Hai người một trước một sau đáp xuống, Chiến Phàm gật đầu nói:
- Tử Nguyên huynh có Hạo Thiên Kính quả nhiên danh bất hư truyền, dĩ nhiên là Thất Túc Đạo Quả!
Ánh mắt của hắn đầy thận trọng, loại bảo bối này giá trị to lớn, khó có thể đánh giá. Từ hào khí hiện trường đã có thể nhìn ra được, đợi lát nữa tất nhiên sẽ là một hồi ác chiến.
Trên mặt Chu Tử Nguyên đầy khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào Thất Túc Đạo Quả nuốt nước miếng nói:
- Tu Di Sơn quả nhiên không hổ là tiên cảnh, không ngờ còn có đạo quả do thiên địa sinh ra. Nhưng mà đạo quả chỉ có một cây, người thì hơn mười, hắc hắc...
Tay phải của hắn lật một cái, kiện phỏng chế Hạo Thiên Kính lơ lửng trong lòng bàn tay, bắn ra hào quang sáng ngời.
Chu Tử Nguyên nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Kính nói:
- Hơn nữa cũng có không ít người đang chạy tới nơi đây, dường như cũng phát hiện khí tức của Thất Túc Đạo Quả.
Trên mặt Thôi Tứ biến đổi, nói:
- Đều là hai người các ngươi, nếu không kết giới đã sớm bố trí xong.
Chiến Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng lại, hiện lên một tia tàn khốc, cười lạnh nói:
- Một đám tôm tép nhãi nhép cũng muốn tới phân chia thiên địa chí bảo.
Bóng kiếm trong tay hắn lóe lên, lập tức một đạo ánh sáng tím phóng lên trời, tản ra trên không trung, hóa thành vạn đạo kiếm quang chém ra bốn phương tám hướng, nhìn qua chẳng khác trăm hoa đua nở, bầu trời biến thành màu tím.
Chu Tử Nguyên nhìn qua Hạo Thiên Kính, cười nói:
- Ha ha, Chiến Phàm huynh dùng Tử Ảnh Kiếm quả nhiên sắc bén, những người kia dường như giậm chân tại chỗ, không thể tiến lên.
Chiến Phàm ngạo nghễ nói:
- Thực lực thấp kém tới đây là tìm chết, thực lực cường đại kết giới cũng không ngăn được. Bố trí kết giới làm cái rắm, tranh thủ thời gian bàn bạc làm sao chia Thất Túc Đạo Quả này đi.
Vào lúc này đạo quả đã mở phiến lá thứ bảy ra, đã thành thục, phía trên ẩn chứa ý cảnh thất túc, làm cho tất cả mọi người cảm nhận được nhiệt huyết bành trướng, dường như muốn tiếp xúc với thiên địa quy tắc.
Nhưng tất cả mọi người chán nản, tình thế hiện tại càng phức tạp, sợ rằng không ít người sẽ nuốt hận mà chết, một đám người nhìn chằm chằm vào Thất Túc Đạo Quả, nếu đã tới thì phải có giác ngộ cái chết.
Đột nhiên bầu trời xuất hiện âm thanh ầm ầm, trong mắt một đám cường giả, một chiếc Thanh Lang Chiến Xa chạy tới. (Dg: Thanh Lang Chiến Xa bị đánh nát rồi mà? Sao có thể xuất hiện chứ? Chắc thằng tác giả nó quên)
Chiến Phàm nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Lại có kẻ muốn chết!
Chu Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, xùy cười nói:
- Phía trên có ba người, một Vũ Tông, một Vũ Vương, một Vũ Quân. Ha ha, từ cao tới thấp, phối hợp thật ăn ý.
- Hừ, Vũ VươngVũ Quân mà cũng muốn nhúng chàm, bổn quân sẽ tiễn các ngươi lên đường!
