Hành Nguyên thở phào một hơi, trên mặt sợ tới mức tái nhợt không có chút máu. Trong mắt tức thì tràn đầy vẻ thương yêu không dứt, hiển nhiên khối thạch đầu màu trắng kia có lai lịch.
– Dĩ nhiên là Tam Sinh Thạch?
Lý Vân Tiêu cũng là cả kinh, mở to hai mắt, cuồng nộ nói:
– Ngươi sớm nói với ta có Tam Sinh Thạch, ta tha cho ngươi một mạng thì như thế nào! Tức giận ah! Trọng bảo như thế lại bị ngươi nổ mất! Muôn lần chết cũng không đủ bồi thường1
Tam Sinh Thạch chính là một loại thạch đầu thập phần kỳ dị. Bên trong ẩn chứa hồn lực vô cùng lớn. Nghe nói trước kia có phàm nhân nhặt được một quả Tam Sinh Thạch, sau khi trở về đặt ở bên cạnh gối đầu, buổi tối lúc ngủ dĩ nhiên mơ tới chính mình kiếp trước kiếp nầy cùng kiếp sau, tổng cộng tam sinh tam thế, cho nên được đặt tên này. Giá trị của nó thậm chí ở trên cả Tử Văn Cửu Anh Giao!
Hành Nguyên hiển nhiên không biết lai lịch của tảng đá kia, chẳng qua là một lần trong lúc vô tình từ một nhà thương hội nào đó mua hàng, cảm ứng được trong đó có hồn lực cường đại, lúc này mới một mực đặt ở bên người nghiên cứu. Vừa rồi cũng chỉ là rút ra hồn lực trong đó muốn trốn thoát một cái mạng đi ra.
Khối Tam Sinh Thạch kia sau khi nổ tung, đại lượng hồn lực khuếch tán ra, đem phấn sắc tinh trần bao bọc Hành Nguyên quanh thân thổi tan ra, hình thành một mảnh khu vực an toàn.
– Vèo vèo vèo…
Ngay tại thời điểm Hành Nguyên vừa mới thở phào một hơi, nghe được thanh âm bén nhọn xoay tròn ngẩng đầu lên ngẩng đầu lên lập tức hít một khẩu khí lạnh. Chỉ thấy Lý Vân Tiêu vẻ mặt âm trầm. Một bộ dáng muốn ăn sống hắn, đầu ngón tay phải bên trên một tinh cầu hồng nhạt cỡ trái bóng rổ đang không ngừng xoay tròn, hơn nữa càng lúc càng lớn, phát ra tiếng kêu chói tai, lại để cho trái tim hắn mạnh mẽ chìm tới đáy cốc.
– Thiếu niên, chuyện gì cũng từ từ! Quân tử động khẩu không động thủ, phàm là đều phải giảng đạo lý! Các ngươi cùng ta gặp nhau tức là có duyên, làm việc lưu lại một đường, ngày khác dễ dàng tương kiến!
Hành Nguyên triệt để bị dọa ngây ngốc, lần này tinh cầu hồng nhạt hắn là tuyệt đối không tiếp được, lập tức vội vàng nói tới đạo lý, nhìn thấy Lý Vân Tiêu vẫn là bất vi sở động, lập tức khóc tang nói:
– Anh hùng, ngươi hãy bỏ qua ta đi. Trước kia là ta không đúng, ta dập đầu ngươi, ngươi muốn cái gì ta toàn bộ cho ngươi. Chỉ cầu ngươi buông tha cái mạng nhỏ này của ta a!
Đoạn Việt nhìn mà há hốc mồm, nổi giận mắng:
– Ngươi tên chết nhát này! Thực mẹ nó mất mặt cho Vũ Hoàng!
– Đúng đúng đúng, ta chính là người nhu nhược, ta thực mất mặt cho Vũ Hoàng, ta đáng chết!
Hành Nguyên vội vàng nói:
– Đoạn đại nhân nói đúng, kính xin Đoạn đại nhân thay ta cầu tình, tha ta một mạng. Tại hạ vô cùng cảm kích, trở về tất nhiên theo Đoạn đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đi theo làm tùy tùng chân chạy hầu hạ.
Đoạn Việt:
-…
Lý Vân Tiêu xem một hồi buồn nôn, loại võ giả dọa phá gan sợ chết này, hắn cũng nhìn thấy không ít, nhưng tiện như này thật đúng là lần đầu gặp được:
– Thực mẹ nó buồn nôn, không hổ là Tinh Túc Tông đi ra, cùng với lão quái kia của các ngươi đồng dạng ah! Ăn một cái lưu tinh hỏa cầu của ta!
Tinh cầu hồng nhạt kia ở lòng bàn tay của hắn dần dần nổi lên không trung, trên trán Lý Vân Tiêu mạnh mẽ nổ bắn ra một đạo hồn lực tuyệt cường, tựa như một cái búa trùng kích phía trên tinh cầu đằng kia, lập tức như là quả bóng chày bị đánh bay ra ngoài. Những nơi đi qua phát sinh tiếng kêu bén nhọn “xèo…xèo”, lại để cho Hành Nguyên trái tim rơi xuống vực sâu.
– Mẹ của ngươi, tiểu súc sanh, lão tử thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Hành Nguyên tuyệt vọng khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc:
– Ngươi muốn Tử Văn Cửu Anh Giao, nằm mơ đi thôi!
Hắn từ trên người lấy ra một bình ngọc, mạnh mẽ đem nguyên khí rót vào trong đó, lập tức phát ra từng tiếng phá hủy.
Một đầu thân ảnh màu tím cực lớn hiển hiện ở trong sương mù cầu vồng bị Hành Nguyên gắt gao bắt lấy đầu lâu, giãy dụa không ngừng.
– Chết đi!
Hành Nguyên tất cả không cam lòng đem đầu lâu tử giao ôm vỡ, thân hình tử giao cực lớn thống khổ run rẩy không ngừng, bị hung hăng ném bay ra ngoài:
– Muốn giết ta, cho ngươi cái gì cũng không chiếm được!
Hắn đồng thời lấy ra trữ vật giới chỉ trên người mình, mạnh mẽ dùng sức bóp nổ tung.
– Phanh!
Tinh cầu hồng nhạt của Lý Vân Tiêu cũng trực tiếp đánh lên cánh tay của Hành Nguyên, muốn nổ tung lên, vô số phấn tinh phi châm bắn ra, đem cả thân thể của Hành Nguyên trực tiếp đâm thành gai nhím. Phấn tinh uy lực cũng không đến, nhưng là chạm vào da thịt liền xâm nhập bên trong, chốc lát đã đem Hành Nguyên biến thành màu hồng phấn, đồng tử dần dần phóng đại, lộ ra thần sắc sợ hãi cực độ.
Hành Nguyên cả người cứ như vậy kinh ngạc lơ lửng trên không trung, tựa hồ tỉnh táo lại, ngoại trừ toàn thân phấn hồng ra, tựa hồ không còn điểm nào khác thường nữa.
Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảnh giác quan sát, Bọn hắn cũng chưa bao giờ thấy qua có người hút vào phấn sắc tinh trần sẽ như thế nào.
Hành Nguyên thần sắc trở nên dị thường ngây dại, dần dần bắt đầu xuất hiện biến hóa, chỉ thấy khóe miệng của hắn đột nhiên hiện ra vẻ mỉm cười, hơn nữa tiếng cười quỷ dị và âm lãnh cực kỳ. Khiến cho hai người Lý Vân Tiêu hoảng sợ cả kinh.
– Ha ha, ha ha!
Hành Nguyên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả:
– Ha ha, ha ha ha!
