Tinh lực rót vào trong da thịt hắn, xuyên qua huyết nhục kinh mạch, vậy mà khiến linh hồn cảm nhận được một mảnh yên tĩnh tường hòa, cực kỳ hưởng thụ.
Yêu Long cũng mở hai mắt ra, khiếp sợ không thể tin nhìn qua tinh huy bắn xuống, vui mừng nói không nên lời, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là công pháp tốt! Cổ Phi Dương, con mẹ nó ngươi cũng quá may mắn đi! Chuyện tốt trong toàn bộ Thiên Võ Giới đều bị một mình ngươi chiếm được! Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này cũng không kém gì Đại Diễn Thần Quyết kia của ngươi cả!
Lý Vân Tiêu cũng đại hỉ không thôi, cả hai tuy rằng đều là luyện hồn thuật, nhưng Đại Diễn Thần Quyết chính là thông qua tu luyện bản thân tăng lên và khôi phục hồn lực, tương đương với nội công tâm pháp, còn có thể vận dụng lúc thi triển linh hồn công kích. Nhưng Tinh Quang Luyện Hồn Thuật lại hấp thu ngoại lực để bổ sung hồn lực, đạo lý giống như võ giả hấp thu nguyên thạch vậy.
Trong pháp môn tu luyện linh hồn, vô luận là thông qua bản thân tu luyện hay là mượn ngoại vật, đều được công nhận là chuyện khó nhất, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tạo nên sự khan hiếm và địa vị tôn sùng cho Thuật Luyện Sư.
- Đã có loại pháp môn có thể hấp thu tinh quang bổ sung hồn lực này rồi, về sau rốt cuộc không cần dưỡng hồn nữa...
Lý Vân Tiêu thì thào tự nói..., trên mặt tràn đầy một mảnh vui mừng.
Viên Cao Hàn ở bên cạnh đột nhiên trong nội tâm chấn động, phục hồi tinh thần lại từ hưởng thụ, hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, phát hiện đối phương vậy mà cũng cũng giống như mình đang cắn nuốt tinh quang, trong lòng liền nhấc lên sóng gió động trời, thất thanh nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể học xong nhanh vậy được?
Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc khinh bỉ vô cùng hiếm thấy, khẽ nói:
- Nhanh sao? Cũng tạm được a.
Cũng tạm được...
Viên Cao Hàn lập tức phát điên, xao động muốn giết người, hai mắt cơ hồ phun ra lửa, quát ầm lên:
- Cũng, cũng tạm được?! Ngươi, ngươi có biết sau khi ta học được thần quyết đến lần đầu tiên hấp thu tinh lực, phải mất thời gian bao lâu không?!
Lý Vân Tiêu nhún vai, mỉm cười mở ra hai tay.
Viên Cao Hàn thật muốn một ngụm cắn chết hắn, giận dữ hét:
- Mười tháng, là mười tháng ah!
Hắn nhìn trên da thịt Lý Vân Tiêu không ngừng được tinh quang rót vào, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, kêu rên nói:
- Hơn nữa sau mười tháng cũng mới chỉ có thể hấp thu một chút tinh lực, nào có thể nuốt nhiều như ngươi chứ! Đây hoàn toàn là nuốt trôi a!
Hắn bụm lấy đầu của mình, quát:
- Tốc độ nuốt trôi của ngươi hiện giờ, coi như là so với ta cũng không kém bao nhiêu, ngươi, ngươi... "
Từ lúc nhìn thấy Lý Vân Tiêu đến tận giờ, tuy rằng vẫn một mực đều ở trong khiếp sợ, nhưng kinh hãi giờ phút này mới lên đến đỉnh điểm, không tiếp tục chịu nổi thêm nữa! Hiện giờ cho dù Lý Vân Tiêu nói mình không có tiểu kê kê, hắn cũng sẽ không giật mình nữa!
Hắn chìm đắm trong Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này hơn nửa đời người, hiểu rõ sâu đậm, lúc này mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Lý Vân Tiêu lúc này, cái này đã không thể dùng từ ngữ thiên tài yêu nghiệt để hình dung được nữa rồi, hắn cảm thấy hắn có lẽ nên sáng tạo ra một từ để thuyết minh loại cảm giác này! Loại khiếp sợ cực độ và cảm giác áp lực này chắn trong lòng hắn, nếu không phải hắn không có bản thể thì đoán chừng đã sớm hộc máu rồi.
- Không kém ngươi bao nhiêu sao?
Lý Vân Tiêu nhướng mày, khinh thường khẽ nói:
- Thôi ngay! Ý ngươi là còn không bằng ngươi?! Ta còn tưởng rằng lợi hại hơn ngươi nhiều, hóa ra còn không bằng được ngươi, ngươi kích động cái gì?
