Ngay vào thời điểm hắn kinh nghi bất định, trong đầu đau đớn kịch liệt, giống như rất nhiều tin tức quán thâu vào trong đầu, làm cho hắn đau đầu muốn nứt ra, ôm cái đầu rống to lên.
Người trên đường đi giật mình tránh xa ra, lập tức cách ly một khu vực không có ai, nhìn qua nam tử lông mày xanh mắt đẹp gào rú, hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thống khổ không thôi, cuối cùng hai chân duỗi ra, thân thể bất động, hắn nằm trên đất vô cùng yên tĩnh, chỉ có chân mày nhíu lại.
- Này, người nọ bị sao thế? Sẽ không chết chứ?
- Có khả năng, vừa rồi hình như hắn bị giật kinh phong, hảo hảo một thanh niên, nói chết thì chết, ai, nhân sinh vô thường ah!
- Nam tử này lớn lên rất tuấn tú, thật sự là đáng tiếc, có thể chết hay không? Có nên giúp hắn không?
- Thôi đi pa ơi..., cũng đừng hại ta! Nếu ta đi lên, đột nhiên hán tỉnh lại nói là ta đánh ngã hắn, cho dù có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch đâu.
- Không có việc gì, tất cả mọi người làm chứng cho ngươi. Nhiều người chứng kiến như thế, tất cả đứng bên phía ngươi mà, mọi người nói có đúng hay không?
- Đúng vậy a, đúng a!
Người chung quanh lập tức hưởng ứng, trong đó một gã đại hán càng hét lớn:
- Tất cả mọi người nhìn thấy, là người này bị giật kinh phong té xuống đất, hoàn toàn không quan hệ với lão bằng hữu này, đợi lát nữa nếu người trẻ tuổi kia giội nước bẩn, đoàn người cùng làm chứng cho vị bằng hữu này.
- Nhất định, nhất định!
Người chung quanh vẻ mặt đầy chính khí nói ra..
Lúc này mới có một người đi lên, ngồi xổm người xuống bắt mạch cho người này. Hai ngón tay vừa chạm vào kinh mạch, lập tức chấn động toàn thân, gương mặt kinh hãi, hai con ngươi thoáng cái tê liệt vô thần, giống như biến thành tượng đá.
- Cảm ơn ngươi ah lão đầu, ta không sao!
Thanh niên nam tử đột nhiên giật mình một cái, đem tay dời đi, lão nhân này cũng cơ linh, hắn thất thần hoảng sợ nhìn qua người này, hắn quát to một tiếng sau đó bỏ chạy như điên.
- Không có việc gì còn nằm trên mặt đất giả chết, thật sự là!
Quần chúng chung quanh cảm thấy mất mặt, lập tức tản đi.
Thanh niên nam tử lộ ra thần sắc ngưng trọng, hai con ngươi bắn ra hào quang làm nhạt, hắn nhìn vào sâu trong bầu trời, trên gương mặt tuấn tú giống như đúc nam tử trên Cổ Thần chiến trường, chính là Đế Già đi ra từ trong Tu Di Sơn.
Giới Thần Bi bay xuyên qua ngân hà, bị một đám hắc khí ở sau lưng đánh trúng, phát ra âm thanh chấn động cực lớn.
May mắn hắc sắc ma khí bị các loại năng lượng trong ngân hà bào mòn rất nhiều, nhưng dù vậy cũng giống như giòi trong xương bám vào mặt ngoài Giới Thần Bi, bỏ đi không được, khiến cho kim quang bên ngoài Giới Thần Bi càng ngày càng ảm đạm.
Sau mấy hô hấp kim quang đại thạnh, hắc sắc ma khí hoàn toàn không thấy, vậy mà nhảy vào trong không gian Giới Thần Bi.
Bên trong Giới Thần Bi, tất cả mọi người vốn cảm nhận được chấn động mạnh mẽ, cơ hồ muốn mất đi khống chế, thật vất vả ổn định lại thì trên bầu trời tối lại, ma khí không ngừng quay cuồn trên không trung, lao thẳng xuống.
Mọi người đều chấn động, toàn bộ cảnh giác tới cực điểm, đám người Đoạn Việt nhao nhao cầm các loại huyền khí trong tay, tùy thời chuẩn bị chiến một trận.
