Thanh Lâm cũng lên võ đài, Vương Minh bất ngờ vì trình độ võ thuật của Thanh Lâm rất tốt, lần trước nhìn thấy Thanh Lâm chiến đấu hắn thì hắn cũng chỉ hỗ trợ mà thôi, chủ lực vẫn là người hộ vệ cầm đại kiếm đi cùng.
Vài tháng không gặp bây giờ Thanh Lâm không chỉ là đỉnh vị Đấu Sư mà kiếm pháp tiến bộ rất nhiều, khi thì lăng lệ bùng nổ, khi thì phiêu dật quỷ dị, liên tiếp giành thắng lợi.
Cuối cùng Thanh Lâm đánh đến lúc lực kiệt bị một thanh niên khác một chưởng đánh xuống võ đài kết thúc chuỗi liên thắng, Vương Minh thật không ngờ nhìn hắn như một thanh niên thanh tú mà lúc chiến đấu lại điên cuồng như vậy.
Sau đó hai người đi một vòng xem vài trận đấu nữa rồi mới ra về, trên đường trở về nhìn Vương Minh trầm tư Thanh Lâm mới hỏi:
“Có chuyện gì hay sao mà đệ thấy Vương đại ca im lặng vậy, lại nhớ tỷ tỷ của ta à.”
“Tiểu Quỷ này, trong đầu của ngươi chỉ có những chuyện đó thôi à.” Vương Minh cười khổ đáp.
“Ngày hôm nay xem mọi người chiến đấu ta cảm thấy bản thân có nhiều thứ vẫn chưa đủ cần phải chú trọng hơn, chưa kể ta cảm thấy bản thân không hợp với kiếm muốn tìm một vũ khí phù hợp hơn, tốt nhất là loại có thể tác chiến trên tọa kỵ.” Vương Minh trầm ngâm trả lời.
“Nếu vậy đệ nghĩ đại ca có thể thử tập thương xem sao, thương là một trong Bách Binh Chi Vương, thích hợp cho cả kỵ binh lẫn bộ binh, các vị thúc bá cùng đại ca của ta có rất nhiều người tập thương, trong học viện ta có quen một vị trưởng lão là đại sư dùng thương nếu đại ca cần ta có thể giới thiệu cho đại ca.” Thanh Lâm trả lời.
Vương Minh cảm thấy lời nói của Thanh Lâm rất hợp lý liền hẹn hắn ngày mai đến bái phỏng vị trưởng lão kia, sau đó hai người chia tay, Vương Minh trở về chỗ ở của mình.
Về đến nơi thấy trong sân ngoài Vũ Mặc còn có người khác, khi hắn vừa bước chân vào liền có một giọng nói kêu lên: “Người mới về rồi kìa”.
Vừa dứt lời ánh mắt của tất cả mọi người hướng về phía Vương Minh, thấy thế Vương Minh mỉm cười tiến về phía mọi người chào hỏi:
“Chào mọi người, ta là Vương Minh mới đến đây ngày hôm qua, ta tại phòng số .”
Những người còn lại cũng bắt đầu giới thiệu về bản thân, thanh niên to lớn nhất trong mọi người, cao cũng phải mét chín, trên người cơ bắp cuồn cuộn trông cứ như một con đại hùng tên là Đại Viên, nhìn qua có vẻ là một tên chú trọng tu luyện thân thể, tính cách nóng nảy như lửa.Thanh niên bên cạnh mặc áo màu xanh tên là Phong Thiên khá là thân thiện, tiếp theo là một thanh niên tóc đỏ, mặc bộ đồ cũng màu đỏ tên là Xích Thương hai mắt hắn sáng quắc trên người tản ra một cỗ tự tin.
Tiếp theo là Kim Liệt, người này lại có vẻ kiêu ngạo, hắn chỉ nói với Vương Minh vài câu liền bỏ đi, người cuối cùng là Bạch Quang, hắn ta nói chuyện nhiều nhất, lúc nãy Vương Minh bước chân vào biệt việt cũng là hắn kêu lên.
Mọi người nói chuyện với nhau một hồi liền chia tay ai về phòng người nấy, Vương Minh cũng mệt mỏi sau một buổi dạo quanh học viện nên cũng muốn nghỉ ngơi.