Trong đó nam tử âm dương quái khí không chịu nổi hào khí khẩn trương này, muốn phát tiết tâm trạng một chút, một đạo quyền ảnh ngưng tụ trên không trung, đánh thẳng vào chiến xa.
Thanh Lang Chiến Xa cũng chỉ là tứ giai, hơn nữa năng lực thừa nhận không bằng tứ giai huyền khí. Dưới một quyền của nam tử âm dương quái khí này, chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Đúng lúc này, Thanh Lang Chiến Xa đột nhiên "Thẳng tắp" chuyển vài vòng, dùng động tác không thể tưởng tượng nổi vượt qua quyền ảnh kia.
- Cái gì?
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, chiến xa cũng không phải là người, làm gì có ai điều khiển linh hoạt như thế?
XÍU...UU!!
Đột nhiên một âm thanh xé gió vang lên, dường như trong chiến xa có đồ vật gì đó bắn ra, nhưng tốc độ cực nhanh, người ở nơi này không ai có thể nhìn rõ toàn bộ,.
- Ti! Thất Túc Đạo Quả!
Đột nhiên Dương Phương Chu nghẹn ngào hét lớn một tiếng, biểu lộ hoảng sợ giống như ai đó đang bóp cổ của hắn.
Tâm thần tất cả mọi người chấn động, chỉ thấy trên Thất Túc Đạo Quả chẳng biết lúc nào đã bị một giọt nước màu xanh bám vào, sau đó bao phủ toàn bộ gốc cây.
XÍU...UU!!
Ngay vào lúc mọi người mở to mắt nhìn qua, giọt chất lỏng màu xanh lá lại bao phủ Thất Túc Đạo Quả, trực tiếp nhổ tận gốc, lập tức bắn trở về Thanh Lang Chiến Xa, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Lúc này trên chiến xa có âm thanh kinh dị vang lên, nói:
- Ồ, thật sự là Thất Túc Đạo Quả. Không tệ không tệ, thứ này ăn vào có lợi thật lớn.
Phía dưới nổ tung nồi, đầu óc tất cả mọi người nổ tung lên, cơ hồ đều sung huyết, khí thế trong nháy mắt tăng lên tới cực điểm, hơn mười đạo quang mang phóng lên trời, linh khí hóa dịch trong nháy mắt này cũng bị ngăn cản ở bên ngoài, sau đó sương mù lại che chắn các nơi.
Chu Tử Nguyên ngây ngốc một lúc, lẩm bẩm nói:
- Thứ màu xanh lá... Chiến xa này...
Đồng tử của hắn đột nhiên phóng đại lên, đã biết rõ người đến là người phương nào, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn hóa thành hào quang đuổi theo mau. Cho dù Lý Vân Tiêu có bổn sự thông thiên, dám cướ lấy Thất Túc Đạo Quả trước mặt mọi người thì phải chết không nghi ngờ.
- Thất Túc Đạo Quả? Vân Tiêu đại nhân, đây là vật gì?
Vương Cường cảm nhận được linh khí và quy tắc chấn động trên Thất Túc Đạo Quả, trong lòng cũng rất khiếp sợ. Hắn thân là con trai môn chủ Thiên Châu Môn, đã sớm nhìn quen thiên tài địa bảo, nhưng mà trái cây ẩn chứa quy tắc võ ý thì mới thấy lần đầu.
Lý Vân Tiêu cầm trái cây trong tay quan sát một hồi, lúc này mới cẩn thận thu nó vào trong hộp ngọc, cười nói:
- Cũng không có gì, sau khi ăn có thể lĩnh ngộ toàn bộ thất túc võ ý, trực tiếp trùng kích đến Vũ Hoàng đỉnh phong, trong lúc tu luyện sẽ không gặp bình cảnh gì đó.
- Chi! Cái gì?
Tròng mắt Vương Cường như rơi ra ngoài, thất thanh nói:
- Tại sao có thể có đồ vật nghịch thiên này tồn tại? Cái này, cái này, cái này...
