Đầu óc Vương Minh cấp tốc vận chuyển, hắn ta đang tìm phương án giải quyết thì bỗng nhiên ma pháp trận lại lóe lên, lại thêm một người xuất hiện ở tầng , là Nguyệt Cầm.
“Ta cảm nhận được năng lượng trận pháp ba động nhưng lên tới nơi lại không có ai cả, có người vừa đột nhập nơi này ngươi trở về gọi người bao vây chỗ này lại nhất định không để hắn chạy thoát.”
Nguyệt Cầm nghe thấy thế liền xoay người trở lại truyền tống trận thì có âm thanh vang lên.
“Nguyệt Cầm cô nương khoan đi đã, không biết cô có nhận ra vật này không.”
Vương Minh hiện thân, toàn thân hắn bao phủ bởi một tấm áo choàng màu đen che kín khuôn mặt, hắn xòe bàn tay ra, trên tay cầm viên ngọc bội Nguyệt Cầm đưa cho hắn.
Hắn ta đang đánh cược, đánh cược nhân phẩm của Nguyệt Cầm, cho dù cược sai cũng không sao, trong tay hắn còn tấm Phá Không Phù Quỷ Lão tặng hắn muốn đi không ai cản lại được,
Chẳng qua nếu có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm thôi, dù sao chỉ có hai cơ hội. Với lại hắn muốn thử xem thái độ của Nguyệt Cầm đối với hắn.
Nguyệt Cầm nhìn đăm đăm vào viên ngọc bội nói nhỏ: “Là ngươi.”
Nàng không thể tin được người đột nhập vào Tàng Kinh Các của Tiềm Long Học Viện lại là Vương Minh.
“Ngươi quen hắn?” Thanh Lão nhìn Nguyệt Cầm hỏi.
Nguyệt Cầm im lặng, Vương Minh bắt đầu căng thẳng, cánh tay còn lại nhanh chóng rút ra tấm Phá Không Phù sẵn sàng kích hoạt bất kì lúc nào.
“Thanh Lão ngài có thể cho chúng ta chút không gian được không, ta muốn nói chuyện riêng với hắn.” Nguyệt Cầm lúc này mới lên tiếng.
“Không được, hắn ta đột nhập vào học viện rõ ràng có mưu đồ bất chính, ta không thể để ngươi ở lại một mình với hắn được.” Thanh Lão trả lời.
Ngay lúc này Vương Minh lên tiếng: “Ta có thể dùng Tâm Ma của bản thân để thề ta không hề có ý định gây hại cho Nguyệt Cầm cô nương cùng học viện, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Thanh Lão có phần lưỡng lự, đối phương đã dùng tâm ma để thề có thể thấy được những điều hắn nói có khả năng là sự thật bởi vì đối với một người tu luyện nếu trái với bản tâm của mình lúc tu luyện có thể bị Tâm Ma cắn trả nguy hại rất nhiều.
“Thanh gia gia yên tâm, ta tin tưởng hắn, ngài lui lại đi ta có việc muốn nói với hắn.”
Thanh Lão yên lặng nhìn Vương Minh rồi lại nhìn Nguyệt Cầm sau đó quay lưng rời khỏi tầng , hắn ta rất yêu quý đứa cháu gái này.
Hắn không muốn chuyện xấu xảy ra với nàng ta, đối phương không rõ lai lịch, hắn cũng không nhìn ra được đối phương sâu cạn như thế nào không dám đánh cược.
Nguyệt Cầm nhìn Thanh Lão tỏ ý cầu xin, hắn ta liền hỏi: “Ngươi chắc chứ.”
Nhìn Nguyệt Cầm gật đầu rồi nhìn lại Vương Minh ông ta liền rời khỏi tầng .
Thanh Lão vừa đi thái độ của Nguyệt Cầm biến đổi, mặt lạnh tanh nhìn Vương Minh nói:
“Không biết giờ ta phải xưng hô ngươi là Vương công tử hay là gì đây.”
Bộ áo choàng đen nhúc nhích rồi nhập vào cái bóng ở dưới chân Vương Minh hiện ra thân hình Vương Minh đang cười khổ.
“Nguyệt Cầm cô nương, ta có nỗi khổ tâm của riêng mình, lần này đột nhập vào đây chẳng qua muốn tìm một số thứ.” Vương Minh chân thành nói ra.
“Ngươi muốn tìm cái gì.” Nguyệt Cầm hỏi.
“Ta muốn tìm thông tin về Cây Linh Hồn.” Vương Minh trả lời.
“Linh hồn của ngươi có vấn đề ư?” Nguyệt Cầm bắt đầu tỏ ra lo lắng.
“Không phải cho ta mà cho linh thú của ta.”
“Được rồi ngươi đi đi, đây không phải là nơi ngươi có thể đến, chuyện hôm nay ta sẽ giải quyết giùm ngươi.” Nói xong Nguyệt Cầm quay đi.
