhìn chằm chằm vào trận bàn kia nói:
-Từ năng lượng chấn động nơi này xem ra, quả thật có một gã Võ Đế cao giai vừa rời đi, có lẽ chính là Lý Vân Tiêu chúng ta một mực đang tìm kiếm không thể nghi ngờ.
Người trước cả kinh nói:
– Xem ra tin tức của Tinh Nguyệt Trai quả thật không sai, nhanh đưa tin trở về, hướng truyền tống vừa rồi chính là...
Người kia tiện tay bóp nát một khối ngọc bài, một đạo tin tức truyền đến.
Lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:
– Thành Kim Chương?
“Cái gì? Thành Kim Chương của Bắc Minh thế gia chúng ta? Hắn vì sao lại đi chỗ đó? Ah chẳng lẽ là vì...
Người lúc trước liền lộ ra vẻ cổ quái, gật đầu nói:
– Cực kỳ có khả năng. Nhưng những chuyện này không cần chúng ta quan tâm, vội vàng truyền tin tức về, đây chính là một công lớn đấy.
Hai người vội vàng hóa thành một đạo quang mang, bay thấp vào trong tiểu trấn.
Mấy canh giờ sau, một tòa đại thành khác tại Bắc Vực — thành Kim Chương, bên ngoài có một đạo điện mang cấp tốc độn phi trên không trung.
Lôi độn chi thuật ngay lập tức vạn dặm, nhanh đến cơ hồ mắt thường khó có thể phát giác.