Đang suy nghĩ cách gia nhập Tiềm Long Học Viện bỗng nhiên bên trong thức hải có động tĩnh, Vương Minh kiểm tra thì đó là ba động năng lượng từ Thiên Ma, gần đây nó hấp thu một lượng lớn linh hồn rồi ngủ say, Vương Minh lập tức triệu hồi Thiên Ma ra.
Thiên Ma – phẩm chất Cực Phẩm
Cấp độ:
Kỹ năng: Hắc Ám Chi Tử, độ thân hòa cùng bóng tối đạt tối đa, sức mạnh trong bóng đêm gia tăng tối đa.
Thiên Ma Liễm Tức Thuật, hòa mình vào bóng tối, có thể thu liễm khí tức của bản thân che đậy khí tức sinh mệnh cũng ba động linh hồn.
Thiên Ma Bộ, có khả năng dịch chuyển tự do giữa các vùng bóng tối.
Thiên Ma Thôn Phệ, nhập vào bóng của đối phương, có thể hấp thụ sức mạnh linh hồn cùng khí tức sinh mệnh của đối phương.
Vương Minh hết hồn với những gì mà mình vừa thấy, đống kĩ năng năng này thật sự phù hợp với việc ám sát hoặc trộm cắp.
Nghĩ đến đây hắn liền thí nghiệm thử kỹ năng của Thiên Ma xem kết quả như thế nào.
Đầu tiên là sử dụng Thiên Ma Liễm Tức Thuật, sau khi sử dụng xong Vương Minh đúng là không cảm giác được khí tức phát ra từ Thiên Ma.
Tiếp đến là Thiên Ma Thôn Phệ, sau Thiên Ma nuốt Vương Minh vào cơ thể, hắn ta cảm thấy mình rơi vào một vùng không gian tăm tối, chẳng qua thông qua mối liên hệ với Thiên Ma hắn vẫn cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Sau đó hắn ra lệnh cho Thiên Ma ra khoi phòng, nghĩ ngợi một hồi hắn cho Thiên Ma chui vào phòng Thanh Lâm
Không có ai cả, thế là hắn kiểm tra phòng của Thanh Hải cùng Kim Lão, cũng trống không, thế là hắn đến phong của Nguyệt Cầm.
Đắn đo một hồi sau hắn liền cho Thiên Ma lẻn vào, quả nhiên bên trong có đầy đủ mọi người.
Hắn nghe Kim Lão nói: “Vậy là hắn ta có thể đến từ một thế lực rất lớn.”
Nguyệt Cầm trả lời: “Có vẻ vậy, bảo vật không gian cho dù với tài lực của chúng ta trước đây cũng rất khó kiếm được vậy mà hắn sẵn sàng cho ta cùng Thanh Lâm.”
Kim Lão liền nói: “Nếu vậy không biết hắn ta tiếp cận chúng ta có phải là cố ý hay không, người này thật sự không đơn giản.”Nguyệt Cầm trả lời: “Nếu như hắn có mục đích gì khác thì chẳng phải như vậy quá lộ liễu hay sao, chưa kể món đồ quý giá như vậy không phải muốn bỏ ra là có thể bỏ.”
Kim Lão trầm mặc, Thanh Lâm nói chen vào: “Chắc do Vương đại ca thích tỷ tỷ, ta thấy anh ấy lâu lâu lại liếc nhìn tỷ tỷ đấy.”
Vương Minh giật mình thon thót, hắn ta tưởng mình đã làm kín lắm rồi thế mà thằng nhóc này vẫn để ý, thế có chết không cơ chứ.
Nguyệt Cầm nghe thấy vậy hai má đỏ lên gắt: “Ngươi đừng có nói lung tung, còn ngươi nữa, nhận quà của người ta xong bây giờ nói chuyện thật ngọt, cứ hở ra là Vương đại ca, Vương đại ca, ngươi coi chừng đấy.”
Nói rồi nàng cốc đầu Thanh Lâm một cái.
Kim Lão thấy vậy liền hỏi lại: “Có thật thế không?”
Nguyệt Cầm nghe Kim Lão hỏi liền im lặng cúi đầu, mặt nóng lên.
Nhìn biểu lộ của Nguyệt Cầm Kim Lão liền hiểu, Nguyệt Cầm là Ma Pháp Sư, cảm giác nhạy bén không thể có chuyện người khác nhìn mình mà không có cảm giác được, sự im lặng này đã nói lên tất cả.
Thấy không khí có phần ám muội, mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình Nguyệt Cầm bèn nói:
“Được rồi mọi người về nghỉ ngơi đi, ta muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên đường nữa.”
