“Người thanh niên, ngươi đi đi, ta ghi nhận lòng tốt của ngươi thế nhưng ngươi không làm gì được hắn đâu”
Một bóng người mặc áo đỏ hiện ra, khuôn mặt cương nghị toát ra vẻ mệt mỏi, đôi mắt sáng tràn đầy trí tuệ như chứa cả một vùng tinh không bên trong đó.
“Khặc khặc đã đến đây thì đừng hòng chạy thoát, ngươi sẽ là tế phẩm đầu tiên đánh dấu sự trở lại của ta” Quả cầu màu đen phát ra một luồng sóng chấn động tấn công về phía Vương Minh.
Vương Minh cảm thấy hai mắt hoa lên một cái rồi trở lại bình thường, phái trên vách tường các tiên văn đồng loạt hiển hiện, Thiên Nhãn được kích hoạt, một luồng uy áp to lớn phát ra từ người Vương Minh trấn áp về phía quả cầu đen.
Linh hồn của Vương Minh được tiên văn cải tạo, lại được bảo vệ bởi số lượng lớn tiên văn, lần này đối thủ của hắn tuy có tạo nghệ cao về mặt linh hồn thế nhưng lại trong trạng thái suy yếu nên hắn chỉ cảm thấy thất thần trong vài giây liền trở lại bình thường.
“Tiên Nhãn, là Tiên Nhãn, ngươi tới từ Thiên Đình, không phải, ngươi yếu như vậy sao có thể là người Thiên Đình được, ngươi là ai, ngươi là ai.” Giọng nói từ quả cầu màu đen phát ra, có vẻ hắn ta rất hoảng sợ, không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Hai mắt Vương Minh bắn ra một luồng sáng bắn về phía quả cầu đen, bên trong phát ra tiếng hét thảm thiết rồi im bặt.
Vương Minh cảm thấy linh hồn suy yếu, liền gọi Nguyệt Cầm từ trong không gian của Thiên Ma ra sau đó ngã xuống bất tỉnh.
Thiên Ma sau khi thả Nguyệt Cầm ra hưng phấn lao về phía quả cầu màu đen, bên trong quả cầu phát ra tiếng nói run sợ.
“ Ngươi là ai, khí tức thật quen thuộc … ngươi, ngươi là Elidibus đại nhân, đại nhân có chuyện gì xảy ra với người vậy, không, không đừng nuốt ta … KHÔNG”
Nguyệt Cầm thấy mình hiện ra trong một căn phòng lớn, bên cạnh là một tòa ma pháp trận cùng một bộ xương rồng khổng lồ, Thiên Ma thì đang lao về hồ máu chính giữa tế đàn.
Nhìn sang bên cạnh thấy Vương Minh đang bất tỉnh nằm bên cạnh mình, nàng vội vàng ngồi xuống ôm lấy hắn, kiểm tra khắp nơi vẫn không biết được chuyện gì xảy ra với hắn.
“Hắn không sao, chỉ là linh hồn hoạt động quá độ nên giờ hơi suy yếu mà thôi” một giọng nói vang lên bên cạnh Nguyệt Cầm.
Nàng ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đỏ lơ lửng ở bên cạnh mình.
“Tiền bối nói thật sao, hắn thật sự sẽ không sao chứ” nàng vội vàng hỏi lại.
“Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi sẽ tỉnh lại” người đàn ông nói
Bây giờ nang mới yên tâm, tiếp đến nàng đánh giá khung cảnh xung quanh rồi nhìn về phía người đàn ông áo đỏ, hắn ta đang trầm tư nhìn về phía tế đàn.
“Tiền bối có thể cho ta biết đây là đâu không, tế đàn kia là cái gì” Nguyệt Cầm bắt đầu hỏi.
“Điều này liên quan đến một bí ẩn hơn ba ngàn năm về trước, đợi hắn tỉnh ta sẽ kể cho các ngươi” người đàn ông liếc mắt về phía Vương Minh nói.
Nửa ngày sau Vương Minh bắt đầu tỉnh lại, hắn cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, một lát sau khi cảm giác được mọi thứ xung quanh hắn came thấy mình đang gối đầu lên một cái gì đó thật mềm.
Mở mắt ra hắn ta thấy Nguyệt Cầm nhìn mình với ánh mắt lo lắng, còn đầu hắn đang gối lên đùi của Nguyệt Cầm, hắn thấy thật hạnh phúc, ước gì cứ được nằm như thế này luôn thì tốt.