Thế nhưng đột nhiên Vương Minh chạy lại nắm lấy tay của Nguyệt Cầm.
Bất ngờ vì hành động của Vương Minh, Nguyệt Cầm đứng hình mấy nhịp, đến lúc nàng định thần lại thì thấy tay của mình đã bị hắn nắm chặt.
“Ngươi làm cái gì vậy.” Nàng đỏ mặt muốn giằng tay ra thế nhưng Vương Minh lại nắm chặt hơn.
“Nguyệt Cầm ngươi phải tin ta, những điều ta nói đều là sự thật.” Vương Minh tỏ vẻ vô tội nói.
“Ngươi buông ta ra, ta tin ngươi là được chứ gì.” Nguyệt Cầm vội vàng nói, nàng cố giật tay của mình ra nhưng không được, tay Vương Minh như cái kìm nắm chặt tay của nàng.
“Không được, rõ ràng là ngươi không tin ta, ngươi để ta giải thích đã.” Vương Minh nói.
“Ngươi còn muốn giải thích cái gì nữa, rõ ràng là ngươi nói dối, thông tin về Cây Linh Hồn nằm ở tầng , rõ ràng ngươi vào đây có mục đích khác. Ta không có ngu, ngươi tưởng ngươi lừa được ra ư, ngươi còn muốn lừa dối ta đến khi nào nữa.”
Vừa nói nàng vừa bật khóc, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại khóc nữa nàng chỉ cảm thấy trong lòng thật khó chịu, nàng vừa tức giận vừa tủi thân vì việc Vương Minh lừa dối mình.
Nhìn Nguyệt Cầm khóc Vương Minh cảm thấy lúng túng, hắn ta không hiểu vì sao đang yên đang lành cô ấy lại khóc.
Không biết lấy dũng khí từ đâu ra Vương Minh ôm chầm ấy Nguyệt Cầm nói:
“Làm ơn cho ta một cơ hội được không, ta sẽ trình bày tất cả mọi việc. Thật sự là ta có nỗi khổ tâm riêng, ta xin thề những điều ta nói với ngươi đều là sự thật. Nhìn ngươi khóc ta rất khó chịu, cho dù ngươi muốn đánh muốn mắng ta hay gì cũng được nhưng làm ơn đừng khóc nữa được không.”
Nghe hắn nói vậy Nguyệt Cầm lại càng khóc to hơn, Vương Minh chỉ biết ôm cô ấy thật chặt, hắn ta không biết gì về chuyện tình cảm cả thế nhưng hắn cảm thấy nếu bây giờ mình buông tay thì mình sẽ đánh mất cô ấy.
Một hồi sau, có vẻ như đã bình tĩnh hơn Nguyệt Cầm bắt đầu dừng khóc thế nhưng Vương Minh vẫn ôm lấy cô.
Nguyệt Cầm bắt đầu lúng túng, lần đầu tiên cô tiếng xúc thân mật như vậy với người khác giới, đã vậy còn khóc ngon lành trước mặt hắn nữa chứ.
“Buông ta ra” Nguyệt Cầm nói nhỏ, mặt nàng đỏ bừng nóng hừng hực, nàng cảm thấy thấy mặt mặt, không ngờ mình lại mất bình tĩnh đến thế.
Nàng không chỉ nói ra những lời như vậy lại còn khóc một cách ngon lành trước mặt hắn nữa chứ.
Thấy Nguyệt Cầm đã bình tĩnh lại Vương Minh buông cô ấy ra thế nhưng vẫn nắm chặt tay cô ấy.
“Nếu ngươi đã bình tĩnh lại thì ngồi xuống đây, ta sẽ kể cho ngươi nghe về thân thế của ta.”
Vương Minh kéo Nguyệt Cầm ngồi xuống sau đó gọi Bạo Quân ra từ không gian của Thiên Ma.
Hắn kéo tấm áo choàng của Bạo Quân xuống để lộ ra thân ảnh một người đàn ông trung niên trên người tràn ngập hình xăm, đôi mắt đỏ bừng dữ tợn.
Nguyệt Cầm hoảng sợ quay đi, khí tức túc sát phát ra từ người Bạo Quân thật đáng sợ, màng chỉ mới lướt qua đôi mắt đỏ kia đã cảm thấy linh hồn băng lãnh.
“Đây là Linh Thú của ta, linh hồn của nó tràn đầy tâm tình tiêu cực, ta muốn tìm Cây Linh Hồn để thanh lọc linh hồn của nó, nếu không cứ để như vậy không biết sau này sẽ có vấn đề gì xảy ra.”
Vương Minh vừa nói vừa trùm tấm áo choàng lại che đi thân thể cùng khuôn mặt của Bạo Quân sau đó đưa nó về lại không gian của Thiên Ma.
Thiên Ma có khả năng hấp thu cảm xúc tiêu cực từ Bạo Quân nhờ đó tăng cường sức mạnh, còn Bạo Quân lại thích không gian hắc ám được tạo ra bởi Thiên Ma, chưa kể cảm xúc tiêu cực của nó được khống chế làm việc tu luyện của nó nhanh chóng hơn, hai bên phối hợp với nhau làm tu vi chúng tăng lên nhanh chóng.
