Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Nam Phong Tuyền bà bà, ngươi sắp trăm tuổi rồi, đừng có làm tư thái như mỹ nữ mười tám tuổi nữa, ta không chịu nổi.
Người ở đây ngây ngốc, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ cảm thấy nhiệt độ giảm xuống thật nanh, một đạo sát khí ngưng tụ thành thực chất.
– Ngươi nói cái gì?
Gương mặt Nam Phong Tuyền đen lại, mở mười ngón tay ra, cắn răng nói từng câu.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Tổ bà bà, bộ dáng của ngươi làm ta sợ hãi đấy, còn không đi chơi đi?
– Chết!
Tiếng rít bén nhọn vang lên.
Một đạo khí quang hình bán nguyệt chém thẳng xuống, muốn đánh chết Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh hoảng hốt, cả kinh nói:
– Không được giết Lý Vân Tiêu, lưu hắn một mạng!
Nhưng Nam Phong Tuyền sao mà nghe vào, nữ nhân này giận dữ, tuổi chính là nghịch lân của nàng, cho dù là đám người Vi Thanh Hắc Vũ Hộ cũng không dám nhắc tới tuổi của nàng.
– Giết!
Nàng nổi giận hét lớn, sát ý trùng thiên, giống như sát thần hàng lâm.
Xùy!
Bán nguyệt đao chém xuống, trực tiếp chém Lý Vân Tiêu thành hai nửa, nhưng mà đó là thân hình do lôi quang ngưng tụ thành.
Hắn cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn biết rõ Nam Phong Tuyền kiêng kỵ nhắc tới tuổi, nhưng không thể ngờ lại khủng khiếp như vậy.
– Hôm nay ta tất giết ngươi.
Nam Phong Tuyền thấy hắn chưa chết, giận dữ tiến lên.
Đột nhiên một đạo kiếm khí bắn thẳng vào Nam Phong Tuyền, kiếm khí này làm nàng ta không dám ngăn cản, nhanh chóng lui lại.
Ánh mắt Khâu Mục Kiệt lộ ra hàn ý, nói:
– Lý Vân Tiêu, người này giao cho ta, ngươi đi giết Vi Thanh!
Lý Vân Tiêu cả kinh, lúc này mới kịp phản ứng vì sao đối phương giúp hắn, Vi Thanh là địch nhân chung của hai người.
Hơn nữa Khâu Mục Kiệt có chung cực thể, lực lượng vĩnh viễn không suy kiệt, thương thế cũng có thể khỏi hẳn cực nhanh, sợ là đệ nhất nhân dưới siêu phàm nhập thánh, mặc dù là Nam Phong Tuyền cũng khó thắng hắn.
Lý Vân Tiêu lập tức đại hỉ nói:
– Tốt!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua phía Vi Thanh bên này.
Toàn thân Vi Thanh run lên, cả kinh lùi lại mấy bước, tức giận nói:
– Phong Tử Kiệt, nếu ngươi bây giờ nguyện ý quy thuận, chuyện lúc trước bỏ qua, ta sẽ không tính toán.
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
– Vi Thanh, ngươi bây giờ đối với ta mà nói, còn có nửa phần tín dụng sao? Ta và ngươi phải có một người chết.
Sắc mặt Vi Thanh ngưng trọng, biết rõ Khâu Mục Kiệt đã không có khả năng quay đầu lại, lập tức quát:
– Tần Xuyên, La Thanh Vân, ngăn cản Lý Vân Tiêu lại.
Hắn lấy ra các loại đan dược, không ngừng nuốt vào, sắc mặt âm trầm.
Đám cường giả khác nhanh chóng khôi phục nhanh hơn, càng có người trực tiếp thi triển bí pháp, tận khả năng tăng thực lực.
La Thanh Vân nhướng mày, tuy trong nội tâm rất có không muốn, nhưng vẫn vung trường thương lên, đứng chưng với Tần Xuyên, giằng co với Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh đưa mắt nhìn qua một người, nói:
– Long đại tiên sinh, kính xin giúp ta giúp một tay!
Long Thiên Miểu tuy bị rút sạch long nguyên phượng quang, cảnh giới ngã xuống, nhưng có thập giai long uy và thực lực cửu tinh đỉnh phong, cũng đủ để đánh chết Lý Vân Tiêu.
Nhưng ma sắc mặt Long Thiên Miểu ngốc trệ, căn bản không nghe kêu to.
Sắc mặt Vi Thanh trầm xuống, hắn hiểu được tâm tình của Long Thiên Miểu hiện tại, mặc cho ai gặp được loại chuyện này cũng đả kích không dậy nổi, cũng không hề miễn cưỡng.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– La Thanh Vân, ngươi không phải muốn chiến với ta một trận sao?
La Thanh Vân nói:
– Đánh công bằng là sở cầu của ta. Giờ phút này ta thương thế nghiêm trọng, mà ngươi đã ở trạng thái hoàn hảo, vốn mất đi công bằng, liên thủ với người khác còn chưa đủ, huống hồ hôm nay không phải cuộc chiến giữa ta và ngươi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Tốt một câu không phải cuộc chiến giữa ta và ngươi, các ngươi cho rằng liên thủ, có thể thắng ta sao?
Hai tay của hắn nắm chặt, khí thế mạnh mẽ bạo phát, lực lượng cường đại không ngừng tăng lên, tăng lên cửu tinh chi cảnh!
La Thanh Vân cùng Tần Xuyên biến sắc.
Tần Xuyên cả kinh nói:
– Cửu tinh Võ Đế! Cẩn thận một chút, người này thực lực không thể dùng cảnh gới cân nhắc.
La Thanh Vân hiểu Lý Vân Tiêu hơn xa Tần Xuyên, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt chiến thương, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có.
Mọi người đều cả kinh, sau lưng Lý Vân Tiêu chậm rãi có hư ảnh rồng bay phượng múa hiện ra, tuy thập phần mỏng, nhưng xác thực là chân long thiên phượng.
La Thanh Vân trầm giọng nói:
– Sát!
Chiến thương của hắn mang theo kim quang đâm thẳng tới.
– Như thế nào, sợ?
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, sau khi bị Ma Chủ Phổ chiếm cứ thân thể, thu nạp không ít long nguyên phượng quang, xem như mai mối cho hắn.
Phanh!
La Thanh Vân cầm Hoang Thần Minh Nguyệt Thương dưới một trảo của hắn bắn ra thương quang sáng ngời, lại không thể rung chuyển Lý Vân Tiêu mảy may.
Tần Xuyên thầm nghĩ không tốt, kiếm quang khẽ động bay lên cao.
Hắn vô cùng ngưng trọng, nhân kiếm hợp nhất.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Lần trước để ngươi trốn, lần này nhìn ngươi chết như thế nào!
Tay trái của hắn lăng không một trảo.
Cách xa nhau vài tước, bàn tay ngăn cản một kiếm kia, âm thanh kim loại vang lên.
Tần Xuyên giật mình, chỉ một trảo đã có thể ngăn cản hắn.
– Chết đi!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, hai chưởng đẩy ra, bấm niệm pháp quyết, một đám kim quang từ trong chương đánh ra ngoài, ngưng tụ thành một phương kim ấn, xoay tròn trước người, vô số phù văn hiện ra.
– Phù Sinh Nhược Mộng, Hồng Nhan Hữu Ấn!
Ầm ầm!
Một ấn đánh xuống, bao phủ tứ phương.
La Thanh Vân cùng Tần Xuyên hai người không thể trốn tránh, vô cùng kinh hãi, nhanh chóng bật rahai người lập tức tỉnh táo, gặp nguy không loạn.
Đồng tử La Thanh Vân co lại, hét lớn một tiếng, long uy tăng vọt.
– Lục Đoạn Thương Quyết—— Chân Không Phá!
