Tên cường giả Võ Đế kia hoảng sợ phát hiện, dưới một chiêu này, vậy mà dùng toàn bộ bầu trời đại địa làm ấn, tứ cực làm viên, cơ hồ không thể trốn, tất cả mọi người bị bao phủ dưới một ấn này, đều bị lực lượng không gian cường đại khóa lại, căn bản không thể nhúc nhích, chứ đừng nói đến chạy trốn.
Cửu Di cũng tốt, Lệ Phi Vũ cũng tốt, tên Võ Đế kia cũng tốt, tất cả đều chấn động, hoảng sợ muốn liều mạng ngăn cản, nhưng lại như châu chấu đá xe, chút lực lượng kia của mình dưới Thiên Địa chi uy chỉ giống như con sâu cái kiến, tùy thời đều có thể bị bóp nát.
"Oanh"
Toàn bộ ấn quyết rơi xuống, phát ra tiếng động kinh thiên chấn động, lại chỉ thấy một người từ trên mặt đất trực tiếp bắn lên trời cao, trên đường đi phun ra máu tươi.
Mà mấy người Cửu Di lại không chút tổn thương, bị đánh bay chính là tên cường giả Võ Đế lúc trước, cùng lúc đó, không trung cũng nhiều thêm một người, ánh mắt quét qua,, bước ra một bước đã đi tới bên người Lý Vân Tiêu, vội vàng nói:
- Sư... Vân thiếu, ngươi không sao chứ?
Hắn cảm giác, cảm thấy gọi Vân thiếu cực kỳ không được tự nhiên, bình thường chú ý một chút còn đỡ, thời khắc mấu chốt rất dễ nói lộ ra miệng. Cũng may bộ dáng Lý Vân Tiêu là một thiếu niên, nếu không càng khó có thể đổi giọng. Cổ sùng kính vô thượng đối với Cổ Phi Dương c khiến hắn không dám có nửa điểm khinh nhờn.
Người tới chính là Mạc Tiểu Xuyên.
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, nói:
- Không có việc gì, sao ngươi lại tới đây? Không nên hơi một tí liền động thủ đánh người, nếu đánh chết người khác thì làm sao bây giờ?
Mạc Tiểu Xuyên vẻ mặt hắc tuyến, ngượng ngùng nói:
- Cái này... Ta về sau sẽ chú ý, vừa mới đã lưu thủ, người nọ sẽ không chết đấy chứ?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn lại không trung, thật lâu không thấy tên Võ Đế kia rớt xuống:
- Ồ? Chẳng lẽ bị đánh bay đến Vực Ngoại Tinh Không rồi?
Lý Vân Tiêu quát:
- Đừng nói giật gân, ngươi cho rằng ngươi là Võ Đế đỉnh phong, có thể thay đổi Càn Khôn, điên đảo Nhật Nguyệt sao, bây giờ là ban ngày, ở đâu có tinh không.
Hắn như có điều suy nghĩ nói:
- Ta đoán có thể là bị đánh bay lên mặt trời rồi.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Vân thiếu, bây giờ không thấy mặt trời nha.
Lý Vân Tiêu mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Chính là vì không nhìn thấy mặt trời, cho nên sau khi ngươi đánh hắn bay lên mặt trời, chúng ta cũng không thấy được nữa, lúc này mới hợp tình hợp lý ah.
Cửu Di và Lệ Phi Vũ nghe hai người nói chuyện, đều đổ đầy mồ hôi, nhưng nhiều hơn vẫn là rung động, rung động vô cùng lạ thường nổi lên trong lòng. Võ Đế cường đại như thế vậy mà lại như người hầu bị Lý Vân Tiêu giáo huấn, hơn nữa bộ dạng đối với Lý Vân Tiêu lại lổa vẻ tôn kính và phục tùng không chút che dấu.
Cửu Di ngoại trừ rung động ra thì cảm thấy cực kỳ lo lắng nhìn lên trời, cường giả bị đánh bay vừa rồi là một trong hai vị Võ Đế duy nhất của Mai gia, một gã Võ Đế khác thì hiện giờ đã trốn ở bên cạnh không dám thò mặt ra nữa.
- Không tốt rồi, không tốt rồi, có người xâm nhập trong cốc.
Xa xa tiếng kêu gào vẫn đang không ngừng truyền đến:
- Mau bắt lấy bọn hắn, mau dẫn đến chỗ Cửu Di đi,
Mạc Tiểu Xuyên biến sắc, kêu lên:
- Không tốt ta chạy đi quá nhanh, bọn Hoa Nguyên vẫn còn ở phía sau.