Viên Cao Hàn rót toàn bộ hồn lực vào trong trận pháp, giờ phút này đau khổ chèo chống, hào quang trên người của hắn bất định, nói:
- Thánh khí của ngươi xảy ra chuyện gì? Giống như con thuyền thắm nước, thứ gì cũng có thể tiến vào.
Lý Vân Tiêu cũng cười khổ không thôi, nói:
- Không phải nói tổn hại nha, ta cũng vô cùng đau đầu. Cả Thiên Võ Giới, có người nào tu luyện loại vật này sao?
Sau đó Viên Cao Hàn sững sờ, bắt đầu trầm mặc, trong mắt mang theo hào quang hưng phấn, thỉnh thoảng nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Chữa trị Giới Thần Bi này chỉ sợ phải dựa vào ngươi rồi.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn muốn Viên Cao Hàn quy thuận, bởi vì căn bản tìm không thấy thuật luyện đại sư đáng tin thứ hai có năng lực chữa trị Giới Thần Bi.
Viên Cao Hàn đại hỉ, liền vội vàng gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định dùng hết khả năng, dốc hết học thuật bình sinh chữa trị cho nó!
Có thể tiếp xúc huyền khí tầng thứ này, hơn nữa chính mình động thủ tham dự vào, đối với mỗi thuật luyện sư đều là vinh quang lớn lao. Mặc dù là cửu giai thuật luyện sư, cơ hội dạng này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Giống như Lý Vân Tiêu kỳ vọng lúc đó có thể nhìn thấy Nặc Á Chi Chu.
Trong nghiên cứu thuật luyện, mỗi thuật luyện sư đều đặt nó ở vị trí thứ nhất, không thể có lợi ích gì có thể vượt qua nó.
Lúc này đám ma khí kia bắt đầu tàn sát bốn phía, gào thét lao xuống. Đám người Đoạn Việt tăng nguyên lực lên tới cực điểm, Đại Hống cũng xông lên, Huyền Lôi Kinh Vân Hống lôi quang lập lòe, bắt đầu giao chiến với ma khí.
Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, nói:
- Đại ma chỉ sợ cũng là Cửu Thiên Cảnh, chỉ một đám ma khí đã bị tiêu hao rất nhiều, không ngờ có thể bá đạo như vậy!
Lần này thả đại ma ra, xem ra còn lợi hại hơn Đế Già quá nhiều ah. Ngày đó tại Tu Di Sơn, mấy tên chiến lực Võ Hoàng đã có thể dây dưa với Đế Già hồi lâu, cuối cùng một đám thần niệm Võ Đế thiếu chút nữa trấn áp được hắn.
Mà ma đầu này bị thái cổ cương phong biến thành cá sấu cũng không cách nào chèn ép được, còn có một kiện thánh khí -- Cổ Thần chiến trường nơi tay, đây là chọc chuyện lớn rồi. Sợ rằng trừ những thế lực siêu cấp ra, không ai có thể trấn áp được.
Viên Cao Hàn vẻ mặt sầu lo, dường như sinh ra hối hận.
- Thánh khí xuất thế nhiều, thiên vận e sợ có biến. Thời điểm đại ma đi ra cũng là thiên ý sở định, không thể hoàn toàn trách lên đầu của ta.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ma khí trên cao, nghiêm mặt nói:
- Nếu thật có đại sự, đó cũng là kiếp số của thời đại này, không phải sức người có khả năng chống lại.
Hắn một tay bắt ấn quyết, mặt đất nhanh chóng đỏ rực, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, Phượng Hoàng chân hỏa xuất hiện.
Viên Cao Hàn còn đang suy tư những lời của Lý Vân Tiêu, trong nội tâm cả kinh, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, ngọn lửa kia ẩn chứa lực lượng vô cùng sinh ra lực chấn nhiếp với hắn, có chút tâm thần bất định. Hắn kinh hãi liên tục nói:
- Đây là hỏa diễm gì? Không ngờ có thể tới gần nguyên tố bổn nguyên chi lực a?
Lý Vân Tiêu mặt không biểu tình nói:
- Thượng cổ chân linh Phượng Hoàng bổn mạng thần hỏa biến thành, đáng tiếc lực lượng của ta quá thấp, không có cách nào khống chế tốt. Nếu không bằng vào hỏa diễm này có thể đánh với đại ma một trận, thắng bại cũng chưa biết.
Viên Cao Hàn há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Phượng Hoàng chân hỏa ngươi cũng có?
Hắn lúc này đã hiểu được, giật mình nói:
- Ngươi đi vực ngoại tinh không chính là vì thu thái cổ cương phong, mở địa thủy hỏa phong?
Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc tán thưởng, nói:
Người trên đường đi giật mình tránh xa ra, lập tức cách ly một khu vực không có ai, nhìn qua nam tử lông mày xanh mắt đẹp gào rú, hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thống khổ không thôi, cuối cùng hai chân duỗi ra, thân thể bất động, hắn nằm trên đất vô cùng yên tĩnh, chỉ có chân mày nhíu lại.
- Này, người nọ bị sao thế? Sẽ không chết chứ?
- Có khả năng, vừa rồi hình như hắn bị giật kinh phong, hảo hảo một thanh niên, nói chết thì chết, ai, nhân sinh vô thường ah!
- Nam tử này lớn lên rất tuấn tú, thật sự là đáng tiếc, có thể chết hay không? Có nên giúp hắn không?
- Thôi đi pa ơi..., cũng đừng hại ta! Nếu ta đi lên, đột nhiên hán tỉnh lại nói là ta đánh ngã hắn, cho dù có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch đâu.
- Không có việc gì, tất cả mọi người làm chứng cho ngươi. Nhiều người chứng kiến như thế, tất cả đứng bên phía ngươi mà, mọi người nói có đúng hay không?
- Đúng vậy a, đúng a!
Người chung quanh lập tức hưởng ứng, trong đó một gã đại hán càng hét lớn:
- Tất cả mọi người nhìn thấy, là người này bị giật kinh phong té xuống đất, hoàn toàn không quan hệ với lão bằng hữu này, đợi lát nữa nếu người trẻ tuổi kia giội nước bẩn, đoàn người cùng làm chứng cho vị bằng hữu này.
- Nhất định, nhất định!
Người chung quanh vẻ mặt đầy chính khí nói ra..
Lúc này mới có một người đi lên, ngồi xổm người xuống bắt mạch cho người này. Hai ngón tay vừa chạm vào kinh mạch, lập tức chấn động toàn thân, gương mặt kinh hãi, hai con ngươi thoáng cái tê liệt vô thần, giống như biến thành tượng đá.
- Cảm ơn ngươi ah lão đầu, ta không sao!
Thanh niên nam tử đột nhiên giật mình một cái, đem tay dời đi, lão nhân này cũng cơ linh, hắn thất thần hoảng sợ nhìn qua người này, hắn quát to một tiếng sau đó bỏ chạy như điên.
- Không có việc gì còn nằm trên mặt đất giả chết, thật sự là!
Quần chúng chung quanh cảm thấy mất mặt, lập tức tản đi.
Thanh niên nam tử lộ ra thần sắc ngưng trọng, hai con ngươi bắn ra hào quang làm nhạt, hắn nhìn vào sâu trong bầu trời, trên gương mặt tuấn tú giống như đúc nam tử trên Cổ Thần chiến trường, chính là Đế Già đi ra từ trong Tu Di Sơn.
Giới Thần Bi bay xuyên qua ngân hà, bị một đám hắc khí ở sau lưng đánh trúng, phát ra âm thanh chấn động cực lớn.
May mắn hắc sắc ma khí bị các loại năng lượng trong ngân hà bào mòn rất nhiều, nhưng dù vậy cũng giống như giòi trong xương bám vào mặt ngoài Giới Thần Bi, bỏ đi không được, khiến cho kim quang bên ngoài Giới Thần Bi càng ngày càng ảm đạm.
Sau mấy hô hấp kim quang đại thạnh, hắc sắc ma khí hoàn toàn không thấy, vậy mà nhảy vào trong không gian Giới Thần Bi.
Bên trong Giới Thần Bi, tất cả mọi người vốn cảm nhận được chấn động mạnh mẽ, cơ hồ muốn mất đi khống chế, thật vất vả ổn định lại thì trên bầu trời tối lại, ma khí không ngừng quay cuồn trên không trung, lao thẳng xuống.
Mọi người đều chấn động, toàn bộ cảnh giác tới cực điểm, đám người Đoạn Việt nhao nhao cầm các loại huyền khí trong tay, tùy thời chuẩn bị chiến một trận.
Viên Cao Hàn rót toàn bộ hồn lực vào trong trận pháp, giờ phút này đau khổ chèo chống, hào quang trên người của hắn bất định, nói:
- Thánh khí của ngươi xảy ra chuyện gì? Giống như con thuyền thắm nước, thứ gì cũng có thể tiến vào.