Hắn cười trọn vẹn vài phút, cả người dần dần bình tĩnh trở lại, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt một cái, trong lỗ mũi nhẹ nhàng phát ra hừ lạnh một tiếng, dùng thanh âm khàn khàn mờ ảo nói ra:
– Vũ Hoàng bị phong ấn? Tứ giai Thuật Luyện Sư? Hừ, hai con kiến hôi mà thôi.
Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt đồng thời sắc mặt đại biến, hai người hoảng sợ cảnh giác lên. Hành Nguyên lại trong mắt hiện ra một tia thần sắc miệt thị, sau đó hóa thành một đạo hồng sắc cầu vồng, trực tiếp ở trong sương mù cầu vồng xuyên thẳng qua, hướng phía xa xa bay đi. Những nơi đi qua, phấn sắc tinh trần vội vã nhượng bộ ra.
– Cái này…hiện tại sao lại như thế?
Đoạn Việt xem một hồi há hốc mồm, nội tâm trực tiếp nhảy lên “bịch bịch”. Vừa rồi Hành Nguyên mang đến cho hắn áp lực thực sự là quá lớn. Chỉ là một ánh mắt kia, cơ hồ khiến hắn thiếu chút nữa sụp đổ mất.
Lý Vân Tiêu nhìn xem phương hướng Hành Nguyên biến mất, sắc mặt ngưng trọng dị thường, từng chữ nói ra:
– Hắn bị người đoạt xá!
– Cái gì? Đoạt xá!
Đoạn Việt chấn động, hoảng sợ thất thanh nói:
– Thế gian này thực sự có pháp môn tà ác như thế? Ta vẫn còn cho là đồ vật bịa đặt mà ra!
Lý Vân Tiêu trầm mặc một hồi không nói, sau đó nói:
– Kẻ cướp lấy thân thể Hành Nguyên kia hiển nhiên hồn lực thập phần cường đại, ngươi xem những nơi hắn đi qua, phấn sắc tinh trần dĩ nhiên trực tiếp chấn bay ra xa hơn mười thước. Coi như là ta cũng làm không được.
– Dĩ nhiên là Tam Sinh Thạch?
Lý Vân Tiêu cũng là cả kinh, mở to hai mắt, cuồng nộ nói:
– Ngươi sớm nói với ta có Tam Sinh Thạch, ta tha cho ngươi một mạng thì như thế nào! Tức giận ah! Trọng bảo như thế lại bị ngươi nổ mất! Muôn lần chết cũng không đủ bồi thường1
Tam Sinh Thạch chính là một loại thạch đầu thập phần kỳ dị. Bên trong ẩn chứa hồn lực vô cùng lớn. Nghe nói trước kia có phàm nhân nhặt được một quả Tam Sinh Thạch, sau khi trở về đặt ở bên cạnh gối đầu, buổi tối lúc ngủ dĩ nhiên mơ tới chính mình kiếp trước kiếp nầy cùng kiếp sau, tổng cộng tam sinh tam thế, cho nên được đặt tên này. Giá trị của nó thậm chí ở trên cả Tử Văn Cửu Anh Giao!
Hành Nguyên hiển nhiên không biết lai lịch của tảng đá kia, chẳng qua là một lần trong lúc vô tình từ một nhà thương hội nào đó mua hàng, cảm ứng được trong đó có hồn lực cường đại, lúc này mới một mực đặt ở bên người nghiên cứu. Vừa rồi cũng chỉ là rút ra hồn lực trong đó muốn trốn thoát một cái mạng đi ra.
Khối Tam Sinh Thạch kia sau khi nổ tung, đại lượng hồn lực khuếch tán ra, đem phấn sắc tinh trần bao bọc Hành Nguyên quanh thân thổi tan ra, hình thành một mảnh khu vực an toàn.
