Sau một đêm nghỉ ngơi, đám người Vương Minh sắp xếp mọi thứ rồi khởi hành tiến về phía Thương Long Sâm Lâm.
Nghe nói Thương Long Sâm Lâm trước đây là nơi cư ngụ của một gia tộc Long Huyết Chiến Sĩ, bọn họ cùng với một chi Thương Long tộc đạt thành một loại hiệp nghị nào đó mà có thể chung sống cùng với nhau.
Bên trong huyết mạch của gia tộc ẩn chứa long huyết khiến bọn họ có thể hóa long, trong trạng thái đó bọn họ có thể lực cùng sức mạnh hơn người, đao thương bất nhập lại còn có khả năng kháng ma pháp, có thể nói là một con quái thú hình người.
Chi Thương Long Kỵ của gia tộc đó là một nhóm bất bại kỵ binh khiến bất kì thế lực nào của Phong Ma Đại Lục đều phải run sợ, một nhóm trăm người Thương Long Kỵ có thể địch ngàn vạn đại quân.
Thế nhưng nghe nói gia tộc thần bí đó lại thần kì biến mất chỉ trong vòng một đêm khiến các thế lực khắp Phong Ma Đại Lục lo sợ, lo sợ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Một tháng sau đó các thế lực cho người vào thăm dò Thương Long Sâm Lâm thì thấy khu vực vốn là đại bản doanh của Long Huyết Gia Tộc đã biến thành một phế tích, thế nhưng do đại trận bao quanh nên họ không thể thâm nhập vào được.
Đến hiện tại, bí ẩn về sự biến mất của Long Huyết Gia Tộc vẫn là một trong các đại bí ẩn của nơi đây, Vương Minh lần này tiến về đây cũng muốn ghé qua phế tích đó một lần.
Dù sao hắn ta tu luyện Thiên Long Đấu Khí cần đại lượng long huyết, không chỉ vậy các loại thần thông bí pháp, các loại kĩ thuật chiến đấu cùng tọa kỵ, không có loại nào là Vương Minh không cần đến.
Ngoài rìa Thương Long Sâm Lâm chỉ có một số loài yêu thú cấp thấp, thế nhưng yêu thú sống ở đây trong người đều mang trong mình huyết mạch long tộc, cho dù mỏng mảnh nhưng giá trị cũng liên thành, tuy vậy bên trong cũng ẩn nấp rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng.
Quang Minh Đế Quốc từng nhiều lần cho quân vào đây chiếm đóng muốn biến nơi đây thành hậu hoa viên của bản thân, tự mình tổ kiến một chi Long Kỵ Binh thế nhưng đều thất bại, cuối cùng đành bỏ qua, thế nhưng vẫn cho trọng binh canh giữ nơi đây tránh xảy ra dị biến, dù sao sâu trong đó cũng chứa một mối họa lớn.
Mục tiêu của đám người Vương Minh là thu thập Long Huyết Thảo, đây là một loài thực vật đặc hữu tại Thương Long Sâm Lâm bên trong có chứa một sợi mỏng manh long huyết có khả năng cường thân kiện thể,
Tiếp theo là yêu hạch của một con Sâm Lâm Cự Long, theo tình báo nó có tu vi Đấu Linh sơ kỳ, tức là cấp , đám người Vương Minh thuần một sắc cấp gồm ba Đại Đấu Sư cùng ba Ma Pháp Sư, nếu săn một đầu cấp yêu thú bình thường thì không sao nhưng một con cự long thì cũng là một thử thách lớn với bọn họ.Trên đường đi bọn họ không gặp được nguy hiểm gì quá lớn, Vương Minh xung phong xuất trận nhiều nhất, dù sao hắn cũng muốn nhân cơ hội này tu luyện thương pháp, bổ sung những chỗ thiếu hụt.
Tối hôm đó bọn họ đã tiến sát đến vòng ngoài của khu vực trung tâm, mục tiêu của bọn họ nằm trong khu vực trung tâm thế nhưng chỉ ở tít ngoài phần rìa, dù sao sâu bên trong không thiếu yêu thú cấp cấp , thở một hơi cũng khiến đám người Vương Minh hóa thành tro nên bọn họ cũng không dám tiến sâu vào.
Tối hôm đó mọi người bắt đầu lên kế hoạch, trưởng đoàn lần này là Minh Ngân, hắn ta có tu vi cao nhất Đại Đấu Sư đỉnh cấp nên nghiễm nhiên là chỉ huy của đoàn, không chỉ vậy hắn ta còn là người cơ trí tỉnh táo nên mọi người cũng yên tâm với hắn.
