– Để hắn đi thôi. Trần Đại Sinh là vì cứu hắn mà chết, giờ khắc này nội tâm của hắn có bao nhiêu khó chịu, mọi người có thể rõ ràng.
Mọi người đều lặng lẽ một hồi, trong tròng mắt Tiêu Khinh Vương lấp lóe hàn ý, đột nhiên xoay người bay thẳng đến trong động, lãnh đạm nói:
– Tất cả đều đi tu luyện, sợ là chẳng mấy chốc sẽ có chiến đấu càng gian khổ. Ta không hy vọng lần sau các ngươi ai cũng như vậy rời đi.
Tuy rằng nội tâm bọn họ cũng thống khổ, nhưng đều là người từng bước một từ trên chiến trường giết tới, tình cảnh huynh đệ rời đi cũng trải qua không ít, nhưng vẫn có thể kiên cường xuống. Tất cả mọi người vừa nghe, nhất thời trên mặt lướt qua một tia thù hận, tất cả đều hướng về nơi sâu xa trong sơn động mà đi.
Lý Vân Tiêu ra khỏi sơn động, chỉ thấy trên đỉnh núi Phương Thốn Sơn, Lý Thuần Dương đang ngồi ở trước một mộ phần yên lặng uống rượu.
– Ngươi tỉnh rồi?
Hắn thấy Lý Vân Tiêu lại đây, ngạc nhiên hỏi một tiếng, lập tức cười khổ nói:
– Ngươi biết nhân sinh chuyện thống khổ nhất là cái gì không?
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm mộ phần này, hơi lắc đầu.
– Ha ha!
Lý Thuần Dương cười to lên, nước mắt không ngừng dâng trào.
– Nhân sinh chuyện thống khổ nhất chính là ngươi uống làm sao cũng uống không say! Từ khi ta lên cấp Vũ Vương, liền không còn say qua.
Trên mặt Lý Vân Tiêu một mảnh cô đơn bình tĩnh, hắn hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
– Lần sau ta nhất định luyện chế một bình rượu có thể cho ngươi uống say.
Trong Giới Thần Bi không có mặt trời mọc mặt trời lặn, nhưng cũng có gió lạnh hiu quạnh.
Bên trong Viêm Vũ Thành, công tác khắc phục hậu quả ở dưới Hồng Binh chỉ huy rất nhanh liền hoàn thành, rãnh to ở trung tâm thành cũng bị lấp đầy, danh sách nhân viên mất tích toàn bộ thống kê ra.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn, lượng lớn tử thương hầu như đều là bình dân, nhưng nhân khẩu trong Viêm Vũ Thành quá dày đặc, cũng không có thiếu thành viên Thiên Xu, Thiên Tuyền tổ, hắn đem danh sách đưa cho Ngô Tử Thực nói:
– Hết thảy bình dân tử thương sắp xếp thích đáng, bồi thường kim tệ nhất định phải đúng lúc phân phát vào trong tay người nhà, không có trực hệ liền phân phát cho bàng hệ. Còn thành viên Thiên Xu Thiên Tuyền, bồi thường gấp trăm lần, nhất định phải tự mình đưa vào trong tay người thân.
Còn Trần Chân, Lý Vân Tiêu đã đưa hắn cùng Hàn Bách vào trong hang núi khổ tu. Hắn đã từng đáp ứng Trần Đại Sinh, một năm sau nhất định để Trần Chân bước vào Vũ Quân cảnh giới, hiện tại Trần Đại Sinh chết rồi, cái hứa hẹn này hắn bất luận làm sao cũng phải làm được!
Ngô Tử Thực vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu rơi vào trên người Cổ Vinh hỏi:
– Lần này vay tiền làm sao?
Cổ Vinh vừa vặn ở sau đại chiến trở về, mới biết phát sinh việc này, vội vàng ra khỏi hàng nói:
– Vạn Bảo Lâu cho mượn 50 ngàn thượng phẩm nguyên thạch, Ân Triêu Dương nói hắn muốn bế tử quan, khả năng một quãng thời gian sẽ không lộ diện. Thiên Nguyên Thương Hội cũng cho mượn 50 ngàn thượng phẩm nguyên thạch, Đinh Linh Nhi tiểu thư cũng không nói gì, chỉ nói vốn quay vòng thiếu hụt, chỉ có thể cho mượn như vậy.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Lão thất phu Ân Triêu Dương này, là sợ ta lại rút da của hắn, vì lẽ đó trốn đi. Hừ, không chịu xuất huyết, lại muốn cùng ta bấu víu quan hệ, cõi đời này nào có chuyện tốt như vậy! Trực tiếp phái người đi nói cho hắn, mượn không được hai mươi vạn thượng phẩm nguyên thạch, Lý Vân Tiêu ta liền không quen biết hắn! Đến thời điểm coi như hắn đưa hai triệu, 20 triệu đến, ta cũng sẽ không phản ứng!