Lý Vân Tiêu cũng cười khổ không thôi, nói:
- Không phải nói tổn hại nha, ta cũng vô cùng đau đầu. Cả Thiên Võ Giới, có người nào tu luyện loại vật này sao?
Sau đó Viên Cao Hàn sững sờ, bắt đầu trầm mặc, trong mắt mang theo hào quang hưng phấn, thỉnh thoảng nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Chữa trị Giới Thần Bi này chỉ sợ phải dựa vào ngươi rồi.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn muốn Viên Cao Hàn quy thuận, bởi vì căn bản tìm không thấy thuật luyện đại sư đáng tin thứ hai có năng lực chữa trị Giới Thần Bi.
Viên Cao Hàn đại hỉ, liền vội vàng gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định dùng hết khả năng, dốc hết học thuật bình sinh chữa trị cho nó!
Có thể tiếp xúc huyền khí tầng thứ này, hơn nữa chính mình động thủ tham dự vào, đối với mỗi thuật luyện sư đều là vinh quang lớn lao. Mặc dù là cửu giai thuật luyện sư, cơ hội dạng này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Giống như Lý Vân Tiêu kỳ vọng lúc đó có thể nhìn thấy Nặc Á Chi Chu.
Trong nghiên cứu thuật luyện, mỗi thuật luyện sư đều đặt nó ở vị trí thứ nhất, không thể có lợi ích gì có thể vượt qua nó.
Lúc này đám ma khí kia bắt đầu tàn sát bốn phía, gào thét lao xuống. Đám người Đoạn Việt tăng nguyên lực lên tới cực điểm, Đại Hống cũng xông lên, Huyền Lôi Kinh Vân Hống lôi quang lập lòe, bắt đầu giao chiến với ma khí.
Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, nói:
- Đại ma chỉ sợ cũng là Cửu Thiên Cảnh, chỉ một đám ma khí đã bị tiêu hao rất nhiều, không ngờ có thể bá đạo như vậy!
Lần này thả đại ma ra, xem ra còn lợi hại hơn Đế Già quá nhiều ah. Ngày đó tại Tu Di Sơn, mấy tên chiến lực Võ Hoàng đã có thể dây dưa với Đế Già hồi lâu, cuối cùng một đám thần niệm Võ Đế thiếu chút nữa trấn áp được hắn.
Mà ma đầu này bị thái cổ cương phong biến thành cá sấu cũng không cách nào chèn ép được, còn có một kiện thánh khí -- Cổ Thần chiến trường nơi tay, đây là chọc chuyện lớn rồi. Sợ rằng trừ những thế lực siêu cấp ra, không ai có thể trấn áp được.
Viên Cao Hàn vẻ mặt sầu lo, dường như sinh ra hối hận.
- Thánh khí xuất thế nhiều, thiên vận e sợ có biến. Thời điểm đại ma đi ra cũng là thiên ý sở định, không thể hoàn toàn trách lên đầu của ta.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ma khí trên cao, nghiêm mặt nói:
- Nếu thật có đại sự, đó cũng là kiếp số của thời đại này, không phải sức người có khả năng chống lại.
Hắn một tay bắt ấn quyết, mặt đất nhanh chóng đỏ rực, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, Phượng Hoàng chân hỏa xuất hiện.
Viên Cao Hàn còn đang suy tư những lời của Lý Vân Tiêu, trong nội tâm cả kinh, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, ngọn lửa kia ẩn chứa lực lượng vô cùng sinh ra lực chấn nhiếp với hắn, có chút tâm thần bất định. Hắn kinh hãi liên tục nói:
- Đây là hỏa diễm gì? Không ngờ có thể tới gần nguyên tố bổn nguyên chi lực a?
Lý Vân Tiêu mặt không biểu tình nói:
- Thượng cổ chân linh Phượng Hoàng bổn mạng thần hỏa biến thành, đáng tiếc lực lượng của ta quá thấp, không có cách nào khống chế tốt. Nếu không bằng vào hỏa diễm này có thể đánh với đại ma một trận, thắng bại cũng chưa biết.
Viên Cao Hàn há hốc mồm, kinh ngạc nói:
- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Phượng Hoàng chân hỏa ngươi cũng có?
Hắn lúc này đã hiểu được, giật mình nói:
- Ngươi đi vực ngoại tinh không chính là vì thu thái cổ cương phong, mở địa thủy hỏa phong?
Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc tán thưởng, nói: