Ngón tay Đoan Mộc Hữu Ngọc vẽ lên không trung, các loại ký hiệu cổ quá từ trong phù văn, các loại lực lượng không ngừng tăng lên.
Đột nhiên “Rầm rầm rầm”, tiếng nổ vang vọng, tất cả phù văn khong ngừng nghiền nát, hóa thành linh quang đầy trời, cái gì cũng không còn.
Hừ!
Đoan Mộc Hữu Ngọc hừ một tiếng, dường như đã bị cắn trả rất mạnh, bản thân nội thương, khóe miệng cổ máu.
– Ca, như thế nào rồi?
Đoan Mộc Thương lo lắng hỏi.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc ngưng trọng lắc đầu, dùng tay lau máu tươi, nở nụ cười cổ quái, nói:
– Thì ra lực lượng trở ngại ta suy tính chính là chân ma pháp tướng.
Sắc mặt Đoan Mộc Thương tràn đầy ưu sầu, lo lắng nói:
– Một pháp tướng màu vàng chính là máu Thủy Tiên biến ra..., chẳng lẽ là...
Đoan Mộc Hữu Ngọc thận trọng gật gật đầu, nói:
– Ân, tám chín phần mười là có phiền toái lớn...
Tại thành Hồng Nguyệt có biến đổi lớn, hai chân ma pháp tướng đang làm ầm trong đại chuyển bàn.
Trong vùng biển không biết xa bao nhiêu vạn dặm, một bóng người ngồi xếp bằng giữa không trung, mở mắt ra, quang mang bắn ra ngàn vạn.
Trên gương mặt tuấn lãng mang theo âm trầm, trong mắt kinh hãi, nói:
– Loại cảm giác này, là hắn... Là hắn đến...
Sắc mặt hắn đứng lên, toàn thân có ma vân màu đen hiển hiện, một tay bấm niệm pháp quyết, sau lưng chính là vòng xoáy tinh vân, nước biển chảy mạnh, ngưng tụ một hư ảnh.
Hư ảnh này có ba đầu sáu tay, đang bay lên cao.
Chân ma pháp tướng này đang bấn niệm pháp quyết, cảnh tượng giống như đúc hai pháp tướng sau lưng Lý Vân Tiêu, ánh mắt như xuyên thấu tầng mây.
Một gương mặt trong đó nặng nề, thì thào lẩm bẩm:
– Là ngươi sao?
Sau đó sáu mắt chậm rãi nhắm lại, dường như cảm thụ cái gì đó.
Sau một lúc, sáu tay vung lên, bắt đầu bấm ấn quyết, một cánh tay sáng lên, bên trong vô số phù quang quay cuồng, không ngừng có lôi minh xuất hiện.
Cả không gian lúc này chấn động, pháp tướng không ngừng xoay tròn, mặt biển sinh ra sóng to gió lớn.
Trong linh hoa diệu cảnh ở bắc vực, trong hương hoa bốn phía, linh quang dị động.
Một gã nam tử đang chậm rãi đi dạo, sắc măt của hắn vô cùng khó coi, đang cẩn thận bước đi, hắn dường như đang đặt mình trong tuyệt cảnh.
Trong lúc kinh hãi thân thể hắn run lên, ánh mắt lộ ra dáng vẻ khó tin nhìn ra phương xa.
– Đây là... Đây là khí tức của hắn...
Sắc mặt nam tử hoảng hốt hoảng hốt, thì thào lẩm bẩm:
– Hỏi địch thủ, ai địch thủ, trên trời dưới đất, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ...
Trong mắt của hắn bắn ra hàn quang mãnh liệt, ma khí sinh ra trên người, dường như đang kích động, lạnh giọng nói:
– Thiên hồi bách chuyển, ngươi rốt cục đi ra không...
Ma khí trên người hắn quay cuồng, hoa chung quanh chuyển dời, phấn hoa bay ra, linh cảnh mông lung, có phù văn hiện ra trên bầu trời.
– Không tốt!