Hắn đang muốn quay về cứu người, lại nhìn thấy một đám người xa xa chạy như bay đến, không ngờ võ giả trong cốc đã bắt lấy Mai Đông Nhi, Mạc Hoa Nguyên, còn có Tiểu Huyền Tử lại mang đến.
- Cửu Di, đám người kia tự tiện xông vào trong cốc, đã bị chúng ta bắt lấy. Còn có một gã cao thủ không biết tung tích, tựa hồ... Tựa hồ là bay qua phía bên này.
Tên võ giả kia cúi đầu báo cáo, cũng không phát hiện ra Mạc Tiểu Xuyên ở cách đó không xa, hắn vụng trộm nhìn thoáng qua đống bừa bộn ở mọi nơi, cả kinh nói:
- Chẳng, chẳng lẽ Cửu Di tự mình ra tay, trấn áp người nọ rồi sao?
Trên mặt Cửu Di lộ ra một mảnh tái nhợt, quát:
- Tất cả im miệng cho ta, mau thả mọi người ra.
- Ân? Thả người, cái này...
Võ giả kia sửng sốt một chút, nhưng mệnh lệnh Cửu Di hắn không dám làm trái, vội vàng bảo thủ hạ thả người.
Cửu Di sắc mặt trắng bệch nhìn qua bầu trời, ở sâu trong bầu trời, tựa hồ có bóng người đang rớt xuống, nàng kiềm chế hoảng sợ trong lòng, kiên trì đi đến trước người Mạc Tiểu Xuyên cung kính mở miệng nói:
- Mai gia chi chủ gặp qua vị đại nhân Võ Đế này, không biết Mai cốc ta có ân oán gì với đại nhân lại khiến ngài tự ý xông tới, đánh thương người Mai cốc ta thế?
Nàng bây giờ là biết rõ còn cố hỏi, vừa nhìn đã biết quan hệ giữa người này và Lý Vân Tiêu không phải nông cạn, hơn nữa thực lực nghịch thiên như vậy, hôm nay đoán chừng phải thiệt thòi lớn rồi. Nghĩ vậy, trong lòng liền nhịn không được khổ sở một hồi. Không chỉ có thế, tiểu viện của mình bị hủy, Thiên Chiếu Khuyết Kim kia chỉ sợ cũng đừng trông mong gì nữa.
Mạc Tiểu Xuyên rầm rì nói:
- Không có gì, tùy tiện chơi đùa thôi. Thế giới này cường giả vi tôn, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ta muốn chơi như thế nào thì chơi thế nấy, không phải sao?
- Cái này...
Cửu Di nghe được mắt choáng váng, vốn cho rằng đối phương dù thế nào cũng sẽ nói đến chữ lý, nói thí dụ như xuất đầu vì Lý Vân Tiêu gì đó, nếu thế mình đã nghĩ ra cách trả lời, chuẩn bị gặp chiêu phá chiêu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại không hề để ý đến phong độ cường giả, nói thẳng ra lời lưu manh như vậy.
- Đại nhân, cường giả vi tôn là đúng. Nhưng trong thiên hạ ít nhất cũng phải nói đến chữ "lý" chứ?
Mạc Tiểu Xuyên khẽ nói:
- Chữ lý? Ngươi lại nói chữ "lý" với ta, ta liền trực tiếp nói nắm đấm với ngươi.
Trên người hắn tản ra khí tức lạnh như băng, lập tức khiến toàn thân Cửu Di run lên, sắc mặt trắng bệch cắn chặt răngm cũng không dám nói đến chữ "lý" nữa.
Người bốn phía tất cả đều té xỉu, đặc biệt là đám người Mai cốc dẫn Mai Đông Nhi đến càng trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc hiểu rõ tình huống hiện giờ.
"Thu"
Trên bầu trời rốt cục đã có một người rơi xuống, ngã ở chỗ cách nơi này vài trăm mét, chấn bay lên đại lượng bụi bậm, mặt đất cũng run rẩy rất nhỏ, sinh tử không biết.
Trên mặt Cửu Di lộ ra vẻ lo âu, đây chính là một trong hai đại cao thủ của Mai cốc các nàng, nếu hao tổn thì đối với Mai cốc không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn. Nhưng Mạc Tiểu Xuyên ở đây, nàng lại không dám bỏ đi.
Xa xa một đạo hào quang yếu ớt hiên lên trên không trung, đang bay nhanh về hướng này. Đúng là một tên cường giả Võ Đế khác núp trong bóng tối không dám xuất hiện kia. Cửu Di lúc này mới thoáng yên tâm lại, kiên trì đối mặt Mạc Tiểu Xuyên, nói:
- Đại nhân hiện giờ chơi cũng chơi rồi, chẳng biết lúc nào mới có thể rời đi.
