Nhưng chỉ cần mình tiếp được một quyền này, dùng thân phận Cửu Thiên Vũ Đế của Tinh Túc lão quái, hắn sẽ không xuất ra quyền thứ hai.
Oanh!
Hai đạo vực giới chi lực tầng tầng điệp gia cùng một chỗ, không ngừng trải ra. Hào quang trực tiếp đánh vào hai vực giới này, cực quang lúc trước đã cực nhỏ nhưng vẫn có uy thế kinh thiên, khó có thể ngăn cản.
- Ta nhìn ngươi còn có bao nhiêu lực lượng! Đạo thứ bảy -- Ma Thiên Chiến Giáp!
Hai tay Lý Vân Tiêu vào lúc này không có dừng lại, một chiến giáp màu đen bao phủ thân thể của hắn, bóng dáng nhàn nhạt hiện ra trên hư không.
Chiến giáo kia tỏa ra khí tức kinh người, làm cho người ta không nhịn được sinh ra run rẩy trong lòng.
Đúng là một trong vài món cửu giai huyền khí lấy được trong Tu Di Sơn.
Oanh!
Hào quang đánh vào hư ảnh chiến giáp, vậy mà khó có thể đục lỗ, bức bách thân ảnh Lý Vân Tiêu rút lui trên không trung.
Oanh!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt như tờ giấy, lực lượng của hắn vận chuyển tới đỉnh phong, nhưng vẫn không thể ngăn cản một quyền này.
Hào quang phòng ngự của Ma Thiên Chiến Giáp nhanh chóng biến mất, cuối cùng vẫn bị hào quang xuyên qua, trực tiếp đánh vào bản thể chiến giáp.
Oanh!
Lý Vân Tiêu dưới một kích này rơi xuống đất như sao băng.
Bảy đạo phòng ngự cường đại như thế, vậy mà cũng không ngăn được một quyền của Vũ Đế?
Oanh!
Lý Vân Tiêu trực tiếp đánh vào trong đất, bụi mù bay lên vạn trượng. Một dòng năng lượng to lớn bắn lên cao, đánh tan một góc thành Viêm Vũ thành mây khói.
Cho dù là người thành Viêm Vũ hay là người Tinh Túc Tông đều ngây ngốc.
Không chỉ thán phục Lý Vân Tiêu thủ đoạn thông thiên, càng khiếp sợ một quyền của Vũ Đế, vậy mà phá tan bảy đạo phòng ngự cực mạnh, còn có thể lấy mạng đối phương.
Sau khi vụ nổ chấm dứt, không người nào dám lên tiếng, cả thế giới trở nên an tĩnh, đang chờ bụi mù biến mất.
Uy lực một quyền này khắc sâu vào trong lòng mọi người, khức sâu trong linh hồn.
Uy nghiêm Cửu Thiên Vũ Đế không thể khiêu khích.
Sau khi Tinh Túc lão quái đánh ra một quyền cũng khiếp sợ đầy mặt, đối phương chỉ có tu vị Vũ Vương lại có thể suy yếu một quyền của mình lợi hại như thế.
Bảy loại thủ đoạn kia, không có chỗ nào mà không phải cường đại tới cực điểm. Thua chỉ là do thực lực đối phương quá yếu mà thôi.
Nếu như đối phương cũng giống mình, là Cửu Thiên cảnh thì với bảy đạo phòng ngự kia, bất luận cái nào cũng đừng mơ tưởng phá vỡ.
Hắn phát hiện điểm ấy thì trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Tinh Túc lão tiên, pháp lực vô biên! Tinh Túc lão tiên, pháp lực vô biên!
Cả bầu trời sinh ra tiếng hoan hô to lớn. Các loại âm thanh vỗ mông ngựa không ngừng vang lên, giống như lấy được thắng lợi cực lớn, càng có không ít người kích động chảy nước mắt.
Cảnh này làm người quan sát trên mặt đất trợn mắt há hốc mồm..
Đôi mắt người trong phủ thành chủ trở nên đỏ bừng.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường càng ngất đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lung lay sắp đổ.
Võ giả trong thành Viêm Vũ trầm xuống, yên lặng không nói, trong con mắt tràn đầy khiếp sợ cùng ngưng trọng. Chỉ cảm thấy lực lượng kia quá mạnh, dường như muốn đốt cháy nội tâm của bọn họ.
Ngay vào lúc người Tinh Túc Tông không ngừng chúc mừng, một giọng nói không hài hòa với tiếng hoan hô vang lên.
- Phi! Lão quái, mặc cho ngươi sống mấy trăm tuổi, một lão già khọm mà thôi, cũng chỉ có chút khí lực này sao? Ngay cả ta là một Vũ Vương mười lăm tuổi còn giết không chết, còn không biết xấu hổ nói pháp lực vô biên? Chính ngươi không biết buồn nôn sao?