Tần Xuyên giơ kiếm lên, từng đạo kiếm khí xoay tròn.
– Đại Ngự Kiếm THuật —— Cửu Thiên Thập Địa Tung Hoành Quyết!
Một bóng kiếm to lớn chém thẳng xuống.
Hai lực lượng uy mãnh bá đạo đánh xuống ấn quyết.
Ầm ầm!
Phù Sinh Ấn vỡ tan, hai đạo lực lượng phóng thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười cười, hai đấm nắm chặt, thân thể tỏa ra kim quang, đánh ra hai quyền.
Ầm ầm!
Hai quyền của hắn đánh xuống, không khí bị đánh nát, đánh thẳng vào hai đạo công kích kia.
Ầm ầm!
Lực lượng đánh tới, khí lãng đầy trời, thân thể Lý Vân Tiêu kim quang lóng lánh, không chút tổn thương nào cả.
– Đó là... Đó là...
Mọi người đều hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào trạng thái của Lý Vân Tiêu, tròng mắt mở to.
Vi Thanh thất thanh nói:
– Phách Thiên Luyện Thể Quyết! Bất diệt kim thân!
Cùng một tiếng thét kinh hãi làm cho tất cả mọi người kinh hoàng, lộ ra vẻ không thể tin được.
Đây chính là mấy chữ đại biểu thiên hạ vô địch đấy!
Kỳ Thắng Phong cắn răng nói:
– Tiểu tử này có bao nhiêu bí mật! Đáng chết, thật đáng chết!
Khâu Mục Kiệt cũng giật mình, hắn nghiên cứu thân thể đương thời đệ nhất, cũng phải nhìn nhiều vài lần.
– Hừ, chống lại ta còn dám phân tâm.
Nam Phong Tuyền lạnh giọng nói, trong mắt đầy sát ý. Trong tay nàng cầm một kim luân như là loan đao, dùng tư thái cổ quái chém xuống.
– Nam Phong Tuyền bà bà, ngươi sắp trăm tuổi rồi, đừng có làm tư thái như mỹ nữ mười tám tuổi nữa, ta không chịu nổi.
Người ở đây ngây ngốc, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ cảm thấy nhiệt độ giảm xuống thật nanh, một đạo sát khí ngưng tụ thành thực chất.
– Ngươi nói cái gì?
Gương mặt Nam Phong Tuyền đen lại, mở mười ngón tay ra, cắn răng nói từng câu.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Tổ bà bà, bộ dáng của ngươi làm ta sợ hãi đấy, còn không đi chơi đi?
– Chết!
Tiếng rít bén nhọn vang lên.
Một đạo khí quang hình bán nguyệt chém thẳng xuống, muốn đánh chết Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh hoảng hốt, cả kinh nói:
– Không được giết Lý Vân Tiêu, lưu hắn một mạng!
Nhưng Nam Phong Tuyền sao mà nghe vào, nữ nhân này giận dữ, tuổi chính là nghịch lân của nàng, cho dù là đám người Vi Thanh Hắc Vũ Hộ cũng không dám nhắc tới tuổi của nàng.
– Giết!
Nàng nổi giận hét lớn, sát ý trùng thiên, giống như sát thần hàng lâm.
Xùy!
Bán nguyệt đao chém xuống, trực tiếp chém Lý Vân Tiêu thành hai nửa, nhưng mà đó là thân hình do lôi quang ngưng tụ thành.
Hắn cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn biết rõ Nam Phong Tuyền kiêng kỵ nhắc tới tuổi, nhưng không thể ngờ lại khủng khiếp như vậy.
– Hôm nay ta tất giết ngươi.
Nam Phong Tuyền thấy hắn chưa chết, giận dữ tiến lên.
Đột nhiên một đạo kiếm khí bắn thẳng vào Nam Phong Tuyền, kiếm khí này làm nàng ta không dám ngăn cản, nhanh chóng lui lại.