PHỐC!
Viên Cao Hàn mặc dù không có hình thể, nhưng cũng không nhịn được nữa phun ra một hơi, chỉ cảm tinh khí trong cơ thể không còn, hồn lực cũng hảo tổn lớn.
Đúng lúc này, trên hư không tản ra tinh quang, trong màn đêm vô tận lộ ra chút tia xám trắng, không ngừng lưu chuyển, lúc ẩn lúc hiện, bản thể tựa hồ đang từ trong không gian khác ép qua đây.
Viên Cao Hàn sắc mặt đại biến, bất chấp suy nghĩ tiếp những thứ khác, hét lớn:
- Đến rồi! Thái Cổ Cương Phong xuất hiện, dính vào sẽ phải chết ngay, phong hoá vạn vật!
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, đại lượng tiếng gió rít gào trên trời cao, bầu trời vốn yên tĩnh thoáng cái trở nên xao động..., tinh quang đầy trời cũng dần dần ảm đạm, dần dần mơ hồ trong tầm mắt. Hai người bọn họ tuy rằng cách xa hơn vạn mét, nhưng vẫn cảm nhận được cổ nguyên tố chi lực cường đại kia, đặc biệt là Lý Vân Tiêu, hơi nước trong thân thể nhanh chóng bốc đi.
Viên Cao Hàn quát lớn:
- Tranh thủ thời gian vận công điều tức, chỉ cần ngươi không tìm đường chết sẽ không phải chết! Nó sẽ chỉ tàn sát bừa bãi trên không phiến Thái Cổ chi địa này thôi, chừng nửa canh giờ sẽ biến mất!
Trên người Lý Vân Tiêu phát ra hào quang sáng ngời, chiếu bốn phía sáng như ban ngày, da thịt thông thấu như tuyết, che kín bọt nước thật nhỏ từ trong thân thể thẩm thấu ra ngoài, bị giữ lại dưới ánh trắng sáng, cũng không bị bốc hơi đi mất.
- Thần Thể chi thân!
Viên Cao Hàn khẽ giật mình, giật mình nói:
- Ngươi đây là Thần Thể gì, vậy mà có thể ngăn cản lực lượng phong hoá của Thái Cổ Cương Phong?!
Thần Thể tuy rằng vô cùng trân quý, nhưng hắn thân là Thuật Luyện Sư cửu giai của Thánh Vực, thiên tài yêu nghiệt gì chưa thấy qua, tồn tại có được thể chất Thần Thể ở trong mắt hắn cũng chỉ thuộc loại bình thường, nhưng có thể ngăn cản Thái Cổ Cương Phong lại khiến hắn cực kỳ chấn động.
Lý Vân Tiêu cũng có chút giật mình..., Minh Nguyệt chi thân có thể tinh lọc lực lượng mặt trái, không thể tưởng được còn có thể kháng cự nguyên tố chi lực, bất quá đây cũng là vì hắn vẫn còn cách xa Thái Cổ Cương Phong cả vạn mét, bằng không thì đừng nói là Thần Thể, sợ rằng chỉ có Bất Diệt Kim Thân mới có thể chống lại nổi!
- Hắc, không thể tưởng được Thần Thể này thật sự không tệ, không có phí không hai tỷ nguyên thạch ah!
Lý Vân Tiêu đại hỉ không thôi.
- Cái..., cái gì không phí không?
Viên Cao Hàn có chút nghe không hiểu, ngạc nhiên hỏi.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, cười hắc hắc nói:
- Thần Thể này của ta, là tốn hao hai tỷ trung phẩm nguyên thạch đổi lấy đấy!
- Nguyên thạch đổi lấy Thần Thể?...
Viên Cao Hàn há to miệng, dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng chỉ biết Thần Thể chỉ có thể trời sinh truyền thừa, hoặc là có ẩn tính huyết mạch ngày sau kích phát, chưa từng nghe qua Thần Thể còn có thể mua? Nếu có chuyện tốt bực này, trong thiên hạ sợ rằng mỗi người đều là Thần Thể rồi.
Đúng lúc này hắn cũng không cách nào hỏi nhiều, Lý Vân Tiêu cũng lười giải thích, mà dời ánh mắt lên hư không, lộ ra một tia tươi cười, hai chân ra sức đạp, lập tức phóng lên trời, hóa thành một đạo quang mang bắn về phía Thái Cổ Cương Phong kia.
- Chi! Ngươi điên ư, không muốn sống nữa sao!
Viên Cao Hàn lập tức muốn lồi mắt, há to mồm nhìn Lý Vân Tiêu, hắn giống như một mũi tên trùng thiên, mang theo bạch quang hoa mỹ phóng tới đám cương phong kinh khủng kia.