Ti!
Tất cả mọi người hít khí lạnh, khiếp sợ nhìn qua góc thành Viêm Vũ đang bị tro bụi bao phủ.
Chỉ thấy toàn thân Lý Vân Tiêu máu tươi đầm đìa, trên người huyết nhục mơ hồ, không ra hình người. Lại lộ hàm răng trắng noãn cười lạnh không thôi, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
Hắn dùng giọng nói không ai nghe được, lẩm bẩm:
- Đạo phòng ngự thứ tám làchí cường phách thể của ta!
Một kích cuối cùng lập tức đánh tan thân thể của hắn, nhưng mà thân thể biến thái này nhanh chóng tu bổ lại những tổn thương của một quyền kia. Cuối cùng còn cách mất mạng một chút nhưng vẫn sống sót, thân thể của hắn trong thời gian ngắn lâm vào trạng thái tự chữa trị.
Lần này mọi người nổ tung chảo, dưới một quyền của Cửu Thiên Vũ Đế lại không có chết.
Không chỉ có Tinh Túc lão quái chấn động như rơi mắt ra ngoài, mấy vạn người ở nơi này nhìn hắn như gặp quỷ, miệng của ai cũng há to ra không dám tin.
Oa! Ô ô ô!
Đinh Linh Nhi rốt cục không nhịn được khóc lớn, thân thể trực tiếp té xuống đất.
Hai mắt người trong phủ thành chủ đỏ bừng, thân thể run nhè nhẹ.
Vào lúc này tâm tình phức tạp nhất chính là Tân Như Ngọc, dưới một quyền của Tinh Túc lão quái vừa rồi đã làm cho hắn không thể sinh ra nửa điểm tâm tư phản kháng, thậm chí có một loại cảm giác muốn quỳ bái. Càng đừng nói nó dũng khí đón đỡ mà không chết.
Hắn thở dài, từ đó về sau nội tâm triệt để tâm phục khẩu phục, rốt cuộc không sinh ra tâm tư hiếu thắng nữa.
Tề Phong cũng khiếp sợ tột đỉnh, nhớ tới vài ngày trước Lý Vân Tiêu dùng phong thái này đánh nhau với hắn, lúc ấy còn cho là mình hạ thủ lưu tình, hiện tại xem ra nếu buông tay đánh nhau một trận, thắng bại có lẽ không rõ.
- Lão quái, nếu ta là ngươi thì hiện tại đã đâm đầu chết rồi.
Lý Vân Tiêu cười lớn trào phúng.
Cả buổi tối hôm nay, tiếng cười của hắn to nhất.
Trên mặt Tinh Túc lão quái lúc trắng lúc xanh, hắn cũng nhìn ra Lý Vân Tiêu đã nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn không thể nào không biết xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy ra tay thêm lần nữa? Đối phương chính là thiếu niên mười mấy tuổi, hơn nữa tu vị chỉ là Vũ Vương a!
Hắn làm sao sống sót?
Sắc mặt Tinh Túc lão quái âm trầm như chảy ra nước, lần này bất kể như thế nào thì hắn đã ném mặt mũi lớn rồi! Cơ hồ có thể xác định vững chắc, chuyện này về sau sẽ biến thành trò cười. Dưới một quyền mà không thể giết được một Vũ Vương con sâu cái kiến.
- Nếu ngươi không chết, ta không ngại ra thêm quyền nữa.
Tinh Túc lão quái xanh mặt, tiếp tục giơ nắm đấm lên.
Ti!
Lần này tất cả mọi người hít khí lạnh, sắc mặt kinh ngạc. Lão nhân này còn định ra tay lần thứ hai? Vũ Đế chẳng lẽ vô sỉ như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, hình tượng Cửu Thiên Vũ Đế cao cao tại thượng đã lập tức bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngay cả Lý Vân Tiêu cũng biến sắc, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới Tinh Túc lão quái lại vô sỉ đến mức này, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một quyền của đối phương, ý định nếu có dị động sẽ trốn vào trong Giới Thần Bi.
Quyền mang trong tay lão quái càng ngày càng sáng, đột nhiên tỏa ra, đang muốn xuất quyền.
Lần này Tinh Túc lão quái đã dùng toàn lực, hắn muốn một quyền này không thể xuất hiện ngoài ý muốn. Hơn nữa sát khí trong mắt lóe lên, nếu mình đã mất mặt thì không ngại mất mặt thêm chút nữa, ý định một quyền này đánh thành Viêm Vũ thành tro bụi.
Tất cả mọi người lập tức nín thở, khẩn trương mở to hai mắt ra, uy áp cửu thiên Vũ Đế làm cho bọn họ không thể di động.
