Ở đây đều là hạng người tu luyện thành công, không có chỗ nào mà không phải là tính cách cứng cỏi. Vừa nghe Lý Vân Tiêu nói, nhất thời giống như “thể hồ quán đỉnh”, linh cảm lóe lên! Đúng, sở dĩ thật lâu không có thể đột phá, hoàn toàn là vì mình áp lực không đủ a! Nếu trực tiếp gấp trăm lần ngàn lần gia thân, coi như là không muốn đột phá cũng áp chế không nổi a! Xem ra vẫn là mình chịu khổ không đủ, nhẫn nại không đủ a!
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu như băng, lạnh lùng nói:
– Ta đã từng nói, theo ta, các loại tài nguyên quản no quản đủ. Ở trong Đan Tháp này, chỉ cần ngươi chịu nỗ lực, đan dược, nguyên thạch, Huyền Binh, võ kỹ, không thiếu gì cả! Trước khi tu luyện, mỗi người các ngươi có thể lĩnh đan dược cùng nguyên thạch mà khi mình đột phá cần thiết, ta không có bất kỳ hạn chế, các ngươi muốn lĩnh bao nhiêu thì lĩnh bấy nhiêu, dù coi như ăn cơm ta cũng mặc kệ! Nhưng có một việc các ngươi phải nhớ kỹ, đan dược chỉ có thể phụ tá, không thể hoàn toàn dựa vào. Còn có chính là, tất cả tài nguyên trong Đan Tháp, chỉ có thể cung cấp cho các ngươi tu luyện dùng. Nếu có người dám lén mang đi ra ngoài, giết không tha!
Chi!
Lần này không chỉ có hết thảy võ giả chấn kinh, ngay cả bọn người Tiêu Khinh Vương cũng chấn động nói không ra lời.
Đan dược cùng nguyên thạch muốn lĩnh bao nhiêu thì lĩnh bấy nhiêu, này ở bất kỳ một thế lực nào trên đại lục, cũng có thể nói là tuyệt đối không thể! Đã như thế, hoàn toàn không cần vì tài nguyên tu luyện mà lo lắng, hết thảy tinh lực có thể hoàn toàn vùi vào tu luyện.
Đặc biệt là thành viên Thiên Tuyền tổ, từng cái từng cái xúc động rất lớn. Trước kia bọn họ đều là tán tu, độc lai độc vãng, thiếu thốn nhất chính là tài nguyên tu luyện. Vì một viên đan dược, nửa khối nguyên thạch mà đánh nhau một mất một còn, đó là chuyện thường xảy ra. Như loại cung cấp tài nguyên vô hạn chế này, cảm giác hoàn toàn là đang nằm mơ, từng cái từng cái không thể tin tưởng dùng ánh mắt tìm kiếm khẳng định.
Năng Phi Trần cũng triệt để kinh ngạc đến ngây người, nếu Không Thiền tông bọn họ có thể xa hoa như thế, cũng sẽ không trăm ngàn năm qua ở Tề Vân Sơn, xem sắc mặt người sống qua ngày.
Tiền Đa Đa cũng há hốc mồm nói không ra lời, trước đây hắn cũng sinh ra trong thế lực lớn, tài nguyên gì chưa từng thấy. Ngoại trừ những đan dược cấp chín kia ra, đã không có đồ vật gì có thể để cho hắn giật mình, nhưng giờ khắc này cũng bị Lý Vân Tiêu bạo tay làm chấn động, nói không ra lời.
Này hoàn toàn là tiết tấu muốn nghịch thiên a!
Lý Vân Tiêu nhìn từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, đây mới là hiệu quả hắn muốn. Được lượng lớn tài nguyên cùng nguyên thạch của Thiên Nguyên Thương Hội cùng Vạn Bảo Lâu trợ giúp, lại lấy mấy ngàn năm tích trữ của Không Thiền tông, còn triệt để cướp sạch Vô Thượng Cung. Càng trọng yếu chính là có hơn mười vị Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm toàn lực giúp đỡ, dưới cung cấp mạnh mẽ như vậy, mới có thể mở ra loại hình thức vô hạn cung cấp tu luyện này.
Dù vậy, hắn cũng rõ ràng loại phương pháp cung cấp này thực thi không quá lâu. Bằng không như vậy xuống, đừng nói đệ nhất thế lực trong phạm vi Hỏa Ô Đế Quốc, coi như là bước lên thế lực hạng nhất của Thiên Vũ đại lục cũng là ngay trong tầm tay.
