Lúc Vương Minh tỉnh lại thấy cả người thoải mái, trong lòng đang ôm một vật gì đó mềm mại, nhìn xuống thì thấy Nguyệt Cầm đang khỏa thân nằm trọn trong lòng hắn.
Hắn ta đang sửng sốt thì có tiếng nói bên cạnh mình.
“Hắc hắc, tiểu tử ngươi suиɠ sướиɠ lắm có phải không, mỹ nhân như vậy mà ngươi nỡ lòng nào chà đạp cả một đêm, ta đã đi chỗ khác rồi mà vẫn bị hai ngươi làm phiền” Long Tinh nở nụ cười xấu xa đứng cạnh Vương Minh nói.
“Có chuyện gì xảy ra vậy, ta không nhớ gì cả” Vương Minh vừa nói, vừa lôi ra một cái áo choàng choàng lên cơ thể Nguyệt Cầm
“Ngươi đừng có chiếm tiện nghi của người ta xong lại vứt bỏ người ta như vậy, tiểu cô nương đó nghe được sẽ thương tâm lắm ngươi biết không” Long Tinh nói tiếp.
Vương Minh không nói tiếp nữa, bắt đầu suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, sau khi hắn tiếp thu truyền thừa thì có dị biến phát sinh, sau đó thì …
“Thương Long Kinh chí dương chí cương, cơ thể nhân loại các ngươi không thể chịu đựng được, thế nên cần phải lợi dụng một số biện pháp khác để trung hòa nó, về biện pháp thì có nhiều lắm, nhưng đây là cách đơn giản nhất, thế nhưng sau này ngươi phải kiếm nhiều nữ nhân một chút không thì một mình cô nàng này không chịu nổi đâu.” Long Tinh cười nói
Trong đầu Vương Minh hỗn loạn, vậy là trong lúc hắn bất tỉnh, à cũng không hẳn là bất tỉnh, hắn cùng với Nguyệt Cầm phát sinh quan hệ nam nữ, hắn ta nhíu mày nghĩ về lời nói của Long Tinh, hắn ta không phải là dạng người cổ hủ thế nhưng bắt hắn đi làm ngựa giống thì hắn không làm được.
Đang suy nghĩ thì có tiếng động phát ra, Nguyệt Cầm bắt đầu tỉnh lại.
“Ngươi có sao không, có thấy thân thể không khỏe chõ nào không” Vương Minh lo lắng hỏi.
Nguyệt Cầm cảm thấy cả người rã rời mệt mỏi, nàng mở mắt ra thấy Vương Minh đang ngồi bên cạnh, nhìn xuống thấy một cái áo choàng che kín thân thể của mình, nàng mỉm cười lắc đầu.
“Chuyện vừa rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm, ta hứa sẽ quan tâm chăm sóc ngươi” Vương Minh vội vàng nói.
Nguyệt Cầm hai má đỏ ửng gật đầu, thấy nàng có vẻ mệt mỏi nên Vương Minh không nói nữa, sau khi giúp nàng thay quần áo hắn bắt đầu nấu ăn, hắn ta không biết bây giờ là ngày hay đêm nữa, nhưng hắn thấy đói bụng.
Sau một hồi lâu, Vương Minh nấu xong một nồi cháo, hắn bưng một tô đến trước mặt nàng sau đó hắn giúp nàng dậy ngồi tựa vào lòng hắn, sau đó đút cho nàng một thìa cháo.
“Thế nào có ngon không” Vương Minh hỏi.
“Ngon lắm” Nguyệt Cầm cười ngọt ngào nói.
Đợi đến lúc Nguyệt Cầm ăn no hắn tìm đến Long Tinh nói chuyện.
“Chuyện ngươi nói về Thương Long Kinh có thật hay không.” Vương Minh hỏi.
“Ta nói láo ngươi làm gì, ngươi đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng thụ, thế nào cảm giác tốt chứ” Long Tinh nở nụ cười xấu xa nói.
“Lúc đó thần trí ta không thanh tỉnh, ta không cảm thấy gì cả” Vương Minh thành thật nói.
“Ngươi không thú vị tí nào cả, không sao từ từ ngươi sẽ biết mà thôi, lúc đó không cần phải cảm tạ ta đâu” Long Tinh phất tay nói.
“Nghe nói Long Huyết Kỵ Binh tiếng tăm lừng lẫy, ta muốn học chiến pháp của bọn họ” Vương Minh nói.
“Ngươi đi theo ta” liếc nhìn cây thương trên vai Vương Minh, Long Tinh nói.