Về đến phòng chuẩn bị lên giường tu luyện thì giọng Thiên Âm vang lên trên trogn đầu hắn: “Ngươi có muốn học tập luyện khí thuật không.”
Vương Minh hỏi lại: “Đương nhiên là ta nguyện ý thế nhưng ta học ở đâu bây giờ.”
“Ta có thể dạy ngươi, trước đây ta dạy ngươi trận pháp vốn muốn để ngươi theo ta học kiếm nhưng ngươi không có tư chất tu kiếm nên bây giờ ta có thể dạy ngươi luyện khí thuật, một phần vì nó có thể giúp ích cho ngươi sau này, một phần vì sắp tới ta cần ngươi giúp ta đúc lại thân thể.” Thiên Âm lên tiếng.
“Nếu vậy khi nào chúng ta có thể bắt đầu.” Vương Minh hưng phấn hỏi lại
“Không vội, trước tiên ta cho ngươi một phần có sở luyện khí thuật ngươi cứ từ từ nghiên cứu, ngoài ra còn một phần danh sách, ngươi cố gắng thu thập đủ cho ta.”
Dứt lời trong đầu Vương Minh hiện ra một thiên có sở luyện khí thuật cùng một phần vật liệu, trong đó cần ba loại vật liệu chính là Tố Thể Linh Hoa, Tạo Mạch Tinh Kim cùng Dưỡng Hồn Thiên Mộc, nogài ra cần một đống các loại vật liệu khác.
Ngày hôm sau Vương Minh tìm đến Kim trưởng lão, hắn đánh giá Vương Minh một hồi liền nói:
“Ngươi căn cơ rất tốt, rất thích hợp để tập thương tuy nhiên người xưa có câu “Nguyệt Côn, Niên Đao, Nhất bối tử Thương” tập thương không đơn giản như tập đao kiếm, cần khổ luyện thời gian dài, nếu ngươi không thật sự thích thì nên suy nghĩ lại tránh mất thời gian.”
“Đệ tử đã suy nghĩ cẩn thận trước khi đến đây, mong trưởng lão giúp đỡ đệ tử.” Vương Minh nhanh chóng trả lời.
Kim trưởng lão gật đầu, sau đó hai người ra sân luyện võ Kim trưởng lão nói:
“Thương thuật cơ bản là “cầm thương vững trơn, trước quản sau khóa”, luyện thương cần theo thứ tự “nhất tiệt, nhị tiến, tam lan, tứ triền, ngũ nã, lục trực” luyện thương cần kết hợp với bộ pháp, ngươi nhìn ta.”
Sau đó Kim trưởng lão biểu diễn, thương thuật của hắn xuất thần nhập hóa: đâm, thọc, khều, gạt, đỡ, đè, chặn, … thương ra như Giao Long xuất hải, một bên đứng nhìn Vương Minh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Thương thuật của Kim trưởng lão xuất thần nhập hóa, nếu không phải tiểu tử tu kiếm có chút thành tựu thì cũng muốn theo trưởng lão học tập thương thuật.” Thanh Lâm gật gù như ông cụ non nói.
“Ngươi đừng có ở đó mà nịnh nọt, rảnh rỗi lo về mà tu luyện thêm, suốt ngày chạy lung tung chơi bời cẩn thân ta nói Thanh lão đầu xích ngươi lại.” Kim trưởng lão nói, Thanh Lâm mặt mày méo xệch, Vương Minh bên cạnh chỉ biết cười.
“Thương thế hay thế giữ thương chú trọng ở "tứ bình": đỉnh bằng, vai bằng, chân bằng, thương bằng, gốc không rời hông. Đâm thương thì ra thẳng, vào thẳng, phải bằng, ngay, linh hoạt, mau lẹ, kình lực mạnh từ hông đâm thẳng thấu ra tận đầu mũi, thế thương vào ra như giao long ẩn hiện” Kim trưởng lão tiếp tục giảng về thương thuật cho Vương Minh.
“Đấy là một số yếu lĩnh khi tập thương, ngươi cứ từ từ mà linh ngộ, ngươi mới tập thương đầu tiên ta sẽ hướng dẫn ngươi luyện tập một số thương thế đơn giản cùng với bộ pháp.” Kim trưởng lão nói tiếp.
Sau đó Vương Minh thỉnh giáo Kim Lão vài điểm hắn chưa rõ ràng sau đó cùng với Thanh Lâm cáo biệt trở về.