Những siêu cấp thế lực trên đại lục kia sở dĩ đáng sợ, ngoại trừ bản thân hiển lộ ra sức chiến đấu mạnh mẽ, còn có mấy ngàn năm thậm chí mấy chục ngàn năm tích lũy vật tư. Chỉ cần bọn họ đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trong ngắn hạn đem thực lực tông môn tăng lên gấp đôi thậm chí mấy lần, loại ưu thế tài nguyên này không cách nào tính toán, so với sức chiến đấu ở bề ngoài đáng sợ hơn nhiều.
Sở dĩ Hóa Thần Hải có thể trở thành tồn tại siêu nhiên Thánh Vực, cũng là bởi vì nơi đó hội tụ toàn bộ Thuật Luyện Sư ưu tú nhất đại lục, các loại tài nguyên cuồn cuộn không ngừng bị tạo ra, đủ để hấp dẫn võ giả cường đại nhất toàn bộ đại lục đi tới giao dịch. Võ giả tu luyện chủ yếu dựa vào chính là thiên phú cơ duyên, nhưng chút ít siêu cấp thế lực kia, thì lại hoàn toàn dựa vào không ngừng tích lũy xuống các loại tài nguyên.
Lý Vân Tiêu vô hạn chế cung cấp tài nguyên, chỉ có thời điểm một môn phái xuất hiện nguy cơ diệt môn, mới sẽ lấy phương thức này. Biện pháp này cảu hắn, chính là khúc nhạc dạo cho Viêm Vũ Thành ở trong ngắn hạn cấp tốc quật khởi.
Lý Thuần Dương có chút lo lắng nói:
– Hao tổn to lớn như vậy, sợ là khó chống đỡ được lâu dài, nếu một khi hao hết tài nguyên, như thế nào cho phải?
Hắn là lão tướng mang binh đánh giặc, tự nhiên biết tầm quan trọng của tài vật, đánh trận đánh chính là tiền a!
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng nói:
– Số tiền này chúng ta là từ đâu tới? Còn không phải chung quanh mượn tiền, chung quanh cướp đoạt đến. Chờ có thực lực, lại đi mượn, đi cướp là được rồi.
Hắn nói nhất thời làm cho tất cả mọi người té xỉu, Lý Vân Tiêu nhìn tất cả mọi người, dáng vẻ không để ý lắm, lạnh lùng nói:
– Các ngươi cho rằng ta nói bậy? Những thế lực lớn kia, chiếm giữ linh xuyên đại mạch, cái nào không phải cướp ra? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng những linh xuyên đại mạch kia là phân phối theo nhu cầu? Thiết, cạnh tranh sinh tồn, cường giả vi tôn!
Tất cả mọi người nhất thời trầm mặc lại, mặc dù nói hơi quá, nhưng xác thực chính là có chuyện như vậy. Dựa vào cái gì những thế lực kia khắp nơi có thể hưởng thụ các loại tài nguyên, mà mình thì phải chạy lang thang chung quanh mới có thể thu được một chút.
– Vì lẽ đó, tất cả mọi người, cố gắng lên! Tài nguyên là chết, tiêu hao càng nhiều được cũng càng nhiều. Những loại trì trệ không tiến kia, xin lỗi, Viêm Vũ Thành ta không dưỡng phế nhân.
Sau khi Lý Vân Tiêu phân phó xong, trực tiếp biến mất, đi tới trong huyệt động dưới Phương Thốn Sơn.
Chuyện tiếp theo liền giao cho Năng Phi Trần cùng Hồng Binh, tất cả mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần y theo kế hoạch tiến hành liền có thể. Còn Thiên Xu tiểu tổ nguyên bản quy cho Trần Đại Sinh quản lý, Trần Đại Sinh chết rồi, Lý Vân Tiêu có ý định để Lạc Vân Thường tiếp quản, nhưng bị cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là giao cho Y An.
Mộng Vũ còn lẳng lặng nằm trong sinh mệnh trận pháp, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể, cả người nhìn qua thật giống như ngủ say, an tường điềm tĩnh, làm thế nào cũng không hồi tỉnh lại.
Lý Vân Tiêu dùng thần thức điều tra một trận, thở dài, tự lẩm bẩm:
– Dưỡng Hồn mộc ở trong Tứ hải, do Côn Ngô thần thụ hội tụ lượng lớn tinh nguyên mà thành, chính là báu vật của Hải tộc, cũng chỉ có tứ đại Vương tộc cùng Ba Gia mới có thu gom. Mua khẳng định là không hi vọng, trừ khi ta khôi phục thực lực đỉnh cao kiếp trước, giết vào cướp một lần.