Oanh!
Hai đạo vực giới chi lực tầng tầng điệp gia cùng một chỗ, không ngừng trải ra. Hào quang trực tiếp đánh vào hai vực giới này, cực quang lúc trước đã cực nhỏ nhưng vẫn có uy thế kinh thiên, khó có thể ngăn cản.
- Ta nhìn ngươi còn có bao nhiêu lực lượng! Đạo thứ bảy -- Ma Thiên Chiến Giáp!
Hai tay Lý Vân Tiêu vào lúc này không có dừng lại, một chiến giáp màu đen bao phủ thân thể của hắn, bóng dáng nhàn nhạt hiện ra trên hư không.
Chiến giáo kia tỏa ra khí tức kinh người, làm cho người ta không nhịn được sinh ra run rẩy trong lòng.
Đúng là một trong vài món cửu giai huyền khí lấy được trong Tu Di Sơn.
Oanh!
Hào quang đánh vào hư ảnh chiến giáp, vậy mà khó có thể đục lỗ, bức bách thân ảnh Lý Vân Tiêu rút lui trên không trung.
Oanh!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt như tờ giấy, lực lượng của hắn vận chuyển tới đỉnh phong, nhưng vẫn không thể ngăn cản một quyền này.
Hào quang phòng ngự của Ma Thiên Chiến Giáp nhanh chóng biến mất, cuối cùng vẫn bị hào quang xuyên qua, trực tiếp đánh vào bản thể chiến giáp.
Oanh!
Lý Vân Tiêu dưới một kích này rơi xuống đất như sao băng.
Bảy đạo phòng ngự cường đại như thế, vậy mà cũng không ngăn được một quyền của Vũ Đế?
Oanh!
Lý Vân Tiêu trực tiếp đánh vào trong đất, bụi mù bay lên vạn trượng. Một dòng năng lượng to lớn bắn lên cao, đánh tan một góc thành Viêm Vũ thành mây khói.
Cho dù là người thành Viêm Vũ hay là người Tinh Túc Tông đều ngây ngốc.
Không chỉ thán phục Lý Vân Tiêu thủ đoạn thông thiên, càng khiếp sợ một quyền của Vũ Đế, vậy mà phá tan bảy đạo phòng ngự cực mạnh, còn có thể lấy mạng đối phương.
Sau khi vụ nổ chấm dứt, không người nào dám lên tiếng, cả thế giới trở nên an tĩnh, đang chờ bụi mù biến mất.
Uy lực một quyền này khắc sâu vào trong lòng mọi người, khức sâu trong linh hồn.
Uy nghiêm Cửu Thiên Vũ Đế không thể khiêu khích.
Sau khi Tinh Túc lão quái đánh ra một quyền cũng khiếp sợ đầy mặt, đối phương chỉ có tu vị Vũ Vương lại có thể suy yếu một quyền của mình lợi hại như thế.
Bảy loại thủ đoạn kia, không có chỗ nào mà không phải cường đại tới cực điểm. Thua chỉ là do thực lực đối phương quá yếu mà thôi.
Nếu như đối phương cũng giống mình, là Cửu Thiên cảnh thì với bảy đạo phòng ngự kia, bất luận cái nào cũng đừng mơ tưởng phá vỡ.
Hắn phát hiện điểm ấy thì trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Tinh Túc lão tiên, pháp lực vô biên! Tinh Túc lão tiên, pháp lực vô biên!
Cả bầu trời sinh ra tiếng hoan hô to lớn. Các loại âm thanh vỗ mông ngựa không ngừng vang lên, giống như lấy được thắng lợi cực lớn, càng có không ít người kích động chảy nước mắt.
Cảnh này làm người quan sát trên mặt đất trợn mắt há hốc mồm..
Đôi mắt người trong phủ thành chủ trở nên đỏ bừng.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường càng ngất đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lung lay sắp đổ.
Võ giả trong thành Viêm Vũ trầm xuống, yên lặng không nói, trong con mắt tràn đầy khiếp sợ cùng ngưng trọng. Chỉ cảm thấy lực lượng kia quá mạnh, dường như muốn đốt cháy nội tâm của bọn họ.
Ngay vào lúc người Tinh Túc Tông không ngừng chúc mừng, một giọng nói không hài hòa với tiếng hoan hô vang lên.
- Phi! Lão quái, mặc cho ngươi sống mấy trăm tuổi, một lão già khọm mà thôi, cũng chỉ có chút khí lực này sao? Ngay cả ta là một Vũ Vương mười lăm tuổi còn giết không chết, còn không biết xấu hổ nói pháp lực vô biên? Chính ngươi không biết buồn nôn sao?