Hắn ta đưa Vương Minh đến Tàng Thư Các của gia tộc rồi vứt hắn tại đó, Vương Minh tiện tay thu tất cả vào nhẫn trữ vật rồi quay về chỗ Nguyệt Cầm.
Nghỉ ngơi một ngày, Nguyệt Cầm cảm thấy mình đã khỏe trở lại, tỉnh dậy nàng bắt đầu nhìn xung quanh, Vương Minh đang chăm chú đọc sách.
“Ngươi đang làm gì đó” Nàng tiến lại gần ôm lấy Vương Mình từ phía sau hỏi.
“Ta đang học tập chiến pháp của Long Huyết Kỵ Binh, sau này ta có thể phối hợp cùng Ngân Nguyệt hoặc Long Huyền” Vương Minh nói.
“Long Huyền?” Nguyệt Cầm nghi hoặc hỏi.
“Là con trai của Long thúc, sau khi ta ký kết Linh Ước nó đã nở, hiện giờ đang đùa nghịch cùng Ngân Nguyệt và Long thúc” Vương Minh trả lời.
“Thật vậy sao ta cũng muốn gặp nó” Nguyệt Cầm vui vẻ kêu lên.
Thế là hắn đưa Nguyệt Cầm đến gặp Long Huyền, đây là một con rồng nhỏ hình dáng giống Long Tinh thế nhưng lại có màu đen tuyền chứ không phải màu đỏ như Long Tinh vì vậy Vương Minh đặt tên nó là Long Huyền.
Thế là những ngày tiếp theo Vương Minh một bên luyện thương, một bên học tập kỵ binh chiến pháp, thỉnh thoảng bồi đám người Nguyệt Cầm chơi đùa.
Một tuần sau, hắn cảm thấy đã đến lúc phù hợp liền từ biệt Long Tinh để trở về, Long Tinh ánh mắt không bỏ nhìn Long Huyền, thế nhưng hắn càng muốn Long Huyền đi ra thế giới bên ngoài chứ không bị cầm tù trong nhà tù này như hắn.
“Ngươi không đi cùng chúng ta ư” Vương Minh hỏi Long Tinh.
“Ta vốn đã chết, linh hồn nhờ có đại trận này mới sống đến giờ phút này, ta còn muốn sống thêm vài năm để bảo vệ cánh cổng không gian này.” Long Tinh nói.
“Vương Minh ngươi là chàng trai tốt nhất mà ta từng gặp, ngươi đã thay đổi định kiến của ta về loài người, ta chỉ hận không thể gặp ngươi sớm hơn nếu không Thương Long nhất tộc không đến mức trở thành như thế này. Ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc thật tốt Long Huyền, tương tai của thế giới này trông cậy vào các ngươi.” Long Tinh nói tiếp.
Sau đó Long Tinh lấy ra một cây thương màu trắng tặng cho Vương Minh, nó được tạo ra từ xương sống của hắn.
Vương Minh vuốt ve cây thương, nó chỉ là phôi thô còn cần hắn rèn luyện thêm mới có thể trở thành thần binh lợi khí, hắn cũng sắp tấn cấp Kim Đan, cũng cần rèn luyện pháp bảo bản mệnh cho bản thân.
Ma Pháp Trận khởi động, Vương Minh cùng Nguyệt Cầm được truyền tống đến phần bìa rừng của Thương Long Sâm Lâm.
Sau khi xác định vị trí của mình, hai người lên đường, đến chiều hai người trở lại Thương Long Trấn, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau họ sẽ về học viện, bọn họ đã mất tích hơn một tuần, mọi người chắc lo lắng lắm.
Nghỉ ngơi một đêm, hia người lên đường về học viện, mọi thứ diễn ra vẫn rất thuận lợi, tối đó họ về đến học viện, ngay lập tức Thanh Lão xuất hiên trước mặt hai người.
“Thanh gia gia” Nguyệt Cầm thả tay của Vương Minh ra chạy lại ôm Thanh Lão.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt” Thanh Lão vuốt tóc Nguyệt Cầm nói.
Nghe tin Nguyệt Cầm tử vong, Thanh Lão cảm giác như trời sập, hắn ta nhanh chóng báo về gia tộc, thậm chí cho người tiến về Thương Long Sâm Lâm tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.
Cho dù vậy hắn vẫn hy vọng Nguyệt Cầm còn sống, dù sao nàng đi cùng với Vương Minh, tiểu tử thần bí kia có vẻ không đơn giản, thế nhưng tìm hơn một tuần trời vẫn không có tin tức, Thanh Lão đang dằn vặt trong đau khổ cùng tự trách thì nhận được tin Nguyệt Cầm cùng Vương Minh trở về vì thế liền chạy ra đón hai người.