Hiện tại tâm tình cảu hắn cực tệ, nếu là ở bình thường cũng chỉ là nở nụ cười, hơn nữa kết quả này cũng nằm trong dự liệu của hắn. Thế nhưng hiện tại, liền không có tính khí tốt như vậy. Vốn cho rằng Viêm Vũ Thành bố trí cũng coi như có chút thành tích, không nghĩ tới vừa đến một tên Vũ Tông, liền trực tiếp náo động đến chật vật không thể tả như vậy, Trần Đại Sinh càng là vì hắn mà chết.
– A? Chuyện này…
Cổ Vinh sửng sốt, trên trán mồ hôi lạnh tràn trề, nào có vay tiền như vậy, hắn đã có thể tưởng tượng được thời điểm Ân Triêu Dương nghe nói như thế nổi giận. Đối phương là một tên Vũ Tông a, này hoàn toàn là trần trụi làm mất mặt a!
Nhưng nghĩ đến vừa rồi còn có một tên Vũ Tông cao cao tại thượng ngã xuống tại Viêm Vũ Thành, lập tức có cảm giác khó có thể tiếp thu.
Lúc này đột nhiên bên ngoài có người truyền báo, một tên gia đinh trong phủ hai tay trình lên một chiếc thẻ ngọc nói:
– Vừa nãy bên ngoài có một người đưa lên một chiếc thẻ ngọc, nói muốn mời thành chủ đại nhân xem xét. Người kia sau khi đưa thẻ ngọc liền đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Gia đinh này chỉ là người phàm bình thường, hắn cái gọi là đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, phỏng chừng chỉ là võ giả triển khai một loại thân pháp nào đó mà thôi.
Lý Vân Tiêu nắm thẻ ngọc, một đạo thần thức trực tiếp thăm dò vào trong, nhất thời tin tức trong đó từng cái hiện lên ở trong đầu.
Là Thiên Nguyên Thương Hội truyền tin tức đến, dĩ nhiên biết Viêm Vũ Thành gần nhất xảy ra chuyện rõ rõ ràng ràng. Hơn nữa Đinh Linh Nhi còn ở trong đó nói cặn kẽ tình huống của Huỳnh Dương gia cùng Vô Thượng Cung, tựa hồ biết ý nghĩ của Lý Vân Tiêu.
– Hừ, cô gái nhỏ này xem ra đối với ta rất không yên lòng a. Mọi cử động đều ở dưới khống chế của nàng. Có điều cũng khó trách, ở trên người ta đầu tư lớn như vậy, không cẩn thận nhìn chằm chằm sao được.
Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, không khỏi trở nên trầm tư.
Nguyên bản là dự định bế quan đột phá đến Đại vũ sư, liền dẫn người giết tới Huỳnh Dương gia, nhưng nhìn Thiên Nguyên Thương Hội truyền đến tin tức, nhất thời hơi thay đổi ý nghĩ. Hắn lấy ra thiệp mời của Vô Thượng Cung liếc mắt nhìn, nhất thời trong lòng hơi có ý nghĩ, đối với Hồng Binh nói:
– Ta phải đi ra ngoài một chuyến, nơi này có mấy viên đan dược, chờ Năng Phi Trần đến liền dẫn hắn đi Đan Tháp tu luyện. Ta đã ở bên trong bố trí xuống ba sân bãi, dùng trận pháp chế tạo hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, đầy đủ chứa đựng người của ba đại tiểu tổ Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Quyền tu luyện. Còn tổ trưởng của Thiên Xu tiểu tổ, tạm thời giao cho Lạc Vân Thường lão sư đi. Chờ nàng xuất quan liền cùng nàng nói một tiếng.
Lý Vân Tiêu ném câu nói này xong, liền một thân một mình ra Viêm Vũ Thành, hướng Vô Thượng Cung bay đi.
Phạm vi Hỏa Ô Đế Quốc quản hạt rất lớn, thế nhưng diện tích phàm nhân ở lại vô cùng nhỏ hẹp, chủ yếu tập trung trong các đại thành trì. Ngoài ra còn có tảng lớn sơn mạch, liên miên không dứt, chiếm hơn nửa địa phương. Vô Thượng Cung chính là tọa lạc trong một chỗ tu luyện linh khí rất tốt, lịch sử của nó cũng không dài, nhưng quật khởi vô cùng nhanh, trong thời gian ngắn liền trở thành thế lực nổi danh trong Hỏa Ô Đế Quốc.
Vì sợ Lý Dật nhận ra mình, Lý Vân Tiêu cố ý cải trang một phen, chỉ cần không cẩn thận phân biệt, căn bản là khó có thể nhận ra.