“Sáng mai chúng ta sẽ tiến hành do thám các khu vực xung quanh con Sâm Lâm Cự Long, đây là trận đại chiến gian khổ nên phải đảm bảo xung quanh an toàn, ta không muốn có sự cố phát sinh, theo kế hoạch định ra, ta Thanh Ngân cùng với Ngân Nguyệt sẽ cận chiến áp chế nó, Tử Thanh cùng Nguyệt Cầm là chủ lực tấn công, Thanh Tiêu sẽ hỗ trợ mọi người bằng Quang Minh Ma Pháp, còn Vương Minh ngươi phụ trách bảo vệ tuyến sau, mọi người có ý kiến gì không.” Minh Ngân vừa nói vừa vẽ ra địa hình sơ bộ cùng các bước của kế hoạch.
Vương Minh im lặng lắng nghe, hắn ta cũng muốn làm chủ công thế nhưng có vẻ Minh Ngân ngại hắn chiến lực không đủ làm vướng chân mọi người nên phân hắn về tuyến sau, thế nhưng đến Linh Thú của hắn cũng được xuất chiến mà hắn chỉ biết đứng ngó thì cũng thật mất mặt.
Nhưng cũng không thể trách hắn được, ngoài một bộ thân thể không tệ ra hắn cũng chỉ mới luyện võ một cách bài bản được ba tháng, hắn cũng đành chấp nhận số phận.
Có vẻ thấy hắn không hài lắm với công việc của mình nên Tử Thanh bắt đầu trêu chọc.
“Vương đệ đệ à, tính mạng của ta phụ thuộc vào ngươi cả, nhất định phải bảo hộ tỷ tỷ chu đáo đấy nhé” Tử Thanh chớp chớp đôi mắt đẹp tỏ vẻ đáng thương nhìn Vương Minh.
Vương Minh cũng chỉ cười khổ gãi gãi đầu, liếc qua Nguyệt Cầm, nhìn thấy ánh mắt động viên của cô ấy cũng được an ủi phần nào.
Sau khi lên kế hoạch xong mọi người về lều của mình nghỉ ngơi, cô gái ngủ chung một lều, chàng trai thay phiên nhau gác đêm vừa để canh đống lửa, vừa để đề phòng yêu thú.
Yêu thú không sợ lửa như động vật thế nhưng bọn chúng vẫn tránh những vùng sáng vì nó không có lợi cho việc đi săn vào buổi tối của chúng, trừ phi là quần cư sinh vật, sinh tồn nơi hoang dã cũng là một môn học vấn quan trọng, nếu không cẩn thận có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Một đêm yên tĩnh, không có vấn đề gì xảy ra, sáng hôm sau đoàn người Vương Minh bắt đầu chia làm ba tổ do thám khu vực xung quanh Sâm Lâm Cự Long, họ dự định trưa hôm đó tập trung lại, nếu không có vấn đề gì thì chiều đó sẽ đi săn luôn.
Cánh của Vương Minh không có vấn đề gì lớn, chỉ có hai con yêu thú cấp sơ kỳ, Vương Minh dễ dàng xử lý bọn chúng, Nguyệt Cầm thậm chí chỉ cần vừa đi dạo vừa chơi đùa cùng Ngân Nguyệt là được.
Có lúc Vương Minh cảm thấy khung cảnh này thật quen thuộc giống như hắn cùng với Ngân Nguyệt trước đây vậy, nếu như Nguyệt Cầm là Ngự Thú Sư thì Linh Thú của nàng là … thôi hắn không muốn nghĩ tiếp về vấn đề này nữa.
Trưa hôm đó đám người Vương Minh tập trung lại, bọn họ đã thanh lý xong khu vực xung quanh, chỉ có phía Minh Ngân có một con yêu thú cấp hậu kỳ ra thì không có vấn đề gì lớn.
Bọn họ nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái, một tiếng sau đám người xuất phát, Minh Ngân cùng Thanh Ngân đi trước, bốn người còn lại đi theo sau bắt đầu tiến vào lãnh địa của Sâm Lâm Cự Long.
Thấp thoáng đằng xa là một con quái vật to lớn, trên người phủ đầy rong rêu cùng cây cối, lần đầu Vương Minh tận mắt chứng kiến một con yêu thú lớn đến vậy, đoàn người bắt đầu tản ra dàn trận hình xung quanh con cự long.
Sâm Lâm Cự Long – Yêu Thú – Thú hệ - Mộc hệ - Long tộc
Sau khi Thanh Tiêu gia trì một số quang hoàn lên người hai người Minh Ngân, bọn họ bắt đầu tiến lại gần con Cự Long, Vương Minh bắt đầu suy nghĩ, hắn ta gần đây bắt đầu tu luyện ma pháp, thông qua việc tu luyện ma pháp hắn có thể khiến linh hồn mình cường tráng hơn, tăng cường độ phù hợp với nguyên tố.