Hắn liên tiếp nói "Cái này", trong lòng khó ức chế biểu tình kinh ngạc của hắn, hai mắt ngốc trệ nhìn qua không gian giới tử trong tay Lý Vân Tiêu, xuất thần hồi lâu.
Lạc Vân Thường sắc mặt kinh hoảng, nói:
- Vân Tiêu, những khí tức cường đại này...
Lý Vân Tiêu vung tay lên, nói:
- Đừng hoảng hốt, trốn tốc độ cao nhất là được.
Thanh Lang Chiến Xa chạy với tốc độ nhanh nhất, không ngừng tiến về phía chân trời.
Võ giả sau lưng tức giận ngập trời, tăng thêm Chu Tử Nguyên tổng cộng mười bốn người đuổi theo không bỏ. Ba người trong chiến xa trong mắt bọn họ là người chết, hiện tại tất cả mọi người lo lắng nhất chính là Thất Túc Đạo Quả bị một người trong đó ăn đi, như vậy cho dù bầm thây kẻ đó thành vạn đoạn cũng chưa đủ hả giận.
Vương Cường cũng nhìn thấy sau lưng xuất hiện nhiều quang mang, khí tức của mỗi người không kém gì hắn, đặc biệt là mấy người dẫn đầu càng có khí tức của Vũ Tông đỉnh phong. Sau đó mới từ trong khiếp sợ Thất Túc Đạo Quả tỉnh táo lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Vân Tiêu đại nhân, phương hướng này của ngươi, chẳng lẽ...
Hai mắt Lý Vân Tiêu sáng lập lòe, lại cười nói:
- Tổng cộng mười bốn Vũ Tông, không biết có thể giết chết thạch thú hay không?
Trong lòng Vương Cường trầm xuống, thầm nghĩ: quả nhiên! Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói:
- Phía trước có thạch thú, sau có hơn mười tên Vũ Tông, chúng ta kẹp ở giữa, chẳng phải không thể chạy thoát sao?
- Tử Nguyên huynh có Hạo Thiên Kính quả nhiên danh bất hư truyền, dĩ nhiên là Thất Túc Đạo Quả!
Ánh mắt của hắn đầy thận trọng, loại bảo bối này giá trị to lớn, khó có thể đánh giá. Từ hào khí hiện trường đã có thể nhìn ra được, đợi lát nữa tất nhiên sẽ là một hồi ác chiến.
Trên mặt Chu Tử Nguyên đầy khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào Thất Túc Đạo Quả nuốt nước miếng nói:
- Tu Di Sơn quả nhiên không hổ là tiên cảnh, không ngờ còn có đạo quả do thiên địa sinh ra. Nhưng mà đạo quả chỉ có một cây, người thì hơn mười, hắc hắc...
Tay phải của hắn lật một cái, kiện phỏng chế Hạo Thiên Kính lơ lửng trong lòng bàn tay, bắn ra hào quang sáng ngời.
Chu Tử Nguyên nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Kính nói:
- Hơn nữa cũng có không ít người đang chạy tới nơi đây, dường như cũng phát hiện khí tức của Thất Túc Đạo Quả.
Trên mặt Thôi Tứ biến đổi, nói:
- Đều là hai người các ngươi, nếu không kết giới đã sớm bố trí xong.
Chiến Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng lại, hiện lên một tia tàn khốc, cười lạnh nói:
- Một đám tôm tép nhãi nhép cũng muốn tới phân chia thiên địa chí bảo.
Bóng kiếm trong tay hắn lóe lên, lập tức một đạo ánh sáng tím phóng lên trời, tản ra trên không trung, hóa thành vạn đạo kiếm quang chém ra bốn phương tám hướng, nhìn qua chẳng khác trăm hoa đua nở, bầu trời biến thành màu tím.