– Vèo vèo vèo…
Ngay tại thời điểm Hành Nguyên vừa mới thở phào một hơi, nghe được thanh âm bén nhọn xoay tròn ngẩng đầu lên ngẩng đầu lên lập tức hít một khẩu khí lạnh. Chỉ thấy Lý Vân Tiêu vẻ mặt âm trầm. Một bộ dáng muốn ăn sống hắn, đầu ngón tay phải bên trên một tinh cầu hồng nhạt cỡ trái bóng rổ đang không ngừng xoay tròn, hơn nữa càng lúc càng lớn, phát ra tiếng kêu chói tai, lại để cho trái tim hắn mạnh mẽ chìm tới đáy cốc.
– Thiếu niên, chuyện gì cũng từ từ! Quân tử động khẩu không động thủ, phàm là đều phải giảng đạo lý! Các ngươi cùng ta gặp nhau tức là có duyên, làm việc lưu lại một đường, ngày khác dễ dàng tương kiến!
Hành Nguyên triệt để bị dọa ngây ngốc, lần này tinh cầu hồng nhạt hắn là tuyệt đối không tiếp được, lập tức vội vàng nói tới đạo lý, nhìn thấy Lý Vân Tiêu vẫn là bất vi sở động, lập tức khóc tang nói:
– Anh hùng, ngươi hãy bỏ qua ta đi. Trước kia là ta không đúng, ta dập đầu ngươi, ngươi muốn cái gì ta toàn bộ cho ngươi. Chỉ cầu ngươi buông tha cái mạng nhỏ này của ta a!
Đoạn Việt nhìn mà há hốc mồm, nổi giận mắng:
– Ngươi tên chết nhát này! Thực mẹ nó mất mặt cho Vũ Hoàng!
– Đúng đúng đúng, ta chính là người nhu nhược, ta thực mất mặt cho Vũ Hoàng, ta đáng chết!
Hành Nguyên vội vàng nói:
– Đoạn đại nhân nói đúng, kính xin Đoạn đại nhân thay ta cầu tình, tha ta một mạng. Tại hạ vô cùng cảm kích, trở về tất nhiên theo Đoạn đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đi theo làm tùy tùng chân chạy hầu hạ.
Đoạn Việt:
-…
Lý Vân Tiêu xem một hồi buồn nôn, loại võ giả dọa phá gan sợ chết này, hắn cũng nhìn thấy không ít, nhưng tiện như này thật đúng là lần đầu gặp được:
– Thực mẹ nó buồn nôn, không hổ là Tinh Túc Tông đi ra, cùng với lão quái kia của các ngươi đồng dạng ah! Ăn một cái lưu tinh hỏa cầu của ta!
Tinh cầu hồng nhạt kia ở lòng bàn tay của hắn dần dần nổi lên không trung, trên trán Lý Vân Tiêu mạnh mẽ nổ bắn ra một đạo hồn lực tuyệt cường, tựa như một cái búa trùng kích phía trên tinh cầu đằng kia, lập tức như là quả bóng chày bị đánh bay ra ngoài. Những nơi đi qua phát sinh tiếng kêu bén nhọn “xèo…xèo”, lại để cho Hành Nguyên trái tim rơi xuống vực sâu.
– Mẹ của ngươi, tiểu súc sanh, lão tử thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
Hành Nguyên tuyệt vọng khẽ cắn môi, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc:
– Ngươi muốn Tử Văn Cửu Anh Giao, nằm mơ đi thôi!
Hắn từ trên người lấy ra một bình ngọc, mạnh mẽ đem nguyên khí rót vào trong đó, lập tức phát ra từng tiếng phá hủy.
Một đầu thân ảnh màu tím cực lớn hiển hiện ở trong sương mù cầu vồng bị Hành Nguyên gắt gao bắt lấy đầu lâu, giãy dụa không ngừng.
– Chết đi!
Hành Nguyên tất cả không cam lòng đem đầu lâu tử giao ôm vỡ, thân hình tử giao cực lớn thống khổ run rẩy không ngừng, bị hung hăng ném bay ra ngoài:
– Muốn giết ta, cho ngươi cái gì cũng không chiếm được!