Yêu Long cũng mở hai mắt ra, khiếp sợ không thể tin nhìn qua tinh huy bắn xuống, vui mừng nói không nên lời, lẩm bẩm:
- Quả nhiên là công pháp tốt! Cổ Phi Dương, con mẹ nó ngươi cũng quá may mắn đi! Chuyện tốt trong toàn bộ Thiên Võ Giới đều bị một mình ngươi chiếm được! Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này cũng không kém gì Đại Diễn Thần Quyết kia của ngươi cả!
Lý Vân Tiêu cũng đại hỉ không thôi, cả hai tuy rằng đều là luyện hồn thuật, nhưng Đại Diễn Thần Quyết chính là thông qua tu luyện bản thân tăng lên và khôi phục hồn lực, tương đương với nội công tâm pháp, còn có thể vận dụng lúc thi triển linh hồn công kích. Nhưng Tinh Quang Luyện Hồn Thuật lại hấp thu ngoại lực để bổ sung hồn lực, đạo lý giống như võ giả hấp thu nguyên thạch vậy.
Trong pháp môn tu luyện linh hồn, vô luận là thông qua bản thân tu luyện hay là mượn ngoại vật, đều được công nhận là chuyện khó nhất, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tạo nên sự khan hiếm và địa vị tôn sùng cho Thuật Luyện Sư.
- Đã có loại pháp môn có thể hấp thu tinh quang bổ sung hồn lực này rồi, về sau rốt cuộc không cần dưỡng hồn nữa...
Lý Vân Tiêu thì thào tự nói..., trên mặt tràn đầy một mảnh vui mừng.
Viên Cao Hàn ở bên cạnh đột nhiên trong nội tâm chấn động, phục hồi tinh thần lại từ hưởng thụ, hoảng sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, phát hiện đối phương vậy mà cũng cũng giống như mình đang cắn nuốt tinh quang, trong lòng liền nhấc lên sóng gió động trời, thất thanh nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể học xong nhanh vậy được?
Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc khinh bỉ vô cùng hiếm thấy, khẽ nói:
- Nhanh sao? Cũng tạm được a.
Cũng tạm được...
Viên Cao Hàn lập tức phát điên, xao động muốn giết người, hai mắt cơ hồ phun ra lửa, quát ầm lên:
- Cũng, cũng tạm được?! Ngươi, ngươi có biết sau khi ta học được thần quyết đến lần đầu tiên hấp thu tinh lực, phải mất thời gian bao lâu không?!
Lý Vân Tiêu nhún vai, mỉm cười mở ra hai tay.
Viên Cao Hàn thật muốn một ngụm cắn chết hắn, giận dữ hét:
- Mười tháng, là mười tháng ah!
Hắn nhìn trên da thịt Lý Vân Tiêu không ngừng được tinh quang rót vào, chỉ cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, kêu rên nói:
- Hơn nữa sau mười tháng cũng mới chỉ có thể hấp thu một chút tinh lực, nào có thể nuốt nhiều như ngươi chứ! Đây hoàn toàn là nuốt trôi a!
Hắn bụm lấy đầu của mình, quát:
- Tốc độ nuốt trôi của ngươi hiện giờ, coi như là so với ta cũng không kém bao nhiêu, ngươi, ngươi... "
Từ lúc nhìn thấy Lý Vân Tiêu đến tận giờ, tuy rằng vẫn một mực đều ở trong khiếp sợ, nhưng kinh hãi giờ phút này mới lên đến đỉnh điểm, không tiếp tục chịu nổi thêm nữa! Hiện giờ cho dù Lý Vân Tiêu nói mình không có tiểu kê kê, hắn cũng sẽ không giật mình nữa!
Hắn chìm đắm trong Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này hơn nửa đời người, hiểu rõ sâu đậm, lúc này mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Lý Vân Tiêu lúc này, cái này đã không thể dùng từ ngữ thiên tài yêu nghiệt để hình dung được nữa rồi, hắn cảm thấy hắn có lẽ nên sáng tạo ra một từ để thuyết minh loại cảm giác này! Loại khiếp sợ cực độ và cảm giác áp lực này chắn trong lòng hắn, nếu không phải hắn không có bản thể thì đoán chừng đã sớm hộc máu rồi.
- Không kém ngươi bao nhiêu sao?
Lý Vân Tiêu nhướng mày, khinh thường khẽ nói:
- Thôi ngay! Ý ngươi là còn không bằng ngươi?! Ta còn tưởng rằng lợi hại hơn ngươi nhiều, hóa ra còn không bằng được ngươi, ngươi kích động cái gì?
PHỐC!