Đột nhiên Đế Già cả kinh, dưới sự khinh thường xúc động cấm chế nơi này, vội vàng hóa thành một đám hắc quang, hắn muốn phá không rời đi.
Nhưng diệu cảnh linh quang lưu chuyển, uy áp mãnh liệt trói buộc hắn, trực tiếp bao phủ thân thể của hắn.
– Hừ, to gan lớn mật, lại dám xông vào linh hoa diệu cảnh, bổn tọa muốn xem là kẻ tặc phương nào.
Một giọng nói vang lên, sau đó hào quang chớp động, dường như đi về phía Đế Già rời đi.
Cùng một thời gian, nam vực, Thiên Thủy quốc.
Cả nước cao thấp không ngừng rung động, bầu trơi như vỡ ra, trên cao có kim quang vạn trượng nổ mạnh.
Hào quang mạnh mẽ bắn ra bốn phía, đại địa bắt đầu nứt nẻ, cả trong nước lâm vào cực nóng như tận thế.
– Xảy ra chuyện gì?
Trong vương cung Thiên Thủy quốc, nơi này đang mở triều hội, đang tụ tập văn võ bá quan.
– Cái này, cái đã xảy ra chuyện gì? Hộ giá, nhanh hộ giá!
Trong đại điện lập tức hoảng loạn, mấy đạo nhân ảnh bay lên trời, trực tiếp đứng bên người Tần Nguyệt, ánh mắt cảnh giác bảo hộ hắn.
Một hộ vệ cực kỳ trẻ tuổi, mặt âm trầm quát:
– Là ai, đi ra cho bổn vương!
Hắn liên tiếp quát mấy tiếng, cũng không có hưởng ứng.
Cả Thiên Thủy quốc này, có thể xưng “Bổn vương” trừ vương thượng Tần Nguyệt ra, liền chỉ có cường giả Võ Vương trẻ tuổi nhất, con của tiền nhiệm thủ phụ Lam Quang.
Từ khi thành Viêm Vũ trở thành thành địa tu luyện, tất cả quốc gia và tông phái ở nam vực đều đưa đệ tử ưu tú tới.
Mà Lam gia tuy có ân oán nhiều đời với Lý gia, nhưng Lý Thuần Dương cũng chẳng phải người bụng dạ hẹp hòi, hiện tại hai nhà thực lực khác nhau một trời một vực, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cùng nhau.
Lam Hoằng tự mình đến thăm khẩn cầu, hắn không nói hai lời liền đáp ứng, cho Lam Quang đi thành Viêm Vũ tu luyện.
Mấy ngày nay hắn đúng lúc độ phá Võ Vương, sau chuyến về nhà được phong là “Trấn quốc Võ Vương”.
Thời điểm trong triều hoảng sợ, một gã võ quan vội vàng chạy vào, quỳ lạy nói:
– Vương thượng, việc lớn không tốt, thiên địa xuất hiện dị tượng, trong vạn dặm đều có dị tượng.
Tần Nguyệt kinh hãi nói:
– Tại sao lại như vậy? Có thể tra rõ ràng nguyên nhân?
Võ quan nói:
– Nguyên nhân không rõ, khâm thiên giam đại nhân đã đi khâm thiên đài quan trắc.
– Tốt, làm tốt lắm!
Tần Nguyệt sợ hãi nói:
– Có biến thì báo ta biết, đồng thời mở trận khí báo cho thành Viêm Vũ!
– Vâng!
Võ quang lui ra.
Lam Quang nhìn bộ dáng lo lắng của Tần Nguyệt, nói:
– Bệ hạ không cần lo lắng, nếu chỉ là hiện tượng thiên văn, không phải sức người gây nên, nếu không phải hiện tượng thiên văn, có thành Viêm Vũ, tất cả không có gì cả.
Tần Nguyệt nói:
– Chuyện này trẫm hiểu, thành Viêm Vũ là nơi Thánh Vực đã ban thiết luật.
Hắn sầu lo nói:
– Có ai không biết, nhanh chóng chuẩn bị, trẫm muốn đích thân đi thành Viêm Vũ, bái kiến Lý lão gia tử cùng Lý đại tướng quân!