Nàng hiện giờ đã không trông cậy vào lấy lại danh dự hoặc là báo thù gì đó nữa, chỉ hi vọng đám người trước mắt này có thể mau mau rời đi là tốt rồi.
Cửu Di cũng tốt, Lệ Phi Vũ cũng tốt, tên Võ Đế kia cũng tốt, tất cả đều chấn động, hoảng sợ muốn liều mạng ngăn cản, nhưng lại như châu chấu đá xe, chút lực lượng kia của mình dưới Thiên Địa chi uy chỉ giống như con sâu cái kiến, tùy thời đều có thể bị bóp nát.
"Oanh"
Toàn bộ ấn quyết rơi xuống, phát ra tiếng động kinh thiên chấn động, lại chỉ thấy một người từ trên mặt đất trực tiếp bắn lên trời cao, trên đường đi phun ra máu tươi.
Mà mấy người Cửu Di lại không chút tổn thương, bị đánh bay chính là tên cường giả Võ Đế lúc trước, cùng lúc đó, không trung cũng nhiều thêm một người, ánh mắt quét qua,, bước ra một bước đã đi tới bên người Lý Vân Tiêu, vội vàng nói:
- Sư... Vân thiếu, ngươi không sao chứ?
Hắn cảm giác, cảm thấy gọi Vân thiếu cực kỳ không được tự nhiên, bình thường chú ý một chút còn đỡ, thời khắc mấu chốt rất dễ nói lộ ra miệng. Cũng may bộ dáng Lý Vân Tiêu là một thiếu niên, nếu không càng khó có thể đổi giọng. Cổ sùng kính vô thượng đối với Cổ Phi Dương c khiến hắn không dám có nửa điểm khinh nhờn.
Người tới chính là Mạc Tiểu Xuyên.
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, nói:
- Không có việc gì, sao ngươi lại tới đây? Không nên hơi một tí liền động thủ đánh người, nếu đánh chết người khác thì làm sao bây giờ?
Mạc Tiểu Xuyên vẻ mặt hắc tuyến, ngượng ngùng nói:
- Cái này... Ta về sau sẽ chú ý, vừa mới đã lưu thủ, người nọ sẽ không chết đấy chứ?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn lại không trung, thật lâu không thấy tên Võ Đế kia rớt xuống:
- Ồ? Chẳng lẽ bị đánh bay đến Vực Ngoại Tinh Không rồi?
Lý Vân Tiêu quát:
- Đừng nói giật gân, ngươi cho rằng ngươi là Võ Đế đỉnh phong, có thể thay đổi Càn Khôn, điên đảo Nhật Nguyệt sao, bây giờ là ban ngày, ở đâu có tinh không.
Hắn như có điều suy nghĩ nói:
- Ta đoán có thể là bị đánh bay lên mặt trời rồi.
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Vân thiếu, bây giờ không thấy mặt trời nha.
Lý Vân Tiêu mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Chính là vì không nhìn thấy mặt trời, cho nên sau khi ngươi đánh hắn bay lên mặt trời, chúng ta cũng không thấy được nữa, lúc này mới hợp tình hợp lý ah.
Cửu Di và Lệ Phi Vũ nghe hai người nói chuyện, đều đổ đầy mồ hôi, nhưng nhiều hơn vẫn là rung động, rung động vô cùng lạ thường nổi lên trong lòng. Võ Đế cường đại như thế vậy mà lại như người hầu bị Lý Vân Tiêu giáo huấn, hơn nữa bộ dạng đối với Lý Vân Tiêu lại lổa vẻ tôn kính và phục tùng không chút che dấu.
Cửu Di ngoại trừ rung động ra thì cảm thấy cực kỳ lo lắng nhìn lên trời, cường giả bị đánh bay vừa rồi là một trong hai vị Võ Đế duy nhất của Mai gia, một gã Võ Đế khác thì hiện giờ đã trốn ở bên cạnh không dám thò mặt ra nữa.
- Không tốt rồi, không tốt rồi, có người xâm nhập trong cốc.
Xa xa tiếng kêu gào vẫn đang không ngừng truyền đến:
- Mau bắt lấy bọn hắn, mau dẫn đến chỗ Cửu Di đi,
Mạc Tiểu Xuyên biến sắc, kêu lên:
- Không tốt ta chạy đi quá nhanh, bọn Hoa Nguyên vẫn còn ở phía sau.
Hắn đang muốn quay về cứu người, lại nhìn thấy một đám người xa xa chạy như bay đến, không ngờ võ giả trong cốc đã bắt lấy Mai Đông Nhi, Mạc Hoa Nguyên, còn có Tiểu Huyền Tử lại mang đến.
