Tất cả mọi người thầm mắng một câu lão hồ ly, thoáng cái đã đẩy vấn đề lại nguyên điểm.
Vi Thanh gật đầu nói:
– Nếu nói thế, vậy chính là thành Hồng Nguyệt mặc kệ việc này rồi. Bạch Cô Đường, La Tinh, mang hai người bọn họ trở về đi.
– Vâng
Hai người thân ảnh khẽ động, hạ xuống khỏi chiến hạm, đột nhiên không gian trì trệ, một cổ uy áp cực lớn chấn trụ hai người bọn hắn, nguyên lực trongcơ thể lưu chuyển khó khăn.
– Ân? Đại nhân, đây là ý gì?
Đồng tử Bạch Cô Đường hơi co lại, nhìn chằm chằm vào phía trước, lạnh lùng nói.
La Tinh cũng chậm rãi nắm tay lại, từng đạo nguyên lực màu xanh vờn quanh ra, sắc mặt âm lãnh.
Trong mắt Vi Thanh tựa hồ có một vũng bích thủy, thanh tịnh như thế, lộ ra chút hàn quang, thản nhiên nói:
– Ninh Khả Vi, vừa rồi nghe ngươi một phen quân cờ luận, bây giờ là muốn đánh cờ với bổn tọa sao?
Ninh Khả Vi hắc hắc cười cười, nói:
– Lão già khọm rồi, cũng không biết có thể thắng được người trẻ tuổi các ngươi không nữa.
Vi Thanh sắc mặt lạnh dần, nói:
– Ninh Khả Vi, ngươi có nghĩ qua hậu quả khi ra tay chưa?
– Hậu quả? Không phải là xương cốt bị hủy đi sao, dù sao mấy lão già chúng ta cũng không sống được bao lâu nữa rồi.
Ninh Khả Vi tựa hồ hạ quyết tâm, nếp nhăn trên trán giãn ra, lười biếng nói, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Tam lão Hồng Hoàng Lam cũng trở nên khẩn trương, từng người cảnh giác nhìn chằm chằm vào trên chiến hạm, dù sao đối thủ chính là Thánh Vực Chấp Chính Giả ah.
Vi Thanh âm thanh lạnh lùng nói:
– Hai cường giả đỉnh phong của Thánh Vực biến mất ở phụ cận thành Hồng Nguyệt, giờ ta muốn mang hai người này về điều tra, tất cả ngươi ngăn cản đều có hiềm nghi trọng đại, nếu thành Hồng Nguyệt ngăn trở, bổn tọa rất có lý do để tin tưởng, chuyện này có phần thành Hồng Nguyệt tham dự, thậm chí chủ đạo.
Hai mắt hắn phát lạnh, nói:
– Nếu là như thế, vậy thì bổn tọa phải vận dụng Tài Quyết Chi Nhận rồi!
Tất cả mọi người đều chấn động thân hình, lộ ra hoảng sợ.
Cái gọi là “Tài Quyết Chi Nhận”, không chỉ có là một kiện huyền khí có một không hai có uy lực cực lớn, bản thân cũng tượng trưng cho quyền lợi chí cao của Thánh Vực — Tài quyết thiên hạ
Trong mắt Ninh Khả Vi cũng hiện lên ngưng trọng, lạnh giọng nói:
– Hừ, Tài Quyết Chi Nhận? Ngươi thật sự cho rằng lão phu hồ đồ rồi sao? Tài Quyết Chi Nhận phải có ba vị Chấp Chính Giả đồng ý mới có thể động dụng, Vi Thanh đại nhân cảm thấy bốn vị khác sẽ điên cuồng như ngươi sao?
Vi Thanh nói:
– Không thử xem làm sao biết được chứ, vạn nhất có thể thật sự thông qua thì sao?
Ninh Khả Vi sắc mặt tái nhợt, biết rõ đối phương là đang uy hiếp mình, khẽ nói:
– Lão phu đã sớm rời khỏi thành Hồng Nguyệt, nhàn vân dã hạc, đẩ hành vi của ta cho thành Hồng Nguyệt, có ai vô sỉ như ngươi không?