Hắn đồng thời lấy ra trữ vật giới chỉ trên người mình, mạnh mẽ dùng sức bóp nổ tung.
– Phanh!
Tinh cầu hồng nhạt của Lý Vân Tiêu cũng trực tiếp đánh lên cánh tay của Hành Nguyên, muốn nổ tung lên, vô số phấn tinh phi châm bắn ra, đem cả thân thể của Hành Nguyên trực tiếp đâm thành gai nhím. Phấn tinh uy lực cũng không đến, nhưng là chạm vào da thịt liền xâm nhập bên trong, chốc lát đã đem Hành Nguyên biến thành màu hồng phấn, đồng tử dần dần phóng đại, lộ ra thần sắc sợ hãi cực độ.
Hành Nguyên cả người cứ như vậy kinh ngạc lơ lửng trên không trung, tựa hồ tỉnh táo lại, ngoại trừ toàn thân phấn hồng ra, tựa hồ không còn điểm nào khác thường nữa.
Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảnh giác quan sát, Bọn hắn cũng chưa bao giờ thấy qua có người hút vào phấn sắc tinh trần sẽ như thế nào.
Hành Nguyên thần sắc trở nên dị thường ngây dại, dần dần bắt đầu xuất hiện biến hóa, chỉ thấy khóe miệng của hắn đột nhiên hiện ra vẻ mỉm cười, hơn nữa tiếng cười quỷ dị và âm lãnh cực kỳ. Khiến cho hai người Lý Vân Tiêu hoảng sợ cả kinh.
– Ha ha, ha ha!
Hành Nguyên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả:
– Ha ha, ha ha ha!
Hắn cười trọn vẹn vài phút, cả người dần dần bình tĩnh trở lại, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt một cái, trong lỗ mũi nhẹ nhàng phát ra hừ lạnh một tiếng, dùng thanh âm khàn khàn mờ ảo nói ra:
– Vũ Hoàng bị phong ấn? Tứ giai Thuật Luyện Sư? Hừ, hai con kiến hôi mà thôi.
Lý Vân Tiêu cùng Đoạn Việt đồng thời sắc mặt đại biến, hai người hoảng sợ cảnh giác lên. Hành Nguyên lại trong mắt hiện ra một tia thần sắc miệt thị, sau đó hóa thành một đạo hồng sắc cầu vồng, trực tiếp ở trong sương mù cầu vồng xuyên thẳng qua, hướng phía xa xa bay đi. Những nơi đi qua, phấn sắc tinh trần vội vã nhượng bộ ra.
– Cái này…hiện tại sao lại như thế?
Đoạn Việt xem một hồi há hốc mồm, nội tâm trực tiếp nhảy lên “bịch bịch”. Vừa rồi Hành Nguyên mang đến cho hắn áp lực thực sự là quá lớn. Chỉ là một ánh mắt kia, cơ hồ khiến hắn thiếu chút nữa sụp đổ mất.
Lý Vân Tiêu nhìn xem phương hướng Hành Nguyên biến mất, sắc mặt ngưng trọng dị thường, từng chữ nói ra:
– Hắn bị người đoạt xá!
– Cái gì? Đoạt xá!
Đoạn Việt chấn động, hoảng sợ thất thanh nói:
– Thế gian này thực sự có pháp môn tà ác như thế? Ta vẫn còn cho là đồ vật bịa đặt mà ra!
Lý Vân Tiêu trầm mặc một hồi không nói, sau đó nói:
– Kẻ cướp lấy thân thể Hành Nguyên kia hiển nhiên hồn lực thập phần cường đại, ngươi xem những nơi hắn đi qua, phấn sắc tinh trần dĩ nhiên trực tiếp chấn bay ra xa hơn mười thước. Coi như là ta cũng làm không được.