Viên Cao Hàn mặc dù không có hình thể, nhưng cũng không nhịn được nữa phun ra một hơi, chỉ cảm tinh khí trong cơ thể không còn, hồn lực cũng hảo tổn lớn.
Đúng lúc này, trên hư không tản ra tinh quang, trong màn đêm vô tận lộ ra chút tia xám trắng, không ngừng lưu chuyển, lúc ẩn lúc hiện, bản thể tựa hồ đang từ trong không gian khác ép qua đây.
Viên Cao Hàn sắc mặt đại biến, bất chấp suy nghĩ tiếp những thứ khác, hét lớn:
- Đến rồi! Thái Cổ Cương Phong xuất hiện, dính vào sẽ phải chết ngay, phong hoá vạn vật!
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, đại lượng tiếng gió rít gào trên trời cao, bầu trời vốn yên tĩnh thoáng cái trở nên xao động..., tinh quang đầy trời cũng dần dần ảm đạm, dần dần mơ hồ trong tầm mắt. Hai người bọn họ tuy rằng cách xa hơn vạn mét, nhưng vẫn cảm nhận được cổ nguyên tố chi lực cường đại kia, đặc biệt là Lý Vân Tiêu, hơi nước trong thân thể nhanh chóng bốc đi.
Viên Cao Hàn quát lớn:
- Tranh thủ thời gian vận công điều tức, chỉ cần ngươi không tìm đường chết sẽ không phải chết! Nó sẽ chỉ tàn sát bừa bãi trên không phiến Thái Cổ chi địa này thôi, chừng nửa canh giờ sẽ biến mất!
Trên người Lý Vân Tiêu phát ra hào quang sáng ngời, chiếu bốn phía sáng như ban ngày, da thịt thông thấu như tuyết, che kín bọt nước thật nhỏ từ trong thân thể thẩm thấu ra ngoài, bị giữ lại dưới ánh trắng sáng, cũng không bị bốc hơi đi mất.
- Thần Thể chi thân!
Viên Cao Hàn khẽ giật mình, giật mình nói:
- Ngươi đây là Thần Thể gì, vậy mà có thể ngăn cản lực lượng phong hoá của Thái Cổ Cương Phong?!
Thần Thể tuy rằng vô cùng trân quý, nhưng hắn thân là Thuật Luyện Sư cửu giai của Thánh Vực, thiên tài yêu nghiệt gì chưa thấy qua, tồn tại có được thể chất Thần Thể ở trong mắt hắn cũng chỉ thuộc loại bình thường, nhưng có thể ngăn cản Thái Cổ Cương Phong lại khiến hắn cực kỳ chấn động.
Lý Vân Tiêu cũng có chút giật mình..., Minh Nguyệt chi thân có thể tinh lọc lực lượng mặt trái, không thể tưởng được còn có thể kháng cự nguyên tố chi lực, bất quá đây cũng là vì hắn vẫn còn cách xa Thái Cổ Cương Phong cả vạn mét, bằng không thì đừng nói là Thần Thể, sợ rằng chỉ có Bất Diệt Kim Thân mới có thể chống lại nổi!
- Hắc, không thể tưởng được Thần Thể này thật sự không tệ, không có phí không hai tỷ nguyên thạch ah!
Lý Vân Tiêu đại hỉ không thôi.
- Cái..., cái gì không phí không?
Viên Cao Hàn có chút nghe không hiểu, ngạc nhiên hỏi.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, cười hắc hắc nói:
- Thần Thể này của ta, là tốn hao hai tỷ trung phẩm nguyên thạch đổi lấy đấy!
- Nguyên thạch đổi lấy Thần Thể?...
Viên Cao Hàn há to miệng, dù hắn kiến thức rộng rãi, cũng chỉ biết Thần Thể chỉ có thể trời sinh truyền thừa, hoặc là có ẩn tính huyết mạch ngày sau kích phát, chưa từng nghe qua Thần Thể còn có thể mua? Nếu có chuyện tốt bực này, trong thiên hạ sợ rằng mỗi người đều là Thần Thể rồi.
Đúng lúc này hắn cũng không cách nào hỏi nhiều, Lý Vân Tiêu cũng lười giải thích, mà dời ánh mắt lên hư không, lộ ra một tia tươi cười, hai chân ra sức đạp, lập tức phóng lên trời, hóa thành một đạo quang mang bắn về phía Thái Cổ Cương Phong kia.
- Chi! Ngươi điên ư, không muốn sống nữa sao!
Viên Cao Hàn lập tức muốn lồi mắt, há to mồm nhìn Lý Vân Tiêu, hắn giống như một mũi tên trùng thiên, mang theo bạch quang hoa mỹ phóng tới đám cương phong kinh khủng kia.