“Ngươi tỉnh rồi sao, ngươi không sao chứ” Nguyệt Cầm lo lắng hỏi
“Không sao đầu ta hơi đau một chút, sẽ khỏi nhanh thôi” Vương Minh trả lời.
Bóng người màu đỏ xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Minh, Vương Minh thấy vậy cũng bắt đầu đánh giá hắn.
“Tiền bối ngươi là ai?” Nguyệt Cầm hỏi người đàn ông áo đỏ.
“Ta là Long Tinh, là từng là vương của Thương Long nhất tộc” người đàn ông áo đỏ trả lời.
“Vậy là ngươi là người của ngàn năm trước, thế chuyện gì đã xảy ra, tại sao Thương Long nhất tộc cùng Long Huyết Gia Tộc lại biến mất chỉ sau một đêm” Nguyệt Cầm vội vàng hỏi.
Long Tinh nhìn về phía tòa tế đàn rồi thở dài sau đó hắn bắt đầu kể.
Thương Long nhất tộc từng là một trong số những chủng tộc bá chủ của Phong Ma Đại Lục, một ngày nọ bọn họ phát hiện trong lãnh địa của mình xuất hiện một lỗ đen thần bí, từ bên trong toát ra hàng đống Ma Thú, Thương Long nhất tộc ra sức phản kháng đẩy lui các đợt tấn công thế nhưng cũng trọng thương nguyên khí.
Thế là bọn họ quyết định phối hợp với một nhóm nhân loại được tuyển chọn kĩ càng, bạn cho bọn hắn sức mạnh của mình để cùng chúng nó bảo vệ cánh cổng không gian.
Thế nhưng ngàn năm trước, đại quân Ma Thú xuất hiện, chi huy của bọn chúng là một con quỷ tên Lahabrea, lần này bọn hắn toàn quân bị diệt thế nhưng thành công phong ấn con quỷ đó.
Ngàn năm sau, đại trận bên bờ sụp đổ, con quỷ chuẩn bị thoát khốn thì bị Vương Minh đến tiêu diệt.
Vương Minh cùng Nguyệt Cầm im lặng, bọn họ thật sự rung động trước những lời của Long Tinh, bọn họ càng kính nể hơn vì bọn chúng dùng hết khả năng của mình ngăn chặn thảm họa cho Phong Ma Đại Lục thế nhưng không ai biết đến điều đó cả.
“Thế tại sao các ngươi không thông báo cho mọi người, nếu tất cả thế lực trên Phong Ma Đại Lục đều hợp lực lại thì kết quả đã khác” Vương Minh nói
“Chúng ta không tin tưởng nhân loại, bọn họ là một đám tự tư, ta không muốn hợp tác cùng bọn họ, còn Long Huyết Gia Tộc là một nhóm nhân tộc chúng ta bồi dưỡng được, bọn họ sẽ không phản bội chúng ta.” Long Tinh nói.
Vương Minh cùng Nguyệt Cầm im lặng, hắn ta không biết phản bác như thế nào, cho dù lời nói của Long Tinh có phần phiến diện nhưng nó cũng không sai.
“Chàng thanh niên, ngươi rất đặc biệt, bên trong ngươi chảy xuôi huyết mạch long tộc, cho dù rất mỏng nhưng coi như hợp cách, ngươi có muốn làm truyền nhân của ta” đột nhiên Long Tinh nói với Vương Minh.
“Đương nhiên là ta nguyện ý rồi, nhưng không biết có hạn chế gì không” Vương Minh hỏi lại.
“Cũng không có hạn chế gì, ta chỉ nhờ ngươi một điều” nói rồi Long Tinh phất tay lên, phía dưới hồ máu bay ra một vật hình cầu, là một quả trứng rồng.
“Đây là hậu duệ cuối cùng của ta, ta mong ngươi sẽ chăm sóc nó” Vừa nói Long Tinh vừa vuốt ve quả trứng rồng, đôi mắt ngập tràn yêu thương.
“Ta đồng ý” Vương Minh nhìn chằm chằm quả trứng hô hấp dồn dập, một con rồng đấy, một con rồng, cuối cùng hắn cũng có một con rồng cho bản thân mình.
“Tốt lắm, vậy thì ngươi bước vào trong hồ máu kia, ta sẽ giúp ngươi tiếp nhận truyền thừa” Long Tinh nói.
Vương Minh tiến về phía hồ máu, Thiên Ma đang trong trạng thái ngủ say, trôi lơ lửng giữa hồ máu, Vương Minh thu hồi nó về không gian linh thú.