Ti!
Tất cả mọi người hít khí lạnh, khiếp sợ nhìn qua góc thành Viêm Vũ đang bị tro bụi bao phủ.
Chỉ thấy toàn thân Lý Vân Tiêu máu tươi đầm đìa, trên người huyết nhục mơ hồ, không ra hình người. Lại lộ hàm răng trắng noãn cười lạnh không thôi, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
Hắn dùng giọng nói không ai nghe được, lẩm bẩm:
- Đạo phòng ngự thứ tám làchí cường phách thể của ta!
Một kích cuối cùng lập tức đánh tan thân thể của hắn, nhưng mà thân thể biến thái này nhanh chóng tu bổ lại những tổn thương của một quyền kia. Cuối cùng còn cách mất mạng một chút nhưng vẫn sống sót, thân thể của hắn trong thời gian ngắn lâm vào trạng thái tự chữa trị.
Lần này mọi người nổ tung chảo, dưới một quyền của Cửu Thiên Vũ Đế lại không có chết.
Không chỉ có Tinh Túc lão quái chấn động như rơi mắt ra ngoài, mấy vạn người ở nơi này nhìn hắn như gặp quỷ, miệng của ai cũng há to ra không dám tin.
Oa! Ô ô ô!
Đinh Linh Nhi rốt cục không nhịn được khóc lớn, thân thể trực tiếp té xuống đất.
Hai mắt người trong phủ thành chủ đỏ bừng, thân thể run nhè nhẹ.
Vào lúc này tâm tình phức tạp nhất chính là Tân Như Ngọc, dưới một quyền của Tinh Túc lão quái vừa rồi đã làm cho hắn không thể sinh ra nửa điểm tâm tư phản kháng, thậm chí có một loại cảm giác muốn quỳ bái. Càng đừng nói nó dũng khí đón đỡ mà không chết.
Hắn thở dài, từ đó về sau nội tâm triệt để tâm phục khẩu phục, rốt cuộc không sinh ra tâm tư hiếu thắng nữa.
Tề Phong cũng khiếp sợ tột đỉnh, nhớ tới vài ngày trước Lý Vân Tiêu dùng phong thái này đánh nhau với hắn, lúc ấy còn cho là mình hạ thủ lưu tình, hiện tại xem ra nếu buông tay đánh nhau một trận, thắng bại có lẽ không rõ.
- Lão quái, nếu ta là ngươi thì hiện tại đã đâm đầu chết rồi.
Lý Vân Tiêu cười lớn trào phúng.
Cả buổi tối hôm nay, tiếng cười của hắn to nhất.
Trên mặt Tinh Túc lão quái lúc trắng lúc xanh, hắn cũng nhìn ra Lý Vân Tiêu đã nỏ mạnh hết đà, nhưng hắn không thể nào không biết xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy ra tay thêm lần nữa? Đối phương chính là thiếu niên mười mấy tuổi, hơn nữa tu vị chỉ là Vũ Vương a!
Hắn làm sao sống sót?
Sắc mặt Tinh Túc lão quái âm trầm như chảy ra nước, lần này bất kể như thế nào thì hắn đã ném mặt mũi lớn rồi! Cơ hồ có thể xác định vững chắc, chuyện này về sau sẽ biến thành trò cười. Dưới một quyền mà không thể giết được một Vũ Vương con sâu cái kiến.
- Nếu ngươi không chết, ta không ngại ra thêm quyền nữa.
Tinh Túc lão quái xanh mặt, tiếp tục giơ nắm đấm lên.
Ti!
Lần này tất cả mọi người hít khí lạnh, sắc mặt kinh ngạc. Lão nhân này còn định ra tay lần thứ hai? Vũ Đế chẳng lẽ vô sỉ như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, hình tượng Cửu Thiên Vũ Đế cao cao tại thượng đã lập tức bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngay cả Lý Vân Tiêu cũng biến sắc, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới Tinh Túc lão quái lại vô sỉ đến mức này, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một quyền của đối phương, ý định nếu có dị động sẽ trốn vào trong Giới Thần Bi.
Quyền mang trong tay lão quái càng ngày càng sáng, đột nhiên tỏa ra, đang muốn xuất quyền.
Lần này Tinh Túc lão quái đã dùng toàn lực, hắn muốn một quyền này không thể xuất hiện ngoài ý muốn. Hơn nữa sát khí trong mắt lóe lên, nếu mình đã mất mặt thì không ngại mất mặt thêm chút nữa, ý định một quyền này đánh thành Viêm Vũ thành tro bụi.
Tất cả mọi người lập tức nín thở, khẩn trương mở to hai mắt ra, uy áp cửu thiên Vũ Đế làm cho bọn họ không thể di động.