Sau khi trấn an cảm xúc của Nguyệt Cầm hắn ta ngồi xuống cạnh nàng rồi kể về thân thế của hắn, Nguyệt Cầm im lặng lắng nghe, nàng không ngờ Vương Minh đến từ thế giới khác, không chỉ vậy cuộc đời hắn còn trải qua nhiều đau khổ như vậy.
Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong suиɠ sướиɠ, cho dù cha nàng rất nghiêm khắc lại bắt nàng học đủ mọi thứ thế nhưng mọi người vẫn rất cưng chiều nàng.
Nàng không hiểu cảm khác lạnh và đói nó như thế nào, không hiểu được cảm giác hãi hùng khiếp vía khi đối mặt với tử vong nó như thế nào, nàng không ngờ được thanh niên còn nhỏ hơn mình một tuổi này bằng cách nào có thể trải qua những việc như vậy được.
Đến khi Vương Minh kể xong thì Nguyệt Cầm mới bừng tỉnh, không biết từ lúc nào cả người nàng đã tựa vào người hắn, còn hắn một tay đang ôm eo nàng, một tay khác đang vuốt tóc của nàng.
Vương Minh nhìn Nguyệt Cầm, hai má nàng đỏ lên trợn mắt nhìn hắn, hắn chỉ biết cười gượng.
Thấy không khí có phần xấu hổ Vương Minh liền nói:
“Mọi chuyện cần kể ta cũng đã kể hết cho ngươi rồi, ngươi có thể cho ta biết ngươi là ai không.”
Nguyệt Cầm im lặng, thấy thế Vương Minh nói tiếp:
“Nếu ngươi không muốn kể thì thôi vậy, coi như ta chưa nói gì hết.”
“Cũng không phải là ta không thể nói cho ngươi được, thế nhưng ngươi phải hứa là sẽ giữ bí mật cho ta.” Nguyệt Cầm nói
“Ta hứa, chuyện của nàng ta sẽ không kể cho ai hết.” Vương Minh nhanh chóng trả lời.
Nguyệt Cầm bắt đầu kể, nàng lớn lên trong một đại gia tộc, cha của nàng là gia chủ, cha của nàng rất nghiêm khắc, từ nhỏ nàng cùng các anh chị em của mình đã phải học đủ các loại kiến thức cùng các loại lễ nghi.
Năm nàng tuổi, nàng được kiểm trắc ra có được thiên phú tu luyện ma pháp cực cao, thế là nàng được mọi người trong gia tộc chú ý đến trọng điểm bồi dưỡng.
Càng lớn lên nàng càng thấy mọi thứ xung quanh mình thật kì quặc, những gia tộc khác nơi nàng ở đều có thái độ rất lạ với gia tộc của nàng, ban đầu nàng cũng không hiểu được điều này có ý nghĩa ra sao cho đến một ngày nọ.
Tối hôm nàng được gọi đến đại sảnh dự cuộc họp của gia tộc, năm đó nàng tuổi, khi nàng tới nơi đã thấy cha nàng cùng các thúc bá đã yên vị, bên dưới còn có gia chủ của các gia tộc xung quanh đó.
Ngày hôm đó nàng biết được một tin tức chấn động, gia đình nàng vốn là hoàng tộc của Phong Bạo Đế Quốc, trận đại chiến ngàn năm trước, Hắc Ám Đế Quốc khởi binh tiêu diệt Phong Bạo cùng Liệt Hỏa hai nước, Thủ Hộ Thần hy sinh thân mình kéo dài thời gian cho hoàng tộc cùng thân tín rút lui.
Hoàng tộc Phong Bạo Đế Quốc cùng gia thần lui về ở ẩn trong một bí cảnh do tổ tiên Phong gia tìm được, tuy mất nước lại tổn thương nguyên khí nặng nề nhưng bọn họ vẫn chờ đợi ngày đông sơn tái khởi.
Vốn trước đây nàng không được tiếp xúc với những bí mật này thế nhưng kể từ khi nàng thức tỉnh thiên phú siêu phàm nàng được định làm Tân Thủ Hộ Thần mới của Đế Quốc, mọi người đặt hy vọng vào nàng có thể giúp bọn họ chấn hưng Đế Quốc.
Năm trăm năm trước, gia đình nàng bắt đầu khôi phục một phần nguyên khí, bắt đầu bắt liên lạc với thế giới bên ngoài mưu đồ xây dựng lại Đế Quốc.
Thanh Lão là một vị hoàng tộc tộc thúc của Nguyệt Cầm, hắn được đến gia nhập Tiềm Long Học Viện nhằm bắt lại liên lạc với các Đế Quốc, tranh thủ sự ủng hộ cũng như trợ giúp của ba đại đế quốc còn lại.