Nghe lệnh tiễn khách, mọi người liền rời khỏi phòng của Nguyệt Cầm.
Vương Minh trầm tư suy nghĩ về những gì mình nghe được vừa nãy thì nghe tiếng hừ lạnh của Thiên Âm:
“Ngươi còn ở lại đây làm gì, muốn xem con gái nhà người ta tắm à.”
Vương Minh giật mình thon thót, hắn thề là hắn đang bận suy nghĩ chứ không hề có ý tưởng đó trong đầu.
Thế nhưng người ta đã nhắc như vậy nếu hắn còn cố ở lại thì thật là biếи ŧɦái, thế là hắn rời khỏi phòng Nguyệt Cầm.
Vừa bước chân ra khỏi phòng Nguyệt Cầm hắn lại cảm thấy tiếc nuối, không biết Nguyệt Cầm khi tắm trông như thế nào nhỉ.
Tự tát cho mình một cái vì cái tội suy nghĩ lung tung, hắn liền cho Thiên Ma dạo một vòng khách sạn rồi về phòng mình.
Về đến nơi hắn liền suy nghĩ, không biết liệu hắn có thể sử dụng khả năng của Thiên Ma để lẻn vào Tàng Kinh Các của Tiềm Long Học Viện hay không.
Nếu thành công thì hắn không cần phải lo lắng về việc không thể gia nhập vào học viện nữa, dù sao vấn đề của hắn có nhiều lắm việc gia nhập học viện gần như là bất khả thi.
Chẳng qua cái này phải tính toán kĩ hơn, dù sao đó cũng là nơi tập trung cao thủ của cả đế quốc, không cẩn thận mất mạng như chơi đấy, hắn không muốn chỉ vì chút việc này mà lâm vào nguy hiểm.
Ngày hôm sau Vương Minh cùng đoàn người Nguyệt Cầm tiến về Quang Minh Đế Đô, chặng đường vẫn khá là thuận lợi, dù sao cũng có một cao thủ như Kim Lão đi theo cũng không phải mặc cho người khác có thể dễ dàng đụng vào.
Thật ra đi cùng một mỹ nữ như Nguyệt Cầm cũng không tránh khỏi có một số tên công tử nhắm vào thế nhưng chỉ cần Kim Lão lộ ra khí thế bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả chuột.
Nguyệt Cầm tỏ ra rất thích Ngân Nguyệt, dù sao Ngân Nguyệt khi thu nhỏ lại bộ dáng rất dễ thương lại, chưa kể bộ lông của nó sờ vào cảm giác thật tốt, thế là trên đường đi nó liền thay phiên nhau làm gối ôm cho Vương Minh và Nguyệt Cầm.
Thật ra nó cũng không thích vậy đâu nhưng mà có người mê gái mặc kệ kháng nghị của nó, với lại nó cũng thích Nguyệt Cầm nữa nên sau đó cũng không ý kiến gì nữa, biết sao được, không kháng cự được thì đành tận hưởng thôi.
Đoàn người đi hơn một tháng cũng đã đến Quang Minh Đế Đô, Vương Minh thật sự kinh ngạc vì sự đồ sộ của nơi đây.
Không hổ là đế thành, không biết so với Thiên Quỷ Tông thì bên nào to hơn, bởi vì hắn cũng chưa đi hết được Thiên Quỷ Tông nữa, có một số nơi hắn chưa cần dùng đến và đơn giản là có truyền tống trận thì hắn đâu cần phải đi bộ.
Thủ tục vào thành cũng cực kì phức tạp, đoàn người nối nhau từng hàng dài đợi để vào thành, thế nhưng Kim Lão dẫn bọn hắn đến gặp trực tiếp quân đội thủ thành, Vương Minh thấy Kim Lão đưa ra một tấm lệnh bài màu xanh lá cây, một vị tướng quân ở đó kiểm tra xong liền cho qua, thái độ cực kì cung kính.
Vương Minh thầm nghĩ, có quan hệ thật là tốt, thế nhưng có vẻ thân thế của nhóm Nguyệt Cầm không đơn giản như hắn nghĩ.
Trong lúc nghĩ ngợi thì đoàn người đã vào trong thành, có vẻ như không phải lần đầu tiên đến đây, Kim Lão đưa bọn họ đến một cửa hàng gần đó thuê một chiếc xe.
Đế đô rất lớn, đường được phân làn rõ ràng để tránh va chạm, ngồi trên xe Vương Minh nhìn hàng quán hai bên đường đủ các màu sắc, còn có người tu luyện cưỡi trên đủ các loại dị thú đi lại làm Vương Minh hoa cả mắt.