“Được rồi có gì về chỗ ta rồi nói” thế là Thanh Lão kéo Nguyệt Cầm cùng Vương Minh về chỗ ở của hắn.
Hai người kể cho Thanh Lão chuyến hành trình tại Thương Long Sâm Lâm, về chuyện Long Tinh kể, chỉ giấu chuyện về Lahabrea cùng Thiên Ma.
Thanh lão trầm mặc, những chuyện hai người kể thật khó tin, thế nhưng từ Thương Long khí tức phát ra từ người Vương Minh cùng với việc cháu gái hắn sẽ không lừa hắn thì muốn không tin cũng không được.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm Nguyệt Cầm nhíu mày rồi quay sang nói với Vương Minh
“Ngươi về đi, ta có việc muốn nói với Cầm Nhi”
Nghe vậy Vương Minh liền chào tạm biệt hai người rồi rời khỏi phòng của Thanh Lão.
Sau khi Vương Minh rời đi không khí trong phòng bắt đầu chùng xuống, một lúc sau Thanh Lão hỏi.
“Chuyện xảy ra khi nào”
Nguyệt Cầm cúi đầu trầm mặc, Thanh Lão tiến đến kéo nàng ngồi xuống cạnh mình hỏi tiếp: “Là Vương Minh phải không”
Nguyệt Cầm gật đầu.
Thanh Lão hỏi tiếp: “Là hắn ép buộc ngươi hay là …”
“Là ta tự nguyện, hắn ta tu luyện Thương Long bí tịch dương hỏa công tâm nên ta giúp hắn điều hòa lại cơ thể” Nguyệt Cầm trầm mặc nói.
Thanh Lão cầm lấy tay Nguyệt Cầm nói.
“Ta cũng mong con được hạnh phúc, Vương Minh là chàng trai tốt, thế nhưng con phải nhớ sứ mệnh của mình, đừng để tình yêu nam nữ lấn át nghĩa vụ với hoàng tộc.”
“Con biết rồi” Nguyệt Cầm gật đầu sau đó òa khóc.
Thanh Lão ôm lấy Nguyệt Cầm, để mặc cho nàng khóc, nàng mới chỉ tuổi đúng ra vào thời điểm này nàng phải được vui chơi cùng bạn bè hoặc đắm chìm trong tình yêu thế nhưng sinh ra trong hoàng tộc cho dù muốn hay không thì nàng phải thực hiện nghĩa vụ của mình, nó không chỉ vì nàng mà còn vì hoàng tộc cùng những người khác, không thể để những gia thần trung thành với hoàng tộc thất vọng.
Chỉ mong thằng nhóc kia mau trưởng thành, nếu hắn đủ mạnh có thể chia sẻ bớt áp lực cho Cầm Nhi, Thanh Lão nghĩ.
Vừa bước chân ra khỏi nơi ở của Thanh Lão, Vương Minh bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Vương đại ca” Thanh Lâm từ đâu chạy đến ôm chặt lấy Vương Minh.
“Bỏ ta ra ta không có hứng thú với đàn ông” Vương Minh ra chiều ghét bỏ nói, Thanh Lâm cười tít mắt bỏ Vương Minh ra.
“Ngươi lớn như vậy rồi mà vẫn như đứa trẻ bảo sao tỷ tỷ ngươi suốt ngày lo lắng cho ngươi” Vương Minh nói tiếp.
“Được rồi mà, huynh bắt đầu phiền nhiễu như tỷ ta rồi đấy, chưa thành tỷ phu đã muốn dạy dỗ ta rồi” Thanh Lâm tỏ ra giận dỗi nói.
“Được rồi ngươi đến tìm tỷ tỷ ngươi à” Vương Minh hỏi
“Đúng vậy hai ngươi mất tích hơn một tuần nay, mọi người đều lo lắng cho các ngươi” Thanh Lâm vội vàng nói.
“Có ta ở đây không ai có thể đụng đến tỷ ngươi” Vương Minh tự tin nói.
“Được rồi Vương đại ca là nhất” Thanh Lâm trêu chọc.
Sau đó Vương Minh từ biệt Thanh Lâm trở về biệt viện của mình, về tới nơi thấy Phong Thiên, Xích Thương cùng Bạch Quang đang ngồi đợi, ở đây hắn cũng chỉ có vài người bạn trong đó có ba người họ.
Bốn người người nói vui vẻ với nhau, Vương Minh kể sơ qua vì sao hắn ta mất tích lâu như vậy, sau đó bốn người kéo nhau đi uống rượu, đến lúc về đến phòng hắn ta đã say khướt.