Ánh mắt Khâu Mục Kiệt lộ ra hàn ý, nói:
– Lý Vân Tiêu, người này giao cho ta, ngươi đi giết Vi Thanh!
Lý Vân Tiêu cả kinh, lúc này mới kịp phản ứng vì sao đối phương giúp hắn, Vi Thanh là địch nhân chung của hai người.
Hơn nữa Khâu Mục Kiệt có chung cực thể, lực lượng vĩnh viễn không suy kiệt, thương thế cũng có thể khỏi hẳn cực nhanh, sợ là đệ nhất nhân dưới siêu phàm nhập thánh, mặc dù là Nam Phong Tuyền cũng khó thắng hắn.
Lý Vân Tiêu lập tức đại hỉ nói:
– Tốt!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua phía Vi Thanh bên này.
Toàn thân Vi Thanh run lên, cả kinh lùi lại mấy bước, tức giận nói:
– Phong Tử Kiệt, nếu ngươi bây giờ nguyện ý quy thuận, chuyện lúc trước bỏ qua, ta sẽ không tính toán.
Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:
– Vi Thanh, ngươi bây giờ đối với ta mà nói, còn có nửa phần tín dụng sao? Ta và ngươi phải có một người chết.
Sắc mặt Vi Thanh ngưng trọng, biết rõ Khâu Mục Kiệt đã không có khả năng quay đầu lại, lập tức quát:
– Tần Xuyên, La Thanh Vân, ngăn cản Lý Vân Tiêu lại.
Hắn lấy ra các loại đan dược, không ngừng nuốt vào, sắc mặt âm trầm.
Đám cường giả khác nhanh chóng khôi phục nhanh hơn, càng có người trực tiếp thi triển bí pháp, tận khả năng tăng thực lực.
La Thanh Vân nhướng mày, tuy trong nội tâm rất có không muốn, nhưng vẫn vung trường thương lên, đứng chưng với Tần Xuyên, giằng co với Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh đưa mắt nhìn qua một người, nói:
– Long đại tiên sinh, kính xin giúp ta giúp một tay!
Long Thiên Miểu tuy bị rút sạch long nguyên phượng quang, cảnh giới ngã xuống, nhưng có thập giai long uy và thực lực cửu tinh đỉnh phong, cũng đủ để đánh chết Lý Vân Tiêu.
Nhưng ma sắc mặt Long Thiên Miểu ngốc trệ, căn bản không nghe kêu to.
Sắc mặt Vi Thanh trầm xuống, hắn hiểu được tâm tình của Long Thiên Miểu hiện tại, mặc cho ai gặp được loại chuyện này cũng đả kích không dậy nổi, cũng không hề miễn cưỡng.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– La Thanh Vân, ngươi không phải muốn chiến với ta một trận sao?
La Thanh Vân nói:
– Đánh công bằng là sở cầu của ta. Giờ phút này ta thương thế nghiêm trọng, mà ngươi đã ở trạng thái hoàn hảo, vốn mất đi công bằng, liên thủ với người khác còn chưa đủ, huống hồ hôm nay không phải cuộc chiến giữa ta và ngươi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Tốt một câu không phải cuộc chiến giữa ta và ngươi, các ngươi cho rằng liên thủ, có thể thắng ta sao?
Hai tay của hắn nắm chặt, khí thế mạnh mẽ bạo phát, lực lượng cường đại không ngừng tăng lên, tăng lên cửu tinh chi cảnh!
La Thanh Vân cùng Tần Xuyên biến sắc.
Tần Xuyên cả kinh nói:
– Cửu tinh Võ Đế! Cẩn thận một chút, người này thực lực không thể dùng cảnh gới cân nhắc.
La Thanh Vân hiểu Lý Vân Tiêu hơn xa Tần Xuyên, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt chiến thương, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có.
Mọi người đều cả kinh, sau lưng Lý Vân Tiêu chậm rãi có hư ảnh rồng bay phượng múa hiện ra, tuy thập phần mỏng, nhưng xác thực là chân long thiên phượng.