– Huynh đài phía trước chậm một chút, ngươi là đi Vô Thượng Cung chúc mừng?
Mọi người đều lặng lẽ một hồi, trong tròng mắt Tiêu Khinh Vương lấp lóe hàn ý, đột nhiên xoay người bay thẳng đến trong động, lãnh đạm nói:
– Tất cả đều đi tu luyện, sợ là chẳng mấy chốc sẽ có chiến đấu càng gian khổ. Ta không hy vọng lần sau các ngươi ai cũng như vậy rời đi.
Tuy rằng nội tâm bọn họ cũng thống khổ, nhưng đều là người từng bước một từ trên chiến trường giết tới, tình cảnh huynh đệ rời đi cũng trải qua không ít, nhưng vẫn có thể kiên cường xuống. Tất cả mọi người vừa nghe, nhất thời trên mặt lướt qua một tia thù hận, tất cả đều hướng về nơi sâu xa trong sơn động mà đi.
Lý Vân Tiêu ra khỏi sơn động, chỉ thấy trên đỉnh núi Phương Thốn Sơn, Lý Thuần Dương đang ngồi ở trước một mộ phần yên lặng uống rượu.
– Ngươi tỉnh rồi?
Hắn thấy Lý Vân Tiêu lại đây, ngạc nhiên hỏi một tiếng, lập tức cười khổ nói:
– Ngươi biết nhân sinh chuyện thống khổ nhất là cái gì không?
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm mộ phần này, hơi lắc đầu.
– Ha ha!
Lý Thuần Dương cười to lên, nước mắt không ngừng dâng trào.
– Nhân sinh chuyện thống khổ nhất chính là ngươi uống làm sao cũng uống không say! Từ khi ta lên cấp Vũ Vương, liền không còn say qua.
Trên mặt Lý Vân Tiêu một mảnh cô đơn bình tĩnh, hắn hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
– Lần sau ta nhất định luyện chế một bình rượu có thể cho ngươi uống say.
Trong Giới Thần Bi không có mặt trời mọc mặt trời lặn, nhưng cũng có gió lạnh hiu quạnh.
Bên trong Viêm Vũ Thành, công tác khắc phục hậu quả ở dưới Hồng Binh chỉ huy rất nhanh liền hoàn thành, rãnh to ở trung tâm thành cũng bị lấp đầy, danh sách nhân viên mất tích toàn bộ thống kê ra.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn, lượng lớn tử thương hầu như đều là bình dân, nhưng nhân khẩu trong Viêm Vũ Thành quá dày đặc, cũng không có thiếu thành viên Thiên Xu, Thiên Tuyền tổ, hắn đem danh sách đưa cho Ngô Tử Thực nói:
– Hết thảy bình dân tử thương sắp xếp thích đáng, bồi thường kim tệ nhất định phải đúng lúc phân phát vào trong tay người nhà, không có trực hệ liền phân phát cho bàng hệ. Còn thành viên Thiên Xu Thiên Tuyền, bồi thường gấp trăm lần, nhất định phải tự mình đưa vào trong tay người thân.
Còn Trần Chân, Lý Vân Tiêu đã đưa hắn cùng Hàn Bách vào trong hang núi khổ tu. Hắn đã từng đáp ứng Trần Đại Sinh, một năm sau nhất định để Trần Chân bước vào Vũ Quân cảnh giới, hiện tại Trần Đại Sinh chết rồi, cái hứa hẹn này hắn bất luận làm sao cũng phải làm được!
Ngô Tử Thực vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu rơi vào trên người Cổ Vinh hỏi:
– Lần này vay tiền làm sao?
Cổ Vinh vừa vặn ở sau đại chiến trở về, mới biết phát sinh việc này, vội vàng ra khỏi hàng nói:
– Vạn Bảo Lâu cho mượn 50 ngàn thượng phẩm nguyên thạch, Ân Triêu Dương nói hắn muốn bế tử quan, khả năng một quãng thời gian sẽ không lộ diện. Thiên Nguyên Thương Hội cũng cho mượn 50 ngàn thượng phẩm nguyên thạch, Đinh Linh Nhi tiểu thư cũng không nói gì, chỉ nói vốn quay vòng thiếu hụt, chỉ có thể cho mượn như vậy.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Lão thất phu Ân Triêu Dương này, là sợ ta lại rút da của hắn, vì lẽ đó trốn đi. Hừ, không chịu xuất huyết, lại muốn cùng ta bấu víu quan hệ, cõi đời này nào có chuyện tốt như vậy! Trực tiếp phái người đi nói cho hắn, mượn không được hai mươi vạn thượng phẩm nguyên thạch, Lý Vân Tiêu ta liền không quen biết hắn! Đến thời điểm coi như hắn đưa hai triệu, 20 triệu đến, ta cũng sẽ không phản ứng!