Từ hôm đó mỗi ngày Vương Minh lại bắt đầu một guồng quay tu luyện mới, buổi sáng tập thương, buổi chiều học tập luyện khí, đến tối bắt đầu tu luyện, thỉnh thoảng bớt chút thời gian đi thăm Nguyệt Cầm trao đổi tình cảm hoặc dạo chơi cùng Thanh Lâm.
Hắn bắt đầu quen thuộc với cuộc sống nơi đây, cũng kết giao thêm vài người bạn.
Tu luyện được tháng hắn bị một vị trưởng lão quản lý Nhiệm Vụ Đường gọi lại khiển trách, theo quy định của học viện học viên mỗi tháng phải hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ, sau ba tháng không hoàn thành có thể bị phạt, nặng hơn có thể bị đuổi học.
Ba tháng nay Vương Minh tập trung tu luyện quên mất chuyện ra ngoài làm nhiệm vụ vậy nên gần tới hạn tháng hắn bị gọi tên.
Ngay lập tức hắn ghé qua Nhiệm Vụ Đường, dù sao tu luyện tháng hắn cũng có chút thành tựu, bây giờ cũng nên ra ngoài luyện tay một chút.
Đến Nhiệm Vụ Đường, trước mặt hắn là ba tấm bảng lớn, bên trên dán các nhiệm vụ, bảng thứ nhất phù hợp cho Ma Pháp Học Đồ cùng Đấu Sư, bảng thứ hai phù hợp cho Ma Pháp Sư cùng Đại Đấu Sư, bảng thứ ba phù hợp cho Đại Ma Pháp Sư cùng Đấu Linh.
Tiến đến bảng thứ hai, đang nghiên cứu thông tin trên bảng thì hắn nghe một giọng nói.
“Vương Minh, huynh cũng đến đây tìm nhiệm vụ à.” Vương Minh quay lại thì thấy người đi đến là Nguyệt Cầm.
“Nguyệt Cầm đấy à, ba tháng nay ta mải tu luyện quên mất việc hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ ta phải làm việc bù cho ba tháng qua.” Vương Minh cười khổ nói
“Ta cũng đang định tìm ngươi đây, ta cùng một số người khác nhận một số nhiệm vụ tại Thương Long Sâm Lâm, ngày mai khởi hành ngươi có thể đi cùng chúng ta.” Nguyệt Cầm vui mừng nói
Vương Minh vui vẻ đồng ý, hắn đang không biết lựa chọn nhiệm vụ nào cho phù hợp, bây giờ có Nguyệt Cầm đi cùng thì càng tốt rồi.
Tiếp theo hắn cùng Nguyệt Cầm đi dạo một vòng, Vương Minh chiêu không biết bao nhiêu ánh mắt tức giận, Nguyệt Cầm là một mỹ nữ thiên phú lại thật tốt, là tình nhân trong mộng của nao nhiêu người, bây giờ nàng lại đi dạo cùng một thanh niên lạ mặt lại còn lâu lâu nở nụ cười với hắn làm bao con tim tan nát.
Sau một hồi dạo chơi, hắn đưa Nguyệt Cầm về đến viện tử của nàng rồi trở về, chưa kịp nghỉ ngơi thì có tiếng gõ cửa, hắn ra mở cửa thì có một thanh niên kiêu căng đứng trước cửa phòng mình.
Vương Minh đang định chào hỏi thì thanh niên kia hỏi.
“Ngươi là Vương Minh phải không, ta nói cho ngươi biết Nguyệt Cầm là người được hoàng tử lựa chọn, ngươi biết biết điều thì cút ra xa một chút.” Nói rồi hắn quay mặt đi thẳng không cho Vương Minh nói một lời.
Vương Minh ngơ ngác nhìn theo thanh niên ban nãy thầm nghĩ, hắn ta có bị làm sao không nhỉ, tự nhiên tới nói vài câu ngớ ngẩn rồi bỏ đi.
Vương Minh cũng không quan tâm lắm, bọn hắn dám đến hắn liền đóng cửa thả Ngân Nguyệt, để xem ai sợ ai.
Thế là hắn quay về phòng tiếp tục tu luyện, ngày hôm sau hắn có hẹn cùng đám người Nguyệt Cầm nữa.