Trong con ngươi cảu hắn lướt qua một tia tàn khốc, nhưng rất nhanh ảm đạm xuống. Khôi phục thực lực đỉnh cao kiếp trước, lại không nói là sự tình năm nào tháng nào, Mộng Vũ không hẳn có thể chống đỡ ngày ấy.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu như băng, lạnh lùng nói:
– Ta đã từng nói, theo ta, các loại tài nguyên quản no quản đủ. Ở trong Đan Tháp này, chỉ cần ngươi chịu nỗ lực, đan dược, nguyên thạch, Huyền Binh, võ kỹ, không thiếu gì cả! Trước khi tu luyện, mỗi người các ngươi có thể lĩnh đan dược cùng nguyên thạch mà khi mình đột phá cần thiết, ta không có bất kỳ hạn chế, các ngươi muốn lĩnh bao nhiêu thì lĩnh bấy nhiêu, dù coi như ăn cơm ta cũng mặc kệ! Nhưng có một việc các ngươi phải nhớ kỹ, đan dược chỉ có thể phụ tá, không thể hoàn toàn dựa vào. Còn có chính là, tất cả tài nguyên trong Đan Tháp, chỉ có thể cung cấp cho các ngươi tu luyện dùng. Nếu có người dám lén mang đi ra ngoài, giết không tha!
Chi!
Lần này không chỉ có hết thảy võ giả chấn kinh, ngay cả bọn người Tiêu Khinh Vương cũng chấn động nói không ra lời.
Đan dược cùng nguyên thạch muốn lĩnh bao nhiêu thì lĩnh bấy nhiêu, này ở bất kỳ một thế lực nào trên đại lục, cũng có thể nói là tuyệt đối không thể! Đã như thế, hoàn toàn không cần vì tài nguyên tu luyện mà lo lắng, hết thảy tinh lực có thể hoàn toàn vùi vào tu luyện.
Đặc biệt là thành viên Thiên Tuyền tổ, từng cái từng cái xúc động rất lớn. Trước kia bọn họ đều là tán tu, độc lai độc vãng, thiếu thốn nhất chính là tài nguyên tu luyện. Vì một viên đan dược, nửa khối nguyên thạch mà đánh nhau một mất một còn, đó là chuyện thường xảy ra. Như loại cung cấp tài nguyên vô hạn chế này, cảm giác hoàn toàn là đang nằm mơ, từng cái từng cái không thể tin tưởng dùng ánh mắt tìm kiếm khẳng định.
Năng Phi Trần cũng triệt để kinh ngạc đến ngây người, nếu Không Thiền tông bọn họ có thể xa hoa như thế, cũng sẽ không trăm ngàn năm qua ở Tề Vân Sơn, xem sắc mặt người sống qua ngày.
Tiền Đa Đa cũng há hốc mồm nói không ra lời, trước đây hắn cũng sinh ra trong thế lực lớn, tài nguyên gì chưa từng thấy. Ngoại trừ những đan dược cấp chín kia ra, đã không có đồ vật gì có thể để cho hắn giật mình, nhưng giờ khắc này cũng bị Lý Vân Tiêu bạo tay làm chấn động, nói không ra lời.
Này hoàn toàn là tiết tấu muốn nghịch thiên a!
Lý Vân Tiêu nhìn từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, đây mới là hiệu quả hắn muốn. Được lượng lớn tài nguyên cùng nguyên thạch của Thiên Nguyên Thương Hội cùng Vạn Bảo Lâu trợ giúp, lại lấy mấy ngàn năm tích trữ của Không Thiền tông, còn triệt để cướp sạch Vô Thượng Cung. Càng trọng yếu chính là có hơn mười vị Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm toàn lực giúp đỡ, dưới cung cấp mạnh mẽ như vậy, mới có thể mở ra loại hình thức vô hạn cung cấp tu luyện này.
Dù vậy, hắn cũng rõ ràng loại phương pháp cung cấp này thực thi không quá lâu. Bằng không như vậy xuống, đừng nói đệ nhất thế lực trong phạm vi Hỏa Ô Đế Quốc, coi như là bước lên thế lực hạng nhất của Thiên Vũ đại lục cũng là ngay trong tầm tay.
Những siêu cấp thế lực trên đại lục kia sở dĩ đáng sợ, ngoại trừ bản thân hiển lộ ra sức chiến đấu mạnh mẽ, còn có mấy ngàn năm thậm chí mấy chục ngàn năm tích lũy vật tư. Chỉ cần bọn họ đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trong ngắn hạn đem thực lực tông môn tăng lên gấp đôi thậm chí mấy lần, loại ưu thế tài nguyên này không cách nào tính toán, so với sức chiến đấu ở bề ngoài đáng sợ hơn nhiều.