Dị tượng xuất hiện, cả Thiên Thủy quốc lâm vào trong hỗn loạn.
Thiên địa dị tượng sinh ra nữa ngày bắt đầu dần dần biến yếu, cho đến khi tiêu tán.
Đợi đến lúc cao thủ thành Viêm Vũ đến đây điều tra thì khôi phục bình thường, cái gì cũng không có điều tra ra, chỉ có thể rời đi.
Vào lúc này bên ngoài thành Hồng Nguyệt, không biết xa bao nhiêu vạn dặm.
Trong không gian luân hồi đại chuyển bàn kỳ dị, tất cả mọi người vẻ mặt kinh hãi, hoảng sợ nhìn qua hai chân ma pháp tướng, bị lực lượng kinh khủng chấn nhiếp.
– Cái quỷ gì đây, đây rốt cuộc là thứ gì?
Quỷ Vương rống to mấy tiếng, tuy trong lòng đầy sợ hãi, nhưng lý trí nói cho hắn biết, chuyện trong đại chuyển bàn, chính mình là thần, có thể trấn áp một phương.
– Luân hồi đao!
Chiến đao trong tay xoay chuyển, mạnh mẽ trảm kích, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, đột nhiên trên bầu trời có hư ảnh hiện ra, bay thẳng áp lấy Lý Vân Tiêu.
Hừ!
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra thần thái lạnh lùng, còn có mỉa mai vô tận, thần thái trên mặt đầy kỳ dị.
Uống!
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, ấn quyết trong tay không ngừng biến đổi.
Hai chân ma pháp tướng trên bầu trời bắt quyết, đánh thẳng về phía trước.
Hai lực lượng bỗng nhiên ngưng tụ, hóa thành tinh vân.
Trong tinh vân kia, hai đạo thân ảnh bắt đầu dần dần dung hợp vào nhau, trong khoảnh khắc hóa thành một pháp thân to lớn, dáng người trở nên càng thêm cao lớn, phù văn màu vàng và màu đen dung hợp vào nhau.
Đột nhiên “Rầm rầm rầm”, tiếng nổ vang vọng, tất cả phù văn khong ngừng nghiền nát, hóa thành linh quang đầy trời, cái gì cũng không còn.
Hừ!
Đoan Mộc Hữu Ngọc hừ một tiếng, dường như đã bị cắn trả rất mạnh, bản thân nội thương, khóe miệng cổ máu.
– Ca, như thế nào rồi?
Đoan Mộc Thương lo lắng hỏi.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc ngưng trọng lắc đầu, dùng tay lau máu tươi, nở nụ cười cổ quái, nói:
– Thì ra lực lượng trở ngại ta suy tính chính là chân ma pháp tướng.
Sắc mặt Đoan Mộc Thương tràn đầy ưu sầu, lo lắng nói:
– Một pháp tướng màu vàng chính là máu Thủy Tiên biến ra..., chẳng lẽ là...
Đoan Mộc Hữu Ngọc thận trọng gật gật đầu, nói:
– Ân, tám chín phần mười là có phiền toái lớn...
Tại thành Hồng Nguyệt có biến đổi lớn, hai chân ma pháp tướng đang làm ầm trong đại chuyển bàn.
Trong vùng biển không biết xa bao nhiêu vạn dặm, một bóng người ngồi xếp bằng giữa không trung, mở mắt ra, quang mang bắn ra ngàn vạn.
Trên gương mặt tuấn lãng mang theo âm trầm, trong mắt kinh hãi, nói:
– Loại cảm giác này, là hắn... Là hắn đến...
Sắc mặt hắn đứng lên, toàn thân có ma vân màu đen hiển hiện, một tay bấm niệm pháp quyết, sau lưng chính là vòng xoáy tinh vân, nước biển chảy mạnh, ngưng tụ một hư ảnh.
Hư ảnh này có ba đầu sáu tay, đang bay lên cao.