Tiến vào giữa hồ Vương Minh ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện, máu ở trong hồ sôi lên sùng sục, bắt đầu bốc hơi, từng tia máu bốc lên nhập vào người Vương Minh.
Vương Minh cảm thấy cả người nóng bừng, một thiên công pháp hiện ra trong đầu hắn Thương Long Kinh, Vương Minh vận chuyển Thương Long Kinh bắt đầu tu luyện, một phần long huyết nhập vào huyết mạch của hắn cải tạo cơ thể, một phần tiến vào khí hải bị con rồng do hắn tu luyện Thiên Long Đấu Khi hấp thu.
Trong lúc Vương Minh tu luyện, Long Tinh tiến lại gần Nguyệt Cầm nói
“Tiểu cô nương ta có việc cần ngươi giúp, ngươi có nguyện ý không”
“Không biết tiền bối nhờ ta có việc gì, nếu có thể ta sẵn sàng giúp tiền bối.” Nguyệt Cầm cẩn thận hỏi lại
“Cũng không hẳn là làm cho ta mà là làm cho hắn” Long Tinh hướng ánh mắt về phía Vương Minh.
“Hắn ta có vấn đề gì sao” Nguyệt Cầm lo lắng hỏi.
“Hiện giờ không sao, nhưng lát nữa thì chưa chắc, ta muốn hỏi quan hệ giữa hai ngươi như thế nào, có vẻ như hắn là người yêu của ngươi đúng không” Long Tinh hỏi.
“Ta không biết, nhưng mà ta thật sự thích hắn” Nguyệt Cầm đỏ mặt nói
“Ha ha, không sao ngươi không phải ngại, ta cần ngươi giúp một điều, lát nữa hắn tu luyện xong, dương khí trong người không ổn định cần nhờ ngươi giúp ổn định lại” Long Tinh nheo mắt nhìn Nguyệt Cầm nói
“Ta có thể giúp hắn như thế nào, nếu không giúp thì sẽ có gì xảy ra” Nguyệt Cầm lo lắng khi Long Tinh nhìn mình với ánh mắt đó liền hỏi lại.
“Nếu ngươi không giúp hắn thì hắn sẽ bị dương hỏa thiêu đốt đến chết, còn về ngươi cần phải làm gì thì …” Long Tinh mỉm cười nói nhỏ với Nguyệt Cầm.
Nghe được lời Long Tinh nói, mặt Nguyệt Cầm đỏ lên kéo dài đến cả cổ, thế nhưng nếu không giúp Vương Minh thì hắn sẽ chết, thế là nàng cắn răng gật đầu.
Long Tinh hài lòng gật đầu, nếu Nguyệt Cầm chịu phối hợp thì tốt nhất, nếu không thì hắn phải dùng biện pháp khác.
Hắn nhìn về phía Vương Minh, chàng trai trẻ này rất bí ẩn, lai lịch không đơn giản nên hắn mới đặt cược tương lai của Thương Long nhất tộc trên người hắn, dù sao thì hắn cũng không còn gì cả.
Vương Minh cảm thấy toàn thân nóng ran, cả thân thể cùng đan điền như một cái lò lửa khổng lồ thế nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục.
Không biết qua bao lâu cảm giác nóng rực mới bắt đầu dịu bớt, cơ thể hắn dần quen với long huyết, lúc này long huyết bắt đầu cải tạo lại thân thể hắn, từ có thể, linh mạch, xương cốt, đan điền, tất cả dần dần trở nên cường đại hơn.
Sau một hồi lâu, Vương Minh cũng đã hấp thu xong cả ao Long Huyết, cả người như được thoát thai hoán cốt.
Hắn ta bước khỏi ao, tiến về phía Nguyệt Cầm cùng Long Nhất.
“Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ, ta đã tiếp thu truyền thừa của Thương Long nhất tộc, đại ân không biết làm sao báo đáp, ta hứa sẽ chắm sóc tốt hậu nhân của ngài.” Vương Minh ôm quyền cảm kích nói.
“Không sao, không sao, tiếp theo hai ngươi cứ tự nhiên, ta có việc rời đi một lát” Long Tinh nở nụ cười xấu xa sau đó biến mất.
Vương Minh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy bụng dưới bùng lên một ngọn lửa dữ dội, hắn ta vội vàng vận chuyển công pháp nhưng không có tác dụng.
Nguyệt Cầm chạy đến đỡ lấy Vương Minh, hắn ta cảm thấy trước mắt mơ hồ sau đó gầm lên một tiếng nhào lên người nàng.