Chu Tử Nguyên nhìn qua Hạo Thiên Kính, cười nói:
- Ha ha, Chiến Phàm huynh dùng Tử Ảnh Kiếm quả nhiên sắc bén, những người kia dường như giậm chân tại chỗ, không thể tiến lên.
Chiến Phàm ngạo nghễ nói:
- Thực lực thấp kém tới đây là tìm chết, thực lực cường đại kết giới cũng không ngăn được. Bố trí kết giới làm cái rắm, tranh thủ thời gian bàn bạc làm sao chia Thất Túc Đạo Quả này đi.
Vào lúc này đạo quả đã mở phiến lá thứ bảy ra, đã thành thục, phía trên ẩn chứa ý cảnh thất túc, làm cho tất cả mọi người cảm nhận được nhiệt huyết bành trướng, dường như muốn tiếp xúc với thiên địa quy tắc.
Nhưng tất cả mọi người chán nản, tình thế hiện tại càng phức tạp, sợ rằng không ít người sẽ nuốt hận mà chết, một đám người nhìn chằm chằm vào Thất Túc Đạo Quả, nếu đã tới thì phải có giác ngộ cái chết.
Đột nhiên bầu trời xuất hiện âm thanh ầm ầm, trong mắt một đám cường giả, một chiếc Thanh Lang Chiến Xa chạy tới. (Dg: Thanh Lang Chiến Xa bị đánh nát rồi mà? Sao có thể xuất hiện chứ? Chắc thằng tác giả nó quên)
Chiến Phàm nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Lại có kẻ muốn chết!
Chu Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, xùy cười nói:
- Phía trên có ba người, một Vũ Tông, một Vũ Vương, một Vũ Quân. Ha ha, từ cao tới thấp, phối hợp thật ăn ý.
- Hừ, Vũ VươngVũ Quân mà cũng muốn nhúng chàm, bổn quân sẽ tiễn các ngươi lên đường!
Trong đó nam tử âm dương quái khí không chịu nổi hào khí khẩn trương này, muốn phát tiết tâm trạng một chút, một đạo quyền ảnh ngưng tụ trên không trung, đánh thẳng vào chiến xa.
Thanh Lang Chiến Xa cũng chỉ là tứ giai, hơn nữa năng lực thừa nhận không bằng tứ giai huyền khí. Dưới một quyền của nam tử âm dương quái khí này, chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Đúng lúc này, Thanh Lang Chiến Xa đột nhiên "Thẳng tắp" chuyển vài vòng, dùng động tác không thể tưởng tượng nổi vượt qua quyền ảnh kia.
- Cái gì?
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, chiến xa cũng không phải là người, làm gì có ai điều khiển linh hoạt như thế?
XÍU...UU!!
Đột nhiên một âm thanh xé gió vang lên, dường như trong chiến xa có đồ vật gì đó bắn ra, nhưng tốc độ cực nhanh, người ở nơi này không ai có thể nhìn rõ toàn bộ,.
- Ti! Thất Túc Đạo Quả!
Đột nhiên Dương Phương Chu nghẹn ngào hét lớn một tiếng, biểu lộ hoảng sợ giống như ai đó đang bóp cổ của hắn.
Tâm thần tất cả mọi người chấn động, chỉ thấy trên Thất Túc Đạo Quả chẳng biết lúc nào đã bị một giọt nước màu xanh bám vào, sau đó bao phủ toàn bộ gốc cây.
XÍU...UU!!
Ngay vào lúc mọi người mở to mắt nhìn qua, giọt chất lỏng màu xanh lá lại bao phủ Thất Túc Đạo Quả, trực tiếp nhổ tận gốc, lập tức bắn trở về Thanh Lang Chiến Xa, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy.
Lúc này trên chiến xa có âm thanh kinh dị vang lên, nói:
- Ồ, thật sự là Thất Túc Đạo Quả. Không tệ không tệ, thứ này ăn vào có lợi thật lớn.