Tuy nhiên đa số cũng là loại bình thường, chỉ có một người cưỡi một con Á Long phẩm chất đạt đến Tinh Anh là bắt mắt nhất.
Long loại yêu thú cho dù kém nhất phẩm chất cũng là Hiếm Gặp, một con Á Long phẩm chất Tinh Anh cũng không phải đơn giản.
Nhóm người Vương Minh đến một khách sạn trong thành, phí phòng ở thật đắt đỏ, một ngày tốn kim tệ, tương đương với một viên Yêu Hạch cấp .
Đám người Yêu Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi, Vương Minh liền đi dạo Đế Đô.
Đầu tiên hắn đến một cửa hàng thu mua yêu thú, bán đống vật liệu hắn kiếm được gần đây được thêm khoảng kim tệ nữa, dù sao sắp tới hắn muốn tách riêng ra để tiện cho việc hoạt động.
Hắn ta đã quyết định không tham gia khảo hạch vào học viện, thế nhưng muốn trà trộn vào đó thì cũng không phải là điều đơn giản, hắn cần lên kế hoạch kĩ càng hơn.
Thiên Ma ngày càng thuần thục hơn về việc điều khiển bóng, bây giờ nó có thể tùy ý biến đổi hình dạng bản thân.
Vương Minh cũng thường xuyên để nó nhập vào bóng của mình để đề phòng bất trắc, ngoài ra nó có thể biến thành các hình dạng khác nhau, ví dụ như một cái áo choàng trùm kín thân, vừa có thể che dấu ngoại hình vừa có thể ẩn nấp khí tức.
Đám Linh Thú của nó càng ngày càng có tính cách, chỉ muốn ở bên ngoài chạy nhảy lung tung chứ nhất quyết không chịu chui vào không gian Linh Thú.
Tiếp đến hắn đến một tiệm sách gần đó mua một vài quyển sách hắn thấy hứng thú, tuy vẫn không có thông tin về Linh Hồn Thụ nhưng hắn có thể hiểu thêm về nơi đây tiện cho các hành động sau này của hắn.
Tối đó lúc ăn cơm, Nguyệt Cầm nói với hắn: “Tối nay Thiên Hải Thương Hội có tổ chức một cuộc bán đấu giá lớn, không biết công tử có hứng thú hay không?”
Dù sao cũng chưa có kế hoạch tiếp theo, hắn liền đồng ý. Sau khi ăn tối, bọn họ lên một chiếc xe chạy đến Thiên Hải Thương Hội.
Nguyệt Cầm đưa cho thủ vệ xem một tấm thẻ màu vàng liền được sắp xếp vào một căn phòng nhỏ trong quảng trường đấu giá, tuy nói làm một phòng nhỏ nhưng để người bọn hắn ngồi vẫn thoải mái.
Khách nhân lục tục tiến đến, khoảng phút sau các ghế ngồi đã chật kín.
Ngồi một bên Nguyệt Cầm nói với hắn:
“Mỗi năm cứ trước kì thi tuyển vào Tiềm Long Học Viện, Thiên Hải Thương Hội lại tổ chức một cuộc đấu giá lớn nhằm vào các tuyển thủ, dù sao có một bộ phận bọn họ là thân thế không đơn giản, không thiếu tiền, chỉ cần đồ vật có thể giúp bọn họ gia nhập vào học viện, bọn họ đều sẵn sàng vung tiền.”
Vương Minh mỉm cười liếc nhìn Nguyệt Cầm, nhìn ánh mắt hắn Nguyệt Cầm hiểu hắn đang nghĩ gì, đại loại như “Ngươi chẳng phải cũng là một tiểu phú bà sao?”
Dù sao thì suốt chặng đường từ Thương Lan Thành đến Đế Đô mọi chi phí đều do đám người Yêu Nguyệt chi trả, thế nhưng hắn không rõ viên giới chỉ hắn tặng hai chị em Yêu Nguyệt đáng giá báo nhiêu tiền, tính gia chưa biết ai lời hơn ai.
Buổi đấu giá bắt đầu, người chủ trì là một ông lão tinh thần quắc thước, mọi người gọi là Hải Lão, nghe Nguyệt Cầm kể là một giám định sự có tiếng tăm không nhỏ.
Hải Lão đứng trên bục đấu giá bắt đầu nói:
“Chào mừng mọi người đến tham gia cuộc đấu gia hằng năm của Thiên Hải Thương Hội, năm nay có một số món trân phẩm, hy vọng có thể khiến mọi người hứng thú, không để quý vị đợi lâu, sau đây buổi đấu giá xin được phép bắt đầu.”