Chân ma pháp tướng này đang bấn niệm pháp quyết, cảnh tượng giống như đúc hai pháp tướng sau lưng Lý Vân Tiêu, ánh mắt như xuyên thấu tầng mây.
Một gương mặt trong đó nặng nề, thì thào lẩm bẩm:
– Là ngươi sao?
Sau đó sáu mắt chậm rãi nhắm lại, dường như cảm thụ cái gì đó.
Sau một lúc, sáu tay vung lên, bắt đầu bấm ấn quyết, một cánh tay sáng lên, bên trong vô số phù quang quay cuồng, không ngừng có lôi minh xuất hiện.
Cả không gian lúc này chấn động, pháp tướng không ngừng xoay tròn, mặt biển sinh ra sóng to gió lớn.
Trong linh hoa diệu cảnh ở bắc vực, trong hương hoa bốn phía, linh quang dị động.
Một gã nam tử đang chậm rãi đi dạo, sắc măt của hắn vô cùng khó coi, đang cẩn thận bước đi, hắn dường như đang đặt mình trong tuyệt cảnh.
Trong lúc kinh hãi thân thể hắn run lên, ánh mắt lộ ra dáng vẻ khó tin nhìn ra phương xa.
– Đây là... Đây là khí tức của hắn...
Sắc mặt nam tử hoảng hốt hoảng hốt, thì thào lẩm bẩm:
– Hỏi địch thủ, ai địch thủ, trên trời dưới đất, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ...
Trong mắt của hắn bắn ra hàn quang mãnh liệt, ma khí sinh ra trên người, dường như đang kích động, lạnh giọng nói:
– Thiên hồi bách chuyển, ngươi rốt cục đi ra không...
Ma khí trên người hắn quay cuồng, hoa chung quanh chuyển dời, phấn hoa bay ra, linh cảnh mông lung, có phù văn hiện ra trên bầu trời.
– Không tốt!
Đột nhiên Đế Già cả kinh, dưới sự khinh thường xúc động cấm chế nơi này, vội vàng hóa thành một đám hắc quang, hắn muốn phá không rời đi.
Nhưng diệu cảnh linh quang lưu chuyển, uy áp mãnh liệt trói buộc hắn, trực tiếp bao phủ thân thể của hắn.
– Hừ, to gan lớn mật, lại dám xông vào linh hoa diệu cảnh, bổn tọa muốn xem là kẻ tặc phương nào.
Một giọng nói vang lên, sau đó hào quang chớp động, dường như đi về phía Đế Già rời đi.
Cùng một thời gian, nam vực, Thiên Thủy quốc.
Cả nước cao thấp không ngừng rung động, bầu trơi như vỡ ra, trên cao có kim quang vạn trượng nổ mạnh.
Hào quang mạnh mẽ bắn ra bốn phía, đại địa bắt đầu nứt nẻ, cả trong nước lâm vào cực nóng như tận thế.
– Xảy ra chuyện gì?
Trong vương cung Thiên Thủy quốc, nơi này đang mở triều hội, đang tụ tập văn võ bá quan.
– Cái này, cái đã xảy ra chuyện gì? Hộ giá, nhanh hộ giá!
Trong đại điện lập tức hoảng loạn, mấy đạo nhân ảnh bay lên trời, trực tiếp đứng bên người Tần Nguyệt, ánh mắt cảnh giác bảo hộ hắn.
Một hộ vệ cực kỳ trẻ tuổi, mặt âm trầm quát:
– Là ai, đi ra cho bổn vương!
Hắn liên tiếp quát mấy tiếng, cũng không có hưởng ứng.
Cả Thiên Thủy quốc này, có thể xưng “Bổn vương” trừ vương thượng Tần Nguyệt ra, liền chỉ có cường giả Võ Vương trẻ tuổi nhất, con của tiền nhiệm thủ phụ Lam Quang.
Từ khi thành Viêm Vũ trở thành thành địa tu luyện, tất cả quốc gia và tông phái ở nam vực đều đưa đệ tử ưu tú tới.
Mà Lam gia tuy có ân oán nhiều đời với Lý gia, nhưng Lý Thuần Dương cũng chẳng phải người bụng dạ hẹp hòi, hiện tại hai nhà thực lực khác nhau một trời một vực, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cùng nhau.
Lam Hoằng tự mình đến thăm khẩn cầu, hắn không nói hai lời liền đáp ứng, cho Lam Quang đi thành Viêm Vũ tu luyện.
Mấy ngày nay hắn đúng lúc độ phá Võ Vương, sau chuyến về nhà được phong là “Trấn quốc Võ Vương”.
Thời điểm trong triều hoảng sợ, một gã võ quan vội vàng chạy vào, quỳ lạy nói:
– Vương thượng, việc lớn không tốt, thiên địa xuất hiện dị tượng, trong vạn dặm đều có dị tượng.
Tần Nguyệt kinh hãi nói:
– Tại sao lại như vậy? Có thể tra rõ ràng nguyên nhân?
Võ quan nói:
– Nguyên nhân không rõ, khâm thiên giam đại nhân đã đi khâm thiên đài quan trắc.
– Tốt, làm tốt lắm!
Tần Nguyệt sợ hãi nói:
– Có biến thì báo ta biết, đồng thời mở trận khí báo cho thành Viêm Vũ!
– Vâng!
Võ quang lui ra.
Lam Quang nhìn bộ dáng lo lắng của Tần Nguyệt, nói:
– Bệ hạ không cần lo lắng, nếu chỉ là hiện tượng thiên văn, không phải sức người gây nên, nếu không phải hiện tượng thiên văn, có thành Viêm Vũ, tất cả không có gì cả.
Tần Nguyệt nói:
– Chuyện này trẫm hiểu, thành Viêm Vũ là nơi Thánh Vực đã ban thiết luật.
Hắn sầu lo nói:
– Có ai không biết, nhanh chóng chuẩn bị, trẫm muốn đích thân đi thành Viêm Vũ, bái kiến Lý lão gia tử cùng Lý đại tướng quân!
Dị tượng xuất hiện, cả Thiên Thủy quốc lâm vào trong hỗn loạn.
Thiên địa dị tượng sinh ra nữa ngày bắt đầu dần dần biến yếu, cho đến khi tiêu tán.
Đợi đến lúc cao thủ thành Viêm Vũ đến đây điều tra thì khôi phục bình thường, cái gì cũng không có điều tra ra, chỉ có thể rời đi.
Vào lúc này bên ngoài thành Hồng Nguyệt, không biết xa bao nhiêu vạn dặm.
Trong không gian luân hồi đại chuyển bàn kỳ dị, tất cả mọi người vẻ mặt kinh hãi, hoảng sợ nhìn qua hai chân ma pháp tướng, bị lực lượng kinh khủng chấn nhiếp.
– Cái quỷ gì đây, đây rốt cuộc là thứ gì?
Quỷ Vương rống to mấy tiếng, tuy trong lòng đầy sợ hãi, nhưng lý trí nói cho hắn biết, chuyện trong đại chuyển bàn, chính mình là thần, có thể trấn áp một phương.
– Luân hồi đao!
Chiến đao trong tay xoay chuyển, mạnh mẽ trảm kích, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, đột nhiên trên bầu trời có hư ảnh hiện ra, bay thẳng áp lấy Lý Vân Tiêu.
Hừ!
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra thần thái lạnh lùng, còn có mỉa mai vô tận, thần thái trên mặt đầy kỳ dị.
Uống!
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, ấn quyết trong tay không ngừng biến đổi.
Hai chân ma pháp tướng trên bầu trời bắt quyết, đánh thẳng về phía trước.
Hai lực lượng bỗng nhiên ngưng tụ, hóa thành tinh vân.
Trong tinh vân kia, hai đạo thân ảnh bắt đầu dần dần dung hợp vào nhau, trong khoảnh khắc hóa thành một pháp thân to lớn, dáng người trở nên càng thêm cao lớn, phù văn màu vàng và màu đen dung hợp vào nhau.