Phía dưới nổ tung nồi, đầu óc tất cả mọi người nổ tung lên, cơ hồ đều sung huyết, khí thế trong nháy mắt tăng lên tới cực điểm, hơn mười đạo quang mang phóng lên trời, linh khí hóa dịch trong nháy mắt này cũng bị ngăn cản ở bên ngoài, sau đó sương mù lại che chắn các nơi.
Chu Tử Nguyên ngây ngốc một lúc, lẩm bẩm nói:
- Thứ màu xanh lá... Chiến xa này...
Đồng tử của hắn đột nhiên phóng đại lên, đã biết rõ người đến là người phương nào, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn hóa thành hào quang đuổi theo mau. Cho dù Lý Vân Tiêu có bổn sự thông thiên, dám cướ lấy Thất Túc Đạo Quả trước mặt mọi người thì phải chết không nghi ngờ.
- Thất Túc Đạo Quả? Vân Tiêu đại nhân, đây là vật gì?
Vương Cường cảm nhận được linh khí và quy tắc chấn động trên Thất Túc Đạo Quả, trong lòng cũng rất khiếp sợ. Hắn thân là con trai môn chủ Thiên Châu Môn, đã sớm nhìn quen thiên tài địa bảo, nhưng mà trái cây ẩn chứa quy tắc võ ý thì mới thấy lần đầu.
Lý Vân Tiêu cầm trái cây trong tay quan sát một hồi, lúc này mới cẩn thận thu nó vào trong hộp ngọc, cười nói:
- Cũng không có gì, sau khi ăn có thể lĩnh ngộ toàn bộ thất túc võ ý, trực tiếp trùng kích đến Vũ Hoàng đỉnh phong, trong lúc tu luyện sẽ không gặp bình cảnh gì đó.
- Chi! Cái gì?
Tròng mắt Vương Cường như rơi ra ngoài, thất thanh nói:
- Tại sao có thể có đồ vật nghịch thiên này tồn tại? Cái này, cái này, cái này...
Hắn liên tiếp nói "Cái này", trong lòng khó ức chế biểu tình kinh ngạc của hắn, hai mắt ngốc trệ nhìn qua không gian giới tử trong tay Lý Vân Tiêu, xuất thần hồi lâu.
Lạc Vân Thường sắc mặt kinh hoảng, nói:
- Vân Tiêu, những khí tức cường đại này...
Lý Vân Tiêu vung tay lên, nói:
- Đừng hoảng hốt, trốn tốc độ cao nhất là được.
Thanh Lang Chiến Xa chạy với tốc độ nhanh nhất, không ngừng tiến về phía chân trời.
Võ giả sau lưng tức giận ngập trời, tăng thêm Chu Tử Nguyên tổng cộng mười bốn người đuổi theo không bỏ. Ba người trong chiến xa trong mắt bọn họ là người chết, hiện tại tất cả mọi người lo lắng nhất chính là Thất Túc Đạo Quả bị một người trong đó ăn đi, như vậy cho dù bầm thây kẻ đó thành vạn đoạn cũng chưa đủ hả giận.
Vương Cường cũng nhìn thấy sau lưng xuất hiện nhiều quang mang, khí tức của mỗi người không kém gì hắn, đặc biệt là mấy người dẫn đầu càng có khí tức của Vũ Tông đỉnh phong. Sau đó mới từ trong khiếp sợ Thất Túc Đạo Quả tỉnh táo lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Vân Tiêu đại nhân, phương hướng này của ngươi, chẳng lẽ...
Hai mắt Lý Vân Tiêu sáng lập lòe, lại cười nói:
- Tổng cộng mười bốn Vũ Tông, không biết có thể giết chết thạch thú hay không?
Trong lòng Vương Cường trầm xuống, thầm nghĩ: quả nhiên! Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói:
- Phía trước có thạch thú, sau có hơn mười tên Vũ Tông, chúng ta kẹp ở giữa, chẳng phải không thể chạy thoát sao?