Hiện tại tâm tình cảu hắn cực tệ, nếu là ở bình thường cũng chỉ là nở nụ cười, hơn nữa kết quả này cũng nằm trong dự liệu của hắn. Thế nhưng hiện tại, liền không có tính khí tốt như vậy. Vốn cho rằng Viêm Vũ Thành bố trí cũng coi như có chút thành tích, không nghĩ tới vừa đến một tên Vũ Tông, liền trực tiếp náo động đến chật vật không thể tả như vậy, Trần Đại Sinh càng là vì hắn mà chết.
– A? Chuyện này…
Cổ Vinh sửng sốt, trên trán mồ hôi lạnh tràn trề, nào có vay tiền như vậy, hắn đã có thể tưởng tượng được thời điểm Ân Triêu Dương nghe nói như thế nổi giận. Đối phương là một tên Vũ Tông a, này hoàn toàn là trần trụi làm mất mặt a!
Nhưng nghĩ đến vừa rồi còn có một tên Vũ Tông cao cao tại thượng ngã xuống tại Viêm Vũ Thành, lập tức có cảm giác khó có thể tiếp thu.
Lúc này đột nhiên bên ngoài có người truyền báo, một tên gia đinh trong phủ hai tay trình lên một chiếc thẻ ngọc nói:
– Vừa nãy bên ngoài có một người đưa lên một chiếc thẻ ngọc, nói muốn mời thành chủ đại nhân xem xét. Người kia sau khi đưa thẻ ngọc liền đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Gia đinh này chỉ là người phàm bình thường, hắn cái gọi là đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, phỏng chừng chỉ là võ giả triển khai một loại thân pháp nào đó mà thôi.
Lý Vân Tiêu nắm thẻ ngọc, một đạo thần thức trực tiếp thăm dò vào trong, nhất thời tin tức trong đó từng cái hiện lên ở trong đầu.
Là Thiên Nguyên Thương Hội truyền tin tức đến, dĩ nhiên biết Viêm Vũ Thành gần nhất xảy ra chuyện rõ rõ ràng ràng. Hơn nữa Đinh Linh Nhi còn ở trong đó nói cặn kẽ tình huống của Huỳnh Dương gia cùng Vô Thượng Cung, tựa hồ biết ý nghĩ của Lý Vân Tiêu.
– Hừ, cô gái nhỏ này xem ra đối với ta rất không yên lòng a. Mọi cử động đều ở dưới khống chế của nàng. Có điều cũng khó trách, ở trên người ta đầu tư lớn như vậy, không cẩn thận nhìn chằm chằm sao được.
Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, không khỏi trở nên trầm tư.
Nguyên bản là dự định bế quan đột phá đến Đại vũ sư, liền dẫn người giết tới Huỳnh Dương gia, nhưng nhìn Thiên Nguyên Thương Hội truyền đến tin tức, nhất thời hơi thay đổi ý nghĩ. Hắn lấy ra thiệp mời của Vô Thượng Cung liếc mắt nhìn, nhất thời trong lòng hơi có ý nghĩ, đối với Hồng Binh nói:
– Ta phải đi ra ngoài một chuyến, nơi này có mấy viên đan dược, chờ Năng Phi Trần đến liền dẫn hắn đi Đan Tháp tu luyện. Ta đã ở bên trong bố trí xuống ba sân bãi, dùng trận pháp chế tạo hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, đầy đủ chứa đựng người của ba đại tiểu tổ Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Quyền tu luyện. Còn tổ trưởng của Thiên Xu tiểu tổ, tạm thời giao cho Lạc Vân Thường lão sư đi. Chờ nàng xuất quan liền cùng nàng nói một tiếng.
Lý Vân Tiêu ném câu nói này xong, liền một thân một mình ra Viêm Vũ Thành, hướng Vô Thượng Cung bay đi.
Phạm vi Hỏa Ô Đế Quốc quản hạt rất lớn, thế nhưng diện tích phàm nhân ở lại vô cùng nhỏ hẹp, chủ yếu tập trung trong các đại thành trì. Ngoài ra còn có tảng lớn sơn mạch, liên miên không dứt, chiếm hơn nửa địa phương. Vô Thượng Cung chính là tọa lạc trong một chỗ tu luyện linh khí rất tốt, lịch sử của nó cũng không dài, nhưng quật khởi vô cùng nhanh, trong thời gian ngắn liền trở thành thế lực nổi danh trong Hỏa Ô Đế Quốc.
Vì sợ Lý Dật nhận ra mình, Lý Vân Tiêu cố ý cải trang một phen, chỉ cần không cẩn thận phân biệt, căn bản là khó có thể nhận ra.
– Huynh đài phía trước chậm một chút, ngươi là đi Vô Thượng Cung chúc mừng?