Sở dĩ Hóa Thần Hải có thể trở thành tồn tại siêu nhiên Thánh Vực, cũng là bởi vì nơi đó hội tụ toàn bộ Thuật Luyện Sư ưu tú nhất đại lục, các loại tài nguyên cuồn cuộn không ngừng bị tạo ra, đủ để hấp dẫn võ giả cường đại nhất toàn bộ đại lục đi tới giao dịch. Võ giả tu luyện chủ yếu dựa vào chính là thiên phú cơ duyên, nhưng chút ít siêu cấp thế lực kia, thì lại hoàn toàn dựa vào không ngừng tích lũy xuống các loại tài nguyên.
Lý Vân Tiêu vô hạn chế cung cấp tài nguyên, chỉ có thời điểm một môn phái xuất hiện nguy cơ diệt môn, mới sẽ lấy phương thức này. Biện pháp này cảu hắn, chính là khúc nhạc dạo cho Viêm Vũ Thành ở trong ngắn hạn cấp tốc quật khởi.
Lý Thuần Dương có chút lo lắng nói:
– Hao tổn to lớn như vậy, sợ là khó chống đỡ được lâu dài, nếu một khi hao hết tài nguyên, như thế nào cho phải?
Hắn là lão tướng mang binh đánh giặc, tự nhiên biết tầm quan trọng của tài vật, đánh trận đánh chính là tiền a!
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng nói:
– Số tiền này chúng ta là từ đâu tới? Còn không phải chung quanh mượn tiền, chung quanh cướp đoạt đến. Chờ có thực lực, lại đi mượn, đi cướp là được rồi.
Hắn nói nhất thời làm cho tất cả mọi người té xỉu, Lý Vân Tiêu nhìn tất cả mọi người, dáng vẻ không để ý lắm, lạnh lùng nói:
– Các ngươi cho rằng ta nói bậy? Những thế lực lớn kia, chiếm giữ linh xuyên đại mạch, cái nào không phải cướp ra? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng những linh xuyên đại mạch kia là phân phối theo nhu cầu? Thiết, cạnh tranh sinh tồn, cường giả vi tôn!
Tất cả mọi người nhất thời trầm mặc lại, mặc dù nói hơi quá, nhưng xác thực chính là có chuyện như vậy. Dựa vào cái gì những thế lực kia khắp nơi có thể hưởng thụ các loại tài nguyên, mà mình thì phải chạy lang thang chung quanh mới có thể thu được một chút.
– Vì lẽ đó, tất cả mọi người, cố gắng lên! Tài nguyên là chết, tiêu hao càng nhiều được cũng càng nhiều. Những loại trì trệ không tiến kia, xin lỗi, Viêm Vũ Thành ta không dưỡng phế nhân.
Sau khi Lý Vân Tiêu phân phó xong, trực tiếp biến mất, đi tới trong huyệt động dưới Phương Thốn Sơn.
Chuyện tiếp theo liền giao cho Năng Phi Trần cùng Hồng Binh, tất cả mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần y theo kế hoạch tiến hành liền có thể. Còn Thiên Xu tiểu tổ nguyên bản quy cho Trần Đại Sinh quản lý, Trần Đại Sinh chết rồi, Lý Vân Tiêu có ý định để Lạc Vân Thường tiếp quản, nhưng bị cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là giao cho Y An.
Mộng Vũ còn lẳng lặng nằm trong sinh mệnh trận pháp, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể, cả người nhìn qua thật giống như ngủ say, an tường điềm tĩnh, làm thế nào cũng không hồi tỉnh lại.
Lý Vân Tiêu dùng thần thức điều tra một trận, thở dài, tự lẩm bẩm:
– Dưỡng Hồn mộc ở trong Tứ hải, do Côn Ngô thần thụ hội tụ lượng lớn tinh nguyên mà thành, chính là báu vật của Hải tộc, cũng chỉ có tứ đại Vương tộc cùng Ba Gia mới có thu gom. Mua khẳng định là không hi vọng, trừ khi ta khôi phục thực lực đỉnh cao kiếp trước, giết vào cướp một lần.
Trong con ngươi cảu hắn lướt qua một tia tàn khốc, nhưng rất nhanh ảm đạm xuống. Khôi phục thực lực đỉnh cao kiếp trước, lại không nói là sự tình năm nào tháng nào, Mộng Vũ không hẳn có thể chống đỡ ngày ấy.