- Cửu Di, đám người kia tự tiện xông vào trong cốc, đã bị chúng ta bắt lấy. Còn có một gã cao thủ không biết tung tích, tựa hồ... Tựa hồ là bay qua phía bên này.
Tên võ giả kia cúi đầu báo cáo, cũng không phát hiện ra Mạc Tiểu Xuyên ở cách đó không xa, hắn vụng trộm nhìn thoáng qua đống bừa bộn ở mọi nơi, cả kinh nói:
- Chẳng, chẳng lẽ Cửu Di tự mình ra tay, trấn áp người nọ rồi sao?
Trên mặt Cửu Di lộ ra một mảnh tái nhợt, quát:
- Tất cả im miệng cho ta, mau thả mọi người ra.
- Ân? Thả người, cái này...
Võ giả kia sửng sốt một chút, nhưng mệnh lệnh Cửu Di hắn không dám làm trái, vội vàng bảo thủ hạ thả người.
Cửu Di sắc mặt trắng bệch nhìn qua bầu trời, ở sâu trong bầu trời, tựa hồ có bóng người đang rớt xuống, nàng kiềm chế hoảng sợ trong lòng, kiên trì đi đến trước người Mạc Tiểu Xuyên cung kính mở miệng nói:
- Mai gia chi chủ gặp qua vị đại nhân Võ Đế này, không biết Mai cốc ta có ân oán gì với đại nhân lại khiến ngài tự ý xông tới, đánh thương người Mai cốc ta thế?
Nàng bây giờ là biết rõ còn cố hỏi, vừa nhìn đã biết quan hệ giữa người này và Lý Vân Tiêu không phải nông cạn, hơn nữa thực lực nghịch thiên như vậy, hôm nay đoán chừng phải thiệt thòi lớn rồi. Nghĩ vậy, trong lòng liền nhịn không được khổ sở một hồi. Không chỉ có thế, tiểu viện của mình bị hủy, Thiên Chiếu Khuyết Kim kia chỉ sợ cũng đừng trông mong gì nữa.
Mạc Tiểu Xuyên rầm rì nói:
- Không có gì, tùy tiện chơi đùa thôi. Thế giới này cường giả vi tôn, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ta muốn chơi như thế nào thì chơi thế nấy, không phải sao?
- Cái này...
Cửu Di nghe được mắt choáng váng, vốn cho rằng đối phương dù thế nào cũng sẽ nói đến chữ lý, nói thí dụ như xuất đầu vì Lý Vân Tiêu gì đó, nếu thế mình đã nghĩ ra cách trả lời, chuẩn bị gặp chiêu phá chiêu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại không hề để ý đến phong độ cường giả, nói thẳng ra lời lưu manh như vậy.
- Đại nhân, cường giả vi tôn là đúng. Nhưng trong thiên hạ ít nhất cũng phải nói đến chữ "lý" chứ?
Mạc Tiểu Xuyên khẽ nói:
- Chữ lý? Ngươi lại nói chữ "lý" với ta, ta liền trực tiếp nói nắm đấm với ngươi.
Trên người hắn tản ra khí tức lạnh như băng, lập tức khiến toàn thân Cửu Di run lên, sắc mặt trắng bệch cắn chặt răngm cũng không dám nói đến chữ "lý" nữa.
Người bốn phía tất cả đều té xỉu, đặc biệt là đám người Mai cốc dẫn Mai Đông Nhi đến càng trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc hiểu rõ tình huống hiện giờ.
"Thu"
Trên bầu trời rốt cục đã có một người rơi xuống, ngã ở chỗ cách nơi này vài trăm mét, chấn bay lên đại lượng bụi bậm, mặt đất cũng run rẩy rất nhỏ, sinh tử không biết.
Trên mặt Cửu Di lộ ra vẻ lo âu, đây chính là một trong hai đại cao thủ của Mai cốc các nàng, nếu hao tổn thì đối với Mai cốc không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn. Nhưng Mạc Tiểu Xuyên ở đây, nàng lại không dám bỏ đi.
Xa xa một đạo hào quang yếu ớt hiên lên trên không trung, đang bay nhanh về hướng này. Đúng là một tên cường giả Võ Đế khác núp trong bóng tối không dám xuất hiện kia. Cửu Di lúc này mới thoáng yên tâm lại, kiên trì đối mặt Mạc Tiểu Xuyên, nói:
- Đại nhân hiện giờ chơi cũng chơi rồi, chẳng biết lúc nào mới có thể rời đi.
Nàng hiện giờ đã không trông cậy vào lấy lại danh dự hoặc là báo thù gì đó nữa, chỉ hi vọng đám người trước mắt này có thể mau mau rời đi là tốt rồi.