– Ah? Hiện giờ phải muốn bỏ qua trói buộc sao?
Vi Thanh khẽ nói:
– Nếu lòng đã mang kiêng kị, vì sao phải nhúng tay vào chứ?
Ninh Khả Vi lạnh lùng nói:
– Ta đã nói, chỉ là hành vi cá nhân của ta mà thôi, chẳng lẽ ta tùy tiện làm chút gì đó đều phải tính lên đầu thành Hồng Nguyệt sao? Vậy lão phu hiện giờ gia nhập Thánh Vực là được rồi, về sau giết vài người nào đó, cũng có thể tìm Thánh Vực chùi đít giúp rồi.
Vi Thanh ánh mắt rét lạnh, nói:
– Đã như vậy, vậy Tam lão thì sao? Phải chăng cũng thoát ly thành Hồng Nguyệt?
Tam lão Hồng Hoàng Lam trở nên sửng sốt, sau khi trầm ngâm một lát, Hồng lão nhân tiện nói:
– Tự nhiên, ba người ta cũng giống như Ninh Khả Vi đại nhân, đã sớm thoát ly. Nếu không đến mức từ khi thành Hồng Nguyệt gặp chuyện không may đến bây giờ cũng chưa từng ra tay.
Vi Thanh nói:
– Rất tốt, đều bỏ hết quan hệ. Như vậy Đường Khánh đại nhân, ngươi thì sao? Sẽ không phải cũng rời khỏi thành Hồng Nguyệt đấy chứ?
Đường Khánh nói:
– Sao lại thế được, Vi Thanh đại nhân nói đùa rồi.
Vi Thanh gật đầu nói:
– Vậy rất tốt, bổn tọa hiện giờ muốn điều tra nguyên nhân cái chế của hai gã cường giả đỉnh phong của Thánh Vực, kính xin Đường Khánh đại nhân cùng ra tay với ta, bắt những người này lại.
Đường Khánh chấn động thân hình, biết rõ Vi Thanh đang ép hắn lựa chọn, xem ra thật sự muốn quyết liệt với Ninh Khả Vi rồi.
Ninh Khả Vi cho tới nay đều dùng hắn để làm thẻ đánh bạc với Vi Thanh, dùng thực lực và lực lượng của Vi Thanh, nếu mình hoàn toàn ngã về phía hắn, sau này sợ rằng sẽ triệt để biến thành quân cờ, vĩnh viễn không xoay người được nữa.
Lúc trước nhảy ra khỏi Thương Minh, không phải là vì tìm kiếm không gian càng rộng rộng rãi hơn sao? Nếu cả đời làm nô, vậy khác gì chết.
– Không phải là điều tra nguyên nhân cái chết của hai vị đại nhân sao, ta ngược lại có chút manh mối.
Đường Khánh nói ra:
– Theo điều tra của ta, cái chết của hai vị đại nhân Tiểu Kiêu và Hoán Diệt, có liên quan rất lớn tới những người Hóa Thần Hải này, không quan hệ gì đến Lý Vân Tiêu cả.
Thế sự như quân cờ, vốn Lý Vân Tiêu là người hắn muốn giết nhất, giờ phút này lại phải gánh lấy áp lực giữ gìn cho hắn.
Đồng tử Vi Thanh đột nhiên co lại, lạnh giọng nói:
– Đường Khánh đại nhân thật sự điều tra rõ ràng sao?
Đường Khánh nghiêm mặt nói:
– Đương nhiên, nơi này là thành Hồng Nguyệt, ta chính là thành chủ thành Hồng Nguyệt, chung quanh thành xảy ra chuyện gì ai rõ ràng hơn ta chứ.
Vi Thanh sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Đã rõ, xem ra thành Hồng Nguyệt lại đến lúc phải đổi thành chủ rồi.
– Cái gì? Ngươi có ý gì?
Đường Khánh kinh sợ nói:
– Chuyện tông môn thiên hạ, tựa hồ không tới phiên Thánh Vực các ngươi nhúng tay a? Còn nữa, Vi Thanh đại nhân có thể đại biểu toàn bộ Thánh Vực sao?
Hắn mặc dù ngờ tới Vi Thanh sẽ trở mặt, nhưng không thể tưởng được vậy mà lại trở mặt rõ ràng như thế.
Ninh Khả Vân cũng lạnh lùng nói:
– Lời Vi Thanh đại nhân vừa nói, tựa hồ quá mức đi nha? Ta mặc dù đã không phải người thành Hồng Nguyệt, nhưng thất đại tông phái đồng khí liên chi, địa vị cao cả, há có thể cho phép chịu nhục như vậy được?
Vi Thanh lạnh lùng nhìn mọi người, sát cơ trong mắt chớp động, nói:
– Sáu gã cường giả cửu tinh đỉnh phong, trong đó còn có tồn tại bán siêu nhiên như Tam lão, tăng thêm Ninh Khả Vi, cổ lực lượng này đủ để nghịch thiên. Nhưng ý nghĩa tồn tại của Thánh Vực chính là tiêu trừ tất cả nhân tố không ổn định có khả năng nguy hiểm cho đại lục, mặc dù đối thủ cường thịnh trở lại, cũng tuyệt không lùi bước.
Ninh Khả Vi nói:
– Nói đường hoàng như thế, là muốn đập vào cờ hiệu chính nghĩa đánh với ta một trận sao? Vi Thanh, thiên hạ này cường giả vô số, cũng không phải chuyện gì cũng cho phép ngươi làm ẩu, thí dụ như vị tồn tại siêu cấp vừa xuất hiện của Hóa Thần Hải kia đã xa xa vượt quá dự liệu của ngươi đúng không? Hôm nay nếu đánh một trận, ngươi có nghĩ qua làm sao ăn nói với mấy vị đại nhân Công Dương Chính Kỳ không? Nếu trận chiến này gây ra hậu quả xấu, ảnh hướng đến rộng khắp, trong Thần Đô giáng tội xuống, vị trí Chấp Chính Giả của ngươi chắc chắn khó giữ được.
Vi Thanh gật đầu nói:
– Nếu nói thế, vậy chính là thành Hồng Nguyệt mặc kệ việc này rồi. Bạch Cô Đường, La Tinh, mang hai người bọn họ trở về đi.
– Vâng
Hai người thân ảnh khẽ động, hạ xuống khỏi chiến hạm, đột nhiên không gian trì trệ, một cổ uy áp cực lớn chấn trụ hai người bọn hắn, nguyên lực trongcơ thể lưu chuyển khó khăn.
– Ân? Đại nhân, đây là ý gì?
Đồng tử Bạch Cô Đường hơi co lại, nhìn chằm chằm vào phía trước, lạnh lùng nói.
La Tinh cũng chậm rãi nắm tay lại, từng đạo nguyên lực màu xanh vờn quanh ra, sắc mặt âm lãnh.
Trong mắt Vi Thanh tựa hồ có một vũng bích thủy, thanh tịnh như thế, lộ ra chút hàn quang, thản nhiên nói:
– Ninh Khả Vi, vừa rồi nghe ngươi một phen quân cờ luận, bây giờ là muốn đánh cờ với bổn tọa sao?
Ninh Khả Vi hắc hắc cười cười, nói:
– Lão già khọm rồi, cũng không biết có thể thắng được người trẻ tuổi các ngươi không nữa.
Vi Thanh sắc mặt lạnh dần, nói:
– Ninh Khả Vi, ngươi có nghĩ qua hậu quả khi ra tay chưa?
– Hậu quả? Không phải là xương cốt bị hủy đi sao, dù sao mấy lão già chúng ta cũng không sống được bao lâu nữa rồi.
Ninh Khả Vi tựa hồ hạ quyết tâm, nếp nhăn trên trán giãn ra, lười biếng nói, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Tam lão Hồng Hoàng Lam cũng trở nên khẩn trương, từng người cảnh giác nhìn chằm chằm vào trên chiến hạm, dù sao đối thủ chính là Thánh Vực Chấp Chính Giả ah.
Vi Thanh âm thanh lạnh lùng nói:
– Hai cường giả đỉnh phong của Thánh Vực biến mất ở phụ cận thành Hồng Nguyệt, giờ ta muốn mang hai người này về điều tra, tất cả ngươi ngăn cản đều có hiềm nghi trọng đại, nếu thành Hồng Nguyệt ngăn trở, bổn tọa rất có lý do để tin tưởng, chuyện này có phần thành Hồng Nguyệt tham dự, thậm chí chủ đạo.
Hai mắt hắn phát lạnh, nói:
– Nếu là như thế, vậy thì bổn tọa phải vận dụng Tài Quyết Chi Nhận rồi!
Tất cả mọi người đều chấn động thân hình, lộ ra hoảng sợ.
Cái gọi là “Tài Quyết Chi Nhận”, không chỉ có là một kiện huyền khí có một không hai có uy lực cực lớn, bản thân cũng tượng trưng cho quyền lợi chí cao của Thánh Vực — Tài quyết thiên hạ
Trong mắt Ninh Khả Vi cũng hiện lên ngưng trọng, lạnh giọng nói:
– Hừ, Tài Quyết Chi Nhận? Ngươi thật sự cho rằng lão phu hồ đồ rồi sao? Tài Quyết Chi Nhận phải có ba vị Chấp Chính Giả đồng ý mới có thể động dụng, Vi Thanh đại nhân cảm thấy bốn vị khác sẽ điên cuồng như ngươi sao?
Vi Thanh nói:
– Không thử xem làm sao biết được chứ, vạn nhất có thể thật sự thông qua thì sao?
Ninh Khả Vi sắc mặt tái nhợt, biết rõ đối phương là đang uy hiếp mình, khẽ nói:
– Lão phu đã sớm rời khỏi thành Hồng Nguyệt, nhàn vân dã hạc, đẩ hành vi của ta cho thành Hồng Nguyệt, có ai vô sỉ như ngươi không?
– Ah? Hiện giờ phải muốn bỏ qua trói buộc sao?
Vi Thanh khẽ nói:
– Nếu lòng đã mang kiêng kị, vì sao phải nhúng tay vào chứ?
Ninh Khả Vi lạnh lùng nói:
– Ta đã nói, chỉ là hành vi cá nhân của ta mà thôi, chẳng lẽ ta tùy tiện làm chút gì đó đều phải tính lên đầu thành Hồng Nguyệt sao? Vậy lão phu hiện giờ gia nhập Thánh Vực là được rồi, về sau giết vài người nào đó, cũng có thể tìm Thánh Vực chùi đít giúp rồi.
Vi Thanh ánh mắt rét lạnh, nói:
– Đã như vậy, vậy Tam lão thì sao? Phải chăng cũng thoát ly thành Hồng Nguyệt?
Tam lão Hồng Hoàng Lam trở nên sửng sốt, sau khi trầm ngâm một lát, Hồng lão nhân tiện nói:
– Tự nhiên, ba người ta cũng giống như Ninh Khả Vi đại nhân, đã sớm thoát ly. Nếu không đến mức từ khi thành Hồng Nguyệt gặp chuyện không may đến bây giờ cũng chưa từng ra tay.
Vi Thanh nói:
– Rất tốt, đều bỏ hết quan hệ. Như vậy Đường Khánh đại nhân, ngươi thì sao? Sẽ không phải cũng rời khỏi thành Hồng Nguyệt đấy chứ?
Đường Khánh nói:
– Sao lại thế được, Vi Thanh đại nhân nói đùa rồi.
Vi Thanh gật đầu nói:
– Vậy rất tốt, bổn tọa hiện giờ muốn điều tra nguyên nhân cái chế của hai gã cường giả đỉnh phong của Thánh Vực, kính xin Đường Khánh đại nhân cùng ra tay với ta, bắt những người này lại.
Đường Khánh chấn động thân hình, biết rõ Vi Thanh đang ép hắn lựa chọn, xem ra thật sự muốn quyết liệt với Ninh Khả Vi rồi.