La Thanh Vân trầm giọng nói:
– Sát!
Chiến thương của hắn mang theo kim quang đâm thẳng tới.
– Như thế nào, sợ?
Lý Vân Tiêu cười một tiếng, sau khi bị Ma Chủ Phổ chiếm cứ thân thể, thu nạp không ít long nguyên phượng quang, xem như mai mối cho hắn.
Phanh!
La Thanh Vân cầm Hoang Thần Minh Nguyệt Thương dưới một trảo của hắn bắn ra thương quang sáng ngời, lại không thể rung chuyển Lý Vân Tiêu mảy may.
Tần Xuyên thầm nghĩ không tốt, kiếm quang khẽ động bay lên cao.
Hắn vô cùng ngưng trọng, nhân kiếm hợp nhất.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Lần trước để ngươi trốn, lần này nhìn ngươi chết như thế nào!
Tay trái của hắn lăng không một trảo.
Cách xa nhau vài tước, bàn tay ngăn cản một kiếm kia, âm thanh kim loại vang lên.
Tần Xuyên giật mình, chỉ một trảo đã có thể ngăn cản hắn.
– Chết đi!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, hai chưởng đẩy ra, bấm niệm pháp quyết, một đám kim quang từ trong chương đánh ra ngoài, ngưng tụ thành một phương kim ấn, xoay tròn trước người, vô số phù văn hiện ra.
– Phù Sinh Nhược Mộng, Hồng Nhan Hữu Ấn!
Ầm ầm!
Một ấn đánh xuống, bao phủ tứ phương.
La Thanh Vân cùng Tần Xuyên hai người không thể trốn tránh, vô cùng kinh hãi, nhanh chóng bật rahai người lập tức tỉnh táo, gặp nguy không loạn.
Đồng tử La Thanh Vân co lại, hét lớn một tiếng, long uy tăng vọt.
– Lục Đoạn Thương Quyết—— Chân Không Phá!
Tần Xuyên giơ kiếm lên, từng đạo kiếm khí xoay tròn.
– Đại Ngự Kiếm THuật —— Cửu Thiên Thập Địa Tung Hoành Quyết!
Một bóng kiếm to lớn chém thẳng xuống.
Hai lực lượng uy mãnh bá đạo đánh xuống ấn quyết.
Ầm ầm!
Phù Sinh Ấn vỡ tan, hai đạo lực lượng phóng thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười cười, hai đấm nắm chặt, thân thể tỏa ra kim quang, đánh ra hai quyền.
Ầm ầm!
Hai quyền của hắn đánh xuống, không khí bị đánh nát, đánh thẳng vào hai đạo công kích kia.
Ầm ầm!
Lực lượng đánh tới, khí lãng đầy trời, thân thể Lý Vân Tiêu kim quang lóng lánh, không chút tổn thương nào cả.
– Đó là... Đó là...
Mọi người đều hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào trạng thái của Lý Vân Tiêu, tròng mắt mở to.
Vi Thanh thất thanh nói:
– Phách Thiên Luyện Thể Quyết! Bất diệt kim thân!
Cùng một tiếng thét kinh hãi làm cho tất cả mọi người kinh hoàng, lộ ra vẻ không thể tin được.
Đây chính là mấy chữ đại biểu thiên hạ vô địch đấy!
Kỳ Thắng Phong cắn răng nói:
– Tiểu tử này có bao nhiêu bí mật! Đáng chết, thật đáng chết!
Khâu Mục Kiệt cũng giật mình, hắn nghiên cứu thân thể đương thời đệ nhất, cũng phải nhìn nhiều vài lần.
– Hừ, chống lại ta còn dám phân tâm.
Nam Phong Tuyền lạnh giọng nói, trong mắt đầy sát ý. Trong tay nàng cầm một kim luân như là loan đao, dùng tư thái cổ quái chém xuống.