Tu Tiên Giả tu luyện theo cách xem thân thể của mình làm chủ, tạo một tiểu thiên địa trong cơ thể sau đó kết nối nó với thế giới bên ngoài, còn Ma Pháp Sư lấy linh hồn làm vật dẫn, câu thông cùng với thiên địa nguyên khí bên ngoài sau đó điều khiển bọn chúng thông qua linh hồn cùng chú ngữ.
Linh hồn của hắn rất mạnh nếu không biết cách vận dụng thì thật phí phạm, thế nhưng hắn ta vẫn rất khó để nhập môn, hắn nhận thấy mình có thể cảm nhận được nguyên tố của tất cả các hệ thế nhưng để điều khiển chúng lại rất khó, với lại để cân bằng chúng nó không phải làm một việc đơn giản.
Trước đây có những Ma Pháp Sư thiên tài có song hệ, tam hệ ma pháp thế nhưng toàn hệ ma pháp vẫn chưa từng có nên hắn ta không có ví dụ để tham khảo, còn nếu chỉ chọn một vài hệ để tu luyện thì đơn giản hơn nhưng hắn ta không muốn như vậy, vậy thì chẳng khác gì phí phạm thiên phú của hắn.
Nguyệt Cầm nói rằng cuốn họa trục trong tầng Tàng Thư Các là một bảo vật kinh thế, là khởi nguồn của ma pháp sư, thế nhưng thời gian dài chưa có ai phát hiện ra điều đặc biệt trong đó cả thể nên mới được để lại ở Tiềm Long Học Viện, một phần để nghiên cứu, một phần để đợi người hữu duyên.
Vậy nên đợi chuyện tu luyện của hắn bớt căng thẳng hắn ta cũng muốn thử xem như thế nào, trước mắt hắn có quá nhiều thứ phải học, tuy không có bao nhiêu áp lực nhưng vẫn phải phân chia thời gian cho hợp lý nếu không sẽ làm chậm tiến độ của việc học tập xuống.
Trong lúc hắn nghĩ ngợi lung tung mọi người đã vào vị trí, Tử Thanh cùng Nguyệt Cầm bắt đầu ngâm xướng ma pháp, Ngân Nguyệt đã chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Dưới chân nhị nữ nổi lên vòng tròn ma pháp, một quả cầu lửa khổng lồ cùng một chùm phong đao bắn về phía đầu của Cự Long, nhận được tín hiệu Minh Ngân cùng Thanh Ngân lôi vũ khí ra lao về phía mục tiêu.
Ầm ầm
Tiếng bạo liệt vang lên cùng tiếng rống giận giữ của con Cự Long, nó bắt đầu xoay người nhìn về phía nhị nữ, thế nhưng không đợi nó di chuyển Thanh Ngân đã dùng đại kiếm chém về phía người nó.
Lôi điện không hiệu quả với Sâm Lâm Cự Long nên Minh Ngân dứt khoát không dùng lôi điện mà xử xuất kiếm pháp chặt đứt đống dây leo do cự long phóng tới, hai người hỗ trợ nhau thành công ngăn chặn con rồng.
Bên này hai nữ tiếp tục niệm chú ngữ tấn công về phía cự long, còn Thanh Tiêu chỉ cần đảm bảo thể lực hai người Minh Ngân luôn sung túc cùng với trị liệu những vết thương đơn giản đảm bảo hai người không bị mất sức chiến đấu vì mất máu quá nhiều.
Vương Minh nhàn nhã đứng cạnh hai nữ, thỉnh thoảng cản lại những đợt sóng năng lượng bắn về phía ba người còn lại, hắn còn ra lệnh cho Ngân Nguyệt sử dụng băng sương ngăn cản hành động của Sâm Lâm Cự Long.
Có vẻ như nhận ra ý đồ của đám người, Sâm Lâm Cự Long bắt đầu trở nên táo bạo hơn, nó bắt đầu tạo áp lực với hai người Minh Ngân, dần dần tiến về phía mấy Ma Pháp Sư đứng đằng sau, đám dây leo điên cuồng tấn công về phía bọn họ.
“Băng Tường.” Vương Minh ra lệnh cho Ngân Nguyệt
Ngay lập tức trước mặt đám Nguyệt Cầm xuất hiện một bức tường bằng băng lớn, đám dây leo tiến lại gần liền trở nên chậm chạp rồi đông cứng.
Hai người Nguyệt Cầm chỉ là Ma Pháp Sư cấp thấp nên cần được bảo vệ, nếu bị quấy rối trong lúc niệm chú ngữ thì việc thi pháp sẽ không thành công, nếu họ lên cấp cao hơn sẽ có khả năng vừa di chuyển vừa niệm chú ngữ thậm chí có thể thuấn phát ma pháp hoặc sử dụng Cấm Kỵ Ma Pháp, lúc đó Ma Pháp Sư mới bắt đầu thể hiện sự đáng sợ của mình.
Bây giờ bọn họ vẫn cần Vương Minh bảo vệ để có thể tập trung chiến đấu.