Ninh Khả Vi cho tới nay đều dùng hắn để làm thẻ đánh bạc với Vi Thanh, dùng thực lực và lực lượng của Vi Thanh, nếu mình hoàn toàn ngã về phía hắn, sau này sợ rằng sẽ triệt để biến thành quân cờ, vĩnh viễn không xoay người được nữa.
Lúc trước nhảy ra khỏi Thương Minh, không phải là vì tìm kiếm không gian càng rộng rộng rãi hơn sao? Nếu cả đời làm nô, vậy khác gì chết.
– Không phải là điều tra nguyên nhân cái chết của hai vị đại nhân sao, ta ngược lại có chút manh mối.
Đường Khánh nói ra:
– Theo điều tra của ta, cái chết của hai vị đại nhân Tiểu Kiêu và Hoán Diệt, có liên quan rất lớn tới những người Hóa Thần Hải này, không quan hệ gì đến Lý Vân Tiêu cả.
Thế sự như quân cờ, vốn Lý Vân Tiêu là người hắn muốn giết nhất, giờ phút này lại phải gánh lấy áp lực giữ gìn cho hắn.
Đồng tử Vi Thanh đột nhiên co lại, lạnh giọng nói:
– Đường Khánh đại nhân thật sự điều tra rõ ràng sao?
Đường Khánh nghiêm mặt nói:
– Đương nhiên, nơi này là thành Hồng Nguyệt, ta chính là thành chủ thành Hồng Nguyệt, chung quanh thành xảy ra chuyện gì ai rõ ràng hơn ta chứ.
Vi Thanh sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Đã rõ, xem ra thành Hồng Nguyệt lại đến lúc phải đổi thành chủ rồi.
– Cái gì? Ngươi có ý gì?
Đường Khánh kinh sợ nói:
– Chuyện tông môn thiên hạ, tựa hồ không tới phiên Thánh Vực các ngươi nhúng tay a? Còn nữa, Vi Thanh đại nhân có thể đại biểu toàn bộ Thánh Vực sao?
Hắn mặc dù ngờ tới Vi Thanh sẽ trở mặt, nhưng không thể tưởng được vậy mà lại trở mặt rõ ràng như thế.
Ninh Khả Vân cũng lạnh lùng nói:
– Lời Vi Thanh đại nhân vừa nói, tựa hồ quá mức đi nha? Ta mặc dù đã không phải người thành Hồng Nguyệt, nhưng thất đại tông phái đồng khí liên chi, địa vị cao cả, há có thể cho phép chịu nhục như vậy được?
Vi Thanh lạnh lùng nhìn mọi người, sát cơ trong mắt chớp động, nói:
– Sáu gã cường giả cửu tinh đỉnh phong, trong đó còn có tồn tại bán siêu nhiên như Tam lão, tăng thêm Ninh Khả Vi, cổ lực lượng này đủ để nghịch thiên. Nhưng ý nghĩa tồn tại của Thánh Vực chính là tiêu trừ tất cả nhân tố không ổn định có khả năng nguy hiểm cho đại lục, mặc dù đối thủ cường thịnh trở lại, cũng tuyệt không lùi bước.
Ninh Khả Vi nói:
– Nói đường hoàng như thế, là muốn đập vào cờ hiệu chính nghĩa đánh với ta một trận sao? Vi Thanh, thiên hạ này cường giả vô số, cũng không phải chuyện gì cũng cho phép ngươi làm ẩu, thí dụ như vị tồn tại siêu cấp vừa xuất hiện của Hóa Thần Hải kia đã xa xa vượt quá dự liệu của ngươi đúng không? Hôm nay nếu đánh một trận, ngươi có nghĩ qua làm sao ăn nói với mấy vị đại nhân Công Dương Chính Kỳ không? Nếu trận chiến này gây ra hậu quả xấu, ảnh hướng đến rộng khắp, trong Thần Đô giáng tội xuống, vị trí Chấp Chính Giả của ngươi chắc chắn khó giữ được.